Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 144: Lại Còn Có Hạn Sử Dụng

Âu Dương Mặc Tâm

01/01/2024

Sau đó, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường bắt đầu cuộc sống làm việc ở hai đại sơn trang.

Hiền Đức trang và Tứ Diện trang đều chỉ bao ăn không bao trọn, ban ngày lo một bữa cơm trưa, điểm tâm và bữa tối thì tự lo. Đầu giờ thìn một khác, cửa phường mở ra, nhân viên vào trang làm việc, một khắc trước giờ giới nghiêm, cửa trang khóa lại, tất cả mọi người đều phải rời khỏi sơn trang, Hiền Đức trang ngoại trừ Cầu Văn lão trang chủ ra, thậm chí Cầu bá cũng không thể qua đêm trong trang, Tứ Diện trang thì chỉ có Chu mẫu mới có thể ở lại thêu thùa.

Lâm, Hoa hai người có thể ở lại trong trang dò xét trong thời gian cực kỳ có hạn, tính toán đầy đủ cũng chỉ có năm canh giờ, còn phải trừ đi thời gian làm những việc cần thiết.

Từ khi "Mộc Đường" để lộ tay nghề vẽ mẫu thêu, đã được Bà Chu coi là vị cứu tinh chấn hưng Tứ Diện trang, Hoa Nhất Đường cũng không phụ kỳ vọng, đưa ra biện pháp cải tiến hiệu quá với một loạt các quy trình như dệt sợi, dệt vải, cắt may, phối kim, v.v..., khiến cho hiệu quả công việc, chất lượng thêu, trình độ thẩm mỹ của Tứ Diện trang đều được cải thiện lên rất nhiều.

Ý định ban đầu của Hoa Nhất Đường là dùng thực lực để đứng vững ở Tứ Diện trang, cũng lấy đó làm cơ hội tiến vào quản lý Tứ Diện trang, sau đó tiếp xúc với cơ mật hạch tâm của Tứ Diện trang... cũng chính là sổ sách, nhưng không ngờ, càng cố gắng càng bi kịch, Chu mẫu giống như coi hắn là nhân tài kỹ thuật cao cấp, hận không thể ngày ngày trói hắn vào trong phương thêu vậy.

Lần này thì tốt rồi, ngoại trừ thời gian đi vệ sinh, Hoa Nhất Đường thậm chí còn không thể rời khỏi tầm mắt của các tú nương, hơn nữa hình tượng bản thân quá mức rực rỡ, đi tới đâu cũng là vạn người chú ý, muốn khiêm tốn dò xét quả thực là người si nói mộng, hoàn toàn trở thành nô lệ xã hội một cách bi thương.

*

So với Tứ Diện trang, nội dung công việc của Hiền Đức Trang rất thoải mái. Nhiệm vụ công việc hàng ngày của Lâm Tùy An là thay phiên quét nhà, bổ củi, xách nước với đám người Cầu lão Bát, bởi vì tháng này Huyện Thành gần như ngày nào cũng có mưa, cho nên cũng tiết kiệm được việc xách nước, buổi sáng hoàn thành công việc, buổi chiều rảnh rỗi cùng mọi người đi dạo xung quanh trường luyện võ. Chỉ là phạm vi đi dạo có quy định nghiêm ngặt, chỉ có thể ở phòng bếp, phòng củi, kho hàng và trường luyện võ, ngoài ra các sương viện đều có nội viện hộ vệ canh gác, không cách nào tiến vào được.

Môi trường làm việc thoải mái như vậy, mỗi ngày lại có ba mươi đồng tiền công, Lâm Tùy An thậm chí còn muốn tiếp tục làm mãi.

Ba mươi văn là giá người mới, thời gian vào trang càng dài, lương càng cao, ví dụ như Cầu lão bát, đến hơn nửa năm, lương hàng ngày cao tới năm mươi văn, lúc hắn vào trang chỉ có mười mấy người, có người bốn mươi văn một ngày, có người là bốn mươi lăm văn một ngày, dao động không lớn, nghe nói cháu rể của em rể ruột của Cầu lão bát và cháu rể bà tổ của Cầu bá là thân thích, cho nên rất được Cầu bá ưu ái.

Cứ làm như thế được vài ngày, Lâm Tùy An đã có hơi không chịu nổi, đang muốn thừa lúc xách nước đến sương viện khác dò xét.

Giếng nước của Hiền Đức trang nằm ở viện phụ, cách phòng bếp một khoảng xa, hơn nữa vị trí ở góc chết, rất hẻo lánh, căn cứ theo quan sát của Lâm Tùy An, vô luận là ở sài phòng, phòng bếp hay là nhà kho, đều rất khó quan sát cảnh tượng chung quanh giếng nước, là vị trí tốt nhất để thoát thân.

Hiền Đức trang có mười cái bể nước lớn, một bể hai thùng, cần mấy chục thùng mới có thể đổ đầy, là công việc nặng nề nhất, ngày thường tất cả mọi người đều lười biếng đùa giỡn trốn tránh không làm, toàn bộ ném cho Cầu lão bát thành thật làm một mình, cho nên khi Lâm Tùy An xung phong gánh vác trọng trách gánh nước, thì tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.

Lâm Tùy An liên tục gánh nước năm ngày, mọi người vui mừng phát hiện tiểu nương tử này thật sự có thể dựa vào sức mình xách đầy mười bể nước trong một canh giờ, khen Lâm Tùy An giỏi giang, nhất là Cầu lão Bát, cực kỳ tán thưởng Lâm Tùy An, khen nàng là mầm non tốt của công việc này, dần dần, cũng yên tâm để Lâm Tùy An tự mình đi làm.

Lâm Tùy An tính qua, ngày thường mọi người hoàn thành công việc rồi tập hợp cần một canh giờ, mà cô có thể có thể đổ đầy mười cái bình nước trong mười lăm phút, vì thế còn có rất nhiều thời gian đủ để rời khỏi thăm dò.

Ngày thứ mười tới Hiền Đức trang, mưa phùn liên miên, mọi người phân công công việc như bình thường, Lâm Tùy An nắm bắt thời cơ, dùng tốc độ cực hạn hoàn thành nhiệm vụ xách nước, cô cởi áo ngoài ra, bên trong cố ý mặc áo quần đen, che khăn trùm đầu quấn đầu thành một quả trứng đen, chỉ để lộ ra hai con mắt, thắt lưng như mèo dọc theo chân tường trượt đến cửa góc viện phụ.

Cửa viện phụ nằm cạnh giếng nước, ngoài cửa nối với một hành lang, hành lang này không giống ngày thường bọn họ đi, hẳn là đường chính dẫn tới nội viện của Hiền Đức trang.

Cửa tất nhiên là bị khóa, chẳng qua đối với Lâm Tùy An mà nói thì chẳng khác gì sắt gỉ, chân trái của cô đạp chân tường, tay phải trèo lên đầu tường, thân thể thoáng cái vọt tới, đang muốn nhảy xuống thì phía phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng kêu.

"Phương nương tử? Phương nương tử..., người đâu rồi?"

Là giọng của Cầu lão Bát, Lâm Tùy An sợ tới mức giật mình, thế nào chân lại giẫm lên đầu tường rêu dày, suýt nữa đã trượt xuống, luống cuống tay chân ổn định thăng bằng, theo giọng nói với Cầu lão bát đi về phía giếng nước.

"Phương nương tử, Phương nương tử..."

Lâm Tùy An lăn xuống đầu tường, một tay túm khăn đầu, quần áo chưa kịp thay, nhanh nhẹn xắn tay áo cầm khăn trùm đầu bắt đầu buồn bực lau giếng nước.

"Phương nương tử... ngươi quả nhiên ở đây..." Cầu lão bát bước nhanh tới, nhìn thấy động tác của Lâm Tùy An không khỏi ngẩn ra: "Phương nương tử làm gì đây?"

Lâm Tùy An dùng tư thể tiêu chuẩn của tiểu nhị trong tiệm lắc lắc khăn trùm đầu trong tay: "Rêu ở đây dày quá, nên ta đến lau."

Cầu lão bát nghi ngờ: "Ta còn nhờ sáng nay ngươi không mặc bộ đồ này."

Lâm Tùy An: "Haiz, đừng nói nữa, vừa rồi giẫm lên rêu xanh, trượt một cái, quần áo ướt hết cả, có thể cởi ra, nên ta mới mướn lau đám rêu này cho sạch, kẻo lại té lần nữa. Cầu Bát huynh tìm ta có việc gì sao?"

"Đã là lúc nào rồi mà còn lau rêu nữa!" Cầu lão bát nói: "Mau theo ta đi trường luyện võ, khảo hạch nội viện sắp bắt đầu rồi."



Lâm Tùy An ngẩn ra: "Khảo hạch gì?"

"Cầu bá không nói cho ngươi biết sao?" Cầu lão bát đi rất nhanh: "À, là ta quên mất, vào trang nửa năm sau mới có thể tham gia nội viện khảo hạch, Phương nương tử mới tới vài ngày, nói cho ngươi biết cũng vô dụng."

Hay lắm, nói nửa ngày, hóa ra cô cũng chỉ là một công nhân tạm thời, còn phải vượt qua thời gian thử việc nửa năm mới có cơ hội thăng tiến, lừa cha quá rồi, đợi thêm nửa năm nữa, phỏng chừng dân chúng Huyện Thành đã bị Long Thần quán gặm sạch sẽ, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn nữa rồi.

Lâm Tùy An thầm mắng mẹ nó, miệng oán giận: "Ôi chao, phải nửa năm luôn sao, lâu thế..."

Cầu lão bát nhún vai: "Nửa năm khảo sát thời gian là quy định chết, Cầu bá nói, nửa năm khảo sát là trung thành và nhân phẩm, thiếu một ngày cũng không được."

Lâm Tùy An tặc lưỡi, nghĩ một hồi, lại theo sát bước chân của Cầu lão bát, thấp giọng nói: "Đi nội viện có đãi ngộ gì tốt hơn không?"

Cầu lão bát dừng bước, nhìn xung quanh, cũng thấp giọng nói: "Ta thấy ngươi làm việc thành thật, tính cách chắc chắn chân thật, len lén nói cho ngươi chút tin tức nội bộ nhé."

Lâm Tùy An liên tục gật đầu: "Cầu Bát huynh quả nhiên là đại tiền bối, rất phúc hậu!"

Cầu lão bát vui lắm, xoa xoa mũi: "Đi nội viện, là có thể ra ngoài làm ăn, nửa năm trước, ta có một đường huynh họ hàng xa, môn chủ rất thưởng thức, nghe nói đi nơi khác mở cửa hàng, phong quang lắm, tiền gửi về một tháng bằng nhà ta kiếm nửa năm đấy. Nếu ta cũng có thể có một cửa hàng, làm chưởng quầy, kiếm được tiền, có thể cưới một người vợ tốt, nuôi mấy đứa con mập mạp, thì tốt biết mấy..."

Mặt Cầu lão bát tỏa sáng, trong mắt đều mong ngóng thê tử và tương lai, Lâm Tùy An hơi buồn cười, gật đầu nói: "Cầu Bát huynh có công phu tốt, nhất định có thể như ý nguyện."

Cầu lão Bát ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Lời này ngươi đừng nói với mấy người bọn họ nhé, bọn họ sẽ cười ta chỉ biết thê tử và con cái, không có chí lớn."

Lâm Tùy An nhịn cười: "Được."

Hai người vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã đến trường luyện võ.

Mười mấy nam tử công nhân tạm thời vào cùng lúc với Cầu lão bát đang đứng ở hành lang xoa tay, chuẩn bị đại triển thân thủ, nhìn thấy Cầu lão Bát và Lâm Tùy An, thì cùng nhiệt liệt vẫy tay, có người cổ vũ cho Cầu lão bát, có người khuyên Lâm Tùy An đừng vội, về sau chắc chắn còn có cơ hội, rất có tinh thần đồng đội.

Trên hành lang hướng nam của trường luyện võ dựng một chỗ ngồi, đương nhiệm môn chủ Cầu thị Cầu Hồng đang ngồi ngay ngắn, Cầu bá đừng một bên, bên kia là một đạo sĩ Long Thần quán, Lâm Tùy An cảm thấy hơi quen mắt, lại không nhớ là tên gì, có lẽ là lúc xông vào Long Thần quán đã từng bị cô đánh.

Phía trước hành lang là ba gã hộ vệ nội viện, mặc trang phục rất thống nhất, là một thân áo ngắn màu vàng gừng, trước ngực đeo bảng tên, thắt lưng đeo hoành đao, mắt mày hung ác, Lâm Tùy An vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, là người giang hồ lúc trước đùa giỡn Tiểu Ngư ở ngoại ô Huyện Thành.

Lúc ấy những nam tử nông dân kia quả thực có nói muốn đưa ba người này đến Hiền Đức trang để cho trang chủ tính sổ... vốn có năm người, hiện tại chỉ có ba... Lâm Tùy An vừa nghĩ đã hiểu, mấy người này vốn là đến nương tựa Hiền Đức trang, nhưng vì sao bọn họ không cần thông qua thời gian thử việc nửa năm, chẳng lẽ có cửa sau?

"Nội viện khảo hạch hiện tại bắt đầu, người được gọi tên lên trường luyện võ để tỷ thí, chỉ cần có thể thắng được nửa chiêu của hộ vệ nội viện thì khảo hạch đủ tư cách, có thể vào nội viện làm việc." Cầu Bá cao giọng: "Lương tăng gấp mười lần ngoại viện."

Nhóm công nhân tạm thời Của Lão Bát chợt sôi trào.

Lâm Tùy An làm bộ hoan hô hai tiếng, ánh mắt xoay chuyển trên người ba hộ vệ nội viện, trạng thái của ba người này hoàn toàn khác so với lúc trước, lúc trước tuy rằng miệng đầy lời th ô tục, một bụng d*m ô, nhưng ít nhất vẫn còn có sức sống, nhưng lúc này ba người bình tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt đờ đẫn, tứ chi cứng đờ, giống như cương thi bị thi định thân chú vậy.

Đặc biệt là các dấu hiệu trước ngực, tương ứng viết "Bính tứ", "Bính thập tứ", "Bính nhị thập tứ".

Lâm Tùy An cảm thấy con số này không may mắn cho lắm.

Cầu Bá: "Người đầu tiên, Cầu lão bát!"

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Cầu lão bát cởi áo ngoài ra, để lộ một thân thịt gân ngăm đen, vác lang nha bổng nhảy lên trường luyện võ, hét lớn: "Ta là Cầu lão bát, mời!"

Cầu Hồng hờ hững nhìn thoáng qua: "Bính Tứ, ngươi lên đi."

"Vâng, môn chủ." Bính Tứ vung đao ra khỏi vỏ, đứng trên trường luyện võ: "Mời."

Cừu lão bát hét lớn một tiếng, cầm lang nha bổng xông về phía Bính Tứ, chiêu thức vẫn không thay đổi, tiêu chuẩn "giữa đường gặp chuyện bất bình thì rống lên", đặc điểm chỉ có "đủ khí thế", "giọng nói lớn", thì một đống sơ hở, công kích không có quy tắc, phòng thủ gần như bằng không, thân dưới rất bất ổn, lang nha bổng quá nặng, quán tính dễ dẫn đến mất thăng bằng... Lâm Tùy An đỡ trán, haiz, lần trước bại ở trong tay cô rồi thế mà chẳng nhớ gì cả.

Quả nhiên, Bính Tứ liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở, chớp mắt bước đến gần, chuôi đao bốp một tiếng đánh trúng khuỷu tay của Cầu lão Bát, lang nha bổng của Cầu lão bát rời tay bay ra, Bính Tứ xoay người sử dụng một chân quét ngang, công kích giống hệt Lâm Tùy An, thấy sắp đá gãy xương bắp chân của Cầu lão Bát, thì người vây quanh kinh ngạc hét lên, Lâm Tùy An không đành lòng nhìn thẳng, dùng tay che ót, ai ngờ đúng lúc này, Cầu lão Bát đột nhiên nhảy lên, không chỉ tránh được chiêu kia mà còn bay lên níu lấy lang nha bổng, nhe răng cười, trở tay đánh vào sau lưng Bính Tứ: "Xem chiêu!"



Chiêu "xoay người đánh lừa" này quả thực nằm ngoài dự liệu của mọi người, Lâm Tùy An hơi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, không ngờ Cầu lão Bát lại học được cách dùng chiêu giả để lừa gạt người khác.

Tất cả mọi người bao gồm cả Cầu lão Bát đều cho rằng ổn áp rồi, có người đã sớm hoan hô chúc mừng, mọi việc xảy đến rất nhanh, Bính Tứ giống như phía sau có một đôi mắt, thân thể thuận thế nằm sấp trên mặt đất, hai tay dùng sức đẩy về phía trước, cả người vù một cái chạy ra phía sau, kéo trên mặt đất ra một vết bùn thật dài, cá chép đứng dậy, búng đến phía sau Cầu lão bát, Cầu lão Bát hoảng sợ, xoay người lại, Bính Tứ cầm đao nghênh đón: Hai người giống như đánh bóng bàn vậy, một người cầm lang nha bổng hùng hùng hổ hổ, một người cầm hoành đao quét như mưa, chỉ chốc lát đã đánh hơn ba mươi chiêu, đúng là không phân cao thấp.

Lâm Tùy An xem rất say sưa, thầm nghĩ không hổ là trận chiến mà Cầu lão bát đánh cược cho vợ tương lai, quả nhiên rất có tinh thần. Tất cả mọi người xem mà choáng váng, đến việc cổ vũ hoan hô cũng quên mất tiêu.

Cầu bá nhắc nhở Cầu Hồng: "Môn chủ, ngài thấy thế nào?"

Cầu Hồng gật đầu: "Có thể."

Cầu Bá nói: "Cầu lão bát, khảo hạch thông qua! Dừng tay lại."

Cầu lão bát vừa nghe thế, vội lui về phía sau hai bước, hét to: "Đa tạ!"

Bính Tứ chậm rãi buông đao xuống, bình tĩnh nhìn về phía trước, giống như một con rối gỗ đã mất đi sự khống chế.

Mưa đột nhiên trở nên lớn hơn, theo gió xiêu vẹo nghiêng nghiêng thổi vào hành lang, hơi ẩm cuốn vào khoang mũi, Lâm Tùy An nhíu mày, lông tơ trên cánh tay dựng lên.

Bính Thập Tứ, Bính Hai Tứ vẫn đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến đột nhiên động đậy, giống như hai luồng khói nước màu vàng vọt về phía Cầu lão Bát, Cầu lão Bát vừa trải qua một hồi đại chiến, đúng là lúc buông lỏng, đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, còn chưa lấy lại tinh thần lại, hai thanh hoành đao chói mắt đã mang theo phong mang sát chém về phía cổ mình.

Trong điện quang hỏa thạch, Cầu lão bát cảm thấy chân tay đau nhức, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống bùn, lại cảm thấy khuỷu tay đau nhức, lang nha bổng bất ngờ thoát khỏi tay theo hình xoắn ốc bay ra, đập gãy hai thanh hoành đao trên đỉnh đầu, chưa xoay được mấy vòng, đã vững vàng rơi vào trong tay người khác.

Cầu lão Bát lau mí mắt, trước mắt hắn có một người đang đứng, người nọ mặc y phục màu đen, sống lưng thẳng tắp, một tay nhẹ nhàng xách lang nha bổng của hắn, quay đầu lại cười nói: "Đại ân không nói lời cảm ơn, không cần quỳ lạy đâu."

"Phương, Phương Phương nương tử?!" Cầu lão Bát kinh ngạc hét lên, lại lau mí mắt, lúc này mới nhìn thấy hai hộ vệ nội viện vừa nãy đột nhiên công kích hắn đã nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, Bính Tứ đứng từ xa, giống như chẳng nhìn thấy gì, cũng không hề có phản ứng.

Cầu bá sợ tới mức liệt ngồi trên mặt đất, hai mắt Cầu Hồng vỡ vụn, quát đạo sĩ bên cạnh: "Đạo trưởng Huyền Thanh, đây là chuyện gì xảy ra?!"

Đạo sĩ kia giống như cũng rất kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, thi lễ nói: "Cầu môn chủ chớ nóng nảy, đợi ta trở về hỏi sư huynh thử." Dứt lời, vội vàng rời đi.

Cầu bá lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Môn chủ, khảo hạch này còn thi không?"

"Hôm nay không thi nữa. Mau khiêng người về đi." Cầu Hồng tức giận nói.

Cầu bá vội vàng vâng dạ, gọi một nhóm hộ vệ nội viện khác khiêng người đi thu thập tàn cục.

Lâm Tùy An nhìn theo phương hướng của đạo sĩ kia rời đi, không khỏi nhíu chặt mày.

Huyền Thanh... Nếu nàng nhớ không lầm, hẳn là sư đệ của tán nhân Huyền Minh...

"Cầu lão bát ngươi không sao chứ?!"

"Cầu lão bát, ngươi có phải bị dọa choáng rồi hay không?!"

Các công nhân tạm thời ở ngoài việt hét to chạy tới, bảy tay tám chân nâng Cừu lão bát lên, vừa vỗ mặt, lại bóp người, Cừu lão bát ngơ ngác nhìn Lâm Tùy An, đột nhiên giật mình một cái, hất bỏ mọi người nâng đỡ, quỳ xuống đất: "Đa tạ ân cứu mạng của Phương nương tử, Cừu lão bát sau này nhất định làm trâu làm ngựa, hai sườn cắm đao, lấy thân báo đáp!"

Lâm Tùy An: Hả?

8.7.2023

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường trốn trong nhà tranh lười biếng đột nhiên thấy lạnh lẽo: đột nhiên có một dự cảm xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook