Chương 210: C210: Hắn đến với ngươi rồi ngươi có thấy vui không
Âu Dương Mặc Tâm
01/01/2024
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 210: Hắn đến với ngươi rồi, ngươi có thấy vui không
Bì Tây lái xe ngựa chạy như điên trong bóng tối.
Từ chùa Đại Từ đến phố Mã Xuyên, phường Cẩm Tây, đến trạch viện của Liên Tiểu Sương, con đường gần nhất là dọc theo chợ đêm Cẩm Giang đi thẳng về phía tây, vòng qua phường Nam Nhị, qua chợ Tây. Lúc này đã gần hợi, gần thời gian chợ đêm Cẩm Giang đóng cửa, trên đường chật ních người bán hàng rong và người đi bộ, đừng nói lái xe, cho dù đi bộ cũng nhích từng bước rất khó khăn.
Bì Tây thấy Lâm Hoa hai người rất sốt ruột, đã tự tiến cử con đường nhỏ đưa hai người qua, còn chưa nói, người này không hổ là lái xe số một của Đoàn Cửu gia, giờ này con hèm nào ít người, con hẻm nào có thể cho xe ngựa chạy qua, cửa phường nào chỉ như tấm sắt rỉ, con đường nào có thể phóng xe chạy như điên hắn đều biết rõ ràng, lái xe bảy tám vòng, lại có thể vòng qua chợ đêm Cẩm Giang, xuyên qua nha thành đến khu nội thành, chui vào từ trong cửa tường phường thành phố tây, lại vòng hai vòng rồi vững vàng dừng lại.
Lâm Tùy An đẩy cửa sổ vừa nhìn, vị trí đỗ xe nằm ngay trong ngõ nhỏ ngoài cửa sau nhà Liên Tiểu Sương, thân xe vừa khéo bị kẹt ở giữa hai chiếc xe tải, kỹ thuật đỗ xe không thể nói là không tinh diệu. Từ con hẻm này đi về phía đông đến cuối chính là cửa phường chợ tây, ngoài cửa phường chính là con kênh ngầm mà hung thủ ném xác. Bì Tây chui vào từ một lỗ tường phường ở phía tây nam.
Hoa Nhất Đường rất hài lòng, ném cho Bì Tây một chiếc lá vàng: "Bì Tây tiểu ca quả là bản đồ sống của Ích Đô."
Bì Tây vui vẻ không khép miệng lại được: "Hoa Tứ Lang quá khen rồi, ngày nhỏ ngày ngày lái xe đưa Đoàn nương tử xuất hành, tất nhiên cũng quen thuộc với đường lớn đường nhỏ của Ích Đô, ta ở bên ngoài chờ, nếu hai vị còn muốn dùng xe thì gọi ta một tiếng là được."
Trên cửa sau còn dán niêm phong phủ nha, không có bất kỳ tổn hại gì, Hoa Nhất Đường kéo niêm phong ra rồi cùng Lâm Tùy An vào.
Nhà của Liên Tiểu Sương vẫn giống như trước kia, chỉ là càng yên tĩnh và tối tăm hơn, Hoa Nhất Đường dạ minh châu vòng qua bức bình phong, phía trước là gian chính.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, một chiếc chuông gió lẻ loi treo dưới mái hiên, gió đêm xuyên qua mái hiên, chuông gió kêu leng leng giống như đang gọi một cái tên mãi mãi không đáp lại.
Hai người bất giác buông nhẹ bước chân, Lâm Tùy An tung người nhảy xuống chỗ treo chuông gió, chuông đột nhiên dừng lại rồi lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay Hoa Nhất Đường.
Hoa văn hình dạng của chiếc chuông gió này giống hệt chuông gió nhân duyên của miếu nguyệt lão, chỉ là bên trong và bên ngoài đều đã loang lổ vết rỉ sét, hẳn là đã lâu rồi không được bảo dưỡng, chữ viết dưới chuông gió đã rút màu, chữ viết sớm đã không cách nào nhận ra, Hoa Nhất Đường giơ dạ minh châu lên, ánh sáng trong suốt chiếu vào bên trong chuông gió, xoay qua xoay lại tỉ mỉ xem.
Lâm Tùy An nghiêng đầu tiến lại gần xem, nhưng thật sự là nhìn không rõ lắm, càng tiến càng gần, gần như dán lên vai Hoa Nhất Đường: "Có chữ không?"
Bả vai Hoa Nhất Đường cứng đờ, đột nhiên hắn di chuyển ba bước lớn, đôi mắt to xinh đẹp trừng mắt nhìn Lâm Tùy An, ánh sáng trong mắt còn mê hoặc động lòng người hơn cả Dạ Minh Châu.
Lâm Tùy An không hiểu sao: "Gì đó?"
Hoa Nhất Đường lấy mu bàn tay lau vành tai một cái, Lâm Tùy An vừa mới thổi phớt qua một hơi thôi mà nơi này đã vừa ngứa vừa nóng, nhưng nhìn biểu cảm của cô, hình như hoàn toàn không ý thức được mình đã làm cái gì, trong lòng buồn bực lại chẳng biết tỏ cùng ai: "Khụ, có chữ."
Lâm Tùy An mừng rỡ: "Là tên của người đàn ông kia sao?"
"Không phải tên." Hoa Nhất Đường thở dài một hơi, ổn định tâm trạng lại rồi đưa Dạ Minh Châu cho Lâm Tùy An, ngồi xổm xuống, lấy tiểu Tứ Bảo mang theo bên người đặt trên mặt đất, tay trái tỉ mỉ vuốt ve bên trong chuông gió, híp mắt, tay phải vội vẽ tranh trên giấy.
Lâm Tùy An ngồi xổm bên cạnh giơ dạ minh châu lên, nhìn một chuỗi ký tự từ đầu bút Hoa Nhất Đường chảy xuôi đến trên giấy, lông mày càng nhíu càng chặt, cô nhận ra, là chữ Tiểu Triện.
Cô sớm nên nghĩ đến, nam nhân kia ranh ma như thế, tiêu trừ hết tất cả liên hệ giữa hắn và Tiểu Sương rồi thì sao có thể dễ dàng lưu lại tên mình trong chuông gió nhân duyên được.
Nếu hắn dám để chuông gió ở tại chỗ này, thì hẳn là đã biết không người nào có thể phát hiện bí mật trong chuông gió, hoặc là nói, cho dù phát hiện, cũng sẽ không đoán được hắn là ai.
"Mấy chữ này là có ý gì?" Lâm Tùy An hỏi.
Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Tử Hề Tử Hề, thấy người tốt này làm sao?"
Lâm Tùy An: "Gì cơ?"
"Xuất phát từ bài "Thù Mâu" của "Thi Kinh". Thù mâu (trù mậu) thúc tân, Tam tinh tại thân (thiên). Kim tịch hà tịch? Kiến thử lương nhân.Tử hề! Tử hề! Như thử lương nhân hà?"(*) Hoa Nhất Đường nói: "Là bài thơ định tình."
(*) tò mò thì lên tra gg ạ, bài thù mâu 1 trong thi kinh, em lười dịch lắm, hehe.
Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ đây là bài thơ định tình của Liên Tiểu Sương và tình lang của hắn?"
Hoa Nhất Đường thở dài: "Vấn đề là dùng bài thơ này làm thơ định tình quá phổ biến, không cách nào phán đoán căn bản là chỉ ai."
Hai người trầm mặc.
Lâm Tùy An nhìn chuông gió lại nhìn mái hiên, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, trao chuông gió về lại, đẩy cửa vào sương phòng chính, lại đẩy cửa sổ ra, ngồi trước bàn trang điểm của Liên Tiểu Sương.
Hoa Nhất Đường lập tức hiểu được dụng ý của Lâm Tùy An, đứng ở phía sau Lâm Tùy An rồi ngồi xổm xuống, từ phía sau Lâm Tùy An nhìn theo hướng của chuông gió: "Mỗi ngày Liên Tiểu Sương trang điểm, chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy chuông gió, chuông gió đối diện là..."
Hai người nhìn nhau: "Lầu Tán Hoa..."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Tùy An thậm chí có thể thấy rõ lông mi thật dài của Hoa Nhất Đường đang run rẩy ba cái, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng động lòng người.
Lâm Tùy An: Ấy?
"Hai người bớt quá đáng đi được không!" Cận Nhược còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng, sau đó nhảy vào từ cửa sổ, giậm chân nói: "Đã lúc nào rồi mà hai người còn ở đó hẹn hò chim chuột với nhau hả?!"
Hoa Nhất Đường ngồi bệt trên mặt đất, Lâm Tùy An đứng bật dậy, vỗ vỗ da gà trên người, ra vẻ trấn định nói: "Có chuyện gì?"
Cận Nhược vỗ vào cửa sổ: "Lăng lão lục truyền lời, nói phát hiện hung khí giết Liên Tiểu Sương trên người Cù Tuệ, có thể là chỉ thêu."
"Cái gì?!" Lâm Tùy An kinh hãi thất sắc.
"Cù Tuệ đâu?" Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên hỏi.
"Cù Tuệ không thấy đâu cả." Cận Nhược vội nói: "Hôm nay mấy tên ăn chơi trác táng của Mã thị đến phường trà Thu Nguyệt gây sự, Cù Tuệ cũng ở đấy, đám nhị thế tổ kia nói một đống lời tào lao, còn nói Ngô Chính Lễ tìm một người mới, treo chuông gió nhân duyên ở đầu giường, Lăng Lục Lang phỏng đoán, Cù Tuệ hẳn là bị kích thích nên đến nhà Ngô Chính Thanh tìm Ngô Chính Lễ gây chuyện rồi, cho nên kêu chúng ta mau qua đó!"
"Khoan!" Lâm Tùy An hô to: "Ngươi mới nói là chuông gió gì?"
Ngữ khí Cận Nhược chua lè: "Sư phụ còn giả ngu gì nữa, không phải là cái chuông gió nhân duyên mà hai người vừa đến chùa Đại Từ để xem đó sao, hại ta chạy quanh mất công quá trời nè..."
Hoa Nhất Đường: "Ngươi nói đầu giường Ngô Chính Lễ treo một cái chuông gió nhân duyên?"
Cận Nhược giật mình, lúc này mới phát hiện biểu cảm sư phụ nhà mình và Hoa Nhất Đường đều không đúng lắm, lúc này mới nghiêm túc nói: "Đúng."
Hoa Nhất Đường: "Bên trong chuông gió có thể có tên ngươi, hoặc là thi từ?"
"Bên trong thì không biết, mà nghe nói trên thẻ giấy phía dưới chuông gió có một câu thơ định tình." Cận Nhược gãi đầu: "Cái gì mà hôm nay ăn lỏng, ngày mai uống lạnh..."
Hoa Nhất Đường: "Kim tịch hà tịch? Kiến thử lương nhân."
Cận Nhược: "Đúng đúng đúng, chỉ có câu này."
Lâm Tùy An hít sâu một hơi, vội liếc mắt với Hoa Nhất Đường.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường cực kỳ khó coi: "Chẳng lẽ tình lang của Liên Tiểu Sương là Ngô Chính Lễ?"
*
Thời gian cấp bách, ba người ra khỏi khu nội thành, đi thẳng đến nha thành, trạch viện của Ngô Chính Thanh nằm ở phía bắc nha thành phường phía tây, trên đường Cận Nhược kể ngắn gọn lại chuyện ở phường trà Thu Nguyệt và trà Bách Hoa giả, Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười hai tiếng, kết luận một câu "Tự tạo nghiệt không thể sống".
Lần này có Cận Nhược dẫn đường, Bì Tây lái xe cũng nhanh hơn, chưa đến một khắc đồng hồ đã chạy tới biệt viện Ngô thị số mười tám phố Vạn Lý, cũng chính là phủ trạch của Ngô Chính Thanh.
Lâm Tùy An vừa nhảy xuống xe ngựa đã nhìn thấy Mộc Hạ điều khiển xe dừng lại đối diện, Lăng Chi Nhan đỡ Hoa Nhất Mộng xuống xe, Phương Khắc cõng rương gỗ lớn cũng tới.
Lăng Chi Nhan nhìn thấy hai người thì mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Cù Tuệ có thể là hung thủ giết chết Liên Tiểu Sương!"
Âm thanh Hoa Nhất Đường càng gấp hơn: "Ngô Chính Lễ có thể chính là tình lang của Liên Tiểu Sương."
Lăng Chi Nhan: "!!"
Lâm Tùy An xách Thiên Tịnh lên trước đạp cửa, chân còn chưa chạm vào cánh cửa thì cửa đã tự mở ra, bên trong có một cái đầu thò ra, Lâm Tùy An thiếu chút nữa một cước đạp lên, vội vàng xoay người tránh đi.
Người nọ mặc trường bào, đeo khăn trải giường, nhìn tuổi tác ăn mặc giống như quản gia, bị Lâm Tùy An dọa sợ thì giương mắt nhìn, nhận ra Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan, lại nhìn trang phục Phương Khắc, mừng rỡ: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, hai vị mang đại phu tới sao!"
Hoa Nhất Đường xách áo choàng xông vào trong: "Ngô Chính Lễ đâu?"
"Ngay tại nội viện, để ta dẫn đường cho Hoa tham quân." Quản gia chạy một mạch, lải nhải than khổ: "Hoa tham quân ngài tới là tốt rồi, Ngô tham quân và Ngô gia chủ không biết tại sao, đột nhiên vừa nôn vừa đi chảy, nôn ra toàn mật xanh mật vàng, ta đã mời rất nhiều đại phu đến nhưng ai cũng đều nói là bị trúng độc, thuốc và thức ăn mà họ dùng đều do ta tự trông coi, sao có thể có người hạ độc được..."
Lăng Chi Nhan: "Hôm nay đám người Mã Bưu có phải đã từng tới hay không?"
Quản gia: "Hả? Mã Đại Lang? Buổi sáng có tới, còn mang theo trà Bách Hoa, Ngô tham quân và gia chủ đều uống... chẳng lẽ là trà kia không đúng? Không phải chứ, Mã Đại Lang và Ngô tham quân có giao tình mười mấy năm! Không thể hại gia chủ và tham quân đại nhân nhà ta được?"
Hai đội thị nữ chạy tới trước mặt, bưng chậu và khăn mặt, vội vàng thi lễ với quản gia và mọi người, sau đó lại vội vàng vàng chạy đi.
Hoa Nhất Đường tặc lưỡi: "Cù Tuệ có tới đây không?"
Quản gia liên tục gật đầu: "Tới rồi, phu nhân quả nhiên tình thâm nghĩa trọng, vừa nghe nói gia chủ bị bệnh đã vội vội vàng vàng chạy tới, nói là thấy trong lòng hổ thẹn, vừa rồi trong nhà gà bay chó sủa, loạn thành một nồi cháo, may mà có phu nhân tọa trấn mới ổn định cục diện, tuy nói hai người đã nghĩa tuyệt, nhưng phần tình nghĩa vợ chồng thiếu niên này quả thực làm cho người ta cảm động... Hoa tham quân cẩn thận dưới chân, đi thẳng rẽ trái về phía trước là viện phụ, đi thẳng về phía trước là viện chính."
Bình thường đến đây thì Ngô Chính Thanh là chủ nên ở chính viện, Ngô Chính Lễ là khách ở viện phụ, cho nên Hoa Nhất Đường lúc này xông về phía viện phụ: "Cù Tuệ tới bao lâu rồi? Có người nào đi theo không? Bây giờ đang ở đâu?"
Quản gia vỗ mông ngựa: "Hoa tham quân đúng là hiểu biết tiên tri, phu nhân vừa mới đến chính viện thăm gia chủ, lúc này vừa khéo đang ở thiên viện thăm Ngô tham quân."
Hoa Nhất Đường dừng bước, cảm thấy có chút không đúng: "Ngô Chính Thanh đang ở thiên viện?"
Quản gia: "Chính viện mát mẻ hơn nên Ngô tham quân đã nhường chính viện nhường cho gia chủ ở..."
Lăng Chi Nhan trong nháy mắt bắt được trọng điểm: "Chuông gió ở đầu giường Ngô Chính Lễ là của ai? Nó được treo trong nhà khi nào? Có lai lịch gì?"
Quản gia thấy sắc mặt Lăng Chi Nhan nghiêm túc, vội vàng trịnh trọng trả lời: "Là Ngô tham quân hai năm trước mang về từ chùa Đại Từ, cất giữ rất lâu, hôm trước từ Lầu Tán Hoa trở về không biết vì sao lại để kêu ta treo ở đầu giường, Ngô gia chủ tới ở nhà, trong nhà nhiều chuyện loạn quá cho nên còn chưa kịp đổi đến viện phụ cho Ngô tham quân..."
Cho nên tình lang của Liên Tiểu Sương không phải là Ngô Chính Lễ, mà là Ngô Chính Thanh!
Sắc mặt mọi người khẽ biến, lúc này bước chân nhanh hơn.
Vị trí viện phụ hẻo lánh một cách bất thường, đi vòng quanh hành lang, xuyên qua hậu hoa viên, ước chừng mất thời gian một chén trà mới tới, nhìn kỹ thì thấy tôi tớ, thị nữ ở ngoài cửa viện đóng chặt chen chúc thành một đoàn, xì xào bàn tán.
Quản gia giận dữ: "Các ngươi trốn ở bên ngoài làm gì? Sao không vào hầu hạ Ngô tham quân?!"
Người hầu: "Vừa rồi Ngô tham quân đột nhiên run rẩy cả người, nôn ra chất lỏng xanh lục, sau đó thì ngất xỉu, nhìn rất đáng sợ!"
Thị nữ: "Vừa khéo phu nhân lại đây, nói Ngô tham quân và gia chủ giống nhau, đều trúng độc quả Long Thần, muốn dùng trà Bách Hoa chính tông giải độc, trên người nàng còn vừa khéo mang theo trà Bách Hoa, nói chúng ta vướng quá nên đuổi toàn bộ chúng ta ra khỏi viện, còn chốt cửa bên trong."
"Sắc mặt phu nhân vừa rồi rất đáng sợ!"
"Lúc trước phu nhân nói chuyện rất hòa khí, chưa từng hung dữ như vậy, hôm nay cũng không biết là làm sao..."
"Tứ Lang!" Sắc mặt Hoa Nhất Mộng trắng bệch: "Ta ngửi thấy mùi máu tươi!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Tùy An đã đá văng cửa viện lắc mình vọt vào trong, viện không lớn chỉ có hai gian sương phòng, cửa sổ chính sương mờ sáng, Lâm Tùy An đập bay cửa chính sương, một mùi tanh hôi đập vào mặt, cô vội vàng dùng tay áo che miệng mũi.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, đối diện cửa chính là một tấm bình phong, thêu hai cành hoa Hải Đường quấn lấy nhau, bóng người phía sau bình phong lắc lư, truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử. Tiếng cười quái dị giống như quỷ khóc.
Lâm Tùy An nổi da gà, phía sau Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan, Cận Nhược, Phương Khắc và Hoa Nhất Mộng cũng vọt vào, mọi người thầm nghĩ không ổn, vội vòng qua bình phong.
Một tấm chăn nhăn nhúm vẫn còn trên mặt đất, thấm đầy máu và chất nôn màu xanh, máu chảy xuống đất theo mép giường kêu tí tách, Ngô Chính Thanh nằm ngửa trên giường, hai mắt trợn lớn, nửa người trên bị máu thấm ướt.
Cù Tuệ cưỡi trên người Ngô Chính Thanh, hai tay cầm một thanh đao, đâm từng nhát vào ngực Ngô Chính Thanh, mỗi lần đâm xuống một cái, thân thể Ngô Chính Thanh lại co giật một chút, trong miệng trào ra chất lỏng hỗn hợp giữa máu và chất nôn màu xanh. Mỗi lần đâm một cái, Cù Tuệ lại cười một tiếng.
Cảnh tượng này quá mức kinh người, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Quản gia xông vào cuối cùng la hét điên cuồng, da đầu Lâm Tùy An tê dại, nhảy lên trước túm lấy Cù Tuệ kéo cô xuống, cướp con dao của cô đi.
Phương Khắc vọt tới trước giường nhìn lướt qua, lắc đầu: "Đâm nát cả rồi, không cứu được nữa."
Hoa Nhất Mộng trốn sau lưng Lăng Chi Nhan, nôn hết lên lưng hắn. Mặt Lăng Chi Nhan xanh mét, Cận Nhược cũng xanh theo, bịt mũi trốn ở một bên.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường trắng bệch, đưa cho Lâm Tùy An một cái khăn thơm, một người ngày thường ưa sạch sẽ lại không nôn, cũng không che miệng mũi, mà là nhìn chằm chằm Cù Tuệ, hốc mắt đỏ lên như máu.
Cù Tuệ tựa như tiến vào một thế giới khác, quỳ trên mặt đất, trong tay rõ ràng đã không còn đao, vẫn máy móc lặp lại động tác đâm như cũ, đâm một cái, cười một tiếng, nước mắt lăn trên mặt chảy xuống, miệng lẩm bẩm:
"Tiểu Sương... Ngươi yêu nam nhân này nhất đúng không... Ta đã tìm thấy hắn rồi... Cuối cùng ta cũng tìm thấy hắn rồi... Hắn đến bầu bạn với ngươi rồi... Tiểu Sương ngươi có vui không... vui không... vui không..."
13.9.2023
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 210: Hắn đến với ngươi rồi, ngươi có thấy vui không
Bì Tây lái xe ngựa chạy như điên trong bóng tối.
Từ chùa Đại Từ đến phố Mã Xuyên, phường Cẩm Tây, đến trạch viện của Liên Tiểu Sương, con đường gần nhất là dọc theo chợ đêm Cẩm Giang đi thẳng về phía tây, vòng qua phường Nam Nhị, qua chợ Tây. Lúc này đã gần hợi, gần thời gian chợ đêm Cẩm Giang đóng cửa, trên đường chật ních người bán hàng rong và người đi bộ, đừng nói lái xe, cho dù đi bộ cũng nhích từng bước rất khó khăn.
Bì Tây thấy Lâm Hoa hai người rất sốt ruột, đã tự tiến cử con đường nhỏ đưa hai người qua, còn chưa nói, người này không hổ là lái xe số một của Đoàn Cửu gia, giờ này con hèm nào ít người, con hẻm nào có thể cho xe ngựa chạy qua, cửa phường nào chỉ như tấm sắt rỉ, con đường nào có thể phóng xe chạy như điên hắn đều biết rõ ràng, lái xe bảy tám vòng, lại có thể vòng qua chợ đêm Cẩm Giang, xuyên qua nha thành đến khu nội thành, chui vào từ trong cửa tường phường thành phố tây, lại vòng hai vòng rồi vững vàng dừng lại.
Lâm Tùy An đẩy cửa sổ vừa nhìn, vị trí đỗ xe nằm ngay trong ngõ nhỏ ngoài cửa sau nhà Liên Tiểu Sương, thân xe vừa khéo bị kẹt ở giữa hai chiếc xe tải, kỹ thuật đỗ xe không thể nói là không tinh diệu. Từ con hẻm này đi về phía đông đến cuối chính là cửa phường chợ tây, ngoài cửa phường chính là con kênh ngầm mà hung thủ ném xác. Bì Tây chui vào từ một lỗ tường phường ở phía tây nam.
Hoa Nhất Đường rất hài lòng, ném cho Bì Tây một chiếc lá vàng: "Bì Tây tiểu ca quả là bản đồ sống của Ích Đô."
Bì Tây vui vẻ không khép miệng lại được: "Hoa Tứ Lang quá khen rồi, ngày nhỏ ngày ngày lái xe đưa Đoàn nương tử xuất hành, tất nhiên cũng quen thuộc với đường lớn đường nhỏ của Ích Đô, ta ở bên ngoài chờ, nếu hai vị còn muốn dùng xe thì gọi ta một tiếng là được."
Trên cửa sau còn dán niêm phong phủ nha, không có bất kỳ tổn hại gì, Hoa Nhất Đường kéo niêm phong ra rồi cùng Lâm Tùy An vào.
Nhà của Liên Tiểu Sương vẫn giống như trước kia, chỉ là càng yên tĩnh và tối tăm hơn, Hoa Nhất Đường dạ minh châu vòng qua bức bình phong, phía trước là gian chính.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, một chiếc chuông gió lẻ loi treo dưới mái hiên, gió đêm xuyên qua mái hiên, chuông gió kêu leng leng giống như đang gọi một cái tên mãi mãi không đáp lại.
Hai người bất giác buông nhẹ bước chân, Lâm Tùy An tung người nhảy xuống chỗ treo chuông gió, chuông đột nhiên dừng lại rồi lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay Hoa Nhất Đường.
Hoa văn hình dạng của chiếc chuông gió này giống hệt chuông gió nhân duyên của miếu nguyệt lão, chỉ là bên trong và bên ngoài đều đã loang lổ vết rỉ sét, hẳn là đã lâu rồi không được bảo dưỡng, chữ viết dưới chuông gió đã rút màu, chữ viết sớm đã không cách nào nhận ra, Hoa Nhất Đường giơ dạ minh châu lên, ánh sáng trong suốt chiếu vào bên trong chuông gió, xoay qua xoay lại tỉ mỉ xem.
Lâm Tùy An nghiêng đầu tiến lại gần xem, nhưng thật sự là nhìn không rõ lắm, càng tiến càng gần, gần như dán lên vai Hoa Nhất Đường: "Có chữ không?"
Bả vai Hoa Nhất Đường cứng đờ, đột nhiên hắn di chuyển ba bước lớn, đôi mắt to xinh đẹp trừng mắt nhìn Lâm Tùy An, ánh sáng trong mắt còn mê hoặc động lòng người hơn cả Dạ Minh Châu.
Lâm Tùy An không hiểu sao: "Gì đó?"
Hoa Nhất Đường lấy mu bàn tay lau vành tai một cái, Lâm Tùy An vừa mới thổi phớt qua một hơi thôi mà nơi này đã vừa ngứa vừa nóng, nhưng nhìn biểu cảm của cô, hình như hoàn toàn không ý thức được mình đã làm cái gì, trong lòng buồn bực lại chẳng biết tỏ cùng ai: "Khụ, có chữ."
Lâm Tùy An mừng rỡ: "Là tên của người đàn ông kia sao?"
"Không phải tên." Hoa Nhất Đường thở dài một hơi, ổn định tâm trạng lại rồi đưa Dạ Minh Châu cho Lâm Tùy An, ngồi xổm xuống, lấy tiểu Tứ Bảo mang theo bên người đặt trên mặt đất, tay trái tỉ mỉ vuốt ve bên trong chuông gió, híp mắt, tay phải vội vẽ tranh trên giấy.
Lâm Tùy An ngồi xổm bên cạnh giơ dạ minh châu lên, nhìn một chuỗi ký tự từ đầu bút Hoa Nhất Đường chảy xuôi đến trên giấy, lông mày càng nhíu càng chặt, cô nhận ra, là chữ Tiểu Triện.
Cô sớm nên nghĩ đến, nam nhân kia ranh ma như thế, tiêu trừ hết tất cả liên hệ giữa hắn và Tiểu Sương rồi thì sao có thể dễ dàng lưu lại tên mình trong chuông gió nhân duyên được.
Nếu hắn dám để chuông gió ở tại chỗ này, thì hẳn là đã biết không người nào có thể phát hiện bí mật trong chuông gió, hoặc là nói, cho dù phát hiện, cũng sẽ không đoán được hắn là ai.
"Mấy chữ này là có ý gì?" Lâm Tùy An hỏi.
Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Tử Hề Tử Hề, thấy người tốt này làm sao?"
Lâm Tùy An: "Gì cơ?"
"Xuất phát từ bài "Thù Mâu" của "Thi Kinh". Thù mâu (trù mậu) thúc tân, Tam tinh tại thân (thiên). Kim tịch hà tịch? Kiến thử lương nhân.Tử hề! Tử hề! Như thử lương nhân hà?"(*) Hoa Nhất Đường nói: "Là bài thơ định tình."
(*) tò mò thì lên tra gg ạ, bài thù mâu 1 trong thi kinh, em lười dịch lắm, hehe.
Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ đây là bài thơ định tình của Liên Tiểu Sương và tình lang của hắn?"
Hoa Nhất Đường thở dài: "Vấn đề là dùng bài thơ này làm thơ định tình quá phổ biến, không cách nào phán đoán căn bản là chỉ ai."
Hai người trầm mặc.
Lâm Tùy An nhìn chuông gió lại nhìn mái hiên, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, trao chuông gió về lại, đẩy cửa vào sương phòng chính, lại đẩy cửa sổ ra, ngồi trước bàn trang điểm của Liên Tiểu Sương.
Hoa Nhất Đường lập tức hiểu được dụng ý của Lâm Tùy An, đứng ở phía sau Lâm Tùy An rồi ngồi xổm xuống, từ phía sau Lâm Tùy An nhìn theo hướng của chuông gió: "Mỗi ngày Liên Tiểu Sương trang điểm, chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy chuông gió, chuông gió đối diện là..."
Hai người nhìn nhau: "Lầu Tán Hoa..."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Tùy An thậm chí có thể thấy rõ lông mi thật dài của Hoa Nhất Đường đang run rẩy ba cái, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng động lòng người.
Lâm Tùy An: Ấy?
"Hai người bớt quá đáng đi được không!" Cận Nhược còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng, sau đó nhảy vào từ cửa sổ, giậm chân nói: "Đã lúc nào rồi mà hai người còn ở đó hẹn hò chim chuột với nhau hả?!"
Hoa Nhất Đường ngồi bệt trên mặt đất, Lâm Tùy An đứng bật dậy, vỗ vỗ da gà trên người, ra vẻ trấn định nói: "Có chuyện gì?"
Cận Nhược vỗ vào cửa sổ: "Lăng lão lục truyền lời, nói phát hiện hung khí giết Liên Tiểu Sương trên người Cù Tuệ, có thể là chỉ thêu."
"Cái gì?!" Lâm Tùy An kinh hãi thất sắc.
"Cù Tuệ đâu?" Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên hỏi.
"Cù Tuệ không thấy đâu cả." Cận Nhược vội nói: "Hôm nay mấy tên ăn chơi trác táng của Mã thị đến phường trà Thu Nguyệt gây sự, Cù Tuệ cũng ở đấy, đám nhị thế tổ kia nói một đống lời tào lao, còn nói Ngô Chính Lễ tìm một người mới, treo chuông gió nhân duyên ở đầu giường, Lăng Lục Lang phỏng đoán, Cù Tuệ hẳn là bị kích thích nên đến nhà Ngô Chính Thanh tìm Ngô Chính Lễ gây chuyện rồi, cho nên kêu chúng ta mau qua đó!"
"Khoan!" Lâm Tùy An hô to: "Ngươi mới nói là chuông gió gì?"
Ngữ khí Cận Nhược chua lè: "Sư phụ còn giả ngu gì nữa, không phải là cái chuông gió nhân duyên mà hai người vừa đến chùa Đại Từ để xem đó sao, hại ta chạy quanh mất công quá trời nè..."
Hoa Nhất Đường: "Ngươi nói đầu giường Ngô Chính Lễ treo một cái chuông gió nhân duyên?"
Cận Nhược giật mình, lúc này mới phát hiện biểu cảm sư phụ nhà mình và Hoa Nhất Đường đều không đúng lắm, lúc này mới nghiêm túc nói: "Đúng."
Hoa Nhất Đường: "Bên trong chuông gió có thể có tên ngươi, hoặc là thi từ?"
"Bên trong thì không biết, mà nghe nói trên thẻ giấy phía dưới chuông gió có một câu thơ định tình." Cận Nhược gãi đầu: "Cái gì mà hôm nay ăn lỏng, ngày mai uống lạnh..."
Hoa Nhất Đường: "Kim tịch hà tịch? Kiến thử lương nhân."
Cận Nhược: "Đúng đúng đúng, chỉ có câu này."
Lâm Tùy An hít sâu một hơi, vội liếc mắt với Hoa Nhất Đường.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường cực kỳ khó coi: "Chẳng lẽ tình lang của Liên Tiểu Sương là Ngô Chính Lễ?"
*
Thời gian cấp bách, ba người ra khỏi khu nội thành, đi thẳng đến nha thành, trạch viện của Ngô Chính Thanh nằm ở phía bắc nha thành phường phía tây, trên đường Cận Nhược kể ngắn gọn lại chuyện ở phường trà Thu Nguyệt và trà Bách Hoa giả, Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười hai tiếng, kết luận một câu "Tự tạo nghiệt không thể sống".
Lần này có Cận Nhược dẫn đường, Bì Tây lái xe cũng nhanh hơn, chưa đến một khắc đồng hồ đã chạy tới biệt viện Ngô thị số mười tám phố Vạn Lý, cũng chính là phủ trạch của Ngô Chính Thanh.
Lâm Tùy An vừa nhảy xuống xe ngựa đã nhìn thấy Mộc Hạ điều khiển xe dừng lại đối diện, Lăng Chi Nhan đỡ Hoa Nhất Mộng xuống xe, Phương Khắc cõng rương gỗ lớn cũng tới.
Lăng Chi Nhan nhìn thấy hai người thì mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Cù Tuệ có thể là hung thủ giết chết Liên Tiểu Sương!"
Âm thanh Hoa Nhất Đường càng gấp hơn: "Ngô Chính Lễ có thể chính là tình lang của Liên Tiểu Sương."
Lăng Chi Nhan: "!!"
Lâm Tùy An xách Thiên Tịnh lên trước đạp cửa, chân còn chưa chạm vào cánh cửa thì cửa đã tự mở ra, bên trong có một cái đầu thò ra, Lâm Tùy An thiếu chút nữa một cước đạp lên, vội vàng xoay người tránh đi.
Người nọ mặc trường bào, đeo khăn trải giường, nhìn tuổi tác ăn mặc giống như quản gia, bị Lâm Tùy An dọa sợ thì giương mắt nhìn, nhận ra Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan, lại nhìn trang phục Phương Khắc, mừng rỡ: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, hai vị mang đại phu tới sao!"
Hoa Nhất Đường xách áo choàng xông vào trong: "Ngô Chính Lễ đâu?"
"Ngay tại nội viện, để ta dẫn đường cho Hoa tham quân." Quản gia chạy một mạch, lải nhải than khổ: "Hoa tham quân ngài tới là tốt rồi, Ngô tham quân và Ngô gia chủ không biết tại sao, đột nhiên vừa nôn vừa đi chảy, nôn ra toàn mật xanh mật vàng, ta đã mời rất nhiều đại phu đến nhưng ai cũng đều nói là bị trúng độc, thuốc và thức ăn mà họ dùng đều do ta tự trông coi, sao có thể có người hạ độc được..."
Lăng Chi Nhan: "Hôm nay đám người Mã Bưu có phải đã từng tới hay không?"
Quản gia: "Hả? Mã Đại Lang? Buổi sáng có tới, còn mang theo trà Bách Hoa, Ngô tham quân và gia chủ đều uống... chẳng lẽ là trà kia không đúng? Không phải chứ, Mã Đại Lang và Ngô tham quân có giao tình mười mấy năm! Không thể hại gia chủ và tham quân đại nhân nhà ta được?"
Hai đội thị nữ chạy tới trước mặt, bưng chậu và khăn mặt, vội vàng thi lễ với quản gia và mọi người, sau đó lại vội vàng vàng chạy đi.
Hoa Nhất Đường tặc lưỡi: "Cù Tuệ có tới đây không?"
Quản gia liên tục gật đầu: "Tới rồi, phu nhân quả nhiên tình thâm nghĩa trọng, vừa nghe nói gia chủ bị bệnh đã vội vội vàng vàng chạy tới, nói là thấy trong lòng hổ thẹn, vừa rồi trong nhà gà bay chó sủa, loạn thành một nồi cháo, may mà có phu nhân tọa trấn mới ổn định cục diện, tuy nói hai người đã nghĩa tuyệt, nhưng phần tình nghĩa vợ chồng thiếu niên này quả thực làm cho người ta cảm động... Hoa tham quân cẩn thận dưới chân, đi thẳng rẽ trái về phía trước là viện phụ, đi thẳng về phía trước là viện chính."
Bình thường đến đây thì Ngô Chính Thanh là chủ nên ở chính viện, Ngô Chính Lễ là khách ở viện phụ, cho nên Hoa Nhất Đường lúc này xông về phía viện phụ: "Cù Tuệ tới bao lâu rồi? Có người nào đi theo không? Bây giờ đang ở đâu?"
Quản gia vỗ mông ngựa: "Hoa tham quân đúng là hiểu biết tiên tri, phu nhân vừa mới đến chính viện thăm gia chủ, lúc này vừa khéo đang ở thiên viện thăm Ngô tham quân."
Hoa Nhất Đường dừng bước, cảm thấy có chút không đúng: "Ngô Chính Thanh đang ở thiên viện?"
Quản gia: "Chính viện mát mẻ hơn nên Ngô tham quân đã nhường chính viện nhường cho gia chủ ở..."
Lăng Chi Nhan trong nháy mắt bắt được trọng điểm: "Chuông gió ở đầu giường Ngô Chính Lễ là của ai? Nó được treo trong nhà khi nào? Có lai lịch gì?"
Quản gia thấy sắc mặt Lăng Chi Nhan nghiêm túc, vội vàng trịnh trọng trả lời: "Là Ngô tham quân hai năm trước mang về từ chùa Đại Từ, cất giữ rất lâu, hôm trước từ Lầu Tán Hoa trở về không biết vì sao lại để kêu ta treo ở đầu giường, Ngô gia chủ tới ở nhà, trong nhà nhiều chuyện loạn quá cho nên còn chưa kịp đổi đến viện phụ cho Ngô tham quân..."
Cho nên tình lang của Liên Tiểu Sương không phải là Ngô Chính Lễ, mà là Ngô Chính Thanh!
Sắc mặt mọi người khẽ biến, lúc này bước chân nhanh hơn.
Vị trí viện phụ hẻo lánh một cách bất thường, đi vòng quanh hành lang, xuyên qua hậu hoa viên, ước chừng mất thời gian một chén trà mới tới, nhìn kỹ thì thấy tôi tớ, thị nữ ở ngoài cửa viện đóng chặt chen chúc thành một đoàn, xì xào bàn tán.
Quản gia giận dữ: "Các ngươi trốn ở bên ngoài làm gì? Sao không vào hầu hạ Ngô tham quân?!"
Người hầu: "Vừa rồi Ngô tham quân đột nhiên run rẩy cả người, nôn ra chất lỏng xanh lục, sau đó thì ngất xỉu, nhìn rất đáng sợ!"
Thị nữ: "Vừa khéo phu nhân lại đây, nói Ngô tham quân và gia chủ giống nhau, đều trúng độc quả Long Thần, muốn dùng trà Bách Hoa chính tông giải độc, trên người nàng còn vừa khéo mang theo trà Bách Hoa, nói chúng ta vướng quá nên đuổi toàn bộ chúng ta ra khỏi viện, còn chốt cửa bên trong."
"Sắc mặt phu nhân vừa rồi rất đáng sợ!"
"Lúc trước phu nhân nói chuyện rất hòa khí, chưa từng hung dữ như vậy, hôm nay cũng không biết là làm sao..."
"Tứ Lang!" Sắc mặt Hoa Nhất Mộng trắng bệch: "Ta ngửi thấy mùi máu tươi!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Tùy An đã đá văng cửa viện lắc mình vọt vào trong, viện không lớn chỉ có hai gian sương phòng, cửa sổ chính sương mờ sáng, Lâm Tùy An đập bay cửa chính sương, một mùi tanh hôi đập vào mặt, cô vội vàng dùng tay áo che miệng mũi.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, đối diện cửa chính là một tấm bình phong, thêu hai cành hoa Hải Đường quấn lấy nhau, bóng người phía sau bình phong lắc lư, truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử. Tiếng cười quái dị giống như quỷ khóc.
Lâm Tùy An nổi da gà, phía sau Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan, Cận Nhược, Phương Khắc và Hoa Nhất Mộng cũng vọt vào, mọi người thầm nghĩ không ổn, vội vòng qua bình phong.
Một tấm chăn nhăn nhúm vẫn còn trên mặt đất, thấm đầy máu và chất nôn màu xanh, máu chảy xuống đất theo mép giường kêu tí tách, Ngô Chính Thanh nằm ngửa trên giường, hai mắt trợn lớn, nửa người trên bị máu thấm ướt.
Cù Tuệ cưỡi trên người Ngô Chính Thanh, hai tay cầm một thanh đao, đâm từng nhát vào ngực Ngô Chính Thanh, mỗi lần đâm xuống một cái, thân thể Ngô Chính Thanh lại co giật một chút, trong miệng trào ra chất lỏng hỗn hợp giữa máu và chất nôn màu xanh. Mỗi lần đâm một cái, Cù Tuệ lại cười một tiếng.
Cảnh tượng này quá mức kinh người, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Quản gia xông vào cuối cùng la hét điên cuồng, da đầu Lâm Tùy An tê dại, nhảy lên trước túm lấy Cù Tuệ kéo cô xuống, cướp con dao của cô đi.
Phương Khắc vọt tới trước giường nhìn lướt qua, lắc đầu: "Đâm nát cả rồi, không cứu được nữa."
Hoa Nhất Mộng trốn sau lưng Lăng Chi Nhan, nôn hết lên lưng hắn. Mặt Lăng Chi Nhan xanh mét, Cận Nhược cũng xanh theo, bịt mũi trốn ở một bên.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường trắng bệch, đưa cho Lâm Tùy An một cái khăn thơm, một người ngày thường ưa sạch sẽ lại không nôn, cũng không che miệng mũi, mà là nhìn chằm chằm Cù Tuệ, hốc mắt đỏ lên như máu.
Cù Tuệ tựa như tiến vào một thế giới khác, quỳ trên mặt đất, trong tay rõ ràng đã không còn đao, vẫn máy móc lặp lại động tác đâm như cũ, đâm một cái, cười một tiếng, nước mắt lăn trên mặt chảy xuống, miệng lẩm bẩm:
"Tiểu Sương... Ngươi yêu nam nhân này nhất đúng không... Ta đã tìm thấy hắn rồi... Cuối cùng ta cũng tìm thấy hắn rồi... Hắn đến bầu bạn với ngươi rồi... Tiểu Sương ngươi có vui không... vui không... vui không..."
13.9.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.