Chương 131
Vụ Thỉ Dực
06/10/2019
Úc Linh theo lệ thường cứ ngủ trên máy bay về đến thành phố B, ngủ đủ, tinh thần thấy khá hơn chút.
Giang Vũ Thành nhìn mặt cô đỏ bừng, trong lòng lại thầm mắng Hề Từ cầm thú lần hai, biết rõ Úc Linh cần ngủ thời gian nhiều hơn người thường chút, thế mà dám náo cô, không phải cầm thú thì là gì.
Con rể không phải là cầm thú thì là gì chứ, thật sự có chuyện nóng sốt hơn nữa kìa!
Sau khi xuống máy bay, cả đoàn đi đón sủng vật, thì thấy con chó lần thứ hai say máy bay đến ngất ngây.
Sau khi xuống máy bay, Nhị Hắc như bị say rượu cả bốn chân mềm nhũn, đi chậm rãi từng bước một, thấy đoàn người Úc Linh đang đợi, lại như thấy người thân vậy, bất giác gầm gào rơi lệ chạy tới, nhào một cái lên eo thư ký Lý khiến anh ta lảo đảo lùi lại suýt ngã, bất giác phải ngồi phệt xuống, nó gác hai cái chân lên bả vai thư ký Lý, vùi mặt chó trên vai anh ta gầm gừ rên hừ hừ không ngừng.
Thật sự giống y chang gã say rượu ôm người khóc rống lên vậy.
Bất giác cả chung quanh như yên tĩnh lại, sau đó là một trận phì cười, thậm chí có hành khách qua đường còn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh khôi hài này.
Mấy ngày nay đều do thư ký Lý chăm sóc cho Nhị Hắc, chuẩn bị thức ăn ngon cho nó, lại có chuyện mộng du đêm đó, vì thế một người một chó đã lập thành hữu nghị kiên định. Vì thế vào lúc này, Nhị Hắc say máy bay ngất ngây lập tức tìm kiếm sự an ủi từ thư ký Lý.
Thư ký Lý thẫn thờ, vỗ vỗ đầu nó, thấy nó cứ đặt đầu mình lên vai, bất giác cảm thấy mình như từ một thư ký Tinh Anh đã biến thành nhân viên chăn nuôi mất rồi.
Tâm linh bị thương tổn của Nhị Hắc được thư ký Lý an ủi động viên đã khôi phục chút, thấy chủ nhân bên cạnh, lại gầm gừ cầu xin an ủi.
Úc Linh vỗ vỗ đầu chó, bảo, “Đừng làm nũng nữa, đứng đắn chút xem nào! Ai cũng đang nhìn mày đây này”
Chó lớn vậy rồi ai ngờ lại như kẻ nhát gan rồi thích làm nũng, quả thật chẳng tương xứng với bề ngoài uy phong lẫm liệt của nó tý nào, tình cảnh này không biết có bao nhiêu người qua đường phì cười, thậm chí còn vì muốn xem con Nhị Hắc ngu ngốc này mà không muốn rời đi.
Thấy nó vẫn tiếp tục gầm gào, rõ ràng còn rất sợ hãi, Úc Linh lấy kính râm của mình ra đeo cho chó, vỗ vỗ đầu nó bảo, “Mày là một con chó vĩ đại, dũng cảm lên”
Nhị Hắc đeo kính râm ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ oai vệ khí phách hiên ngang.
Giang Vũ Thành cười nhạo một cái, nói với Úc Linh, ‘Tiểu Dương sao lại nuôi con chó ngu như thế nhỉ? Hôm nào ba tặng một con thông minh cho con, rồi mang trả con chó ngu này cho tiểu Dương đi’
Úc Linh liếc mắt nhìn Nhị Hắc đeo kính râm trông rất ngu, bảo, “Như vậy cũng được ạ’ Muốn tìm được một con chó ngu đến thế cũng không dễ, Úc Linh quyết định vẫn nuôi trước, không biết đến một ngày nào đó nó có thành tinh nữa.
Không rõ sau khi Nhị Hắc thành tinh có thể hóa thành hình người hay không nhỉ.
Tưởng tượng một hồi cảnh Nhị Hắc hóa thành hình người, Úc Linh do dự, quyết định hay là thôi không nghĩ nữa.
Đợi Nhị Hắc khôi phục lại bình thường, mọi người mới rời khỏi sân bay. Tài xế Giang gia đã đợi ở đó.
Sau khi lên xe, Giang Vũ Thành nói với Úc Linh, “Hề Từ không biết lúc nào mới về, thói đời quá nguy hiểm, một mình con ở ta không yên tâm, hay là mấy ngày nữa chuyển đến ở với ba đi”
Nghe nói thế, thư ký Lý không kìm được liếc ông chủ một cái, cảm thấy lý do này của ông chủ rất đàng hoàng, tiếc là Đại tiểu thư lúc nào cũng không làm.
