Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 236: C236: Lầu sùng dương tiệc đón gió

Âu Dương Mặc Tâm

01/01/2024

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 236: Lầu Sùng Dương, tiệc đón gió

Sau giờ giới nghiêm, mỗi phường bên trong thành An Đô đều là một thế giới nhỏ phồn hoa, nhất là khu phường giàu có, đêm nào cũng ca múa suốt đêm, đặc biệt là phường Bình Khang, phường Thái Bình.

Phường Bình Khang nằm bên cạnh chợ Đông, nơi tụ tập những kỹ nữ thanh lâu nổi tiếng nhất, cũng là ngôi nhà thứ hai của sĩ tử, tuyển người, tiểu thương và người qua lại từ các quốc gia khác nhau.

Phường Thái Bình là khu người giàu nổi tiếng, trong phường có "ba lầu chín tứ(*)" nổi tiếng, ba lầu gồm lầu Sùng Dương, lầu Thanh Ngọc, lầu Phong Lâu, lầu Đông Phong, chín tứ bao gồm quán trà nổi tiếng nhất thành An Đô, quán rượu, nhà kịch, quán hát, phường cờ bạc vân vân.

(*)Tứ ở đây có nghĩa là nơi giao dịch ở chợ, kiểu hàng quán...

Hoa thị bát trạch nằm ở phía bắc phường Thái Bình, từ cửa chính đi ra, dọc theo đường Khải Minh đi về phía nam, thì có thể nhìn thấy Lầu Sùng Dương đèn đuốc sáng trưng.

Lầu Sùng Dương là lầu đứng đầu "ba lầu" của phường Thái Bình, được xây dựng cách đây tám mươi ba năm, có lịch sử lâu đời, truyền thuyết nhân văn rất nhiều, tường đỏ cột đen, mái hiên treo núi, tổng cộng có ba tầng, tầng một là chính đường, tầng hai phòng riêng, tầng ba là đình đài ngắm cảnh. Nghe nói trên vách tường chính đường để lại vô số tác phẩm nổi tiếng của các nhà thơ tài tử, mỗi năm vào ngày đầu năm mới, Lầu Sùng Dương đều sẽ chọn ra những thơ từ năm mới thành một quyển sách, bán với giá cao, truyền thống này đã kiên trì hơn ba mươi năm, có thể nói là một cảnh đẹp của An Đô.

Đèn hoa vừa lên, lại có tuyết rơi.

Chưởng quầy Lầu Sùng Dương đội mũ da, đứng trong tuyết vểnh cổ ngóng trông, nhìn thấy đoàn xe ngựa Hoa thị lung linh lại gần, lập tức xông tới hành lễ.

Gã sai vặt lái xe mày thanh mục tú, nhưng khí chất lại như một lão già, gã dừng xe, bày ghế xe, giơ cao cánh tay lên: "Tứ Lang, đã đến lầu Sùng Dương."

Cửa xe chậm rãi mở ra, một bàn tay thon dài như ngọc vươn ra, trong tay cầm một đĩa vàng nâng một lò sưởi màu đen, ngay sau đó là một bộ áo choàng hồ ly trắng không tỳ vết. Thiếu niên trong xe thò đầu ra, ngũ quan tuấn lệ, tóc mai như lông quạ, lông mi đen như mực, gió thổi qua làm góc áo choàng, cánh hoa mẫu đơn mềm mại tung bay dưới ánh trăng.

Chưởng quầy nhìn thấy mà choáng váng, kinh ngạc nhìn bàn tay kia vịn vai gã sai vặt của thiếu niên chậm rãi bước xuống xe, xoay người, đưa tay ra, một thiếu nữ áo đen ra khỏi xe, nhướng mày nhìn tay thiếu niên, tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, tiện tay đặt lên rồi nhưng lại không mượn lực, nhẹ nhàng nhảy xuống tuyết, nhẹ nhàng giống như một sợi lông vũ.

Thiếu nữ có đôi mắt phượng, dáng người thẳng tắp như tùng bách, bên hông treo một thanh hoành đao đen kịt thô ráp, luận tướng mạo quần áo phụ kiện thì không xinh đẹp bằng thiếu niên, nhưng đứng ở bên cạnh thiếu niên, lại có loại cảm giác hài hòa nói không nên lời.

