Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 915
Bạch Long
20/04/2024
Thiên Mạch suy nghĩ rồi lên tiếng: “Thực ra tôi được mời làm khách tham gia cuộc thi đấu lần này của Kỳ Dược Phòng vì nhà tôi cũng là một gia tộc có tiếng về Đông y. Hơn nữa em trai tôi cũng thực tập ở Kỳ Dược Phòng. Vậy nên thằng bé có trong danh sách những người tham gia thi đấu. Nếu như hai vị trả được một cái giá hợp lý, thì vị trí này chúng tôi sẽ …bán cho hai người”.
“Ồ”.
Lâm Chính nhíu mày. Tần Bách Tùng thì cảm thấy kích động: “Cô Thiên Mạch, cô ra giá đi! Bao nhiêu tiền! Chúng tôi mua”.
“Một trăm triệu tệ”.
“Cái gì?”, Tần Bách Tùng hết hồn.
Để cứu Tần Ngưng, Tần Bách Tùng xác định sẽ phải khuynh gia bại sản, thế nhưng ông ta vốn không thể có nổi một trăm triệu tệ. Muốn có số tiền này ông phải đi mượn mới may ra gom đủ.
Nếu như có Hà Linh Hoa ở trước mặt thật thì sao cũng được. Đằng này chưa chắc đã lấy được thật. Vậy mà Thiên Mạch đòi một trăm triệu tệ. Chẳng phải là giở thủ đoạn sao?
Tần Bách Tùng do dự. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đã đáp lại đầy dứt khoát.
“Được, trả cô một trăm triệu tệ! Tôi sẽ chuyển khoản tới tài khoản của cô”.
“Thầy ơi…”, Tần Bách Tùng đứng ngây người.
“Khi nào đi?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Thiên Mạch.
Thiên Mạch khẽ chau mày như bị mất hồn, sau đó gật đầu đáp lại: “8h sáng mai, tôi sẽ đợi anh trước cửa”.
Ngày hôm sau, Lâm Chính chuẩn bị sơ qua rồi đứng đợi ở cửa.
Tần Bách Tùng đứng bên cạnh. Trông ông ta đầy lo lắng. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới mạng sống của cháu gái mình nên sao ông ta có thể bình tĩnh được.
Một lúc sau, một chiếc xe X4 màu đỏ lái tới, dừng trước mặt hai người. Thiên Mạch đeo kính đen kéo cửa sổ xe xuống, gật đầu chào.
Lâm Chính ngồi vào ghế của tay lái phụ. Tần Bách Tùng đang định bước lên xe.
“Ông làm gì vậy?”, Thiên Mạch liếc nhìn Tần Bách Tùng, chau mày: “Ông không đi được”.
“Cái gì”, Tần Bách Tùng há hốc miệng.
“Ông Tần, ông nổi tiếng như vậy, nhiều người ở Kỳ Dược PHòng đều biết ông. Ông lại không được mời. Nếu xuất hiện chẳng phải sẽ gây ra nghi ngờ sao? Chúng ta làm chuyện lén lút đương nhiên là phải hạ mình một chút. Tôi và anh Lâm đi là được rồi”, Thiên Mạch thản nhiên lên tiếng.
Tần Bách Tùng khựng người, sau đó thở dài, đi tới bên cửa sổ xe: “Thưa thầy, lần này…trông cậy cả vào thầy rồi”.
Nói xong, ông ta gập người xuống.
“Yên tâm, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện của Tần Ngưng, tôi sẽ mang Hà Linh Hoa về”, Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
Chiếc xe rời đi.
Kỳ Dược Phòng cách Giang Thành khá xa. Nếu lái xe sẽ không kịp nên Thiên Mạch đưa Lâm Chính tới sân bay và ngồi chuyến sớm nhất tới Kỳ Dược Phòng.
Hai tiếng sau, hai người đã đáp xuống Kinh Xương. Họ bắt tắc xi rồi tới thẳng nơi cần đến.
Kỳ Dược Phòng cũng tương tự như một tổ chức y thuật giống Nam Phái. Đương nhiên là của tư nhân. Có điều bọn họ mạnh nhất không phải về chữa trị Đông y mà là dược liệu. Người của Kỳ Dược Phòng cũng biết về chữa trị nhưng thứ mà bọn họ giỏi nhất là về những công dụng thần kỳ của thuốc Đông y.
“Ồ”.
Lâm Chính nhíu mày. Tần Bách Tùng thì cảm thấy kích động: “Cô Thiên Mạch, cô ra giá đi! Bao nhiêu tiền! Chúng tôi mua”.
“Một trăm triệu tệ”.
“Cái gì?”, Tần Bách Tùng hết hồn.
Để cứu Tần Ngưng, Tần Bách Tùng xác định sẽ phải khuynh gia bại sản, thế nhưng ông ta vốn không thể có nổi một trăm triệu tệ. Muốn có số tiền này ông phải đi mượn mới may ra gom đủ.
Nếu như có Hà Linh Hoa ở trước mặt thật thì sao cũng được. Đằng này chưa chắc đã lấy được thật. Vậy mà Thiên Mạch đòi một trăm triệu tệ. Chẳng phải là giở thủ đoạn sao?
Tần Bách Tùng do dự. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đã đáp lại đầy dứt khoát.
“Được, trả cô một trăm triệu tệ! Tôi sẽ chuyển khoản tới tài khoản của cô”.
“Thầy ơi…”, Tần Bách Tùng đứng ngây người.
“Khi nào đi?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Thiên Mạch.
Thiên Mạch khẽ chau mày như bị mất hồn, sau đó gật đầu đáp lại: “8h sáng mai, tôi sẽ đợi anh trước cửa”.
Ngày hôm sau, Lâm Chính chuẩn bị sơ qua rồi đứng đợi ở cửa.
Tần Bách Tùng đứng bên cạnh. Trông ông ta đầy lo lắng. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới mạng sống của cháu gái mình nên sao ông ta có thể bình tĩnh được.
Một lúc sau, một chiếc xe X4 màu đỏ lái tới, dừng trước mặt hai người. Thiên Mạch đeo kính đen kéo cửa sổ xe xuống, gật đầu chào.
Lâm Chính ngồi vào ghế của tay lái phụ. Tần Bách Tùng đang định bước lên xe.
“Ông làm gì vậy?”, Thiên Mạch liếc nhìn Tần Bách Tùng, chau mày: “Ông không đi được”.
“Cái gì”, Tần Bách Tùng há hốc miệng.
“Ông Tần, ông nổi tiếng như vậy, nhiều người ở Kỳ Dược PHòng đều biết ông. Ông lại không được mời. Nếu xuất hiện chẳng phải sẽ gây ra nghi ngờ sao? Chúng ta làm chuyện lén lút đương nhiên là phải hạ mình một chút. Tôi và anh Lâm đi là được rồi”, Thiên Mạch thản nhiên lên tiếng.
Tần Bách Tùng khựng người, sau đó thở dài, đi tới bên cửa sổ xe: “Thưa thầy, lần này…trông cậy cả vào thầy rồi”.
Nói xong, ông ta gập người xuống.
“Yên tâm, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện của Tần Ngưng, tôi sẽ mang Hà Linh Hoa về”, Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
Chiếc xe rời đi.
Kỳ Dược Phòng cách Giang Thành khá xa. Nếu lái xe sẽ không kịp nên Thiên Mạch đưa Lâm Chính tới sân bay và ngồi chuyến sớm nhất tới Kỳ Dược Phòng.
Hai tiếng sau, hai người đã đáp xuống Kinh Xương. Họ bắt tắc xi rồi tới thẳng nơi cần đến.
Kỳ Dược Phòng cũng tương tự như một tổ chức y thuật giống Nam Phái. Đương nhiên là của tư nhân. Có điều bọn họ mạnh nhất không phải về chữa trị Đông y mà là dược liệu. Người của Kỳ Dược Phòng cũng biết về chữa trị nhưng thứ mà bọn họ giỏi nhất là về những công dụng thần kỳ của thuốc Đông y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.