“Thôi ạ, mấy năm qua con vẫn không phải một mình ở là gì? Có gì khác nhau đâu ạ” Úc Linh vô cùng tỉnh táo từ chối.
Giang Vũ Thành hơi đau lòng bảo, “Lẽ nào con không muốn ở cùng với ba sao?’
“Không muốn ạ”
“Quả nhiên là con gái gả đi có khác, đều bất hòa với ba luôn”
“Coi như chưa gả thì con cũng không muốn gần với ba đâu’
“…”
Cuối cùng Giang Vũ Thành hết cách, nói chơi xấu, “Bỏ đi, hay là ba chuyển đến ở chỗ con vậy, một mình con ở, ba không yên tâm”
Úc Linh, “…. Tùy ba”
Thế là Giang Vũ Thành vô cùng vui vẻ dặn dò tài xế lái xe đến khu ở của Úc Linh.
Sau khi Tài xế đưa cả cha và con gái đến tiểu khu thì rời đi.
Thư ký Lý có công lao vất vả cuối cùng cũng cáo từ rời đi về nhà mình. Trở lại đô thị quen thuộc, nhìn cảnh ngựa xe như nước, thư ký Lý cảm khái cuối cùng cũng trở lại nhân gian rồi, suýt nữa lệ rơi đầy mặt, cảm thấy đây mới là tiết tấu sinh hoạt của thế giới bình thường, cái gì mà Mạc Trang Nhạc gia, quả thật là một ác mộng cả đời, hy vọng sau này không bao giờ gặp lại loại chuyện thần thần quỷ quỷ này nữa, không chịu nổi mà!
Vừa về đến nhà, thím Lưu ở biệt thự bên kia đã mang mấy thứ Giang Vũ Thành cần dùng tới.
Thím Lưu làm ở Giang gia hơn nửa đời người, cũng coi như nhìn Úc Linh sinh ra và lớn lên, biết rõ tính cách của hai cha con này. Vì thế sau khi mang đồ tới, còn giúp ông chủ xếp hành lý, tiếp đó bà vén tay áo lên bắt đầu quét tước dọn dẹp vệ sinh từ trên xuống dưới, cuối cùng mới đi chợ gần đó mua ít thức ăn mới để nấu cho hai cha con.
Với chuyện Giang Vũ Thành bày đặt không về biệt thự mà chạy đến đây, thím Lưu vẫn rất bình tĩnh, bất kể ông chủ nghỉ ở đâu, bà chỉ cần chăm sóc kỹ cuộc sống cho ông là được, mỗi ngày chạy đến cũng không sao.
Sau khi về đến nhà, Nhị Hắc và Giang Vũ Thành đồng thời cùng trèo lên tầng nghỉ chút, Nhị Hắc thì lại đến chỗ giàn hoa sân thượng nằm.
Giang Vũ Thành đứng trước sân thượng, xem xét chỗ bày đày bồn hoa đầy hứng thú, nhanh chóng nhận ra hiệu quả của chỗ này, quả thực cứ như đang ở trong rừng vậy, không những không khí trong lành tự nhiên, mà còn mát mẻ vô cùng, chẳng hề có chút nóng nực của ngày hè, chỉ còn dư lại màu xanh biếc lành lạnh.
Giang Vũ Thành thăm quan xong nhà con gái, có chút không cam lòng thừa nhận, Hề Từ thật sự đã chăm cho con gái ông rất tốt. Ông nghe nói người hầu đã rất lâu chưa tới nơi này, không cần nói cũng biết, ngôi nhà thay đổi là do Hề Từ.
Phòng bếp bay ra mùi thức ăn, Úc Linh ngồi ở ghế salon, một tay bưng trà chanh, một tay giở kịch bản, lật lật mình, không biết tâm tình đã bay tận đâu.
Thật ra cô đang nhớ tới Hề Từ, nhớ tới chuyện ở mộ Tu La, cuối cùng là chuyện tình kịch liệt tối qua. Bất chợt trên mặt hơi nóng lên, không rõ tối qua anh vì sao lại kích động như thế, thật sự khó hiểu, tiếc là sáng sớm nay cô ngơ ngác, sau đó lại bị tình hình trong Mạc Trang dọa cho, đâu còn để ý tới chuyện này nữa.
“Đừng nhớ thằng nhóc kia nữa” Giang Vũ Thành đi tới, đưa tay về phía Úc Linh, “Úc Linh, đưa hồn khí dưỡng mẹ con cho ta”
Úc Linh xuất ra một cái túi dân tộc nhỏ bằng bàn tay màu xanh đen ra, lấy đôi khóa ngọc bên trong đưa cho ông.
Giang Vũ Thành cầm cẩn thận trong tay, không kìm được hỏi, “Úc Linh, mẹ con hiện giờ thế nào? Hồn phách tẩm bổ có khởi sắc chút nào không? Lúc nào thì có thể ra gặp mặt chúng ta được?’