Chưởng quầy hoàn hồn, vội vàng ôm quyền nói: "Bái kiến Hoa gia Tứ Lang, Lâm nương tử, mời hai vị vào bên trong, Lưu Trường Sử và Trịnh tham quân đã chờ đợi đã lâu."

Lâm Tùy An nhìn theo hướng chưởng quầy chỉ, dưới mái hiên còn có hai người, mặc áo bông màu lam, đầu đội mũ quan, để râu ba chỏm, gương mặt mỉm cười, người phía trước tự xưng là "Lưu mỗ", người phía sau tự xưng là "Trịnh mỗ". Hoa Nhất Đường tiến lên thi lễ, ba người nhiệt tình hàn huyên.

Mộc Hạ thấp giọng giới thiệu: "Người phía trước râu ngắn hơn một chút, tên là Lưu Nghĩa Giáp, trường sử phủ An Đô, tòng từ ngũ phẩm. Người phía sau có râu dài hơn một chút, tên là Trịnh Vĩnh Ngôn, tham quân tư công, giống như Tứ Lang, tòng lục phẩm."

Hai người này, một trường sử, một người là tham quân, tốt xấu gì cũng coi như là quan viên trung cấp, thế mà dáng người lại gầy yếu, Lưu Trường Sử đầu vai to hẹp, giống như một củ đậu giá đỗ suy dinh dưỡng, Trịnh tham quân mặt vàng gầy guộc, hai chân run rẩy, áo bông khoác trên vai có vẻ nặng nề, nhìn như thể bán thân bất toại vậy.

Lâm Tùy An trong lòng chợt lạnh: Xem ra bữa ăn ở An Đô này không ngon rồi, tiệc phong trần này hẳn cũng chẳng có gì hay họ, biết vậy khỏi tới cho rồi.

Đi vào cửa chính Lầu Sùng Dương, trước mặt là một bức bình phong màu trắng thật lớn, mặt trên viết đầy thơ, từ, câu, phú, màu đỏ tươi, đỏ thẫm, con dấu màu đỏ sậm xếp chồng lên nhau, căn bản không phân biệt được là ai viết, vòng qua bình phong là chính đường, sáng như ban ngày nhưng lại chẳng có ai, rất hiển nhiên, lại là bao lầu.

Cầu thang gỗ lim đã cũ, vừa cao vừa hẹp, chỉ có thể đạp hai phần ba bàn chân, gót chân chỉ có thể lơ lửng trên không, giẫm lên, cầu thang xoắn xoắn rung động, tay vịn kêu "cạch cạch" như cùng hợp xướng, Lâm Tùy An đi kinh hồn bạt vía, tay Hoa Nhất Đường vịn lan can cũng đang run rẩy, ngượng ngùng cười nói: "Cầu thang này có phải nên sửa rồi hay không? Không phải đang đi rồi rớt xuống chứ?"

Chưởng quầy cười nói: "Hoa tham quân yên tâm, lầu này là tác phẩm khai sơn của đệ nhất tượng sư An Đô Phong Nguyên Tử, cực kỳ kiên cố, sừng sững trăm năm là điều chắc chắn."

Lưu Trường Sử: "Hoa tham quân có điều không biết, phong thủy của Lầu Sùng Dương này rất tốt, phàm là mở tiệc đón gió tẩy trần ở đây thì quan vận nhất định có thể hanh thông, tiền đồ tựa như gấm."

Trịnh tham quân liên tục gật đầu: "Lưu Trường Sử nói rất đúng, rất đúng."

Lưu Trường Sử: "Năm đó Gia thứ sử đến An Đô mở tiệc đón gió, cũng đặt ở Lầu Sùng Dương, bây giờ nghĩ lại, đúng là chỉ như mới ngày hôm qua, thật vô cùng hoài niệm."

Trịnh tham quân: "Lưu Trường Sử nói rất đúng."

Lâm Tùy An: "..."

Trịnh tham quân này là máy lặp sao? Hay là ra ngoài quá vội, chỉ kịp đọc mỗi câu thoại này?

Đoàn người dọc theo cầu thang chật hẹp chậm rãi tiến lên đến tầng ba, chưởng quầy và Mộc Hạ lui xuống, Lưu Trường Sử và Trịnh tham quân dẫn Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đi vào đình đài ngắm cảnh, xung quanh không có tường, xung quanh xuyên thấu gió, rèm vải bông cao cuộn lên, có thể nhìn thấy cảnh đêm gần như toàn bộ phường Thái Bình, vạn nhà đèn đuốc như mộng như họa, nơi sáng nhất tất nhiên là Hoa thị bát trạch.



Trên mặt đất bày chậu than đỏ rực, bên ngoài thổi gió Tây Bắc vù vù, dưới mái hiên treo chuỗi đèn lồ ng đỏ rực, dưới ánh đèn chiếu rọi, bông tuyết rậm rạp như sao trên trời rơi xuống, chợt cảm như một dư vị rất khác.

Lâm Tùy An trong nháy mắt nhìn thấy thứ sử An Đô kia thì đã hiểu, vì sao Lưu Trường Sử và Trịnh Tham Quân lại gầy đến thế... hẳn là bị một mình Gia Mục thứ sử này giành hết cơm ăn rồi.

Gia Mục là một gã mập, tuổi tác trên dưới năm mươi, nhìn quá ít nhất cũng phải ba trăm cân, áo bông trên người kéo xuống có thể làm chăn, cao hơn Hoa Nhất Đường một cái đầu, trong đó có ba hoa một đường rộng, trong đó có ba hoa một đường dày, bởi vì quá mập mà mặt lại không lớn, ngũ quan chen nhau cũng có vẻ chật chội, cũng không biết với cái thân hình mập mạp như thế thì lên cầu thang thế nào nữa.

"Ai ô ôi, Hoa gia tứ lang, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, chúng ta chờ ngươi lâu lắm đó! Đến đây, mấy vị này đều là đồng liêu của ngươi, lại đây làm quen chút nào."

Gia Thứ Sử vỗ vai Hoa Nhất Đường, lần lượt giới thiệu, tham quân Tư Công, tham quân Tư Hộ, tham quân Tư Binh, tham quân Tư Thương, tham quân Tư Điền, còn có Lưu Trường Sử và Trịnh tham quân (vốn là tham quân Tư Sĩ) đến đón hai người họ, tổng cộng có chín người, Lâm Tùy An cơ bản không nhớ tên, chỉ lo nghiên cứu ba tầng cằm của Gia thứ sử... lúc nói chuyện, run rẩy như da heo béo... Lâm Tùy An rất ngứa tay, thật muốn đi lên vỗ hai cái.

Đối với Hoa Nhất Đường mà nói, đây chẳng qua chỉ là thế trận nhỏ, Gia thứ sử chỉ nói một lần, Hoa Nhất Đường đã có thể chuẩn xác đối đầu với tên và chức quan của mỗi người, chào hỏi một vòng, tất nhiên xưng huynh gọi đệ.

Hạ Trường Sử rất có mắt nhìn, thấy Gia thứ sử không rảnh phân thân, vội vàng dẫn Lâm Tùy An đến chỗ ngồi, vị trí ngồi thế mà lại ở chỗ đứng đầu bên trái, một bàn ghế đơn, đáng tiếc bàn ghế cao chân mới của Hoa thị còn chưa mở thị trường ở An Đô, trước mắt vẫn ngồi trên sàng, chỉ có thể ngồi quỳ, đồ uống rượu đã chuẩn bị xong, bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều được trang bị chậu than, khiến cho mặt mày cô nóng bỏng.

Gia thứ sử rất hài lòng với biểu hiện của Hoa Nhất Đường, kéo Hoa Nhất Đường ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phải, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới: "Hoa gia Tứ Lang danh bất hư truyền, quả nhiên là nhân vật giống như lan chi ngọc thụ, giống như lúc ta còn trẻ, thiếu niên lang nhẹ nhàng, bạch y tuấn tú vô song, khiến vô số tiểu nữ nương điên cuồng!"

Hoa Nhất Đường vội quét mắt nhìn Lâm Tùy An: "Gia thứ sử quá khen, Hoa mỗ tự nhận tướng mạo tầm thường, còn xa mới bằng dung mạo của Gia thứ sử..."

Lưu Trường Sử: "Tứ lang cũng quá khiêm tốn rồi, danh hào đệ nhất tài tử Dương Đô ở An Đô như sấm bên tai, người nào cũng nói Dương Đô Hoa thị tứ lang, tài mạo song toàn, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, dù hoa khôi nương tử lạnh lùng cỡ nào, chỉ cần bị Hoa Tứ Lang liếc mắt một cái thì đã bị câu mất hồn, cướp đi tâm..."

