Chương 119
Vụ Thỉ Dực
06/10/2019
Mãi cho đến lúc anh buông cô ra, cô dựa lưng vào tượng đá lạnh băng, cả người mềm nhũn, suýt nữa thì trượt chân té trên đất, anh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy, rất tự nhiên ôm vào trong lòng, hơn nữa còn dùng một tư thế vô cùng xấu hổ khóa cô ngồi trên người anh.
Úc Linh đờ đẫn không có phản ứng.
Anh ôm cô, hôn lên trán lên mặt tinh tế, lúc cô cúi đầu, một tay nâng cằm cô lên, không cho cự tuyệt khiến cô phải ngẩng đầu, áp trán vào cô, hơi thở đan xen triền miên, khiến cô nhìn thấy rất rõ mặt anh, không để cho cô bỏ lơ được.
Khuôn mặt này.
Úc Linh cuối cũng vẫn rũ mắt xuống, theo bản năng đặt tay trên ngực anh định đẩy anh ra. Nhưng lại đẩy không được.
Cô không biết khí lực yêu có phải lúc nào cũng mạnh không, nhưng khí lực Hề Từ thì cực lớn, so khí lực với anh thì cô chưa bao giờ qua được, chẳng hạn như giờ phút này. Điều này khiến cô thấy bực mình, đành cam chịu vùi mặt vào cổ anh, dán sát anh như thế, vừa như cự tuyệt hôn môi với anh hoặc là nhắm mắt làm ngơ.
Hề Từ trong nhất thời không biết tiếp tục thế nào, vẫn ôm cô như cũ. Sau khi phóng thích ra yêu lực, đã bị yêu tính ảnh hưởng, anh thật ra cảm thấy làm chuyện thân mật ở ngoài không có gì đáng hổ thẹn cả, rất dễ gây ra một số chuyện lớn mật. Đây là thiên tính của loài yêu, khác hẳn với loài người.
Thực ra thì anh tình nguyện để cô có phản ứng kịch liệt chút, đem mọi phẫn nộ, sợ hãi, khổ sở, tức giận bùng phát ra hết, đỡ phải bị áp lực trong lòng khiến mình khó chịu, nhưng anh lại sợ cô thật sự bộc phát ra thế, thì lại giống như một bé gấu chạy đi ly hôn vậy.
Nếu thật sự phải ly hôn…. tuy anh cảm thấy một tờ giấy chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng cũng vẫn có ý nghĩa gì đó, ít nhất là không thể thiếu trong xã hội loài người, đại diện cho họ được ở vĩnh viễn bên nhau.
“Úc Linh, anh không phải cố ý muốn giấu diếm thân phận của anh đâu”. Anh ghé sát tai cô, hơi thở nóng rực phả vào đôi tai mềm mại khuếch đại lên, “Chỉ là nếu sinh hoạt trong cuộc sống xã hội loài người thì dĩ nhiên phải tuân thủ quy tắc của loài người”
Anh không ngốc, sao có thể cho cô biết thân phận mình ngay từ đầu chứ, nếu thật sự làm vậy, họ vốn sẽ không thể đến với nhau được nữa. Vốn định là từ từ mới tính, tiếc là lần này đi tới quỷ mộ vẫn bị bại lộ. Trong lòng Hề Từ bối rối như tơ vò, rồi lại hơi cười rộ lên.
Úc Linh hơi run rẩy, suýt nữa thì không kìm được bịt chặt lỗ tai lại. Cô rất quen thuộc hơi thở của con yêu này, quen đến nỗi mà không thể thừa nhận nổi, đặc biệt là âm thanh đó, hơi thở đó, khiến xương sụn tai đã tê rần cả rồi. Rõ ràng họ chỉ mới kết hôn có mấy tháng thôi mà.
“Hãy tin anh được không?’ Giọng anh càng ngày càng dịu dàng.
Úc Linh không đáp lại, mãi một lúc sau mới rầu rĩ đáp, “Anh vẫn rình coi em, mãi cho đến khi em lớn lên sao?”
Hề Từ, “….”
Trong lòng cô giật mình, chẳng trách mà từ nhỏ đến lớn cô vẫn cứ cảm thấy có một đôi mắt vẫn để ý đến cô, hại cô cứ tưởng là quỷ quái linh tinh gì nấp trong tối, mỗi lần đều căng thẳng cả đầu óc dọa cô sợ chết khiếp, chưa bao giờ cô một mình đi trên đường núi, lần nào về thôn Ô Mạc, cô đều ước gì có người bên cạnh thì tốt hơn.
Cuối cùng Úc Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, tầm mắt chạm đến đôi môi đỏ sẫm như máu của anh, đầu như bị một thứ gì gõ cho cái, ong một tiếng, rồi rời mắt đi. Hề Từ phát hiện ra phản ứng của cô, trong lòng hơi đau thương.
Sau khi anh đau lòng xong không kìm được ép cô ngẩng mặt lên, để cho nhìn cho rõ bản thân mình đang được anh hôn thế nào, bàn tay to nâng mông đầy thịt của cô lên, bế cô đứng lên ấn vào trong lòng.
Phản ứng của Úc Linh là túm thẳng lấy tóc anh, ai ngờ sức hơi lớn qua lập tức dựt đứt một sợi tóc của anh, là một sợi tóc vô cùng dài đen sẫm nằm trong lòng bàn tay. Đàn ông mà để tóc dài quá thế rất quái dị, nhưng mà yêu dĩ nhiên khác hẳn con người rồi, cô nhớ rất rõ lúc con yêu này lúc trước, tóc có lúc dài lúc ngắn, hơn nữa màu sắc khác hẳn nhau, hẳn là có liên quan đến bản thể của họ.
Chẳng rõ bao lâu, cô cảm thấy miệng mình tê rần, anh vẫn còn đang hôn. Chung quanh đều là tượng đá, che thân thể hai người, anh ngồi xổm xuống hôn, đôi mắt màu tím ánh lên tia cười, nói dịu dàng, “Úc Linh à, không nói cho em về thân phận thật của anh là anh sai, anh xin lỗi em, đừng có giận được không?”
Úc Linh ôm cái miệng sưng lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt yêu dị của anh, quả thật không thể tin nổi cái tên vô lại này lại là Hề Từ. Anh ta vốn không phải là Hề Từ, chắc là con yêu bám trên người Hề Từ chăng? Hề Từ vừa dịu dàng vừa xấu hổ như thế, sao dám ở bên ngoài đè cô để làm loại chuyện thế này chứ?
Hơn nữa, đây cũng chẳng phải là chuyện gây ra tức giận, so tới tức giận, thì bóng ma trong lòng cô phải làm sao đây?
“Úc Linh, đừng giận nữa” Anh lại nói, giọng vừa ngọt vừa dịu, trong veo ngọt dịu đến mức như cả không khí cũng ngọt vậy.
Không phải giống mà đúng là ngọt thật, khắp nơi đều là một mùi hoa ngọt ngào.
Da mặt Úc Linh căng lên, cô cảm thấy loại mùi hương ngọt lịm này chính là tỏa ra từ trên người con yêu này, tóc rất dài, màu mắt tím, hoa văn màu tím, trên người lại còn thay đi đổi lại mùi ngọt lịm thế này, điều này chính là nói kẻ này đã tu luyện thành yêu tinh rồi ư?
Thôi bỏ đi, cô như có vẻ chẳng muốn biết nữa…
Hề Từ nhìn người trước mặt đang cố co cuộn lại mình, anh ngồi xuống trước mặt cô, mới có thể ôm trọn người cô lại, vừa thỏa mãn lại vừa thở dài, cảm thấy cô gái này đáng yêu đến mức vừa yêu lại vừa hận, rất thích bộ dạng cô sợ hãi lui vào tận trong ngực anh, lại ghét bộ dạng cô sợ cách xa ra.
Ngẫm nghĩ, anh không hề ép cô, mà kéo cô đứng lên, bảo, “Em không phải là muốn rời khỏi quỷ mộ đi đó chứ?”
Úc Linh gật đầu, nếu không phải vì mẹ, ai dám tới nơi khủng bố thế này chứ? Cô chẳng ham gì trong cái quỷ mộ này, thân là người thường, không thể cứu được thế gian, không có tác dụng lắm ở đây.
“Anh biết cách rời khỏi quỷ mộ thế nào” Anh mở miệng giọng càng thêm dịu dàng ngọt ngào.
Úc Linh ngẩng phắt đầu lên nhìn anh trừng trừng, hơi khó tin.
Anh nở nụ cười trên mặt, đôi mắt tím hơi nheo lại, cả hoa văn màu tím ở khóe mắt kia đều sống động hẳn lên, nụ cười này, cả thiên hạ đều say cùng. Nhưng Úc Linh lại cảm thấy con yêu này mới ác làm sao, biết rõ đám thiên sư kia đang tìm cách rời khỏi quỷ mộ, mà đám yêu này thì đang tìm kiếm bảo vật gì đó, anh lại chẳng thèm để ý tới những người đó, cứ mặc làm gì thì làm.
Yêu đều ác như thế sao? Rõ ràng lúc còn ở trong trạng thái con người thì tốt thế, đừng có nói với cô là giả vờ đó nhé…
“Vì sao anh phải nói cho họ chứ? Có liên quan gì đến anh đâu?” Anh hỏi, nhìn cô từ trên cao xuống.
Giờ khắc này, Úc Linh có xúc động chỉ muốn tung một đấm tới, cảm thấy bộ dạng này thật sự muốn gây thù hận, rất dễ khiến người ta thù hận, rất muốn đánh anh. Nguyên nhân không muốn xuống tay là vì người này có xương rất cứng, cô không muốn làm mình đau.
“Anh biết như thế nào?” Úc Linh cố để cho mình bình tĩnh lại.
“Vi Nương nói cho anh biết” Anh dịu dàng giải thích.
