Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 722
Bạch Long
19/04/2024
“Để xem họ có thật sự giúp tôi được không đã. Nếu giúp được, tôi thấy hài lòng thì sẽ ra tay. Còn nếu không giải quyết được một cách viên mãn thì đừng trách tôi”.
“Thầy yên tâm, giờ tôi sẽ gọi điện tho Long Thủ ngay”, Tần Bách Tùng vội vàng tắt máy và gọi cho Long Thủ.
Lúc này Long Thủ đang nằm trong ký túc xá xây tạm của Huyền Y Phái. Thấy điện thoại đổ chuông, ông ta run rẩy lấy máy và đưa lên tai nghe.
“Tôi biết rồi”, giọng nói đáp lại rồi một cuộc điện thoại khác được thực hiện.
…
“Thần y Long, sao ông lại gọi điện cho tôi vậy, có phương thuốc trị bệnh mới sao?”, đầu dây bên kia thể hiện rõ giọng vui mừng.
Long Thủ chỉ mấp máy môi: “Tôi không chữa được”.
“Hả?”, đầu dây bên kia tỏ rõ vẻ thất vọng.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là không còn hi vọng”, Long Thủ nói thêm một câu.
“Thật sao?”, người này kêu lên.
“Nghe đây, từ giờ tới 12 giờ tối vẫn còn 8 tiếng đồng hồ. Nếu như ông có thể xử lý gọn Hào Tình Thế Kỷ và Tào Uy trong nửa tiếng thì có khi sẽ có một người có y thuật cao hơn tôi ra tay chữa trị cho ông. Còn nếu không được thì có lẽ trong nước cũng chẳng còn tìm được ai giỏi hơn cậu ấy đâu”, Long Thủ nói giọng khàn khàn.
Đầu dây bên kia run rẩy: “Thần y Long đang nói tới vị nào vậy?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành, nghe qua bao giờ chưa?”
“Thần y Lâm sao? Nghe qua. Lẽ nào vị đó có y thuật cao cường hơn ông nữa sao? Theo như chúng tôi biết thì cậu ấy còn khá trẻ”, người này tỏ vẻ nghi ngờ
Cũng chính vì trẻ nên bọn họ mới không mời thần y Lâm. Long Thủ chỉ nhắm mắt một lúc rồi lên tiếng: “Tôi và cậu ấy đấu y thuật, tôi thất bại rồi. Bị phế rồi”.
Dứt lời, đầu dây bên kia không còn âm thanh gì nữa. Một lúc sau người này mới lên tiếng.
“Xin hãy thay tôi nói với thần y Lâm, trước 12 giờ chúng tôi sẽ đích thân đưa Tào Uy tới xin lỗi cậu ấy”.
Dứt lời, bên kia tắt máy. Long Thủ thở phào. Thực ra ông ta không muốn nói cho người kia biết việc mình bị đánh phế. Vì chuyện đó mất mặt quá.
Ông ta là một người ưa sĩ diện mà. Thế ông ta lại sợ không thuyết phục được người đó nên đành phải nói ra.
Giống như những gì người đó vừa đề cập tới, Lâm Chính còn trẻ quá, trẻ tới mức khiến người khác không dám tin.
“Chúc mừng ông Long Thủ, Lâm Chính sẽ thực hiện lời hữa của mình, trị bệnh cho ông”, lúc này, một người đàn ông bước vào. Đó là Hùng Trưởng Bạch.
Lúc này Long Thủ trông nhợt nhạt hơn trước đó nhiều, nói được vài câu đã lại ho khù khụ.
“Có gì mà chúc mừng. Nam Phái không còn nữa, tôi mất đi tất cả rồi”, Long Thủ lên tiếng.
“Ông định thế nào? Báo thù sao?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi ngược lại.
“Tôi sợ là không đủ tư cách đâu”, Long Thủ lắc đầu. . Đam Mỹ H Văn
“Vậy sau này ông định thế nào?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.
Long Thủ không nói gì, một lúc sau ông ta ngẩng đầu hỏi: “Ông nói xem, nếu Lâm Chính trị khỏi bệnh cho người đó…thì sẽ thế nào?”
“Thầy yên tâm, giờ tôi sẽ gọi điện tho Long Thủ ngay”, Tần Bách Tùng vội vàng tắt máy và gọi cho Long Thủ.
Lúc này Long Thủ đang nằm trong ký túc xá xây tạm của Huyền Y Phái. Thấy điện thoại đổ chuông, ông ta run rẩy lấy máy và đưa lên tai nghe.
“Tôi biết rồi”, giọng nói đáp lại rồi một cuộc điện thoại khác được thực hiện.
…
“Thần y Long, sao ông lại gọi điện cho tôi vậy, có phương thuốc trị bệnh mới sao?”, đầu dây bên kia thể hiện rõ giọng vui mừng.
Long Thủ chỉ mấp máy môi: “Tôi không chữa được”.
“Hả?”, đầu dây bên kia tỏ rõ vẻ thất vọng.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là không còn hi vọng”, Long Thủ nói thêm một câu.
“Thật sao?”, người này kêu lên.
“Nghe đây, từ giờ tới 12 giờ tối vẫn còn 8 tiếng đồng hồ. Nếu như ông có thể xử lý gọn Hào Tình Thế Kỷ và Tào Uy trong nửa tiếng thì có khi sẽ có một người có y thuật cao hơn tôi ra tay chữa trị cho ông. Còn nếu không được thì có lẽ trong nước cũng chẳng còn tìm được ai giỏi hơn cậu ấy đâu”, Long Thủ nói giọng khàn khàn.
Đầu dây bên kia run rẩy: “Thần y Long đang nói tới vị nào vậy?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành, nghe qua bao giờ chưa?”
“Thần y Lâm sao? Nghe qua. Lẽ nào vị đó có y thuật cao cường hơn ông nữa sao? Theo như chúng tôi biết thì cậu ấy còn khá trẻ”, người này tỏ vẻ nghi ngờ
Cũng chính vì trẻ nên bọn họ mới không mời thần y Lâm. Long Thủ chỉ nhắm mắt một lúc rồi lên tiếng: “Tôi và cậu ấy đấu y thuật, tôi thất bại rồi. Bị phế rồi”.
Dứt lời, đầu dây bên kia không còn âm thanh gì nữa. Một lúc sau người này mới lên tiếng.
“Xin hãy thay tôi nói với thần y Lâm, trước 12 giờ chúng tôi sẽ đích thân đưa Tào Uy tới xin lỗi cậu ấy”.
Dứt lời, bên kia tắt máy. Long Thủ thở phào. Thực ra ông ta không muốn nói cho người kia biết việc mình bị đánh phế. Vì chuyện đó mất mặt quá.
Ông ta là một người ưa sĩ diện mà. Thế ông ta lại sợ không thuyết phục được người đó nên đành phải nói ra.
Giống như những gì người đó vừa đề cập tới, Lâm Chính còn trẻ quá, trẻ tới mức khiến người khác không dám tin.
“Chúc mừng ông Long Thủ, Lâm Chính sẽ thực hiện lời hữa của mình, trị bệnh cho ông”, lúc này, một người đàn ông bước vào. Đó là Hùng Trưởng Bạch.
Lúc này Long Thủ trông nhợt nhạt hơn trước đó nhiều, nói được vài câu đã lại ho khù khụ.
“Có gì mà chúc mừng. Nam Phái không còn nữa, tôi mất đi tất cả rồi”, Long Thủ lên tiếng.
“Ông định thế nào? Báo thù sao?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi ngược lại.
“Tôi sợ là không đủ tư cách đâu”, Long Thủ lắc đầu. . Đam Mỹ H Văn
“Vậy sau này ông định thế nào?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.
Long Thủ không nói gì, một lúc sau ông ta ngẩng đầu hỏi: “Ông nói xem, nếu Lâm Chính trị khỏi bệnh cho người đó…thì sẽ thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.