Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 962
Bạch Long
20/04/2024
“Chỉ vậy thôi à?”
Lâm Chính liếc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói.
Mặt Tiêu Sĩ Kiệt lập tức đỏ ửng lên, gân xanh nổi đầy lên.
“Sĩ Kiệt, đừng dùng nhiều châm bạc quá, dễ bị phân tán lực, châm bạc không thể bay quá xa, em dùng năm cây là được, đừng căng thẳng, thả lỏng đi!”, lúc này Phùng Thạch nhỏ giọng nói.
“Được!”
Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc gật đầu, liền rút ra năm cây châm bạc phi về phía Lâm Chính.
Lần này tất cả sức lực chỉ chia đều cho năm cây châm bạc, châm bạc bay nhanh hơn lần trước nhiều, thậm chí rất ổn định, như viên đạn bay về phía Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt mừng rỡ.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn qua.
Chỉ thấy năm cây châm bạc bay thành hàng, chặn đứng đường lui của Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ mình có thể phi được năm cây châm bạc chuẩn thế này.
Lần này xem cậu tránh thế nào?
Tiêu Sĩ Kiệt cười khẩy.
Tuy nhiên đúng lúc này Lâm Chính cử động.
Nhưng anh không di chuyển chân, mà di chuyển tay.
Không biết anh lấy đâu ra mấy cây châm bạc, hai ngón tay khẽ động.
Vèo!
Châm bạc bay qua, vô cùng nhanh, dường như sau khi rời ngón tay anh liền biến mất.
“Ồ?”
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, không biết lúc này Lâm Chính phi châm làm gì.
Muốn phi vào người mình sao?
Nhưng sao kịp? Dù thế nào châm bạc của cậu ta cũng sẽ trúng người Lâm Chính trước.
Tuy nhiên ngay giây sau.
Cạch!
m thanh vang lên.
Sau đó trong không trung trước mắt Lâm Chính xuất hiện một đốm lửa cực nhỏ.
“Cái gì?”
Nhiều giảng sư khiếp sợ, vội vàng tiến lên.
“Không thể nào!”
Huyền Dược ở bên kia cũng vội vàng tiến lên, trợn mắt nhìn cảnh này.
Còn về Tiêu Sĩ Kiệt, đã sớm trợn tròn mắt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đàn anh, mọi người làm sao vậy?”
Huyền Dược, Tử Dạ có phản ứng kỳ lạ khiến các học sinh xung quanh cảm thấy khó hiểu.
Mọi người kinh ngạc nhìn thái độ của các giảng sư, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Chính liếc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói.
Mặt Tiêu Sĩ Kiệt lập tức đỏ ửng lên, gân xanh nổi đầy lên.
“Sĩ Kiệt, đừng dùng nhiều châm bạc quá, dễ bị phân tán lực, châm bạc không thể bay quá xa, em dùng năm cây là được, đừng căng thẳng, thả lỏng đi!”, lúc này Phùng Thạch nhỏ giọng nói.
“Được!”
Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc gật đầu, liền rút ra năm cây châm bạc phi về phía Lâm Chính.
Lần này tất cả sức lực chỉ chia đều cho năm cây châm bạc, châm bạc bay nhanh hơn lần trước nhiều, thậm chí rất ổn định, như viên đạn bay về phía Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt mừng rỡ.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn qua.
Chỉ thấy năm cây châm bạc bay thành hàng, chặn đứng đường lui của Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ mình có thể phi được năm cây châm bạc chuẩn thế này.
Lần này xem cậu tránh thế nào?
Tiêu Sĩ Kiệt cười khẩy.
Tuy nhiên đúng lúc này Lâm Chính cử động.
Nhưng anh không di chuyển chân, mà di chuyển tay.
Không biết anh lấy đâu ra mấy cây châm bạc, hai ngón tay khẽ động.
Vèo!
Châm bạc bay qua, vô cùng nhanh, dường như sau khi rời ngón tay anh liền biến mất.
“Ồ?”
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, không biết lúc này Lâm Chính phi châm làm gì.
Muốn phi vào người mình sao?
Nhưng sao kịp? Dù thế nào châm bạc của cậu ta cũng sẽ trúng người Lâm Chính trước.
Tuy nhiên ngay giây sau.
Cạch!
m thanh vang lên.
Sau đó trong không trung trước mắt Lâm Chính xuất hiện một đốm lửa cực nhỏ.
“Cái gì?”
Nhiều giảng sư khiếp sợ, vội vàng tiến lên.
“Không thể nào!”
Huyền Dược ở bên kia cũng vội vàng tiến lên, trợn mắt nhìn cảnh này.
Còn về Tiêu Sĩ Kiệt, đã sớm trợn tròn mắt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đàn anh, mọi người làm sao vậy?”
Huyền Dược, Tử Dạ có phản ứng kỳ lạ khiến các học sinh xung quanh cảm thấy khó hiểu.
Mọi người kinh ngạc nhìn thái độ của các giảng sư, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.