Úc Linh chậm nửa nhịp mới nhớ tới Vi Nương là kẻ bảo vệ trong mộ quỷ này, là nữ quỷ cầm dù đỏ, biết cửa ra của quỷ mộ cũng không có gì lạ, chỉ là cô từ trước đến giờ vẫn ở cùng một chỗ với anh, không nghe thấy Vi Nương nói gì mà. Chẳng nhẽ sau khi họ tách ra thì anh ấy gặp được Vi Nương sao?
Ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn ẩn tình trong đôi mắt màu tím của anh đang đưa tình nhìn mình, nếu không phải anh có bộ dạng yêu tinh thế này, cô cảm thấy mình rất thích hưởng thụ. Lúc này khí lạnh từng đợt dâng lên cao, đầu ngón tay thấy cứng ngắc.
Cô cụp mắt xuống, nói nhỏ, “Chúng ta đây đi ra ngoài đi”
Chỉ cần rời khỏi nơi đây…
Anh vẫn nhìn cô, nói dịu dàng, “Em hôn anh một cái, anh sẽ mang em đi ra ngoài”
Úc Linh, “….”
Hôn anh ta một chút gì chứ, trước đó cô hay hôn, nhưng hiện giờ thì… Nhìn thấy mặt anh, cô sao dám hôn chứ, không tung một đấm là tốt lắm rồi. Trầm mặc một lúc, cô mở miệng bảo, “Anh có thể biến về bộ dạng con người được không?’
Nụ cười trên mặt anh tắt hẳn, vẫn bộ dạng dịu dàng như thế, “Hiện giờ không được, quỷ mộ rất nguy hiểm, anh phải duy trì trạng thái tốt nhất’
Anh kéo tay cô đang nắm chặt, mỉm cười bảo, “Có thể em không biết, lúc ở trong xã hội loài người, vì không muốn để loài người khủng hoảng, nên yêu đều phong cấm lại yêu lực của mình lại biến thành bộ dạng con người, nhưng làm vậy lại là trói buộc rất lớn với yêu, năng lực chỉ có thể xuất ra ba thành mà thôi. Chỉ có khôi phục bộ dáng yêu, thì mới duy trì trạng thái tốt nhất”
Úc Linh hiểu rõ lời anh nói, theo dõi chiếc cằm xinh đẹp của anh, do dự, trong lòng như loạn lên.
“Vậy sau khi rời khỏi quỷ mộ thì hôn có được không?” Cô vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, chỉ mình mình biết lo lắng tới mức nào thôi.
“Không được, phải hôn bây giờ” Giọng anh tuy vẫn dịu dàng song không giấu nổi mạnh mẽ. Sau khi yêu khôi phục bản tính, chắc đều mắc bệnh thần kinh cả đi ha?
Úc Linh khắc sâu cái cảm giác biến hóa trước sau của yêu này, sau khi anh biến thành tím như thế, vốn chẳng cho cô có cơ hội cự tuyệt, cứ thế mạnh mẽ an bài tất cả. Cô đột nhiên nhớ đến Hề Từ, rõ ràng là người biết chăm sóc dịu dàng như thế, giờ lại biến thành âm hiểm, giảo quyệt, ác liệt thế này quả thật là không chấp nhận nổi nữa.
“Úc Linh, hôn đi” Anh hơi cúi đầu, để cho cô vừa ngẩng lên thì có thể hôn được.
Tầm mắt Úc Linh nhìn lên, rơi xuống đôi môi đỏ sẫm như máu của anh. Bình thường sắc môi của anh là màu hồng xinh đẹp, không đậm quá mà không nhạt quá, phối với bộ dáng khoan khoái tinh khiết của anh kia, cứ như một thiếu niên vừa bước chân ra đời vậy, vô cùng ngây thơ lương thiện, không giống bộ dạng yêu đạo đức thối như hiện giờ.
Cuối cùng, vì để có thể rời khỏi đây, Úc Linh đành cố kìm nén bản năng e ngại lại, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái.
Anh hơi nghiêng xuống khiến nụ hôn của cô rơi xuống đúng đôi môi anh, phát hiện cô sẽ dừng lát rồi rời đi, đưa tay kéo thẳng cô vào lòng, hôn thêm mạnh mẽ sâu sắc hơn.
Úc Linh nhìn anh, cố cứng người. Mãi một lúc sau, anh mới buông cô ra, giúp cô sửa lại tóc tai, cười bảo, “Sau khi rời khỏi mộ quỷ, em hẳn là sẽ không ly hôn chứ?”
Úc Linh, “…” Cô thực ra cũng có hơi nghĩ tới…
Hề Từ vén tóc dài rơi xuống đất lên, thở dài bảo, “Thôi bỏ đi, vẫn nên ở lại trong này đợi mấy ngày nữa đi”
Úc Linh, “….”
Anh nhìn cô, đôi mắt tím thâm trầm mát lạnh, ẩn tình đưa tình, lại có mấy phần bừa bãi.
“Không đâu” Úc Linh nói trái lương tâm, “Em không muốn ly hôn với anh, anh vẫn tốt lắm…” Cô cúi đầu, Hề Từ quả thật vẫn tốt lắm.
