Chương 244: C244: Hắn thật sự không làm gì hết sao
Âu Dương Mặc Tâm
01/01/2024
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 244: Hắn thật sự không làm gì hết sao
Sau đó mấy ngày, Học viện Tam Hòa lại khôi phục lại sự bình tĩnh như xưa.
Bạch Nhữ Nghi không hổ là đệ nhất tài tử Đường quốc, mặc dù đang trong trạng thái thất tình tan nát cõi lòng, vẫn có thể hoàn mỹ hoàn thành công tác giảng dạy, các học sinh nghe như si như say, sau khi kết thúc khóa học cũng không chịu rời đi, hoặc là mất ăn mất ngủ quấn lấy Bạch Nhữ Nghi giải đáp nghi vấn, hoặc là suốt đêm thảo luận văn chương giảng dạy, bầu không khí học tập vô và nồng đậm. Bạch Nhữ Nghi bận rộn đến thời gian ngủ cũng không có, nỗi thương cảm trong lòng bất tri bất giác cũng bị vơi đi rất nhiều.
Có Hoa Nhất Phong dốc lòng chiếu cố, thương thế của Hà Tư Sơn một ngày một đỡ hơn, việc ăn uống sinh hoạt thường ngày lại có Tề Mộ giúp đỡ, trọng trách của Phương Khắc nhẹ đi không ít, lúc nhàn hạ cũng đến Minh Lý đường nghe Bạch Nhữ Nghi giảng dạy.
Điều làm Phương Khắc ngạc nhiên chính là, ngày hôm đó nhìn thấy bóng dáng Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An ở Minh Lý đường, cũng không biết hai người này nghĩ như thế nào... ngồi ở hàng cuối cùng, vừa mới bắt đầu còn ra dáng cầm sách, chưa tới một khắc đồng hồ thì đã ngủ thiếp đi. Điều khác biệt duy nhất là Hoa Nhất Đường cả người ghé vào trên bàn ngủ đến nước miếng giàn giụa, Lâm Tùy An thì ngồi thẳng tắp ngủ trong im lặng.
Phương Khắc: "......
Cần gì phải làm thế chứ?
Hoa Nhất Đường ước chừng là cổ không thoải mái lắm, trong lúc ngủ mơ lấy ra mấy quyển sách gấp lại, gối đầu lên, thủ pháp thành thạo, thậm chí không cần mở mắt, vừa nhìn đã biết là kỹ năng luyện được trong nhiều năm. Lâm Tùy An đang ngủ gật, đầu đột nhiên hướng về phía trước một chút, thiếu chút nữa đụng vào bàn, giật mình đứng thẳng dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ôm Thiên Tịnh ngủ.
Mất mặt quá.
Phương Khắc thật sự nhìn không nổi nữa, đang muốn xoay người rời đi lại thấy Tề Mồ ở một cánh khác ngoài cửa sổ.
Tề Mộ mặc một bộ áo bông màu trắng, đầu đeo trâm gỗ, trang phục giống Bạch Nhữ Nghi bảy phần, lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn Bạch Nhữ Nghi... Phương Khắc híp mắt... cảm giác Tề Mộ dường như không phải nhìn Bạch Nhữ Nghi, mà là nhìn vào vị trí Bạch Nhữ Nghi ngồi.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Tề Mộ khá nhiều, hắn phát hiện người này có hơi quái dị, lúc đối mặt với Hà Tư Sơn thì tôn kính cung hiếu, nói năng nhỏ nhẹ, ăn uống sinh hoạt thường ngày lo lắng chu đáo, lúc đối diện với Hoa Nhất Phong thì tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, thậm chí sẽ không liếc mắt nhìn nhiều một cái, lúc đối diện với Mộc Hạ và hắn, ôn văn nho nhã, khiêm tốn hữu lễ.
Nhân vật như thế, vốn nên khiến người ta cảm thấy như gió xuân, thế lại khiến Phương Khắc cảm thấy chán ghét.
Tề Mộ giống như một người cố ý xây dựng hình tượng, lúc nào cũng tỏ ra hoàn mỹ, thế nhưng lại lộ ra cảm giác không thích hợp.
Rất nhanh, Phương Khắc đã phát hiện ra cảm giác không thích hợp này đến từ đâu.
Khi không có người chú ý, Tề Mộ sẽ cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại, lặng lẽ đứng một bên, gương mặt không chút thay đổi nhìn Hà Tư Sơn, có loại cảm giác trầm mặc kinh hãi. Nhưng chỉ cần phát hiện có người nhìn về phía hắn, thì cảm giác kỳ dị này sẽ biến mất ngay.
Phương Khắc từng hỏi Mộc Hạ, Mộc Hạ cũng có cảm giác tương tự.
Rất nhanh, Tề Mộ đã phát hiện Phương Khắc, ôn hòa cười rồi lại gật đầu rời đi.
Tề Mộ đến trai xá Thanh Bình Nhạc ở đông uyển, đó vốn là phòng của Phương Khắc, bây giờ là phòng bệnh của Hà Tư Sơn, Phương Khắc tất nhiên cũng đi theo, Hoa Nhất Phong không có ở đây, có lẽ là đi sắc thuốc, vừa vặn nhìn thấy Tề Mộ lấy một bình sứ màu trắng ra đưa cho Hà Tư Sơn, trong bình là thuốc viên màu đen.
Phương Khắc bước một bước dài tiến lên bắt lấy bình sứ, đoạt lấy viên thuốc trong tay Hà Tư Sơn: "Đây là thuốc gì?"
Tề Mộ hoảng sợ, Hà Tư Sơn vội giải thích: "Đây là thông mạch hoạt huyết đan Hà mỗ thường dùng."
Phương Khắc cầm viên thuốc ngửi ngửi: "Đương Quy, Hoàng Kỳ, Đan Sâm, Trạch Lan Diệp, Xích Thược, Đỗ Trọng, Lộc Giác Phiến, Địa Long, Cam Thảo, Ngưu Đầu Gối, đu đủ, Ngũ Gia Bì, còn có một vị là..." Đột nhiên giương mắt nhìn chằm chằm Tề Mộ: "Cam Cát Tạp?!
Tề Mộ kinh ngạc: "Phương đại phu quả nhiên y thuật cao siêu, bác học đa văn, chỉ cần ngửi một cái là có thể nhận ra thành phần thông mạch hoạt huyết đan này, Tề mỗ bội phục."
Phương Khắc trả bình thuốc lại cho Hà Tư Sơn: "Thuốc này dùng để trị thương cho chân của Hà Tư Sơn sao?"
"Đúng là như thế." Hà Tư Sơn gật đầu nói: "Chân phải của ta bị thương đã hơn ba mươi năm, mỗi khi trời mưa tuyết rơi rét lạnh liền đau dữ dội, may mà Tề giám viện tìm đọc y điển cổ tịch, đi hỏi thăm nhiều vị danh y, phối hợp với thông mạch hoạt huyết đan này, mới có thể sống qua mùa đông dài đằng đẵng này."
Tề Mộ: "Phương thuốc này có chỗ nào không ổn sao?"
"Không có gì không ổn, rất đúng bệnh." Phương Khắc nói: " Chỉ là lần sau trước khi dùng thuốc, xin cho Phương mỗ xem thử, lỡ xung đột với thuốc trị thương hiện tại."
Tề Mộ hít sâu một hơi: "Phương đại phu nói rất đúng! Là Tề mỗ sơ suất!"
Hà Tư Sơn: "Chẳng lẽ ta uống nhầm thuốc rồi sao?"
Phương Khắc: "Không sao, không ảnh hưởng."
Hà Tư Sơn và Tề Mộ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Phương Khắc: "Nếu là ta nhớ không nhầm, Cam Cát Tạp đa số được nhập khẩu từ nước Thiên Trúc, giá cả rất xa xỉ?"
Tề Mộ: "Cam Cát Tạp trong đan hoàn này dùng rất ít, học viện ta có thể lo được."
"Phương mỗ thích nhất nghiên cứu chế tạo đan dược, không biết hai vị có bằng lòng bán cho ta một viên không?"
"Hà Tư Sơn rất hân hạnh. Nếu Phương đại muốn thì cứ việc cầm đi, không cần mua gì đâu."
Tề Mộ lập tức móc ra một cái bình sứ khác dâng lên: "Hà Sơn Trưởng dùng đan hoàn này đã hơn năm năm, hiện giờ dược hiệu kém xa lúc trước, nếu Phương đại phu có thể cải tiến một hai, thì trên dưới Học viện Tam Hòa ta sẽ vô cùng cảm kích!"
Phương Khắc nhận lấy bình sứ: "Phương mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức.
*
"Cho nên thông mạch hoạt huyết đan này có vấn đề sao?" Hoa Nhất Đường nhìn phương thuốc trong tay hỏi.
"Hoàn toàn không có vấn đề." Phương Khắc nói: " Bổ khí sinh huyết, khử ứ sinh mới, thông huyết mạch, lợi khớp xương, tiêu sưng giảm đau, tê liệt chi dưới, càng có hiệu quả giảm đau."
Lâm Tùy An nhìn hồi lâu, đưa ra nghi hoặc: "Cam Cát Tạp này là cái gì?"
"Thảo dược nhập khẩu từ Thiên Trúc, rất đắt tiền. Truyền thuyết kể rằng các tín đồ của vị thần hủy diệt nước Thiên Trúc rất thích nó. Cam Cát Tạp là phiên âm từ tiếng Phạn." Hoa Nhất Đường nói: "Ở nhà Đường, nhiều người gọi loại thuốc này là Ma Thụ diệp."
Trong đầu Lâm Tùy An ong một tiếng: "Đại, đại ma?!"
Phương Khắc: "Cũng có người gọi như vậy. Hoa, lá và quả đều có thể làm thuốc, có công hiệu khử gió tán hàn."
"Hai vị." Lâm Tùy An vội nói: "Theo ta được biết, thuốc này nếu dùng lâu dài, có thể so với độc của quả Long Thần!"
Phương Khắc: "Nếu là dùng với lượng lớn trong thời gian dài thì quả thực có hai, thậm chí còn có thể thành nghiện, nhưng thuốc và độc vốn là đồng nguyên, độc dùng tốt cũng là loại thuốc hữu hiệu nhất. Cam Cát Tạp trong Thông mạch hoạt huyết đan dùng một lượng cực kỳ tinh diệu, sẽ không tạo thành hậu quả mà Lâm nương tử."
Lâm Tùy An vẫn lo lắng: "Chẳng lẽ không có di chứng gì sao?"
Phương Khắc cũng đã đến điều đó điều đó: "Cam Cát Tạp có tác dụng giảm đau tuyệt vời thì không nói, nhưng với tác dụng gây mê nhỏ, có thể gây khiến phản ứng của cơ thể hơi trì độn, nhưng hầu như không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày."
Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bởi vì cô đến từ cái thời đại căm thù Cam Cát Tạp kia quá, cho nên hơi mẫn cảm.
Hoa Nhất Đường nhìn chằm chằm vào phương thuốc, lông mày nhíu lại.
Phương Khắc nghĩ nghĩ: "Các người có cảm thấy Tề Mộ có gì kỳ lạ không?"
Hoa Nhất Đường: "Không vừa mắt."
Lâm Tùy An: "Rất khó bình luận."
Phương Khắc tặc lưỡi: "Quả nhiên không phải ảo giác của ta."
Lâm Tùy An: "Nhưng lời nói cử chỉ của người này đều không thể bắt bẻ, chỉ dựa vào cảm giác của chúng ta đã hoài nghi người này, thì không ổn lắm."
Phương Khắc gật đầu: "Dù sao hắn cũng chẳng làm gì."
"Chưa từng làm gì?"Hoa Nhất Đường ngước mắt, ánh mắt lóe lên: "Chưa chắc."
Lâm Tùy An và Phương Khắc đồng thời nhướng mày nhìn hắn.
Hoa Nhất Đường phủ thêm áo choàng: "Ta đến Quan Tinh Đài xem thử nào."
*
Trạng thái của Hoa Nhất Đường khi leo núi cũng không tốt lắm, càng đi càng chậm, hơi thở ngắn chân cũng cứng đờ, Lâm Tùy An không thể không giơ tay xách, vất vả lắm mới leo lên được Quan Tinh đài, Hoa Nhất Đường bọc chặt áo choàng, mí mắt rũ xuống, tinh thần uể oải, khác hoàn toàn với trạng thái vừa rồi ở trong phòng.
Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ ngươi bị cảm lạnh sao?"
Hoa Nhất Đường ngáp một cái: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Dương Đô, ấm áp quen rồi, nơi này quá lạnh, trời vừa lạnh ta đã mệt rã rời."
Lâm Tùy An: "......
Ra ngươi là gấu ngủ đông hả?
Ban ngày đến Quan Tinh Đài, lại là một cảnh trí khác.
Đưa mắt nhìn lại, đỉnh núi trùng điệp, tuyết đọng chưa tan, khắp núi phủ một lớp trang phục trắng xóa, sương mù dày đặc, tựa như tiên cảnh.
Hoa Nhất Đường ngáp một vòng, nhìn tinh bàn một chút, lại đi đến vị trí Hà Tư Sơn rơi xuống nhìn thử, lại quấn áo choàng quan sát phiến đá trên mặt đất.
"Đây là tảng đá gì?" Hoa Nhất Đường hỏi.
"Không biết." Lâm Tùy An nói: " Nhưng vừa hút nước vừa chống trơn, để ở đây rất thích hợp."
Ngón tay Hoa Nhất Đường sờ sờ: "Đúng là không trơn."
Hai người đang nghiên cứu thì thấy một đội thợ thủ công khiêng rìu, cưa, búa và gậy trúc bò lên, hai thợ thủ công đi đầu ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, cánh tay to eo tròn, một người mặt to như chậu, một người mặt vuông như chuông, thời tiết lạnh như vậy mà chỉ mặc áo mỏng, người còn nóng đến đỉnh đầu bốc hơi, chỉ huy thợ thủ công còn lại dựng hàng rào trúc trong lùm cây bốn phía.
Mắt Hoa Nhất Đường lóe lên, chậm rãi đi qua, lần lượt nhìn các thợ thủ một chút, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ: "Tay nghề tốt, thật sự là tay nghề tốt!"
Lâm Tùy An: Hả?
Giọng Hoa Nhất Đường càng lớn: "Lâm nương tử không phải không hài lòng với các thợ thủ công Hoa mỗ tìm sao? Nhìn xem đội thợ thủ công này tay nghề như thế nào?"
Nói xong, điên cuồng nháy mắt ám hiệu với Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An liếc mắt một cái, không tình nguyện phối hợp một câu: "Cũng bình thường."
Hoa Nhất Đường giơ tay chào hỏi: "Dẫn đầu là vị huynh đệ nào vậy?"
Thực ra các thợ thủ công vừa lên núi đã chú ý tới Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, chỉ là không dám trêu chọc, lúc này nghe được Hoa Nhất Đường kêu gọi, hai gã thợ thủ công dẫn đầu vội vàng vui vẻ chạy tới, cung kính trả lời: "Tiểu nhân bái kiến Hoa tham quân, bái kiến Lâm nương tử.
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Các ngươi biết ta ư?"
"Chúng ta ở Học viện Tam Hòa đã lâu, đương nhiên là nhận ra hai vị quý nhân."
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Tại hạ thấy tay nghề của các ngươi không tệ, là thợ thủ công ở đâu? Gọi là gì?"
Thợ thủ công mặt to: "Tiểu nhân tên Hách Đại Lực, đây là huynh đệ của ta, gọi Ba Vân Phi (thợ thủ công mặt tứ phương vội cúi người), chúng ta đều là thợ thủ công hạng nhất An Đô."
Hoa Nhất Đường: "Hàng rào bảo vệ gần Học viện Tam Hòa đều do các ngươi sửa sao?"
Hách Đại Lực: "Đúng đúng đúng, đều do chúng ta sửa."
Ba Vân Phi nhiệt tình giới thiệu: "Học viện Tam Hòa là khách hàng quen của chúng ta, không riêng gì những hàng rào trúc này, cửa lớn và tàng thư viện đền thờ, Quan Tinh Đài, Quan Vân Đài, Quan Hạnh Đài, Quan Thủy Đài, Quan Vũ Đài, Quan Tuyết Đài, đều là do huynh đệ chúng ta xây, tay nghề cứ phải là rất tốt!"
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Đúng là không tệ, nhất là Quan tinh đài này, khí thế hào hùng, phong cảnh rất đẹp, tại hạ rất thích."
Hác Đại Lực vui vẻ ra mặt: "Hoa tham quân quá khen, chúng ta chỉ làm việc của mình thôi, nếu luận công đầu thì phải nói đến Tề giám viện."
Lâm Tùy An: "Chuyện này có liên quan gì đến Tề giám viện?"
Ba Vân Phi: "Lâm nương tử có điều không biết, tất cả đài các đài ngắm cảnh của Tam Hòa Thất tuyệt cảnh đều do Tề giám viện tự tay thiết kế."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường im lặng liếc nhau.
"Ôi chao, xem ra nhà mời của Lâm nương tử nếu muốn tu sửa thật đẹp, thì không riêng gì phải mời thợ thủ công tốt nhất An Đô mà còn phải mời cả Tề giám viện nữa rồi."
Hác Đại Lực lấy lại tinh thần: "Xin hỏi nhà mới của Lâm nương tử ở nơi nào?"
Hoa Nhất Đường ngượng ngùng, hai gò má hồng phấn: "Phường Thái Bình thành An Đô, cách nhà Hoa thị chỉ có một bức tường."
Hoa Nhất Đường làm ra vẻ mặt này, Hách Đại Lực và Ba Vân Phi vừa nhìn đã hiểu, thầm nghĩ: Trời ạ! Nhà ở phường Thái Bình tấc đất tấc vàng, còn ở bên cạnh Hoa trạch, đó chính là tấc đất mười vàng! Không hổ là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô Hoa Tứ Lang, quả nhiên là ném ngàn vàng cho hồng nhan!"
Ba Vân Phi nuốt nước miếng: "Không biết hai vị đã tìm được thợ xây chưa?"
"Thợ thủ công cũng tìm không ít, đáng tiếc Lâm nương tử không hài lòng lắm, ngày ngày hờn dỗi với Hoa mỗ, làm Hoa mỗ sầu muốn chết, nghe nói Quán Tinh đài cảnh sắc hợp lòng người, mới mang Lâm nương tử đến giải sầu, chưa từng nghĩ, lại tìm được thiết kế ưng ý... " Hoa Nhất Đường chớp đôi lông mi thật dài nhìn qua.
Con hàng này bày ra biểu cảm ghê tởm như thế là muốn làm gì? Lông mày Lâm Tùy An không khống chế được mà co rút.
"Ôi chao, Lâm nương tử chớ giận chớ giận." Hoa Nhất Đường kéo tay áo Lâm Tùy An lắc lắc: "Hoa mỗ tất nhiên chịu bỏ ra số tiền lớn để nhờ Tề giám viện thiết kế nhà mới cho ngươi, chỉ sợ Tề giám viện coi thường tục vật như tiền bạc..."
Lâm Tùy An rút tay áo của mình về: Ngươi đủ rồi đó!
Vành mắt Hoa Nhất Đường đỏ lên, biểu cảm cực kỳ ấm ức.
"Khụ khụ khụ!" Hách Đại Lực cắt ngang Hoa Nhất Đường: "Không giấu gì Hoa tham quân, hai người ta và Tề giám viện cũng coi như có chút giao tình, nếu Hoa tham quân yên tâm giao công việc nhà mới cho chúng ta, chúng ta có thể giúp đi mời Tề giám viện."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường lấp lánh: "Lời này là thật sao?"
Hách Đại Lực: "Tiểu nhân sao dám lừa gạt Hoa tham quân!"
Rất tốt!"Hoa Nhất Đường lấy trong ngực ra một túi lá vàng ném qua: "Cái này coi như tiền đặt cọc."
Hách Đại Lực và Ba Vân Phi suýt nữa thì bị lá vàng đập cho hôn mê, há hốc mồm: "Hoa tham quân chờ tin tức tốt của chúng ta đi!"
Hoa Nhất Đường làm như rất hài lòng, ngồi xổm xuống sờ sờ phiến đá bên Quan Tinh Đài: "Trong nhà mới của Lâm nương tử, cũng phải trải loại đá này, cũng phải dùng kỹ thuật như này.
Hách Đại Lực và Ba Vân Phi ngồi xổm hai bên Hoa Nhất Đường, đồng loạt lắc đầu: "Đừng dùng đá Hồng Sơn, đổi sang dùng Thanh Sơn thì tốt hơn."
"Vì sao?"Lâm Tùy An cũng ngồi xổm xuống: "Ta thấy đá này rất tốt, không đọng nước, còn chống trơn."
Ba Vân Phi: "Hai vị vừa tới An Đô không biết, An Đô mùa đông lạnh dữ dội, mùa hè lại càng khô nóng, cho nên dân chúng An Đô đều thích trải đá Sơn Thạch hoặc đá Thanh Sơn, hai loại đá này đông ấm hè mát, không thấm nước chống trơn, trong ngoài phòng đều có thể dùng, chỉ có điều giá cả có chút khác biệt."
"Có gì khác nhau?" Hoa Nhất Đường hỏi.
"Trong khoảng thời gian ngắn thì không có gì khác nhau." Hách Đại Lực nói: "Điểm khác biệt duy nhất chính là, đá Hồng Sơn không bền, nếu trải ở bên ngoài, gió thổi phơi nắng dầm mưa, thì chưa tới vài năm sẽ hỏng, nhất là mùa đông lạnh lẽo, lại có chút tuyết, thì dễ trở nên giòn."
Nói xong, Hác Đại Lực móc từ sau lưng ra một cái búa, gõ xuống mặt đất vài cái, quả nhiên, phiến đá kia giống như bánh bích quy, rơi xuống rất nhiều mảnh vụn: "Nhìn kìa, vỡ rồi, rơi rồi."
Ba Vân Phi lấy bàn tay phủi phủi mảnh vụn: "Dù là đá Hồng Sơn hay đá Thanh Sơn, trải ở trong nhà, hơn phân nửa là vì mùa hè đi chân trần, mát mẻ thoải mái, hai vị nhìn xem, đá Hồng Sơn vừa vỡ, nhìn qua tuy rằng không có gì, nhưng giẫm lên cấn chân lại có hố trũng. Nếu là người nghèo thì không sao, nhưng Hoa tham quân và Lâm nương tử là quý nhân, vật liệu đá kém chất lượng thế này thì đương nhiên là không thích hợp."
Lâm Tùy An: "Nếu đá Hồng Sơn không tốt, vì sao lại dùng ở Quan Tinh Đài?"
"Học viện Tam Hòa sửa chữa nhà cửa, vườn hoa, đều là An Đô phủ nha cấp, ha ha... " Hác Đại Lực ý vị thâm trường cười: "Qua tay nhiều người, thủ tục phiền phức, sẽ không đủ tiền."
Ba Vân Phi đá Hách Đại Lực một cước, lại nói: "Nhưng hai vị yên tâm, hai huynh đệ chúng ta quen biết vài chủ mỏ đá núi, có thể trực tiếp mua đá núi tốt nhất từ đầu nguồn, tuyệt đối sẽ không dùng đá Hồng Sơn để lấp đầy!"
Hoa Nhất Đường: "Hai vị quả nhiên là người thành tín!"
Ba Vân Phi: "Đó là tất nhiên! chúng ta làm thợ thủ công nhiều năm như vậy, coi trọng rất là thành tín! chỉ có điều... giá của đá Thanh Sơn cao gấp ba lần đá Hồng Sơn..."
"Hoa Tứ Lang ta là người thiếu tiền sao?" Hoa Nhất Đường cười nói.
Hách Đại Lực và Ba Vân Phi liên tục gật đầu đồng ý.
"Không bằng hai vị lại dẫn chúng ta đến mấy chỗ đài ngắm cảnh khác nhìn xem." Hoa Nhất Đường đứng lên: "Có lẽ có thể phát hiện càng nhiều thiết kế thú vị... ôi chao!"
Lời còn chưa dứt, dưới chân đã lảo đảo một cái, cả người không thể khống chế xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thắt lưng Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cổ Lâm Tùy An, hai người lúc này thành công tạo ra bộ tạo hình ưu mỹ "Anh hùng cứu mỹ nhân". Nhưng anh hùng ở đâu là Lâm Tùy An, mỹ nhân là Hoa Nhất Đường.
Hác Đại Lực và Ba Vân Phi trợn mắt há hốc mồm, thợ thủ công làm việc xung quanh đồng loạt "Oa" lên.
Lâm Tùy An cắn răng: "Ngươi làm gì vậy?!"
Hoa Nhất Đường cười gượng: "Ngồi xổm lâu quá, tê chân."
"A a a, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!" Nguyên Hóa vừa mới ngẩng đầu ở cuối đường núi, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến che mặt chạy trốn.
"Nguyên trai trưởng khoan đã!" Hoa Nhất Đường đạp nước đứng lên: " Hoa mỗ còn có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo.
Nguyên Hóa cứng đờ tại chỗ, cứng cổ răng rắc quay đầu lại: "Hả?"
Hoa Nhất Đường vội sửa sang lại quần áo, búi tóc áo choàng, dừng khí thế của tham quân tư pháp: "Nguyên trai trưởng tới thay Hà Sơn trưởng tuần núi sao?"
Nguyên Hóa ngạc nhiên: "Sao Hoa tham quân biết được?"
Hoa Nhất Đường tươi cười: "Tới vừa lúc, cùng đi nào."
Tiểu kịch trường:
Ba Vân Phi: Hắc, thắt lưng Hoa Tứ Lang rất mềm nhỉ, nhìn tư thế nhỏ này, chân nhỏ vểnh lên, mắt Lâm nương tử đều nhìn ngây người rồi.
Hách Đại Lực: Chậc, không hổ là công tử căn chơi đệ nhất Dương Đô, thủ đoạn trêu chọc tiểu nương tử đúng là điều luyện.
23.11.2023
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 244: Hắn thật sự không làm gì hết sao
Sau đó mấy ngày, Học viện Tam Hòa lại khôi phục lại sự bình tĩnh như xưa.
Bạch Nhữ Nghi không hổ là đệ nhất tài tử Đường quốc, mặc dù đang trong trạng thái thất tình tan nát cõi lòng, vẫn có thể hoàn mỹ hoàn thành công tác giảng dạy, các học sinh nghe như si như say, sau khi kết thúc khóa học cũng không chịu rời đi, hoặc là mất ăn mất ngủ quấn lấy Bạch Nhữ Nghi giải đáp nghi vấn, hoặc là suốt đêm thảo luận văn chương giảng dạy, bầu không khí học tập vô và nồng đậm. Bạch Nhữ Nghi bận rộn đến thời gian ngủ cũng không có, nỗi thương cảm trong lòng bất tri bất giác cũng bị vơi đi rất nhiều.
Có Hoa Nhất Phong dốc lòng chiếu cố, thương thế của Hà Tư Sơn một ngày một đỡ hơn, việc ăn uống sinh hoạt thường ngày lại có Tề Mộ giúp đỡ, trọng trách của Phương Khắc nhẹ đi không ít, lúc nhàn hạ cũng đến Minh Lý đường nghe Bạch Nhữ Nghi giảng dạy.
Điều làm Phương Khắc ngạc nhiên chính là, ngày hôm đó nhìn thấy bóng dáng Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An ở Minh Lý đường, cũng không biết hai người này nghĩ như thế nào... ngồi ở hàng cuối cùng, vừa mới bắt đầu còn ra dáng cầm sách, chưa tới một khắc đồng hồ thì đã ngủ thiếp đi. Điều khác biệt duy nhất là Hoa Nhất Đường cả người ghé vào trên bàn ngủ đến nước miếng giàn giụa, Lâm Tùy An thì ngồi thẳng tắp ngủ trong im lặng.
Phương Khắc: "......
Cần gì phải làm thế chứ?
Hoa Nhất Đường ước chừng là cổ không thoải mái lắm, trong lúc ngủ mơ lấy ra mấy quyển sách gấp lại, gối đầu lên, thủ pháp thành thạo, thậm chí không cần mở mắt, vừa nhìn đã biết là kỹ năng luyện được trong nhiều năm. Lâm Tùy An đang ngủ gật, đầu đột nhiên hướng về phía trước một chút, thiếu chút nữa đụng vào bàn, giật mình đứng thẳng dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ôm Thiên Tịnh ngủ.
Mất mặt quá.
Phương Khắc thật sự nhìn không nổi nữa, đang muốn xoay người rời đi lại thấy Tề Mồ ở một cánh khác ngoài cửa sổ.
Tề Mộ mặc một bộ áo bông màu trắng, đầu đeo trâm gỗ, trang phục giống Bạch Nhữ Nghi bảy phần, lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn Bạch Nhữ Nghi... Phương Khắc híp mắt... cảm giác Tề Mộ dường như không phải nhìn Bạch Nhữ Nghi, mà là nhìn vào vị trí Bạch Nhữ Nghi ngồi.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Tề Mộ khá nhiều, hắn phát hiện người này có hơi quái dị, lúc đối mặt với Hà Tư Sơn thì tôn kính cung hiếu, nói năng nhỏ nhẹ, ăn uống sinh hoạt thường ngày lo lắng chu đáo, lúc đối diện với Hoa Nhất Phong thì tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, thậm chí sẽ không liếc mắt nhìn nhiều một cái, lúc đối diện với Mộc Hạ và hắn, ôn văn nho nhã, khiêm tốn hữu lễ.
Nhân vật như thế, vốn nên khiến người ta cảm thấy như gió xuân, thế lại khiến Phương Khắc cảm thấy chán ghét.
Tề Mộ giống như một người cố ý xây dựng hình tượng, lúc nào cũng tỏ ra hoàn mỹ, thế nhưng lại lộ ra cảm giác không thích hợp.
Rất nhanh, Phương Khắc đã phát hiện ra cảm giác không thích hợp này đến từ đâu.
Khi không có người chú ý, Tề Mộ sẽ cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại, lặng lẽ đứng một bên, gương mặt không chút thay đổi nhìn Hà Tư Sơn, có loại cảm giác trầm mặc kinh hãi. Nhưng chỉ cần phát hiện có người nhìn về phía hắn, thì cảm giác kỳ dị này sẽ biến mất ngay.
Phương Khắc từng hỏi Mộc Hạ, Mộc Hạ cũng có cảm giác tương tự.
Rất nhanh, Tề Mộ đã phát hiện Phương Khắc, ôn hòa cười rồi lại gật đầu rời đi.
Tề Mộ đến trai xá Thanh Bình Nhạc ở đông uyển, đó vốn là phòng của Phương Khắc, bây giờ là phòng bệnh của Hà Tư Sơn, Phương Khắc tất nhiên cũng đi theo, Hoa Nhất Phong không có ở đây, có lẽ là đi sắc thuốc, vừa vặn nhìn thấy Tề Mộ lấy một bình sứ màu trắng ra đưa cho Hà Tư Sơn, trong bình là thuốc viên màu đen.
Phương Khắc bước một bước dài tiến lên bắt lấy bình sứ, đoạt lấy viên thuốc trong tay Hà Tư Sơn: "Đây là thuốc gì?"
Tề Mộ hoảng sợ, Hà Tư Sơn vội giải thích: "Đây là thông mạch hoạt huyết đan Hà mỗ thường dùng."
Phương Khắc cầm viên thuốc ngửi ngửi: "Đương Quy, Hoàng Kỳ, Đan Sâm, Trạch Lan Diệp, Xích Thược, Đỗ Trọng, Lộc Giác Phiến, Địa Long, Cam Thảo, Ngưu Đầu Gối, đu đủ, Ngũ Gia Bì, còn có một vị là..." Đột nhiên giương mắt nhìn chằm chằm Tề Mộ: "Cam Cát Tạp?!
Tề Mộ kinh ngạc: "Phương đại phu quả nhiên y thuật cao siêu, bác học đa văn, chỉ cần ngửi một cái là có thể nhận ra thành phần thông mạch hoạt huyết đan này, Tề mỗ bội phục."
Phương Khắc trả bình thuốc lại cho Hà Tư Sơn: "Thuốc này dùng để trị thương cho chân của Hà Tư Sơn sao?"
"Đúng là như thế." Hà Tư Sơn gật đầu nói: "Chân phải của ta bị thương đã hơn ba mươi năm, mỗi khi trời mưa tuyết rơi rét lạnh liền đau dữ dội, may mà Tề giám viện tìm đọc y điển cổ tịch, đi hỏi thăm nhiều vị danh y, phối hợp với thông mạch hoạt huyết đan này, mới có thể sống qua mùa đông dài đằng đẵng này."
Tề Mộ: "Phương thuốc này có chỗ nào không ổn sao?"
"Không có gì không ổn, rất đúng bệnh." Phương Khắc nói: " Chỉ là lần sau trước khi dùng thuốc, xin cho Phương mỗ xem thử, lỡ xung đột với thuốc trị thương hiện tại."
Tề Mộ hít sâu một hơi: "Phương đại phu nói rất đúng! Là Tề mỗ sơ suất!"
Hà Tư Sơn: "Chẳng lẽ ta uống nhầm thuốc rồi sao?"
Phương Khắc: "Không sao, không ảnh hưởng."
Hà Tư Sơn và Tề Mộ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Phương Khắc: "Nếu là ta nhớ không nhầm, Cam Cát Tạp đa số được nhập khẩu từ nước Thiên Trúc, giá cả rất xa xỉ?"
Tề Mộ: "Cam Cát Tạp trong đan hoàn này dùng rất ít, học viện ta có thể lo được."
"Phương mỗ thích nhất nghiên cứu chế tạo đan dược, không biết hai vị có bằng lòng bán cho ta một viên không?"
"Hà Tư Sơn rất hân hạnh. Nếu Phương đại muốn thì cứ việc cầm đi, không cần mua gì đâu."
Tề Mộ lập tức móc ra một cái bình sứ khác dâng lên: "Hà Sơn Trưởng dùng đan hoàn này đã hơn năm năm, hiện giờ dược hiệu kém xa lúc trước, nếu Phương đại phu có thể cải tiến một hai, thì trên dưới Học viện Tam Hòa ta sẽ vô cùng cảm kích!"
Phương Khắc nhận lấy bình sứ: "Phương mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức.
*
"Cho nên thông mạch hoạt huyết đan này có vấn đề sao?" Hoa Nhất Đường nhìn phương thuốc trong tay hỏi.
"Hoàn toàn không có vấn đề." Phương Khắc nói: " Bổ khí sinh huyết, khử ứ sinh mới, thông huyết mạch, lợi khớp xương, tiêu sưng giảm đau, tê liệt chi dưới, càng có hiệu quả giảm đau."
Lâm Tùy An nhìn hồi lâu, đưa ra nghi hoặc: "Cam Cát Tạp này là cái gì?"
"Thảo dược nhập khẩu từ Thiên Trúc, rất đắt tiền. Truyền thuyết kể rằng các tín đồ của vị thần hủy diệt nước Thiên Trúc rất thích nó. Cam Cát Tạp là phiên âm từ tiếng Phạn." Hoa Nhất Đường nói: "Ở nhà Đường, nhiều người gọi loại thuốc này là Ma Thụ diệp."
Trong đầu Lâm Tùy An ong một tiếng: "Đại, đại ma?!"
Phương Khắc: "Cũng có người gọi như vậy. Hoa, lá và quả đều có thể làm thuốc, có công hiệu khử gió tán hàn."
"Hai vị." Lâm Tùy An vội nói: "Theo ta được biết, thuốc này nếu dùng lâu dài, có thể so với độc của quả Long Thần!"
Phương Khắc: "Nếu là dùng với lượng lớn trong thời gian dài thì quả thực có hai, thậm chí còn có thể thành nghiện, nhưng thuốc và độc vốn là đồng nguyên, độc dùng tốt cũng là loại thuốc hữu hiệu nhất. Cam Cát Tạp trong Thông mạch hoạt huyết đan dùng một lượng cực kỳ tinh diệu, sẽ không tạo thành hậu quả mà Lâm nương tử."
Lâm Tùy An vẫn lo lắng: "Chẳng lẽ không có di chứng gì sao?"
Phương Khắc cũng đã đến điều đó điều đó: "Cam Cát Tạp có tác dụng giảm đau tuyệt vời thì không nói, nhưng với tác dụng gây mê nhỏ, có thể gây khiến phản ứng của cơ thể hơi trì độn, nhưng hầu như không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày."
Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bởi vì cô đến từ cái thời đại căm thù Cam Cát Tạp kia quá, cho nên hơi mẫn cảm.
Hoa Nhất Đường nhìn chằm chằm vào phương thuốc, lông mày nhíu lại.
Phương Khắc nghĩ nghĩ: "Các người có cảm thấy Tề Mộ có gì kỳ lạ không?"
Hoa Nhất Đường: "Không vừa mắt."
Lâm Tùy An: "Rất khó bình luận."
Phương Khắc tặc lưỡi: "Quả nhiên không phải ảo giác của ta."
Lâm Tùy An: "Nhưng lời nói cử chỉ của người này đều không thể bắt bẻ, chỉ dựa vào cảm giác của chúng ta đã hoài nghi người này, thì không ổn lắm."
Phương Khắc gật đầu: "Dù sao hắn cũng chẳng làm gì."
"Chưa từng làm gì?"Hoa Nhất Đường ngước mắt, ánh mắt lóe lên: "Chưa chắc."
Lâm Tùy An và Phương Khắc đồng thời nhướng mày nhìn hắn.
Hoa Nhất Đường phủ thêm áo choàng: "Ta đến Quan Tinh Đài xem thử nào."
*
Trạng thái của Hoa Nhất Đường khi leo núi cũng không tốt lắm, càng đi càng chậm, hơi thở ngắn chân cũng cứng đờ, Lâm Tùy An không thể không giơ tay xách, vất vả lắm mới leo lên được Quan Tinh đài, Hoa Nhất Đường bọc chặt áo choàng, mí mắt rũ xuống, tinh thần uể oải, khác hoàn toàn với trạng thái vừa rồi ở trong phòng.
Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ ngươi bị cảm lạnh sao?"
Hoa Nhất Đường ngáp một cái: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Dương Đô, ấm áp quen rồi, nơi này quá lạnh, trời vừa lạnh ta đã mệt rã rời."
Lâm Tùy An: "......
Ra ngươi là gấu ngủ đông hả?
Ban ngày đến Quan Tinh Đài, lại là một cảnh trí khác.
Đưa mắt nhìn lại, đỉnh núi trùng điệp, tuyết đọng chưa tan, khắp núi phủ một lớp trang phục trắng xóa, sương mù dày đặc, tựa như tiên cảnh.
Hoa Nhất Đường ngáp một vòng, nhìn tinh bàn một chút, lại đi đến vị trí Hà Tư Sơn rơi xuống nhìn thử, lại quấn áo choàng quan sát phiến đá trên mặt đất.
"Đây là tảng đá gì?" Hoa Nhất Đường hỏi.
"Không biết." Lâm Tùy An nói: " Nhưng vừa hút nước vừa chống trơn, để ở đây rất thích hợp."
Ngón tay Hoa Nhất Đường sờ sờ: "Đúng là không trơn."
Hai người đang nghiên cứu thì thấy một đội thợ thủ công khiêng rìu, cưa, búa và gậy trúc bò lên, hai thợ thủ công đi đầu ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, cánh tay to eo tròn, một người mặt to như chậu, một người mặt vuông như chuông, thời tiết lạnh như vậy mà chỉ mặc áo mỏng, người còn nóng đến đỉnh đầu bốc hơi, chỉ huy thợ thủ công còn lại dựng hàng rào trúc trong lùm cây bốn phía.
Mắt Hoa Nhất Đường lóe lên, chậm rãi đi qua, lần lượt nhìn các thợ thủ một chút, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ: "Tay nghề tốt, thật sự là tay nghề tốt!"
Lâm Tùy An: Hả?
Giọng Hoa Nhất Đường càng lớn: "Lâm nương tử không phải không hài lòng với các thợ thủ công Hoa mỗ tìm sao? Nhìn xem đội thợ thủ công này tay nghề như thế nào?"
Nói xong, điên cuồng nháy mắt ám hiệu với Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An liếc mắt một cái, không tình nguyện phối hợp một câu: "Cũng bình thường."
Hoa Nhất Đường giơ tay chào hỏi: "Dẫn đầu là vị huynh đệ nào vậy?"
Thực ra các thợ thủ công vừa lên núi đã chú ý tới Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, chỉ là không dám trêu chọc, lúc này nghe được Hoa Nhất Đường kêu gọi, hai gã thợ thủ công dẫn đầu vội vàng vui vẻ chạy tới, cung kính trả lời: "Tiểu nhân bái kiến Hoa tham quân, bái kiến Lâm nương tử.
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Các ngươi biết ta ư?"
"Chúng ta ở Học viện Tam Hòa đã lâu, đương nhiên là nhận ra hai vị quý nhân."
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Tại hạ thấy tay nghề của các ngươi không tệ, là thợ thủ công ở đâu? Gọi là gì?"
Thợ thủ công mặt to: "Tiểu nhân tên Hách Đại Lực, đây là huynh đệ của ta, gọi Ba Vân Phi (thợ thủ công mặt tứ phương vội cúi người), chúng ta đều là thợ thủ công hạng nhất An Đô."
Hoa Nhất Đường: "Hàng rào bảo vệ gần Học viện Tam Hòa đều do các ngươi sửa sao?"
Hách Đại Lực: "Đúng đúng đúng, đều do chúng ta sửa."
Ba Vân Phi nhiệt tình giới thiệu: "Học viện Tam Hòa là khách hàng quen của chúng ta, không riêng gì những hàng rào trúc này, cửa lớn và tàng thư viện đền thờ, Quan Tinh Đài, Quan Vân Đài, Quan Hạnh Đài, Quan Thủy Đài, Quan Vũ Đài, Quan Tuyết Đài, đều là do huynh đệ chúng ta xây, tay nghề cứ phải là rất tốt!"
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Đúng là không tệ, nhất là Quan tinh đài này, khí thế hào hùng, phong cảnh rất đẹp, tại hạ rất thích."
Hác Đại Lực vui vẻ ra mặt: "Hoa tham quân quá khen, chúng ta chỉ làm việc của mình thôi, nếu luận công đầu thì phải nói đến Tề giám viện."
Lâm Tùy An: "Chuyện này có liên quan gì đến Tề giám viện?"
Ba Vân Phi: "Lâm nương tử có điều không biết, tất cả đài các đài ngắm cảnh của Tam Hòa Thất tuyệt cảnh đều do Tề giám viện tự tay thiết kế."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường im lặng liếc nhau.
"Ôi chao, xem ra nhà mời của Lâm nương tử nếu muốn tu sửa thật đẹp, thì không riêng gì phải mời thợ thủ công tốt nhất An Đô mà còn phải mời cả Tề giám viện nữa rồi."
Hác Đại Lực lấy lại tinh thần: "Xin hỏi nhà mới của Lâm nương tử ở nơi nào?"
Hoa Nhất Đường ngượng ngùng, hai gò má hồng phấn: "Phường Thái Bình thành An Đô, cách nhà Hoa thị chỉ có một bức tường."
Hoa Nhất Đường làm ra vẻ mặt này, Hách Đại Lực và Ba Vân Phi vừa nhìn đã hiểu, thầm nghĩ: Trời ạ! Nhà ở phường Thái Bình tấc đất tấc vàng, còn ở bên cạnh Hoa trạch, đó chính là tấc đất mười vàng! Không hổ là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô Hoa Tứ Lang, quả nhiên là ném ngàn vàng cho hồng nhan!"
Ba Vân Phi nuốt nước miếng: "Không biết hai vị đã tìm được thợ xây chưa?"
"Thợ thủ công cũng tìm không ít, đáng tiếc Lâm nương tử không hài lòng lắm, ngày ngày hờn dỗi với Hoa mỗ, làm Hoa mỗ sầu muốn chết, nghe nói Quán Tinh đài cảnh sắc hợp lòng người, mới mang Lâm nương tử đến giải sầu, chưa từng nghĩ, lại tìm được thiết kế ưng ý... " Hoa Nhất Đường chớp đôi lông mi thật dài nhìn qua.
Con hàng này bày ra biểu cảm ghê tởm như thế là muốn làm gì? Lông mày Lâm Tùy An không khống chế được mà co rút.
"Ôi chao, Lâm nương tử chớ giận chớ giận." Hoa Nhất Đường kéo tay áo Lâm Tùy An lắc lắc: "Hoa mỗ tất nhiên chịu bỏ ra số tiền lớn để nhờ Tề giám viện thiết kế nhà mới cho ngươi, chỉ sợ Tề giám viện coi thường tục vật như tiền bạc..."
Lâm Tùy An rút tay áo của mình về: Ngươi đủ rồi đó!
Vành mắt Hoa Nhất Đường đỏ lên, biểu cảm cực kỳ ấm ức.
"Khụ khụ khụ!" Hách Đại Lực cắt ngang Hoa Nhất Đường: "Không giấu gì Hoa tham quân, hai người ta và Tề giám viện cũng coi như có chút giao tình, nếu Hoa tham quân yên tâm giao công việc nhà mới cho chúng ta, chúng ta có thể giúp đi mời Tề giám viện."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường lấp lánh: "Lời này là thật sao?"
Hách Đại Lực: "Tiểu nhân sao dám lừa gạt Hoa tham quân!"
Rất tốt!"Hoa Nhất Đường lấy trong ngực ra một túi lá vàng ném qua: "Cái này coi như tiền đặt cọc."
Hách Đại Lực và Ba Vân Phi suýt nữa thì bị lá vàng đập cho hôn mê, há hốc mồm: "Hoa tham quân chờ tin tức tốt của chúng ta đi!"
Hoa Nhất Đường làm như rất hài lòng, ngồi xổm xuống sờ sờ phiến đá bên Quan Tinh Đài: "Trong nhà mới của Lâm nương tử, cũng phải trải loại đá này, cũng phải dùng kỹ thuật như này.
Hách Đại Lực và Ba Vân Phi ngồi xổm hai bên Hoa Nhất Đường, đồng loạt lắc đầu: "Đừng dùng đá Hồng Sơn, đổi sang dùng Thanh Sơn thì tốt hơn."
"Vì sao?"Lâm Tùy An cũng ngồi xổm xuống: "Ta thấy đá này rất tốt, không đọng nước, còn chống trơn."
Ba Vân Phi: "Hai vị vừa tới An Đô không biết, An Đô mùa đông lạnh dữ dội, mùa hè lại càng khô nóng, cho nên dân chúng An Đô đều thích trải đá Sơn Thạch hoặc đá Thanh Sơn, hai loại đá này đông ấm hè mát, không thấm nước chống trơn, trong ngoài phòng đều có thể dùng, chỉ có điều giá cả có chút khác biệt."
"Có gì khác nhau?" Hoa Nhất Đường hỏi.
"Trong khoảng thời gian ngắn thì không có gì khác nhau." Hách Đại Lực nói: "Điểm khác biệt duy nhất chính là, đá Hồng Sơn không bền, nếu trải ở bên ngoài, gió thổi phơi nắng dầm mưa, thì chưa tới vài năm sẽ hỏng, nhất là mùa đông lạnh lẽo, lại có chút tuyết, thì dễ trở nên giòn."
Nói xong, Hác Đại Lực móc từ sau lưng ra một cái búa, gõ xuống mặt đất vài cái, quả nhiên, phiến đá kia giống như bánh bích quy, rơi xuống rất nhiều mảnh vụn: "Nhìn kìa, vỡ rồi, rơi rồi."
Ba Vân Phi lấy bàn tay phủi phủi mảnh vụn: "Dù là đá Hồng Sơn hay đá Thanh Sơn, trải ở trong nhà, hơn phân nửa là vì mùa hè đi chân trần, mát mẻ thoải mái, hai vị nhìn xem, đá Hồng Sơn vừa vỡ, nhìn qua tuy rằng không có gì, nhưng giẫm lên cấn chân lại có hố trũng. Nếu là người nghèo thì không sao, nhưng Hoa tham quân và Lâm nương tử là quý nhân, vật liệu đá kém chất lượng thế này thì đương nhiên là không thích hợp."
Lâm Tùy An: "Nếu đá Hồng Sơn không tốt, vì sao lại dùng ở Quan Tinh Đài?"
"Học viện Tam Hòa sửa chữa nhà cửa, vườn hoa, đều là An Đô phủ nha cấp, ha ha... " Hác Đại Lực ý vị thâm trường cười: "Qua tay nhiều người, thủ tục phiền phức, sẽ không đủ tiền."
Ba Vân Phi đá Hách Đại Lực một cước, lại nói: "Nhưng hai vị yên tâm, hai huynh đệ chúng ta quen biết vài chủ mỏ đá núi, có thể trực tiếp mua đá núi tốt nhất từ đầu nguồn, tuyệt đối sẽ không dùng đá Hồng Sơn để lấp đầy!"
Hoa Nhất Đường: "Hai vị quả nhiên là người thành tín!"
Ba Vân Phi: "Đó là tất nhiên! chúng ta làm thợ thủ công nhiều năm như vậy, coi trọng rất là thành tín! chỉ có điều... giá của đá Thanh Sơn cao gấp ba lần đá Hồng Sơn..."
"Hoa Tứ Lang ta là người thiếu tiền sao?" Hoa Nhất Đường cười nói.
Hách Đại Lực và Ba Vân Phi liên tục gật đầu đồng ý.
"Không bằng hai vị lại dẫn chúng ta đến mấy chỗ đài ngắm cảnh khác nhìn xem." Hoa Nhất Đường đứng lên: "Có lẽ có thể phát hiện càng nhiều thiết kế thú vị... ôi chao!"
Lời còn chưa dứt, dưới chân đã lảo đảo một cái, cả người không thể khống chế xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thắt lưng Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cổ Lâm Tùy An, hai người lúc này thành công tạo ra bộ tạo hình ưu mỹ "Anh hùng cứu mỹ nhân". Nhưng anh hùng ở đâu là Lâm Tùy An, mỹ nhân là Hoa Nhất Đường.
Hác Đại Lực và Ba Vân Phi trợn mắt há hốc mồm, thợ thủ công làm việc xung quanh đồng loạt "Oa" lên.
Lâm Tùy An cắn răng: "Ngươi làm gì vậy?!"
Hoa Nhất Đường cười gượng: "Ngồi xổm lâu quá, tê chân."
"A a a, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!" Nguyên Hóa vừa mới ngẩng đầu ở cuối đường núi, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến che mặt chạy trốn.
"Nguyên trai trưởng khoan đã!" Hoa Nhất Đường đạp nước đứng lên: " Hoa mỗ còn có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo.
Nguyên Hóa cứng đờ tại chỗ, cứng cổ răng rắc quay đầu lại: "Hả?"
Hoa Nhất Đường vội sửa sang lại quần áo, búi tóc áo choàng, dừng khí thế của tham quân tư pháp: "Nguyên trai trưởng tới thay Hà Sơn trưởng tuần núi sao?"
Nguyên Hóa ngạc nhiên: "Sao Hoa tham quân biết được?"
Hoa Nhất Đường tươi cười: "Tới vừa lúc, cùng đi nào."
Tiểu kịch trường:
Ba Vân Phi: Hắc, thắt lưng Hoa Tứ Lang rất mềm nhỉ, nhìn tư thế nhỏ này, chân nhỏ vểnh lên, mắt Lâm nương tử đều nhìn ngây người rồi.
Hách Đại Lực: Chậc, không hổ là công tử căn chơi đệ nhất Dương Đô, thủ đoạn trêu chọc tiểu nương tử đúng là điều luyện.
23.11.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.