Chương 195
Vụ Thỉ Dực
06/10/2019
Lúc con cương thi cấp tướng kia bị Hề Từ quăng vào khốn ma trận, khốn ma trận khởi động, sáng lên một luồng mà mắt thường khó thấy.
Cương thi cấp tướng theo bản năng muốn xông ra nhưng lại bị quầng sáng kia chặn lại, bất kể nó xông tới thế nào hoặc dùng móng vuốt màu đen sắc bén cào ra sao, khốn ma trận đó vẫn không hề di chuyển.
Cương thi cấp tướng cuối cùng biết rõ sự lợi hại của khốn ma trận này, hú lên từng tiếng giống người đến phát điên, thiên sư vừa nghe thì biết nó đang muốn triệu hoán đám cương thi gần đó tới.
Tuy cương thi cấp tướng không phải cương thi vương nhưng cũng có năng lực triệu hoán.
Thiên sư vây quanh xem đều rất căng thẳng, lo lắng vô cùng, chỉ sợ khốn ma trận này không giữ nổi con cương thi cấp tướng này, đến một lúc nào đó những thiên sư như họ không giữ nổi nơi đây nữa, e rằng toàn bộ người trong trấn nhỏ đều gặp phải nguy hiểm.
Mãi cho đến tận lúc thấy nó cứ đá lung tung trong khốn ma trận, không cách nào thoát ra ngoài được, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cả người co quắp trên mặt đất.
Tả Dật, Vân Tu Nhiên và Tả Đằng ba người phụ trách chủ lực khốn ma trận cũng mệt bở hơi tai, dù sao đây là khốn ma trận cỡ lớn dùng để nhốt cương thi tướng, nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể lơ là được, pháp lực tiêu hao tinh thần vô cùng lớn, nếu bên cạnh không có Hề Triển Vương ngăn cản con cương thi đó để họ toàn tâm toàn lực bố trí khốn ma trận, thì trong thời gian ngắn như thế chỉ bằng ba người họ cũng không thể nào thành công.
Dù hơi mệt nhọc, có điều Tả Dật và Vân Tu Nhiên vẫn qua xem xét tình hình nhóm thiên sư, lúc thấy có hai thiên sư đã chết, còn ba người bị thương nặng chỉ còn sót lại một thiên sư, những người khác thì mức độ thương tích cũng khác nhau, trong lòng hai người cũng thấy rất khổ sở.
Thiên sư là một loại nghề nghiệp vô cùng nguy hiểm, ăn bữa đực bữa cái, lúc nào cũng có thể chết, hơn nữa phần lớn thiên sư chết rồi cũng đều không được chết tử tế.
Cương thi do tà uế sinh ra, thiên sư bị cương thi cắn, linh hồn bị ăn mòn, hình hồn bị diệt, đến luân hồi thành quỷ cũng không được.
Vân Tu Nhiên đưa tay ra, lặng lẽ vuốt hai mắt thiên sư đã chết không nhắm được khép lại, dán bùa chú vãng sinh lên người anh ta.
Tuy hình hồn đã bị diệt, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, nguyện có bùa chú vãng sinh có thể cho họ có kiếp sau.
Thiên sư khác thì lặng lẽ rơi lệ, không nói câu nào, cũng không còn vẻ ung dung vui vẻ và ngây thơ như trước nữa.
Đột nhiên cái chết xuất hiện, đồng bạn vừa rồi còn cùng mình tán chuyện, chỉ một khắc sau đã vĩnh viễn nhắm mắt, cả thành quỷ cũng không được, bất giác nẩy sinh cảm giác bi ai với sinh mạng vô thường.
Cái chết có thể khiến một người ngây thơ mất đi và cũng khiến người ta trưởng thành.
“Đều tỉnh táo lại hết cho ta!” Tả Dật nhanh chóng lấy bùa ra, cứu thiên sư bị thương nặng, nhanh chóng đi trị liệu, đỡ cho trên đường đi đến bệnh viện chỉ còn mọt hơi thở cũng đã biến thành quỷ mất.
Những thiên sư khác không kìm được nhìn ông ta.
Lúc này Tả Đằng lau lệ lung tung trên mặt, lớn tiếng nói với bọn họ, “Lần giáo huấn này các anh phải nhớ kỹ, sau này phải tu luyện pháp thuật cẩn thận, đừng tiếp tục ham chơi nữa, rèn luyện nhiều vào, tranh thủ sống bình an đến già, tương lai còn trở thành những lão thái gia cho đám tiểu thiên sư đó nữa”
Lão thái gia chính là sự tồn tại lợi hại nhất trong giới thiên sư, có thể được gọi một câu “Lão thái gia” xem như là kẻ mạnh trong nhân loại, cũng tương tự như đại yêu trong yêu loại vậy.
“Phải! Chúng tôi biết rồi!” Đám thiên sư trẻ tuổi chảy nước mắt, lớn tiếng đáp lại.
Âm thanh này vang lên trong bóng đêm đầy thê lương và bi tráng.
Úc Linh ngồi nghỉ bên cạnh Hề Từ, kéo tay anh, không kìm được nhìn về hướng bên này.