Nhưng vì sao anh lại là yêu chứ? Vì sao trước đây lại để lại bóng ma tâm lý con yêu kia chứ? Vì sao sau khi biến thành yêu, anh sẽ có bộ dạng thế này chứ?
Hề Từ cao hứng kéo cô đứng dậy, xoa xoa tóc cô, nói dịu dàng, “Em nhớ rõ lời em nói vừa nãy nhé”
Úc Linh ừ một tiếng, nhìn nhìn tượng đá Tu La chung quanh, tuy biết chúng là vật chết, nhưng bởi điêu khắc rất sống động nên vẫn khiến cô thấy sợ, đặc biệt là vừa rồi nghĩ tới cảnh anh áp người cô lên bức tượng đá Tu La để hôn kia, lưng cô thấy lạnh lẽo ngập tràn, theo bản năng dán sát người anh…
Hề Từ nắm tay cô, tâm tình rất tốt đi đến trước cửa điện trước mặt. Mắt thấy sắp đến chỗ cửa vào có tượng đá quỷ mặt người kia, Úc Linh cuối cùng không kìm được nói, “Cửa ra của quỷ mộ không phải ở đây đó chứ?’
“Không, cửa ra ở chính đài cao trung tâm, nhưng vẫn chưa tới lúc” Hề Từ cũng không giấu cô, mỉm cười bảo, “Chẳng nhẽ em không muốn tiếp tục đi xem, rồi lấy ít lễ vật sao?”
“….. Vẫn thôi đi, đây là quỷ mộ âm phủ, đều là thứ gì đó của âm phủ, có cầm cũng vô dụng thôi” Úc Linh đáp.
“Thì là bởi thứ gì đó của âm phủ nên mới càng khó có đó” Hề Từ nói khoa trương với cô, “Ngôi mộ Tu La cực kỳ lớn, anh đoán dù nó ở trong minh phủ cũng có bảo tàng hiếm có, cơ duyên xảo hợp khiến nó đi tới dương gian, chẳng trách mà người dương gian động tâm. Đương nhiên, không may nếu nó thực sự bị khai quật, chỉ sợ sẽ lan đến S thị và các tỉnh lân cận gần đó, cũng không tốt cho con người”
“Vậy phải làm sao đây?” Úc Linh thấy anh nói thế rất lo, cha cô và chú Út vẫn còn ở bên ngoài mà.
“Rồi, yên tâm đi, trời sập thì cũng có người đỡ, tổ Dị Văn còn rất nhiều thiên sư có thể đỡ mà”
Giọng anh tuy rất dịu dàng, nhưng không giấu được vẻ coi thường mạng sống, ích kỷ thản nhiên, cái kiểu thản nhiên như “Sau khi ta chết, đâu thèm nhìn trời sập”
Úc Linh im lặng, vì sao cô đột nhiên thấy cái người yêu bên cạnh đang từ một nam nhân có tấm lòng bao la yêu thương ngập tràn lại lập tức biến thành một nhân vật Boss phản diện chứ? Chẳng nhẽ yêu đều có đức hạnh thế này sao?
Lúc này vừa chạy đến cửa cung điện, đúng lúc thấy có bốn quỷ thi đứng ở gần đó bồn chồn, đều có thân hình cao lớn, cả người xanh đen, móng tay vừa dài vừa nhọn sắc. Úc Linh đối phó với một con quỷ thi đã thấy khó khăn rồi, huống chi là có mấy con quỷ thi xuất hiện, bất giác chỉ muốn lộn ngược trở lại thôi.
Hề Từ cũng không cho cô lùi bước, kéo cô ra ngoài.
Đợi sau khi họ rời khỏi đây, mấy con quỷ thi cao lớn kia đánh tới họ, lúc chúng tới gần, một mùi tanh tưởi hôi hám ập tới, Hề Từ bảo vệ cô đằng sau, rút thanh kiếm Thanh Đồng ra, một kiếm chém đứt đầu con quỷ thi thứ nhất, tiếp đó nhảy dựng lên, lần lượt chém con quỷ thi thứ hai, cái đầu thứ hai bay lên.
Tiếp đó là cái đầu thứ ba, rồi cái đầu thứ tư…
Đợi Hề Từ về, Úc Linh không thể không thừa nhận, hóa ra yêu lợi hại như thế, chẳng trách hiện giờ anh muốn duy trì bộ dạng loài yêu.
Sau khi giải quyết sạch đám quỷ thi, anh kéo cô đi về phía trước.
“Chúng ta đi đâu?” Úc Linh hỏi, tuy hiện giờ bộ dáng anh xa lạ khiến cô chưa kịp thích ứng, nhưng không thể phủ nhận, ở cùng một chỗ với anh khiến người ta rất an tâm.
Chỉ cần không nhìn mặt anh, thì đi cùng có sao đâu.
“Nếu đến đây rồi, dĩ nhiên là muốn đi tìm bảo vật rồi”
Hề Từ quay đầu nhìn cô, cười cười mới rạng rỡ tươi đẹp sống động làm sao, nói đầy dịu dàng, “Em yên tâm, lần này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không vứt bỏ em lần nữa đâu”
Úc Linh đờ đẫn không có phản ứng.
Anh ôm cô, hôn lên trán lên mặt tinh tế, lúc cô cúi đầu, một tay nâng cằm cô lên, không cho cự tuyệt khiến cô phải ngẩng đầu, áp trán vào cô, hơi thở đan xen triền miên, khiến cô nhìn thấy rất rõ mặt anh, không để cho cô bỏ lơ được.
Khuôn mặt này.
Úc Linh cuối cũng vẫn rũ mắt xuống, theo bản năng đặt tay trên ngực anh định đẩy anh ra. Nhưng lại đẩy không được.
Cô không biết khí lực yêu có phải lúc nào cũng mạnh không, nhưng khí lực Hề Từ thì cực lớn, so khí lực với anh thì cô chưa bao giờ qua được, chẳng hạn như giờ phút này. Điều này khiến cô thấy bực mình, đành cam chịu vùi mặt vào cổ anh, dán sát anh như thế, vừa như cự tuyệt hôn môi với anh hoặc là nhắm mắt làm ngơ.
Hề Từ trong nhất thời không biết tiếp tục thế nào, vẫn ôm cô như cũ. Sau khi phóng thích ra yêu lực, đã bị yêu tính ảnh hưởng, anh thật ra cảm thấy làm chuyện thân mật ở ngoài không có gì đáng hổ thẹn cả, rất dễ gây ra một số chuyện lớn mật. Đây là thiên tính của loài yêu, khác hẳn với loài người.
Thực ra thì anh tình nguyện để cô có phản ứng kịch liệt chút, đem mọi phẫn nộ, sợ hãi, khổ sở, tức giận bùng phát ra hết, đỡ phải bị áp lực trong lòng khiến mình khó chịu, nhưng anh lại sợ cô thật sự bộc phát ra thế, thì lại giống như một bé gấu chạy đi ly hôn vậy.
Nếu thật sự phải ly hôn…. tuy anh cảm thấy một tờ giấy chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng cũng vẫn có ý nghĩa gì đó, ít nhất là không thể thiếu trong xã hội loài người, đại diện cho họ được ở vĩnh viễn bên nhau.
“Úc Linh, anh không phải cố ý muốn giấu diếm thân phận của anh đâu”. Anh ghé sát tai cô, hơi thở nóng rực phả vào đôi tai mềm mại khuếch đại lên, “Chỉ là nếu sinh hoạt trong cuộc sống xã hội loài người thì dĩ nhiên phải tuân thủ quy tắc của loài người”
Anh không ngốc, sao có thể cho cô biết thân phận mình ngay từ đầu chứ, nếu thật sự làm vậy, họ vốn sẽ không thể đến với nhau được nữa. Vốn định là từ từ mới tính, tiếc là lần này đi tới quỷ mộ vẫn bị bại lộ. Trong lòng Hề Từ bối rối như tơ vò, rồi lại hơi cười rộ lên.
Úc Linh hơi run rẩy, suýt nữa thì không kìm được bịt chặt lỗ tai lại. Cô rất quen thuộc hơi thở của con yêu này, quen đến nỗi mà không thể thừa nhận nổi, đặc biệt là âm thanh đó, hơi thở đó, khiến xương sụn tai đã tê rần cả rồi. Rõ ràng họ chỉ mới kết hôn có mấy tháng thôi mà.
“Hãy tin anh được không?’ Giọng anh càng ngày càng dịu dàng.
Úc Linh không đáp lại, mãi một lúc sau mới rầu rĩ đáp, “Anh vẫn rình coi em, mãi cho đến khi em lớn lên sao?”
Hề Từ, “….”
Trong lòng cô giật mình, chẳng trách mà từ nhỏ đến lớn cô vẫn cứ cảm thấy có một đôi mắt vẫn để ý đến cô, hại cô cứ tưởng là quỷ quái linh tinh gì nấp trong tối, mỗi lần đều căng thẳng cả đầu óc dọa cô sợ chết khiếp, chưa bao giờ cô một mình đi trên đường núi, lần nào về thôn Ô Mạc, cô đều ước gì có người bên cạnh thì tốt hơn.
Cuối cùng Úc Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, tầm mắt chạm đến đôi môi đỏ sẫm như máu của anh, đầu như bị một thứ gì gõ cho cái, ong một tiếng, rồi rời mắt đi. Hề Từ phát hiện ra phản ứng của cô, trong lòng hơi đau thương.
Sau khi anh đau lòng xong không kìm được ép cô ngẩng mặt lên, để cho nhìn cho rõ bản thân mình đang được anh hôn thế nào, bàn tay to nâng mông đầy thịt của cô lên, bế cô đứng lên ấn vào trong lòng.
Phản ứng của Úc Linh là túm thẳng lấy tóc anh, ai ngờ sức hơi lớn qua lập tức dựt đứt một sợi tóc của anh, là một sợi tóc vô cùng dài đen sẫm nằm trong lòng bàn tay. Đàn ông mà để tóc dài quá thế rất quái dị, nhưng mà yêu dĩ nhiên khác hẳn con người rồi, cô nhớ rất rõ lúc con yêu này lúc trước, tóc có lúc dài lúc ngắn, hơn nữa màu sắc khác hẳn nhau, hẳn là có liên quan đến bản thể của họ.
Chẳng rõ bao lâu, cô cảm thấy miệng mình tê rần, anh vẫn còn đang hôn. Chung quanh đều là tượng đá, che thân thể hai người, anh ngồi xổm xuống hôn, đôi mắt màu tím ánh lên tia cười, nói dịu dàng, “Úc Linh à, không nói cho em về thân phận thật của anh là anh sai, anh xin lỗi em, đừng có giận được không?”
Úc Linh ôm cái miệng sưng lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt yêu dị của anh, quả thật không thể tin nổi cái tên vô lại này lại là Hề Từ. Anh ta vốn không phải là Hề Từ, chắc là con yêu bám trên người Hề Từ chăng? Hề Từ vừa dịu dàng vừa xấu hổ như thế, sao dám ở bên ngoài đè cô để làm loại chuyện thế này chứ?
Hơn nữa, đây cũng chẳng phải là chuyện gây ra tức giận, so tới tức giận, thì bóng ma trong lòng cô phải làm sao đây?
“Úc Linh, đừng giận nữa” Anh lại nói, giọng vừa ngọt vừa dịu, trong veo ngọt dịu đến mức như cả không khí cũng ngọt vậy.
Không phải giống mà đúng là ngọt thật, khắp nơi đều là một mùi hoa ngọt ngào.
Da mặt Úc Linh căng lên, cô cảm thấy loại mùi hương ngọt lịm này chính là tỏa ra từ trên người con yêu này, tóc rất dài, màu mắt tím, hoa văn màu tím, trên người lại còn thay đi đổi lại mùi ngọt lịm thế này, điều này chính là nói kẻ này đã tu luyện thành yêu tinh rồi ư?
Thôi bỏ đi, cô như có vẻ chẳng muốn biết nữa…
Hề Từ nhìn người trước mặt đang cố co cuộn lại mình, anh ngồi xuống trước mặt cô, mới có thể ôm trọn người cô lại, vừa thỏa mãn lại vừa thở dài, cảm thấy cô gái này đáng yêu đến mức vừa yêu lại vừa hận, rất thích bộ dạng cô sợ hãi lui vào tận trong ngực anh, lại ghét bộ dạng cô sợ cách xa ra.
Ngẫm nghĩ, anh không hề ép cô, mà kéo cô đứng lên, bảo, “Em không phải là muốn rời khỏi quỷ mộ đi đó chứ?”
Úc Linh gật đầu, nếu không phải vì mẹ, ai dám tới nơi khủng bố thế này chứ? Cô chẳng ham gì trong cái quỷ mộ này, thân là người thường, không thể cứu được thế gian, không có tác dụng lắm ở đây.
“Anh biết cách rời khỏi quỷ mộ thế nào” Anh mở miệng giọng càng thêm dịu dàng ngọt ngào.
Úc Linh ngẩng phắt đầu lên nhìn anh trừng trừng, hơi khó tin.
Anh nở nụ cười trên mặt, đôi mắt tím hơi nheo lại, cả hoa văn màu tím ở khóe mắt kia đều sống động hẳn lên, nụ cười này, cả thiên hạ đều say cùng. Nhưng Úc Linh lại cảm thấy con yêu này mới ác làm sao, biết rõ đám thiên sư kia đang tìm cách rời khỏi quỷ mộ, mà đám yêu này thì đang tìm kiếm bảo vật gì đó, anh lại chẳng thèm để ý tới những người đó, cứ mặc làm gì thì làm.
Yêu đều ác như thế sao? Rõ ràng lúc còn ở trong trạng thái con người thì tốt thế, đừng có nói với cô là giả vờ đó nhé…
“Vì sao anh phải nói cho họ chứ? Có liên quan gì đến anh đâu?” Anh hỏi, nhìn cô từ trên cao xuống.
Giờ khắc này, Úc Linh có xúc động chỉ muốn tung một đấm tới, cảm thấy bộ dạng này thật sự muốn gây thù hận, rất dễ khiến người ta thù hận, rất muốn đánh anh. Nguyên nhân không muốn xuống tay là vì người này có xương rất cứng, cô không muốn làm mình đau.
“Anh biết như thế nào?” Úc Linh cố để cho mình bình tĩnh lại.
“Vi Nương nói cho anh biết” Anh dịu dàng giải thích.
Úc Linh chậm nửa nhịp mới nhớ tới Vi Nương là kẻ bảo vệ trong mộ quỷ này, là nữ quỷ cầm dù đỏ, biết cửa ra của quỷ mộ cũng không có gì lạ, chỉ là cô từ trước đến giờ vẫn ở cùng một chỗ với anh, không nghe thấy Vi Nương nói gì mà. Chẳng nhẽ sau khi họ tách ra thì anh ấy gặp được Vi Nương sao?
Ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn ẩn tình trong đôi mắt màu tím của anh đang đưa tình nhìn mình, nếu không phải anh có bộ dạng yêu tinh thế này, cô cảm thấy mình rất thích hưởng thụ. Lúc này khí lạnh từng đợt dâng lên cao, đầu ngón tay thấy cứng ngắc.
Cô cụp mắt xuống, nói nhỏ, “Chúng ta đây đi ra ngoài đi”
Chỉ cần rời khỏi nơi đây…
Anh vẫn nhìn cô, nói dịu dàng, “Em hôn anh một cái, anh sẽ mang em đi ra ngoài”
Úc Linh, “….”
Hôn anh ta một chút gì chứ, trước đó cô hay hôn, nhưng hiện giờ thì… Nhìn thấy mặt anh, cô sao dám hôn chứ, không tung một đấm là tốt lắm rồi. Trầm mặc một lúc, cô mở miệng bảo, “Anh có thể biến về bộ dạng con người được không?’
Nụ cười trên mặt anh tắt hẳn, vẫn bộ dạng dịu dàng như thế, “Hiện giờ không được, quỷ mộ rất nguy hiểm, anh phải duy trì trạng thái tốt nhất’
Anh kéo tay cô đang nắm chặt, mỉm cười bảo, “Có thể em không biết, lúc ở trong xã hội loài người, vì không muốn để loài người khủng hoảng, nên yêu đều phong cấm lại yêu lực của mình lại biến thành bộ dạng con người, nhưng làm vậy lại là trói buộc rất lớn với yêu, năng lực chỉ có thể xuất ra ba thành mà thôi. Chỉ có khôi phục bộ dáng yêu, thì mới duy trì trạng thái tốt nhất”
Úc Linh hiểu rõ lời anh nói, theo dõi chiếc cằm xinh đẹp của anh, do dự, trong lòng như loạn lên.
“Vậy sau khi rời khỏi quỷ mộ thì hôn có được không?” Cô vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, chỉ mình mình biết lo lắng tới mức nào thôi.
“Không được, phải hôn bây giờ” Giọng anh tuy vẫn dịu dàng song không giấu nổi mạnh mẽ. Sau khi yêu khôi phục bản tính, chắc đều mắc bệnh thần kinh cả đi ha?
Úc Linh khắc sâu cái cảm giác biến hóa trước sau của yêu này, sau khi anh biến thành tím như thế, vốn chẳng cho cô có cơ hội cự tuyệt, cứ thế mạnh mẽ an bài tất cả. Cô đột nhiên nhớ đến Hề Từ, rõ ràng là người biết chăm sóc dịu dàng như thế, giờ lại biến thành âm hiểm, giảo quyệt, ác liệt thế này quả thật là không chấp nhận nổi nữa.
“Úc Linh, hôn đi” Anh hơi cúi đầu, để cho cô vừa ngẩng lên thì có thể hôn được.
Tầm mắt Úc Linh nhìn lên, rơi xuống đôi môi đỏ sẫm như máu của anh. Bình thường sắc môi của anh là màu hồng xinh đẹp, không đậm quá mà không nhạt quá, phối với bộ dáng khoan khoái tinh khiết của anh kia, cứ như một thiếu niên vừa bước chân ra đời vậy, vô cùng ngây thơ lương thiện, không giống bộ dạng yêu đạo đức thối như hiện giờ.
Cuối cùng, vì để có thể rời khỏi đây, Úc Linh đành cố kìm nén bản năng e ngại lại, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái.
Anh hơi nghiêng xuống khiến nụ hôn của cô rơi xuống đúng đôi môi anh, phát hiện cô sẽ dừng lát rồi rời đi, đưa tay kéo thẳng cô vào lòng, hôn thêm mạnh mẽ sâu sắc hơn.
Úc Linh nhìn anh, cố cứng người. Mãi một lúc sau, anh mới buông cô ra, giúp cô sửa lại tóc tai, cười bảo, “Sau khi rời khỏi mộ quỷ, em hẳn là sẽ không ly hôn chứ?”
Úc Linh, “…” Cô thực ra cũng có hơi nghĩ tới…
Hề Từ vén tóc dài rơi xuống đất lên, thở dài bảo, “Thôi bỏ đi, vẫn nên ở lại trong này đợi mấy ngày nữa đi”
Úc Linh, “….”
Anh nhìn cô, đôi mắt tím thâm trầm mát lạnh, ẩn tình đưa tình, lại có mấy phần bừa bãi.
“Không đâu” Úc Linh nói trái lương tâm, “Em không muốn ly hôn với anh, anh vẫn tốt lắm…” Cô cúi đầu, Hề Từ quả thật vẫn tốt lắm.
Nhưng vì sao anh lại là yêu chứ? Vì sao trước đây lại để lại bóng ma tâm lý con yêu kia chứ? Vì sao sau khi biến thành yêu, anh sẽ có bộ dạng thế này chứ?
Hề Từ cao hứng kéo cô đứng dậy, xoa xoa tóc cô, nói dịu dàng, “Em nhớ rõ lời em nói vừa nãy nhé”
Úc Linh ừ một tiếng, nhìn nhìn tượng đá Tu La chung quanh, tuy biết chúng là vật chết, nhưng bởi điêu khắc rất sống động nên vẫn khiến cô thấy sợ, đặc biệt là vừa rồi nghĩ tới cảnh anh áp người cô lên bức tượng đá Tu La để hôn kia, lưng cô thấy lạnh lẽo ngập tràn, theo bản năng dán sát người anh…
Hề Từ nắm tay cô, tâm tình rất tốt đi đến trước cửa điện trước mặt. Mắt thấy sắp đến chỗ cửa vào có tượng đá quỷ mặt người kia, Úc Linh cuối cùng không kìm được nói, “Cửa ra của quỷ mộ không phải ở đây đó chứ?’
“Không, cửa ra ở chính đài cao trung tâm, nhưng vẫn chưa tới lúc” Hề Từ cũng không giấu cô, mỉm cười bảo, “Chẳng nhẽ em không muốn tiếp tục đi xem, rồi lấy ít lễ vật sao?”
“….. Vẫn thôi đi, đây là quỷ mộ âm phủ, đều là thứ gì đó của âm phủ, có cầm cũng vô dụng thôi” Úc Linh đáp.
“Thì là bởi thứ gì đó của âm phủ nên mới càng khó có đó” Hề Từ nói khoa trương với cô, “Ngôi mộ Tu La cực kỳ lớn, anh đoán dù nó ở trong minh phủ cũng có bảo tàng hiếm có, cơ duyên xảo hợp khiến nó đi tới dương gian, chẳng trách mà người dương gian động tâm. Đương nhiên, không may nếu nó thực sự bị khai quật, chỉ sợ sẽ lan đến S thị và các tỉnh lân cận gần đó, cũng không tốt cho con người”
“Vậy phải làm sao đây?” Úc Linh thấy anh nói thế rất lo, cha cô và chú Út vẫn còn ở bên ngoài mà.
“Rồi, yên tâm đi, trời sập thì cũng có người đỡ, tổ Dị Văn còn rất nhiều thiên sư có thể đỡ mà”
Giọng anh tuy rất dịu dàng, nhưng không giấu được vẻ coi thường mạng sống, ích kỷ thản nhiên, cái kiểu thản nhiên như “Sau khi ta chết, đâu thèm nhìn trời sập”
Úc Linh im lặng, vì sao cô đột nhiên thấy cái người yêu bên cạnh đang từ một nam nhân có tấm lòng bao la yêu thương ngập tràn lại lập tức biến thành một nhân vật Boss phản diện chứ? Chẳng nhẽ yêu đều có đức hạnh thế này sao?
Lúc này vừa chạy đến cửa cung điện, đúng lúc thấy có bốn quỷ thi đứng ở gần đó bồn chồn, đều có thân hình cao lớn, cả người xanh đen, móng tay vừa dài vừa nhọn sắc. Úc Linh đối phó với một con quỷ thi đã thấy khó khăn rồi, huống chi là có mấy con quỷ thi xuất hiện, bất giác chỉ muốn lộn ngược trở lại thôi.
Hề Từ cũng không cho cô lùi bước, kéo cô ra ngoài.
Đợi sau khi họ rời khỏi đây, mấy con quỷ thi cao lớn kia đánh tới họ, lúc chúng tới gần, một mùi tanh tưởi hôi hám ập tới, Hề Từ bảo vệ cô đằng sau, rút thanh kiếm Thanh Đồng ra, một kiếm chém đứt đầu con quỷ thi thứ nhất, tiếp đó nhảy dựng lên, lần lượt chém con quỷ thi thứ hai, cái đầu thứ hai bay lên.
Tiếp đó là cái đầu thứ ba, rồi cái đầu thứ tư…
Đợi Hề Từ về, Úc Linh không thể không thừa nhận, hóa ra yêu lợi hại như thế, chẳng trách hiện giờ anh muốn duy trì bộ dạng loài yêu.
Sau khi giải quyết sạch đám quỷ thi, anh kéo cô đi về phía trước.
“Chúng ta đi đâu?” Úc Linh hỏi, tuy hiện giờ bộ dáng anh xa lạ khiến cô chưa kịp thích ứng, nhưng không thể phủ nhận, ở cùng một chỗ với anh khiến người ta rất an tâm.
Chỉ cần không nhìn mặt anh, thì đi cùng có sao đâu.
“Nếu đến đây rồi, dĩ nhiên là muốn đi tìm bảo vật rồi”
Hề Từ quay đầu nhìn cô, cười cười mới rạng rỡ tươi đẹp sống động làm sao, nói đầy dịu dàng, “Em yên tâm, lần này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không vứt bỏ em lần nữa đâu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.