"Tuyệt đối không có việc này!" Hoa Nhất Đường nói to: "Hoa mỗ gia giáo cực nghiêm, nếu Hoa mỗ dám đến hoa phố liễu ngõ, huynh trưởng sẽ là người đầu tiên chặt chân ta!"

Hoa Nhất Đường phản ứng lớn như vậy, lại làm cho mọi người ngây ra, cẩn thận nhìn thì thấy ánh mắt Hoa Nhất Đường gần như dính trên người y tiểu nương áo đen tử kia, thần sắc căng thẳng, sắc mặt vừa đen vừa đỏ, thái dương đổ mồ hôi. Tiểu nương tử kia nhướng mày nhìn Hoa Nhất Đường, biểu cảm như cười như không, cả người bao phủ khí thế khó có thể nói thành lời.

Mọi người đồng loạt sáng tỏ, vội vàng lúng túng chuyển đề tài.

"Đúng đúng đúng, đều là lời đồn trên phố, không đúng chút nào."

"Nào nào, uống rượu!"

Gia Thứ Sử cười ha ha: "Nói vậy vị Lâm nương tử danh chấn mấy đại đô thành này là." Lần đầu tiên hắn nhìn thẳng lâm Tùy An: "Trên giang hồ ai cũng nói, chủ nhân Thiên Tịnh, tư thế oai hùng hiên ngang, nữ trung hào kiệt..."

Gia Thứ Sử đột nhiên ngừng cười, đồng tử kịch liệt co rụt lại, giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh người nào đó trên mặt Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An cảm giác được sát ý trong mắt Gia Thứ Sử... không, có lẽ là hận ý, hoặc có thể... Là một loại tình cảm kỳ lạ xen lẫn hận ý và sợ hãi.

"Tại Hạ Lâm Tùy An, bái kiến Gia Thứ sử." Lâm Tùy An ôm quyền.

Chiếc cằm ba tầng của Gia Thứ Sử đồng thời run lên, biểu cảm mất khống chế trong nháy mắt thu lại, cười nói: "Nhìn thấy Lâm nương tử, làm ta nhớ đến một vị cố nhân, cho nên có chút thất thố, mong được thứ lỗi."

Lâm Tùy An: "Ta trông rất giống cố nhân kia sao?"

Gia Thứ Sử: "Diện mạo hoàn toàn không giống, nhưng... lại rất giống."

"......"

Gia Thứ Sử hiển nhiên không muốn tán gẫu sâu về đề tài này, cười ha ha bỏ qua, Lưu Trường Sử thầm hiểu ý, vội vàng nháy mắt với mấy vị tham quân, mọi người lại nói về phong tục nhân tình An Đô, văn hóa ẩm thực, mùi rượu bốc hơi trong ánh lửa, bông tuyết bay múa trong ánh đèn, không khí rất nhanh lại trở nên nhiệt tình trở lại.

Rượu qua ba tuần, tất cả mọi người đều có vài phần say, Gia Thứ sử càng phấn khởi, hai gò má phiếm rượu đỏ, đầu lưỡi cuộn lên: "Tứ Lang nè, ngươi không biết Gia mỗ hâm mộ ngươi bao nhiêu đâu, Dương Đô Hoa thị, ngũ tính thất tông, thế gia trăm năm, từ khi sinh ra đã cao hơn người thường một bậc, nhân sinh bằng phẳng, khiến cho ai nhìn vào cũng thấy ghen tị..."

"Gia mỗ là người thô lỗ, chỉ biết múa đao lộng thương, dùng gần ba mươi năm, vượt qua chông gai mới đến vị trí này, nhưng đối với thế gia đại tộc các ngươi mà nói, vị trí này chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay là có thể đạt được, thật sự là mệnh tốt. Thật sự rất tốt..."

Lâm Tùy An nhướng mày: Vị Gia Thứ sử này bề ngoài khen ngợi Hoa Nhất Đường gia thế hiển hách, thực ra lại đang trào phúng Hoa Nhất Đường được lên chức toàn bộ dựa vào quan hệ, căn bản không có chân tài thực học, trước đó cũng vậy, nói cái gì mà hồng nhan tri kỷ, thực tế lại chỉ tang mắng hòe, nói Hoa Nhất Đường là một kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết lăn lộn chốn hoa hương.

Đáng tiếc, loại trình độ bóng gió cỡ này đến cô nghe còn thấy vô vị, không hề có lực sát thương, chứ đừng nói đến Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường bưng nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn: "Gia Thứ sử nặng lời rồi, Tứ Lang tự biết mình là kẻ mới học, vẫn còn cầu học với Thứ sử đại nhân và các vị đồng liêu đây nữa!"

"...... Ngươi không hiểu... Không hiểu..." Ánh mắt Gia thứ sử đã say đến mê mờ, lung tung lắc đầu: "Loại người như chúng ta. Thứ chúng ta tha thiết ước mơ, dốc hết toàn lực muốn có được, ở trong mắt những thế gia đại tộc các ngươi, chẳng qua chính là một tảng đá ven đường, dễ dàng có được, tiện tay vứt bỏ... Thật sự là hâm mộ... Hâm mộ..."

Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Gia Thứ Sử là uống quá nhiều rồi sao?"



"...... Không nhiều lắm, không nhiều lắm, Gia mỗ và Tứ Lang vừa gặp mà như quen biết đã lâu, cùng nâng chén nào!" Gia Thứ Sử lảo đảo đứng lên, ngửa đầu uống một ngụm rượu, lắc lư đi đến giữa sân khấu, nhảy múa quanh chậu than, đừng nhìn hắn mập như vậy lại uống rất nhiều rượu, thế mà bước chân lại rất linh hoạt, ca hát nhảy múa, tiếng hát vang dội, sức mạnh mười phần, tự mang theo nhạc, không biết là hát tiếng địa phương nào mà nghe không hiểu, Lâm Tùy An chỉ có thể phân biệt được mấy âm tiết, giống như "nước tương dính bánh lớn", "kẻ ngốc ăn chút băng", "xương không có thịt".

Lưu Trường Sử kêu gọi mấy vị tham quân tiến lại gần gia thứ sử vỗ tay dậm chân, cùng múa hát, tiết tấu đồng đều, vừa nhìn là biết ngày thường không ít lần luyện tập.

Lâm Tùy An lén hỏi Hoa Nhất Đường: "Bài hát này là?"

Hoa Nhất Đường nhăn mày: "Thật khó nghe."

Gia Thứ Sử nhảy múa còn chưa đã nghiện, nhấc vò rượu lên, lần lượt mời, mọi người không dám từ chối, bị rót vài chén, bước chân đều có hơi xiêu vẹo, quay đầu nhìn Hoa Nhất Đường còn chỉnh tề sạch sẽ ngồi ở đó, chợt cả đám như xông tới như ong vỡ tổ, hét to "Không uống vò này thì là không nể mặt chúng ta!", Hoa Nhất Đường cũng không hàm hồ, nhấc một vò rượu đổ vào trong bụng, một vò rượu xuống bụng, mặt không đỏ, chân không lắc, đồng tử trong suốt, quả nhiên là tửu lượng đáng sợ của mấy tên ăn chơi trác táng lâu năm.

Vài tên tham quân đều bị trấn trụ, không dám liều lĩnh, đồng loạt rút lui, Gia Thứ Sử cười to vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường, quay đầu, lảo đảo đi về phía Lâm Tùy An: "Lâm nương tử, đến đây, chúng ta cùng uống một chén!"

Sắc mặt Hoa Nhất Đường khẽ biến, một bước tiến đứng trước người Lâm Tùy An: "Gia Thứ sử, như vậy không hay lắm."

Gia Thứ Sử nhíu mày: "Hoa Tứ Lang, ngươi chỉ là tham quân tòng lục phẩm, ta là thứ sử, là cấp trên của ngươi, đối nghịch với ta, ngươi không muốn làm nữa sao?"

Nói xong, hắn bụng ưỡn lên, thân hình mập mạp kia đụng thân thể nhỏ nhắn của Hoa Nhất Đường ra ngoài, Lâm Tùy An vội đứng dậy ném ra Thiên Tịnh, vỏ kiếm ôm lấy eo Hoa Nhất Đường nhẹ nhàng đưa về phía trước, Hoa Nhất Đường lại vững về lại.

