Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 142: Không Phải Người Một Nhà Thì Không Vào Chung Một Cửa

Âu Dương Mặc Tâm

01/01/2024

Cầu Bá nhìn Tiểu Ngư từ sáng sớm đã đội mưa đứng canh cở cửa, chỉ cảm thấy đau đầu, khó khăn lắm mới đuổi cái thùng cơm nhỏ kia đi, sao hôm nay lại đưa tới thêm một người?

"Khụ, Tiểu Ngư à, bá mẫu ngươi không phải nói chỉ cần giới thiệu một mình Mộc Đường vào Hiền Đức trang thôi sao?"

Tiểu Ngư cầm ô cười tủm tỉm bước lên, thân thiết khoác tay Cầu Bá: "Cầu bá, vị này là Phương nương tử, là tỷ tỷ tốt của ta, ngài làm người tốt thì làm cho đến cùng, cho Phương tỷ tỷ một cơ hội đi."

Cầu bá nhướng mày: Thì ra tiểu nương tử này là người trong lòng của thùng cơm nhỏ kia, nhìn tuổi tác chỉ mười bảy mười tám tuổi, diện mạo bình thường không có gì lạ, không xinh đẹp bằng cái thùng cơm nhỏ kia, thế nhưng đôi mắt này lại rất có tinh thần, có sức mạnh.

Chỉ là dáng người nhỏ bé này, cũng gầy yếu quá rồi.

"Hôm qua Mộc Đường đã đến thử việc rồi, một nam nhân như hắn còn mệt đến ngất xỉu, ngươi chỉ là một tiểu nương tử yếu đuối thì có làm được không?"

Lâm Tùy An ôm quyền nói: "Là do ngài Cầu Bá không biết thôi, Mộc Đường từ nhỏ thân thể đã suy nhược, đều chỉ ăn cơm mềm, mọi việc nặng trong nhà đều nhớ ta."

Cầu bá: "..."

Không thể không nói, cái thùng cơm nhỏ kia quả thật có khuôn mặt của kẻ ăn cơm mềm.

Lâm Tùy An: "Ta có thể thử việc trong trang một ngày, nếu được, ngài giữ tôi lại, nếu không được, thì không cần trả tiền công hôm nay, ngài thấy thế nào?"

Cầu bá nhìn Tiểu Ngư. Tiểu Ngư túm lấy cánh tay Cầu bá làm nũng: "Bất kể chuyện này có thành hay không, ta đều sẽ tặng cho ngài và bá mẫu một tháng trà Bách Hoa có được không?"

Cầu Bá tặc lưỡi nói: "Ngươi để ý như vậy, là coi trọng tiểu tử người Ba Tư của Phương thị y quán đúng không?"

Tiểu Ngư đỏ mặt hừ hai tiếng.

"Được rồi, thử việc một ngày." Cầu bá vỗ đầu Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư hoan hô chạy nhảy về phía góc phố, Y Tháp hoan hô chạy tới, hai nhóc thối nhảy dựng lên vỗ tay làm rớt cả ô trong tay. Cầu bá và Lâm Tùy An đều nở nụ cười.

"Phương tiểu nương tử, ta nói trước, nếu không thể thông qua thử việc, đừng nói Tiểu Ngư, cho dù là ai thì cũng không thể nói giúp được." Cầu Bá nói.

"Cầu bá yên tâm, ta từ nhỏ khổ sở đã quen, sức lực lớn, một người bằng mười người." Lâm Tùy An nói.

Cầu bá lễ phép cười cười, trong lòng không cho là đúng: Tiểu nương tử này và cái thùng cơm nhỏ kia thật đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, khẩu khí người nào người nấy đều rất lớn. Phỏng chừng chống đỡ không qua hai canh giờ lại khóc nhè cho xem.

*

Chu mẫu nhìn tiểu lang quân xách hộp bánh ngọt đứng ở cửa, hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

"Ngươi nói cái gì?"

Hoa Nhất Đường cười tươi như một đóa hoa, nhét điểm tâm trong tay vào lòng Chu mẫu, nói: "Tiểu nhân bất tài, muốn đến Tứ Diện phương, hi vọng có thể làm được việc."

Chu mẫu dở khóc dở cười, thầm nghĩ đôi vợ chồng son này rốt cuộc muốn làm gì đây? Ngày hôm qua Phương tiểu nương tử kia kể lể, khóc lóc đòi nhất định phải tới Tứ Diện trang, kết quả thì chẳng biết thêu hoa cũng chẳng rành dệt vải, vẽ tranh, cắt xén đều không thông, còn làm hỏng mấy chục cây kim trong trang, vài khối vải thêu, bà tốn sức chín trâu hai hổ lực mới có thể tiễn đại thần kia đi, thế nào lại chiêu tên nhóc này tới rồi?

"Phương tiểu lang quân không phải đến Hiền Đức trang để làm việc sao?" Chu mẫu hỏi: "Sao lại đến Tứ Diện trang của ta làm gì?"

Hoa Nhất Đường thở dài nặng nề: "Thím Chu có điều không biết, từ nhỏ thân thể ta đã yếu đuối, không làm được công việc nặng nhọc, chỉ có thể dựa vào một khuôn mặt này mà ăn cơm mềm, công việc của Hiền Đức trang quá mệt mỏi, ta căn bản không làm được. Tối hôm qua ta về nhà, Phương đại phu nghe nói ta không thể vào Hiền Đức trang, lại là quở trách ta một hồi, may mắn thay Phương nương tử nhà ta nói cho ta biết Tứ Diện trang có việc hợp với ta, còn nói thím Chu rất nhiệt tình lại có lòng thương người, chắc chắn sẽ giúp ta." Nói đến đây, lại cười nói: "Ta và Chu chủ sổ cũng coi như có duyên gặp mặt vài lần, nếu thím Chu đồng ý giúp ta việc này, ta tất nhiên sẽ dốc hết sức mình khuyên nhủ Chu chủ sổ, cam đoan hắn có thể thành thân trong năm này, ba năm ôm hai đứa. Thím thấy thế nào?"

Câu nói này đánh trúng điểm yếu của Chu mẫu.

Tâm bệnh lớn nhất của Chu mẫu là hôn sự của Chu Đạt Thường, lúc trước nhi tử ở huyện Nam Phố xa xôi, roi dài với không tới, chỉ có thể sốt ruột, bây giờ nhi tử đã trở lại, Chu mẫu đã đưa đến hơn ba mươi nương tử đến xem mặt rồi, không ngờ Chu Đạt Thường lại dầu muối không chịu, đánh chết cũng không chịu thành thân, kéo tới kéo lui, Cầu thị đều đã đưa Cầu Thập Lục Nương tới rồi... nếu tiếp tục kéo dài, thì chắc chắn sẽ đắc tội với Cầu thị nhất tộc, địa vị của Chu thị ở Huyện Thành càng lúc càng tràn ngập nguy cơ.

Căn cứ vào tiếp xúc ngày hôm qua, Chu mẫu cảm thấy, tiểu nương tử Phương gia là người có chủ ý, Mộc tiểu lang quân này tuổi còn trẻ đã có thể giành được tình cảm của nàng, nói vậy có lẽ hắn thật sự có bản lĩnh trong chuyện nam nữ, có lẽ, để cho hắn khai thông cho Chu Đạt Thường, hẳn sẽ có hiệu quả khác biệt.

Chu mẫu gật gật đầu: "Ngươi biết kéo sợi không?"

Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Không."

"Có biết dệt vải không?"

"Chưa thử bao giờ."

"Có biết cắt vải thêu hoa không?"

"Chưa từng học."

"..."

Chu mẫu: Nhóc này chẳng lẽ đến chơi sao?

Hoa Nhất Đường cười tươi như hoa: "Tiểu nhân giỏi vẽ đan thanh, có thể vẽ mẫu để thêu."

Chu mẫu lễ phép mỉm cười, trong lòng không cho là đúng: Nhóc con chỉ có miệng lưỡi này thì có đức hạnh gì, ắt hẳn là tên côn đồ đầu đường xó chợ, phỏng chừng đến cả chữ cũng không biết mấy con, vẽ được cái mốc xì ấy!

*



Nửa canh giờ sau.

Chu mẫu trợn mắt cứng lưỡi nhìn các bức tranh thêu xếp thành ngọn núi nhỏ trước mắt, dùng sức xoa xoa mí mắt.

"Những, những thứ này đều là do ngươi vẽ sao?!"

Hoa Nhất Đường thản nhiên hành lễ: "Họa kỹ thô bỉ, cũng không biết có thể lọt vào tuệ nhãn của các vị nương tử hay không?"

"Có thể! Có thể!"

"Thật sự rất có thể!"

Các tú nương, dệt nương trong tứ diện trang vây lại, hăng hái truyền bức tranh này cho nhau, không khí thảo luận cực kỳ nhiệt liệt.

"Ôi chao, nhìn bức tranh mẫu đơn này đi, nhìn giống y như thật, hồng hào tươi sáng, nhìn thật đẹp."

"Mau nhìn đóa hoa mai này, đỏ ra đỏ, đen ra đen, trắng ra trắng, thêu ra chắc chắn rất đẹp."

"Ta cảm thấy hoa lan này rất đẹp, cột lá thẳng tắp, màu hoa tươi sáng, lần đầu tiên nhìn thấy hoa lan sống động như vậy."

"Nhìn xem, còn có sơn thủy nữa, chúng ta trước kia chưa từng thêu sơn thủy, phải dùng cách thêu gì nhỉ?"

Chu mẫu thật cẩn thận cầm lấy mấy bức tranh lên, càng nhìn càng giật mình, bà là người thô lỗ, không biết vẽ, nhưng làm tú nương mười năm, nên cũng có vài phần tâm đắc với việc thêu thùa.

Thêu không giống với vẽ tranh bình thường, có bức tranh tuy rằng nhìn đẹp, nhưng lại không được được, có bức nhìn bình thường, thêu ra lại là tinh phẩm truyền thế, môn đạo trong đó rất khó để nói với người ngoài, bà thêu mười năm, cũng chỉ học được chút da lông.

Người thêu tốt, có thể được chia thành ba cấp độ: "Giản", "Diệu", "Hoạt".

Cái gọi là "giản" có nghĩa là các đường nét của bản tranh thêu phải ngắn gọn và rõ ràng, rõ ràng dễ phân biệt, không được có bất cứ đường thêu nào không đúng hoặc lộn xộn, đặc biệt là có yêu cầu rất cao với đường thêu, người không tinh thông kỹ thuật bút pháp của họa sĩ thì không thể làm được.

Lớp thứ hai được gọi là "diệu", cũng là "bầu không khí" thêu. Đa số là thêu đồ trang trí, khách hàng thích nhất là hình ảnh tượng trưng cho cát tường phú quý, không khí "vui vẻ xán lạn" này rất khó khống chế, cần nhiều năm khổ luyện mới có thể thành tựu được ít nhiều.

Mà cấp độ cao nhất là "hoạt", là phải có "sức sống", hoa phải nở, cỏ phải non, bướm muốn bay, nước phải chảy, hạ bút phải có "thần vận", nếu nói "giản" và "diệu" có thể khổ luyện thành công nhờ kỹ xảo, cho nên muốn đạt được "hoạt" thì cần phải dựa vào thiên phú.

Họa sĩ thêu bình thường, làm được tầng thứ nhất "Giản" đã không dễ dàng, làm được tầng thứ hai "Diệu" đã có thể lọt vào hàng ngũ họa sĩ thêu cao cấp, có thể ngộ được một tầng "hoạt", đưa mắt nhìn Đường quốc, thì còn hiếm có hơn cả lông phượng. Bức tranh này của Mộc Đường, mặc dù không đạt tới cảnh giới "hoạt", nhưng kỹ nghệ "Giản" "Diệu" đã là lên đ ỉnh cao, theo Chu mẫu biết, chỉ có Dương Đô và Ích Đô có phường thêu siêu cấp mới có thể có được một họa sĩ thêu giỏi như vậy.

"Mộc tiểu lang quân trước kia chẳng lẽ từng làm việc ở những phường thêu lớn?" Chu mẫu hỏi.

Hoa Nhất Đường: "Trước kia từng làm ở Dương Đô vài năm, cũng từng học qua một chút da lông."

Trong lòng Chu mẫu mừng như điên, thầm nghĩ mình đúng là nhặt được bảo vật rồi.

Các tú nương Tứ Diện trang cũng vui mừng khôn xiết, đồng loạt đến thỉnh giáo Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường không từ chối ai, kiên nhẫn giải đáp, dù là sự biến ảo của đường thêu hay phối màu chỉ thêu thì đều trả lời đâu vào đấy, rất có phong phạm của thầy giáo.

Chu mẫu quan sát hồi lâu, cực kỳ hài lòng: "Mộc tiểu lang quân, từ hôm nay trở đi, người hãy ở lại Tứ Diện trang làm việc đi, một ngày mười văn tiền có được không?"

Hoa Nhất Đường cười đến xán lạn: "Đa tạ Chu thẩm tử, tiểu nhân sẽ tận tâm tận lực, vẽ ra tranh thêu tốt nhất!"

*

Cầu bá trợn mắt há hốc mồm nhìn đống củi trong sân, lại dụi mắt thật mạnh, nghi ngờ mắt mình có vấn đề.

Lâm Tùy An đứng dưới mái hiên, khiêng rìu, vắt mái tóc bị nước mưa làm ướt, cười tủm tỉm nói: "Củi trong phòng củi đều đã bổ xong, Cầu bá ngài thấy hài lòng không?"

Cầu Bá: "Những thứ này đều do một mình ngươi chặt sao?"

Lâm Tùy An gật đầu.

"Nửa canh giờ?"

"Nói chính xác thì là hai khắc đồng hồ." Lâm Tùy An nói: "Bổ củi xong ta thấy bể nước bên kia rỗng quá nên thuận tiện lại xách thêm mấy thùng nước."

Cầu bá vội vàng chạy vào phòng bếp, mở nắp vại lên nhìn, nước trong mười cái vại lớn thế mà đã đầy, tròng mắt suýt nữa rơi ra.

Nếu như bình thường, những đống củi này ít nhất phải ba người bổ ba ngày, mười bình nước ít nhất phải năm người xách hai canh giờ mới có thể đổ đầy, Phương gia tiểu nương tử này cũng đáng sợ quá rồi.

"Những thứ này thật sự là một mình ngươi làm?" Cầu bá thật sự không thể tin được, hỏi lại một lần nữa.

Lâm Tùy An mỉm cười: "Ta trời sinh có sức lớn, chút công việc này đều là chuyện nhỏ."

Cầu bá sống gần năm mươi tuổi, không phải chưa từng thấy qua người thiên phú dị bẩm, nhưng, nhưng người có sức mạnh thế này thì chưa từng thấy, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn rất lo lắng.

"Việc làm ăn ở Hiền Đức Trang không phải chỉ dựa vào sức mạnh là có thể làm được" Cầu Bá nói: "Phương tiểu nương tử có nguyện theo ta đi luyện võ trường một vòng không?"

Hay lắm, bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng đợi đến trọng điểm.



Lòng Lâm Tùy An như nở hoa, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì: "Tất cả đều nghe theo sắp xếp của Cầu bá."

Căn cứ theo miêu tả của Hoa Nhất Đường, Hiền Đức trang là đại trạch viện xây theo kiểu lục tiến, Cầu Bá đưa Lâm Tùy An đi vào từ cửa bên cạnh, phạm vi hoạt động chỉ ở phòng củi, nhà bếp và nhà kho của sảnh phụ, cũng là vùng ven Hiền Đức trang, nếu muốn dò xét tình hình chi tiết của Hiền Đức trang, nhất định phải nghĩ biện pháp vào trong nội viện.

Từ sảnh phụ đi ra, là một hành lang kiểu Thanh Châu vòng quanh cả tòa trang trại, dọc theo hành lang rẽ trái rẽ phải, xuyên qua hai cánh cửa nhỏ bên góc, vào một sân cát đá cực kỳ rộng rãi, tầm bằng hai sân bóng rổ lớn nhỏ, trước sau hai cửa viện, xung quanh có hành lang đi bộ treo lơ lửng, trừ điều đó ra thì không có kiến trúc gì đặc sắc nữa. Trời mưa suốt một tháng, cát sỏi nhỏ trên sân được rửa sạch đến trong suốt, giống như đá quý vụn trải đầy dưới sân vậy.

Hai bên đông tây có hai giá binh khí bảy tám tầng dựng thẳng, trên giá có đao thương kiếm tiêu, búa móc gậy được phân loại, lưỡi dao trong mưa phùn tỏa sáng như băng lạnh.

Hơn mười hán tử vạm vỡ vắt chân ngồi ở hành lang, ăn thịt, uống rượu, tán gẫu rất nhiệt tình, nhìn thấy Cầu bá, vội vàng đứng dậy thi lễ, miệng nói "Chào Cầu bá."

Cầu bá nghiêng người, để Lâm Tùy An xuất hiện: "Đây là nương tử Phương gia, muốn xin một chức vị ở Hiền Đức trang, ta dẫn nàng tới đây thử thân thủ."

Đám hán tử hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đều bật cười.

"Cầu bá, ngươi thật sự sẽ nói đùa đó chứ, tiểu nương tử này liễu yếu đào tơ, làm sao có thể làm việc cho Hiền Đức trang chúng ta được?"

"Tiểu nương tử, ngươi vẫn nên đến Tứ Diện trang thêu thùa dệt vải đi, đó mới là việc mà các cô nương nên làm."

"Cầu bá à, cho dù chúng ta thiếu người thì cũng không thể chiêu mộ lung tung được. Hôm qua ngươi đưa tới một thùng cơm nhỏ, một mình ăn cơm của ba người, nhưng ngoại trừ ăn ra, thì chẳng làm được gì, hôm nay càng quá đáng, thế mà lại đưa một cô nương đến, ai ôi, nhìn cánh tay bắp chân nhỏ bé này, ta hắt hơi một cái thôi cũng đủ gãy rồi."

Nhắc tới thùng cơm nhỏ Mộc Đường hôm qua, trên mặt Cầu bá cũng hơi không nhịn được, ho khan hai tiếng nói: "Hôm qua là ta nhìn nhầm, hôm nay vị này..." Hắn liếc mắt nhìn Lâm Tùy An, thầm nghĩ hôm nay cũng sẽ không nhìn nhàm lại đó chứ?

Này này, vừa rồi tiểu nương tử này không phải nói rất nhiều sao? Sao đột nhiên lại không nói lời nào, chẳng lẽ nhìn thấy những hán tử hung thần ác sát này bị dọa choáng cả người rồi?

Lâm Tùy An đương nhiên không phải bị dọa sợ, mà là đang quan sát đám hán tử đối diện: căn cứ vào chiều cao, hình thể và cơ bắp phán đoán, đều là tuyển thủ mạnh. Nhìn đế giày, gót chân mòn nhiều, mũi chân mòn ít, chứng tỏ rất ít dùng mũi chân di chuyển, thân thể kém nhanh nhẹn; Lúc cười nhạo cô, tiếng cười tuy lớn, nhưng khí tức không ổn định, đan điền trống rỗng...

Xem ra Cận Nhược nói không sai, Hiền Đức trang đều chiêu mộ đám giang hồ cửu lưu.

Điều này có hơi phiền toái, Lâm Tùy An thầm nghĩ, nếu dùng thực lực chân chính đối chiến, mười mấy người này còn chưa đủ cho cô nhét kẽ răng, vấn đề là cô vừa mới đại náo Long Thần quán, nếu để bại lộ thực lực, với quan hệ giữa Hiền Đức Trang và Long Thần quán, Huyền Minh tán nhân nhất định sẽ phát hiện thân phận của cô trước tiên, như vậy tất cả công tác yểm hộ lúc trước đều thất bại trong gang tấc.

Cho nên, thắng không phải là vấn đề, muốn thắng không dấu vết, không bại lộ thân pháp công phu mới là trọng điểm.

"Tiểu nương tử này ta đã gặp hôm qua, quả thực có vài phần sức mạnh." Cầu lão Bát đi ra khỏi đám người, ôm quyền với Lâm Tùy An: "Cầu lão Bát Mao tự tiến cử, xin mời!"

Nói xong, vung lang nha bổng lên, nhảy vào luyện võ trường.

Đám thanh niên hoan hô rầm trời, Cầu bá làm tư thế "mời" với Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An tim đập thình thịch, chậm rãi đi lên luyện võ trường, Cầu lão bát cẩn thận quan sát, thấy Lâm Tùy An không hơi ý định dùng vũ khí, không khỏi ngạc nhiên: "Phương tiểu nương tử chẳng lẽ người đính đánh tay không với ta?"

"Chưa từng học võ, không dùng." Lâm Tùy An cười gượng nói.

Lần này tới Hiền Đức trang, nàng chẳng dám mang Thiên Tịnh theo, càng không dám cầm vũ khí, lỡ như phản xạ có điều kiện dùng công phu trong Thập tịnh tập thì bại lộ mất.

Cầu lão Bát xị mặt, vung lang nha bổng trong tay lên, cả người lao tới.

"Lão bát uy vũ!

"Đừng làm trang chúng ta mất mặt!"

"Giết!"

Đám nam tử vẫy cờ hò hét.

Lâm Tùy An nhìn kỹ động tác của Cầu lão Bát, trong mắt cô, tốc độ của Cầu lão bát chậm đến bi kịch, động tác vung lang nha bổng lúc mở lúc khép, không hề có chiêu thức gì đáng nói, nói dễ nghe thì là phản cảnh quy chân, nói khó nghe là đánh lung tung loạn xạ, dưới chân bất ổn, sức lực dùng bừa, toàn thân đều là sơ hở...

Trong long vừa nghĩ thế, Cầu lão bát đã giết đến trước mắt, Lang Nha Bổng mang theo âm thanh phá không nện vào Lâm Tùy An, Lâm Tùy An không chút hoang mang nghiêng người lui vai, lang nha bổng xước qua chóp mũi, Cầu lão bát vì dùng hết sức lực nên cả người bii quán tính của lang nha bổng kéo theo, khiến mất thăng bằng, Lâm Tùy An bình tĩnh  dùng tư thế giống như khom người xuống ngựa, xoay tay đẩy một cái vào khuỷu tay Cầu lão bát, Cầu lão bát hét một tiếng, lang nha bổng rời khỏi tay bay ra, Lâm Tùy An thuận thế xoay tay xuống dưới, khuỷu tay đánh vào bụng Cầu lão Bát: Cầu lão Bát giống như một cái túi rách cực lớn, bay giữa không trung hơn mười bước, ngã bệt trên mặt đất.

Cả tòa luyện võ trường trở nên tĩnh mịch, Cầu lão bát đau đến kêu không ra tiếng, đám nam tử kinh ngạc không lên tiếng, Cầu bá quên cả hô hấp.

Ở trong mắt bọn họ, chỉ thấy Cầu lão bát vọt tới, sau đó, tiểu nương tử kia biến mất rồi lại xuất hiện, tay động đậy hai cái, lang nha bổng và Cầu lão bát đã đồng thời bay ra ngoài, về phần tiểu nương tử kia đã dùng chiêu thức gì, thì hoàn toàn không phát hiện ra.

Lâm Tùy An thu thế lại đứng vững, cực kỳ u oán thở dài.

Thực ra cô vốn định đánh vào chiêu với Cầu lão bát, sau đó làm bộ thắng trong gang tấc, chỉ là thực lực không cho phép.

Tiếng vỗ tay thanh thúy đột nhiên vang lên, một gã tóc bạc râu bạc, tiên phong đạo cốt dọc theo hành lang tản bộ bước đến, mỉm cười vỗ tay.

"Thân thủ rất đẹp."

Cầu bá và một đám hán tử chợt kinh hãi, đồng loạt khom người thi lễ: "Bái kiến gia chủ!"

"Tại hạ là trang chủ Hiền Đức trang, họ Cầu tên Văn, không biết Phương tiểu nương tử có nguyện nể mặt đi thưởng trà ở hạ viên không?" Ông lão cười nói.

"Ôi, nhìn dung mạo khí chất trang phục này, chẳng lẽ là BOSS mới?"

Lâm Tùy An chợt lấy lại tinh thần, mỉm cười ôm quyền nói: "Từ chối thì bất kính."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook