Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 165: Gậy Chọc Shit Đầu Tiên Ở Ích Đô

Âu Dương Mặc Tâm

01/01/2024

Tư thế trượt xuống quỳ lạy của đối phương nhanh đến thế, đừng nói Lăng Chi Nhan, Hoa Nhất Đường đều thấy khoa trương, khoan dung đại lượng nói: "Cũng không cần hành đại lễ..."

"Tứ gia gia nói như vậy sai rồi! Cái gọi là: Quốc thượng lễ tắc quốc xương, gia thượng lễ tắc gia đại, thân thượng lễ tắc thân tu, tâm hữu lễ tắc tâm thái(*), Hoa thị ta là người thuộc ngũ tính thất tông, không thể bỏ đi lễ nghĩa được ạ." Nam tử để râu kia mở miệng bằng một chuỗi các từ khẳng khái kích động: "Tứ gia gia là trưởng bối của bản tông Hoa thị, chúng ta vốn nên tắm rửa thay quần áo trai giới ba ngày để đến bái kiến, hôm nay đường đột thế này rất là rất không ổn, xin nhận cháu đây một bái."

(*)Quốc gia có lễ nghĩa thì mới thịnh vượng, gia đình có lễ nghĩa thì mới lớn mạnh, người lễ nghĩa mới có thể nâng cao bản thân, tâm có lễ nghĩa mới yên bình.(em dịch đại khái cái nghĩa, dịch dở quá nên để riêng dưới đây ạ)

Nói xong, lại dập đầu ba cái.

Hoa Nhất Đường giật mình, híp mắt đánh giá người trước mắt một lượt, giật mình nói: "Chẳng lẽ ngươi là..."

Nam tử để râu nước mắt lưng tròng: "Tứ gia gia người cuối cùng cũng nhớ ra rồi! Là cháu đây!"

Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: "Vị này là..."

"Nhà ngoại của Hoa thị, đương gia Hoa Nhị Mộc, mấy năm trước định cư ở Ích Đô, tính theo bối phận thì là cháu của Hoa mỗ." Hoa Nhất Đường gõ quạt cười nói: "Nhị Mộc ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà đã có râu rồi, khó trách ta không nhận ra."

Hoa Nhị Mộc: "Tứ gia gia nói đùa, cháu đã hơn bốn mươi tuổi, sớm nên để râu rồi."

"Mấy vị phía sau đều là vãn bối bên nhà ngoại sao?"

"Nhãn lực của Tứ gia gia tốt lắm, những người này đều là chắt của Tứ gia gia."

"Ái chà, mới mấy năm không gặp, đã lớn như vậy rồi?"

"Lão đại năm nay đã chuẩn bị bàn hôn sự, nếu thuận lợi thì sang năm Tứ gia gia sẽ có thể bế chút rồi đấy ạ."

(cháu chắt chút chít ạ, không cũng chả biết dịch gì, ai có kiến nghị gì cmt dưới em biết nha)

"Ừ. Rất tốt."

"Đều là nhờ phúc của Tứ gian gia."

...

Một lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi cúi người há mồm ngậm miệng đều xưng mình là cháu trai, một thiếu niên mười bảy tuổi tự xưng là gia gia, hai người cứ như vậy không coi ai ra gì thân thiết tán gẫu, tình hình lại còn rất hài hòa.

Lâm Tùy An nằm sấp trên cửa sổ xe nhìn mà thán phục không thôi: Không thể ngờ được bối cảnh của Hoa Nhất Đường còn thái quá hơn cả Vạn Lâm, mới tí tuổi đầu đã thăng cấp làm ông tổ luôn rồi.

Chỉ là, nhất định phải quỳ để nói chuyện phiếm như vậy sao, đầu gối bọn họ không đau à?

Lăng Chi Nhan nhìn không nổi nữa, thấp giọng nhắc nhở: "Tứ lang, hay là để cho... khụ, các cháu của ngươi đứng lên nói chuyện đi."

"Tuyệt đối không được! Lễ không thể bị hủy!" Hoa Nhị Mộc chợt nóng nảy: "Mau mau, dập đầu với tổ gia gia."

Phía sau một đám thanh niên đập đầu hét to: "Bái kiến tổ gia gia!"

Lăng Chi Nhan ngây người, thầm nghĩ đám người này rốt cuộc muốn làm gì?!

"Lục Lang ngươi bối phận nhỏ, không hiểu quy củ." Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ vào bả vai Lăng Chi Nhan: "Trưởng bối lần đầu tiên gặp tiểu bối, đều muốn lễ gặp mặt. Mộc Hạ."

Mộc Hạ nhảy xuống xe, bưng ra rương gỗ đàn từ trong xe ra, phát "Lễ gặp mặt" bên trong cho các vị chắt, về phần nội dung lễ gặp mặt, đương nhiên là lá vàng giản dị nhất của Hoa thị, chẳng qua lần này là phiên bản Plus, một túi năm mươi vàng, một lượng vàng, mù hết cả mắt.

"Ta đến vội quá, không có chuẩn bị gì, chút quà mọn này mấy cháu chắt chớ chê nhé." Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm vung quạt lên: "Dưới đất lạnh, đừng quỳ nữa, đứng lên đi."

"Đa tạ tổ gia gia!" Tiếng hét của mấy đứa chắt đinh tai nhức óc.

Lâm Tùy An nhìn mà đỏ mắt: Hay lắm, khó trách Hoa Nhị Mộc luôn miệng nói "Lễ không thể thiếu", thì ra dập đầu thì có bao lì xì lớn!

Lăng Chi Nhan nắm chặt dây ngựa mà run rẩy không thôi, phỏng chừng trái tim cũng đang run rẩy. Tròng mắt dân chúng vây xem trên cầu Vạn Lý đều muốn rớt ra, hận không thể cũng quỳ xuống nhận ông tổ gia gia này ngay tại chỗ.

Cận Nhược suy sụp, xách ngựa đi rảo đến bên cạnh xe ngựa: "Họ Hoa đưa trà Bách Hoa cho Tịnh Môn mua bán sảng khoái như vậy, chẳng lẽ cũng muốn làm gia gia của ta?!"

Phương Khắc híp mắt, ngón tay chậm rãi vuốt v e rương gỗ lớn, biểu cảm còn khó coi hơn cả Cận Nhược. Lâm Tùy An hoảng hốt nhớ lại, lương tháng của Phương Khắc là năm mươi vàng, quả thực hơi trùng hợp.

Nhận thân thích, lại tán gẫu xong, Hoa Nhị Mộc dẫn các chắt hộ tống họ đi về phía trước, đội ngũ Hoa Nhất Đường vốn chỉ có ba chiếc xe ngựa xa hoa, bốn con tuyết bạch thần tuấn, đã là xa hoa đến cực điểm, bây giờ lại có thêm một đống áo gấm đai ngọc hộ tống, lại càng thêm xa hoa kiêu ngạo, chậm rãi đi tới trước cửa thành Vạn Dặm Kiều phía nam, binh lính cửa thành sợ tới mức chẳng tra xét giấy thông hành, dứt khoát cho qua.

Vào cửa thành, phía đối diện là một con đường trung tâm thẳng tắp, đường rộng mười trượng, hai bên trồng cây hòe lớn, dưới bóng râm xanh tươi tốt là khu lý phường chỉ có tên mà không có thực, trên tường phường đục lỗ, người đi đường và các thương nhân đi qua lại không bị cản trở, hàng phố lụa Đông Sa, hàng chiếu mũ, hàng tơ lụa, hàng gấm Thục rực rỡ muôn màu muôn vẻ, tên của những hàng phố kia rất văn nghệ, ví dụ như: "Ỷ Hà quán", "Tiểu Hồng Trúc", "Tải Thâm Hành", "Dính Bút hương", Lâm Tùy An nhìn mà chả hiểu gì.



Cận Nhược phổ cập kiến thức: "Đây đều là những cửa hàng giấy Thục."

Hoa Nhị Mộc nắm bắt cơ hội nhiệt tình giới thiệu: "Đường lớn Trung Cù đi về phía tây là khu Nam Tam của Ích Đô, Đi qua suối Hoán Hoa, các khu lần lượt có các phường là Thái Bạch, Thanh Thiên. Giấy làm bằng suối Hoán Hoa, kết cấu tuyệt vời, nổi tiếng nhất nước Đường, có câu nói là một giấy vạn vàng. Cho nên, phía tây đường lớn Trung Cù đã số là sản xuất giấy, thương nhân mua bán giấy Thục cũng tụ tập ở đây."

Đang nói thì trong cửa hàng rất văn nghệ của phường giấy Thục đột nhiên xuất hiện một dị chủng, mặt tiền rất lớn, tấm biển cực rộng, bốn khung khảm bạc, đề năm chữ "Hạ bút như có thần", trước cửa bày một tấm biển giảm giá, tiêu đề "Không mua đừng hối hận", viết đầy chi tiết giảm giá giấy Thục vào ngày đó. Thương nhân trước cửa chen chúc đông đúc, là một trong những cửa hàng làm ăn tốt nhất.

Mọi người: "......"

Không cần hỏi, phong cách bảy phần khoa trương ba phần không đứng đắn này, nhất định là sản nghiệp của Hoa thị.

Hoa Nhị Mộc: "Tứ gia gia cảm thấy tên cửa hàng của chúng ta thế nào?"

"Rất tốt!" Hoa Nhất Đường vẫy quạt gật đầu: "Đúng với ý nghĩa của tổ huấn Hoa thị ta."

Hoa Nhị Mộc chợt cảm thấy trên mặt chói sáng, cực kỳ đắc ý, đuôi ngựa lắc lư rất vui vẻ.

Đi về phía trước, trong tầm mắt xuất hiện hai tòa nhà cao sáu tầng, phân ra hai bên đường lớn Trung Cù, mái hiên đen bên trái cột xanh, bên phải cột xanh ngói đỏ, cao vút lên mây, khí thế phi thường, giống như hai thần thú khổng lồ bảo vệ Ích Đô.

"Phía tây là Trương Nghi Lâu, phía đông là Tán Hoa Lâu, đều là nơi tốt để ngắm cảnh." Hoa Nhị Mộc giục ngựa tiến đến bên cạnh Hoa Nhất Đường, cười ha hả nói: "Cháu đã đặt phòng riêng ở Trương Nghi Lâu rồi, lát nữa sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho Tứ gia gia."

Hoa Nhất Đường đức cao trọng vọng vỗ vỗ bả vai Hoa Nhị Mộc, tỏ vẻ rất hài lòng.

Đường Trung Cù thông thẳng với cửa nam nha thành, lúc này đây, binh lính giữ thành cuối cùng cũng tận chức, tra lệnh thông thành rồi vội cho người đi qua. Đến nơi này, Hoa Nhị Mộc không tiện tiễn đường nữa, hẹn Hoa Nhất Đường hai canh giờ sau gặp lại ở Trương Nghi Lâu, dẫn đám chắt làm lễ một lần nữa, vui vẻ hăng hái rời đi.

Nha thành diện tích không lớn, vị trí trung tâm là phủ nha Ích Đô, ba lý phường lấy danh nghĩa khu, thành thế tam túc đỉnh lập, Hoa trạch 99(*) nằm ở phường Nam Nhị, trạch viện thất tiến, hồ Bất Sầu ở hậu trạch xây dựng dựa vào nước sông Cẩm Giang, diện tích gấp đôi Hoa trạch 66 ở Đông Đô, từ đó có thể phản ánh sự chênh lệch giá đất giữa Ích Đô và Đông Đô.

(*)xin cho phép bé được viết, số, em ghét viết chữ số lắm ời, đau tay ghê đó

Mọi người đi đường thuyền xe mệt nhọc, ai nấy đều mệt muốn xỉu, nằm liệt trên giường chính đường chờ Mộc Hạ chia phòng, tối tớ Hoa thị la to hét lớn lo liệu, bận đến mức chân không chạm đất, nhiệt tình ngất trời.

Phương Khắc tỏ vẻ kiên quyết không tham gia yến tiệc tẩy trần, những người khác cũng đồng loạt hùa theo.

Lăng Chi Nhan: "Dù sao cũng là hội họp của những người trong tộc của Hoa thị, Lăng mỗ là một người ngoài nên không tiện lắm."

Lâm Tùy An: "Ăn uống mệt quá, ta không rành."

Cận Nhược: "Sư phụ không đi, ta cũng không đi."

Y Tháp: "Trư nhân không đi, ta sẽ không đi."

Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ: "Không đi."

Vốn tưởng rằng Hoa Nhất Đường chắc chắn sẽ lăn lộn lôi kéo người đi cùng, không ngờ hắn nghe vậy chỉ nhún nhún vai, câu có câu không phe phẩy quạt, liếc mắt nhìn về phía cửa chính.

Mọi người đang buồn bực, Mộc Hạ vội vàng đi vào, báo cáo: "Tứ Lang, thái thú Ích Đô Trì Quý và Trường Sử Hạ Nhâm đ ến."

Hoa Nhất Đường khép quạt lại: "Mời."

Ước chừng là Ích Đô quanh năm ẩm ướt âm u không thấy ánh mặt trời, cho nên Ích Đô thái thú trì quý và Trường sử Hạ Nhâm đều trắng trẻo sạch sẽ, Trì Quý năm nay đã năm mươi có ba, nhưng thoạt nhìn chỉ giống như hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không lớn, người rất tinh khôi, Hạ Nhâm và Hoa Nhất Đường có chiều cao tương đương nhau, vừa tròn bốn mươi, để ba sợi râu dài, nhìn qua rất giống râu cá chép, nhìn rất hài.

Hai người đều mặc thường phục, vào cửa đã xưng huynh gọi đệ với Hoa Nhất Đường, giống như chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, Lăng Chi Nhan không giỏi ăn nói đinh trốn đi, lại bị cưỡng ép kéo vào vòng bạn bè nói chuyện phiếm, Trì thái thú lục lọi cả bụng muốn nối quan hệ với Lăng thị, tuyên bố rằng từng có tình đồng môn nửa ngày với gia chủ đương nhiệm của Lăng thị, miễn cưỡng tính bác của Lăng Chi Nhan.

Lâm Tùy An nghe mà buồn ngủ, giống như ngồi trên đống than, Y Tháp lấy cớ pha trà một đi không trở về, Phương Khắc thừa dịp mọi người không chú ý, trốn biệt đi đâu mất, Lâm Tùy An đang tìm cớ trốn đi thì không ngờ Trì thái thú đột nhiên chuyển đề tài sang cô.

"Nói vậy vị này là Lâm nương tử danh chấn tam đại đô thành đây nhỉ!" Ánh mắt Trì thái thú sáng đến đáng sợ: "Hôm nay vừa gặp, quả nhiên là anh hùng áo lụa, khí phách bất phàm!"

Lâm Tùy An vội lấy lại tinh thần: "Trì thái thú quá khen, Lâm mỗ không dám nhận."

Trì thái thú nhìn về phía Cận Nhược: "Không biết vị này là?"

Lâm Tùy An: "Đồ đệ của ta, Cận Nhược."

"Không hổ là đồ đệ của Lâm nương tử, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, anh vũ phi thường."

Cận Nhược cười cười: "Quá khen quá khen."

Lâm Tùy An cảm thấy không ổn lắm, vốn chỉ là phép làm quen chốn quan trường, để Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan ở đây có lệ là được rồi, nhưng Trì thái thú này đột nhiên lại nói đến hai người họ, hẳn là có gì rồi đây.



Quả nhiên, Trì thái thú nói tiếp đã chuyển thẳng xuống: "Hoa tham quân có điều không biết, thái thú ta thực sự rất ẩm ức!"

Hoa Nhất Đường nháy mắt: "Trì thái thú sao lại nói ra lời này?"

Hốc mắt Trì thái thú đỏ lên, kéo tay áo lau nước mắt, Hạ Trường Sử cảm khái nói: "Từ khi biết Hoa gia Tứ Lang đảm nhiệm chức vụ tham quân phủ Tư Pháp Ích Đô, Trì huynh vui mừng đến cả đêm không ngủ, chỉ hận không thể mỗi ngày đến trước cửa thành chờ, mong mỏi hồi lâu."

Hoa Nhất Đường nhướng mày, chân thành quan tâm nói: "Trì thái thú rốt cuộc là gặp gì khó khăn, không ngại nói thẳng."

Trì thái thú lau khóe mắt: "Dân phong thuần phác của Ích Đô ta, dân chúng lương thiện, phần lớn đều có thể tuân thủ kỷ luật tuân thủ pháp luật, an phận sống qua ngày, chỉ là... hết lần này tới lần khác có một đám giang hồ môn phái quấy phá, làm dân chúng sống không yên, Trì mỗ rất là đau đầu."

Lâm Tùy An: À há!

Cận Nhược lẩm bẩm: "Bớt lại đi, bây giờ ta chỉ cần nghe thấy bốn dân phong thuần phác là lại sợ hãi."

Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Là môn phái giang hồ gì?"

Thực ra là số ít các tên giang hồ bại hoại, hạ cửu lưu ô hợp, chỉ là có võ nghệ sức khỏe, hơi khó chơi, phủ nha vây đánh mấy lần rồi nhưng đều thất bại trở về." Hạ Trường Sử thở dài, tha thiết nhìn Lâm Tùy An: "Chúng ta thật sự là trong lòng có thừa mà sức không đủ, cho nên mới cả gan đến mời Lâm nương tử ra tay giúp đỡ, giúp quan phủ tiêu diệt kẻ ác."

Lâm Tùy An nhướng mày: Tuyệt đối không ngờ danh tiếng của cô bây giờ lại ăn ngon như vậy, mông còn chưa ngồi nóng, đã có cao tầng đến đưa OFFER đến rồi.

Khóe mắt Hoa Nhất Đường giật giật, quạt ngừng lại.

"Khụ khụ khụ khụ!" Lăng Chi Nhan ho đến mức phổi muốn lòi ra: "Hành động này không ổn, khụ, Lâm nương tử cũng không phải người trong quan phủ, khụ khụ, không có lý do chính đáng để đi."

"Nếu Lâm nương tử không chê, Ích Đô phủ nguyện thuê Lâm nương tử làm tổng bộ bổ đầu của phủ Ích Đô, chuyên trừ diệt kẻ ác!" Trì thái thú trịnh trọng nói: "Tất cả các bộ khoái, nha lại và bất lương trong phủ Ích Đô đều do Lâm nương tử chỉ huy, lương tháng..."

(lại đến đào góc tường nhà anh, hahaha)

"Trì thái thú, những môn phái giang hồ ngươi nói danh hào là gì?" Hoa Nhất Đường đột nhiên chen ngang hoi một câu.

Trì thái thú ngẩn ra, Hoa Nhất Đường tuy rằng là cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ khí tức nguy hiểm không rõ ràng, khiến sau lưng hắn lạnh lẽo, vội vàng nhìn qua Hạ Trường Sử.

Hạ Trường Sử hiểu ý, vội lấy trục thư trong tay áo ra: "Đây là tư liệu những môn phái chúng ta dọn dẹp, mời Lâm nương tử, Hoa tham quân và Lăng Tư Trực xem qua."

Trên trục thư liệt kê một chuỗi tên môn phái: Phái Hạc Tiên, Ngũ Lăng Minh, Hoàng Cửu Gia, Đăng Tiên Giáo vân vân, liệt kê ở vị trí cuối cùng là hai chữ lớn màu đỏ rất rõ ràng: Tịnh Môn!

Mọi người: "......"

Hoa Nhất Đường khép trục thư lại, da cười thịt không cười: "Trì thái thú là có ý gì?!"

Trì thái thú căm phẫn: "Chư vị có điều không biết, Tịnh Môn là một môn phái vô lại trên giang hồ, môn đồ đông đảo, thành phần nhân viên phức tạp, giỏi ẩn nấp nhất, ngày thường làm ăn bằng việc buôn bán tin tức, thích nhất là trêu chọc thị phi ở Ích Đô."

Lăng Chi Nhan: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"

Trì thái thú lúc này mới phát hiện biểu cảm mọi người không đúng lắm, ánh mắt Cận Nhược gần như muốn bắn xuyên qua ngực hắn, Lâm Tùy An nửa cười nửa không, áo đen không có gió mà động, không khí lạnh lẽo ngưng sương.

Hạ Trường Sử lau mồ hôi: "Có, có gì không ổn sao?"

Lời còn chưa dứt, đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng hét to:

"Phân đàn chủ Cam Hồng Anh ở Tịnh Môn Ích Đô xin cầu kiến chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An! Cầu kiến thiếu môn chủ Tịnh Môn Cận Nhược!"

Trì thái thú và Hạ Trường Sử chợt như bị sét đánh, choáng váng.

*

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Hai cấp trên Ích Đô thoạt nhìn không quá thông minh, thật sự chướng mắt, hay là dứt khoát giết luôn đi.

Lâm Tùy An: Ta chém Trì Quý.

Cận Nhược: Ta băm Hạ Nhâm.

Lăng Chi Nhan: Khụ khụ khụ khụ!

(anh Lăng đẹp trai tự nhiên nối sốt luôn haha)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook