Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 930
Bạch Long
20/04/2024
Dù sao anh có mỗi một cái miệng, sao nói lại được đám người này.
Cho dù là trắng thì đám người này cũng nói thành đen.
Cậy thế cậy quyền, sao dùng được đạo lý nói lại đây.
“Sao vậy? Mấy người đang làm gì?”
“Đừng gây chuyện nữa, giải tán cho tôi!”
“Hôm nay là cuộc thi Giám Dược của Dược Phòng chúng ta, ai dám gây chuyện ở đây tôi quyết không tha”.
Lúc này mấy giảng sư chạy đến, hò hét bảo mọi người giải tán.
Các học sinh từ từ tản đi.
Nhưng mặt đàn chị Vương vẫn lạnh lẽo.
“Mặc Tiểu Vũ, tôi nói cho cậu biết! Chuyện này chưa xong đâu! Tôi sớm muộn gì cũng tính sổ với cậu!”, đàn chị Vương lạnh lùng nói, tiếp tục trợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó mới xoay người rời đi.
Lâm Chính vẫn im lặng.
Mà sau khi đàn chị Vương rời đi, không ít người đến cảnh cáo Lâm Chính.
Mọi người đều tỏ ra tức giận, cứ như Lâm Chính làm chuyện gì đó tày đình lắm.
Lần này anh không nói gì nữa.
Dù sao anh cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, anh không phải đương sự. Nếu không vì đợi lấy Hà Linh Hoa thì anh đã rời khỏi đây từ lâu rồi. Cứ để Mặc Tiểu Vũ thật giải quyết sự mục ruỗng của nơi này đi.
Lâm Chính suy nghĩ, thấy sắp đến giờ rồi liền đi lên sân đấu của cuộc thi Giám Dược.
Lúc này sân đấu đông người vô cùng, mọi người nhốn nháo, khắp nơi đều là bóng dáng của học sinh.
Có khoảng gần một nghìn học sinh tham gia, bọn họ đã vào sân, ngồi đúng chỗ của mình rồi.
Lâm Chính dựa theo số thứ tự tìm được chỗ của mình.
Ghế 128!
Nó nằm ngay phía trước.
Chẳng qua không biết lúc nào mới đến lượt mình, chắc trong một ngày không đấu xong được.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nhìn về chỗ khách mời, Thiên Mạch đã ngồi xuống ghế rồi.
Có điều cách Thiên Mạch không xa, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Minh Vũ!
Bà ta vẫn đến.
Chỉ là chắc không có ai chú ý đến Mặc Tiểu Vũ giả mạo này đâu.
Mặc kệ thôi.
Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía trước.
Cạch!
Một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Sau đó cửa lớn của sàn đấu đột nhiên đóng lại.
Sau đó nơi đây lập tức yên tĩnh.
Một ông lão tóc bạc phơ mặc quần áo thời Đường xuất hiện đi lên khán đài.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão.
Cho dù là trắng thì đám người này cũng nói thành đen.
Cậy thế cậy quyền, sao dùng được đạo lý nói lại đây.
“Sao vậy? Mấy người đang làm gì?”
“Đừng gây chuyện nữa, giải tán cho tôi!”
“Hôm nay là cuộc thi Giám Dược của Dược Phòng chúng ta, ai dám gây chuyện ở đây tôi quyết không tha”.
Lúc này mấy giảng sư chạy đến, hò hét bảo mọi người giải tán.
Các học sinh từ từ tản đi.
Nhưng mặt đàn chị Vương vẫn lạnh lẽo.
“Mặc Tiểu Vũ, tôi nói cho cậu biết! Chuyện này chưa xong đâu! Tôi sớm muộn gì cũng tính sổ với cậu!”, đàn chị Vương lạnh lùng nói, tiếp tục trợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó mới xoay người rời đi.
Lâm Chính vẫn im lặng.
Mà sau khi đàn chị Vương rời đi, không ít người đến cảnh cáo Lâm Chính.
Mọi người đều tỏ ra tức giận, cứ như Lâm Chính làm chuyện gì đó tày đình lắm.
Lần này anh không nói gì nữa.
Dù sao anh cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, anh không phải đương sự. Nếu không vì đợi lấy Hà Linh Hoa thì anh đã rời khỏi đây từ lâu rồi. Cứ để Mặc Tiểu Vũ thật giải quyết sự mục ruỗng của nơi này đi.
Lâm Chính suy nghĩ, thấy sắp đến giờ rồi liền đi lên sân đấu của cuộc thi Giám Dược.
Lúc này sân đấu đông người vô cùng, mọi người nhốn nháo, khắp nơi đều là bóng dáng của học sinh.
Có khoảng gần một nghìn học sinh tham gia, bọn họ đã vào sân, ngồi đúng chỗ của mình rồi.
Lâm Chính dựa theo số thứ tự tìm được chỗ của mình.
Ghế 128!
Nó nằm ngay phía trước.
Chẳng qua không biết lúc nào mới đến lượt mình, chắc trong một ngày không đấu xong được.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nhìn về chỗ khách mời, Thiên Mạch đã ngồi xuống ghế rồi.
Có điều cách Thiên Mạch không xa, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Minh Vũ!
Bà ta vẫn đến.
Chỉ là chắc không có ai chú ý đến Mặc Tiểu Vũ giả mạo này đâu.
Mặc kệ thôi.
Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía trước.
Cạch!
Một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Sau đó cửa lớn của sàn đấu đột nhiên đóng lại.
Sau đó nơi đây lập tức yên tĩnh.
Một ông lão tóc bạc phơ mặc quần áo thời Đường xuất hiện đi lên khán đài.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.