Chương 102: Phường Phú Giáo
Âu Dương Mặc Tâm
01/01/2024
Đông Đô cũng giống như đại đa số thành thị trong nhà Đường, tuân theo bố cục truyền thống bắc giàu nam nghèo, thành Lạc Bắc và hoàng thành kề sát nhau, sĩ tộc, quý tộc và quan viên tụ tập ở đây, giá đất và địa thế bình thường cao hơn thành Lạc Nam rất nhiều, có thể nói là tấc đất tấc vàng, ngoại trừ tộc Hoa thị đi theo lối riêng ra thì những thương hộ bình thường tất nhiên là không có tài lực và địa vị ở chỗ này mua đất xây nhà.
Đông Đô đứng đầu trong năm đại đô thành của nhà Đường, tập hợp thương nhân trong cả nước thậm chí trên toàn thế giới, số lượng nhà giàu rất khách quan, nếu ngại thân phận không thể định cư ở thành Lạc Bắc, vậy thì chọn nơi có địa thế tốt nhất của thành Lạc Nam để xây nhà, mười ba phường cách thành Lạc Bắc là vị trí tốt nhất, ở gần Lạc Thủy, ba nhánh kênh rạch xuyên qua nó, giao thông thuận tiện, phong thủy cực tốt, dần dần trở thành khu nhà giàu có danh tiếng ở Đông Đô.
Phường mười ba Đông Khởi phường Diên Khánh, Tây Chung phường Huệ Hòa, phía bắc giáp Lạc Thủy, phía nam giáp chợ Nam, diện tích mỗi phường ước chừng bằng một phần hai khu phường bình thường, mật độ dân số trong phường thấp, đều là trạch viện lớn, ước chừng tương tự như khu biệt thự có cảnh sông của đô thị hiện đại. Trẻ em Đông Đô từ nhỏ đã ngâm nga bài đồng dao: "Mười ba phường, đất sau phường, bốn sông chín kênh, Đông Diên Khánh, Nhật Thăng Quang, Tây Huệ Hòa, Hỏa Thiêu Vân, Bắc Thủy vận tài cuồn cuộn đến, Phúc Quang Nam thành phố Diệu Lai."
Phường Phú Giáo nằm ở khu vực trung tâm phường mười, không thể không nói, nó có vị trí rất tinh tế. Phường này có hơn tám trăm hộ gia đình, trong đó hơn bảy phần là người có quốc tịch nhà Đường, đặc biệt là thương nhân Ba Tư chiếm đa số, cửa phường vừa mở ra, mắt đầy đầu đội mũ nỉ, mặc Đường phục, tóc vàng mắt xanh, nghe được đều là tiếng Ba Tư trầm trầm và hỗn hợp biến điệu tiếng Đường, Lâm Tùy An ngồi trên xe nhìn, cảm giác như cô đang đi du lịch vậy.
Người Lăng Chi Nhan mang đến đều là tinh anh trong nha lại Đại Lý tự, năm mươi hán tử tinh tráng, do Minh Phong và Minh Thứ dẫn đội, thay thường phục, không cưỡi ngựa, đổi xe ngựa chia ra khiêm tốn xuất hiện, Lăng Chi Nhan cũng thay đổi thường phục, áo đen trùm đầu đen, thắt lưng đeo đá bạch ngọc và giày da thấp, dáng vẻ của quý công tử sĩ tộc chính hiệu.
Người phụ trách tiếp ứng Lăng Chi Nhan là Lý Chính của phường Phú Giáo. Mỗi phường ở Đông Đô có một người, kèm thêm nha lại hai người, chưởng phường hộ tịch, phụ trách dạy trồng nông tang, kiểm tra bất hợp pháp, thúc giục làm phú dịch, phối hợp khu phố v.v... ước chừng tương đương với bản kết hợp của chủ nhiệm ủy ban phường và cán bộ thuế địa phương, bình thường do cư dân phường bầu người đức cao vọng trọng đảm nhiệm.
Ngoài dự liệu của Lâm Tùy An, vị Lý Chính này là một người Ba Tư, tên là Tháp Tháp Nhĩ Can, khoảng ba mươi tuổi, tóc vàng được buộc thành bím tóc nhỏ hoa lệ, dùng sợi bạc tinh tế thắt lại, quấn trên đỉnh đầu màu vàng bôi dầu sáp, đuôi cong lên buộc thành hai vòng nhỏ, tạo hình cực kỳ vững chắc, phỏng chừng gió lớn cấp mười cũng thổi không tan, tiếng Đường nói ra còn chính xác hơn Lâm Tùy An.
Lăng Chi Nhan vẫn chưa nói rõ muốn điều tra án vụ giết người liên hoàn, chỉ nói muốn tìm một người trở về Đại Lý tự hiệp trợ điều tra. Tháp Tháp Nhĩ Can vừa nghe đến yêu cầu tìm người, đã nhíu mày thật chặt: "Lăng Tư Trực, không lừa ngươi nhé, trong phường Phú Giáo này có tám trăm ba mươi sáu hộ, ít nhất hơn phân nửa đều phù hợp với yêu cầu của ngài, vậy thì phải tìm từ đâu?"
"Ngươi chỉ cần cung cấp tư liệu hộ tịch chi tiết, phái người dẫn đường là được." Lăng Chi Nhan nói: "Trong sách và không có trong sách đều cần."
Tháp Tháp Nhĩ Can đáp, ra lệnh nha lại đằng sau trở về lấy, ánh mắt lướt qua mấy chiếc xe ngựa phía sau Lăng Chi Nhan, nắm chặt tay không lên tiếng, tròng mắt xoay tròn.
Cận Nhược nhìn qua khe cửa sổ xe, thì thầm: "Làm sao ta cảm thấy cái tên Lý Chính này mặt mày như chuột ăn trộm thế nhỉ."
Hoa Nhất Đường: "Lý Chính là người quen thuộc nhất với tình hình lý phường, trong lời nói của hắn đều nghe ra sự từ chối, nhất định có vấn đề."
Cận Nhược ánh mắt sáng lên, bế nhóc ăn mày lên đẩy cửa xe ra: "Ta ra ngoài dạo một vòng."
"Cận Nhược." Lâm Tùy An gọi hắn lại: "Nhà hung thủ có thể còn có nữ quyến, có lẽ là đồng lõa."
Cận Nhược giật mình một chút, gật gật đầu, nhảy xuống xe.
Hoa Nhất Đường và Phương Khắc đồng loạt nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An: "Trước kia tôi từng xem một vụ án cưỡ.ng hiếp giết người liên hoàn, hung thủ là một đôi vợ chồng, người vợ mang thai vì muốn giữ lại trái tim người chồng, đã dụ dỗ những cô nương trẻ tuổi về nhà, sau khi trượng phu ngoại tình, lại g.iết chế.t nữ tử."
Mí mắt khô héo của Phương Khắc nhảy dựng lên, Hoa Nhất Đường hít sâu, đầu quạt rắc rắc gõ vào trán: "Nữ tử sao..." Phương Khắc im lặng một lát, từ trong rương gỗ lớn lấy ra chín bình sứ nhỏ bịt kín bằng sáp đỏ, xếp hàng từng chữ, Lâm Tùy An sợ tới mức xoay mông lại, chen chúc ngồi bên cạnh Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường rụt về phía góc xe, trừng mắt nhìn: "Phương huynh, trong những bình sứ này chẳng lẽ là lúc trước đi Bảo Xuyên Lăng và Loạn Táng Cư.ơng..."
"Ta cắt một mảnh da nhỏ trên chín cỗ thi thể kia, ngâm trong bình một đêm, bây giờ hẳn là đủ thời gian rồi." Phương Khắc rút nút chai ra, nhìn một chút, lại ngửi ngửi: "Có mùi hoa thoang thoảng, vị ngọt, các ngươi có muốn ngửi không?"
Đầu Hoa Nhất Đường lắc như trống bỏi, Lâm Tùy An vốn còn rất tò mò chất lỏng trong bình sứ nhỏ kia là cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, giác quan thứ sáu nói cho cô biết vẫn không nên biết thì tốt hơn.
Biểu cảm của Phương Khắc hơi tiếc nuối, khép nút chai lại nói: "Lúc trước khi nghiên cứu xuân cung đồ phổ biến ở Đông Đô, trong vài quyển đều nhắc tới một loại son dưỡng, bôi lên môi nữ tử, phấn nộn như cánh hoa, mùi thơm ngọt ngào, xúc cảm dịu dàng, giữ màu lâu dài, sử dụng lâu dài, có tác dụng làm người trẻ lâu, nghe nói là cống phẩm ở nước ngoài, bởi vì được hoan nghênh, lại đưa ra loại phấn tương tự, nhưng sau đó không biết vì sao, loại son dưỡng da thần kỳ này đột nhiên biến mất, thời gian biến mất ước chừng năm năm trước." Phương Khắc nhướng mày: "Cảm thấy rất quen phải không?"
Hoa Nhất Đường: "Rất giống với vì thuốc mà tôi tìm thấy trong hồ sơ, có thể giữ cho cá rau, rau quả tươi sống."
Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ là cùng một loại nguyên liệu chế tạo?"
"Loại son dưỡng này có giá không rẻ, nữ tử nhà dân chúng bình thường không mua nổi cũng không dùng nổi." Phương Khắc lần lượt cất bình sứ vào rương gỗ lớn: "Ta muốn đi phường Hồng Tiếu một chuyến."
"Thực sự là một hướng điều tra tốt." Lâm Tùy an tâm nói: "Nếu loại son dưỡng này thật thần kỳ như trong truyền thuyết, hoa khôi và kỹ nữ của phường Hồng Tiếu tất nhiên không tiếc tiền mua về, nếu may mắn tìm được một ít hàng tồn kho, thì nhất định đó là một manh mối quan trọng."
"Phương huynh xin dừng bước." Hoa Nhất Đường chui đầu ra từ trong cửa sổ xe, lấy một bao vàng lá vàng ném qua, dừng một chút: "Bảo trọng!"
Phương Khắc không hiểu sao lại trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái, áo đó rời đi như gió.
Lâm Tùy An liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường dùng quạt vỗ ngực, thở dài như ông già: "Phương huynh vào nơi mạo hiểm, lại không giỏi ăn nói, lần này đi một mình chỉ e là dê vào miệng cọp, Hoa mỗ thật sự rất lo lắng, thật là lo lắng!"
Lâm Tùy An: "..."
Chắc tôi tin anh! Làm như tôi vừa rồi không thấy anh cười trộm ấy. Nếu không phải lúc này đang mệt mỏi, thì tên này chỉ hận không thể đuổi theo để cười nhạo Phương đại phu nữa thôi. Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, Lâm Tùy An tưởng tượng ra hình ảnh Phương Khắc bày cái mặt than kia, rồi bị một đám kỹ nhân xinh đẹp vây quanh... Hề hề, cô cũng muốn đi hóng hớt.
Nha lại Tháp Tháp Nhĩ Can phái ra ngoài đã trở về, mang về hai rương quyển trục hộ tịch, một rương căn cứ theo yêu cầu của Lăng Chi Nhan lựa chọn ra nghi phạm cần điều tra, trong nhà có nam tử với độ tuổi tương ứng, làm kinh doanh, có thuyền có xe, trạch viện lớn, tổng cộng có hơn ba trăm hộ, số lượng khổng lồ như vậy, không biết phải điều tra đến khi nào. Một rương khác là loại trừ hiềm nghi tạm thời, nam đinh trong nhà quanh năm ở bên ngoài, chỉ có nữ quyến và con cái, chủ nhân ở bên ngoài kinh doanh, để lại cha già, còn có hơn mười hộ không có ai ở nhà, gần đến tết, đều về quê thăm thân thích.
Lăng Chi Nhan lên xe đơn giản thương lượng với Hoa Nhất Đường một chút, lập ra phương hướng và tuyến đường điều tra, sau đó lại dẫn nhân mã vội vàng xuất phát, Lâm Tùy An vốn định cũng định đi theo, Hoa Nhất Đường kéo cô lại, nhìn về phía Lý Chính bên ngoài.
Tháp Tháp Nhĩ Can bề ngoài rất phối hợp với Đại Lý tự, phái hết thủ hạ, bao gồm hai gã nha lại và bốn gã bất lương cho Lăng Chi Nhan, nhưng bản thân thì lại từ chối đi theo, lấy lý do là còn có việc quan trọng trong người, nên chưa đi theo được. Đợi đoàn nhân mã của Đại Lý Tự vừa rời khỏi, hắn đã vội tránh khỏi đám người, chui vào trong ngõ nhỏ bên cạnh cửa phường.
Lâm Tùy An nháy mắt với Hoa Nhất Đường, chui ra khỏi xe ngựa lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau, Tháp Tháp Nhĩ Can chạy một mạch, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, vô cùng cẩn thận, ở trong con hẻm nhỏ hẹp rẽ trái rẽ phải, Lâm Tùy An không dám đi theo quá gần, lại không dám quá xa, đuổi theo hơi vất vả, ở trong ngõ nhỏ xoắn xuýt vài vòng, rồi ra ngoài, mắt thấy Tháp Tháp Nhĩ Can vào một trạch viện, không tiện đuổi theo, chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài cửa.
Thời gian qua chưa đến nửa khắc, cửa viện đã mở ra, năm sáu người đàn ông mặc bộ đồ người Hồ đi ra, ai nấy đều đội mũ nỉ lớn, khom lưng, vù một cái đã tản ra, chạy theo các hướng khác nhau, khiến Lâm Tùy An trở tay không kịp, đang rối rắm xem nên đuổi theo người nào, trong góc đột nhiên xuất hiện mấy bóng người đi theo, có một bóng lưng hơi quen mắt, Lâm Tùy An nhận ra là Thiên Khu trong thất tinh.
Là người của Tịnh Môn. Lâm Tùy An yên tâm, suy nghĩ một hồi, ở tại chỗ không nhúc nhích, tiếp tục canh giữ.
Lại qua một khắc trôi qua, trong viện lại xuất hiện một người, mặc trường bào Đường phục, đội nón, mang một đôi giày da dê có đế, Lâm Tùy An nhận ra là giày của Tháp Tháp Nhĩ Can, chợt mừng rỡ, hành vi của người này càng kỳ lạ, chứng tỏ vấn đề của hắn càng lớn.
Ước chừng là cảm thấy mình đã an toàn, tốc độ đi của Tháp Tháp Nhĩ Can cũng khoan thai không ít, khiêm tốn đi lẫn trong dòng người. Bốn con đường chính của phường Phú Giáo giao nhau theo hình cái giếng, bên trong xen kẽ một số con hẻm nhỏ, Tháp Tháp Nhĩ Can dường như đã có ý định từ trước, thường xuyên chuyển tuyến đường đi, khi nam lúc bắc, rẽ đông rẽ tây, một đường đi thẳng tới, không đụng phải bất cứ một nha quan Đại Lý tự nào, chắc hẳn là bất lương hắn phái đi cố ý để lại khoảng trống cho hắn.
Khoảng một phút sau, Tháp Tháp Nhĩ Can đến trước cổng một ngôi nhà ở khu đông phường Phú Giáo. Tòa nhà này là mặt tiền nhỏ hiếm có ở phường Phú Giáo, một cánh cửa gỗ sơn đen, không có thú đá canh cửa, tường viện cao chót vót, trong viện trồng cây xanh tươi tốt, tán cây cao lớn vươn ra mặt tường, che khuất bóng dáng của nửa con đường, trong lá cây xen lẫn vài đóa hoa nhỏ màu trắng.
Tháp Tháp gõ cửa bốn cái, ba ngắn một dài, lại tiến đến trước cửa thấp giọng nói một câu gì đó, cửa gỗ cạch một tiếng mở ra một khe hở, hắn lắc mình chen vào, cánh cửa lặng yên không một tiếng động đóng lại.
Lâm Tùy An nhìn xung quanh, nơi này vị trí hẻo lánh, hầu như không có người đi bộ, sợ cơ hội mất đi thì không đến nữa, tung người trèo lên đầu tường, nhảy lên cây dương trong viện, ngồi xổm trên thân cây quan sát tòa nhà này.
Đây là một viên có ba cửa, liếc mắt nhìn, ít nhất có hơn hai mươi gian sương phòng lớn nhỏ, vừa rồi Tháp Tháp Nhĩ Can vào bằng cửa sau, phía trước hẳn là còn có cửa chính hướng về phía sảnh chính, chủ nhân của vườn ước chừng là một người phong nhã, còn xây dựng một hậu hoa viên tao nhã, cây cối hoa cỏ hồ đá đầm nước đầy đủ. Vườn cây yên lặng có hơi quái dị, Lâm Tùy An ở trên cây nhìn nửa ngày, nhưng không thấy ai cả, Tháp Tháp không biết đi đâu, có lẽ là dọc theo hành lang trong vườn đi tiền viện, hoặc có lẽ là vào gian sương phòng nào đó.
Đến cũng đã đến rồi, không đi một vòng xem thử thì hình như có hơi thiệt thòi.
Lâm Tùy An nhảy xuống cây, xoay người nhảy lên hồ đá, mượn lực trèo lên nóc hành lang, hành lang của khu vườn này được xây dựng rất cầu kỳ, hình chữ hồi hai tầng, cơ hồ có thể đến tất cả các nơi trong viện, Lâm Tùy An bước xuống ngựa, bước chân nhón khẽ, giống như một lá cây bị gió thổi bay lên nóc hành lang, trước tiên đi dạo một vòng ở hậu viên, lại đi vào trung viên, lại đi tiền viên, tất cả sương phòng đều quét một lần, một vòng xoay xuống, đừng nói người, ngay cả quỷ cũng không nhìn thấy, không khỏi hơi buồn bực, không nhìn thấy những người khác thì thôi Tháp Tháp Nhĩ Can dường như cũng bốc hơi khỏi trái đất.
Lúc này đây, Lâm Tùy An cũng hơi hoài niệm điện thoại di động, nếu lúc này có thể gọi điện thoại cho Cận Nhược, bảo hắn tới tiếp ứng... đột nhiên, Lâm Tùy An chợt nghĩ đến điều gì đó, nhớ tới vụ án giết người liên hoàn ở Dương Đô, lúc ấy thông qua hai mật đạo liên hoàn mới tìm được hiện trường giết người, chẳng lẽ, khu vườn này cũng là vì che mắt người khác mà xây dựng, bên trong ẩn giấu mật đạo dẫn tới nơi khác?
Lâm Tùy An càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lập tức nhảy xuống hành lang, đi dạo xung quanh, quả nhiên phát hiện một vài dấu chân bên ngoài sương phòng trung viên, hướng chỉ thẳng vào tiền đường, đuổi theo dấu chân đi tới trước chính đường của tiền viện, mặt đất đá đổi thành sàn gỗ, không có nhãn lực và khả năng nhận dấu chân như Cận Nhược, Lâm Tùy An gãi ót, trong lòng hơi nhụt chí.
Quả nhiên, chuyện chuyên nghiệp vẫn cần dân chuyên nghiệp đến làm, loại kỹ thuật theo dõi có độ khó cao này, cô thật sự là tìm hiểu không được.
Ai ngờ đúng lúc này, phía sau phát ra một tiếng "rắc rắc", chính đường đóng chặt cửa lớn đột nhiên mở ra, Tháp Tháp Nhĩ Can xông ra, miệng ô u oa không biết kêu cái gì, phía sau đi theo một đám người khiêng rương, gánh bao tải... Là một đám người, có người Hồ, có người Đường, nhưng nhiều hơn là người Ba Tư.
Lâm Tùy An chớp chớp mắt, không thể tin vào mắt mình, Tháp Tháp hoàn toàn khiến cô choáng váng.
Gió thổi qua, cửa gỗ lớn chính đường cách một tiếng, Tháp Tháp đột nhiên cao giọng hét lên: "Ả ta là người của quan phủ, bắt lấy ả!"
Lâm Tùy An cắn răng cười, Thiên Tịnh ở trong tay bay ra.
Ôi chao, xui xẻo lâu như vậy, cuối cũng cùng gặp phải vận xui to đùng rồi.
Đông Đô đứng đầu trong năm đại đô thành của nhà Đường, tập hợp thương nhân trong cả nước thậm chí trên toàn thế giới, số lượng nhà giàu rất khách quan, nếu ngại thân phận không thể định cư ở thành Lạc Bắc, vậy thì chọn nơi có địa thế tốt nhất của thành Lạc Nam để xây nhà, mười ba phường cách thành Lạc Bắc là vị trí tốt nhất, ở gần Lạc Thủy, ba nhánh kênh rạch xuyên qua nó, giao thông thuận tiện, phong thủy cực tốt, dần dần trở thành khu nhà giàu có danh tiếng ở Đông Đô.
Phường mười ba Đông Khởi phường Diên Khánh, Tây Chung phường Huệ Hòa, phía bắc giáp Lạc Thủy, phía nam giáp chợ Nam, diện tích mỗi phường ước chừng bằng một phần hai khu phường bình thường, mật độ dân số trong phường thấp, đều là trạch viện lớn, ước chừng tương tự như khu biệt thự có cảnh sông của đô thị hiện đại. Trẻ em Đông Đô từ nhỏ đã ngâm nga bài đồng dao: "Mười ba phường, đất sau phường, bốn sông chín kênh, Đông Diên Khánh, Nhật Thăng Quang, Tây Huệ Hòa, Hỏa Thiêu Vân, Bắc Thủy vận tài cuồn cuộn đến, Phúc Quang Nam thành phố Diệu Lai."
Phường Phú Giáo nằm ở khu vực trung tâm phường mười, không thể không nói, nó có vị trí rất tinh tế. Phường này có hơn tám trăm hộ gia đình, trong đó hơn bảy phần là người có quốc tịch nhà Đường, đặc biệt là thương nhân Ba Tư chiếm đa số, cửa phường vừa mở ra, mắt đầy đầu đội mũ nỉ, mặc Đường phục, tóc vàng mắt xanh, nghe được đều là tiếng Ba Tư trầm trầm và hỗn hợp biến điệu tiếng Đường, Lâm Tùy An ngồi trên xe nhìn, cảm giác như cô đang đi du lịch vậy.
Người Lăng Chi Nhan mang đến đều là tinh anh trong nha lại Đại Lý tự, năm mươi hán tử tinh tráng, do Minh Phong và Minh Thứ dẫn đội, thay thường phục, không cưỡi ngựa, đổi xe ngựa chia ra khiêm tốn xuất hiện, Lăng Chi Nhan cũng thay đổi thường phục, áo đen trùm đầu đen, thắt lưng đeo đá bạch ngọc và giày da thấp, dáng vẻ của quý công tử sĩ tộc chính hiệu.
Người phụ trách tiếp ứng Lăng Chi Nhan là Lý Chính của phường Phú Giáo. Mỗi phường ở Đông Đô có một người, kèm thêm nha lại hai người, chưởng phường hộ tịch, phụ trách dạy trồng nông tang, kiểm tra bất hợp pháp, thúc giục làm phú dịch, phối hợp khu phố v.v... ước chừng tương đương với bản kết hợp của chủ nhiệm ủy ban phường và cán bộ thuế địa phương, bình thường do cư dân phường bầu người đức cao vọng trọng đảm nhiệm.
Ngoài dự liệu của Lâm Tùy An, vị Lý Chính này là một người Ba Tư, tên là Tháp Tháp Nhĩ Can, khoảng ba mươi tuổi, tóc vàng được buộc thành bím tóc nhỏ hoa lệ, dùng sợi bạc tinh tế thắt lại, quấn trên đỉnh đầu màu vàng bôi dầu sáp, đuôi cong lên buộc thành hai vòng nhỏ, tạo hình cực kỳ vững chắc, phỏng chừng gió lớn cấp mười cũng thổi không tan, tiếng Đường nói ra còn chính xác hơn Lâm Tùy An.
Lăng Chi Nhan vẫn chưa nói rõ muốn điều tra án vụ giết người liên hoàn, chỉ nói muốn tìm một người trở về Đại Lý tự hiệp trợ điều tra. Tháp Tháp Nhĩ Can vừa nghe đến yêu cầu tìm người, đã nhíu mày thật chặt: "Lăng Tư Trực, không lừa ngươi nhé, trong phường Phú Giáo này có tám trăm ba mươi sáu hộ, ít nhất hơn phân nửa đều phù hợp với yêu cầu của ngài, vậy thì phải tìm từ đâu?"
"Ngươi chỉ cần cung cấp tư liệu hộ tịch chi tiết, phái người dẫn đường là được." Lăng Chi Nhan nói: "Trong sách và không có trong sách đều cần."
Tháp Tháp Nhĩ Can đáp, ra lệnh nha lại đằng sau trở về lấy, ánh mắt lướt qua mấy chiếc xe ngựa phía sau Lăng Chi Nhan, nắm chặt tay không lên tiếng, tròng mắt xoay tròn.
Cận Nhược nhìn qua khe cửa sổ xe, thì thầm: "Làm sao ta cảm thấy cái tên Lý Chính này mặt mày như chuột ăn trộm thế nhỉ."
Hoa Nhất Đường: "Lý Chính là người quen thuộc nhất với tình hình lý phường, trong lời nói của hắn đều nghe ra sự từ chối, nhất định có vấn đề."
Cận Nhược ánh mắt sáng lên, bế nhóc ăn mày lên đẩy cửa xe ra: "Ta ra ngoài dạo một vòng."
"Cận Nhược." Lâm Tùy An gọi hắn lại: "Nhà hung thủ có thể còn có nữ quyến, có lẽ là đồng lõa."
Cận Nhược giật mình một chút, gật gật đầu, nhảy xuống xe.
Hoa Nhất Đường và Phương Khắc đồng loạt nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An: "Trước kia tôi từng xem một vụ án cưỡ.ng hiếp giết người liên hoàn, hung thủ là một đôi vợ chồng, người vợ mang thai vì muốn giữ lại trái tim người chồng, đã dụ dỗ những cô nương trẻ tuổi về nhà, sau khi trượng phu ngoại tình, lại g.iết chế.t nữ tử."
Mí mắt khô héo của Phương Khắc nhảy dựng lên, Hoa Nhất Đường hít sâu, đầu quạt rắc rắc gõ vào trán: "Nữ tử sao..." Phương Khắc im lặng một lát, từ trong rương gỗ lớn lấy ra chín bình sứ nhỏ bịt kín bằng sáp đỏ, xếp hàng từng chữ, Lâm Tùy An sợ tới mức xoay mông lại, chen chúc ngồi bên cạnh Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường rụt về phía góc xe, trừng mắt nhìn: "Phương huynh, trong những bình sứ này chẳng lẽ là lúc trước đi Bảo Xuyên Lăng và Loạn Táng Cư.ơng..."
"Ta cắt một mảnh da nhỏ trên chín cỗ thi thể kia, ngâm trong bình một đêm, bây giờ hẳn là đủ thời gian rồi." Phương Khắc rút nút chai ra, nhìn một chút, lại ngửi ngửi: "Có mùi hoa thoang thoảng, vị ngọt, các ngươi có muốn ngửi không?"
Đầu Hoa Nhất Đường lắc như trống bỏi, Lâm Tùy An vốn còn rất tò mò chất lỏng trong bình sứ nhỏ kia là cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, giác quan thứ sáu nói cho cô biết vẫn không nên biết thì tốt hơn.
Biểu cảm của Phương Khắc hơi tiếc nuối, khép nút chai lại nói: "Lúc trước khi nghiên cứu xuân cung đồ phổ biến ở Đông Đô, trong vài quyển đều nhắc tới một loại son dưỡng, bôi lên môi nữ tử, phấn nộn như cánh hoa, mùi thơm ngọt ngào, xúc cảm dịu dàng, giữ màu lâu dài, sử dụng lâu dài, có tác dụng làm người trẻ lâu, nghe nói là cống phẩm ở nước ngoài, bởi vì được hoan nghênh, lại đưa ra loại phấn tương tự, nhưng sau đó không biết vì sao, loại son dưỡng da thần kỳ này đột nhiên biến mất, thời gian biến mất ước chừng năm năm trước." Phương Khắc nhướng mày: "Cảm thấy rất quen phải không?"
Hoa Nhất Đường: "Rất giống với vì thuốc mà tôi tìm thấy trong hồ sơ, có thể giữ cho cá rau, rau quả tươi sống."
Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ là cùng một loại nguyên liệu chế tạo?"
"Loại son dưỡng này có giá không rẻ, nữ tử nhà dân chúng bình thường không mua nổi cũng không dùng nổi." Phương Khắc lần lượt cất bình sứ vào rương gỗ lớn: "Ta muốn đi phường Hồng Tiếu một chuyến."
"Thực sự là một hướng điều tra tốt." Lâm Tùy an tâm nói: "Nếu loại son dưỡng này thật thần kỳ như trong truyền thuyết, hoa khôi và kỹ nữ của phường Hồng Tiếu tất nhiên không tiếc tiền mua về, nếu may mắn tìm được một ít hàng tồn kho, thì nhất định đó là một manh mối quan trọng."
"Phương huynh xin dừng bước." Hoa Nhất Đường chui đầu ra từ trong cửa sổ xe, lấy một bao vàng lá vàng ném qua, dừng một chút: "Bảo trọng!"
Phương Khắc không hiểu sao lại trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái, áo đó rời đi như gió.
Lâm Tùy An liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường dùng quạt vỗ ngực, thở dài như ông già: "Phương huynh vào nơi mạo hiểm, lại không giỏi ăn nói, lần này đi một mình chỉ e là dê vào miệng cọp, Hoa mỗ thật sự rất lo lắng, thật là lo lắng!"
Lâm Tùy An: "..."
Chắc tôi tin anh! Làm như tôi vừa rồi không thấy anh cười trộm ấy. Nếu không phải lúc này đang mệt mỏi, thì tên này chỉ hận không thể đuổi theo để cười nhạo Phương đại phu nữa thôi. Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, Lâm Tùy An tưởng tượng ra hình ảnh Phương Khắc bày cái mặt than kia, rồi bị một đám kỹ nhân xinh đẹp vây quanh... Hề hề, cô cũng muốn đi hóng hớt.
Nha lại Tháp Tháp Nhĩ Can phái ra ngoài đã trở về, mang về hai rương quyển trục hộ tịch, một rương căn cứ theo yêu cầu của Lăng Chi Nhan lựa chọn ra nghi phạm cần điều tra, trong nhà có nam tử với độ tuổi tương ứng, làm kinh doanh, có thuyền có xe, trạch viện lớn, tổng cộng có hơn ba trăm hộ, số lượng khổng lồ như vậy, không biết phải điều tra đến khi nào. Một rương khác là loại trừ hiềm nghi tạm thời, nam đinh trong nhà quanh năm ở bên ngoài, chỉ có nữ quyến và con cái, chủ nhân ở bên ngoài kinh doanh, để lại cha già, còn có hơn mười hộ không có ai ở nhà, gần đến tết, đều về quê thăm thân thích.
Lăng Chi Nhan lên xe đơn giản thương lượng với Hoa Nhất Đường một chút, lập ra phương hướng và tuyến đường điều tra, sau đó lại dẫn nhân mã vội vàng xuất phát, Lâm Tùy An vốn định cũng định đi theo, Hoa Nhất Đường kéo cô lại, nhìn về phía Lý Chính bên ngoài.
Tháp Tháp Nhĩ Can bề ngoài rất phối hợp với Đại Lý tự, phái hết thủ hạ, bao gồm hai gã nha lại và bốn gã bất lương cho Lăng Chi Nhan, nhưng bản thân thì lại từ chối đi theo, lấy lý do là còn có việc quan trọng trong người, nên chưa đi theo được. Đợi đoàn nhân mã của Đại Lý Tự vừa rời khỏi, hắn đã vội tránh khỏi đám người, chui vào trong ngõ nhỏ bên cạnh cửa phường.
Lâm Tùy An nháy mắt với Hoa Nhất Đường, chui ra khỏi xe ngựa lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau, Tháp Tháp Nhĩ Can chạy một mạch, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, vô cùng cẩn thận, ở trong con hẻm nhỏ hẹp rẽ trái rẽ phải, Lâm Tùy An không dám đi theo quá gần, lại không dám quá xa, đuổi theo hơi vất vả, ở trong ngõ nhỏ xoắn xuýt vài vòng, rồi ra ngoài, mắt thấy Tháp Tháp Nhĩ Can vào một trạch viện, không tiện đuổi theo, chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài cửa.
Thời gian qua chưa đến nửa khắc, cửa viện đã mở ra, năm sáu người đàn ông mặc bộ đồ người Hồ đi ra, ai nấy đều đội mũ nỉ lớn, khom lưng, vù một cái đã tản ra, chạy theo các hướng khác nhau, khiến Lâm Tùy An trở tay không kịp, đang rối rắm xem nên đuổi theo người nào, trong góc đột nhiên xuất hiện mấy bóng người đi theo, có một bóng lưng hơi quen mắt, Lâm Tùy An nhận ra là Thiên Khu trong thất tinh.
Là người của Tịnh Môn. Lâm Tùy An yên tâm, suy nghĩ một hồi, ở tại chỗ không nhúc nhích, tiếp tục canh giữ.
Lại qua một khắc trôi qua, trong viện lại xuất hiện một người, mặc trường bào Đường phục, đội nón, mang một đôi giày da dê có đế, Lâm Tùy An nhận ra là giày của Tháp Tháp Nhĩ Can, chợt mừng rỡ, hành vi của người này càng kỳ lạ, chứng tỏ vấn đề của hắn càng lớn.
Ước chừng là cảm thấy mình đã an toàn, tốc độ đi của Tháp Tháp Nhĩ Can cũng khoan thai không ít, khiêm tốn đi lẫn trong dòng người. Bốn con đường chính của phường Phú Giáo giao nhau theo hình cái giếng, bên trong xen kẽ một số con hẻm nhỏ, Tháp Tháp Nhĩ Can dường như đã có ý định từ trước, thường xuyên chuyển tuyến đường đi, khi nam lúc bắc, rẽ đông rẽ tây, một đường đi thẳng tới, không đụng phải bất cứ một nha quan Đại Lý tự nào, chắc hẳn là bất lương hắn phái đi cố ý để lại khoảng trống cho hắn.
Khoảng một phút sau, Tháp Tháp Nhĩ Can đến trước cổng một ngôi nhà ở khu đông phường Phú Giáo. Tòa nhà này là mặt tiền nhỏ hiếm có ở phường Phú Giáo, một cánh cửa gỗ sơn đen, không có thú đá canh cửa, tường viện cao chót vót, trong viện trồng cây xanh tươi tốt, tán cây cao lớn vươn ra mặt tường, che khuất bóng dáng của nửa con đường, trong lá cây xen lẫn vài đóa hoa nhỏ màu trắng.
Tháp Tháp gõ cửa bốn cái, ba ngắn một dài, lại tiến đến trước cửa thấp giọng nói một câu gì đó, cửa gỗ cạch một tiếng mở ra một khe hở, hắn lắc mình chen vào, cánh cửa lặng yên không một tiếng động đóng lại.
Lâm Tùy An nhìn xung quanh, nơi này vị trí hẻo lánh, hầu như không có người đi bộ, sợ cơ hội mất đi thì không đến nữa, tung người trèo lên đầu tường, nhảy lên cây dương trong viện, ngồi xổm trên thân cây quan sát tòa nhà này.
Đây là một viên có ba cửa, liếc mắt nhìn, ít nhất có hơn hai mươi gian sương phòng lớn nhỏ, vừa rồi Tháp Tháp Nhĩ Can vào bằng cửa sau, phía trước hẳn là còn có cửa chính hướng về phía sảnh chính, chủ nhân của vườn ước chừng là một người phong nhã, còn xây dựng một hậu hoa viên tao nhã, cây cối hoa cỏ hồ đá đầm nước đầy đủ. Vườn cây yên lặng có hơi quái dị, Lâm Tùy An ở trên cây nhìn nửa ngày, nhưng không thấy ai cả, Tháp Tháp không biết đi đâu, có lẽ là dọc theo hành lang trong vườn đi tiền viện, hoặc có lẽ là vào gian sương phòng nào đó.
Đến cũng đã đến rồi, không đi một vòng xem thử thì hình như có hơi thiệt thòi.
Lâm Tùy An nhảy xuống cây, xoay người nhảy lên hồ đá, mượn lực trèo lên nóc hành lang, hành lang của khu vườn này được xây dựng rất cầu kỳ, hình chữ hồi hai tầng, cơ hồ có thể đến tất cả các nơi trong viện, Lâm Tùy An bước xuống ngựa, bước chân nhón khẽ, giống như một lá cây bị gió thổi bay lên nóc hành lang, trước tiên đi dạo một vòng ở hậu viên, lại đi vào trung viên, lại đi tiền viên, tất cả sương phòng đều quét một lần, một vòng xoay xuống, đừng nói người, ngay cả quỷ cũng không nhìn thấy, không khỏi hơi buồn bực, không nhìn thấy những người khác thì thôi Tháp Tháp Nhĩ Can dường như cũng bốc hơi khỏi trái đất.
Lúc này đây, Lâm Tùy An cũng hơi hoài niệm điện thoại di động, nếu lúc này có thể gọi điện thoại cho Cận Nhược, bảo hắn tới tiếp ứng... đột nhiên, Lâm Tùy An chợt nghĩ đến điều gì đó, nhớ tới vụ án giết người liên hoàn ở Dương Đô, lúc ấy thông qua hai mật đạo liên hoàn mới tìm được hiện trường giết người, chẳng lẽ, khu vườn này cũng là vì che mắt người khác mà xây dựng, bên trong ẩn giấu mật đạo dẫn tới nơi khác?
Lâm Tùy An càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lập tức nhảy xuống hành lang, đi dạo xung quanh, quả nhiên phát hiện một vài dấu chân bên ngoài sương phòng trung viên, hướng chỉ thẳng vào tiền đường, đuổi theo dấu chân đi tới trước chính đường của tiền viện, mặt đất đá đổi thành sàn gỗ, không có nhãn lực và khả năng nhận dấu chân như Cận Nhược, Lâm Tùy An gãi ót, trong lòng hơi nhụt chí.
Quả nhiên, chuyện chuyên nghiệp vẫn cần dân chuyên nghiệp đến làm, loại kỹ thuật theo dõi có độ khó cao này, cô thật sự là tìm hiểu không được.
Ai ngờ đúng lúc này, phía sau phát ra một tiếng "rắc rắc", chính đường đóng chặt cửa lớn đột nhiên mở ra, Tháp Tháp Nhĩ Can xông ra, miệng ô u oa không biết kêu cái gì, phía sau đi theo một đám người khiêng rương, gánh bao tải... Là một đám người, có người Hồ, có người Đường, nhưng nhiều hơn là người Ba Tư.
Lâm Tùy An chớp chớp mắt, không thể tin vào mắt mình, Tháp Tháp hoàn toàn khiến cô choáng váng.
Gió thổi qua, cửa gỗ lớn chính đường cách một tiếng, Tháp Tháp đột nhiên cao giọng hét lên: "Ả ta là người của quan phủ, bắt lấy ả!"
Lâm Tùy An cắn răng cười, Thiên Tịnh ở trong tay bay ra.
Ôi chao, xui xẻo lâu như vậy, cuối cũng cùng gặp phải vận xui to đùng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.