Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 810
Bạch Long
19/04/2024
Dứt lời, Hoắc Ngạo mặt tái mét. Những người khác vội lùi lại phía sau, đứng không vững.
Hoắc Kiến Quốc cũng trố mắt. Nhìn thấy bộ dạng của con trai, ông ta cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Hoắc Ngạo, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, ông ta nhìn chăm chăm Hoắc Ngạo, lạnh lùng hỏi.
“Chuyện…chuyện này…”, Hoắc Ngạo há hốc miệng, không biết phải trả lời thế nào.
“Không có ai báo cảnh sát à? Vậy thì để tôi về lấy điện thoại gọi vậy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, sau đó đi ra cửa.
Cục diện đột ngột thay đổi. Rõ ràng là Hoắc Ngạo đã không tính đến điều này.
Đúng lúc này, Tịch Lưu Hương ở trên giường kêu lên và lao về phía Lâm Chính. Xem ra cô ta muốn dấu vân tay của Lâm Chính có trên người mình.
Cô ta làm vậy để bắt Lâm Chính phải chịu trách nhiệm. Đành phải liều mạng thôi. Từ đầu đến cuối đều là sự sắp đặt của bọn họ. Một sự sắp đặt mà Hoắc Ngạo muốn Lâm Chính thân bại danh liệt.
Động tác của Lâm Chính cũng rất nhanh, anh né qua một bên. Tịch Lưu Hương vồ trượt, ngã nhào ra đất, trông vô cùng chật vật.
Cô ta đã thua rồi. Hoắc Ngạo cũng vậy. Thật ra đến kẻ ngốc cũng nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
“Còn ra thể thống gì nữa?”, Hoắc Kiến Quốc từ tới mức mặt đỏ bừng bừng.
“Hoắc sư phụ, đây là võ quán của các người đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Lâm Chính, cậu yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này! Thượng Võ Quán sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng”, Hoắc Kiến Quốc nghiến răng, quát lên với Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương: “Hai đứa, lập tức đi tới từ đường quỳ xuống, những người khác giải tán”.
“Vâng, thưa bố”.
Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cúi đầu, tỏ vẻ bất lực và bất cam. Màn hỗn loạn cứ thế dừng lại. Lâm Chính cảm thấy thật vô vị, anh không nói thêm gì nữa, chỉ lấy quần áo đi về phòng mình ngủ.
Hoắc Kiến Quốc thì tối sầm mặt.
“Dặn xuống bên dưới, không được truyền chuyện này ra ngoài, càng không được nói cho quán chủ biết. Rõ chưa? Không được vạch áo cho người xem lưng. Tính của ông cụ rất quyết liệt, nếu mà biết chuyện này thì không biết là sẽ tới mức nào mất”.
“Vâng, sư phụ”, đám đông gật đầu.
“Vậy sư phụ định giải thích thế nào với Lâm Chính?”, một người thận trọng hỏi.
Hoắc Kiến Quốc nghe thấy bèn hừ giọng: “Giải thích sao? Giải thích gì? Cậu tưởng tôi sẽ làm vậy thật à?”
Dứt lời, đám đông lập tức hiểu ra ý tứ của Hoắc Kiến Quốc nên cũng không dám hỏi thêm gì.
“Bảo thằng đó tới từ đường quỳ là được rồi. Ngày mai còn tới Sùng Tông Giáo nữa. Chuyện này coi như chưa xảy ra, biết chưa?”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng lên tiếng rỗi vẩy ống tay, quay người rời đi.
Đám đệ tử nhìn nhau, không ai nói một lời.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính tỉnh dậy ăn sáng cùng với gia đình nhà họ Hoắc. Mọi người đều không ai dám nói tới chuyện tối qua. Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cũng có mặt, nhưng trông họ tiều tụy và nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy oán hận.
Lâm Chính coi như không thấy gì. Hoắc Thượng Võ tập xong một trận võ bèn quay lại. Ông ấy hầu như không biết gì về chuyện tối qua.
Ăn xong, xe cũng đã chuẩn bị sẵn, Hoắc Kiến Quốc dẫn người cùng lễ vật lên xe, lần lượt rời khỏi Thượng Võ Quán.
