Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 32: Thập khốc hình

Âu Dương Mặc Tâm

28/12/2022

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

*

Chương 32: Thập khốc hình

  Lâm Tùy An cảm thấy Hoa Nhất Đường là một người rất kỳ lạ.

  Đại đa số thời gian, biểu hiện của hắn đều là kiểu phô trương, bực bội, gợi đánh, nhưng thỉnh thoảng sẽ lộ ra biểu cảm kỳ lạ... lông mày hơi nhíu lại, đáy mắt ửng đỏ, hơi mím môi, thật giống như đột nhiên bị chích một cái, lại không chịu kêu đau, mà cố nén nhịn.

  Giống như bây giờ, hắn bỗng nhiên khẽ giọng, giống như ánh nắng ban mai mát mẻ lướt qua: "Về sau, ta sẽ không để ngươi sống những ngày tháng như vậy nữa."

  Lâm Tùy An: "..."

  Chẳng lẽ tên này lại suy nghĩ đến vấn đề gì ghê gớm lắm sao.

  "Ngươi..." Lâm Tùy An châm chước từ ngữ: "Có phải hiểu lầm gì rồi không?"

  Hoa Nhất Đường: "Anh hùng không hỏi xuất xứ, ta hiểu."

  "Hả?"

  "Ngươi với ta là cộng sự, trong lòng tự hiểu là được, không cần phải nói ra."

   Lâm Tùy An: "..."

  Cô lại cảm thấy rất cần phải nói ra!

  Hoa Nhất Đường đột nhiên nắm lấy cánh tay Lâm Tùy An, trịnh trọng nói: "Tin ta!"

  Lâm Tùy An nói không nên lời, ánh trăng bị gió thổi đến vỡ vụn, những ngôi sao rơi vào trong đôi mắt Hoa Nhất Đường, xinh đẹp như cảnh trong mộng khiến cô không đành lòng phá vỡ, càng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể dời ánh mắt, giả vờ ngắm phong cảnh, lại không phát hiện, trong khoảnh khắc cô dời ánh mắt, Hoa Nhất Đường lại hơi nhíu mày.

(Nhíu mày gì, anh tưởng chị hôn anh chắc... thôi để em.....)

  Nói thật, nơi này thật sự không có phong cảnh gì để ngắm, trong viện ngoài viện đều tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng cây mơ hồ không rõ, hơn nữa dưới hào quang khổng lộ của Hoa Nhất Đường thì tất cả cảnh vật đều ảm đạm thất sắc, sự chú ý của Lâm Tùy An không tự giác dời về phía chỗ Hoa Nhất Đường, sau lại cố gắng tự xoay trở về.

  Càng kỳ quặc chính là, tên Hoa Nhất Đường trước giờ vẫn phụ trách hòa giải không khí đột nhiên cũng không nói lời nào, bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.

  "Hay là... khụ." Lâm Tùy An căng da đầu tìm lời nói: "Chúng ta đều về phòng ngủ... Khụ, nghỉ ngơi..."

  Đột nhiên, một tiếng "rầm" vang lên bên ngoài sân, như thể một cái gì đó đang ẩn trong bóng tối.

  Lâm Tùy An cảnh giác đứng dậy: "Ai?!"

  Một chân lộ ra, ngay sau đó là chân, thân thể, cuối và là đầu, thế mà lại là Minh Thứ, cánh tay gãy của hắn đẹo nẹp, treo trên cổ, chỉ có thể thi lễ bằng một tay nói: "Bái kiến Hoa Tứ Lang, xin chào Lâm, Lâm nương tử."

  Gương mặt hung thần ác sát của Minh Thứ hôm nay lại hơi nhăn nhó, da gà Lâm Tùy An rời đầy đất.

  Hoa Nhất Đường lúc này còn cảnh giác hơn Lâm Tùy An, tiến lên nửa bước hỏi: "Có chuyện gì?"

  "Lăng công nói, Án Mân đường có hơi thanh tịnh, nếu Tứ Lang nghỉ ngơi đã xong thì hãy đến xem một chút..." Minh Thứ thấy vẻ mặt Hoa Nhất Đường không vui, vội vàng bổ sung nửa câu sau: "Nếu Tứ lang không muốn, cũng không cần miễn cưỡng."

  Hoa Nhất Đường: "Minh Phong bọn họ ở phường Kinh Vân điều tra không thuận lợi sao?"

  Minh Thứ: "Vâng."

  "Lăng Lục Lang mời ta hỗ trợ sàng lọc hồ sơ, tìm manh mối khác về Đông Triều?

  "...... Vâng."

  "Lăng Lục Lang trước nay thích nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy sao?

  "......"

  "Được rồi, dẫn đường."

  Minh Thứ: "Lâm nương tử cũng đi sao?"

  Lâm Tùy An cảm thấy những lời này hỏi rất kỳ quái: "Vì sao không đi?"

  Minh Thứ vội dời ánh mắt đi: "Lăng Tư Trực nói Lâm nương tử cũng mệt mỏi rồi, nên về nghỉ ngơi đi, không đi cùng cũng không sao."

  Ôi chao! Lăng Chi Nhan là chê khả năng đọc văn cổ của cô sao?

  Lâm Tùy An hơi khó chịu: "Đương nhiên là phải đi rồi."

  Án Mân đường nằm ở phía tây nam phủ nha, vừa vặn nằm ngược phía với nơi ở của Lăng Chi Nhan, cần phải xuyên qua toàn bộ phủ nha, Minh Thứ dắt hai người đi, anh mắt càng lúc càng không tập trung, dường như là có tâm sự gì đó.

  Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đi theo phía sau, híp mắt đánh giá bóng lưng Minh Thứ một lúc lâu, đột nhiên thốt ra một câu: "Minh thứ, ngươi đỏ mặt gì thế?"

  Minh Thứ khẽ giật mình, dừng phắt người lại, quay đầu nhìn trộm, lần này không chỉ đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ.

  Càng kỳ lạ chính là, người nhìn trộm, lại là người đứng bên cạnh Hoa Nhất Đường... Lâm Tùy An.

  Lâm Tùy An: Cái quái gì thế?!

  Ánh mắt Hoa Nhất Đường khẽ lay động, đứng chắn trước mặt Lâm Tùy An, thì bị Lâm Tùy An kéo sang một bên.

  "Minh thứ huynh, nếu có chuyện muốn nói với ta, thì cứ nói thẳng." Lâm Tùy An nói: "Chần chần chừ chừ không phải bản sắc nữ nhi giang hồ."

  Hoa Nhất Đường khiếp sợ nhìn Lâm Tùy An, khóe mắt co rút, không biết lại đang suy nghĩ đến tình tiết gì.

  Minh Thứ nuốt một ngụm nước bọt: "Là, là lúc trước đối chiến với mặt quỷ đen, may mà Lâm nương tử trượng nghĩa cứu giúp, ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể..."

  Khóe mắt Lâm Tùy An cũng co rút: Này này, người anh em anh không phải là muốn nói "lấy thân báo đáp" đó chứ?

  "Ừ khụ khụ khụ!" Hoa Nhất Đường thiếu chút nữa thì ho bay phổi: "Nói như vậy, Lâm Tùy An cũng là ân nhân cứu mạng của Hoa mỗ, tục ngữ nói rất hay, mọi việc đều có trước có sau..."

  Lâm Tùy An kéo Hoa Nhất Đường sang bên kia: cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỗ nào mát mẻ thì cút qua đó đứng!

  Minh Thứ hơi giật mình: "Lâm nương tử cũng đã từng cứu Hoa Tứ Lang?"

  Lâm Tùy An: "Chẳng qua là giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, chỉ là một cái nhấc tay, không đủ nhét kẽ răng."

  Biểu cảm của Minh Thứ nhìn bằng mắt thường có thể thấy được hắn đang căng thẳng: "Vậy, lễ tạ ơn của Hoa gia Tứ Lang là gì?"

  "Đương nhiên là thứ quý giá nhất của Hoa thị ta..." Hoa Nhất Đường vừa mới thò đầu ra thì bị Lâm Tùy An lần thứ ba kéo trở về.

  "Lúc trước ta với Minh Thứ huynh chút hiểu lầm, không cẩn thận làm ngươi bị thương, lần này coi như là hòa nhau đi." Lâm Tùy An cười nói.



  "Lâm nương tử quả nhiên sảng khoái." Minh Thứ vui vẻ, cả người thả lỏng không ít: "Lúc trước ta nghĩ nương tử ở bên ngoài một mình, trong tay nhất định không dư dả gì, chuẩn bị một quán tiền coi như tạ ơn, mặc dù là tục vật, nhưng lại tốt ở cái thực tế."

  Hoa Nhất Đường: "..."

  "Vỗn dĩ ta còn sợ Lâm nương tử chế tiền ít, ôi! Ta thật sự là hẹp hòi, Lâm nương tử là nhân vật như vậy, lại có bằng hữu như Hoa Tứ Lang, tất nhiên là không thiếu tiền." Minh Thứ cười sảng khoái, chỉ về phía trước: "Hai vị, Án Mân đường ở trong viện phía trước, ta còn có việc, xin cáo từ trước."

  Nói xong, lập tức cất bước vui vẻ chạy đi.

  Lâm Tùy An: "..."

  Không, không! Chờ đã! Sao anh không nói sớm! Tôi thiếu tiền thật mà!

  "Ừ khụ khụ." Hoa Nhất Đường dùng quạt che nửa khuôn mặt: "Minh Thứ người này, rất thành thật."

  Lâm Tùy An hung tợn trừng mắt: "Hoa Nhất Đường, ngươi nợ ta một quán tiền!"

  "Hả?"

  "Đều tại ngươi!"

  "......"

  Hoa Nhất Đường nhìn bóng lưng thở phì phì của Lâm Tùy An, khóe miệng giấu dưới quạt nhẹ nhàng nhếch lên.

  Chu choa, cách này hay nè, ta nợ ngươi càng nhiều tiền thì ngươi càng không thể đi rồi.

  *

  Cấu tạo của Án Mân đường rất giống thư viện thời hiện đại, phía nam là một dãy giá sách, phía trên chất đống các loại sách và quyển trục, một chuỗi bàn thấp gần cửa sổ, ánh nến nhảy nhót trong bóng tối, khi gió đêm thổi lên, tấm biển treo bên ngoài phòng đọc sách va chạm với nhau, lạch cạch rung rinh, chữ viết dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối.

  Trên ba chiếc án thấp có ba người đang ngồi, họ đều mặc quan bào màu xanh nhạt, đầu đội màn che, là trang phục của cửu phẩm hạ Thư Tá, trong đó hai người đã ngủ chết dí ở trên bàn, chỉ có một người ngồi gần cửa là còn đang nghiêm túc đọc hồ sơ, ánh nến rực rỡ chiếu vào gương mặt hắn, nhìn thanh tú như một nữ tử.

  Là Kỳ Nguyên Sanh.

  Lâm Tùy An hơi giật mình, nhớ lại báo cáo điều tra trước khi thẩm vấn Vương Hào đưa cho Lăng Chi Nhan.

  Kỳ Nguyên Sanh, năm 23 tuổi, quê ở huyện Cao Ấp phủ Hà Nam, cha mẹ mất sớm, nhà nghèo, là con trai một, năm Huyền Phụng thứ tư đỗ vào minh pháp khoa, chức vụ không cao, không có bối cảnh, nhậm chức Thư Tá ở Tư Pháp Tào ở Dương đô phủ nha, phẩm cấp thấp nhất là cửu phẩm hạ, con đường làm quan tối đen như mực, căn bản hết hi vọng với việc thăng chức.

  Giống như Hoa Nhất Đường suy đoán từ trong hồ sơ án, người này có danh tiếng cực tốt ở phủ nha, nói hắn tuy rằng không giỏi ngôn từ, nhưng mặt lạnh tâm nóng, thường xuyên trợ giúp đồng liêu, sinh hoạt hàng ngày cũng rất đơn giản, cơ bản chỉ là "Nhà, Án Mân đường phủ nha " hai điểm một đường, không hề liên quan gì đến các tên công tử ăn chơi ở Dương Đô cả.

  Cấp trên Lý Phán Tư đánh giá: Kỳ Thư Tá năng lực xuất chúng, gian khổ đơn sơ, chịu khổ chịu nhọc.

  Một từ: thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn ít hơn lợn, làm nhiều hơn bò.

  Điển hình của nô lệ xã hội 996 thời cổ đại, khổ sở vô cùng.

  Kinh nghiệm của người này giống như một tờ giấy trắng, thật sự không có gì để điều tra, hơn nữa việc Đông Triều và thi thể cháy đen kia xuất hiện, Lăng Chi Nhan đã lập tức giải trừ hiềm nghi trên người hắn. Hắn vốn là Thứ tá của Tư Pháp Tào, được Lăng Chi Nhan bắt tới làm việc là chuyện hết sức bình thường.

  "Chúng ta vừa mới điều tra được Kỳ Nguyên Sanh và hai vị phán ti, Vương Hào và Đông Triều đã lập tức xuất hiện, thời gian có phải quá trùng hợp hay không?" Tiếng của Hoa Nhất Đường không lớn không nhỏ, cho nên trở nên cực kỳ rõ ràng trong Án Mân đường yên tĩnh này.

  Hắn là cố ý nói cho Kỳ Nguyên Sanh nghe.

  Đó cũng là điều mà Lâm Tùy An nghi ngờ lúc này, không ngờ lại bị Hoa Nhất Đường nói ra trước.

  Kỳ Nguyên Sanh buông hồ sơ trong tay xuống, đứng dậy phủi quần áo, nghiêm túc thi lễ: "Bái kiến Hoa gia Tứ Lang, bái kiến Lâm nương tử."

  Hoa Tứ Lang phe phẩy quạt nhíu mày nhìn hắn, Lâm Tùy An đứng một bên hóng hớt.

  Kỳ Nguyên Sanh rũ mí mắt nói:" Nếu ta nhớ không lầm, Lăng Tư Trực cũng từng hỏi Lâm nương tử nói như vậy nhỉ?"

  Lâm Tùy An ngẩn ra.

  "Phát hiện thi thể không đầu ở Lưu Nguyệt lâu, Lâm nương tử và Hoa Tứ Lang cũng vừa hay xuất hiện ở đó."

  Quạt của Hoa Nhất Đường ngừng lại.

  "Lăng Tư Trực vừa mới thẩm vấn hai vị, thi thể Tưởng Hoành Văn lập tức xuất hiện."

  Lâm Tùy An: "..."

  Kỳ Nguyên Sanh giương mắt, con ngươi đen kịt tĩnh lặng như nước: "Bởi vì không cách nào giải thích cho sự trùng hợp đó nên hai vị mới bị coi là nghi phạm, nói vậy hai vị càng đáng nghi hơn cả ta."

  Lâm Tùy An: Nói rất đúng, cô không thể nào phản bác lại được.

  Chẳng lẽ người này cũng giống như cô, chỉ đơn thuần là xui xẻo thôi sao?

  Chẳng lẽ "hào quang phản diện" mà cô cảm thấy là "hào quang xui xẻo" sao?

  Hoa Nhất Đường ho khan: "Kỳ Thư Tá, Lăng Tư Trực kêu ta đến hỏi thăm, có phát hiện gì không?"

  Kỳ Nguyên Sanh chỉ vào đống hồ sơ dưới bàn nói: "Trước mắt đã điều tra lại đến các vụ trọng án ba năm trước Dương Đô và các khu vực xung quanh khu vực có trọng án, tạm thời chưa phát hiện thêm gì."

  Hoa Nhất Đường: "Còn bao nhiêu?"

  Kỳ Nguyên Sanh chỉ vào giá sách ở bên trong cùng: "Tất cả bên kia."

  Trục thư rậm rạp chồng chất kín không kẽ hở, Lâm Tùy An lúc này thật sự muốn bỏ chạy, Minh Thứ cũng thật phúc hậu, sớm nhắc nhở cô không cần đến, cô quả thực vẫn nên ở nhà trùm mền ngủ thì hơn.

  Hoa Nhất Đường chọn vị trí cách Kỳ Nguyên Sanh xa nhất, hai người di chuyển qua lại năm sáu lần, chuyển một phần ba hồ sơ trên giá sách tới, phân ra để đọc. Lâm Tùy An vừa nhìn hai hàng chữ đã đầu váng mắt hoa, cô giống như ngồi trên đống lửa, giả vờ lật hồ sơ, ánh mắt di chuyển đến trên mặt Hoa Nhất Đường.

  Hoa Nhất Đường đọc nhanh hơn, tùy tiện quét hai cái là xong một quyển, chỉ chốc lát sau, đám hồ sơ đã đọc xong lập tức xếp thành núi nhỏ bên chân.

  Chẳng lẽ lúc trước hắn nói một canh giờ là có thể xem xong hồ sơ hung án mười năm không phải khoác lác... mà là thật sao?

  Hắn là ta siêu máy tính hình người chắc?

  Lâm Tùy An đang suy nghĩ rất lung thì Hoa Nhất Đường đột nhiên giương mắt, nói: "Người nọ rất kỳ quái."

  Lâm Tùy An: "Hả?"

  Hoa Nhất Đường dùng ánh mắt ra ý bảo, Lâm Tùy An nhìn theo, vừa lúc nhìn thấy Kỳ Nguyên Sanh ngồi bên cửa sổ.

  Không phải anh ta cũng thấy hào quang phản diện trên người hắn phải không? Lâm Tùy An thầm nói.

  "Dù là là lúc trước Lăng Lục Lang thẩm vấn, hay là hôm nay ta thăm dò, hắn đều trả lời rất chừng mực, không kiêu ngạo không mất bình tĩnh: "Hoa Nhất Đường đưa ngón tay chạm vào trục thư: "Giống như những hồ sơ này, từng cuốn sổ từng ghi chép, không thêm bất kỳ cảm xúc nào."

  Giống như một con rối không có cảm xúc. Lòng Lâm Tùy An thầm nghĩ, miệng lại nói: "Có lẽ chỉ là tính cách hướng nội mà thôi."

  Hoa Nhất Đường híp mắt: "Ngươi cũng rất kỳ quái."

  "Hả?"

  "Rõ ràng hoài nghi hắn, vì sao lại giải thích cho hắn?"



  "Trực giác hoài nghi, lý trí lại nói với ta là không có chứng cớ."

  "Vì sao trực giác hoài nghi?"

  "Bởi vì hắn xinh đẹp." Lâm Tùy An thốt lên.

  Mí mắt Hoa Nhất Đường nảy một cái.

  Kỳ Nguyên Sanh đột nhiên giương mắt nhìn lại, không biết có phải cũng nghe được hay không, Lâm Tùy An chột dạ giơ hồ sơ lên che mặt.

  Quả nhiên, lý do này quá nhạt nhẽo.

  Hoa Nhất Đường ném hồ sơ trong tay xuống lạch cạch, giống như cảm xúc cơ hơi tiêu cực, Lâm Tùy An ép buộc mình tập trung vào hồ sơ để giảm bớt lúng túng, cố gắng nhìn thêm hai hàng, thì lại càng buồn ngủ, mí mắt đánh nhau cuối cùng không địch lại con sâu ngủ, trực tiếp đối đầu lên hồ sơ ngủ thiếp đi.

  Hoa Nhất Đường ghé mắt nhìn Lâm Tùy An, rồi mặc cho cô ngủ, tiếp tục đọc, thỉnh thoảng, lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt suy sụp, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không có chăn mền gì, nghĩ một lúc lại mở mấy quyển hồ sơ đắp lên người Lâm Tùy An, lúc này mới hài lòng, tiếp tục làm việc.

(anh bông có chấp niệm với mấy cái chăn hay sao ấy)

  Lâm Tùy An ngủ không yên, thân thể giống như bị một tảng đá lớn đè lên, bên tai vang lên thứ âm thanh kỳ lạ, cô giống như lại nhìn thấy ký ức của xác chết, chữ viết rậm rạp nhảy nhót đụng vào mắt, ép buộc cô nhanh chóng tỉnh lại, giãy dụa mấy hồi mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, hồ sơ trong tầm mắt trùng hợp với ký ức mảnh vụn trong đầu.

  Ôi chao!

  Lâm Tùy An đột nhiên tỉnh táo, cô ngồi phắt dậy, phía sau vang lên tiếng lạch cạch, không hiểu vì sao lại có một đống hồ sơ rớt xuống. Ngoài cửa sổ trời đã sáng, tầm mắt rõ ràng hơn ban đêm nhiều, Lâm Tùy An cầm lấy hồ sơ trên bàn, vẫn không nhận biết hết chữ bên trên, càng không thể hiểu ý nghĩ, nhưng kết cấu giấy, bài viết, khoảng cách giữa các hàng chữ đều rất giống với những gì cô nhìn thấy trong ký ức của thi thể cháy đen kia... chẳng lẽ, ký ức chấp niệm của người chết kia là một quyển hồ sơ sao?!

  Hoa Nhất Đường: "Quyển đó ta đã xem rồi."

  Lâm Tùy An: "Ngươi đọc bao nhiêu quyển rồi?"

  "Hơn tám trăm quyển đi, sao thế?"

  "Có từng thấy hai chữ 'Thập Khốc' không?

  "Hả?"

  Lâm Tùy An nhíu mày: Chẳng lẽ mình nhận sai chữ?

  "Lâm nương tử, ngươi vừa mới nói gì cơ?" Kỳ Nguyên Sanh bên kia lên tiếng.

  Lâm Tùy An hơi ngước mắt nhìn qua, cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà trong nháy mắt đó, trên mặt Kỳ Nguyên Sanh cuối cùng xuất hiện một chút tình cảm của con ngươi, hình như là... Ngạc nhiên?

  "Thập Khốc, ngươi có từng thấy trong hồ sơ không?" Lâm Tùy An hỏi.

  Kỳ Nguyên Sanh lẳng lặng nhìn Lâm Tùy An một lúc lâu, đột nhiên đứng lên, bước hai ba bước đến góc tây bắc của Án Mân đường, lấy một đống rương gỗ nhỏ bị chất đống lên nóc nhà xuống, Kỳ Nguyên Sanh vén áo trèo lên mép rương gỗ, vừa trèo vừa vuốt ve số phù điêu bên cạnh rương gỗ.

  Rất nhanh, hắn tìm được một cái rương gỗ nhỏ, rương gỗ xếp chồng lên nhau chực đổ, thân thể Kỳ Nguyên Sanh nhoáng lên một cái, ngã thẳng xuống, trong tay vẫn ôm chặt cái rương gỗ nhỏ kia, may mà Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt, bật người nắm lấy thắt lưng hắn, giúp hắn bình an rơi xuống đất.

  Kỳ Nguyên Sanh chẳng buồn cảm ơn cô một câu, mở rương lấy ra một quyển sách ra, bọc sách đã phai màu, dấu trang cũng rớt ra, chỉ còn lại nửa đoạn đầu dây, Kỳ Nguyên Sanh cẩn thận rút đồ vật bên trong ra, không phải trục thư, mà là trúc giản. Nó nằm sấp trên mặt đất, dùng ngón tay vuốt từng chữ một lần lần đi xuống.

  Lâm Tùy An tiến lại gần nhìn, được lắm, trên trúc giản khắc là chữ tiểu triện, cô càng không biết được, vội vàng gọi Hoa Nhất Đường đến, nhưng Hoa Nhất Đường một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoa Nhất Đường đứng ngược ánh sáng, híp mắt nhìn Kỳ Nguyên Sanh, biểu cảm lúc sáng lúc tối.

(Là anh ghen ghen ghen mà, há há chị khen người ta đẹp còn tới ôm người ta, bẩu sao bông anh không ghen cho được)

  "Là cái này." Kỳ Nguyên Sanh nắm lấy trúc giản đứng dậy, chỉ cho hai người xem.

  Hoa Nhất Đường lúc này mới chuyển ánh mắt từ Kỳ Nguyên Sanh đến trúc giản, thấp giọng đọc: "Âm Dương hình đức có thất xá, thất, đường, đình, môn, ngõ, thuật, dã." hắn dừng một chút: "Thiên Văn Hoài Nam Tử?"

  Kỳ Nguyên Sanh: "Phía sau."

  Hoa Nhất Đường đọc thêm mấy hàng: "Thập khốc hình, một là chém đầu, hai là lăng trì, ba là ngũ mã phanh thây, bốn ôm cột lửa, năm là chém ngang lưng, sáu là chôn sống, bảy là chưng hấp, tám ngày rút ruột, chín ngày rót chì, mười uống rượu độc..."

  Hoa Nhất Đường không đọc nổi nữa.

  Đầu óc Lâm Tùy An vội chuyển: "Người chết thứ nhất, Nghiêm Hạc, là chém đầu, thi thể thứ hai là Lăng Trì, người chết thứ ba, Tưởng Hoành Văn, là ngũ mã phanh thây, thi thể thứ tư, là ôm cột lửa... hung thủ là giết người theo thủ pháp ghi lại trong sách này?"

  "Không bằng heo chó!" Hoa Nhất Đường ném trúc giản xuống đất.

  Kỳ Nguyên Sanh yên tĩnh nhặt trúc giản lên, dùng tay áo quét đất phía trên, tiếp tục đọc tiếp "Cực hạn trọng hình tức là cực tịnh, sau thập khốc sẽ đến thập tịnh."

  Đầu Lâm Tùy An ong lên một tiếng, đoạt lấy trúc giản.

  Thập tịnh?

  Thập tịnh tập?!

  Trong quyển trúc giản mà La Thạch Xuyên đưa cho cô có ghi: "Ngàn loại yêu tà đều có thể tiêu diệt sạch sẽ, gọi là Thiên Tịnh."

  Đao phổ Thiên Tịnh được gọi là "Thập Tịnh Tập".

  Thiên Tịnh là tín vật của môn chủ "Tịnh Môn".

  Mà trên tấm trúc giản trước mắt này lại xuất hiện ghi chép [Sau Thập Khốc, chính là Thập Tịnh].

  Trong bóng tối giống như có thứ gì đó mơ hồ liên hệ với nhau... Lâm Tùy An lại nhớ tới ngón tay vàng của mình... nhìn thấy ký ức chấp niệm khi còn sống của nạn nhân.

  Chẳng lẽ, liên hết hết những thứ này lại với nhau thì chính là "tử vong" sao?"

  Đúng rồi, thân thể này của cô, vốn dĩ đã từng chết một lần rồi....

  "Lâm Tùy An!" Giọng nói của Hoa Nhất Đường đột nhiên chấn động bên tai, thân thể Lâm Tùy An run lên, trúc giản trong tay bị rút đi, gió lướt qua lưng, toàn thân lạnh lẽo, quần áo đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, không khỏi rùng mình một cái.

  Sắc mặt Hoa Nhất Đường trắng bệch, kéo Lâm Tùy An quay đầu rời đi: "Lập tức trở về Hoa trạch, kêu Mộc Hạ nấu cho ngươi hai nồi canh sâm uống, uống xong lập tức đi ngủ."

  "Không đến mức như vậy không cần đâu."Lâm Tùy An vội vàng túm lấy Hoa Nhất Đường.

  "Không thể đùa giỡn với sức khỏe được!"

  Lúc rống ra những lời này, trái tim Hoa Nhất Đường vẫn còn sợ hãi đập thình thịch. Vừa rồi, Lâm Tùy An đột nhiên hai mắt thất thần, mặt không có huyết sắc, giống như không phải là một người sống mà là một cỗ thi thể đã chết từ lâu.

  Lâm Tùy An hơi bối rối, hốc mắt Hoa Nhất Đường lại đỏ lên, vừa rồi cô thật sự đáng sợ như vậy sao? Dọa anh ta khóc luôn rồi?

  Không hiểu sao, cô có hơi chột dạ.

  Hoa Nhất Đường: "Họ Kỳ kia, nói với Lăng Lục Lang một tiếng, ta đau thắt lưng, chân đau ngực đau, về nhà dưỡng bệnh."

  Lâm Tùy An dở khóc dở cười: "Này!"

  Kỳ Nguyên Sanh lại nhìn ra ngoài cửa "Có người tới."

  Hoa Nhất Đường mừng rỡ: "Minh Thứ ngươi tới thật đúng lúc, nhanh giúp ta chuẩn bị xe..."

  "Hoa Tứ Lang, Lâm nương tử, không hay rồi." Minh Thứ người đầy mồ hôi: "Vương Hào chết rồi!"

  22.7.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook