Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 936
Bạch Long
20/04/2024
Họ là ban giám khảo được thành lập từ tầng lớp cấp cao của Kỳ Dược Phòng, trong đó còn có vài người là các danh y được Kỳ Dược Phòng mời tới.
Tất cả có 10 người, mỗi người phụ trách một số lượng bài thi nhất định. Họ đọc kết quả rất nhanh. Không ít khán giả đứng cả dậy, nhìn bọn họ với vẻ kỳ vọng.
Vòng một không có gì khó khăn, vòng hai mới là quan trọng. Bởi vì vòng hai, ban giám khảo sẽ chọn ra ba bài câu trả lời tốt nhất và tiến hành đánh giá một lần nữa để xếp hạng.
Mà ba câu trả lời này sẽ được công bố công khai, tất cả mọi người có mặt đều có thể thảo luận, tiến hành bỏ phiếu để xếp thứ tự.
Việc được xếp hạng không chỉ nhận được giải thưởng mà còn ảnh hưởng tới cả 10 vị trí thiên tài. Hơn nữa sẽ được Kỳ Dược Phòng để mắt tới, cơ hội một bước lên trời là có thật. Thế nên ai cũng dồn toàn lực cho vòng thi này.
Mọi người nhìn chăm chăm 10 người giám khảo và quan sát biểu cảm của họ. Một giảng sư ngồi hàng thứ hai bỗng có rục rịch.
Chỉ thấy ông ta cầm một tờ giấy hồi lâu, há hốc miệng và cẩn thận cuộn nó lại rồi nở nụ cười.
“Mau xem, xem giảng sư Chu có được gì?”
“Nhìn ông ấy có vẻ hài lòng nhỉ….đó là bài thi của ai vậy?”.
Mọi người kinh ngạc hô lên. Những người đứng gần mà có thực lực tốt đều cố gắng nhìn cho bằng được. Sau đó người này lên tiếng: “Là bài của Đặng Cường. Của đàn anh Đặng Cường”.
Đám đông ồ lên. Đặng Cường lập tức ưỡn ngực, tỏ vẻ đắc ý.
“Không hổ danh là một trong mười thiên tài, đúng là thực lực phi phàm mà”.
“Xem ra hôm nay Đặng Cường tiến bộ hơn nữa rồi”.
“Thiên tài”.
Những lời khen ngợi không ngớt vang lên bên tai. Đặng Cường như muốn nổ mũi tới nơi. Đúng lúc này…
Cạch!
Tiếng xê dịch ghế vang lên. Mọi người thấy giảng sư Đường ở hàng ghế số 5 đứng bật dậy, nhìn tờ giấy trong tay với vẻ không dám tin.
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Bao gồm cả Phùng Thạch…
“Thầy Đường, sao vậy?”, các giảng sư ở bên cạnh nhìn sang.
Phùng Thạch cũng nhìn sang bàn giảng sư Đường, nhíu mày.
“Đó là bài thi của ai?”.
Mọi người cũng nhìn lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và khó mà tin được.
Giảng sư Đường là một người vô cùng bình tĩnh. Năm nay ông ta đã bốn mươi tuổi, làm việc ở Kỳ Dược Phòng đã mấy chục năm, sóng gió nào cũng đã thấy qua, chuyện gì mà có thể khiến ông ta ngạc nhiên như vậy?
Chẳng lẽ là người đứng đầu trong mười vị thiên tài đó?
Nhưng… từ trình tự nhận bài thi, bài thi của người đó có lẽ đang nằm trong tay giảng sư Tư Đồ ở hàng đầu tiên, đâu phải do giảng sư Đường thẩm duyệt?
Vậy… đây là bài thi của ai?
Mọi người âm thầm bàn tán, thảo luận có phải có người nổi trội xuất hiện hay không.
Các học sinh cũng nhanh chóng biết kết quả.
“Tây Nhu Thiến, đó là bài thi của Tây Nhu Thiến!”, tiếng hô khẽ vang lên.
Tất cả có 10 người, mỗi người phụ trách một số lượng bài thi nhất định. Họ đọc kết quả rất nhanh. Không ít khán giả đứng cả dậy, nhìn bọn họ với vẻ kỳ vọng.
Vòng một không có gì khó khăn, vòng hai mới là quan trọng. Bởi vì vòng hai, ban giám khảo sẽ chọn ra ba bài câu trả lời tốt nhất và tiến hành đánh giá một lần nữa để xếp hạng.
Mà ba câu trả lời này sẽ được công bố công khai, tất cả mọi người có mặt đều có thể thảo luận, tiến hành bỏ phiếu để xếp thứ tự.
Việc được xếp hạng không chỉ nhận được giải thưởng mà còn ảnh hưởng tới cả 10 vị trí thiên tài. Hơn nữa sẽ được Kỳ Dược Phòng để mắt tới, cơ hội một bước lên trời là có thật. Thế nên ai cũng dồn toàn lực cho vòng thi này.
Mọi người nhìn chăm chăm 10 người giám khảo và quan sát biểu cảm của họ. Một giảng sư ngồi hàng thứ hai bỗng có rục rịch.
Chỉ thấy ông ta cầm một tờ giấy hồi lâu, há hốc miệng và cẩn thận cuộn nó lại rồi nở nụ cười.
“Mau xem, xem giảng sư Chu có được gì?”
“Nhìn ông ấy có vẻ hài lòng nhỉ….đó là bài thi của ai vậy?”.
Mọi người kinh ngạc hô lên. Những người đứng gần mà có thực lực tốt đều cố gắng nhìn cho bằng được. Sau đó người này lên tiếng: “Là bài của Đặng Cường. Của đàn anh Đặng Cường”.
Đám đông ồ lên. Đặng Cường lập tức ưỡn ngực, tỏ vẻ đắc ý.
“Không hổ danh là một trong mười thiên tài, đúng là thực lực phi phàm mà”.
“Xem ra hôm nay Đặng Cường tiến bộ hơn nữa rồi”.
“Thiên tài”.
Những lời khen ngợi không ngớt vang lên bên tai. Đặng Cường như muốn nổ mũi tới nơi. Đúng lúc này…
Cạch!
Tiếng xê dịch ghế vang lên. Mọi người thấy giảng sư Đường ở hàng ghế số 5 đứng bật dậy, nhìn tờ giấy trong tay với vẻ không dám tin.
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Bao gồm cả Phùng Thạch…
“Thầy Đường, sao vậy?”, các giảng sư ở bên cạnh nhìn sang.
Phùng Thạch cũng nhìn sang bàn giảng sư Đường, nhíu mày.
“Đó là bài thi của ai?”.
Mọi người cũng nhìn lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và khó mà tin được.
Giảng sư Đường là một người vô cùng bình tĩnh. Năm nay ông ta đã bốn mươi tuổi, làm việc ở Kỳ Dược Phòng đã mấy chục năm, sóng gió nào cũng đã thấy qua, chuyện gì mà có thể khiến ông ta ngạc nhiên như vậy?
Chẳng lẽ là người đứng đầu trong mười vị thiên tài đó?
Nhưng… từ trình tự nhận bài thi, bài thi của người đó có lẽ đang nằm trong tay giảng sư Tư Đồ ở hàng đầu tiên, đâu phải do giảng sư Đường thẩm duyệt?
Vậy… đây là bài thi của ai?
Mọi người âm thầm bàn tán, thảo luận có phải có người nổi trội xuất hiện hay không.
Các học sinh cũng nhanh chóng biết kết quả.
“Tây Nhu Thiến, đó là bài thi của Tây Nhu Thiến!”, tiếng hô khẽ vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.