Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 999
Bạch Long
20/04/2024
“Ha ha, cậu Lâm của chúng ta tức giận rồi, cậu Lâm sẽ điều ngay 10 chiếc Lamborghini tới, đảm bảo để các vị có cơ hội mở mang tầm mắt”, Lệnh Chí Hào bật cười.
“Ha ha…”
Mọi người lại ôm bụng. Lâm Chính chỉ mặc kệ, lấy điện thoại ra sau đó nói vài câu rồi tắt máy.
“Vậy á?”, Chu Phi Phi cười lạnh.
“10 phút. Có thể sẽ nhanh hơn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi 10 phút”, Lệnh Chí Hào mỉm cười.
“Ha ha, sau 10 phút nữa để xem thằng nhóc này sẽ giải thích thế nào”.
“Ngốc lòi!”
“Để xem kịch hay nhé”, mọi người xung quanh bật cười.
“Lâm Chính, cậu…thấy mất mặt còn chưa đủ hả? Đi, mau đi đi…”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, kéo Lâm Chính.
“Mẹ, đợi xíu nữa đi”, Lâm Chính nói nhỏ.
“Còn đợi! Mau về cho tôi”, Trương Tinh Vũ quát lên. Nhưng dù bà ta có kéo thế nào thì Lâm Chính cũng không đi.
“Hoang đường, quá hoang đường”, Dan Moore lắc đầu.
“Ông Dan Moore, thực sự xin lỗi. Tôi sẽ lập tức xử lý việc này, mời ông ngồi, cho tôi chút thời gian”, Ly Tiểu Mỹ tỏ vẻ có lỗi.
“Bà Ly, tôi không ngồi nữa. Hi vọng bà có thể nhanh chóng giải quyết được chuyện này”.
“Vâng thưa ông”.
Ly Tiểu Mỹ gật đầu, quay qua quát bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi đám người này ra ngoài, nếu để ngài Dan Moore mất hứng thì tôi sẽ khiến cửa hàng của các người đóng cửa luôn đấy!”
“Vâng vâng bà Ly, xin bớt giận, chúng tôi sẽ đuổi họ đi ngay đây. Đuổi ngay!”, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, sau đó quay qua không nói nhiều chỉ hành động.
“Các người định làm gì?”
“Dừng tay, mau dừng tay!”
“Đừng có động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng hét lên. Cả hai trông vô cùng chật vật.
“Người này là bạn học của chúng ta đấy hả?”, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm nhìn Trương Tinh Vũ và hỏi.
“Đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là bạn học của chúng ta đấy”.
“Tính của Trương Tinh Vũ là vậy. Bà ta cứng đầu, bà ta khiến chúng ta mất mặt quá”.
“Đúng là đáng thương”.
“Đúng vậy…”
Mấy người bạn học lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc. Thế nhưng chẳng ai muốn bước ra giúp Trương Tinh Vũ giải vây cả. Lâm Chính đương nhiên là không thể đứng im. Anh lao tới, lôi hai tên bảo vệ ra.
“Thằng nhãi. Cút!”
Đội trưởng đội bảo vệ tức giận gầm lên. Ông ta cũng chẳng thèm khách khí, cứ thế đạp thẳng vào lưng Lâm Chính.
Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng. Anh vốn định né nhưng nếu vậy thì cú đạp sẽ đạp trúng lưng của Trương Tinh Vũ. Anh suy nghĩ và cuối cùng quyết định không tránh nữa.
“Ha ha…”
Mọi người lại ôm bụng. Lâm Chính chỉ mặc kệ, lấy điện thoại ra sau đó nói vài câu rồi tắt máy.
“Vậy á?”, Chu Phi Phi cười lạnh.
“10 phút. Có thể sẽ nhanh hơn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi 10 phút”, Lệnh Chí Hào mỉm cười.
“Ha ha, sau 10 phút nữa để xem thằng nhóc này sẽ giải thích thế nào”.
“Ngốc lòi!”
“Để xem kịch hay nhé”, mọi người xung quanh bật cười.
“Lâm Chính, cậu…thấy mất mặt còn chưa đủ hả? Đi, mau đi đi…”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, kéo Lâm Chính.
“Mẹ, đợi xíu nữa đi”, Lâm Chính nói nhỏ.
“Còn đợi! Mau về cho tôi”, Trương Tinh Vũ quát lên. Nhưng dù bà ta có kéo thế nào thì Lâm Chính cũng không đi.
“Hoang đường, quá hoang đường”, Dan Moore lắc đầu.
“Ông Dan Moore, thực sự xin lỗi. Tôi sẽ lập tức xử lý việc này, mời ông ngồi, cho tôi chút thời gian”, Ly Tiểu Mỹ tỏ vẻ có lỗi.
“Bà Ly, tôi không ngồi nữa. Hi vọng bà có thể nhanh chóng giải quyết được chuyện này”.
“Vâng thưa ông”.
Ly Tiểu Mỹ gật đầu, quay qua quát bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi đám người này ra ngoài, nếu để ngài Dan Moore mất hứng thì tôi sẽ khiến cửa hàng của các người đóng cửa luôn đấy!”
“Vâng vâng bà Ly, xin bớt giận, chúng tôi sẽ đuổi họ đi ngay đây. Đuổi ngay!”, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, sau đó quay qua không nói nhiều chỉ hành động.
“Các người định làm gì?”
“Dừng tay, mau dừng tay!”
“Đừng có động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng hét lên. Cả hai trông vô cùng chật vật.
“Người này là bạn học của chúng ta đấy hả?”, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm nhìn Trương Tinh Vũ và hỏi.
“Đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là bạn học của chúng ta đấy”.
“Tính của Trương Tinh Vũ là vậy. Bà ta cứng đầu, bà ta khiến chúng ta mất mặt quá”.
“Đúng là đáng thương”.
“Đúng vậy…”
Mấy người bạn học lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc. Thế nhưng chẳng ai muốn bước ra giúp Trương Tinh Vũ giải vây cả. Lâm Chính đương nhiên là không thể đứng im. Anh lao tới, lôi hai tên bảo vệ ra.
“Thằng nhãi. Cút!”
Đội trưởng đội bảo vệ tức giận gầm lên. Ông ta cũng chẳng thèm khách khí, cứ thế đạp thẳng vào lưng Lâm Chính.
Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng. Anh vốn định né nhưng nếu vậy thì cú đạp sẽ đạp trúng lưng của Trương Tinh Vũ. Anh suy nghĩ và cuối cùng quyết định không tránh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.