Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 833
Bạch Long
19/04/2024
“Dạ”.
Người đệ tử bèn lui ra. Một lúc sau, các vị trưởng lão đang mời rượu tại các bạn tiệc lần lượt đứng dậy cùng Văn Hải đi ra cửa.
Một ông cụ mặc áo giản dị từ ngoài bước vào. Người này mặc áo màu vàng, quần thì lấm tấm bùn, đến đôi dày trông cũng vô cùng đơn giản, rõ ràng là không hợp với với vẻ phú quý của buổi tiệc này.
Nhưng khi biết thân phận của người này thì ai ai cũng phải tỏ ra tôn kính. Thậm chí những người giàu có còn không ngừng bàn tán và lập tức đặt ly rượu xuống đứng cả dậy.
“Vị này chính là Kiếm Vương phải không?”
“Đây là truyền kỳ của Hoa Quốc chúng ta đấy”
“Ôi trời, ông ấy cũng tới rồi!”
“Thật không thể tin được”
Đám đông xì xầm. Cũng có người chưa từng nghe qua cái tên này bèn tò mò hỏi.
“Kiếm Vương là ai thế?”
Câu nói này khiến không ít người quay qua nhìn ông ta như nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề.
“Sao thế? Đến cả Kiếm Vương cũng không nhận ra à?”
“Nói xem nào!”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, thế có biết thần y Lâm không vậy?”
“Đương nhiên là biết rồi, một người mà đánh bại cả Y Vương Hàn Thành, cứu cả giới Đông Y Hoa Quốc”.
“Cậu ấy giờ cũng được coi là truyền kỳ. Kiếm Vương này là tiền bối. Có điều danh tiếng của ông ấy được thiết lập từ 30 năm trước. Lúc đó nước R có người xâm nhập vào nước ta khiêu chiến với giới võ đạo, tất cả các gia tộc võ đạo lớn đều bị thách thức và đó cũng là lúc Kiếm Vương xuất hiện, đánh bại thế lực này, giữ lại thể diện cho võ đạo Hoa Quốc. Giờ thì biết chưa?”
“Cái gì, 30 năm trước đã nổi tiếng rồi sao?”, người này há mồm trợn mắt. 30 năm trước đã vậy thì không biết bây giờ khủng khiếp cỡ nào.
Lúc này những người ban đầu không biết Kiếm Vương bỗng tỏ ra cung kính nhân vật này vô cùng. Đây mới đúng là đại sư võ đạo mà.
“Tôi tới uống rượu”, Kiếm Vương cũng không nói gì nhiều, chỉ lên tiếng đầy thẳng thắng.
“Có có có, tiền bối Kiếm Vương uống rượu gì cũng có! Xin mời ngồi!”, Văn Hải vội vàng nói.
“Ừm! Nhưng tôi cũng không phải uống không, trên đường tới đây tôi đã nhặt được một cành cây khá lắm, luyện thành kiếm gỗ, coi như là thay cho tiền uống rượu vậy?”, Kiếm Vương nói rồi cậu bé tầm 10 tuổi đứng bên cạnh ông ta bước ra, cầm một hộp kiếm đưa cho Văn Hải.
Văn Hải vội vàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm gỗ vô cùng tinh tế. Nhìn thấy thanh kiếm, không ít người hoang mang. Một thanh kiếm gỗ thì có thể làm được gì chứ? Văn Hải cũng nghĩ vậy.
“Cậu thử xem”, Kiếm Vương thản nhiên nói.
“À…thôi khỏi”, Văn Hải cười lúng túng.
“Thử xem có chém được cái bàn kia không?”, Kiếm Vương chỉ vào cái bàn đá bên cạnh.
“Đó là đá đấy”, Văn Hải kinh hãi kêu lên.
“Một phiến đá thôi mà! Cậu không muốn thử thì thôi vậy. Tôi đi uống rượu đây”.
Kiêm Vương lắc đầu, rõ ràng là không bận tâm lắm. Văn Hải chau mày, nhìn cây kiếm tinh tế nhưng có phần yếu ớt trong tay. Cuối cùng, gã vẫn quyết định thử.
Gã giơ kiếm lên, dùng sức chém mạnh xuống chiếc bàn đá. Cảm tưởng thanh kiếm không phát ra được chút uy lực nào, thế nên mọi người cũng không bận tâm lắm.