"Uống rượu, được." Cổ tay Lâm Tùy An run lên, Thiên Tịnh ra khỏi vỏ, ánh đao màu xanh biếc rực rỡ chiếu sáng cả tầng đài ngắm cảnh, ánh đao sáng đến mức khiến toàn bộ lửa trong chậu than tắt hết.

Tất cả rơi vào im lặng.

Lưu Trường Sử và vài tên tham quân sợ tới mức lui về mấy bước, Trịnh tham quân đặt mông ngồi trên mặt đất, ba tầng cằm của Gia Thứ Sử không kìm được run rẩy, mồ hôi lạnh theo lỗ chân lông chảy ra đầy đầu, làm ướt cả áo bông.

Lâm Tùy An mỉm cười, nhấc một vò rượu lên, chậm rãi vào Thiên Tịnh, thân đao tỏa ra hào quang màu xanh biếc, làm chấn động cả tòa Lầu Sùng Dương, lầu, ngói, vách tường chịu không nổi ý đao kịch liệt lại thuần túy như vậy, phát ra tiếng kêu r3n rỉ kêu tha.

Hoa Nhất Đường thở dài: "Xem ra rượu hôm nay không làm Thiên Tịnh hài lòng nhỉ."

Gia thứ sử: "Gì, cái gì?" "

"Gia Thứ sử có điều không biết, thanh đao này là một tửu quỷ kén miệng, chỉ thích uống Mãn Bích mười năm." Hoa Nhất Đường lắc đầu nói: "Nếu cho nó uống rượu không tốt, đao này..." Hắn mạnh mẽ tiến về phía trước một bước, đôi mắt to đen kịt âm trầm: "Sẽ nổi giận đó!"

Gia Thứ sử giật mình, lảo đảo lui về phía sau ba bước lớn, chiếc bụng to lắc lư vài cái, phát ra tiếng ùng ục, da mặt bị mùi rượu hun đến đỏ bừng thoáng chốc trở nên trắng bệch, hét lớn: "Lưu Trường Sử!"

Lưu Trường Sử vội vàng chạy tới đỡ Gia Thứ sử: "Thứ sử đại nhân có gì phân phó?"

"Mau mau mau, đỡ ta đi nhà xí!"

Mấy tên tham quân chợt hồi phục lại tinh thần, tranh nhau xông lên, người đỡ cánh tay, nâng eo, kéo tay, kẻ bảo vệ mông, mở đường, trước hô sau ôm đưa Gia Thứ Sử ra ngoài, cuối cùng Trịnh tham quân run rẩy bò dậy, khom lưng, lảo đảo đuổi theo.

Toàn bộ đài ngắm cảnh yên tĩnh trở lại, dưới mái hiên đèn trúc đung đưa, bông tuyết thổi tới, ánh lửa yếu ớt nhảy ra khỏi chậu than, kêu lách tách.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau, không nhịn được bật cười, thảnh thơi ngồi xuống, Hoa Nhất Đường cầm lấy hai cái bánh hấp lớn nhét vào miệng: "Đói chết ta!"

Lâm Tùy An bưng một chén canh sủi cảo thịt dê lên húp: "Về sau mà có tiệc đón gió chó má gì thì đừng kêu ta tới, rót một bụng gió Tây Bắc, chẳng ăn được gì sất."

"Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để cho Hoa mỗ một mình đi chịu tội sao? Chúng ta là cộng sự mà!"

"Người xưa nói rất hay, tử đạo hữu bất tử bần đạo(*)."

(*)Ý là muốn chết thì để người khác chết, không nên hi sinh bản thân mình.

Hai người vừa tán gẫu vừa ăn, dạ dày mở ra, Hoa Nhất Đường nhét mười cái bánh hấp, Lâm Tùy An mới ăn một nửa cái bánh bao, thì đột nhiên cả tòa Lầu Sùng Dương ầm ầm chấn động, phát ra một tiếng nổ lớn.

Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An sửng sốt: Động đất ư?

Tiếng bước chân cấp tốc đến gần, Trịnh tham quân liên tục bò vào, sắc mặt xanh biếc, giọng khàn khàn: "Không, không không không không xong rồi, nhà vệ sinh bị sụp, Gia Thứ sử, bọn họ... bị rơi vào!"

"Phụt..." Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đồng thời phun cơm.

11.11.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook