Chương 219: C219: Đúng là niềm vui bất ngờ
Âu Dương Mặc Tâm
01/01/2024
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 219: Đúng là niềm vui bất ngờ
Thôn Đào Nguyên lớn hơn Lâm Tùy An nghĩ rất nhiều, trong những dãy núi non liên miên rải rác mấy tòa sơn trang, đứng ở chỗ cao có thể thấy bố cục hình tròn, mấy sơn trang phía đông tây nam bắc tương đối hẻo lánh, sơn trang ở vị trí trung tâm rõ ràng hoa lệ hơn, đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không thấy ai.
Đúng như lời đệ tử Tịnh Môn nói, xung quanh xã Đào Nguyên vẫn có hộ viện tuần tra, nếu nói thôn Đào Nguyên này chỉ là một khu biệt thự nghỉ dưỡng bình thường, có đánh chết Lâm Tùy An cũng không tin.
Vì cẩn thận, Cận Nhược tham khảo bản đồ phương vị của các biệt viện do đệ tử Tịnh môn cung cấp nửa canh giờ, phát hiện có khoảng năm đội hộ viện có trang phục màu sắc khác nhau đi xen kẽ xung quanh, gặp mặt còn chào hỏi lẫn nhau, hiển nhiên đã làm việc với nhau nhiều năm.
"Biệt viện của thành nam Mã thị ở phía bắc." Cận Nhược chỉ về một phương hướng: "Chỗ giữa này hẳn là trang trại của Tô thị Tùy Châu, nơi hẻo lánh phía đông, ngay cả đèn cũng không có, ta đoán là nhà Vương Cảnh Lộc."
Lâm Tùy An: "Tuyết nương tử hẳn là đang ở biệt viện Mã thị, ta đi phía bắc."
Cận Nhược: "Ta đến biệt viện của Tô thị thăm dò."
Lâm Tùy An có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này hôm nay sao lại tích cực như vậy?
Cận Nhược mỉm cười: "Đến đây rồi, không xem thử thì cứ bực bội trong lòng."
Nói xong, hắn lắc mình chui vào bụi cây tối đen như mực.
Đồ đệ lớn rồi, đủ lông đủ cánh, có chủ ý của mình rồi.
Lâm Tùy An thầm thở dài, rồi cũng chui vào rừng rậm, dọc đường gặp phải ba đợt hộ viện tuần tra, cũng may những hộ viện này chỉ là những hộ viện bình thường, căn bản không cần quan tâm, Lâm Tùy An không tốn chút sức lực nào đã có thể tránh được, chưa đến một khắc đồng hồ đã nhìn thấy bức tường ngoài biệt viện Mã thị, cô trèo tường nhảy vào, trượt qua tường đi một vòng, rất nhanh tìm được sảnh đường đèn đuốc huy hoàng, bên ngoài là hai đội hộ viện canh giữ, thi thoảng có thể nghe được trong sảnh đường truyền ra tiếng người.
Lâm Tùy An nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà sảnh đường, dùng nóc nhà yểm hộ, nằm sấp người xuống, cẩn thận xốc hai khối ngói xanh lên. Ánh sáng bên trong sảnh đường chiếu sáng đồng tử của cô.
Hai bên sảnh đường đặt bàn và sàng ngồi, trên đó ngồi đầy người, đã số là nam tử trung niên, quần áo sạch sẽ gọn gàng, hẳn là chưởng quầy của những quán trà kia, trên bàn bày đồ ăn nhẹ, rượu, rau quả trái cây, trên đài cao có một người đàn ông đang ngồi, tuổi tác trên dưới năm mươi, gầy như một cây ngô phơi nắng dưới ánh mặt trời. Lâm Tùy An còn nhớ hắn, cô đã từng gặp một lần ở Tán Hoa lâu... gia chủ Mã Khai Thành ở thành đông, phụ thân của Mã Bưu, cũng là người bán trà Bách Hoa.
Tuyết Thu nương tử ngồi ở vị trí cuối cùng, cách Mã Khai Thành xa nhất, cả hội trường chỉ có một nữ chưởng quỹ là nàng, rất dễ nhận ra, bên cạnh còn có một nữ tử khác đeo mũ trùm màu trắng, ăn mặc giống nha hoàn, đại đa số chưởng quỹ đều mang theo tiểu nhị và gã sai vặt, phía sau Tuyết Thu nương tử cũng có năm tiểu nhị, đeo mũ trùm màu đen.
Ánh mắt Lâm Tùy An dạo một vòng trên người mấy người này, có người biết có người không, gãi gãi ót: ôi chao, náo nhiệt rồi đây.
Món ăn trên bàn không còn nhiều lắm, xem ra yến hội đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi, các chưởng quầy lộ vẻ không kiên nhẫn, cao giọng nói: "Mã gia chủ, cơm chúng ta cũng đã ăn, rượu cũng đã uống, múa cũng đã xem, nhạc cũng nghe rồi, lúc nào mới có thể nói chính sự đây?"
Mã Khai Thành nâng chén rượu lên: "Mã mỗ đã nói rồi, tối nay ông chủ lớn muốn bàn kế hoạch với chư vị, chư vị chớ nóng vội?"
Lâm Tùy An chợt thấy hăng hái: Quả nhiên, sau lưng Mã thị còn có người khác.
Các chưởng quỹ vừa nghe thế lại càng thêm bất mãn.
"Chúng ta đã đợi gần ba canh giờ rồi, ăn uống cũng no lắm rồi, thế mà vị ông chủ lớn kia còn chẳng có chút tin tức gì, chẳng lẽ là lừa chúng ta?"
"Kế hoạch lớn mà ngài nói chẳng lẽ lại là trà Bách Hoa? Ôi chào, quên đi, thành Ích Đô đã có người nếm ra trà Bách Hoa của Mã thị chính là đồ giả, trà Bách Hoa của Hoa thị và Tịnh Môn mới là chính tông!"
"Ta nghe nói phủ nha Ích Đô đã truyền tin tức ra, nghiêm khắc tra xét trà Bách Hoa giả. Hoa thị Tứ Lang người ta chính là tham quân tư pháp, Mã gia chủ ngài trắng trợn qua mặt Hoa thị như thế, chẳng phải là nhổ lông trên miệng cọp sao?"
"Mã thị các ngươi là thế gia đại tộc, có hậu trường chống đỡ không sợ, nhưng chúng ta đều chỉ là thương nhân nhỏ, nếu đắc tội Hoa thị thì về sau làm sao có chỗ đứng ở Ích Đô?"
"Huống chi bây giờ Hoa thị lại có Tịnh Môn tương trợ, quả thực là như hổ mọc thêm cánh, hay là chúng ta vẫn nên đụng vào mớ xui xẻo này!"
Mã Khai Thành không cãi lại, chỉ cười tủm tỉm nhìn mọi người, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, tựa như đang chờ người nào đó, đột nhiên, hắn đứng lên, trịnh trọng thi lễ về phía cửa lớn.
Một người đạp bóng tối bước vào trong sảnh đường, vung áo choàng ngồi trên ghế chủ, hắn mặc một bộ cẩm y màu đen, tóc mai bạc trắng, mặt mày sắc bén, đúng là gia chủ Tô thị Tùy Châu Tô Phi Chương.
Trong sảnh đường chợt lặng ngắt như tờ, Lâm Tùy An trên nóc nhà kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Ánh mắt sáng quắc của Tô Phi Chương lướt qua một vòng, tất cả mọi người đều nhịn không được cúi đầu, Tô Phi Chương mỉm cười: "Chư vị chưởng quỹ, có Tô thị Tùy Châu ta bảo vệ, thì trà Bách Hoa của Mã thị chính là đồ thật! Nếu có dị nghị gì thì bây giờ có thể đưa ra, Tô mỗ nhất định sẽ kiên nhẫn giải đáp từng cái một."
Mọi người câm như hến, đến rắm cũng không dám thả.
Nhưng vào lúc này, nữ tử đội mũ trùm bên cạnh Tuyết Thu phát ra một tiếng cười lạnh lẽo: "Thả rắm chó nhà ngươi! Ngày hôm trước con trai Mã Khai Thành là Mã Bưu vì uống trà Bách Hoa của chính nhà mình mà trúng độc suýt mất mạng, nếu không phải Hoa thị không kể hiềm khích cứu giúp thì Mã gia chủ đã sớm người tóc bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh rồi. Bây giờ Tô gia chủ lại còn có thể mở mắt nói dối, ta lớn như vậy mà chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy."
(hahaha, chẳng phải chị Mộng nhà ta đây sao)
Lâm Tùy An yên lặng đỡ trán: Quả nhiên, cô gái có thể dùng giọng nói tuyệt vời như vậy nói ra lời thoại kiêu ngạo như vậy, trên đời này chỉ có một.
Tô Phi Chương không hề kinh ngạc, khóe miệng càng sâu thêm ba phần: "Tin tức của các hạ ở đâu ra thế?"
Nữ tử đội mũ trùm đứng lên: "Không bằng mời Mã Bưu ra mặt đối chất?"
Mã Khai Thành: "Khụ, đêm qua nhi tử bị nhiễm phong hàn, không thể gặp khách."
"Xem ra hai vị ngay cả nói dối cũng lười bịa nhỉ." Nữ tử lạnh lẽo cười: "Trà Bách Hoa là do Dương Đô Hoa thị sản xuất độc quyền, trồng trọt, chọn trà, chế trà đều là bí pháp của Hoa thị, Đường quốc chỉ có một nhà này, Tô gia chủ lấy đâu ra niềm tin để cho rằng Tùy Châu Tô thị cũng có thể sản xuất trà Bách Hoa?"
Tô Phi Chương cười đứng lên: "Đương nhiên là bởi vì ngươi!"
Nói xong hắn lại vung tay lên, ngoài cửa tràn vào một đội hộ viện, vây quanh Tuyết Thu nương tử và nữ tử đội mũ trùm: "Nếu như dùng Hoa thị Tam Nương đổi lấy trà Bách Hoa thì Dương Đô Hoa thị nhất định sẽ đồng ý thôi."
Nữ tử đội mũ trùm hất mũ ra, dung mạo khuynh quốc khuynh thành lộ ra dưới ánh đèn, đẹp đến xiêu lòng: "Tứ Lang nhà ta nói rất đúng, Tùy Châu Tô thị không có một thứ tốt! Y Tháp!"
Năm gã sai vặt mặc vặt áo đen vọt lên, đồng thời hất mũ trùm ra, thiếu niên cầm đầu tóc vàng mắt xanh, mười ngón tay đeo nhẫn bảo thạch chói mắt, bốn người Thanh Long sát khí nổi lên, vững vàng bảo vệ Hoa Tam Nương và Tuyết Thu nương ở giữa.
Tô Phi Chương nhướng mày: "Xem ra Hoa Tam Nương có chuẩn bị trước nhỉ!"
Lông mày Hoa Nhất Mộng nhướng càng cao hơn: "Như nhau cả thôi."
Hai người cơ hồ đồng thanh: "Xông lên!"
Hộ viện hùng hổ xông lên, Y Tháp thống lĩnh tứ thánh nghênh địch, một đám chưởng quầy ôm đầu chuột chạy trốn, thét chói tai tìm nơi ẩn thân. Thoáng chốc, ánh sáng từ bảo thạch như hào quang nở rộ, đao quang tựa như sấm chớp bổ vào không trung, chỉ trong chốc lát, hơn mười hộ viện đã bị đánh bay ra, người đầy máu.
Chúng chưởng quỹ trốn ở phía sau cột nhà lạnh run người, chỉ thấy Hoa Nhất Mộng và Tuyết Thu nương tử vẫn yên đang lành đứng tại chỗ, lông tóc không tổn hao gì, tứ thánh vững vàng giữ bốn phía, chẳng dám thở mạnh, Y Tháp dùng vạt áo lau máu trên nhẫn bảo thạch, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Tô Phi Chương: "Ngươi, cứt chó!"
Lâm Tùy An hoài niệm quá trời: Y Tháp và Tứ Thánh đều đã trưởng thành, có thể một mình gánh vác rồi.
Mặt Mã Khai Thành xanh mét, vội nhìn qua Tô Phi Chương: "Tô, Tô gia chủ, sao, làm sao làm sao bây giờ?"
Nụ cười trên mặt Tô Phi Chương biến mất, trong mắt xẹt qua sát khí, giơ tay lên.
Lông tơ của Lâm Tùy An dựng thẳng lên, ánh nến trong sảnh đường bỗng nhiên tắt hoàn toàn, ánh trăng trắng bạc xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt đất, trong bóng tối sau lưng Tô Phi Chương truyền ra giọng nói, hiện ra từng cái mặt nạ da cây xấu xí, mặt nạ lảo đảo tản ra, mấy chục bóng đen lan ra giống như những con u linh vây quanh đám người Hoa Nhất Mộng.
Y Tháp và Tứ Thánh biến sắc, Tô Phi Chương lạnh mặt: "Ngoại trừ Hoa Nhất Mộng, giết hết cho ta!"
U Linh màu đen giơ tay lên, trong tay lóe ra ánh sáng của binh khí, lưỡi đao màu đen, dài hai thước, rồng bằng hai ngón tay, lấp lánh ánh sáng như địa ngục, đồng tử của Tứ thánh co rút kịch liệt, sát ý chôn trong thân thể không khống chế được mà phát ra, không để ý Y Tháp hô to gọi nhỏ gì, mọi chuyện xảy đến rất nhanh, nóc nhà ầm một tiếng nổ tung, một bóng người đạp ánh trăng từ trên trời giáng xuống, vung tay rung động, ánh đao màu xanh sẫm như minh hỏa bức lui U Linh màu đen, vững vàng chắn trước mặt mọi người.
Dáng người thiếu nữ thẳng tắp, tiếng đao trong suốt chấn động, đánh thức thần trí trong mắt Tứ Thánh.
Hoa Nhất Mộng mừng rỡ quá đỗi: "Lâm nương tử!"
Hốc mắt Y Tháp đỏ lên: "Trư nhân!"
Lâm Tùy An nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ không ổn, những sát thủ mặt nạ trước mắt này khác với trước kia, không cảm giác được bất kỳ khí tức nào, giống như trong cơ thể bọn họ không có gì cả, chỉ có "Trống rỗng".
Cảm giác này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
Xem ra thí nghiệm "Phá quân" của tên Tam gia kia lại thăng cấp rồi.
"Bảo vệ hai vị nương tử, rút lui!" Lâm Tùy An thấp giọng nói: "Ta chặn phía sau, nhanh lên!"
Y Tháp nghe lời cô, cùng Tứ Thánh bảo vệ sát bên cạnh Hoa Nhất Mộng và Tuyết Thu nương tử, bước nhanh về phía cửa lớn, Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, mặt hướng về phía sát thủ, chậm rãi từng bước lui về phía sau, người đeo mặt nạ không công kích, mà chỉ đi theo bước chân của nàng, từng bước tới gần, đột nhiên, trước mắt sáng ngời, Lâm Tùy An đã lui ra ngoài phòng, ánh trăng trải đầy toàn thân, hàn ý lạnh lẽo thấu xương.
Mặt Tô Phi Chương ẩn sau mấy chục mặt nạ vỏ cây, để lộ ra nụ cười dữ tợn: "Không ngờ Lâm nương tử cũng tới, thật sự là niềm vui bất ngờ!"
Lâm Tùy An quét mắt nhịn một vòng, đám người Hoa Nhất Mộng đã không thể lui về phía sau được nữa, càng ngày càng nhiều mặt nạ trèo lên tường viện, lắc lư trái phải trong bóng đêm, giống như trên đầu tường mọc ra một chuỗi trái cây xấu xí quái quỷ.
Lâm Tùy An nuốt nước miếng: Hay lắm, vận may cứt chó này của cô, đúng là đánh bậy xông vào hang ổ của người đeo mặt nạ rồi!
30.9.2023
Chương này ngắn ghê....
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 219: Đúng là niềm vui bất ngờ
Thôn Đào Nguyên lớn hơn Lâm Tùy An nghĩ rất nhiều, trong những dãy núi non liên miên rải rác mấy tòa sơn trang, đứng ở chỗ cao có thể thấy bố cục hình tròn, mấy sơn trang phía đông tây nam bắc tương đối hẻo lánh, sơn trang ở vị trí trung tâm rõ ràng hoa lệ hơn, đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không thấy ai.
Đúng như lời đệ tử Tịnh Môn nói, xung quanh xã Đào Nguyên vẫn có hộ viện tuần tra, nếu nói thôn Đào Nguyên này chỉ là một khu biệt thự nghỉ dưỡng bình thường, có đánh chết Lâm Tùy An cũng không tin.
Vì cẩn thận, Cận Nhược tham khảo bản đồ phương vị của các biệt viện do đệ tử Tịnh môn cung cấp nửa canh giờ, phát hiện có khoảng năm đội hộ viện có trang phục màu sắc khác nhau đi xen kẽ xung quanh, gặp mặt còn chào hỏi lẫn nhau, hiển nhiên đã làm việc với nhau nhiều năm.
"Biệt viện của thành nam Mã thị ở phía bắc." Cận Nhược chỉ về một phương hướng: "Chỗ giữa này hẳn là trang trại của Tô thị Tùy Châu, nơi hẻo lánh phía đông, ngay cả đèn cũng không có, ta đoán là nhà Vương Cảnh Lộc."
Lâm Tùy An: "Tuyết nương tử hẳn là đang ở biệt viện Mã thị, ta đi phía bắc."
Cận Nhược: "Ta đến biệt viện của Tô thị thăm dò."
Lâm Tùy An có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này hôm nay sao lại tích cực như vậy?
Cận Nhược mỉm cười: "Đến đây rồi, không xem thử thì cứ bực bội trong lòng."
Nói xong, hắn lắc mình chui vào bụi cây tối đen như mực.
Đồ đệ lớn rồi, đủ lông đủ cánh, có chủ ý của mình rồi.
Lâm Tùy An thầm thở dài, rồi cũng chui vào rừng rậm, dọc đường gặp phải ba đợt hộ viện tuần tra, cũng may những hộ viện này chỉ là những hộ viện bình thường, căn bản không cần quan tâm, Lâm Tùy An không tốn chút sức lực nào đã có thể tránh được, chưa đến một khắc đồng hồ đã nhìn thấy bức tường ngoài biệt viện Mã thị, cô trèo tường nhảy vào, trượt qua tường đi một vòng, rất nhanh tìm được sảnh đường đèn đuốc huy hoàng, bên ngoài là hai đội hộ viện canh giữ, thi thoảng có thể nghe được trong sảnh đường truyền ra tiếng người.
Lâm Tùy An nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà sảnh đường, dùng nóc nhà yểm hộ, nằm sấp người xuống, cẩn thận xốc hai khối ngói xanh lên. Ánh sáng bên trong sảnh đường chiếu sáng đồng tử của cô.
Hai bên sảnh đường đặt bàn và sàng ngồi, trên đó ngồi đầy người, đã số là nam tử trung niên, quần áo sạch sẽ gọn gàng, hẳn là chưởng quầy của những quán trà kia, trên bàn bày đồ ăn nhẹ, rượu, rau quả trái cây, trên đài cao có một người đàn ông đang ngồi, tuổi tác trên dưới năm mươi, gầy như một cây ngô phơi nắng dưới ánh mặt trời. Lâm Tùy An còn nhớ hắn, cô đã từng gặp một lần ở Tán Hoa lâu... gia chủ Mã Khai Thành ở thành đông, phụ thân của Mã Bưu, cũng là người bán trà Bách Hoa.
Tuyết Thu nương tử ngồi ở vị trí cuối cùng, cách Mã Khai Thành xa nhất, cả hội trường chỉ có một nữ chưởng quỹ là nàng, rất dễ nhận ra, bên cạnh còn có một nữ tử khác đeo mũ trùm màu trắng, ăn mặc giống nha hoàn, đại đa số chưởng quỹ đều mang theo tiểu nhị và gã sai vặt, phía sau Tuyết Thu nương tử cũng có năm tiểu nhị, đeo mũ trùm màu đen.
Ánh mắt Lâm Tùy An dạo một vòng trên người mấy người này, có người biết có người không, gãi gãi ót: ôi chao, náo nhiệt rồi đây.
Món ăn trên bàn không còn nhiều lắm, xem ra yến hội đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi, các chưởng quầy lộ vẻ không kiên nhẫn, cao giọng nói: "Mã gia chủ, cơm chúng ta cũng đã ăn, rượu cũng đã uống, múa cũng đã xem, nhạc cũng nghe rồi, lúc nào mới có thể nói chính sự đây?"
Mã Khai Thành nâng chén rượu lên: "Mã mỗ đã nói rồi, tối nay ông chủ lớn muốn bàn kế hoạch với chư vị, chư vị chớ nóng vội?"
Lâm Tùy An chợt thấy hăng hái: Quả nhiên, sau lưng Mã thị còn có người khác.
Các chưởng quỹ vừa nghe thế lại càng thêm bất mãn.
"Chúng ta đã đợi gần ba canh giờ rồi, ăn uống cũng no lắm rồi, thế mà vị ông chủ lớn kia còn chẳng có chút tin tức gì, chẳng lẽ là lừa chúng ta?"
"Kế hoạch lớn mà ngài nói chẳng lẽ lại là trà Bách Hoa? Ôi chào, quên đi, thành Ích Đô đã có người nếm ra trà Bách Hoa của Mã thị chính là đồ giả, trà Bách Hoa của Hoa thị và Tịnh Môn mới là chính tông!"
"Ta nghe nói phủ nha Ích Đô đã truyền tin tức ra, nghiêm khắc tra xét trà Bách Hoa giả. Hoa thị Tứ Lang người ta chính là tham quân tư pháp, Mã gia chủ ngài trắng trợn qua mặt Hoa thị như thế, chẳng phải là nhổ lông trên miệng cọp sao?"
"Mã thị các ngươi là thế gia đại tộc, có hậu trường chống đỡ không sợ, nhưng chúng ta đều chỉ là thương nhân nhỏ, nếu đắc tội Hoa thị thì về sau làm sao có chỗ đứng ở Ích Đô?"
"Huống chi bây giờ Hoa thị lại có Tịnh Môn tương trợ, quả thực là như hổ mọc thêm cánh, hay là chúng ta vẫn nên đụng vào mớ xui xẻo này!"
Mã Khai Thành không cãi lại, chỉ cười tủm tỉm nhìn mọi người, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, tựa như đang chờ người nào đó, đột nhiên, hắn đứng lên, trịnh trọng thi lễ về phía cửa lớn.
Một người đạp bóng tối bước vào trong sảnh đường, vung áo choàng ngồi trên ghế chủ, hắn mặc một bộ cẩm y màu đen, tóc mai bạc trắng, mặt mày sắc bén, đúng là gia chủ Tô thị Tùy Châu Tô Phi Chương.
Trong sảnh đường chợt lặng ngắt như tờ, Lâm Tùy An trên nóc nhà kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Ánh mắt sáng quắc của Tô Phi Chương lướt qua một vòng, tất cả mọi người đều nhịn không được cúi đầu, Tô Phi Chương mỉm cười: "Chư vị chưởng quỹ, có Tô thị Tùy Châu ta bảo vệ, thì trà Bách Hoa của Mã thị chính là đồ thật! Nếu có dị nghị gì thì bây giờ có thể đưa ra, Tô mỗ nhất định sẽ kiên nhẫn giải đáp từng cái một."
Mọi người câm như hến, đến rắm cũng không dám thả.
Nhưng vào lúc này, nữ tử đội mũ trùm bên cạnh Tuyết Thu phát ra một tiếng cười lạnh lẽo: "Thả rắm chó nhà ngươi! Ngày hôm trước con trai Mã Khai Thành là Mã Bưu vì uống trà Bách Hoa của chính nhà mình mà trúng độc suýt mất mạng, nếu không phải Hoa thị không kể hiềm khích cứu giúp thì Mã gia chủ đã sớm người tóc bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh rồi. Bây giờ Tô gia chủ lại còn có thể mở mắt nói dối, ta lớn như vậy mà chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy."
(hahaha, chẳng phải chị Mộng nhà ta đây sao)
Lâm Tùy An yên lặng đỡ trán: Quả nhiên, cô gái có thể dùng giọng nói tuyệt vời như vậy nói ra lời thoại kiêu ngạo như vậy, trên đời này chỉ có một.
Tô Phi Chương không hề kinh ngạc, khóe miệng càng sâu thêm ba phần: "Tin tức của các hạ ở đâu ra thế?"
Nữ tử đội mũ trùm đứng lên: "Không bằng mời Mã Bưu ra mặt đối chất?"
Mã Khai Thành: "Khụ, đêm qua nhi tử bị nhiễm phong hàn, không thể gặp khách."
"Xem ra hai vị ngay cả nói dối cũng lười bịa nhỉ." Nữ tử lạnh lẽo cười: "Trà Bách Hoa là do Dương Đô Hoa thị sản xuất độc quyền, trồng trọt, chọn trà, chế trà đều là bí pháp của Hoa thị, Đường quốc chỉ có một nhà này, Tô gia chủ lấy đâu ra niềm tin để cho rằng Tùy Châu Tô thị cũng có thể sản xuất trà Bách Hoa?"
Tô Phi Chương cười đứng lên: "Đương nhiên là bởi vì ngươi!"
Nói xong hắn lại vung tay lên, ngoài cửa tràn vào một đội hộ viện, vây quanh Tuyết Thu nương tử và nữ tử đội mũ trùm: "Nếu như dùng Hoa thị Tam Nương đổi lấy trà Bách Hoa thì Dương Đô Hoa thị nhất định sẽ đồng ý thôi."
Nữ tử đội mũ trùm hất mũ ra, dung mạo khuynh quốc khuynh thành lộ ra dưới ánh đèn, đẹp đến xiêu lòng: "Tứ Lang nhà ta nói rất đúng, Tùy Châu Tô thị không có một thứ tốt! Y Tháp!"
Năm gã sai vặt mặc vặt áo đen vọt lên, đồng thời hất mũ trùm ra, thiếu niên cầm đầu tóc vàng mắt xanh, mười ngón tay đeo nhẫn bảo thạch chói mắt, bốn người Thanh Long sát khí nổi lên, vững vàng bảo vệ Hoa Tam Nương và Tuyết Thu nương ở giữa.
Tô Phi Chương nhướng mày: "Xem ra Hoa Tam Nương có chuẩn bị trước nhỉ!"
Lông mày Hoa Nhất Mộng nhướng càng cao hơn: "Như nhau cả thôi."
Hai người cơ hồ đồng thanh: "Xông lên!"
Hộ viện hùng hổ xông lên, Y Tháp thống lĩnh tứ thánh nghênh địch, một đám chưởng quầy ôm đầu chuột chạy trốn, thét chói tai tìm nơi ẩn thân. Thoáng chốc, ánh sáng từ bảo thạch như hào quang nở rộ, đao quang tựa như sấm chớp bổ vào không trung, chỉ trong chốc lát, hơn mười hộ viện đã bị đánh bay ra, người đầy máu.
Chúng chưởng quỹ trốn ở phía sau cột nhà lạnh run người, chỉ thấy Hoa Nhất Mộng và Tuyết Thu nương tử vẫn yên đang lành đứng tại chỗ, lông tóc không tổn hao gì, tứ thánh vững vàng giữ bốn phía, chẳng dám thở mạnh, Y Tháp dùng vạt áo lau máu trên nhẫn bảo thạch, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Tô Phi Chương: "Ngươi, cứt chó!"
Lâm Tùy An hoài niệm quá trời: Y Tháp và Tứ Thánh đều đã trưởng thành, có thể một mình gánh vác rồi.
Mặt Mã Khai Thành xanh mét, vội nhìn qua Tô Phi Chương: "Tô, Tô gia chủ, sao, làm sao làm sao bây giờ?"
Nụ cười trên mặt Tô Phi Chương biến mất, trong mắt xẹt qua sát khí, giơ tay lên.
Lông tơ của Lâm Tùy An dựng thẳng lên, ánh nến trong sảnh đường bỗng nhiên tắt hoàn toàn, ánh trăng trắng bạc xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt đất, trong bóng tối sau lưng Tô Phi Chương truyền ra giọng nói, hiện ra từng cái mặt nạ da cây xấu xí, mặt nạ lảo đảo tản ra, mấy chục bóng đen lan ra giống như những con u linh vây quanh đám người Hoa Nhất Mộng.
Y Tháp và Tứ Thánh biến sắc, Tô Phi Chương lạnh mặt: "Ngoại trừ Hoa Nhất Mộng, giết hết cho ta!"
U Linh màu đen giơ tay lên, trong tay lóe ra ánh sáng của binh khí, lưỡi đao màu đen, dài hai thước, rồng bằng hai ngón tay, lấp lánh ánh sáng như địa ngục, đồng tử của Tứ thánh co rút kịch liệt, sát ý chôn trong thân thể không khống chế được mà phát ra, không để ý Y Tháp hô to gọi nhỏ gì, mọi chuyện xảy đến rất nhanh, nóc nhà ầm một tiếng nổ tung, một bóng người đạp ánh trăng từ trên trời giáng xuống, vung tay rung động, ánh đao màu xanh sẫm như minh hỏa bức lui U Linh màu đen, vững vàng chắn trước mặt mọi người.
Dáng người thiếu nữ thẳng tắp, tiếng đao trong suốt chấn động, đánh thức thần trí trong mắt Tứ Thánh.
Hoa Nhất Mộng mừng rỡ quá đỗi: "Lâm nương tử!"
Hốc mắt Y Tháp đỏ lên: "Trư nhân!"
Lâm Tùy An nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ không ổn, những sát thủ mặt nạ trước mắt này khác với trước kia, không cảm giác được bất kỳ khí tức nào, giống như trong cơ thể bọn họ không có gì cả, chỉ có "Trống rỗng".
Cảm giác này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
Xem ra thí nghiệm "Phá quân" của tên Tam gia kia lại thăng cấp rồi.
"Bảo vệ hai vị nương tử, rút lui!" Lâm Tùy An thấp giọng nói: "Ta chặn phía sau, nhanh lên!"
Y Tháp nghe lời cô, cùng Tứ Thánh bảo vệ sát bên cạnh Hoa Nhất Mộng và Tuyết Thu nương tử, bước nhanh về phía cửa lớn, Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, mặt hướng về phía sát thủ, chậm rãi từng bước lui về phía sau, người đeo mặt nạ không công kích, mà chỉ đi theo bước chân của nàng, từng bước tới gần, đột nhiên, trước mắt sáng ngời, Lâm Tùy An đã lui ra ngoài phòng, ánh trăng trải đầy toàn thân, hàn ý lạnh lẽo thấu xương.
Mặt Tô Phi Chương ẩn sau mấy chục mặt nạ vỏ cây, để lộ ra nụ cười dữ tợn: "Không ngờ Lâm nương tử cũng tới, thật sự là niềm vui bất ngờ!"
Lâm Tùy An quét mắt nhịn một vòng, đám người Hoa Nhất Mộng đã không thể lui về phía sau được nữa, càng ngày càng nhiều mặt nạ trèo lên tường viện, lắc lư trái phải trong bóng đêm, giống như trên đầu tường mọc ra một chuỗi trái cây xấu xí quái quỷ.
Lâm Tùy An nuốt nước miếng: Hay lắm, vận may cứt chó này của cô, đúng là đánh bậy xông vào hang ổ của người đeo mặt nạ rồi!
30.9.2023
Chương này ngắn ghê....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.