Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 972
Bạch Long
20/04/2024
“Mặc Tiểu Vũ, đến lượt cậu rồi!”.
Giảng sư Tư Đồ rút châm bạc ra, sau đó quay đầu nhìn Lâm Chính.
Những người khác cũng nhìn về phía anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
“Vết thương của giảng sư Tư Đồ lành lại chỉ trong bảy phút! Nhóc con, nếu cậu không làm được dưới bảy phút thì là cậu thua!”.
“Giảng sư Tư Đồ hiền từ, không làm khó cậu, nhưng chúng tôi thì không. Nếu cậu thua thì mau mau quỳ xuống, dập đầu với giảng sư Tư Đồ cho chúng tôi, rõ chưa?”.
“Ha, thằng chó, bây giờ chắc là sợ chết rồi đúng không? Nếu không được thì mau chóng nhận thua, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”.
Các học sinh châm chọc, cười giễu không ngừng, thực lực mà giảng sư Tư Đồ thể hiện ra khiến bọn họ tràn đầy tự tin.
Nhưng Lâm Chính lại nhướng mày: “Chỉ vậy thôi?”.
“Hửm?”.
Giảng sư Tư Đồ khẽ chuyển động mắt.
Mọi người phẫn nộ.
“Đến lúc này rồi mà còn cứng miệng?”.
“Cậu giỏi thì làm đi!”.
“Tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì?”.
Tiếng chửi mắng vang lên, hơn nữa càng lúc càng khó nghe, càng lúc càng mãnh liệt.
“Vậy được, tôi sẽ biểu diễn một chút, các người xem cho kỹ!”.
Lâm Chính nói, hai mắt bỗng trở nên nghiêm nghị, nắm lấy con dao đó cắt ngay cổ tay của mình.
Phụt!
Con dao lập tức cắt đứt cổ tay Lâm Chính, cả bàn tay rơi xuống đất, máu phun ra như suối ở nơi bị cắt.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc la lên.
Tròng mắt ai cũng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Giảng sư Tư Đồ cũng sững sờ, vội vàng tiến tới mấy bước.
Không ai ngờ Lâm Chính lại cắt đứt cả tay của mình…
Lâm Chính nhặt bàn tay đứt lìa đó lên, miệng ngậm châm bạc, tay kia ghép bàn tay đã đứt lìa vào cổ tay, sau đó cầm kim, châm đúng vào chỗ bị cắt đứt.
Bàn tay đứt lìa lập tức như được dán dính vào, không nhúc nhích.
Lâm Chính lại lấy thêm khoảng bảy tám cây kim, nhanh chóng đâm quanh vết thương. Thủ pháp của anh cực kỳ tinh tế lưu loát, ngón tay chuyển động cực kỳ nhanh, lướt qua là có châm bạc hạ xuống, người khác nhìn mà hoa mắt.
“Diêm La Châm Pháp?”.
Giảng sư Tư Đồ dường như nhận ra được điều gì, la lên.
“Đúng, nhưng cũng không đúng!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dừng lại.
Giảng sư Tư Đồ vội vàng nhìn sang, lúc này cổ tay Lâm Chính đã châm đầy mười một cây châm bạc!
Giảng sư Tư Đồ rút châm bạc ra, sau đó quay đầu nhìn Lâm Chính.
Những người khác cũng nhìn về phía anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
“Vết thương của giảng sư Tư Đồ lành lại chỉ trong bảy phút! Nhóc con, nếu cậu không làm được dưới bảy phút thì là cậu thua!”.
“Giảng sư Tư Đồ hiền từ, không làm khó cậu, nhưng chúng tôi thì không. Nếu cậu thua thì mau mau quỳ xuống, dập đầu với giảng sư Tư Đồ cho chúng tôi, rõ chưa?”.
“Ha, thằng chó, bây giờ chắc là sợ chết rồi đúng không? Nếu không được thì mau chóng nhận thua, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”.
Các học sinh châm chọc, cười giễu không ngừng, thực lực mà giảng sư Tư Đồ thể hiện ra khiến bọn họ tràn đầy tự tin.
Nhưng Lâm Chính lại nhướng mày: “Chỉ vậy thôi?”.
“Hửm?”.
Giảng sư Tư Đồ khẽ chuyển động mắt.
Mọi người phẫn nộ.
“Đến lúc này rồi mà còn cứng miệng?”.
“Cậu giỏi thì làm đi!”.
“Tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì?”.
Tiếng chửi mắng vang lên, hơn nữa càng lúc càng khó nghe, càng lúc càng mãnh liệt.
“Vậy được, tôi sẽ biểu diễn một chút, các người xem cho kỹ!”.
Lâm Chính nói, hai mắt bỗng trở nên nghiêm nghị, nắm lấy con dao đó cắt ngay cổ tay của mình.
Phụt!
Con dao lập tức cắt đứt cổ tay Lâm Chính, cả bàn tay rơi xuống đất, máu phun ra như suối ở nơi bị cắt.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc la lên.
Tròng mắt ai cũng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Giảng sư Tư Đồ cũng sững sờ, vội vàng tiến tới mấy bước.
Không ai ngờ Lâm Chính lại cắt đứt cả tay của mình…
Lâm Chính nhặt bàn tay đứt lìa đó lên, miệng ngậm châm bạc, tay kia ghép bàn tay đã đứt lìa vào cổ tay, sau đó cầm kim, châm đúng vào chỗ bị cắt đứt.
Bàn tay đứt lìa lập tức như được dán dính vào, không nhúc nhích.
Lâm Chính lại lấy thêm khoảng bảy tám cây kim, nhanh chóng đâm quanh vết thương. Thủ pháp của anh cực kỳ tinh tế lưu loát, ngón tay chuyển động cực kỳ nhanh, lướt qua là có châm bạc hạ xuống, người khác nhìn mà hoa mắt.
“Diêm La Châm Pháp?”.
Giảng sư Tư Đồ dường như nhận ra được điều gì, la lên.
“Đúng, nhưng cũng không đúng!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dừng lại.
Giảng sư Tư Đồ vội vàng nhìn sang, lúc này cổ tay Lâm Chính đã châm đầy mười một cây châm bạc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.