“Không biết ạ” Úc Linh đáp thành thật, ‘Con không phải thiên sư, không cách nào cảm nhận được tình hình bên trong, Mễ Thiên Sư nói, tình hình của mẹ hơi nghiêm trọng, cần dưỡng một khoảng thời gian nữa, còn khoảng thời gian này là bao lâu thì phải coi tình hình đã ạ’
Giang Vũ Thành nghe xong hơi thất vọng, tuy nhiên cũng hết cách.
Nhìn ngây ngốc một lúc, ông lại nói, ‘Úc Linh à, khí dưỡng hồn này đưa cho ba được không? Ba rất muốn vào lúc mẹ con tỉnh lại nhìn thấy ba trước tiên”
Úc Linh ngước mắt nhìn ông, tạt cho ông một gáo nước lạnh, ‘Ba lại không nhìn thấy quỷ”
Giang Vũ Thành, “….”
Sau khi cơm nước xong, Giang Vũ Thành nói, ‘Không sao, lúc đó ba bảo Hề Từ mở mắt cho ba. Đương nhiên nếu có thể mở mắt vĩnh viễn thì tốt nhất, đến lúc đó lại tìm Mễ Thiên sư nghĩ cách’
Úc Linh cuối cùng vẫn phải đưa khí dưỡng hồn mẹ cô cho ba cô.
Dù gì nếu cô không đưa, ba cô cũng sẽ cướp ngay, nghĩ tới ông đã lớn tuổi rồi, nếu tự mình ra tay, cô chẳng may nặng tay gây cho ông bị thương thì không hay nên đưa cho ông luôn.
Giang Vũ Thành sau khi được khí dưỡng hồn, gần như hận mỗi ngày nâng nó lên, mỗi ngày thắp ba nén hương.
Nhưng thắp lên rồi mới ngẫm lại, không thể giây phút nào cũng ở cùng một chỗ với Mẫn Mẫn được, vì thế lại đổi lại giữ bên người, thậm chí cả lúc đi tắm cũng đặt nó ở cạnh để nhìn, không thèm quan tâm xem ở trước mặt có chim cò gì không.
Úc Linh cảm thấy ba cô hết thuốc chữa rồi.
Tới lúc tối đi ngủ, trên giường chỉ có một mình, Úc Linh lăn lộn mãi trên giường mấy lần, không hiểu sao thấy cái giường này hơi lớn, nên nhắn tin gửi cho Hề Từ.
Hề Từ đã rất lâu chưa hề trả lời.
Úc Linh nhìn điện thoại di động một lúc, đợi rồi ngủ mất.
Hôm sau tỉnh lại, cô ngồi trên giường ngây ngốc, chợt nhớ tới hôm qua ngồi đợi tin Hề Từ, vội vàng lấy điện thoại di động ra thì phát hiện lúc năm giờ sáng, Hề Từ vừa trả lời tin nhắn cho cô.
Trong tin nhắn Hề Từ giải thích buổi tối anh vẫn ở bên ngoài xử lý chuyện huyệt sát mới phát sinh, ở đó từ trường bị ảnh hưởng, không có tín hiệu, vì thế mới không thể nhận được tin cô nhắn đúng lúc, mãi cho đến tận sáng sớm về nghỉ mới thấy tin nhắn của cô.
Mới năm giờ sáng mới trở lại ngủ, đoán chừng hiện giờ vẫn chưa tỉnh rồi.
Úc Linh nghĩ đến đây, không gửi tin nhắn quấy rầy anh nữa, đứng dậy đi rửa mặt.
Thím Lưu đi chuẩn bị kỹ bữa sáng cho hai cha con, Giang Vũ Thành ngồi trước bàn ăn sáng nhìn chằm chằm cái rổ mây tre thủ công màu trắng trước mặt.
Rổ bện này không lớn, rất tinh xảo đáng yêu, thích hợp cho trẻ con chơi, bên trong lót đệm mềm, tơ lụa mềm mại, xung quanh còn thả vào ít đồ là túi hương, và một ít trang sức gì đó, ở giữa để đôi khóa ngọc kia.
Úc Linh, “…”
Đây là ý gì thế?
Thím Lưu bưng bữa sáng ra, thấy vẻ mặt đại tiểu thư khó hiểu nhìn chiếc rổ con, tuy trong lòng cũng cảm thấy ông chủ có chút không bình thường, nhưng vẫn cười nói, ‘Rổ này là tôi mua ở siêu thị, nhìn cũng khá được, rất tiện để gì đó’
Rổ này lót nhiều thứ tốt như thế, nếu bảo là dùng để con mèo con nghe còn được, nhưng mà thả mọi thứ linh tinh thế này, hơn nữa còn là thứ Giang Vũ Thành một người lớn dùng, thím Lưu không biết nói gì nữa.
Úc Linh cũng không biết nói gì thêm.
Đợi thím Lưu vào bếp Giang Vũ Thành hơi thấp thỏm nói với con gái, ‘Úc Linh, con nói xem mẹ con có thích cái rổ đan này không? Hay lót bông mới đủ mềm mại nhỉ? Hay là đổi lại lông vịt? Còn màu sắc này có phải quá rực rỡ không, hay nên mua thứ mộc mạc hơn? Còn có vòng tay này nữa, trước đây bà ấy thích nhất đó, có điều kiểu dáng này đã là mười mấy năm trước rồi, có cần ba đi chọn loại mới gần đây cho bà ấy không…”
Úc Linh, “….. Tùy ba”
Ăn sáng xong, Giang Vũ Thành hài lòng nâng rổ con đi ra cửa đi làm.
Lái xe đến đón ông, thư ký Lý thấy ổng chủ mang theo bảo bối rổ, trong rổ còn đôi khóa ngọc, lần thứ hai cảm thấy bệnh ông chủ không nhẹ, cũng hết thuốc chữa rồi.
Không rõ Quỷ hồn bà chủ mà tỉnh lại thấy cảnh này có tức giận không nữa.
Sau khi Giang Vũ Thành đi làm không lâu, An Như cũng tự lái xe tới đón Úc Linh, có thể thấy bà rất coi trọng trọng bộ phim của đạo diễn Bùi, chỉ cần bộ phim chưa chính thức chiếu ngày nào, thì bà không thả lỏng, tuyệt đối chắc chắn bộ phim đó phải được thuận lợi ra mắt, mượn cơ hội này để cho Úc Linh nổi tiếng.
Trợ lý Trần Minh Minh đã có mặt, nhìn thấy Úc Linh cao hứng, bảo, “Chị Úc, đã lâu không gặp, lần này cố gắng bộ phim của đạo diễn Bùi, em thấy chị rất tốt nha”
Nói xong, cô nàng nắm chặt tay hua hua.
Trần Minh Minh là một cô gái có gương mặt tròn đáng yêu, ít hơn Úc Linh một tuổi, nhưng cô sau khi tốt nghiệp trung học thì đã ra ngoài đời lăn lộn, trên người có nguồn sức sống mãnh liệt, được An Như bố trí làm em gái trợ lý cho Úc Linh.
Úc Linh nhìn cô nàng gật đầu, đưa cho cô nàng một cái túi, bảo, “Đây là máy nhắn tin tặng em”
Trần Minh Minh vô cùng vui vẻ reo lên. An Như ở phía trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy các cô, hừ một tiếng.
Úc Linh cũng lập tức nói ngay, “Con cũng chuẩn bị quà cho dì và dượng rồi, đây ạ” Nói xong lấy ra một chiếc dây lưng đưa tới.
Sắc mặt An Như lúc này mới khá hơn chút, nói với Úc Linh, “Đợi lát nữa chụp ảnh thử thì tự nhiên chút, bình thường thế nào thì thế đó, đừng có làm động tác cứng ngắc, tin vào chính mình, con là mạnh nhất”
Úc Linh ồ lên một tiếng.
Anh Như lại nói liên miên gì đó mà cần phải chú ý chút, cứ như một gà mẹ bận con không yên được, xe đến nơi thì bà mới nhớ tới cái gì, nói luôn, “Chuyên gia trang điểm cho con đến rồi sao?”
“Yên tâm đi, trợ lý Trần đã bố trí xong cả rồi’
Úc Linh có chuyên một nhóm riêng của mình, đây cũng là công của trợ lý Trần thấy mới xứng với cô. Tuy cô chỉ là một trong mười tám ngôi sao nhưng lại có riêng một nhóm của mình cũng khiến người ta thấy lạ, thậm chí còn lên tiếng chê trách, nhưng cô chẳng bao giờ để mình bị thiệt thòi.
An Như liền an tâm. Nhưng sau đó An Như mới phát hiện, quả nhiên bà yên tâm nhanh quá.
Lúc đến nơi chụp ảnh thử, thì thấy có người đã tới đây bố trí rồi.
Úc Linh nhìn nhìn người hôm nay đến chụp hình, cũng biết qua Triệu Minh Minh giới thiệu vai nữ chính nam chính trong bộ “Cuồng hiệp”, còn có diễn viên nam thứ, nam tam cùng nữ thứ nữa, tất cả gần như là những gương mặt trên màn ảnh đều có mặt hiện giờ, hành động không tầm thường, có thể thấy đạo diễn Bùi yêu cầu rất cao.
So ra thì Úc Linh vai nữ chính thứ ba là một gương mặt mới. Đương nhiên cái gọi là gương mặt mới chỉ là gương mặt trên màn ảnh lớn, chứ không phải trên mạng internet gần đây, bởi chuyện Cát Tân lần trước, Úc Linh cũng nổi tiếng trên mạng một trận, hiện giờ danh tiếng vẫn còn.
Giang Vũ Thành nhìn mặt cô đỏ bừng, trong lòng lại thầm mắng Hề Từ cầm thú lần hai, biết rõ Úc Linh cần ngủ thời gian nhiều hơn người thường chút, thế mà dám náo cô, không phải cầm thú thì là gì.
Con rể không phải là cầm thú thì là gì chứ, thật sự có chuyện nóng sốt hơn nữa kìa!
Sau khi xuống máy bay, cả đoàn đi đón sủng vật, thì thấy con chó lần thứ hai say máy bay đến ngất ngây.
Sau khi xuống máy bay, Nhị Hắc như bị say rượu cả bốn chân mềm nhũn, đi chậm rãi từng bước một, thấy đoàn người Úc Linh đang đợi, lại như thấy người thân vậy, bất giác gầm gào rơi lệ chạy tới, nhào một cái lên eo thư ký Lý khiến anh ta lảo đảo lùi lại suýt ngã, bất giác phải ngồi phệt xuống, nó gác hai cái chân lên bả vai thư ký Lý, vùi mặt chó trên vai anh ta gầm gừ rên hừ hừ không ngừng.
Thật sự giống y chang gã say rượu ôm người khóc rống lên vậy.
Bất giác cả chung quanh như yên tĩnh lại, sau đó là một trận phì cười, thậm chí có hành khách qua đường còn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh khôi hài này.
Mấy ngày nay đều do thư ký Lý chăm sóc cho Nhị Hắc, chuẩn bị thức ăn ngon cho nó, lại có chuyện mộng du đêm đó, vì thế một người một chó đã lập thành hữu nghị kiên định. Vì thế vào lúc này, Nhị Hắc say máy bay ngất ngây lập tức tìm kiếm sự an ủi từ thư ký Lý.
Thư ký Lý thẫn thờ, vỗ vỗ đầu nó, thấy nó cứ đặt đầu mình lên vai, bất giác cảm thấy mình như từ một thư ký Tinh Anh đã biến thành nhân viên chăn nuôi mất rồi.
Tâm linh bị thương tổn của Nhị Hắc được thư ký Lý an ủi động viên đã khôi phục chút, thấy chủ nhân bên cạnh, lại gầm gừ cầu xin an ủi.
Úc Linh vỗ vỗ đầu chó, bảo, “Đừng làm nũng nữa, đứng đắn chút xem nào! Ai cũng đang nhìn mày đây này”
Chó lớn vậy rồi ai ngờ lại như kẻ nhát gan rồi thích làm nũng, quả thật chẳng tương xứng với bề ngoài uy phong lẫm liệt của nó tý nào, tình cảnh này không biết có bao nhiêu người qua đường phì cười, thậm chí còn vì muốn xem con Nhị Hắc ngu ngốc này mà không muốn rời đi.
Thấy nó vẫn tiếp tục gầm gào, rõ ràng còn rất sợ hãi, Úc Linh lấy kính râm của mình ra đeo cho chó, vỗ vỗ đầu nó bảo, “Mày là một con chó vĩ đại, dũng cảm lên”
Nhị Hắc đeo kính râm ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ oai vệ khí phách hiên ngang.
Giang Vũ Thành cười nhạo một cái, nói với Úc Linh, ‘Tiểu Dương sao lại nuôi con chó ngu như thế nhỉ? Hôm nào ba tặng một con thông minh cho con, rồi mang trả con chó ngu này cho tiểu Dương đi’
Úc Linh liếc mắt nhìn Nhị Hắc đeo kính râm trông rất ngu, bảo, “Như vậy cũng được ạ’ Muốn tìm được một con chó ngu đến thế cũng không dễ, Úc Linh quyết định vẫn nuôi trước, không biết đến một ngày nào đó nó có thành tinh nữa.
Không rõ sau khi Nhị Hắc thành tinh có thể hóa thành hình người hay không nhỉ.
Tưởng tượng một hồi cảnh Nhị Hắc hóa thành hình người, Úc Linh do dự, quyết định hay là thôi không nghĩ nữa.
Đợi Nhị Hắc khôi phục lại bình thường, mọi người mới rời khỏi sân bay. Tài xế Giang gia đã đợi ở đó.
Sau khi lên xe, Giang Vũ Thành nói với Úc Linh, “Hề Từ không biết lúc nào mới về, thói đời quá nguy hiểm, một mình con ở ta không yên tâm, hay là mấy ngày nữa chuyển đến ở với ba đi”
Nghe nói thế, thư ký Lý không kìm được liếc ông chủ một cái, cảm thấy lý do này của ông chủ rất đàng hoàng, tiếc là Đại tiểu thư lúc nào cũng không làm.
“Thôi ạ, mấy năm qua con vẫn không phải một mình ở là gì? Có gì khác nhau đâu ạ” Úc Linh vô cùng tỉnh táo từ chối.
Giang Vũ Thành hơi đau lòng bảo, “Lẽ nào con không muốn ở cùng với ba sao?’
“Không muốn ạ”
“Quả nhiên là con gái gả đi có khác, đều bất hòa với ba luôn”
“Coi như chưa gả thì con cũng không muốn gần với ba đâu’
“…”
Cuối cùng Giang Vũ Thành hết cách, nói chơi xấu, “Bỏ đi, hay là ba chuyển đến ở chỗ con vậy, một mình con ở, ba không yên tâm”
Úc Linh, “…. Tùy ba”
Thế là Giang Vũ Thành vô cùng vui vẻ dặn dò tài xế lái xe đến khu ở của Úc Linh.
Sau khi Tài xế đưa cả cha và con gái đến tiểu khu thì rời đi.
Thư ký Lý có công lao vất vả cuối cùng cũng cáo từ rời đi về nhà mình. Trở lại đô thị quen thuộc, nhìn cảnh ngựa xe như nước, thư ký Lý cảm khái cuối cùng cũng trở lại nhân gian rồi, suýt nữa lệ rơi đầy mặt, cảm thấy đây mới là tiết tấu sinh hoạt của thế giới bình thường, cái gì mà Mạc Trang Nhạc gia, quả thật là một ác mộng cả đời, hy vọng sau này không bao giờ gặp lại loại chuyện thần thần quỷ quỷ này nữa, không chịu nổi mà!
Vừa về đến nhà, thím Lưu ở biệt thự bên kia đã mang mấy thứ Giang Vũ Thành cần dùng tới.
Thím Lưu làm ở Giang gia hơn nửa đời người, cũng coi như nhìn Úc Linh sinh ra và lớn lên, biết rõ tính cách của hai cha con này. Vì thế sau khi mang đồ tới, còn giúp ông chủ xếp hành lý, tiếp đó bà vén tay áo lên bắt đầu quét tước dọn dẹp vệ sinh từ trên xuống dưới, cuối cùng mới đi chợ gần đó mua ít thức ăn mới để nấu cho hai cha con.
Với chuyện Giang Vũ Thành bày đặt không về biệt thự mà chạy đến đây, thím Lưu vẫn rất bình tĩnh, bất kể ông chủ nghỉ ở đâu, bà chỉ cần chăm sóc kỹ cuộc sống cho ông là được, mỗi ngày chạy đến cũng không sao.
Sau khi về đến nhà, Nhị Hắc và Giang Vũ Thành đồng thời cùng trèo lên tầng nghỉ chút, Nhị Hắc thì lại đến chỗ giàn hoa sân thượng nằm.
Giang Vũ Thành đứng trước sân thượng, xem xét chỗ bày đày bồn hoa đầy hứng thú, nhanh chóng nhận ra hiệu quả của chỗ này, quả thực cứ như đang ở trong rừng vậy, không những không khí trong lành tự nhiên, mà còn mát mẻ vô cùng, chẳng hề có chút nóng nực của ngày hè, chỉ còn dư lại màu xanh biếc lành lạnh.
Giang Vũ Thành thăm quan xong nhà con gái, có chút không cam lòng thừa nhận, Hề Từ thật sự đã chăm cho con gái ông rất tốt. Ông nghe nói người hầu đã rất lâu chưa tới nơi này, không cần nói cũng biết, ngôi nhà thay đổi là do Hề Từ.
Phòng bếp bay ra mùi thức ăn, Úc Linh ngồi ở ghế salon, một tay bưng trà chanh, một tay giở kịch bản, lật lật mình, không biết tâm tình đã bay tận đâu.
Thật ra cô đang nhớ tới Hề Từ, nhớ tới chuyện ở mộ Tu La, cuối cùng là chuyện tình kịch liệt tối qua. Bất chợt trên mặt hơi nóng lên, không rõ tối qua anh vì sao lại kích động như thế, thật sự khó hiểu, tiếc là sáng sớm nay cô ngơ ngác, sau đó lại bị tình hình trong Mạc Trang dọa cho, đâu còn để ý tới chuyện này nữa.
“Đừng nhớ thằng nhóc kia nữa” Giang Vũ Thành đi tới, đưa tay về phía Úc Linh, “Úc Linh, đưa hồn khí dưỡng mẹ con cho ta”
Úc Linh xuất ra một cái túi dân tộc nhỏ bằng bàn tay màu xanh đen ra, lấy đôi khóa ngọc bên trong đưa cho ông.
Giang Vũ Thành cầm cẩn thận trong tay, không kìm được hỏi, “Úc Linh, mẹ con hiện giờ thế nào? Hồn phách tẩm bổ có khởi sắc chút nào không? Lúc nào thì có thể ra gặp mặt chúng ta được?’
“Không biết ạ” Úc Linh đáp thành thật, ‘Con không phải thiên sư, không cách nào cảm nhận được tình hình bên trong, Mễ Thiên Sư nói, tình hình của mẹ hơi nghiêm trọng, cần dưỡng một khoảng thời gian nữa, còn khoảng thời gian này là bao lâu thì phải coi tình hình đã ạ’
Giang Vũ Thành nghe xong hơi thất vọng, tuy nhiên cũng hết cách.
Nhìn ngây ngốc một lúc, ông lại nói, ‘Úc Linh à, khí dưỡng hồn này đưa cho ba được không? Ba rất muốn vào lúc mẹ con tỉnh lại nhìn thấy ba trước tiên”
Úc Linh ngước mắt nhìn ông, tạt cho ông một gáo nước lạnh, ‘Ba lại không nhìn thấy quỷ”
Giang Vũ Thành, “….”
Sau khi cơm nước xong, Giang Vũ Thành nói, ‘Không sao, lúc đó ba bảo Hề Từ mở mắt cho ba. Đương nhiên nếu có thể mở mắt vĩnh viễn thì tốt nhất, đến lúc đó lại tìm Mễ Thiên sư nghĩ cách’
Úc Linh cuối cùng vẫn phải đưa khí dưỡng hồn mẹ cô cho ba cô.
Dù gì nếu cô không đưa, ba cô cũng sẽ cướp ngay, nghĩ tới ông đã lớn tuổi rồi, nếu tự mình ra tay, cô chẳng may nặng tay gây cho ông bị thương thì không hay nên đưa cho ông luôn.
Giang Vũ Thành sau khi được khí dưỡng hồn, gần như hận mỗi ngày nâng nó lên, mỗi ngày thắp ba nén hương.
Nhưng thắp lên rồi mới ngẫm lại, không thể giây phút nào cũng ở cùng một chỗ với Mẫn Mẫn được, vì thế lại đổi lại giữ bên người, thậm chí cả lúc đi tắm cũng đặt nó ở cạnh để nhìn, không thèm quan tâm xem ở trước mặt có chim cò gì không.
Úc Linh cảm thấy ba cô hết thuốc chữa rồi.
Tới lúc tối đi ngủ, trên giường chỉ có một mình, Úc Linh lăn lộn mãi trên giường mấy lần, không hiểu sao thấy cái giường này hơi lớn, nên nhắn tin gửi cho Hề Từ.
Hề Từ đã rất lâu chưa hề trả lời.
Úc Linh nhìn điện thoại di động một lúc, đợi rồi ngủ mất.
Hôm sau tỉnh lại, cô ngồi trên giường ngây ngốc, chợt nhớ tới hôm qua ngồi đợi tin Hề Từ, vội vàng lấy điện thoại di động ra thì phát hiện lúc năm giờ sáng, Hề Từ vừa trả lời tin nhắn cho cô.
Trong tin nhắn Hề Từ giải thích buổi tối anh vẫn ở bên ngoài xử lý chuyện huyệt sát mới phát sinh, ở đó từ trường bị ảnh hưởng, không có tín hiệu, vì thế mới không thể nhận được tin cô nhắn đúng lúc, mãi cho đến tận sáng sớm về nghỉ mới thấy tin nhắn của cô.
Mới năm giờ sáng mới trở lại ngủ, đoán chừng hiện giờ vẫn chưa tỉnh rồi.
Úc Linh nghĩ đến đây, không gửi tin nhắn quấy rầy anh nữa, đứng dậy đi rửa mặt.
Thím Lưu đi chuẩn bị kỹ bữa sáng cho hai cha con, Giang Vũ Thành ngồi trước bàn ăn sáng nhìn chằm chằm cái rổ mây tre thủ công màu trắng trước mặt.
Rổ bện này không lớn, rất tinh xảo đáng yêu, thích hợp cho trẻ con chơi, bên trong lót đệm mềm, tơ lụa mềm mại, xung quanh còn thả vào ít đồ là túi hương, và một ít trang sức gì đó, ở giữa để đôi khóa ngọc kia.
Úc Linh, “…”
Đây là ý gì thế?
Thím Lưu bưng bữa sáng ra, thấy vẻ mặt đại tiểu thư khó hiểu nhìn chiếc rổ con, tuy trong lòng cũng cảm thấy ông chủ có chút không bình thường, nhưng vẫn cười nói, ‘Rổ này là tôi mua ở siêu thị, nhìn cũng khá được, rất tiện để gì đó’
Rổ này lót nhiều thứ tốt như thế, nếu bảo là dùng để con mèo con nghe còn được, nhưng mà thả mọi thứ linh tinh thế này, hơn nữa còn là thứ Giang Vũ Thành một người lớn dùng, thím Lưu không biết nói gì nữa.
Úc Linh cũng không biết nói gì thêm.
Đợi thím Lưu vào bếp Giang Vũ Thành hơi thấp thỏm nói với con gái, ‘Úc Linh, con nói xem mẹ con có thích cái rổ đan này không? Hay lót bông mới đủ mềm mại nhỉ? Hay là đổi lại lông vịt? Còn màu sắc này có phải quá rực rỡ không, hay nên mua thứ mộc mạc hơn? Còn có vòng tay này nữa, trước đây bà ấy thích nhất đó, có điều kiểu dáng này đã là mười mấy năm trước rồi, có cần ba đi chọn loại mới gần đây cho bà ấy không…”
Úc Linh, “….. Tùy ba”
Ăn sáng xong, Giang Vũ Thành hài lòng nâng rổ con đi ra cửa đi làm.
Lái xe đến đón ông, thư ký Lý thấy ổng chủ mang theo bảo bối rổ, trong rổ còn đôi khóa ngọc, lần thứ hai cảm thấy bệnh ông chủ không nhẹ, cũng hết thuốc chữa rồi.
Không rõ Quỷ hồn bà chủ mà tỉnh lại thấy cảnh này có tức giận không nữa.
Sau khi Giang Vũ Thành đi làm không lâu, An Như cũng tự lái xe tới đón Úc Linh, có thể thấy bà rất coi trọng trọng bộ phim của đạo diễn Bùi, chỉ cần bộ phim chưa chính thức chiếu ngày nào, thì bà không thả lỏng, tuyệt đối chắc chắn bộ phim đó phải được thuận lợi ra mắt, mượn cơ hội này để cho Úc Linh nổi tiếng.
Trợ lý Trần Minh Minh đã có mặt, nhìn thấy Úc Linh cao hứng, bảo, “Chị Úc, đã lâu không gặp, lần này cố gắng bộ phim của đạo diễn Bùi, em thấy chị rất tốt nha”
Nói xong, cô nàng nắm chặt tay hua hua.
Trần Minh Minh là một cô gái có gương mặt tròn đáng yêu, ít hơn Úc Linh một tuổi, nhưng cô sau khi tốt nghiệp trung học thì đã ra ngoài đời lăn lộn, trên người có nguồn sức sống mãnh liệt, được An Như bố trí làm em gái trợ lý cho Úc Linh.
Úc Linh nhìn cô nàng gật đầu, đưa cho cô nàng một cái túi, bảo, “Đây là máy nhắn tin tặng em”
Trần Minh Minh vô cùng vui vẻ reo lên. An Như ở phía trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy các cô, hừ một tiếng.
Úc Linh cũng lập tức nói ngay, “Con cũng chuẩn bị quà cho dì và dượng rồi, đây ạ” Nói xong lấy ra một chiếc dây lưng đưa tới.
Sắc mặt An Như lúc này mới khá hơn chút, nói với Úc Linh, “Đợi lát nữa chụp ảnh thử thì tự nhiên chút, bình thường thế nào thì thế đó, đừng có làm động tác cứng ngắc, tin vào chính mình, con là mạnh nhất”
Úc Linh ồ lên một tiếng.
Anh Như lại nói liên miên gì đó mà cần phải chú ý chút, cứ như một gà mẹ bận con không yên được, xe đến nơi thì bà mới nhớ tới cái gì, nói luôn, “Chuyên gia trang điểm cho con đến rồi sao?”
“Yên tâm đi, trợ lý Trần đã bố trí xong cả rồi’
Úc Linh có chuyên một nhóm riêng của mình, đây cũng là công của trợ lý Trần thấy mới xứng với cô. Tuy cô chỉ là một trong mười tám ngôi sao nhưng lại có riêng một nhóm của mình cũng khiến người ta thấy lạ, thậm chí còn lên tiếng chê trách, nhưng cô chẳng bao giờ để mình bị thiệt thòi.
An Như liền an tâm. Nhưng sau đó An Như mới phát hiện, quả nhiên bà yên tâm nhanh quá.
Lúc đến nơi chụp ảnh thử, thì thấy có người đã tới đây bố trí rồi.
Úc Linh nhìn nhìn người hôm nay đến chụp hình, cũng biết qua Triệu Minh Minh giới thiệu vai nữ chính nam chính trong bộ “Cuồng hiệp”, còn có diễn viên nam thứ, nam tam cùng nữ thứ nữa, tất cả gần như là những gương mặt trên màn ảnh đều có mặt hiện giờ, hành động không tầm thường, có thể thấy đạo diễn Bùi yêu cầu rất cao.
So ra thì Úc Linh vai nữ chính thứ ba là một gương mặt mới. Đương nhiên cái gọi là gương mặt mới chỉ là gương mặt trên màn ảnh lớn, chứ không phải trên mạng internet gần đây, bởi chuyện Cát Tân lần trước, Úc Linh cũng nổi tiếng trên mạng một trận, hiện giờ danh tiếng vẫn còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.