Chương 22: Tịnh Môn
Âu Dương Mặc Tâm
28/12/2022
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 22: Tịnh Môn
"Ai nương nó là người thân của ngươi hả!" Tên gậy trúc hét lên một tiếng rồi vung tay đánh về phía cô, đáng tiếc lại lần nữa bị Lâm Tùy An bắt được cổ tay, đè ở trên bàn không thể động đậy.
Lâm Tùy An thở dài: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy dung mạo của ngươi, cũng không biết tên họ ngươi là gì, nhà ở đâu, nhưng ta biết ngươi chưa từng có ác ý với ta."
Câu này là lời thật lòng của Lâm Tùy An, cho nên lúc nói giọng điệu cô cực kỳ chân thành.
Trước kia cô chỉ mơ hồ có loại cảm giác này, sau đó tên gậy trúc hết lần này đến lần khác xuất hiện thì loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, trước đó hắn vô tình để lộ tin tức rằng cô là đồng môn của hắn, vả lại lúc nào cũng có thể biết hành tung và tình hình gần đây của cô đầu tiên, không ngại lớn mật phỏng đoán, phía sau người này nhất định có mạng lưới tin tức không tầm thường, nhân vật có thế lực như vậy, nếu thật sự muốn cướp lại Thiên Tịnh và Thập Tịnh Tập thì nhất định có ngàn vạn cách, sao có thể chọn đến cách ngu xuẩn như thế được.
Quan trọng hơn là, giác quan thứ sáu của cô không cảm thấy sự nguy hiểm của hắn.
Cho nên Lâm Tùy An quyết định đánh cuộc một phen, dù sao bây giờ cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng, chân trần không sợ mang giày, thua cũng không sợ.
"A gia từng nói sau khi người chết, Thiên Tịnh có thể đưa ta đến tìm được người thân thực sự, lúc đó, người đầu tiên tìm đến Thiên Tinh chính là ngươi." Lâm Tùy An nhìn thẳng vào mắt tên gậy trúc, quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc hắn nghe được câu này, đồng tử có hơi co rút, hẳn là chọc trúng nội tâm của hắn rồi.
Lâm Tùy An mặt không đổi sắc quan sát phản ứng của tên gậy trúc: hắn cần Thập Tịnh Tập và Thiên Tịnh, mà cô cần thông tin bối cảnh của nguyên chủ và mạng lưới tin tức sau lưng hắn, bậc thang đã trải xong, hắn chỉ cần thuận đường xuống dốc, thừa nhận có quan hệ sâu xa với cô, vứt bỏ hiềm khích trước đây hợp tác với cô, chia sẻ tài nguyên, thì chính là đôi bên cùng có lợi.
Cây gậy trúc nhìn thẳng Lâm Tùy An, ánh trăng ngoài cửa sổ hòa với đôi đồng tử hắn như màu nước gợn sóng.
Lâm Tùy An: Được rồi!
"Ngươi còn lừa ta." Tên gậy trúc rút mạnh tay ra, tức giận ngồi xuống phía đối diện: "Ngươi chỉ muốn giao dịch với ta thôi phải không."
Lâm Tùy An mỉm cười: "Ngươi muốn nghĩ như vậy cũng được."
Tên gậy trúc: "Ngươi muốn điều tra vụ án Nghiêm Hạc, cần tai mắt đáng tin."
Lâm Tùy An: "Nếu ngươi muốn học công phu trong Thập Tịnh Tập, ta có thể cân nhắc dạy ngươi."
"Ta muốn Thiên Tịnh!"
"Được."
Tên gậy trúc ngồi thẳng tắp: "Ngươi đồng ý thật sao?!"
"Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta, Thiên Tịnh tặng ngươi."
"Nhất ngôn ký xuất..."
"Lừa ngươi ta là chó con!"
Tên gậy trúc bình tĩnh nhìn Lâm Tùy An một lúc lâu, thân thể chậm rãi thả lỏng: "Nếu muốn tìm hiểu tin tức, có thể đến các quán ăn nhỏ trên đường hỏi thăm, bọn họ nhận ra Thiên Tịnh, sẽ nói cho ngươi biết tin tức ngươi muốn biết."
Lâm Tùy An: "Quán ăn ở đâu?"
"Tất cả trong sáu mươi bảy phường."
Ôi chao!
Lâm Tùy An cực kỳ vui mừng, biểu cảm lại bình tĩnh như con gió già: "Ám hiệu là gì?"
Tên gậy trúc đầu nổi gân xanh: "Không phải ngươi đã biết rồi sao?!"
"Vạn nước nghìn non một chữ tình, cầm hoa mỉm cười sạch nhân gian sao... câu này sao?" Lâm Tùy An nói thầm: "Có hơi không đúng vần..."
Tên gậy trúc đập bàn đứng lên, trèo ra cửa sổ bỏ chạy.
"Này này, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi, ít nhất cũng cho ta thấy mặt chứ..." Tiếng của Lâm Tùy An bay vào bóng đêm, chỉ đổi lấy một câu hồi âm khinh thường của cây gậy trúc.
"Không phải ngươi thích điều tra nhất sao? Có bản lĩnh tự mình điều tra đi!"
Lâm Tùy An: "..."
Chuyện nhỏ, đợi đó cho ta!
*
Lâm Tùy An ngủ một giấc rất ngon, một đêm không mộng mị, lúc rời giường thì trời vừa tờ mờ sáng, tinh thần sảng khoái mở cửa ra, thì bị một đôi mắt to tròn đầu vào mặt, dọa cô suýt chút nữa thì cạn máu.
Hoa Nhất Đường mặc trường sam xanh biếc long lanh đứng trước cửa, ánh mắt trong suốt, tinh thần xán lạn, giống như một gốc hành lá đung đưa dưới ánh mặt trời.
"Chúng ta lại đi dạo chung quanh Lưu Nguyệt lâu đi."
Suy nghĩ của người này lại lần nữa ăn ý với cô nữa rồi, Lâm Tùy An phát hiện mình hình như cũng không thấy có gì kinh ngạc, bèn gật đầu nói: "Đi thôi."
"Nơi cuối cùng Nghiêm Hạc và Bạch Thuận xuất hiện là Lưu Nguyệt lâu, nơi này chắc chắn là địa điểm mấu chốt, ta cứ cảm giác đã bỏ sót manh mối gì đó."
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An sóng vai đi qua hành lang, thị nữ gặp dọc đường đều né ra hai bên, thống nhất mang theo lư hương tinh xảo nhỏ xinh, khiến cho mỗi chỗ hai người bước đều tỏa ra mùi thơm, Lâm Tùy An cố gắng nhìn một lúc, lúc bước khỏi cửa cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà dừng lại hỏi: "Họ đang làm gì thế?!"
Hoa Nhất Đường nhướng mày cười, tạo một cái dáng. Mộc Hạ lập tức bước lên treo một chiếc túi thơm bên hông hắn, thuận tiện giải thích: "Tứ Lang hôm nay mặc y phục mới ra nhà xưởng mới đưa tới: áo đọa diệp phiêu hương giày nguyệt hoa như luyện, quạt thiên đạm ngân hà, công thêm trâm ngọc, hôm nay ra ngoài sớm, mùi hương chưa hun đủ giờ, nên phải hun thêm từng phần từng phân."
Hoa Nhất Đường xoay hai vòng, hài lòng bước lên xe. Trong xe bày tám đĩa điểm tâm màu sắc rực rỡ hoa lá, Lâm Tùy An một lạ chín quen, cầm lấy hai miếng há mồm gặm, xe ngựa chạy rất nhanh, vị ngọt ngào của bánh ngọt và mùi hương trên người Hoa Nhất Đường hợp lại một chỗ, hun đến mức khiến Lâm Tùy An hơi say xe.
"Ngươi..." Lâm Tùy An rối rắm với từ ngữ: "Mỗi ngày đều cứ phải thơm ngào ngạt như vậy sao?"
Hoa Nhất Đường: "Ta là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, tất nhiên phải kỹ kim áp quần hùng, hương áp quần phương(*), nếu không thì chính là thất lễ."
(*) Dịch đại là tài nghệ mà tiền bạc phải hơn tất cả mọi người, mùi hương phải thơm hơn tất cả các hương thơm.
Lâm Tùy An: "..."
Thật sự không cách nào lý giải được mạch não của người này.
"Ấy, ta không có ý đó." Hoa Nhất Đường vội nói: "Lâm Tùy An thì dù là huân hương hay không thì đều rất thơm, sẽ không thất lễ."
Lâm Tùy An bất giác đưa cánh tay mình lên ngửi thử nhưng lại không ngửi được mùi gì.
Hoa Nhất Đường giật mình: "Ta không phải cố ý ngửi mùi hương trên người ngươi, chỉ là lơ đãng, thỉnh thoảng, không tự giác đã... Ấy ấy ấy, ta không phải đăng đồ tử, cũng không có cái ý kia, dù sao ngươi tài giỏi như vậy ta cũng không dám... ấy ấy ấy, ta không phải nói ngươi không xinh đẹp, ngươi đánh nhau thật sự rất đẹp... Ấy ấy ấy! Xin lỗi, ngươi cứ coi như là không nghe thấy gì cả đi."
Hoa Nhất Đường tự nói tự đỏ mặt, thấy vẻ mặt Lâm Tùy An kinh ngạc, yên lặng mở quạt ra, che mặt lùi vào vách xe suy nghĩ, mùi thơm trên xe bỗng ngưng kết thành hai chữ "xấu hổ", thân xe vừa chấn động đã vỡ vụn khắp mặt đất.
Lâm Tùy An cố nhịn không cười ra tiếng.
Mộc Hạ không hổ là tâm phúc của Hoa Nhất Đường, dừng xe rất đúng lúc, nhấc rèm xe lên: "Tứ Lang, đã tới Lưu Nguyệt lâu."
Hoa Nhất Đường nhảy ra ngoài như một cơn gió, vừa bước xuống xe thì ngay lập tức biến thành công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô: "Thế nào rồi?"
Mộc Hạ: "Thương nhân xung quanh phường Trọng Yên hơi ít, không hỏi được manh mối hữu ích gì cả."
Hoa Nhất Đường nhìn đám người bán hàng rong trong đường phố: "Bọn họ thì sao?"
Mộc Hạ: "Tứ Lang từng nghe nói đến Tịnh Môn chưa?"
Hoa Nhất Đường: "Môn gì cơ?"
Lỗ tai Lâm Tùy An dựng thẳng lên.
"Ba mươi năm trước, trong nước Đường từng xuất hiện một môn phái hơi thần bí, người trong môn phải đều là người bán hàng rong, người bán hàng rong đi khắp phố phường, nhân số đông đảo, chi nhánh trải rộng khắp đại giang nam bắc, tin tức khắp thiên hạ đều không thoát khỏi tai mắt của bọn họ, nhưng càng về sau không hiểu vì sao lại đột nhiên biến mất mà không hề báo trước."
Hoa Nhất Đường: "Ý ngươi là bây giờ Tịnh Môn vẫn còn tồn tại sao?"
"Lúc trước khi hỏi những người bán hàng rong này, phản ứng của bọn họ cực kỳ cảnh giác, vả lại đều trả lời cùng một kiểu, căn bản không thể moi ra được bất kỳ tin tức gì, thực sự có hơi kỳ quặc." Mộc Hạ khẽ giọng sau: "Sau khi báo lại với Mục công, Mục công nhớ tới truyền thuyết của Tịnh Môn, cho nên từng nhắc nhở rằng những người này lấy việc bán tin tức để làm ăn, làm việc đi lại giữa hai đường hắc bạch, dặn dò Tứ Lang khi tiếp xúc thì cẩn thận một chút."
Nghe đến đây, Lâm Tùy An quả thực là không còn gì để nói.
Thiên Tịnh, Thập Tịnh Tập, Tịnh Môn – thậm chí đến ám hiệu đều có từ "Tịnh Phàm Trần", người sáng lập Tịnh Môn này hoặc là trình độ văn hóa không cao, hoặc là một tên ngu đặt tên.
"Thú vị thật." Hoa Nhất Đường móc một gói lá vàng trong tay ra xóc xóc trên tay: "Ta đi thử xem."
"Khoan." Lâm Tùy An ngăn cản: "Nếu thật sự như Mục công nói thì Tịnh Môn cắm rễ ở Dương Đô đã nhiều năm, nhân số đông đảo, sâu không thể dò, ngươi tùy tiện đi như vậy thật sự rất nguy hiểm." Lâm Tùy An ngửa tay, ý bảo Hoa Nhất Đường đưa lá vàng cho cô: "Ta đi. Các ngươi tránh xa một chút, nếu thấy có gì không ổn thì lập tức rút lui."
Hoa Nhất Đường cảm động không thôi: "Lâm Tùy An thật tốt."
Ngay cả Mộc Hạ cũng tỏ vẻ kính nể nhìn cô.
Lâm Tùy An cất túi lá vàng nặng trịch, vui vẻ đi vào phố, trực tiếp đi tới quầy bánh Hồ hôm qua hỏi, chủ quán vẫn là ông chú người Hồ ngày hôm qua. Hắn nhìn thấy Lâm Tùy An, thần sắc thay đổi, đang muốn hét lên thì Lâm Tùy An đã đưa Thiên Tịnh ra trước mắt hắn.
Ông chú người Hồ chớp mắt, hạ thấp tiếng: "Vạn nước ngàn non một chữ tình."
Lâm Tùy An: "Cầm hoa cười mỉm sạch nhân gian."
Ông chú người Hồ vui mừng nhướng đuôi lông mày mời Lâm Tùy An ngồi xuống quầy hàng, hai tay vội làm mấy thủ thế hoa cả mắt trước ngực, mấy chủ quán xung quanh lập tức vây quanh bên cạnh Lâm Tùy An, một người bán bánh bao, một người bán bánh hấp, một người bán bánh dẻo, một người canh thịt dê, khẩu vị cũng khá đầy đủ.
Ông chúa người Hồ: "Khách quan muốn hỏi gì?"
Lâm Tùy An: "Vụ án của Nghiêm Hạc, ngươi biết được gì?"
Cả mấy người đồng thời gật đầu.
Chủ quán bánh bao: "Hôm trước ngày mùng ba tháng Dậu, Nghiêm Hạc cưỡi xe ngựa vào phường Trọng Yên, vào Lưu Nguyệt lâu, chưa đến nửa canh giờ thì Bạch Thuận đi bộ đến rồi vào Lưu Nguyệt lâu, sau thời gian một nén nhang thì hai người cưỡi xe ngựa của Nghiêm Hạc rời đi."
Lâm Tùy An: "Xe ngựa của bọn họ đi về phía nào?"
"Qua cầu Khai Minh và cầu Nam Tam, xuyên qua phường Hồng Trang, phường Tây Phong, sau khi vào phường Đông Tín thì không thấy tung tích nữa."
"Phía nam phường Đông Tín có rất nhiều kho hàng trống như Nguyệt Trọng, Nam Nguyệt, Ngọc Lâu, Nam Tham, đường đi phức tạp, rất khó xác định hành tung."
Chẳng lẽ, hiện trường vụ án thứ nhất nằm ở bốn phường này sao? Không, hoặc có thể là hung thủ cố ý đi đường vòng. Lâm Tùy An nghĩ một chặp lại hỏi: "Sau khi Nghiêm Hạc chết, các ngươi từng gặp lại Bạch Thuận chưa?"
Mọi người lắc đầu.
"Có từng thấy xe ngựa Bạch gia không?"
Chủ quán bánh dẻo hơi do dự, nhìn ông chú người Hồ một cái, ông chú người Hồ khẽ gật đầu một cái hắn mới tiếp tục nói: "Thực ra vào đầu giờ mãi ta có nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi vào phường Trọng Yên, tuy rằng không phải người kéo xe và trang trí trên xe không giống, nhưng mà con dấu rất giống với xe ngựa của Bạch gia."
"Cái gì?!" Lâm Tùy An cả kinh: "Sao ngươi không nói sớm?!"
"Ngài có hỏi đâu!"
Lâm Tùy An đứng bật dậy: "Mau dẫn ta đi!"
Mấy chủ quán đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn nhìn Lâm Tùy An cười.
Lâm Tùy An nổi giận: "Đi thôi!"
"Nghề nào có quy củ của nghề nấy." Ông chú người Hồ nói: "Một câu hỏi một quán tiền, ngài vừa hỏi bốn câu."
Lâm Tùy An gần như muốn hộc máu, đây có lẽ là hạng mục thu phí, tên gậy trúc thế mà lại không nói cho cô biết!
Một chiếc lá vàng trị giá bao nhiêu quán tiền Lâm Tùy An không biết, nhưng hẳn là đáng tiền hơn bốn quán tiền nhiều, Lâm Tùy An quyết định móc bốn quán tiền treo trên cổ của mình ném qua, kết quả mấy người kia vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn cô cười như cũ.
"Dẫn đường là giá khác."
Lâm Tùy An cắn răng: "Bao nhiêu?"
Ông chú người Hồ: "Một lá vàng."
Dù sao cũng là tiêu tiền của Nhất Đường, liên quan rắm gì đến nàng!
Lâm Tùy An lấy ra một lá vàng ném qua.
*
Ông chủ bánh dẻo dáng người không cao nhưng tốc độ đi lại rất nhanh, khom lưng đi từng bước nhỏ, vừa chạy vừa quan sát dấu vết xe trên mặt đất, dấu xe trên mặt đất vừa nhiều vừa loạn, nhưng hắn vẫn có thể chuẩn xác nhận ra đường xe ngựa của Bạch gia kia, dọc theo đường phố trên phố trái rẽ phải, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đi theo phía sau, xoay đến đầu váng mắt hoa.
"Hẳn là chiếc xe này." Chủ quán bánh dẻo dừng lại bên cạnh một chiếc xe ngựa nói.
Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện, bọn họ xoay bảy rẽ tám để đến một con hẻm sau, trong hẻm có sáu chiếc xe ngựa đang đậu, năm chiếc đều là xe ván gỗ, phía trên chất đống giỏ rau quả tươi, chỉ có một chiếc xe ngựa có toa xe, nông dân vận chuyển rau qua lại, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Hoa Nhất Đường ngẩng đầu lên nhìn, chậc một tiếng.
Ngõ sau dựa sát một tòa nhà, có thể nhìn thấy mái hiên ba tầng của Lưu Nguyệt lâu, nơi này rõ ràng là cửa sau của Lưu Nguyệt Lâu.
Lâm Tùy An vén rèm xe lên xem xét, trong xe không có một bóng người, người lái xe cũng không có ở đây, dưới ghế xe phát hiện một mảnh vải vụn nhỏ nhuộm thành màu đỏ đen, đưa lên ngửi thử thì giống như mùi máu.
"Chất liệu này..." Hoa Nhất Đường vuốt ve một lát: "Giống như thứ Bạch Thuận thường mặc." Hắn ta kéo một nông dân qua hỏi: "Những người trong xe đâu rồi?"
Người bán rau lắc đầu: "Ta mới đến nên không thấy."
"Thấy khiêng hai túi thịt lớn đi vào." Một nông dân bán rau khác mang giỏ rau đi ngang qua: "Thịt rất tươi, trong đó có một túi còn nhỏ máu."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường sắc mặt đại biến, đi thẳng đến nhà bếp, thời gian này là thời điểm hỗn loạn nhất của nhà bếp, nông dân bán rau, đồ tể, người bán cá biến hậu viện vốn không rộng rãi thành đầy chật cả người, đầu bếp cất giọng kêu các phụ bếp bỏ cá sông vào bể nước, kế toán thì vội vàng thanh toán tiền thức ăn, các tiểu nhị vội vàng vận chuyển thức ăn, trên mặt đất trải đầy lá rau thối và vảy cá chưa kịp dọn, giẫm lên vừa trơn vừa ngấy.
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đột nhiên xông vào, toàn bộ người ở nhà bếp đều sợ ngây người, quay đầu lại đồng loạt nhìn chằm chằm hai người, vẫn là tiên sinh kế toán hiểu nhiều biết rộng, vừa nhìn đã nhận ra Hoa Nhất Đường.
"Hoa gia Tứ Lang, ngài đây là..."
"Thịt vừa đưa tới ở đâu rồi?" Hoa Nhất Đường hét to.
Tên kế toán sững sờ chỉ về phía phòng bếp, Lâm Tùy An bước nhanh vào, chỉ thấy đầu bếp đang định mở cái bao tải kia ra, da đầu như muốn dựng thẳng lên, lớn tiếng hét lớn: "Đừng đụng vào!"
Đầu bếp hoảng sợ, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị Lâm Tùy An kéo ra, bao tải máu phồng lên xếp chồng lên bàn chặt thịt, máu tươi thấm máu ra ngoài.
Trái tim Lâm Tùy An đột nhiên đập loạn nhịp, tình huống tồi tệ nhất thì người trong bao tải chính là Bạch Thuận, nhìn tạo hình này chẳng lẽ đã bị phân thây rồi sao?
"Người giao thịt đâu rồi?" Lâm Tùy An hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, thời điểm ngày người nhiều lộn xôn, ai còn chú ý đến ai đâu.
Hoa Nhất Đường rụt ở ngoài cửa, dùng quạt che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa con mắt nơm nớp lo sợ nhìn.
Đột nhiên, bao tải máu hơi giật giật, dây thừng bị trói chặt đứt phựt một tiếng, chân tóc Lâm Tùy An dựng thẳng lên, lùi lại hai bước đến bên cửa, đồ vật trong bao tải đột nhiên co giật rồi chậm rãi trượt ra.
Hoa Nhất Đường hét một tiếng, chạy đến ôm lấy eo Lâm Tùy An chạy ra ngoài, chợt nghe cạch một tiếng, một đám đồ huyết nhục mơ hồ trượt ra miệng bao tải, rơi xuống đất.
Là cừu non vừa mới giết mổ, trừng hai con mắt nhìn cô, cơ bắp vẫn còn đang co giật.
Lâm Tùy An chỉ cảm thấy cánh tay vòng quanh eo buông lỏng, hai chân rũ xuống đất, lại nhìn Hoa Nhất Đường sợ tới mức suýt thì ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, đầu đầy mồ hôi.
Sợ hãi thừa một lúc. Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình chân mình cũng hơi mềm nhũn.
Tên kế toán do dự bước lên: "Hoa gia Tứ Lang, ngài đến đây là..."
"... Rảnh rỗi không có việc gì đến đi dạo." Bàn tay Hoa Nhất Đường cố chống để đứng lên mấy lần cũng không đứng nổi, Lâm Tùy An thật sự nhìn không nổi bèn túm cổ áo kéo hắn lên.
Hai người yên lặng liếc nhau, đều cảm thấy hơi xấu hổ, xám xịt đi ra ngoài dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nhà bếp bị bọn họ quấy nhiễu, lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mơ hồ có thể nghe được sảnh trước la hét.
"Vừa rồi không phải đã trả tiền rồi sao? Tại sao lại đòi tiền nữa?"
"Ta mới đến sao lại lấy tiền chứ?"
"Nửa canh giờ trước có đồ đệ của ngươi đến sửa lầu các, đã thu ba quán tiền rồi!"
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đồng thời dừng bước nhìn nhau.
Lâm Tùy An: "Không thể nào."
Hoa Nhất Đường: "Không phải chứ..."
Hai người đồng thời quay đầu lại đi về phía sảnh trước, mọi người trong bếp sau bị hai người này làm cho mơ hồ khó hiểu, chỉ là ai cùng từng nghe thanh danh Hoa gia Tứ Lang ở bên ngoài, cho nên không một ai dám ngăn cản, mặc cho bọn họ đi.
Trước sảnh chính, chưởng quầy đang đỏ mặt tía tai với lão thợ sửa nhà, lão thợ sửa nhìn dáng vẻ rất thật thà, nhìn thấy Hoa Nhất Đường thì vội vàng ôm quyền nói: "Bái kiến Hoa gia Tứ Lang."
"Người sửa gác xép hôm nay không phải là ngươi sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Chưởng quầy: "Người nọ nói hắn là đồ đệ mới thu nhận của ngươi, đã lấy ba quán tiền của ta đây!"
"Ta không nhận đồ đệ." Lão thợ: "Nhất định là có người mạo danh, hay là thế này, chưởng quầy ngài cho ta lên xem một chút, lỡ như có sơ hở thì lại mất uy tín của ta mất."
Chưởng quầy: "Sao, còn muốn thu thêm tiền hả?"
"Không thu tiền của ngài, được chưa!" Lão thợ tức giận nói.
Gác xép bị rò rỉ nước ở ngay phía trên sương phòng của Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An hôm qua, nói là gác xép, thật ra chỉ là tầng cách nhiệt của nóc nhà và sương phòng trên tầng cao nhất, là ẩm ướt oi bức nhất, ngày thường căn bản không có người đến, chỉ có một cái thang gỗ hẹp đi thẳng tới, lão thợ trèo lên đẩy cửa nửa ngày cũng không đẩy ra.
Hoa Nhất Đường ở dưới cầu thang dạo hai vòng, trên phát hiện một đoạn dây gai nhỏ trên mặt đất: "Hình như là rơi ra từ bao tải rơi." Lại ngửi ngửi: "Có mùi tanh, vẫn còn ướt."
Phía sau Lưu Nguyệt lâu đầy vảy cá, khắp nơi đều là mùi tanh, rất có thể là do hung thủ vác bao tải vào để lại.
Lâm Tùy An thở phào một hơi, gọi thợ thủ công xuống tự mình leo lên cầu thang, Hoa Nhất Đường muốn đi theo thì bị Lâm Tùy An trừng mắt, hắn còn rất hùng hổ nỏi: "Nhiều hơn một người giúp đỡ mà."
Lâm Tùy An: "..."
Giúp cái rắm, cái thứ nhát cáy nhà anh, là không dám ở dưới một mình thì có.
Cánh cửa gác xép có chiều cao bình thường, chỉ hơi hẹp một chút, Lâm Tùy An hơi đẩy ra, không động đậy thế là cô đánh một chưởng vào
Cảnh cửa hẹp mở ra, vào lúc này bên trong còn truyền ra một tiếng "cạch", giống như có vật nặng gì đó rơi xuống đất, trên gác mái chỉ có một cửa sổ nhỏ hẹp, cửa sổ bị đập gãy, một sợi dây thừng kéo dài ra ngoài cửa sổ, hình như là treo thứ gì đó.
Bên ngoài tòa lầu vang lên tiếng thét chói tai liên tục.
Lâm Tùy An thầm nghĩ không ổn, Hoa Nhất Đường đoạt cửa chạy vào, hai người ghé mắt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới sợi dây thừng treo một đống "thịt khô" đang lắc lư dưới ánh mặt trời chiếu, chiếu rõ ràng ra hình dạng của đống "thịt khô" kia.
Là một thi thể không đầu máu thịt mơ hồ.
Dạ dày Lâm Tùy An cuồn cuộn, Hoa Nhất Đường quay đầu ôn ọe.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ cầu thang và sàn nhà, một đám Bất Lương tranh nhau chen chúc vào ngoài cửa gác xép, gã Bất Lương đứng đầu dùng dao ép vào cổ Mộc Hạ đứng ở ngoài cửa hét to:
"Hoa gia Tứ Lang, Lâm Tùy An, hai người giết người xong còn giấu thi thể trốn tội, còn không máu đưa tay chịu trói?!"
15.7.2022
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 22: Tịnh Môn
"Ai nương nó là người thân của ngươi hả!" Tên gậy trúc hét lên một tiếng rồi vung tay đánh về phía cô, đáng tiếc lại lần nữa bị Lâm Tùy An bắt được cổ tay, đè ở trên bàn không thể động đậy.
Lâm Tùy An thở dài: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy dung mạo của ngươi, cũng không biết tên họ ngươi là gì, nhà ở đâu, nhưng ta biết ngươi chưa từng có ác ý với ta."
Câu này là lời thật lòng của Lâm Tùy An, cho nên lúc nói giọng điệu cô cực kỳ chân thành.
Trước kia cô chỉ mơ hồ có loại cảm giác này, sau đó tên gậy trúc hết lần này đến lần khác xuất hiện thì loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, trước đó hắn vô tình để lộ tin tức rằng cô là đồng môn của hắn, vả lại lúc nào cũng có thể biết hành tung và tình hình gần đây của cô đầu tiên, không ngại lớn mật phỏng đoán, phía sau người này nhất định có mạng lưới tin tức không tầm thường, nhân vật có thế lực như vậy, nếu thật sự muốn cướp lại Thiên Tịnh và Thập Tịnh Tập thì nhất định có ngàn vạn cách, sao có thể chọn đến cách ngu xuẩn như thế được.
Quan trọng hơn là, giác quan thứ sáu của cô không cảm thấy sự nguy hiểm của hắn.
Cho nên Lâm Tùy An quyết định đánh cuộc một phen, dù sao bây giờ cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng, chân trần không sợ mang giày, thua cũng không sợ.
"A gia từng nói sau khi người chết, Thiên Tịnh có thể đưa ta đến tìm được người thân thực sự, lúc đó, người đầu tiên tìm đến Thiên Tinh chính là ngươi." Lâm Tùy An nhìn thẳng vào mắt tên gậy trúc, quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc hắn nghe được câu này, đồng tử có hơi co rút, hẳn là chọc trúng nội tâm của hắn rồi.
Lâm Tùy An mặt không đổi sắc quan sát phản ứng của tên gậy trúc: hắn cần Thập Tịnh Tập và Thiên Tịnh, mà cô cần thông tin bối cảnh của nguyên chủ và mạng lưới tin tức sau lưng hắn, bậc thang đã trải xong, hắn chỉ cần thuận đường xuống dốc, thừa nhận có quan hệ sâu xa với cô, vứt bỏ hiềm khích trước đây hợp tác với cô, chia sẻ tài nguyên, thì chính là đôi bên cùng có lợi.
Cây gậy trúc nhìn thẳng Lâm Tùy An, ánh trăng ngoài cửa sổ hòa với đôi đồng tử hắn như màu nước gợn sóng.
Lâm Tùy An: Được rồi!
"Ngươi còn lừa ta." Tên gậy trúc rút mạnh tay ra, tức giận ngồi xuống phía đối diện: "Ngươi chỉ muốn giao dịch với ta thôi phải không."
Lâm Tùy An mỉm cười: "Ngươi muốn nghĩ như vậy cũng được."
Tên gậy trúc: "Ngươi muốn điều tra vụ án Nghiêm Hạc, cần tai mắt đáng tin."
Lâm Tùy An: "Nếu ngươi muốn học công phu trong Thập Tịnh Tập, ta có thể cân nhắc dạy ngươi."
"Ta muốn Thiên Tịnh!"
"Được."
Tên gậy trúc ngồi thẳng tắp: "Ngươi đồng ý thật sao?!"
"Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta, Thiên Tịnh tặng ngươi."
"Nhất ngôn ký xuất..."
"Lừa ngươi ta là chó con!"
Tên gậy trúc bình tĩnh nhìn Lâm Tùy An một lúc lâu, thân thể chậm rãi thả lỏng: "Nếu muốn tìm hiểu tin tức, có thể đến các quán ăn nhỏ trên đường hỏi thăm, bọn họ nhận ra Thiên Tịnh, sẽ nói cho ngươi biết tin tức ngươi muốn biết."
Lâm Tùy An: "Quán ăn ở đâu?"
"Tất cả trong sáu mươi bảy phường."
Ôi chao!
Lâm Tùy An cực kỳ vui mừng, biểu cảm lại bình tĩnh như con gió già: "Ám hiệu là gì?"
Tên gậy trúc đầu nổi gân xanh: "Không phải ngươi đã biết rồi sao?!"
"Vạn nước nghìn non một chữ tình, cầm hoa mỉm cười sạch nhân gian sao... câu này sao?" Lâm Tùy An nói thầm: "Có hơi không đúng vần..."
Tên gậy trúc đập bàn đứng lên, trèo ra cửa sổ bỏ chạy.
"Này này, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi, ít nhất cũng cho ta thấy mặt chứ..." Tiếng của Lâm Tùy An bay vào bóng đêm, chỉ đổi lấy một câu hồi âm khinh thường của cây gậy trúc.
"Không phải ngươi thích điều tra nhất sao? Có bản lĩnh tự mình điều tra đi!"
Lâm Tùy An: "..."
Chuyện nhỏ, đợi đó cho ta!
*
Lâm Tùy An ngủ một giấc rất ngon, một đêm không mộng mị, lúc rời giường thì trời vừa tờ mờ sáng, tinh thần sảng khoái mở cửa ra, thì bị một đôi mắt to tròn đầu vào mặt, dọa cô suýt chút nữa thì cạn máu.
Hoa Nhất Đường mặc trường sam xanh biếc long lanh đứng trước cửa, ánh mắt trong suốt, tinh thần xán lạn, giống như một gốc hành lá đung đưa dưới ánh mặt trời.
"Chúng ta lại đi dạo chung quanh Lưu Nguyệt lâu đi."
Suy nghĩ của người này lại lần nữa ăn ý với cô nữa rồi, Lâm Tùy An phát hiện mình hình như cũng không thấy có gì kinh ngạc, bèn gật đầu nói: "Đi thôi."
"Nơi cuối cùng Nghiêm Hạc và Bạch Thuận xuất hiện là Lưu Nguyệt lâu, nơi này chắc chắn là địa điểm mấu chốt, ta cứ cảm giác đã bỏ sót manh mối gì đó."
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An sóng vai đi qua hành lang, thị nữ gặp dọc đường đều né ra hai bên, thống nhất mang theo lư hương tinh xảo nhỏ xinh, khiến cho mỗi chỗ hai người bước đều tỏa ra mùi thơm, Lâm Tùy An cố gắng nhìn một lúc, lúc bước khỏi cửa cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà dừng lại hỏi: "Họ đang làm gì thế?!"
Hoa Nhất Đường nhướng mày cười, tạo một cái dáng. Mộc Hạ lập tức bước lên treo một chiếc túi thơm bên hông hắn, thuận tiện giải thích: "Tứ Lang hôm nay mặc y phục mới ra nhà xưởng mới đưa tới: áo đọa diệp phiêu hương giày nguyệt hoa như luyện, quạt thiên đạm ngân hà, công thêm trâm ngọc, hôm nay ra ngoài sớm, mùi hương chưa hun đủ giờ, nên phải hun thêm từng phần từng phân."
Hoa Nhất Đường xoay hai vòng, hài lòng bước lên xe. Trong xe bày tám đĩa điểm tâm màu sắc rực rỡ hoa lá, Lâm Tùy An một lạ chín quen, cầm lấy hai miếng há mồm gặm, xe ngựa chạy rất nhanh, vị ngọt ngào của bánh ngọt và mùi hương trên người Hoa Nhất Đường hợp lại một chỗ, hun đến mức khiến Lâm Tùy An hơi say xe.
"Ngươi..." Lâm Tùy An rối rắm với từ ngữ: "Mỗi ngày đều cứ phải thơm ngào ngạt như vậy sao?"
Hoa Nhất Đường: "Ta là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, tất nhiên phải kỹ kim áp quần hùng, hương áp quần phương(*), nếu không thì chính là thất lễ."
(*) Dịch đại là tài nghệ mà tiền bạc phải hơn tất cả mọi người, mùi hương phải thơm hơn tất cả các hương thơm.
Lâm Tùy An: "..."
Thật sự không cách nào lý giải được mạch não của người này.
"Ấy, ta không có ý đó." Hoa Nhất Đường vội nói: "Lâm Tùy An thì dù là huân hương hay không thì đều rất thơm, sẽ không thất lễ."
Lâm Tùy An bất giác đưa cánh tay mình lên ngửi thử nhưng lại không ngửi được mùi gì.
Hoa Nhất Đường giật mình: "Ta không phải cố ý ngửi mùi hương trên người ngươi, chỉ là lơ đãng, thỉnh thoảng, không tự giác đã... Ấy ấy ấy, ta không phải đăng đồ tử, cũng không có cái ý kia, dù sao ngươi tài giỏi như vậy ta cũng không dám... ấy ấy ấy, ta không phải nói ngươi không xinh đẹp, ngươi đánh nhau thật sự rất đẹp... Ấy ấy ấy! Xin lỗi, ngươi cứ coi như là không nghe thấy gì cả đi."
Hoa Nhất Đường tự nói tự đỏ mặt, thấy vẻ mặt Lâm Tùy An kinh ngạc, yên lặng mở quạt ra, che mặt lùi vào vách xe suy nghĩ, mùi thơm trên xe bỗng ngưng kết thành hai chữ "xấu hổ", thân xe vừa chấn động đã vỡ vụn khắp mặt đất.
Lâm Tùy An cố nhịn không cười ra tiếng.
Mộc Hạ không hổ là tâm phúc của Hoa Nhất Đường, dừng xe rất đúng lúc, nhấc rèm xe lên: "Tứ Lang, đã tới Lưu Nguyệt lâu."
Hoa Nhất Đường nhảy ra ngoài như một cơn gió, vừa bước xuống xe thì ngay lập tức biến thành công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô: "Thế nào rồi?"
Mộc Hạ: "Thương nhân xung quanh phường Trọng Yên hơi ít, không hỏi được manh mối hữu ích gì cả."
Hoa Nhất Đường nhìn đám người bán hàng rong trong đường phố: "Bọn họ thì sao?"
Mộc Hạ: "Tứ Lang từng nghe nói đến Tịnh Môn chưa?"
Hoa Nhất Đường: "Môn gì cơ?"
Lỗ tai Lâm Tùy An dựng thẳng lên.
"Ba mươi năm trước, trong nước Đường từng xuất hiện một môn phái hơi thần bí, người trong môn phải đều là người bán hàng rong, người bán hàng rong đi khắp phố phường, nhân số đông đảo, chi nhánh trải rộng khắp đại giang nam bắc, tin tức khắp thiên hạ đều không thoát khỏi tai mắt của bọn họ, nhưng càng về sau không hiểu vì sao lại đột nhiên biến mất mà không hề báo trước."
Hoa Nhất Đường: "Ý ngươi là bây giờ Tịnh Môn vẫn còn tồn tại sao?"
"Lúc trước khi hỏi những người bán hàng rong này, phản ứng của bọn họ cực kỳ cảnh giác, vả lại đều trả lời cùng một kiểu, căn bản không thể moi ra được bất kỳ tin tức gì, thực sự có hơi kỳ quặc." Mộc Hạ khẽ giọng sau: "Sau khi báo lại với Mục công, Mục công nhớ tới truyền thuyết của Tịnh Môn, cho nên từng nhắc nhở rằng những người này lấy việc bán tin tức để làm ăn, làm việc đi lại giữa hai đường hắc bạch, dặn dò Tứ Lang khi tiếp xúc thì cẩn thận một chút."
Nghe đến đây, Lâm Tùy An quả thực là không còn gì để nói.
Thiên Tịnh, Thập Tịnh Tập, Tịnh Môn – thậm chí đến ám hiệu đều có từ "Tịnh Phàm Trần", người sáng lập Tịnh Môn này hoặc là trình độ văn hóa không cao, hoặc là một tên ngu đặt tên.
"Thú vị thật." Hoa Nhất Đường móc một gói lá vàng trong tay ra xóc xóc trên tay: "Ta đi thử xem."
"Khoan." Lâm Tùy An ngăn cản: "Nếu thật sự như Mục công nói thì Tịnh Môn cắm rễ ở Dương Đô đã nhiều năm, nhân số đông đảo, sâu không thể dò, ngươi tùy tiện đi như vậy thật sự rất nguy hiểm." Lâm Tùy An ngửa tay, ý bảo Hoa Nhất Đường đưa lá vàng cho cô: "Ta đi. Các ngươi tránh xa một chút, nếu thấy có gì không ổn thì lập tức rút lui."
Hoa Nhất Đường cảm động không thôi: "Lâm Tùy An thật tốt."
Ngay cả Mộc Hạ cũng tỏ vẻ kính nể nhìn cô.
Lâm Tùy An cất túi lá vàng nặng trịch, vui vẻ đi vào phố, trực tiếp đi tới quầy bánh Hồ hôm qua hỏi, chủ quán vẫn là ông chú người Hồ ngày hôm qua. Hắn nhìn thấy Lâm Tùy An, thần sắc thay đổi, đang muốn hét lên thì Lâm Tùy An đã đưa Thiên Tịnh ra trước mắt hắn.
Ông chú người Hồ chớp mắt, hạ thấp tiếng: "Vạn nước ngàn non một chữ tình."
Lâm Tùy An: "Cầm hoa cười mỉm sạch nhân gian."
Ông chú người Hồ vui mừng nhướng đuôi lông mày mời Lâm Tùy An ngồi xuống quầy hàng, hai tay vội làm mấy thủ thế hoa cả mắt trước ngực, mấy chủ quán xung quanh lập tức vây quanh bên cạnh Lâm Tùy An, một người bán bánh bao, một người bán bánh hấp, một người bán bánh dẻo, một người canh thịt dê, khẩu vị cũng khá đầy đủ.
Ông chúa người Hồ: "Khách quan muốn hỏi gì?"
Lâm Tùy An: "Vụ án của Nghiêm Hạc, ngươi biết được gì?"
Cả mấy người đồng thời gật đầu.
Chủ quán bánh bao: "Hôm trước ngày mùng ba tháng Dậu, Nghiêm Hạc cưỡi xe ngựa vào phường Trọng Yên, vào Lưu Nguyệt lâu, chưa đến nửa canh giờ thì Bạch Thuận đi bộ đến rồi vào Lưu Nguyệt lâu, sau thời gian một nén nhang thì hai người cưỡi xe ngựa của Nghiêm Hạc rời đi."
Lâm Tùy An: "Xe ngựa của bọn họ đi về phía nào?"
"Qua cầu Khai Minh và cầu Nam Tam, xuyên qua phường Hồng Trang, phường Tây Phong, sau khi vào phường Đông Tín thì không thấy tung tích nữa."
"Phía nam phường Đông Tín có rất nhiều kho hàng trống như Nguyệt Trọng, Nam Nguyệt, Ngọc Lâu, Nam Tham, đường đi phức tạp, rất khó xác định hành tung."
Chẳng lẽ, hiện trường vụ án thứ nhất nằm ở bốn phường này sao? Không, hoặc có thể là hung thủ cố ý đi đường vòng. Lâm Tùy An nghĩ một chặp lại hỏi: "Sau khi Nghiêm Hạc chết, các ngươi từng gặp lại Bạch Thuận chưa?"
Mọi người lắc đầu.
"Có từng thấy xe ngựa Bạch gia không?"
Chủ quán bánh dẻo hơi do dự, nhìn ông chú người Hồ một cái, ông chú người Hồ khẽ gật đầu một cái hắn mới tiếp tục nói: "Thực ra vào đầu giờ mãi ta có nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi vào phường Trọng Yên, tuy rằng không phải người kéo xe và trang trí trên xe không giống, nhưng mà con dấu rất giống với xe ngựa của Bạch gia."
"Cái gì?!" Lâm Tùy An cả kinh: "Sao ngươi không nói sớm?!"
"Ngài có hỏi đâu!"
Lâm Tùy An đứng bật dậy: "Mau dẫn ta đi!"
Mấy chủ quán đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn nhìn Lâm Tùy An cười.
Lâm Tùy An nổi giận: "Đi thôi!"
"Nghề nào có quy củ của nghề nấy." Ông chú người Hồ nói: "Một câu hỏi một quán tiền, ngài vừa hỏi bốn câu."
Lâm Tùy An gần như muốn hộc máu, đây có lẽ là hạng mục thu phí, tên gậy trúc thế mà lại không nói cho cô biết!
Một chiếc lá vàng trị giá bao nhiêu quán tiền Lâm Tùy An không biết, nhưng hẳn là đáng tiền hơn bốn quán tiền nhiều, Lâm Tùy An quyết định móc bốn quán tiền treo trên cổ của mình ném qua, kết quả mấy người kia vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn cô cười như cũ.
"Dẫn đường là giá khác."
Lâm Tùy An cắn răng: "Bao nhiêu?"
Ông chú người Hồ: "Một lá vàng."
Dù sao cũng là tiêu tiền của Nhất Đường, liên quan rắm gì đến nàng!
Lâm Tùy An lấy ra một lá vàng ném qua.
*
Ông chủ bánh dẻo dáng người không cao nhưng tốc độ đi lại rất nhanh, khom lưng đi từng bước nhỏ, vừa chạy vừa quan sát dấu vết xe trên mặt đất, dấu xe trên mặt đất vừa nhiều vừa loạn, nhưng hắn vẫn có thể chuẩn xác nhận ra đường xe ngựa của Bạch gia kia, dọc theo đường phố trên phố trái rẽ phải, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đi theo phía sau, xoay đến đầu váng mắt hoa.
"Hẳn là chiếc xe này." Chủ quán bánh dẻo dừng lại bên cạnh một chiếc xe ngựa nói.
Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện, bọn họ xoay bảy rẽ tám để đến một con hẻm sau, trong hẻm có sáu chiếc xe ngựa đang đậu, năm chiếc đều là xe ván gỗ, phía trên chất đống giỏ rau quả tươi, chỉ có một chiếc xe ngựa có toa xe, nông dân vận chuyển rau qua lại, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Hoa Nhất Đường ngẩng đầu lên nhìn, chậc một tiếng.
Ngõ sau dựa sát một tòa nhà, có thể nhìn thấy mái hiên ba tầng của Lưu Nguyệt lâu, nơi này rõ ràng là cửa sau của Lưu Nguyệt Lâu.
Lâm Tùy An vén rèm xe lên xem xét, trong xe không có một bóng người, người lái xe cũng không có ở đây, dưới ghế xe phát hiện một mảnh vải vụn nhỏ nhuộm thành màu đỏ đen, đưa lên ngửi thử thì giống như mùi máu.
"Chất liệu này..." Hoa Nhất Đường vuốt ve một lát: "Giống như thứ Bạch Thuận thường mặc." Hắn ta kéo một nông dân qua hỏi: "Những người trong xe đâu rồi?"
Người bán rau lắc đầu: "Ta mới đến nên không thấy."
"Thấy khiêng hai túi thịt lớn đi vào." Một nông dân bán rau khác mang giỏ rau đi ngang qua: "Thịt rất tươi, trong đó có một túi còn nhỏ máu."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường sắc mặt đại biến, đi thẳng đến nhà bếp, thời gian này là thời điểm hỗn loạn nhất của nhà bếp, nông dân bán rau, đồ tể, người bán cá biến hậu viện vốn không rộng rãi thành đầy chật cả người, đầu bếp cất giọng kêu các phụ bếp bỏ cá sông vào bể nước, kế toán thì vội vàng thanh toán tiền thức ăn, các tiểu nhị vội vàng vận chuyển thức ăn, trên mặt đất trải đầy lá rau thối và vảy cá chưa kịp dọn, giẫm lên vừa trơn vừa ngấy.
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đột nhiên xông vào, toàn bộ người ở nhà bếp đều sợ ngây người, quay đầu lại đồng loạt nhìn chằm chằm hai người, vẫn là tiên sinh kế toán hiểu nhiều biết rộng, vừa nhìn đã nhận ra Hoa Nhất Đường.
"Hoa gia Tứ Lang, ngài đây là..."
"Thịt vừa đưa tới ở đâu rồi?" Hoa Nhất Đường hét to.
Tên kế toán sững sờ chỉ về phía phòng bếp, Lâm Tùy An bước nhanh vào, chỉ thấy đầu bếp đang định mở cái bao tải kia ra, da đầu như muốn dựng thẳng lên, lớn tiếng hét lớn: "Đừng đụng vào!"
Đầu bếp hoảng sợ, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị Lâm Tùy An kéo ra, bao tải máu phồng lên xếp chồng lên bàn chặt thịt, máu tươi thấm máu ra ngoài.
Trái tim Lâm Tùy An đột nhiên đập loạn nhịp, tình huống tồi tệ nhất thì người trong bao tải chính là Bạch Thuận, nhìn tạo hình này chẳng lẽ đã bị phân thây rồi sao?
"Người giao thịt đâu rồi?" Lâm Tùy An hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, thời điểm ngày người nhiều lộn xôn, ai còn chú ý đến ai đâu.
Hoa Nhất Đường rụt ở ngoài cửa, dùng quạt che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa con mắt nơm nớp lo sợ nhìn.
Đột nhiên, bao tải máu hơi giật giật, dây thừng bị trói chặt đứt phựt một tiếng, chân tóc Lâm Tùy An dựng thẳng lên, lùi lại hai bước đến bên cửa, đồ vật trong bao tải đột nhiên co giật rồi chậm rãi trượt ra.
Hoa Nhất Đường hét một tiếng, chạy đến ôm lấy eo Lâm Tùy An chạy ra ngoài, chợt nghe cạch một tiếng, một đám đồ huyết nhục mơ hồ trượt ra miệng bao tải, rơi xuống đất.
Là cừu non vừa mới giết mổ, trừng hai con mắt nhìn cô, cơ bắp vẫn còn đang co giật.
Lâm Tùy An chỉ cảm thấy cánh tay vòng quanh eo buông lỏng, hai chân rũ xuống đất, lại nhìn Hoa Nhất Đường sợ tới mức suýt thì ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, đầu đầy mồ hôi.
Sợ hãi thừa một lúc. Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình chân mình cũng hơi mềm nhũn.
Tên kế toán do dự bước lên: "Hoa gia Tứ Lang, ngài đến đây là..."
"... Rảnh rỗi không có việc gì đến đi dạo." Bàn tay Hoa Nhất Đường cố chống để đứng lên mấy lần cũng không đứng nổi, Lâm Tùy An thật sự nhìn không nổi bèn túm cổ áo kéo hắn lên.
Hai người yên lặng liếc nhau, đều cảm thấy hơi xấu hổ, xám xịt đi ra ngoài dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nhà bếp bị bọn họ quấy nhiễu, lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mơ hồ có thể nghe được sảnh trước la hét.
"Vừa rồi không phải đã trả tiền rồi sao? Tại sao lại đòi tiền nữa?"
"Ta mới đến sao lại lấy tiền chứ?"
"Nửa canh giờ trước có đồ đệ của ngươi đến sửa lầu các, đã thu ba quán tiền rồi!"
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đồng thời dừng bước nhìn nhau.
Lâm Tùy An: "Không thể nào."
Hoa Nhất Đường: "Không phải chứ..."
Hai người đồng thời quay đầu lại đi về phía sảnh trước, mọi người trong bếp sau bị hai người này làm cho mơ hồ khó hiểu, chỉ là ai cùng từng nghe thanh danh Hoa gia Tứ Lang ở bên ngoài, cho nên không một ai dám ngăn cản, mặc cho bọn họ đi.
Trước sảnh chính, chưởng quầy đang đỏ mặt tía tai với lão thợ sửa nhà, lão thợ sửa nhìn dáng vẻ rất thật thà, nhìn thấy Hoa Nhất Đường thì vội vàng ôm quyền nói: "Bái kiến Hoa gia Tứ Lang."
"Người sửa gác xép hôm nay không phải là ngươi sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Chưởng quầy: "Người nọ nói hắn là đồ đệ mới thu nhận của ngươi, đã lấy ba quán tiền của ta đây!"
"Ta không nhận đồ đệ." Lão thợ: "Nhất định là có người mạo danh, hay là thế này, chưởng quầy ngài cho ta lên xem một chút, lỡ như có sơ hở thì lại mất uy tín của ta mất."
Chưởng quầy: "Sao, còn muốn thu thêm tiền hả?"
"Không thu tiền của ngài, được chưa!" Lão thợ tức giận nói.
Gác xép bị rò rỉ nước ở ngay phía trên sương phòng của Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An hôm qua, nói là gác xép, thật ra chỉ là tầng cách nhiệt của nóc nhà và sương phòng trên tầng cao nhất, là ẩm ướt oi bức nhất, ngày thường căn bản không có người đến, chỉ có một cái thang gỗ hẹp đi thẳng tới, lão thợ trèo lên đẩy cửa nửa ngày cũng không đẩy ra.
Hoa Nhất Đường ở dưới cầu thang dạo hai vòng, trên phát hiện một đoạn dây gai nhỏ trên mặt đất: "Hình như là rơi ra từ bao tải rơi." Lại ngửi ngửi: "Có mùi tanh, vẫn còn ướt."
Phía sau Lưu Nguyệt lâu đầy vảy cá, khắp nơi đều là mùi tanh, rất có thể là do hung thủ vác bao tải vào để lại.
Lâm Tùy An thở phào một hơi, gọi thợ thủ công xuống tự mình leo lên cầu thang, Hoa Nhất Đường muốn đi theo thì bị Lâm Tùy An trừng mắt, hắn còn rất hùng hổ nỏi: "Nhiều hơn một người giúp đỡ mà."
Lâm Tùy An: "..."
Giúp cái rắm, cái thứ nhát cáy nhà anh, là không dám ở dưới một mình thì có.
Cánh cửa gác xép có chiều cao bình thường, chỉ hơi hẹp một chút, Lâm Tùy An hơi đẩy ra, không động đậy thế là cô đánh một chưởng vào
Cảnh cửa hẹp mở ra, vào lúc này bên trong còn truyền ra một tiếng "cạch", giống như có vật nặng gì đó rơi xuống đất, trên gác mái chỉ có một cửa sổ nhỏ hẹp, cửa sổ bị đập gãy, một sợi dây thừng kéo dài ra ngoài cửa sổ, hình như là treo thứ gì đó.
Bên ngoài tòa lầu vang lên tiếng thét chói tai liên tục.
Lâm Tùy An thầm nghĩ không ổn, Hoa Nhất Đường đoạt cửa chạy vào, hai người ghé mắt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới sợi dây thừng treo một đống "thịt khô" đang lắc lư dưới ánh mặt trời chiếu, chiếu rõ ràng ra hình dạng của đống "thịt khô" kia.
Là một thi thể không đầu máu thịt mơ hồ.
Dạ dày Lâm Tùy An cuồn cuộn, Hoa Nhất Đường quay đầu ôn ọe.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ cầu thang và sàn nhà, một đám Bất Lương tranh nhau chen chúc vào ngoài cửa gác xép, gã Bất Lương đứng đầu dùng dao ép vào cổ Mộc Hạ đứng ở ngoài cửa hét to:
"Hoa gia Tứ Lang, Lâm Tùy An, hai người giết người xong còn giấu thi thể trốn tội, còn không máu đưa tay chịu trói?!"
15.7.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.