Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 752
Bạch Long
19/04/2024
Khi khả năng của anh vượt quá những kĩ xảo này, thì cái gọi là kĩ xảo cũng chỉ mang tính hình thức mà thôi.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, cũng không tránh né, mà tung một cú đấm nhằm vào cú đấm của Mãn Thương Thạch.
Bốp!
Rắc!
Âm thanh nặng nề và âm thanh trong trẻo vang lên cùng lúc.
Chỉ thấy sau khi nắm đấm của Mãn Thương Thạch và nắm đấm của Lâm Chính chạm vào nhau liền vẹo đi, cảnh tượng xương gãy và máu thịt vô cùng dữ tợn và máu tanh.
“A!”.
Mãn Thương Thạch kêu lên thảm thiết, lùi lại liên tiếp.
Bàn tay của ông ta đã bị Lâm Chính đấm cho tàn phế.
“Hả?”.
Ai nấy đều bị dọa cho tái mặt.
“Lên! Tất cả cùng xông lên đánh chết cậu ta cho tôi!”.
Nhưng người cấp cao còn lại của nhà họ Mãn cũng hoảng hốt, vội gào lên.
Người của võ quán Mãn Thị không chần chừ gì, ào ào xông tới.
“Nếu đã ra tay, thì đừng hòng đi nữa!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, vung hai nắm đấm lên, điên cuồng đánh vào đám người.
Mỗi quyền mỗi cước như nặng mấy trăm cân, những người trúng đòn không gãy xương thì cũng hôn mê.
Lâm Chính chẳng khác nào chiến thần, không ai có thể ngăn cản. Chỉ trong mấy chục giây, đã có hai mươi mấy người nằm dưới đất, hoặc là rên rỉ hoặc là đã ngất xỉu.
Cảnh tượng này khiến hai bố con Anh Mục đều run lập cập, Mãn Thương Thạch được dìu sang bên cạnh cũng đờ người ra.
“Tên… tên này… là quái vật sao?”.
“Ông hai, hình… hình như người của chúng ta không ngăn cản được người này đâu…”, một đệ tử của võ quán Mãn Thị run rẩy nói.
“Mau… mau đến quán trà… gọi anh tôi về, nhanh lên!”, Mãn Thương Thạch vội hét lên.
“Vâng, ông hai!”.
Trong một quán trà cách võ quán Mãn Thị không xa.
Mãn Thương Hải, quán chủ tổng đường của võ quán Mãn Thị, cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Mãn, đang ngồi cùng vài ông lão của nhà họ Mãn uống trà, xem kịch.
Tuy nói là xem kịch, nhưng thực ra là đang bàn công chuyện.
Một vài người tuổi tác khá lớn, danh vọng khá cao ngồi cùng bàn với bọn họ.
Mấy người nhỏ giọng nói gì đó, nhưng đường nhìn thỉnh thoảng lại nhìn về bàn ở chính giữa quán trà.
Thật ra không chỉ là bọn họ, nhiều người trong quán trà đều nhìn về phía đó.
Có hai người ngồi ở bàn chính giữa.
Một người là ông lão khoảng sáu mươi tuổi, một người là thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, cũng không tránh né, mà tung một cú đấm nhằm vào cú đấm của Mãn Thương Thạch.
Bốp!
Rắc!
Âm thanh nặng nề và âm thanh trong trẻo vang lên cùng lúc.
Chỉ thấy sau khi nắm đấm của Mãn Thương Thạch và nắm đấm của Lâm Chính chạm vào nhau liền vẹo đi, cảnh tượng xương gãy và máu thịt vô cùng dữ tợn và máu tanh.
“A!”.
Mãn Thương Thạch kêu lên thảm thiết, lùi lại liên tiếp.
Bàn tay của ông ta đã bị Lâm Chính đấm cho tàn phế.
“Hả?”.
Ai nấy đều bị dọa cho tái mặt.
“Lên! Tất cả cùng xông lên đánh chết cậu ta cho tôi!”.
Nhưng người cấp cao còn lại của nhà họ Mãn cũng hoảng hốt, vội gào lên.
Người của võ quán Mãn Thị không chần chừ gì, ào ào xông tới.
“Nếu đã ra tay, thì đừng hòng đi nữa!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, vung hai nắm đấm lên, điên cuồng đánh vào đám người.
Mỗi quyền mỗi cước như nặng mấy trăm cân, những người trúng đòn không gãy xương thì cũng hôn mê.
Lâm Chính chẳng khác nào chiến thần, không ai có thể ngăn cản. Chỉ trong mấy chục giây, đã có hai mươi mấy người nằm dưới đất, hoặc là rên rỉ hoặc là đã ngất xỉu.
Cảnh tượng này khiến hai bố con Anh Mục đều run lập cập, Mãn Thương Thạch được dìu sang bên cạnh cũng đờ người ra.
“Tên… tên này… là quái vật sao?”.
“Ông hai, hình… hình như người của chúng ta không ngăn cản được người này đâu…”, một đệ tử của võ quán Mãn Thị run rẩy nói.
“Mau… mau đến quán trà… gọi anh tôi về, nhanh lên!”, Mãn Thương Thạch vội hét lên.
“Vâng, ông hai!”.
Trong một quán trà cách võ quán Mãn Thị không xa.
Mãn Thương Hải, quán chủ tổng đường của võ quán Mãn Thị, cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Mãn, đang ngồi cùng vài ông lão của nhà họ Mãn uống trà, xem kịch.
Tuy nói là xem kịch, nhưng thực ra là đang bàn công chuyện.
Một vài người tuổi tác khá lớn, danh vọng khá cao ngồi cùng bàn với bọn họ.
Mấy người nhỏ giọng nói gì đó, nhưng đường nhìn thỉnh thoảng lại nhìn về bàn ở chính giữa quán trà.
Thật ra không chỉ là bọn họ, nhiều người trong quán trà đều nhìn về phía đó.
Có hai người ngồi ở bàn chính giữa.
Một người là ông lão khoảng sáu mươi tuổi, một người là thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.