Thế nhưng một giây sau…
Người đệ tử bèn lui ra. Một lúc sau, các vị trưởng lão đang mời rượu tại các bạn tiệc lần lượt đứng dậy cùng Văn Hải đi ra cửa.
Một ông cụ mặc áo giản dị từ ngoài bước vào. Người này mặc áo màu vàng, quần thì lấm tấm bùn, đến đôi dày trông cũng vô cùng đơn giản, rõ ràng là không hợp với với vẻ phú quý của buổi tiệc này.
Nhưng khi biết thân phận của người này thì ai ai cũng phải tỏ ra tôn kính. Thậm chí những người giàu có còn không ngừng bàn tán và lập tức đặt ly rượu xuống đứng cả dậy.
“Vị này chính là Kiếm Vương phải không?”
“Đây là truyền kỳ của Hoa Quốc chúng ta đấy”
“Ôi trời, ông ấy cũng tới rồi!”
“Thật không thể tin được”
Đám đông xì xầm. Cũng có người chưa từng nghe qua cái tên này bèn tò mò hỏi.
“Kiếm Vương là ai thế?”
Câu nói này khiến không ít người quay qua nhìn ông ta như nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề.
“Sao thế? Đến cả Kiếm Vương cũng không nhận ra à?”
“Nói xem nào!”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, thế có biết thần y Lâm không vậy?”
“Đương nhiên là biết rồi, một người mà đánh bại cả Y Vương Hàn Thành, cứu cả giới Đông Y Hoa Quốc”.
“Cậu ấy giờ cũng được coi là truyền kỳ. Kiếm Vương này là tiền bối. Có điều danh tiếng của ông ấy được thiết lập từ 30 năm trước. Lúc đó nước R có người xâm nhập vào nước ta khiêu chiến với giới võ đạo, tất cả các gia tộc võ đạo lớn đều bị thách thức và đó cũng là lúc Kiếm Vương xuất hiện, đánh bại thế lực này, giữ lại thể diện cho võ đạo Hoa Quốc. Giờ thì biết chưa?”
“Cái gì, 30 năm trước đã nổi tiếng rồi sao?”, người này há mồm trợn mắt. 30 năm trước đã vậy thì không biết bây giờ khủng khiếp cỡ nào.
Lúc này những người ban đầu không biết Kiếm Vương bỗng tỏ ra cung kính nhân vật này vô cùng. Đây mới đúng là đại sư võ đạo mà.
“Tôi tới uống rượu”, Kiếm Vương cũng không nói gì nhiều, chỉ lên tiếng đầy thẳng thắng.
“Có có có, tiền bối Kiếm Vương uống rượu gì cũng có! Xin mời ngồi!”, Văn Hải vội vàng nói.
“Ừm! Nhưng tôi cũng không phải uống không, trên đường tới đây tôi đã nhặt được một cành cây khá lắm, luyện thành kiếm gỗ, coi như là thay cho tiền uống rượu vậy?”, Kiếm Vương nói rồi cậu bé tầm 10 tuổi đứng bên cạnh ông ta bước ra, cầm một hộp kiếm đưa cho Văn Hải.
Văn Hải vội vàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm gỗ vô cùng tinh tế. Nhìn thấy thanh kiếm, không ít người hoang mang. Một thanh kiếm gỗ thì có thể làm được gì chứ? Văn Hải cũng nghĩ vậy.
“Cậu thử xem”, Kiếm Vương thản nhiên nói.
“À…thôi khỏi”, Văn Hải cười lúng túng.
“Thử xem có chém được cái bàn kia không?”, Kiếm Vương chỉ vào cái bàn đá bên cạnh.
“Đó là đá đấy”, Văn Hải kinh hãi kêu lên.
“Một phiến đá thôi mà! Cậu không muốn thử thì thôi vậy. Tôi đi uống rượu đây”.
Kiêm Vương lắc đầu, rõ ràng là không bận tâm lắm. Văn Hải chau mày, nhìn cây kiếm tinh tế nhưng có phần yếu ớt trong tay. Cuối cùng, gã vẫn quyết định thử.
Gã giơ kiếm lên, dùng sức chém mạnh xuống chiếc bàn đá. Cảm tưởng thanh kiếm không phát ra được chút uy lực nào, thế nên mọi người cũng không bận tâm lắm.
Thế nhưng một giây sau…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.