Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 881
Bạch Long
19/04/2024
Lúc trước nếu không phải có Kiếm Vương ra tay, Ứng Phá Lãng còn có thể ngông cuồng trước mặt Lâm Chính chắc?
“Khụ khụ…”, Ứng Phá Lãng ho, khóe miệng toàn là máu.
Lâm Chính tiến lên mấy bước sau đó lại ra tay.
Đúng lúc này, Ứng Phá Lãng đột nhiên móc ra từ trong ngực một khẩu súng lục tinh xảo, hắn không hề do dự nổ súng với Lâm Chính.
Đùng đùng đùng!
Ba phát súng liên tục bắn qua, khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có cơ hội né tránh, ba phát đạn bắn trúng bụng anh…
Mọi người khiếp sợ…
“Cái gì?”
Đầu mọi người trắng xóa, không thể tin nổi cảnh này.
Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt, Dược Vương, Liễu Như Thi… tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ai ngờ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Phá Lãng lại rút súng ra!
Hắn có súng?
Ngay cả Kiếm Vương cũng không ngờ đến!
Ba phát đạn bắn trúng bụng Lâm Chính, ba vệt máu lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra.
Cục diện xoay chuyển!
Phát súng của Ứng Phá Lãng nhắm chuẩn Lâm Chính.
Có điều may mà trong tình thế nguy hiểm Lâm Chính vẫn phản ứng kịp. Ba phát súng, hai phát trúng bụng, một phát trúng bả vai. Tránh được chỗ chí mạng, nhưng cho dù như vậy anh vẫn bị thương không nhẹ.
Lâm Chính nhìn qua vết thương trên người mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Ứng Phá Lãng.
“Không được cử động!”
Chỉ thấy Ứng Phá Lãng híp mắt hét lớn, chuẩn bị sẵn tư thế nổ súng.
Lâm Chính dừng lại.
“Ha ha, đã là thời đại nào rồi thần y Lâm, mà anh còn dùng võ công? Nắm đấm của anh có nhanh đến mấy cũng sao nhanh hơn được phát đạn của tôi?”, Ứng Phá Lãng giơ súng nhìn Lâm Chính mỉm cười hung ác.
“Vậy thì anh có thể nổ súng bắn tôi không?”, Lâm Chính mặt lạnh như tiền nhìn hắn nói.
“Anh hy vọng tôi giết anh sao?”
“Giết tôi? Chắc anh không giết được đâu? Chúng ta cược nhé!”, mặt Lâm Chính vô cùng lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
“Cược gì?”, Ứng Phá Lãng nghi ngờ.
“Tôi cược trong súng của anh không có đạn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng như ngừng lại, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cười nói: “Được thôi, anh muốn cược thì cứ việc, để xem anh có sẵn sàng dùng mạng mình để cược không?”
“Không cần giả vờ nữa”, Lâm Chính duỗi tay ra, lấy viên đạn trong vết thương ở bụng ra.
Nơi đây đẫm mùi máu tanh.
Nhưng Lâm Chính không hề nhíu mày.
“Khụ khụ…”, Ứng Phá Lãng ho, khóe miệng toàn là máu.
Lâm Chính tiến lên mấy bước sau đó lại ra tay.
Đúng lúc này, Ứng Phá Lãng đột nhiên móc ra từ trong ngực một khẩu súng lục tinh xảo, hắn không hề do dự nổ súng với Lâm Chính.
Đùng đùng đùng!
Ba phát súng liên tục bắn qua, khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có cơ hội né tránh, ba phát đạn bắn trúng bụng anh…
Mọi người khiếp sợ…
“Cái gì?”
Đầu mọi người trắng xóa, không thể tin nổi cảnh này.
Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt, Dược Vương, Liễu Như Thi… tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ai ngờ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Phá Lãng lại rút súng ra!
Hắn có súng?
Ngay cả Kiếm Vương cũng không ngờ đến!
Ba phát đạn bắn trúng bụng Lâm Chính, ba vệt máu lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra.
Cục diện xoay chuyển!
Phát súng của Ứng Phá Lãng nhắm chuẩn Lâm Chính.
Có điều may mà trong tình thế nguy hiểm Lâm Chính vẫn phản ứng kịp. Ba phát súng, hai phát trúng bụng, một phát trúng bả vai. Tránh được chỗ chí mạng, nhưng cho dù như vậy anh vẫn bị thương không nhẹ.
Lâm Chính nhìn qua vết thương trên người mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Ứng Phá Lãng.
“Không được cử động!”
Chỉ thấy Ứng Phá Lãng híp mắt hét lớn, chuẩn bị sẵn tư thế nổ súng.
Lâm Chính dừng lại.
“Ha ha, đã là thời đại nào rồi thần y Lâm, mà anh còn dùng võ công? Nắm đấm của anh có nhanh đến mấy cũng sao nhanh hơn được phát đạn của tôi?”, Ứng Phá Lãng giơ súng nhìn Lâm Chính mỉm cười hung ác.
“Vậy thì anh có thể nổ súng bắn tôi không?”, Lâm Chính mặt lạnh như tiền nhìn hắn nói.
“Anh hy vọng tôi giết anh sao?”
“Giết tôi? Chắc anh không giết được đâu? Chúng ta cược nhé!”, mặt Lâm Chính vô cùng lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
“Cược gì?”, Ứng Phá Lãng nghi ngờ.
“Tôi cược trong súng của anh không có đạn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng như ngừng lại, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cười nói: “Được thôi, anh muốn cược thì cứ việc, để xem anh có sẵn sàng dùng mạng mình để cược không?”
“Không cần giả vờ nữa”, Lâm Chính duỗi tay ra, lấy viên đạn trong vết thương ở bụng ra.
Nơi đây đẫm mùi máu tanh.
Nhưng Lâm Chính không hề nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.