Hoắc Kiến Quốc cũng trố mắt. Nhìn thấy bộ dạng của con trai, ông ta cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Hoắc Ngạo, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, ông ta nhìn chăm chăm Hoắc Ngạo, lạnh lùng hỏi.
“Chuyện…chuyện này…”, Hoắc Ngạo há hốc miệng, không biết phải trả lời thế nào.
“Không có ai báo cảnh sát à? Vậy thì để tôi về lấy điện thoại gọi vậy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, sau đó đi ra cửa.
Cục diện đột ngột thay đổi. Rõ ràng là Hoắc Ngạo đã không tính đến điều này.
Đúng lúc này, Tịch Lưu Hương ở trên giường kêu lên và lao về phía Lâm Chính. Xem ra cô ta muốn dấu vân tay của Lâm Chính có trên người mình.
Cô ta làm vậy để bắt Lâm Chính phải chịu trách nhiệm. Đành phải liều mạng thôi. Từ đầu đến cuối đều là sự sắp đặt của bọn họ. Một sự sắp đặt mà Hoắc Ngạo muốn Lâm Chính thân bại danh liệt.
Động tác của Lâm Chính cũng rất nhanh, anh né qua một bên. Tịch Lưu Hương vồ trượt, ngã nhào ra đất, trông vô cùng chật vật.
Cô ta đã thua rồi. Hoắc Ngạo cũng vậy. Thật ra đến kẻ ngốc cũng nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
“Còn ra thể thống gì nữa?”, Hoắc Kiến Quốc từ tới mức mặt đỏ bừng bừng.
“Hoắc sư phụ, đây là võ quán của các người đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Lâm Chính, cậu yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này! Thượng Võ Quán sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng”, Hoắc Kiến Quốc nghiến răng, quát lên với Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương: “Hai đứa, lập tức đi tới từ đường quỳ xuống, những người khác giải tán”.
“Vâng, thưa bố”.
Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cúi đầu, tỏ vẻ bất lực và bất cam. Màn hỗn loạn cứ thế dừng lại. Lâm Chính cảm thấy thật vô vị, anh không nói thêm gì nữa, chỉ lấy quần áo đi về phòng mình ngủ.
Hoắc Kiến Quốc thì tối sầm mặt.
“Dặn xuống bên dưới, không được truyền chuyện này ra ngoài, càng không được nói cho quán chủ biết. Rõ chưa? Không được vạch áo cho người xem lưng. Tính của ông cụ rất quyết liệt, nếu mà biết chuyện này thì không biết là sẽ tới mức nào mất”.
“Vâng, sư phụ”, đám đông gật đầu.
“Vậy sư phụ định giải thích thế nào với Lâm Chính?”, một người thận trọng hỏi.
Hoắc Kiến Quốc nghe thấy bèn hừ giọng: “Giải thích sao? Giải thích gì? Cậu tưởng tôi sẽ làm vậy thật à?”
Dứt lời, đám đông lập tức hiểu ra ý tứ của Hoắc Kiến Quốc nên cũng không dám hỏi thêm gì.
“Bảo thằng đó tới từ đường quỳ là được rồi. Ngày mai còn tới Sùng Tông Giáo nữa. Chuyện này coi như chưa xảy ra, biết chưa?”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng lên tiếng rỗi vẩy ống tay, quay người rời đi.
Đám đệ tử nhìn nhau, không ai nói một lời.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính tỉnh dậy ăn sáng cùng với gia đình nhà họ Hoắc. Mọi người đều không ai dám nói tới chuyện tối qua. Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cũng có mặt, nhưng trông họ tiều tụy và nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy oán hận.
Lâm Chính coi như không thấy gì. Hoắc Thượng Võ tập xong một trận võ bèn quay lại. Ông ấy hầu như không biết gì về chuyện tối qua.
Ăn xong, xe cũng đã chuẩn bị sẵn, Hoắc Kiến Quốc dẫn người cùng lễ vật lên xe, lần lượt rời khỏi Thượng Võ Quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.