Chương 27: Bức tranh thứ hai mươi bảy
Nam Lăng
06/02/2017
Editor: song_nhi
Cuộc sống yên tĩnh luôn dễ dàng trôi qua, đảo mắt đông đi xuân tới, cuộc thi vẽ tranh gần ngay trước mắt.
Cuộc thi vẽ tranh quốc tế cuối cùng thay đổi, vòng chung kết sẽ triển khai ở Châu Âu, những người dự thi vào vòng chung kết đều được vé máy bay thẳng đến Châu Âu.
Tháng ba tổ chức ở thành S, nhưng chỉ là các tác phẩm quốc nội thi đấu bán kết, mà Hạ Tầm Giản ra mục tiêu top ba cũng không đơn giản như vậy.
Toàn bộ họa sĩ dự thi quốc gia, chỉ riêng người đứng đầu có tư cách bay thẳng Châu Âu.
Các thành phố xét tuyển để tiến vào đấu bán kết cũng chừng mấy trăm tác phẩm, đó là một tỉ lệ tàn khốc, cũng là một cơ hội thành danh.
Tác phẩm của An Nhan Nhiên vẫn như cũ lấy tên Hạ Như An dự thi, lần này tác phẩm phong cách chủ nghĩa ấn tượng to gan hơn lần trước, hoàn toàn phá vỡ chủ nghĩa tả thực trước đây của cô.
Hạ Tầm Giản như trước cho cô hai lựa chọn, một là tiếp tục phát triển phác hoạ vẽ chân dung nhân vật; hai là tiến hành thức thay đổi phá vỡ, phá quan niệm chủ nghĩa ấn tượng truyền thống trước đây, tương lai hướng tới chủ nghĩa trừu tượng chủ nghĩa siêu hiện thực phát triển.
Cô lựa chọn cái thứ hai.
Đối với việc vẽ người đàn ông khỏa thân, cô thật sự có chút ăn không tiêu.
Cô từng nghĩ muốn hỏi anh vì sao nhân vật trong bức tranh luôn là đàn ông, sẽ không nghĩ tới một lần vẽ phụ nữ? Sau nhìn khuôn mặt cùng cá tính cực kỳ chán đời kia, từ bỏ - lấy cá tính của anh, tuyệt đối sẽ không làm loại phiền toái này cho mình.
Tiến vào đấu bán kết là trong dự liệu, vốn tưởng rằng tiến vào đấu bán kết sau khi Tiểu Như về nước, có thể thừa dịp đấu bán kết chưa đến gặp cô ấy nhiều lần.
Kết quả lộ trình của Tiểu Như kéo dài tiếp tục kéo dài, thoáng thấy ba tháng qua, cũng không thấy bóng dáng của cô ấy, thậm chí cả điện thoại cũng chưa một lần.
Nghĩ đến mình đã mất tiền thuê nhà mà lại không có ai ở, An Nhan Nhiên không khỏi có chút đau lòng, hôm nay thừa dịp không vội, xin Hạ Tầm Giản nghỉ rồi một mình ngồi xe vào thành.
Lấy cái chìa khóa vào nhà sau đó cô đã cảm thấy gì đó, lúc đi rõ ràng sửa sang lại sạch sẽ, hiện tại lại có chút tán loạn, một ít vật cũng giống như bị người động qua.
Chẳng lẽ có ai qua?
Cô nghi hoặc đẩy cánh cửa ra, sau đó cứng người lại.
Ai có thể nói cho cô biết, trong thời gian làm việc trong nhà cô lại có một người đàn ông bán khỏa thân chỉ quấn khăn tắm phía dưới! ? ~~(>_<)~~
ЖЖЖЖЖЖЖ
Sau khi cúp điện thoại, An Nhan Nhiên cau mày đưa điện thoại di động trả lại cho người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Đối phương nhìn cô cười cười, cào cào tóc hơi có chút ngượng ngùng, mở tủ lạnh lấy hai chai đồ uống, hỏi cô có muốn uống không?
Nhìn thấy người nào đó vi chủ phản khách, cô không mở miệng, chỉ lắc lắc đầu.
Tiểu Như ở trong điện thoại nói n cái xin lỗi, nói lộ trình cô có biến, bản nhân còn đổ máu tại Nhật Bản, chắc một tuần sau cũng chưa về. Nhưng lúc trước nhờ cô tìm chỗ, vốn cũng không phải là cho cô ở.
Người đàn ông trẻ tuổi họ Tần, khi cô lưu lạc các quốc gia gặp được người kia cũng là lữ nhân lưu lạc, nghe nói trước kia là người mẫu, sau lại nhàm chán bắt đầu lữ hành chung quanh.
Hai người tính tình hợp nhau, nhất kiến như cố. Lần đó nghe nói cô phải về nước, cũng nổi lên hứng thú về nước xem một chút, chỉ khổ không có chỗ ở. Tiểu Như vừa nghe, lập tức vỗ ngực bô bô nói việc nhỏ như vậy cứ để cô lo.
Tần tiểu suất ca một tuần trước còn ở Nhật Bản, bởi vì thấy Tiểu Như đổ máu quá mức si mê, liền một mình về nước trước, Tiểu Như đem điện thoại chủ cho thuê nhà cho anh ta. Anh ta liền thuận lý thành chương lấy được cái chìa khóa, sau đó vào nhà ở lại.
"Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên trở về, cũng không biết Tiểu Như không thông báo cho cô." Đối phương mặc lại quần bò cùng áo trong, nhưng không cài cúc áo, cơ ngực căng đầy cùng cơ bụng lắc làm An Nhan Nhiên có chút quáng mắt.
"Anh trước tiên có thể cài nút áo lên?"
"A?" Anh ta ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, cài tượng trưng hai cái, cười nói, "Ở nước ngoài như vậy quen rồi, không nghĩ tới cô sẽ để ý. Cô là An Nhan Nhiên đúng không? Tôi luôn luôn nghe Tiểu Như nhắc tới cô, cô ấy nói cô là mỹ nữ, tôi vẫn không tin, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp !"
Cô vẫn chưa tỏ diễn cảm gì, mắt đồng tử màu đen lộ ra vẻ thản nhiên xa cách. Xa xã hội đã lâu, đối với dạng người lạ như thế này cô luôn bảo trì khoảng cách nhất định.
Tần tiểu soái cảm giác được thái độ của cô, cũng không để ý, tiếp tục cười nói, "Cô thật sự là, mỹ nữ."
"Anh ước chừng cần ở lại bao lâu?"
"Còn không biết." Anh ta cười rộ lên thực mê người, mang chút giảo hoạt thông thường, "Nếu cô không muốn tôi tiếp tục ở đây có thể nói ra, hôm nay tôi có thể dọn ra khách sạn."
"Thế thì không cần, anh là bạn của Tiểu Như, nếu cô ấy yên tâm cho anh ở đây, tôi cũng không có lý do để phản đối."
Hay nói đùa, lấy cá tính Tiểu Như, trở về còn không làm thịt cô. Hơn nữa nhìn dạng soái cơ ngực lại cơ bụng dễ nhìn này, tám phần là người đàn ông của cô ấy, cô lại càng không dám đuổi người.
"Tôi cũng vì cô ấy về muộn cũng không liên hệ gì nên tôi mới đến đây xem thế nào, anh đã ở lại, vậy hôm nay cứ như vậy trước đi." Cũng may mắn chỗ này của cô nhỏ, đồ vật vốn không nhiều, lần trước đã tính đem toàn bộ vật phẩm tư mật đóng gói mang đi.
"Đúng rồi, ở trong đó còn có chút vải vẽ tranh sơn dầu cùng thuốc màu, hôm nay muốn mang đi sao?"
"Để đó cũng không sao đâu." Cô đứng dậy đi đổi giày, Tần tiểu soái theo phía sau, nói thẳng đã trưa rồi, muốn mời cô ăn cơm.
"Ăn cơm sẽ chờ Tiểu Như trở về rồi nói sau, tôi còn có việc, gặp lại sau." Cô thay giày, đẩy cửa rời đi.
Đến cửa thang máy, anh cũng chưa vào nhà, ý cười nhẹ nhàng tựa vào cạnh cửa nhìn cô vẫy tay từ biệt, tựa như bọn cô là người quen đã lâu không gặp.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Cuộc thi vẽ tranh quốc tế tiến vào vòng đấu bán kết trong nước có mấy trăm tác phẩm, trải qua giám khảo chấm điểm và bỏ phiếu trên mạng, cuối cùng cũng chọn ra ba mươi người có điểm số cao nhất.
Ba mươi họa sĩ đều tự trình bức tranh thứ hai, tiếp tục tiến hành bình xét, cộng với điểm tích lũy từ vòng một, chọn ra ba giải thưởng cao nhất xuất ngoại đi thi.
Hình thức trình bức tranh thứ hai này là hình thức thi mới khác định chế, đánh vỡ hình thức một bộ tác phẩm dự thi vốn có, để cho họa sĩ có nhiều góc độ thể hiện ra công lực họa tác của mình.
An Nhan Nhiên đệ trình tác phẩm lần thứ nhất đề mục là “Bay liệng”.
Đề là “Bay liệng”, nhưng tìm khắp bức tranh ngay cả một con chim cũng không thấy, bức tranh nội dung là biển khơi.
Bức tranh dùng màu vô cùng can đảm, bờ cát là màu quất, theo trời biển chỗ giao với trời chiều có thể nhìn ra thời gian là chạng vạng. Nước biển hiện ra bụi trắng lặng lẽ, đúng là thời gian thủy triều, đầu sóng một tầng tiếp theo một tầng, quang ảnh đối ngoại vô cùng bắt mắt, họa tác yên lặng cũng có cảm xúc dũng khí sinh động lập thể.
Bầu trời hiện ra mơ hồ màu tím lam, chiếm ba phần năm vải vẽ tranh sơn dầu, là điểm tựa bức họa. Sắc thái biến hóa lưu loát tự nhiên, giống như trùng điệp một chút cũng không có mây, vô biên vô hạn dường như có thể kéo dài tới cuối vũ trụ.
Rất nhiều người đầu tiên mắt chứng kiến bức họa này, liền không tự giác bị bầu trời trên biển này hấp dẫn.
Cảm giác đầu tiên trong óc bọn họ là trống trải, cảm giác sau đó là tự do, cảm giác cuối cùng là bay lượn. Vì thế khi bọn họ quay đầu, một lần nữa nhìn lại đề mục bức tranh thì mới phát hiện đề mục như vậy hợp với bức tranh.
Lúc trước xem qua bức tranh Hạ Như An đã tham gia cuộc thi Bá Tường người ta không khỏi cảm thán lại có người tài năng trong khoảng thời gian ngắn phong cách biến hóa to lớn như thế, trước không nói kỹ xảo, riêng là phần quan niệm nghệ thuật cùng sáng tạo này khiến cho người ta thấy thuyết phục.
Tác phẩm của Hạ Như An này không có gì trì hoãn được vào top mười cùng với đại bộ phận giám khảo cho phép mà tiến vào số ba mươi người quý giá kia.
Đồng thời nhập trong đám người đó, cũng có tên Quan Hữu.
Bức tranh thứ hai được trình nửa tháng sau, mọi người chú ý đến ngày có kết quả. Cuộc thi lớn sẽ lấy phương thức điện thoại thông báo cho ba người đoạt giải, một tuần sau long trọng tổ chức trao giải.
Đến lúc đó, ngoại trừ đoàn giám khảo quốc nội cùng vài họa sĩ ngoại quốc nổi tiếng, đích thân tới hiện trường còn có "Sát Thần" giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản đại sư cùng đại sư giới mỹ thuật Châu Âu giám sát toàn bộ hành trình cuộc thi - Samy Khắc.
Trường hợp như thế, không phải họa sĩ nào cũng có thể tham gia, trừ ba mươi họa sĩ kia, chỉ có khách có thư mời mới có thể đích thân tới hiện trường.
Một ngày này, cô như cũ lấy thân phận học trò Hạ Tầm Giản có mặt.
Một ngày này, ngoại trừ Lưu Huy cùng với Quan Hữu, cô còn gặp được người kéo cánh tay Bùi Ý - Cao Phỉ xuất hiện.
Bởi vì cái gọi là tề tụ một chổ, cô nghĩ, ước chừng trường hợp náo nhiệt như ngày hôm nay sẽ không xuất hiện nữa .
ЖЖЖЖЖЖЖ
Trước khi hoạt động trao giải diễn ra, An Nhan Nhiên cảm giác như giống ở trong mơ.
Khoảnh khắc nhận được điện thoại của đoàn giám khảo, cô mơ hồ hiểu được, từ đó về sau, cuộc sống của cô sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đêm hôm đó, hai người ăn cơm xong, tựa vào trên ghế sa lon ban công lầu hai ngắm trăng.
Gió đêm thổi, trước mắt là một mảnh xanh um lục, mùa xuân ban đêm, vẫn có chút lạnh, nhưng trong không khí lại đã tràn ngập mùi cỏ cây thơm ngát.
Vùng ngoại thành rốt cuộc tốt hơn so với trong thành.
Cô bọc trong tấm chăn mỏng, tựa nửa người trên lan can nhẹ nhàng hỏi anh, có phải lén nhúng tay vào cuộc thi lần này.
"Như thế nào, là không tin chính mình, hay là không tin tôi?"
"Chỉ là không tin vận mệnh sẽ đột nhiên chiếu cố em như thế." Từ nhỏ mất đi cha mẹ, ở cô nhi viện ăn nhờ ở đậu, mười mấy tuổi đi làm công xung quanh gom góp tiền học đại học, hơn nữa bị Cao Phỉ chèn ép, cô trước sinh nhật lần thứ hai mươi tư, chưa bao giờ được thuận lợi.
"Vận mệnh cũng không chiếu cố bất luận kẻ nào, thành công là dựa vào chính mình lấy được." Ánh mắt hình bầu trời phương xa dần dần tối, với anh mà nói, cái từ chiếu cố này thật sự buồn cười.
"Ngày trao giải đó anh có đi không?"
"Trường hợp này rất không thú vị, có đi hay không cũng không có gì." Anh lại nhíu mi, nghĩ tới cái gì, "Lần này trao giải em có lại chạy đi?"
"Đứa ngốc mới chạy." Cô xốc chăn lông lên đứng dậy, từ bình sữa bên cạnh rót ra một cốc, đưa tới trước mặt anh, "Đã muộn rồi, uống xong đi ngủ sớm một chút đi, em cũng muốn trở về phòng."
"Trở về phòng?" Cái từ này nghe, làm cho người ta không thể nào vui mừng.
"Anh không muốn cho em trở về phòng?" Cô ngẩng đầu nhìn anh cười, "Vẫn là, muốn em quay về phòng anh?"
"Đừng nói chuyện không quy không củ." Anh trừng mắt liếc cô một cái.
"... Em nào có không quy không củ? ~~(>_<)~~ "
"Em lúc nào thì quy củ?" Người uống sữa tươi đã đánh mất ánh mắt lạnh lẽo.
Gần đây bị áp bức rất nhiều lần người đáng thương rốt cuộc vùng lên, quyết định hôm nay nói rõ ràng với anh.
"Mặc dù một năm trước em cực lực lấy các loại cớ không rõ ràng tiếp cận anh, nhưng nói cho cùng ngoại trừ lần đầu tiên, em hạnh kiểm xấu thành công! Nhưng thật ra anh, lần trước rõ ràng bệnh nặng như vậy, lại không để ý thân thể cố chấp đối với em, còn một lần lại một lần..."
Thật sự là, riêng chuyện này nói lên cô lại muốn đỏ mặt, "Cho nên nếu bàn về hạnh kiểm xấu, anh mới là không...nhất quy củ cái kia!"
Bị khiển trách là không...nhất quy củ Hạ đại sư nhìn không chớp mắt, lẳng lặng uống cạn sạch cốc sữa, lúc này mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, "Lại đây."
Cô lui ra phía sau từng bước, sau đó đứa ngốc mới đi qua.
Đôi mắt sâu và đen không hờn giận nheo lại, "Đừng làm cho tôi nói lần thứ ba, lại đây!"
"Anh phải cam đoan em đi qua anh sẽ không khi dễ em.” Người nào đó thực không chí khí.
Sắc mặt Hạ Tầm Giản hoàn toàn đen, thân thể hơi nghiêng , duỗi tay ra, đã đem người cố chấp đáng giận kia túm qua.
[/size]
Cuộc sống yên tĩnh luôn dễ dàng trôi qua, đảo mắt đông đi xuân tới, cuộc thi vẽ tranh gần ngay trước mắt.
Cuộc thi vẽ tranh quốc tế cuối cùng thay đổi, vòng chung kết sẽ triển khai ở Châu Âu, những người dự thi vào vòng chung kết đều được vé máy bay thẳng đến Châu Âu.
Tháng ba tổ chức ở thành S, nhưng chỉ là các tác phẩm quốc nội thi đấu bán kết, mà Hạ Tầm Giản ra mục tiêu top ba cũng không đơn giản như vậy.
Toàn bộ họa sĩ dự thi quốc gia, chỉ riêng người đứng đầu có tư cách bay thẳng Châu Âu.
Các thành phố xét tuyển để tiến vào đấu bán kết cũng chừng mấy trăm tác phẩm, đó là một tỉ lệ tàn khốc, cũng là một cơ hội thành danh.
Tác phẩm của An Nhan Nhiên vẫn như cũ lấy tên Hạ Như An dự thi, lần này tác phẩm phong cách chủ nghĩa ấn tượng to gan hơn lần trước, hoàn toàn phá vỡ chủ nghĩa tả thực trước đây của cô.
Hạ Tầm Giản như trước cho cô hai lựa chọn, một là tiếp tục phát triển phác hoạ vẽ chân dung nhân vật; hai là tiến hành thức thay đổi phá vỡ, phá quan niệm chủ nghĩa ấn tượng truyền thống trước đây, tương lai hướng tới chủ nghĩa trừu tượng chủ nghĩa siêu hiện thực phát triển.
Cô lựa chọn cái thứ hai.
Đối với việc vẽ người đàn ông khỏa thân, cô thật sự có chút ăn không tiêu.
Cô từng nghĩ muốn hỏi anh vì sao nhân vật trong bức tranh luôn là đàn ông, sẽ không nghĩ tới một lần vẽ phụ nữ? Sau nhìn khuôn mặt cùng cá tính cực kỳ chán đời kia, từ bỏ - lấy cá tính của anh, tuyệt đối sẽ không làm loại phiền toái này cho mình.
Tiến vào đấu bán kết là trong dự liệu, vốn tưởng rằng tiến vào đấu bán kết sau khi Tiểu Như về nước, có thể thừa dịp đấu bán kết chưa đến gặp cô ấy nhiều lần.
Kết quả lộ trình của Tiểu Như kéo dài tiếp tục kéo dài, thoáng thấy ba tháng qua, cũng không thấy bóng dáng của cô ấy, thậm chí cả điện thoại cũng chưa một lần.
Nghĩ đến mình đã mất tiền thuê nhà mà lại không có ai ở, An Nhan Nhiên không khỏi có chút đau lòng, hôm nay thừa dịp không vội, xin Hạ Tầm Giản nghỉ rồi một mình ngồi xe vào thành.
Lấy cái chìa khóa vào nhà sau đó cô đã cảm thấy gì đó, lúc đi rõ ràng sửa sang lại sạch sẽ, hiện tại lại có chút tán loạn, một ít vật cũng giống như bị người động qua.
Chẳng lẽ có ai qua?
Cô nghi hoặc đẩy cánh cửa ra, sau đó cứng người lại.
Ai có thể nói cho cô biết, trong thời gian làm việc trong nhà cô lại có một người đàn ông bán khỏa thân chỉ quấn khăn tắm phía dưới! ? ~~(>_<)~~
ЖЖЖЖЖЖЖ
Sau khi cúp điện thoại, An Nhan Nhiên cau mày đưa điện thoại di động trả lại cho người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Đối phương nhìn cô cười cười, cào cào tóc hơi có chút ngượng ngùng, mở tủ lạnh lấy hai chai đồ uống, hỏi cô có muốn uống không?
Nhìn thấy người nào đó vi chủ phản khách, cô không mở miệng, chỉ lắc lắc đầu.
Tiểu Như ở trong điện thoại nói n cái xin lỗi, nói lộ trình cô có biến, bản nhân còn đổ máu tại Nhật Bản, chắc một tuần sau cũng chưa về. Nhưng lúc trước nhờ cô tìm chỗ, vốn cũng không phải là cho cô ở.
Người đàn ông trẻ tuổi họ Tần, khi cô lưu lạc các quốc gia gặp được người kia cũng là lữ nhân lưu lạc, nghe nói trước kia là người mẫu, sau lại nhàm chán bắt đầu lữ hành chung quanh.
Hai người tính tình hợp nhau, nhất kiến như cố. Lần đó nghe nói cô phải về nước, cũng nổi lên hứng thú về nước xem một chút, chỉ khổ không có chỗ ở. Tiểu Như vừa nghe, lập tức vỗ ngực bô bô nói việc nhỏ như vậy cứ để cô lo.
Tần tiểu suất ca một tuần trước còn ở Nhật Bản, bởi vì thấy Tiểu Như đổ máu quá mức si mê, liền một mình về nước trước, Tiểu Như đem điện thoại chủ cho thuê nhà cho anh ta. Anh ta liền thuận lý thành chương lấy được cái chìa khóa, sau đó vào nhà ở lại.
"Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên trở về, cũng không biết Tiểu Như không thông báo cho cô." Đối phương mặc lại quần bò cùng áo trong, nhưng không cài cúc áo, cơ ngực căng đầy cùng cơ bụng lắc làm An Nhan Nhiên có chút quáng mắt.
"Anh trước tiên có thể cài nút áo lên?"
"A?" Anh ta ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, cài tượng trưng hai cái, cười nói, "Ở nước ngoài như vậy quen rồi, không nghĩ tới cô sẽ để ý. Cô là An Nhan Nhiên đúng không? Tôi luôn luôn nghe Tiểu Như nhắc tới cô, cô ấy nói cô là mỹ nữ, tôi vẫn không tin, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp !"
Cô vẫn chưa tỏ diễn cảm gì, mắt đồng tử màu đen lộ ra vẻ thản nhiên xa cách. Xa xã hội đã lâu, đối với dạng người lạ như thế này cô luôn bảo trì khoảng cách nhất định.
Tần tiểu soái cảm giác được thái độ của cô, cũng không để ý, tiếp tục cười nói, "Cô thật sự là, mỹ nữ."
"Anh ước chừng cần ở lại bao lâu?"
"Còn không biết." Anh ta cười rộ lên thực mê người, mang chút giảo hoạt thông thường, "Nếu cô không muốn tôi tiếp tục ở đây có thể nói ra, hôm nay tôi có thể dọn ra khách sạn."
"Thế thì không cần, anh là bạn của Tiểu Như, nếu cô ấy yên tâm cho anh ở đây, tôi cũng không có lý do để phản đối."
Hay nói đùa, lấy cá tính Tiểu Như, trở về còn không làm thịt cô. Hơn nữa nhìn dạng soái cơ ngực lại cơ bụng dễ nhìn này, tám phần là người đàn ông của cô ấy, cô lại càng không dám đuổi người.
"Tôi cũng vì cô ấy về muộn cũng không liên hệ gì nên tôi mới đến đây xem thế nào, anh đã ở lại, vậy hôm nay cứ như vậy trước đi." Cũng may mắn chỗ này của cô nhỏ, đồ vật vốn không nhiều, lần trước đã tính đem toàn bộ vật phẩm tư mật đóng gói mang đi.
"Đúng rồi, ở trong đó còn có chút vải vẽ tranh sơn dầu cùng thuốc màu, hôm nay muốn mang đi sao?"
"Để đó cũng không sao đâu." Cô đứng dậy đi đổi giày, Tần tiểu soái theo phía sau, nói thẳng đã trưa rồi, muốn mời cô ăn cơm.
"Ăn cơm sẽ chờ Tiểu Như trở về rồi nói sau, tôi còn có việc, gặp lại sau." Cô thay giày, đẩy cửa rời đi.
Đến cửa thang máy, anh cũng chưa vào nhà, ý cười nhẹ nhàng tựa vào cạnh cửa nhìn cô vẫy tay từ biệt, tựa như bọn cô là người quen đã lâu không gặp.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Cuộc thi vẽ tranh quốc tế tiến vào vòng đấu bán kết trong nước có mấy trăm tác phẩm, trải qua giám khảo chấm điểm và bỏ phiếu trên mạng, cuối cùng cũng chọn ra ba mươi người có điểm số cao nhất.
Ba mươi họa sĩ đều tự trình bức tranh thứ hai, tiếp tục tiến hành bình xét, cộng với điểm tích lũy từ vòng một, chọn ra ba giải thưởng cao nhất xuất ngoại đi thi.
Hình thức trình bức tranh thứ hai này là hình thức thi mới khác định chế, đánh vỡ hình thức một bộ tác phẩm dự thi vốn có, để cho họa sĩ có nhiều góc độ thể hiện ra công lực họa tác của mình.
An Nhan Nhiên đệ trình tác phẩm lần thứ nhất đề mục là “Bay liệng”.
Đề là “Bay liệng”, nhưng tìm khắp bức tranh ngay cả một con chim cũng không thấy, bức tranh nội dung là biển khơi.
Bức tranh dùng màu vô cùng can đảm, bờ cát là màu quất, theo trời biển chỗ giao với trời chiều có thể nhìn ra thời gian là chạng vạng. Nước biển hiện ra bụi trắng lặng lẽ, đúng là thời gian thủy triều, đầu sóng một tầng tiếp theo một tầng, quang ảnh đối ngoại vô cùng bắt mắt, họa tác yên lặng cũng có cảm xúc dũng khí sinh động lập thể.
Bầu trời hiện ra mơ hồ màu tím lam, chiếm ba phần năm vải vẽ tranh sơn dầu, là điểm tựa bức họa. Sắc thái biến hóa lưu loát tự nhiên, giống như trùng điệp một chút cũng không có mây, vô biên vô hạn dường như có thể kéo dài tới cuối vũ trụ.
Rất nhiều người đầu tiên mắt chứng kiến bức họa này, liền không tự giác bị bầu trời trên biển này hấp dẫn.
Cảm giác đầu tiên trong óc bọn họ là trống trải, cảm giác sau đó là tự do, cảm giác cuối cùng là bay lượn. Vì thế khi bọn họ quay đầu, một lần nữa nhìn lại đề mục bức tranh thì mới phát hiện đề mục như vậy hợp với bức tranh.
Lúc trước xem qua bức tranh Hạ Như An đã tham gia cuộc thi Bá Tường người ta không khỏi cảm thán lại có người tài năng trong khoảng thời gian ngắn phong cách biến hóa to lớn như thế, trước không nói kỹ xảo, riêng là phần quan niệm nghệ thuật cùng sáng tạo này khiến cho người ta thấy thuyết phục.
Tác phẩm của Hạ Như An này không có gì trì hoãn được vào top mười cùng với đại bộ phận giám khảo cho phép mà tiến vào số ba mươi người quý giá kia.
Đồng thời nhập trong đám người đó, cũng có tên Quan Hữu.
Bức tranh thứ hai được trình nửa tháng sau, mọi người chú ý đến ngày có kết quả. Cuộc thi lớn sẽ lấy phương thức điện thoại thông báo cho ba người đoạt giải, một tuần sau long trọng tổ chức trao giải.
Đến lúc đó, ngoại trừ đoàn giám khảo quốc nội cùng vài họa sĩ ngoại quốc nổi tiếng, đích thân tới hiện trường còn có "Sát Thần" giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản đại sư cùng đại sư giới mỹ thuật Châu Âu giám sát toàn bộ hành trình cuộc thi - Samy Khắc.
Trường hợp như thế, không phải họa sĩ nào cũng có thể tham gia, trừ ba mươi họa sĩ kia, chỉ có khách có thư mời mới có thể đích thân tới hiện trường.
Một ngày này, cô như cũ lấy thân phận học trò Hạ Tầm Giản có mặt.
Một ngày này, ngoại trừ Lưu Huy cùng với Quan Hữu, cô còn gặp được người kéo cánh tay Bùi Ý - Cao Phỉ xuất hiện.
Bởi vì cái gọi là tề tụ một chổ, cô nghĩ, ước chừng trường hợp náo nhiệt như ngày hôm nay sẽ không xuất hiện nữa .
ЖЖЖЖЖЖЖ
Trước khi hoạt động trao giải diễn ra, An Nhan Nhiên cảm giác như giống ở trong mơ.
Khoảnh khắc nhận được điện thoại của đoàn giám khảo, cô mơ hồ hiểu được, từ đó về sau, cuộc sống của cô sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đêm hôm đó, hai người ăn cơm xong, tựa vào trên ghế sa lon ban công lầu hai ngắm trăng.
Gió đêm thổi, trước mắt là một mảnh xanh um lục, mùa xuân ban đêm, vẫn có chút lạnh, nhưng trong không khí lại đã tràn ngập mùi cỏ cây thơm ngát.
Vùng ngoại thành rốt cuộc tốt hơn so với trong thành.
Cô bọc trong tấm chăn mỏng, tựa nửa người trên lan can nhẹ nhàng hỏi anh, có phải lén nhúng tay vào cuộc thi lần này.
"Như thế nào, là không tin chính mình, hay là không tin tôi?"
"Chỉ là không tin vận mệnh sẽ đột nhiên chiếu cố em như thế." Từ nhỏ mất đi cha mẹ, ở cô nhi viện ăn nhờ ở đậu, mười mấy tuổi đi làm công xung quanh gom góp tiền học đại học, hơn nữa bị Cao Phỉ chèn ép, cô trước sinh nhật lần thứ hai mươi tư, chưa bao giờ được thuận lợi.
"Vận mệnh cũng không chiếu cố bất luận kẻ nào, thành công là dựa vào chính mình lấy được." Ánh mắt hình bầu trời phương xa dần dần tối, với anh mà nói, cái từ chiếu cố này thật sự buồn cười.
"Ngày trao giải đó anh có đi không?"
"Trường hợp này rất không thú vị, có đi hay không cũng không có gì." Anh lại nhíu mi, nghĩ tới cái gì, "Lần này trao giải em có lại chạy đi?"
"Đứa ngốc mới chạy." Cô xốc chăn lông lên đứng dậy, từ bình sữa bên cạnh rót ra một cốc, đưa tới trước mặt anh, "Đã muộn rồi, uống xong đi ngủ sớm một chút đi, em cũng muốn trở về phòng."
"Trở về phòng?" Cái từ này nghe, làm cho người ta không thể nào vui mừng.
"Anh không muốn cho em trở về phòng?" Cô ngẩng đầu nhìn anh cười, "Vẫn là, muốn em quay về phòng anh?"
"Đừng nói chuyện không quy không củ." Anh trừng mắt liếc cô một cái.
"... Em nào có không quy không củ? ~~(>_<)~~ "
"Em lúc nào thì quy củ?" Người uống sữa tươi đã đánh mất ánh mắt lạnh lẽo.
Gần đây bị áp bức rất nhiều lần người đáng thương rốt cuộc vùng lên, quyết định hôm nay nói rõ ràng với anh.
"Mặc dù một năm trước em cực lực lấy các loại cớ không rõ ràng tiếp cận anh, nhưng nói cho cùng ngoại trừ lần đầu tiên, em hạnh kiểm xấu thành công! Nhưng thật ra anh, lần trước rõ ràng bệnh nặng như vậy, lại không để ý thân thể cố chấp đối với em, còn một lần lại một lần..."
Thật sự là, riêng chuyện này nói lên cô lại muốn đỏ mặt, "Cho nên nếu bàn về hạnh kiểm xấu, anh mới là không...nhất quy củ cái kia!"
Bị khiển trách là không...nhất quy củ Hạ đại sư nhìn không chớp mắt, lẳng lặng uống cạn sạch cốc sữa, lúc này mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, "Lại đây."
Cô lui ra phía sau từng bước, sau đó đứa ngốc mới đi qua.
Đôi mắt sâu và đen không hờn giận nheo lại, "Đừng làm cho tôi nói lần thứ ba, lại đây!"
"Anh phải cam đoan em đi qua anh sẽ không khi dễ em.” Người nào đó thực không chí khí.
Sắc mặt Hạ Tầm Giản hoàn toàn đen, thân thể hơi nghiêng , duỗi tay ra, đã đem người cố chấp đáng giận kia túm qua.
[/size]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.