Thương vong đêm nay rất lớn, đặc là là lúc con cương thi tướng này xuất hiện, lúc trước cũng đã đánh lén và cắn chết rất nhiều thiên sư trong tối, lúc đó phát hiện ra thiên sư mất tích không rõ, mấy người Tả Dật cũng đã cảnh giác, phát ra tin tức đến các thiên sư trấn thủ các hướng chú ý tới tình hình này.
Úc Linh cũng nhận được tin tức mới cùng Hề Từ vòng lại.
Xưa nay cô không bao giờ nghĩ tới, tổn hại của thiên sư sẽ cao như thế, để bồi dưỡng ra một thiên sư đã khó tới mức nào, bất giác cũng hiểu chút về cửu môn thiên sư chính là chia năm sẻ bảy, nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì, yên ổn an toàn trong giới Đông Phương, trấn giữ một phương khí hậu thanh bình tươi đẹp.
Tổn hại thiên sư quá lớn, cũng tiêu hao bên ngoài quá nhiều, đối nội thực sự không thể kéo dài được, vì thế huyền môn nhìn như phân tán thực ra nhóm thiên sư nếu đã kế thừa huyền môn thì lại đoàn kết vô cùng.
Điều này cũng đến cửu huyền môn trong môn phái thiên sư khả năng thấy ngứa mắt nhau – chẳng hạn như Mễ gia và Vân gia, song nếu gặp phải nguy hiểm sẽ đem toàn lực phối hợp với đối phương, cứu viện đối phương.
Thất thần một lúc, Úc Linh mới quay đầu nhìn về phía Hề Từ, hỏi anh, “Anh sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Con yêu đã thu hồi dây Bàn Long lại cười dịu dàng khành khạch nhìn cô, “Em hôn anh một cái, anh sẽ không còn thấy khó chịu gì nữa”
Úc Linh, “….Đừng đùa”
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng giấu trong đêm tối, kiểm tra vết thương trên người cô.
Lúc trước anh và con cương thi tướng kia chiến đấu tuy đã cố sức tách cô ra, nhưng mấy lần dư âm bất cẩn lan đến gần đụng lên người cô, tuy sức chiến đấu của cô cũng được, đã học được mấy chiêu theo Giang Vũ Bân, nhưng vẫn là người bình thường, chút chuyện nhỏ cũng khiến cô bị thương, là loại hình cần phải được bảo vệ cẩn thận.
Sau khi đã kiểm tra qua, phát hiện trên da tay cô có mấy vết trầy, còn những chỗ khác đều ổn cả. Hề Từ lấy một lọ thuốc nhỏ dài trong túi ra, một mùi thuốc mỡ thơm ngát bốc lên bôi cho cô.
“Lần nào em cũng cẩn thận bảo vệ những chỗ quan trọng, đừng có lo” Úc Linh an ủi anh, “Đúng là anh, thực sự không sao chứ?”
Hề Triển Vương vừa xem thường vừa lạnh lẽo cao quý đáp, ‘Con con cương thi vớ vẩn ấy cũng khiến anh bị sao sao? Ít nhất cũng phải trình độ như Thương Trác mới được”
Nếu nơi này không phải là xã hội loài người, chung quanh còn có rất nhiều người bình thường đang yên giấc, không cách nào xuất ra toàn lực, mới không phải kéo dài lâu như thế.
Úc Linh nhớ tới đêm ở hồ Nguyệt Cốc đó Thương Trác dẫn dắt lũ tiểu yêu tập kích ấy, bọn chúng gây ra tình cảnh ấy, đúng thật là trời long đất lở, núi cũng tan vỡ, cứ như xảy ra trận động đất vậy, có thể thấy sức chiến đấu của Thương trác mạnh tới mức nào, dẫn đến lúc đó Hề Từ vết thương nặng thêm, mãi cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa khỏi lắm.
Biết đêm nay anh tiêu hao sức lực lớn, trong lòng Úc Linh cũng yên tâm, tuy rằng loại yên tâm này vẫn còn thấy hơi sớm.
Đợi lúc ba người Tả Dật đem những thiên sư bị thương nặng ấy chạy chữa trước để sẽ không biến thành quỷ được, rồi thương lượng với Vân Tu Nhiên xem xử lý con cương thi cấp tướng này thế nào.
Cương thi phổ thông thì có thể trực tiếp cắt bỏ đầu giết chết, nhưng loại cương thi cấp tướng này thân thể cực kỳ cứng, muốn chặt bỏ đầu không dễ, hơn nữa cương thi bị vây trong khốn ma trận cũng không ngốc đến mức cứ đứng ở đó để mặc cho họ cắt cổ, đợi sức mạnh trong khốn ma trận tiêu hao hết, con cương thi này vẫn có thể ra được.
Đương nhiên, với uy lực của khốn ma trận, không có lực bên ngoài công kích nó, thì có thể kéo dài được ba ngày, còn nếu cứ bỏ mặc lâu như vậy, sáng sớm mai người trong trấn tỉnh lại, nhìn thấy cương thi bị vây ở chỗ này…. Ngẫm lại tình cảnh đó, đến lúc thần quái giới Đông Phương đã trở thành chuyện cười cho khắp nơi trên thế giới rồi.
Hà Tổ trưởng tổ Dị Văn là một người vô cùng cương quyết, tuyệt đối không để chuyện như thế phát sinh.
“”Bỏ trận sát vào đi” Vân Tu Nhiên nói.
Con cương thi cấp tướng này đêm nay đã giết rất nhiều thiên sư như thế, nhất định phải giết chết, đỡ sau này bất cẩn để nó trốn ra được, hậu hoạn vô cùng, nhiều nhất họ lại khổ thêm một phần.
Tả Dật nghĩ ngợi chút, đồng ý đề nghị của anh ta, vỗ vỗ vai anh ta bảo, “Việc này cậu và Mễ Thiên Sư cùng ra tay đi, tôi sẽ gọi Mễ Thiên Sư ra giúp cậu”
Vân Tu Nhiên ừ một câu, sau đó đi chuẩn bị.
Tả Dật gọi điện cho Mễ Thiên sư, đầu bên kia không nhận, mãi một lúc sau, Mễ Thiên sư mới trả lời điện thoại của ông ta, bảo anh ta tới một chuyến.
Tả Dật ngẩng đầu, nhìn thấy Hề Triển Vương cũng vừa nhận được tin, biết ở đó Mễ Thiên Sư cũng có việc mới nói một câu với Vân Tu Nhiên.
Vân Tu Nhiên liếc nhìn một người một yêu đứng cách đó không xa, tuy không rõ Mễ Thiên Sư đang làm gì, nhưng cũng không truy vấn anh ta vào lúc này, nói với Tả Dật, “Chú Tả cứ đi đi, bảo Lâu Tình tới giúp cháu một tay”
Có con cương thi cấp tướng này ở đây, tuy đã bị nhốt lại nhưng nó có thể triệu hoán những con cương thi khác tới không thể không phòng.
“Được”
Tả Dật đáp rất thoải mái, gọi điện thoại bảo Lâu Tình đang canh giữ ở chỗ khác tới, rồi dặn dò Tả Đằng ở chỗ này hỗ trợ, và đi theo một người một yêu kia đi.
Trong bóng đêm, hứng gió lạnh thổi tới, Úc Linh cảm giác được nhiệt độ trong tay Hề Từ, trong lòng cũng yên tâm.
Chưa từng nghĩ tới có một ngày những thứ làm cho cô sợ không phải là nhân loại ấy lại có một con yêu cứ vậy ở trong tối với cô lại khiến cô có cảm giác yên tâm.
Cô lặng lẽ đi theo Hề Từ chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tả Dật đi cùng họ, hỏi, “Tả thiên sư, chuyện lần này, ông thấy sao?”
Tả Dật không đáp. Trên thực tế ông vẫn không rõ chuyện đêm nay thế nào nữa.
Lúc trước nhận được tin cương thi đều đến thị trấn này đột ngột, sau đó thì phong tỏa nơi này, sắp xếp thiên sư săn giết cương thi, rồi cương thi cấp tướng xuất hiện, mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp, khiến ông ta ứng phó không kịp.
Có điều Tả Dật không phải là người ngu, đêm nay cương thi cấp tướng này xuất hiện ở đây nói không sao thì ông ta cũng không tin.
Chủ yếu chính là, làm sao Hề Triển Vương lại đúng lúc xuất hiện ở đây chứ? Trong lòng Tả Dật hoài nghi, có điều trên mặt vẫn trầm mặc như cũ, không lộ ra phần hoài nghi này, đỡ bất cẩn mà đắc tội với con đại yêu, đắc tội với con đại yêu thì không phải là chuyện sáng suốt.
Úc Linh thấy ông ta không đáp, lại nói tiếp, “Ông gặp phải những kẻ đeo mặt nạ quỷ kia chưa? Họ cũng là thiên sư đó”
“Chưa” Giọng Tả Dật càng trầm hơn, “Lúc trước Mễ Thiên Sư để quỷ nô của cậu ta đem một người tới, nghe nói người đó là các cô bắt được. Chúng tôi đã cho người ta đi thẩm vấn rồi, tạm thời chỉ biết gã đó là Hắc Long Đường, tướng tài đắc lực Hắc lão đại của Hắc Long đường sai gã tới đây”
Nói như thế, ông ta không kìm được lại nhìn họ chút, trong lòng đang cân nhắc tin tức lấy được lúc thẩm vấn kẻ kia.
Kẻ kia là do được Hắc lão đại sai tới, từ mấy ngày trước đã đi tới trấn này rồi, vẫn giữ ở đây. Mãi cho đến đêm nay, lúc nhận được tin, gã liền đeo mặt nạ đi trên đường cái, mục đích là dụ Hề triển vương bọn họ ra.
Lúc đó Hề Triển Vương họ đang truy đuổi một người, cuối cùng mất dấu, bắt được một thế thân. Người Có thể khiến cho một đại yêu mất dấu, kẻ đó có khả năng lớn đến mức nào?
Trong lúc Tả Dật đang cân nhắc chuyện trong đó, mặc hắn lợi hại thế nào, cũng không liên lạc với nhân thân người tộc thông linh đã bị diệt tộc trăm năm trước trong truyền thuyết đâu.
Sau khi Úc Linh nghe ông ta trả lời, thì không hỏi nữa.
Tuy cô cũng không rõ thiên sư tổ Dị Văn đến cùng biết bộ tộc thông linh đến mức nào, nhưng chuyện như đêm nay, đã chết nhiều thiên sư như thế, tuy cũng không phải lỗi của cô, trong lòng cô vẫn cảm thấy hổ thẹn mấy phần.
Hề Từ đột nhiên cúi đầu nhìn cô một cái, nắm tay cô, ôm cô lên, không giống nhau: không đợi Tả Dật mở miệng, đã nhún hai chân nhảy lên nóc nhà hẻm nhỏ, rồi cứ thế giẫm lên nóc nhà chạy xa.
Tốc độ Tả Dật dĩ nhiên không nhanh bằng yêu, chỉ đành chạy theo sát khổ sở đằng sau, ngược lại chỗ Mễ Thiên Sư cần cũng nói rồi, cũng không lo bị lạc đường.
Gió thổi mạnh bên tai, gió lạnh thổi mạnh đến mức khiến da thịt lộ ra bên ngoài cảm thấy tê dại.
Chẳng biết chạy bao lâu, Hề Từ lại nhảy xuống mặt đất lần nữa, thả cô xuống, nói cười với cô, “Được rồi, chỉ còn lại chúng ta thôi”
Vì lẽ đó con yêu này muốn thoát khỏi Tả Dật kỳ đà cản mũi, nên mới đặc biệt chạy tắt sao?
Úc Linh không nói gì nữa. Hề Từ lại tiếp tục kéo cô đi về chỗ cần đến, cười khanh khách bảo, “Anh vốn định đêm nay có thể dụ được con rắn lớn tới, ai ngờ con rắn đó nó lại tránh, cuối cùng cũng mất tích, thực tiếc quá”
Úc Linh không nói tiếp lời anh.
“Mấy ngày trước, anh cảm giác được khí tức của con cương thi cấp tướng kia, nó đang cố sức muốn tiến vào thành phố B, có điều thành phố B có long khí các đời trấn giữ, lại có pháp bảo của tổ sư gia Huyền Môn Dị Văn trấn thủ, con cương thi ấy cũng không dám tự tiện xông vào, không thể làm gì khác hơn là loanh quanh bên cạnh. Nó còn thông minh chút, biết lúc này nếu vào săn giết nhân loại trắng trợn, sẽ khiến thiên sư để ý, vì thế những ngày núp quanh đây, cũng không giết người”
Nghe được giải thích của anh, Úc Linh cuối cùng cũng rõ toàn bộ câu chuyện đêm nay rồi.
Lúc Con cương thi cấp tướng ấy đến, Hề Từ cũng cảm giác được, anh để Lâm Đạt và Lâm Bát quan tâm đến hành tung của con cương thi cấp tướng này, chỉ là đề phòng chẳng may, ai ngờ Úc Linh cũng muốn đi ra ngoài, địa điểm đoàn làm phim chọn dĩ nhiên là ở ngay gần nơi con cương thi cấp tướng đó nấp. Lúc ban ngày, Lâm Bát tuần trong thôn, thực ra là đang tìm nơi ẩn nấp của con cương thi cấp tướng kia.
“Đúng lúc trước, anh nhận được tin tức của Ô Thượng, lo có người lợi dụng con cương thi cấp tướng này gây chuyện, vì thế mới đến nhìn một cái, đỡ cho em phải chịu tội” Nói đến đây, anh mỉm cười nhìn cô, đôi môi đỏ diễm lệ đặc biệt đẹp trong đêm tối, “Vì thế tất cả những thứ này không phải lỗi của em, coi như đêm nay em không đến thì ở đây vẫn biến thành như vậy”
Trái lại bởi vì có cô nên anh cũng tới đây, mới giảm thiểu thương vong cực lớn.
Trong Mệnh cách của cô có mang sát, tuy chỉ cần đụng tới cô, chuyện nhỏ sẽ biến thành lớn, chuyện lớn sẽ biến thành thảm họa, tuy nhiên cũng bởi vận may cực lớn, bình thường có một phần trăm biến nguy thành an.
Chỉ thường thường một phần trăm này thôi cũng có thể quyết định mấu chốt mọi chuyện, từ chuyện mộ Tu La đến chuyện lần này đều là thế.
Chuyện đêm nay, so với dự tính đã tốt lắm rồi, chí ít những thiên sư kia vẫn chưa chết sạch, vẫn có thể đợi cứu viện tới.
Úc Linh nháy mắt cười bảo, “Hóa ra anh là ngôi sao may mắn ở đây”
Bởi có cô ở đây, tiện thể anh cũng tới, vì thế đêm nay coi như có thương vong cũng không quá mức khốc liệt, tuy rằng thương vong đêm nay rất nặng, chí ít vẫn có hơn nửa số thiên sư sống sót. Nếu mà không có anh, với thực lực của Tả Dật, nhiều nhất cũng chỉ có mấy thiên sư có kinh nghiệm phong phú là thoát được một kiếp, thậm chí trong trấn này có thể còn biến thành trấn cương thi cũng nên.
Nghĩ đến đây, cuối cùng trong lòng Úc Linh cũng thấy dễ chịu hơn chút.
Không phải do cô có thứ chuyên thu hút yêu ma quỷ quái dẫn tới. Con yêu nào đó da mặt dày bảo, “Đúng đó, nếu không có em ở đây, anh mới mặc kệ những chuyện vô bổ này” Nói xong, đưa tay ra xoa bóp gương mặt của cô vì gió mà lạnh băng thở dài, ‘Xử lý nhanh những chuyện này rồi chúng ta về ngủ, không thế thì trời sắp sáng rồi”
Úc Linh nhìn anh nở nụ cười tươi rói, một người một yêu nhanh chóng bước đi về phía hướng hắc ám mà chạy.
Cương thi cấp tướng theo bản năng muốn xông ra nhưng lại bị quầng sáng kia chặn lại, bất kể nó xông tới thế nào hoặc dùng móng vuốt màu đen sắc bén cào ra sao, khốn ma trận đó vẫn không hề di chuyển.
Cương thi cấp tướng cuối cùng biết rõ sự lợi hại của khốn ma trận này, hú lên từng tiếng giống người đến phát điên, thiên sư vừa nghe thì biết nó đang muốn triệu hoán đám cương thi gần đó tới.
Tuy cương thi cấp tướng không phải cương thi vương nhưng cũng có năng lực triệu hoán.
Thiên sư vây quanh xem đều rất căng thẳng, lo lắng vô cùng, chỉ sợ khốn ma trận này không giữ nổi con cương thi cấp tướng này, đến một lúc nào đó những thiên sư như họ không giữ nổi nơi đây nữa, e rằng toàn bộ người trong trấn nhỏ đều gặp phải nguy hiểm.
Mãi cho đến tận lúc thấy nó cứ đá lung tung trong khốn ma trận, không cách nào thoát ra ngoài được, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cả người co quắp trên mặt đất.
Tả Dật, Vân Tu Nhiên và Tả Đằng ba người phụ trách chủ lực khốn ma trận cũng mệt bở hơi tai, dù sao đây là khốn ma trận cỡ lớn dùng để nhốt cương thi tướng, nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể lơ là được, pháp lực tiêu hao tinh thần vô cùng lớn, nếu bên cạnh không có Hề Triển Vương ngăn cản con cương thi đó để họ toàn tâm toàn lực bố trí khốn ma trận, thì trong thời gian ngắn như thế chỉ bằng ba người họ cũng không thể nào thành công.
Dù hơi mệt nhọc, có điều Tả Dật và Vân Tu Nhiên vẫn qua xem xét tình hình nhóm thiên sư, lúc thấy có hai thiên sư đã chết, còn ba người bị thương nặng chỉ còn sót lại một thiên sư, những người khác thì mức độ thương tích cũng khác nhau, trong lòng hai người cũng thấy rất khổ sở.
Thiên sư là một loại nghề nghiệp vô cùng nguy hiểm, ăn bữa đực bữa cái, lúc nào cũng có thể chết, hơn nữa phần lớn thiên sư chết rồi cũng đều không được chết tử tế.
Cương thi do tà uế sinh ra, thiên sư bị cương thi cắn, linh hồn bị ăn mòn, hình hồn bị diệt, đến luân hồi thành quỷ cũng không được.
Vân Tu Nhiên đưa tay ra, lặng lẽ vuốt hai mắt thiên sư đã chết không nhắm được khép lại, dán bùa chú vãng sinh lên người anh ta.
Tuy hình hồn đã bị diệt, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, nguyện có bùa chú vãng sinh có thể cho họ có kiếp sau.
Thiên sư khác thì lặng lẽ rơi lệ, không nói câu nào, cũng không còn vẻ ung dung vui vẻ và ngây thơ như trước nữa.
Đột nhiên cái chết xuất hiện, đồng bạn vừa rồi còn cùng mình tán chuyện, chỉ một khắc sau đã vĩnh viễn nhắm mắt, cả thành quỷ cũng không được, bất giác nẩy sinh cảm giác bi ai với sinh mạng vô thường.
Cái chết có thể khiến một người ngây thơ mất đi và cũng khiến người ta trưởng thành.
“Đều tỉnh táo lại hết cho ta!” Tả Dật nhanh chóng lấy bùa ra, cứu thiên sư bị thương nặng, nhanh chóng đi trị liệu, đỡ cho trên đường đi đến bệnh viện chỉ còn mọt hơi thở cũng đã biến thành quỷ mất.
Những thiên sư khác không kìm được nhìn ông ta.
Lúc này Tả Đằng lau lệ lung tung trên mặt, lớn tiếng nói với bọn họ, “Lần giáo huấn này các anh phải nhớ kỹ, sau này phải tu luyện pháp thuật cẩn thận, đừng tiếp tục ham chơi nữa, rèn luyện nhiều vào, tranh thủ sống bình an đến già, tương lai còn trở thành những lão thái gia cho đám tiểu thiên sư đó nữa”
Lão thái gia chính là sự tồn tại lợi hại nhất trong giới thiên sư, có thể được gọi một câu “Lão thái gia” xem như là kẻ mạnh trong nhân loại, cũng tương tự như đại yêu trong yêu loại vậy.
“Phải! Chúng tôi biết rồi!” Đám thiên sư trẻ tuổi chảy nước mắt, lớn tiếng đáp lại.
Âm thanh này vang lên trong bóng đêm đầy thê lương và bi tráng.
Úc Linh ngồi nghỉ bên cạnh Hề Từ, kéo tay anh, không kìm được nhìn về hướng bên này.
Thương vong đêm nay rất lớn, đặc là là lúc con cương thi tướng này xuất hiện, lúc trước cũng đã đánh lén và cắn chết rất nhiều thiên sư trong tối, lúc đó phát hiện ra thiên sư mất tích không rõ, mấy người Tả Dật cũng đã cảnh giác, phát ra tin tức đến các thiên sư trấn thủ các hướng chú ý tới tình hình này.
Úc Linh cũng nhận được tin tức mới cùng Hề Từ vòng lại.
Xưa nay cô không bao giờ nghĩ tới, tổn hại của thiên sư sẽ cao như thế, để bồi dưỡng ra một thiên sư đã khó tới mức nào, bất giác cũng hiểu chút về cửu môn thiên sư chính là chia năm sẻ bảy, nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì, yên ổn an toàn trong giới Đông Phương, trấn giữ một phương khí hậu thanh bình tươi đẹp.
Tổn hại thiên sư quá lớn, cũng tiêu hao bên ngoài quá nhiều, đối nội thực sự không thể kéo dài được, vì thế huyền môn nhìn như phân tán thực ra nhóm thiên sư nếu đã kế thừa huyền môn thì lại đoàn kết vô cùng.
Điều này cũng đến cửu huyền môn trong môn phái thiên sư khả năng thấy ngứa mắt nhau – chẳng hạn như Mễ gia và Vân gia, song nếu gặp phải nguy hiểm sẽ đem toàn lực phối hợp với đối phương, cứu viện đối phương.
Thất thần một lúc, Úc Linh mới quay đầu nhìn về phía Hề Từ, hỏi anh, “Anh sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Con yêu đã thu hồi dây Bàn Long lại cười dịu dàng khành khạch nhìn cô, “Em hôn anh một cái, anh sẽ không còn thấy khó chịu gì nữa”
Úc Linh, “….Đừng đùa”
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng giấu trong đêm tối, kiểm tra vết thương trên người cô.
Lúc trước anh và con cương thi tướng kia chiến đấu tuy đã cố sức tách cô ra, nhưng mấy lần dư âm bất cẩn lan đến gần đụng lên người cô, tuy sức chiến đấu của cô cũng được, đã học được mấy chiêu theo Giang Vũ Bân, nhưng vẫn là người bình thường, chút chuyện nhỏ cũng khiến cô bị thương, là loại hình cần phải được bảo vệ cẩn thận.
Sau khi đã kiểm tra qua, phát hiện trên da tay cô có mấy vết trầy, còn những chỗ khác đều ổn cả. Hề Từ lấy một lọ thuốc nhỏ dài trong túi ra, một mùi thuốc mỡ thơm ngát bốc lên bôi cho cô.
“Lần nào em cũng cẩn thận bảo vệ những chỗ quan trọng, đừng có lo” Úc Linh an ủi anh, “Đúng là anh, thực sự không sao chứ?”
Hề Triển Vương vừa xem thường vừa lạnh lẽo cao quý đáp, ‘Con con cương thi vớ vẩn ấy cũng khiến anh bị sao sao? Ít nhất cũng phải trình độ như Thương Trác mới được”
Nếu nơi này không phải là xã hội loài người, chung quanh còn có rất nhiều người bình thường đang yên giấc, không cách nào xuất ra toàn lực, mới không phải kéo dài lâu như thế.
Úc Linh nhớ tới đêm ở hồ Nguyệt Cốc đó Thương Trác dẫn dắt lũ tiểu yêu tập kích ấy, bọn chúng gây ra tình cảnh ấy, đúng thật là trời long đất lở, núi cũng tan vỡ, cứ như xảy ra trận động đất vậy, có thể thấy sức chiến đấu của Thương trác mạnh tới mức nào, dẫn đến lúc đó Hề Từ vết thương nặng thêm, mãi cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa khỏi lắm.
Biết đêm nay anh tiêu hao sức lực lớn, trong lòng Úc Linh cũng yên tâm, tuy rằng loại yên tâm này vẫn còn thấy hơi sớm.
Đợi lúc ba người Tả Dật đem những thiên sư bị thương nặng ấy chạy chữa trước để sẽ không biến thành quỷ được, rồi thương lượng với Vân Tu Nhiên xem xử lý con cương thi cấp tướng này thế nào.
Cương thi phổ thông thì có thể trực tiếp cắt bỏ đầu giết chết, nhưng loại cương thi cấp tướng này thân thể cực kỳ cứng, muốn chặt bỏ đầu không dễ, hơn nữa cương thi bị vây trong khốn ma trận cũng không ngốc đến mức cứ đứng ở đó để mặc cho họ cắt cổ, đợi sức mạnh trong khốn ma trận tiêu hao hết, con cương thi này vẫn có thể ra được.
Đương nhiên, với uy lực của khốn ma trận, không có lực bên ngoài công kích nó, thì có thể kéo dài được ba ngày, còn nếu cứ bỏ mặc lâu như vậy, sáng sớm mai người trong trấn tỉnh lại, nhìn thấy cương thi bị vây ở chỗ này…. Ngẫm lại tình cảnh đó, đến lúc thần quái giới Đông Phương đã trở thành chuyện cười cho khắp nơi trên thế giới rồi.
Hà Tổ trưởng tổ Dị Văn là một người vô cùng cương quyết, tuyệt đối không để chuyện như thế phát sinh.
“”Bỏ trận sát vào đi” Vân Tu Nhiên nói.
Con cương thi cấp tướng này đêm nay đã giết rất nhiều thiên sư như thế, nhất định phải giết chết, đỡ sau này bất cẩn để nó trốn ra được, hậu hoạn vô cùng, nhiều nhất họ lại khổ thêm một phần.
Tả Dật nghĩ ngợi chút, đồng ý đề nghị của anh ta, vỗ vỗ vai anh ta bảo, “Việc này cậu và Mễ Thiên Sư cùng ra tay đi, tôi sẽ gọi Mễ Thiên Sư ra giúp cậu”
Vân Tu Nhiên ừ một câu, sau đó đi chuẩn bị.
Tả Dật gọi điện cho Mễ Thiên sư, đầu bên kia không nhận, mãi một lúc sau, Mễ Thiên sư mới trả lời điện thoại của ông ta, bảo anh ta tới một chuyến.
Tả Dật ngẩng đầu, nhìn thấy Hề Triển Vương cũng vừa nhận được tin, biết ở đó Mễ Thiên Sư cũng có việc mới nói một câu với Vân Tu Nhiên.
Vân Tu Nhiên liếc nhìn một người một yêu đứng cách đó không xa, tuy không rõ Mễ Thiên Sư đang làm gì, nhưng cũng không truy vấn anh ta vào lúc này, nói với Tả Dật, “Chú Tả cứ đi đi, bảo Lâu Tình tới giúp cháu một tay”
Có con cương thi cấp tướng này ở đây, tuy đã bị nhốt lại nhưng nó có thể triệu hoán những con cương thi khác tới không thể không phòng.
“Được”
Tả Dật đáp rất thoải mái, gọi điện thoại bảo Lâu Tình đang canh giữ ở chỗ khác tới, rồi dặn dò Tả Đằng ở chỗ này hỗ trợ, và đi theo một người một yêu kia đi.
Trong bóng đêm, hứng gió lạnh thổi tới, Úc Linh cảm giác được nhiệt độ trong tay Hề Từ, trong lòng cũng yên tâm.
Chưa từng nghĩ tới có một ngày những thứ làm cho cô sợ không phải là nhân loại ấy lại có một con yêu cứ vậy ở trong tối với cô lại khiến cô có cảm giác yên tâm.
Cô lặng lẽ đi theo Hề Từ chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tả Dật đi cùng họ, hỏi, “Tả thiên sư, chuyện lần này, ông thấy sao?”
Tả Dật không đáp. Trên thực tế ông vẫn không rõ chuyện đêm nay thế nào nữa.
Lúc trước nhận được tin cương thi đều đến thị trấn này đột ngột, sau đó thì phong tỏa nơi này, sắp xếp thiên sư săn giết cương thi, rồi cương thi cấp tướng xuất hiện, mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp, khiến ông ta ứng phó không kịp.
Có điều Tả Dật không phải là người ngu, đêm nay cương thi cấp tướng này xuất hiện ở đây nói không sao thì ông ta cũng không tin.
Chủ yếu chính là, làm sao Hề Triển Vương lại đúng lúc xuất hiện ở đây chứ? Trong lòng Tả Dật hoài nghi, có điều trên mặt vẫn trầm mặc như cũ, không lộ ra phần hoài nghi này, đỡ bất cẩn mà đắc tội với con đại yêu, đắc tội với con đại yêu thì không phải là chuyện sáng suốt.
Úc Linh thấy ông ta không đáp, lại nói tiếp, “Ông gặp phải những kẻ đeo mặt nạ quỷ kia chưa? Họ cũng là thiên sư đó”
“Chưa” Giọng Tả Dật càng trầm hơn, “Lúc trước Mễ Thiên Sư để quỷ nô của cậu ta đem một người tới, nghe nói người đó là các cô bắt được. Chúng tôi đã cho người ta đi thẩm vấn rồi, tạm thời chỉ biết gã đó là Hắc Long Đường, tướng tài đắc lực Hắc lão đại của Hắc Long đường sai gã tới đây”
Nói như thế, ông ta không kìm được lại nhìn họ chút, trong lòng đang cân nhắc tin tức lấy được lúc thẩm vấn kẻ kia.
Kẻ kia là do được Hắc lão đại sai tới, từ mấy ngày trước đã đi tới trấn này rồi, vẫn giữ ở đây. Mãi cho đến đêm nay, lúc nhận được tin, gã liền đeo mặt nạ đi trên đường cái, mục đích là dụ Hề triển vương bọn họ ra.
Lúc đó Hề Triển Vương họ đang truy đuổi một người, cuối cùng mất dấu, bắt được một thế thân. Người Có thể khiến cho một đại yêu mất dấu, kẻ đó có khả năng lớn đến mức nào?
Trong lúc Tả Dật đang cân nhắc chuyện trong đó, mặc hắn lợi hại thế nào, cũng không liên lạc với nhân thân người tộc thông linh đã bị diệt tộc trăm năm trước trong truyền thuyết đâu.
Sau khi Úc Linh nghe ông ta trả lời, thì không hỏi nữa.
Tuy cô cũng không rõ thiên sư tổ Dị Văn đến cùng biết bộ tộc thông linh đến mức nào, nhưng chuyện như đêm nay, đã chết nhiều thiên sư như thế, tuy cũng không phải lỗi của cô, trong lòng cô vẫn cảm thấy hổ thẹn mấy phần.
Hề Từ đột nhiên cúi đầu nhìn cô một cái, nắm tay cô, ôm cô lên, không giống nhau: không đợi Tả Dật mở miệng, đã nhún hai chân nhảy lên nóc nhà hẻm nhỏ, rồi cứ thế giẫm lên nóc nhà chạy xa.
Tốc độ Tả Dật dĩ nhiên không nhanh bằng yêu, chỉ đành chạy theo sát khổ sở đằng sau, ngược lại chỗ Mễ Thiên Sư cần cũng nói rồi, cũng không lo bị lạc đường.
Gió thổi mạnh bên tai, gió lạnh thổi mạnh đến mức khiến da thịt lộ ra bên ngoài cảm thấy tê dại.
Chẳng biết chạy bao lâu, Hề Từ lại nhảy xuống mặt đất lần nữa, thả cô xuống, nói cười với cô, “Được rồi, chỉ còn lại chúng ta thôi”
Vì lẽ đó con yêu này muốn thoát khỏi Tả Dật kỳ đà cản mũi, nên mới đặc biệt chạy tắt sao?
Úc Linh không nói gì nữa. Hề Từ lại tiếp tục kéo cô đi về chỗ cần đến, cười khanh khách bảo, “Anh vốn định đêm nay có thể dụ được con rắn lớn tới, ai ngờ con rắn đó nó lại tránh, cuối cùng cũng mất tích, thực tiếc quá”
Úc Linh không nói tiếp lời anh.
“Mấy ngày trước, anh cảm giác được khí tức của con cương thi cấp tướng kia, nó đang cố sức muốn tiến vào thành phố B, có điều thành phố B có long khí các đời trấn giữ, lại có pháp bảo của tổ sư gia Huyền Môn Dị Văn trấn thủ, con cương thi ấy cũng không dám tự tiện xông vào, không thể làm gì khác hơn là loanh quanh bên cạnh. Nó còn thông minh chút, biết lúc này nếu vào săn giết nhân loại trắng trợn, sẽ khiến thiên sư để ý, vì thế những ngày núp quanh đây, cũng không giết người”
Nghe được giải thích của anh, Úc Linh cuối cùng cũng rõ toàn bộ câu chuyện đêm nay rồi.
Lúc Con cương thi cấp tướng ấy đến, Hề Từ cũng cảm giác được, anh để Lâm Đạt và Lâm Bát quan tâm đến hành tung của con cương thi cấp tướng này, chỉ là đề phòng chẳng may, ai ngờ Úc Linh cũng muốn đi ra ngoài, địa điểm đoàn làm phim chọn dĩ nhiên là ở ngay gần nơi con cương thi cấp tướng đó nấp. Lúc ban ngày, Lâm Bát tuần trong thôn, thực ra là đang tìm nơi ẩn nấp của con cương thi cấp tướng kia.
“Đúng lúc trước, anh nhận được tin tức của Ô Thượng, lo có người lợi dụng con cương thi cấp tướng này gây chuyện, vì thế mới đến nhìn một cái, đỡ cho em phải chịu tội” Nói đến đây, anh mỉm cười nhìn cô, đôi môi đỏ diễm lệ đặc biệt đẹp trong đêm tối, “Vì thế tất cả những thứ này không phải lỗi của em, coi như đêm nay em không đến thì ở đây vẫn biến thành như vậy”
Trái lại bởi vì có cô nên anh cũng tới đây, mới giảm thiểu thương vong cực lớn.
Trong Mệnh cách của cô có mang sát, tuy chỉ cần đụng tới cô, chuyện nhỏ sẽ biến thành lớn, chuyện lớn sẽ biến thành thảm họa, tuy nhiên cũng bởi vận may cực lớn, bình thường có một phần trăm biến nguy thành an.
Chỉ thường thường một phần trăm này thôi cũng có thể quyết định mấu chốt mọi chuyện, từ chuyện mộ Tu La đến chuyện lần này đều là thế.
Chuyện đêm nay, so với dự tính đã tốt lắm rồi, chí ít những thiên sư kia vẫn chưa chết sạch, vẫn có thể đợi cứu viện tới.
Úc Linh nháy mắt cười bảo, “Hóa ra anh là ngôi sao may mắn ở đây”
Bởi có cô ở đây, tiện thể anh cũng tới, vì thế đêm nay coi như có thương vong cũng không quá mức khốc liệt, tuy rằng thương vong đêm nay rất nặng, chí ít vẫn có hơn nửa số thiên sư sống sót. Nếu mà không có anh, với thực lực của Tả Dật, nhiều nhất cũng chỉ có mấy thiên sư có kinh nghiệm phong phú là thoát được một kiếp, thậm chí trong trấn này có thể còn biến thành trấn cương thi cũng nên.
Nghĩ đến đây, cuối cùng trong lòng Úc Linh cũng thấy dễ chịu hơn chút.
Không phải do cô có thứ chuyên thu hút yêu ma quỷ quái dẫn tới. Con yêu nào đó da mặt dày bảo, “Đúng đó, nếu không có em ở đây, anh mới mặc kệ những chuyện vô bổ này” Nói xong, đưa tay ra xoa bóp gương mặt của cô vì gió mà lạnh băng thở dài, ‘Xử lý nhanh những chuyện này rồi chúng ta về ngủ, không thế thì trời sắp sáng rồi”
Úc Linh nhìn anh nở nụ cười tươi rói, một người một yêu nhanh chóng bước đi về phía hướng hắc ám mà chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.