Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 716
Bạch Long
19/04/2024
Một lát sau, anh dừng lại, bình thản nói: “Được rồi đấy, đi bốc thuốc
đi, lấy kim tiền thảo Quảng Đông, hoắc hương, địa nhĩ thảo, hoa thiên
nhật, nhân sâm tán thành bột, hòa với nước cho cô ấy uống, mỗi ngày ba
lần, làm ngay đi”.
“Được”, Tề Trọng Quốc gật đầu lia lịa.
“Đúng rồi, sắp xếp một phòng bệnh tốt nhất cho vợ tôi nghỉ ngơi”.
“Yên tâm đi thần y Lâm, phòng bệnh hiện giờ cô ấy nằm là phòng tốt nhất của bệnh viện chúng tôi rồi”, Tề Trọng Quốc cười đáp.
“Làm phiền rồi”.
“Không có gì, thần y Lâm khách sáo quá”, Tề Trọng Quốc chạy đi.
Lâm Chính sầm mặt bước ra khỏi phòng cấp cứu.
“Lâm Chính, Tiểu Nhu sao rồi?”, Lạc Thiên vội hỏi.
“Họ Lâm kia, tôi nói cho cậu biết, nếu Tiểu Nhu có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Trương Tinh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Chính phớt lờ bà ta, chỉ nói với Lạc Thiên: “Yên tâm đi, cô ấy không sao, tiếp theo chỉ cần yên tâm dưỡng thương thôi”.
“Tốt quá”.
Lạc Thiên vỗ ngực.
Tô Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thiên, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì?”.
“Haizz…”
Lạc Thiên bất đắc dĩ thở dài, rồi kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Hào Tình Thế Kỷ.
Lâm Chính nghe xong, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.
“Lâm Chính, Tiểu Nhu… đã chịu khổ quá nhiều rồi…”, Lạc Thiên thở dài nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương nữa”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Nhưng anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ yêu anh cả”, Lạc Thiên bỗng ma xui quỷ khiến nói ra một câu.
Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Chính ngây ra, Lạc Thiên cũng ngây ra.
Cô ấy quay mặt đi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt có chút thương cảm và hoảng hốt.
Lâm Chính trầm mặc một lát, bình thản nói: “Thực ra tôi là người rõ hơn ai hết, nhưng… dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi nên gánh vác trách nhiệm của một người chồng!”.
Lạc Thiên nghe thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, một lúc sau nở nụ cười nhẹ, đang định nói gì đó thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói.
“Xin hỏi cậu là cậu Lâm sao?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới phát hiện một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cạnh.
“Có chuyện gì sao?”.
“Chào cậu Lâm, ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu”, người đàn ông mặc vest nói.
“Ông chủ các anh là ai?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chủ tịch của Hào Tình Thế Kỷ!”, người đàn ông đáp.
“Được”, Tề Trọng Quốc gật đầu lia lịa.
“Đúng rồi, sắp xếp một phòng bệnh tốt nhất cho vợ tôi nghỉ ngơi”.
“Yên tâm đi thần y Lâm, phòng bệnh hiện giờ cô ấy nằm là phòng tốt nhất của bệnh viện chúng tôi rồi”, Tề Trọng Quốc cười đáp.
“Làm phiền rồi”.
“Không có gì, thần y Lâm khách sáo quá”, Tề Trọng Quốc chạy đi.
Lâm Chính sầm mặt bước ra khỏi phòng cấp cứu.
“Lâm Chính, Tiểu Nhu sao rồi?”, Lạc Thiên vội hỏi.
“Họ Lâm kia, tôi nói cho cậu biết, nếu Tiểu Nhu có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Trương Tinh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Chính phớt lờ bà ta, chỉ nói với Lạc Thiên: “Yên tâm đi, cô ấy không sao, tiếp theo chỉ cần yên tâm dưỡng thương thôi”.
“Tốt quá”.
Lạc Thiên vỗ ngực.
Tô Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thiên, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì?”.
“Haizz…”
Lạc Thiên bất đắc dĩ thở dài, rồi kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Hào Tình Thế Kỷ.
Lâm Chính nghe xong, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.
“Lâm Chính, Tiểu Nhu… đã chịu khổ quá nhiều rồi…”, Lạc Thiên thở dài nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương nữa”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Nhưng anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ yêu anh cả”, Lạc Thiên bỗng ma xui quỷ khiến nói ra một câu.
Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Chính ngây ra, Lạc Thiên cũng ngây ra.
Cô ấy quay mặt đi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt có chút thương cảm và hoảng hốt.
Lâm Chính trầm mặc một lát, bình thản nói: “Thực ra tôi là người rõ hơn ai hết, nhưng… dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi nên gánh vác trách nhiệm của một người chồng!”.
Lạc Thiên nghe thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, một lúc sau nở nụ cười nhẹ, đang định nói gì đó thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói.
“Xin hỏi cậu là cậu Lâm sao?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới phát hiện một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cạnh.
“Có chuyện gì sao?”.
“Chào cậu Lâm, ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu”, người đàn ông mặc vest nói.
“Ông chủ các anh là ai?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chủ tịch của Hào Tình Thế Kỷ!”, người đàn ông đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.