Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 79
Bạch Long
19/04/2024
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ chạy vào phòng VIP.
Nhưng đợi thêm hai mươi phút mà Tô Nhu vẫn chưa vào phòng, cậu Mã nổi giận, lập tức bảo người nhà họ Tô đi gọi.
“Tiểu Nhu, cháu làm gì đấy? Cậu Mã còn đang ở bên trong đợi cháu chúc rượu kìa, sao cháu còn ngồi ở đây, mau đi vào với tôi!”, Trương Vu Huệ đi tới, nghiêm túc quát.
“Bác ba gái…”, Tô Nhu hoảng hốt.
“Có thể uống rượu với cậu Mã là phúc của cháu, cháu đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng!”
Trương Vu Huệ không thèm quan tâm, nắm tay Tô Nhu muốn kéo cô đi về phía phòng VIP.
Nhưng vào lúc bà ta sắp kéo Tô Nhu đi, một bàn tay to lớn giữ cô lại.
“Hả?’, Trương Vu Huệ sửng sốt, sau khi thấy chủ của cánh tay, bà ta giận tím mặt: ‘Lâm Chính, cậu làm gì đấy?”
“Đi nói với Mã Phong, bảo anh ta từ bỏ ý định đi, Tô Nhu sẽ không vào phòng VIP, càng sẽ không uống rượu với anh ta”, Lâm Chính buông tay ra, uống cạn rượu trong ly.
“Cậu nói cái gì?”, Trương Vu Huệ hừ lạnh, chống nạnh nói: “Nơi này có chuyện của cậu à? Cút sang một bên!”
Nói xong thì nắm lấy cánh tay Tô Nhu.
Nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, hất tay bà ta ra.
“Cậu? Tên chó chết! Cậu dám làm thế với tôi à?”, Trương Vu Huệ nổi giận muốn tát một cái lên mặt Lâm Chính.
“Bác ba gái! Dừng tay!”, Tô Nhu giật mình.
Nhưng bàn tay này còn chưa đánh trúng mặt Lâm Chính đã bị anh giữ lại.
“Cậu làm gì đấy?”, Trương Vu Huệ kêu lên một tiếng chói tai, muốn cào lên mặt Lâm Chính.
Lâm Chính không phải người dễ bắt nạt, nếu là lúc trước, chắc chắn sẽ nuốt giận vào bụng, nhưng bây giờ thời hạn ba năm đã qua rồi.
Anh không cần phải nhường nhịn nữa.
Lâm Chính vung tay tát một cái lên mặt Trương Vu Huệ.
“Chát!
Âm thanh lanh lảnh vang lên!
Trương Vu Huệ sững sờ, xoay một vòng ngay tại chỗ, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.
“Hả?”
Tô Nhu ngây người.
Tiếng diễn tấu violon dừng lại.
Khách khứa xung quanh đưa mắt nhìn sang.
Người nhà họ Tô ở bên kia nổi điên.
“Không ngờ thằng chó Lâm Chính kia lại dám đánh bác ba gái!”
“Đồ khốn kiếp!”
“Tôi muốn giết cậu ta!”
Người nhà họ Tô nổi trận lôi đình, Tô Bắc giận đỏ cả mặt, muốn xông đến đánh Lâm Chính.
“Đứng lại!”, cụ bà Tô đột nhiên quát khẽ.
Nhưng đợi thêm hai mươi phút mà Tô Nhu vẫn chưa vào phòng, cậu Mã nổi giận, lập tức bảo người nhà họ Tô đi gọi.
“Tiểu Nhu, cháu làm gì đấy? Cậu Mã còn đang ở bên trong đợi cháu chúc rượu kìa, sao cháu còn ngồi ở đây, mau đi vào với tôi!”, Trương Vu Huệ đi tới, nghiêm túc quát.
“Bác ba gái…”, Tô Nhu hoảng hốt.
“Có thể uống rượu với cậu Mã là phúc của cháu, cháu đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng!”
Trương Vu Huệ không thèm quan tâm, nắm tay Tô Nhu muốn kéo cô đi về phía phòng VIP.
Nhưng vào lúc bà ta sắp kéo Tô Nhu đi, một bàn tay to lớn giữ cô lại.
“Hả?’, Trương Vu Huệ sửng sốt, sau khi thấy chủ của cánh tay, bà ta giận tím mặt: ‘Lâm Chính, cậu làm gì đấy?”
“Đi nói với Mã Phong, bảo anh ta từ bỏ ý định đi, Tô Nhu sẽ không vào phòng VIP, càng sẽ không uống rượu với anh ta”, Lâm Chính buông tay ra, uống cạn rượu trong ly.
“Cậu nói cái gì?”, Trương Vu Huệ hừ lạnh, chống nạnh nói: “Nơi này có chuyện của cậu à? Cút sang một bên!”
Nói xong thì nắm lấy cánh tay Tô Nhu.
Nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, hất tay bà ta ra.
“Cậu? Tên chó chết! Cậu dám làm thế với tôi à?”, Trương Vu Huệ nổi giận muốn tát một cái lên mặt Lâm Chính.
“Bác ba gái! Dừng tay!”, Tô Nhu giật mình.
Nhưng bàn tay này còn chưa đánh trúng mặt Lâm Chính đã bị anh giữ lại.
“Cậu làm gì đấy?”, Trương Vu Huệ kêu lên một tiếng chói tai, muốn cào lên mặt Lâm Chính.
Lâm Chính không phải người dễ bắt nạt, nếu là lúc trước, chắc chắn sẽ nuốt giận vào bụng, nhưng bây giờ thời hạn ba năm đã qua rồi.
Anh không cần phải nhường nhịn nữa.
Lâm Chính vung tay tát một cái lên mặt Trương Vu Huệ.
“Chát!
Âm thanh lanh lảnh vang lên!
Trương Vu Huệ sững sờ, xoay một vòng ngay tại chỗ, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.
“Hả?”
Tô Nhu ngây người.
Tiếng diễn tấu violon dừng lại.
Khách khứa xung quanh đưa mắt nhìn sang.
Người nhà họ Tô ở bên kia nổi điên.
“Không ngờ thằng chó Lâm Chính kia lại dám đánh bác ba gái!”
“Đồ khốn kiếp!”
“Tôi muốn giết cậu ta!”
Người nhà họ Tô nổi trận lôi đình, Tô Bắc giận đỏ cả mặt, muốn xông đến đánh Lâm Chính.
“Đứng lại!”, cụ bà Tô đột nhiên quát khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.