Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 907
Bạch Long
20/04/2024
“Chị Vân, tha… tha cho tôi đi…”, Chu Đại Minh run rẩy la lên.
“Tha? Không vội, chúng ta từ từ chơi!”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lại, đang định nói chuyện với Lâm Chính. Nhưng thấy Tô Nhu đang ở bên cạnh, cô ta chỉ âm thầm gật đầu với Lâm Chính, sau đó nhìn sang Mã Hải.
“Chủ tịch Mã, ông không sao chứ?”.
“Tôi không sao… Không sao…”, Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta quên mất khách sạn này là địa bàn của Cung Hỉ Vân, mặc dù ông ta không thông báo cho Cung Hỉ Vân, nhưng có lẽ Cung Hỉ Vân đã nhận được tin tức.
Coi như đã biến nguy thành an!
Mã Hải vỗ ngực.
“Tiểu Nhu, chúng ta quay về thôi”.
Lâm Chính sầm mặt, bế ngang Tô Nhu lên, đi ra phía cửa.
“Ấy… Lâm Chính, chúng ta… vẫn chưa cảm ơn họ…”, Tô Nhu dường như vừa mới hoàn hồn lại, vội nói.
“Anh sẽ cảm ơn họ, em cứ về trước”.
Lâm Chính nói, bế Tô Nhu lên ghế lái phụ, sau đó nhấn ga, chở cô về nhà.
Về đến nhà.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh đến khách sạn xem chuyện đó giải quyết thế nào”, đợi khi bế Tô Nhu đến giường, Lâm Chính nhỏ giọng nói, xoay người định rời đi.
“Đợi một lúc”, Tô Nhu vội hét lên.
“Sao?”, Lâm Chính ngiêng đầu.
Tô Nhu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh… anh đừng sinh sự nữa. Anh đến đó cảm ơn Chủ tịch Mã và chị Vân đó đàng hoàng là được rồi, hỏi bọn họ xem có cần báo cảnh sát không. Nếu báo cảnh sát xử lý cũng tốt, tóm lại đừng chọc giận đến người khác…”.
“Anh tự có chừng mực”, Lâm Chính nói.
“Ừ…”, Tô Nhu gật đầu, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại có cảm xúc rất phức tạp. Cô cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ngoài ra… Xin lỗi anh…”.
“Vì sao lại xin lỗi?”.
“Lúc trước… em không nghe lời khuyên của anh. Nếu em nghe anh, có lẽ sự việc đã không ra nông nỗi đó…”, Tô Nhu áy náy nói.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ cần tin tưởng anh hơn một chút là được rồi”.
Dứt lời, Lâm Chính xoay người đi ra khỏi nhà.
Tô Nhu lặng lẽ nhìn ra cửa, đợi cửa đóng lại, cô mới khẽ thở dài, buồn bã nói: “Sao em lại không tin anh, nhưng… ít nhất anh cũng phải cho em lý do để tin anh chứ…”.
Thất vọng hết lần này đến lần khác đã khiến Tô Nhu tuyệt vọng về Lâm Chính từ lâu.
Sao cô lại không muốn tin chồng mình?
Nhưng… tin tưởng thật sự là vô điều kiện sao?
Xuống lầu, Lâm Chính vào trong xe, đạp ga hết cỡ, chạy vù vù đến khách sạn Nam Thanh.
Chẳng mấy chốc, xe của Lâm Chính đã đến bãi đỗ xe.
Tắt máy, xuống xe, Lâm Chính bước nhanh đến phòng VIP.
Lúc này, trong phòng VIP, Cung Hỉ Vân và Mã Hải vẫn đang đợi Lâm Chính quay lại.
“Tha? Không vội, chúng ta từ từ chơi!”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lại, đang định nói chuyện với Lâm Chính. Nhưng thấy Tô Nhu đang ở bên cạnh, cô ta chỉ âm thầm gật đầu với Lâm Chính, sau đó nhìn sang Mã Hải.
“Chủ tịch Mã, ông không sao chứ?”.
“Tôi không sao… Không sao…”, Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta quên mất khách sạn này là địa bàn của Cung Hỉ Vân, mặc dù ông ta không thông báo cho Cung Hỉ Vân, nhưng có lẽ Cung Hỉ Vân đã nhận được tin tức.
Coi như đã biến nguy thành an!
Mã Hải vỗ ngực.
“Tiểu Nhu, chúng ta quay về thôi”.
Lâm Chính sầm mặt, bế ngang Tô Nhu lên, đi ra phía cửa.
“Ấy… Lâm Chính, chúng ta… vẫn chưa cảm ơn họ…”, Tô Nhu dường như vừa mới hoàn hồn lại, vội nói.
“Anh sẽ cảm ơn họ, em cứ về trước”.
Lâm Chính nói, bế Tô Nhu lên ghế lái phụ, sau đó nhấn ga, chở cô về nhà.
Về đến nhà.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh đến khách sạn xem chuyện đó giải quyết thế nào”, đợi khi bế Tô Nhu đến giường, Lâm Chính nhỏ giọng nói, xoay người định rời đi.
“Đợi một lúc”, Tô Nhu vội hét lên.
“Sao?”, Lâm Chính ngiêng đầu.
Tô Nhu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh… anh đừng sinh sự nữa. Anh đến đó cảm ơn Chủ tịch Mã và chị Vân đó đàng hoàng là được rồi, hỏi bọn họ xem có cần báo cảnh sát không. Nếu báo cảnh sát xử lý cũng tốt, tóm lại đừng chọc giận đến người khác…”.
“Anh tự có chừng mực”, Lâm Chính nói.
“Ừ…”, Tô Nhu gật đầu, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại có cảm xúc rất phức tạp. Cô cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ngoài ra… Xin lỗi anh…”.
“Vì sao lại xin lỗi?”.
“Lúc trước… em không nghe lời khuyên của anh. Nếu em nghe anh, có lẽ sự việc đã không ra nông nỗi đó…”, Tô Nhu áy náy nói.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ cần tin tưởng anh hơn một chút là được rồi”.
Dứt lời, Lâm Chính xoay người đi ra khỏi nhà.
Tô Nhu lặng lẽ nhìn ra cửa, đợi cửa đóng lại, cô mới khẽ thở dài, buồn bã nói: “Sao em lại không tin anh, nhưng… ít nhất anh cũng phải cho em lý do để tin anh chứ…”.
Thất vọng hết lần này đến lần khác đã khiến Tô Nhu tuyệt vọng về Lâm Chính từ lâu.
Sao cô lại không muốn tin chồng mình?
Nhưng… tin tưởng thật sự là vô điều kiện sao?
Xuống lầu, Lâm Chính vào trong xe, đạp ga hết cỡ, chạy vù vù đến khách sạn Nam Thanh.
Chẳng mấy chốc, xe của Lâm Chính đã đến bãi đỗ xe.
Tắt máy, xuống xe, Lâm Chính bước nhanh đến phòng VIP.
Lúc này, trong phòng VIP, Cung Hỉ Vân và Mã Hải vẫn đang đợi Lâm Chính quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.