Người Con Gái Đáng Thương!

Chương 25

Tanh Tanh Chirikamo

14/03/2015

Hôm nay là một ngày mưa, trời đang mưa ngày một nặng hạt hơn. Nó đang che ô lặng bước trên vỉa hè, nó vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ thì không may va phải một người may mà người đó nhanh tay đỡ được nó và nó đã không ngã.

- Cảm ơn.

Nó khẽ cảm ơn nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn người vừa cứu mình thì nó thấy hối tiếc khi nói từ cám ơn ra. Người đó nhìn nó.

- Sao vậy tôi tưởng cô cám ơn tôi mà?

- Không có đâu. Tôi tưởng ai chứ riêng cậu thì đừng hòng.

Nó bước đi tiếp nhưng người đó đứng chặn đường nó. Nó bước qua nhưng lại bị cản đường, tức mình nó nhìn người đó.

- Cậu muốn gì đây Will?

À...thì ra là anh chàng Will nhà ta đối thủ lớn của nó mà. Will nhìn nó chằm chằm rồi cậu lên tiếng.

- Trả ơn....

- Đồ điên.

Nó dẵm chân Will rồi tiếp tục đi, Will tiếp tục đi theo nhưng lúc này cậu nhận ra sát khí của nó. Nó nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt chết chóc.

- Có gì thì để nói sau dù sao sau này cũng gặp nhau. Bây giờ tôi cần phải đi gặp một người quan trọng nên đừng có lẽo đẽo và làm phiền tôi. Tôi biết tôi nợ cậu rất nhiều nhưng bây giờ không phải lúc để trả nợ.

Nó lôi ra một đống rồi phun như mưa ngoài trời, Will như trôn chân tại chỗ không biết nên nói gì với nó đây. Nó bước đi tiếp và khuất sau con hẻm đó. Will định thần lại đuổi theo nhưng đã mất dấu nó. Tại một quán cafe trong thành phố, không gian dễ chịu vì tiếng đàn violon du dương, bên ngoài trời mưa ngồi trong uống cafe nóng thì hết ý chứ còn gì nữa. Nó đi vào trong quán, cụp ô lại rồi để vào giá để đồ của quán cafe, tiến đến một cái bàn trống ngay sát cửa kính lớn nhìn ra ngoài, một cô phục vụ đi tới.

- Qúy khách muốn dùng gì ạ?

- Cô có cacao không?

- Dạ có ạ.

- Cho tôi cacao đá.

- Vâng xin đợi một lát.

Cô phục vụ đi vào trong và một lúc sau mang ra cho nó cốc cacao đá, nó đón lấy cốc cacao một cách lịch sự, nhìn chiếc đt đang nằm im trên bàn, nó chợt thấy buồn. Cộng thêm cái trời mưa bên ngoài nữa càng làm người ta thêm buồn.

- Đã đến rồi sao?

Một người phụ nữ mặc trang phục phương tây, rất cổ điển đứng ở cửa nhìn nó, bà ta tiến đến chỗ nó rồi ngồi đối diện với nó. Vẫy tay gọi phục vụ.

- Cho tôi hai cốc cacao một có đá một nóng.

- Vâng.

Nó ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này, nó nghĩ lại có phải bà ta là người gửi thư cho nó? Nó mạnh dạn hỏi luôn.

- Có phải bà là người gửi thư cho tôi?

- Đúng vậy. Đã lớn vậy sao? Rất xinh đẹp, thông minh và quyền lực.

Nó chẳng hiểu người phụ nữ này muốn nói gì cả. Một lúc sau người phục vụ mang ra, người đàn bà đảy về phía nó cốc cacao đá. Bà ta mỉm cười trìu mến.

- Vẫn cái sở thích uống cacao đá đặc biệt không dùng được đồ nóng vì lí do riêng đó là từng bị bỏng mà từ đó thành thói quen.

- Rốt cuộc bà là ai?

- Sống lên trong sự cô độc, suốt ngày phải học cách chém giết. Chưa từng được yêu thương, chăm sóc từ bàn tay của người mẹ. Ba thì bỏ mặc chỉ biết rèn luyện thành một sát thủ hạng nhất.

- TÔI HỎI BÀ LÀ AI?

Nó hét lên, may mà lúc này quán ít người. Người phụ nữ đó mỉm cười ẩn ý. Bà ta nhìn nó uống một ngụm cacao rồi nói tiếp.

- Nếu ta nói ra con sẽ hứa không ngạc nhiên nhé?

- Tốt thôi bà nói đi.

Nó đã bình tĩnh và hạ giọng, người phụ nữ đó nhìn thằng vào mắt nó, đôi mắt lạnh lẽo ảnh lên một sự cô độc.



- Ta chính là mẹ của con.

Sẹt........như sét đánh ngang tai, nó không thốt lên lời bất động, tại sao lại là mẹ nó? Mẹ nó chết rồi cơ mà. Bà ta biết nó ngạc nhiên nên tiếp tục nói.

- Chẳng phải con luôn thắc mắc vì sao ta gửi thư được cho con sao? NHDĐ là một tay ta dựng lên vì vậy có gì mà ta không biết.

- Không phải....ba nói mẹ đã chết rồi không thể nào mẹ còn sống được.

- Không đâu...lúc đó ta chỉ bị thương nặng và vẫn còn sống. Ta đã rất mong được gặp lại con nhưng lại không thể vì ba con luôn bên cạnh kiểm soát con.

- Nói dối. Nếu là mẹ thì sao suốt 21 năm qua bà không hề tìm cách liên lạc với tôi? Để lại tờ giấy đó là sao chứ?

Nó không thể tiin được chuyện này, cũng phải quá sốc mà, bạn thử nghĩ xem đột nhiên một người đàn bà từ đâu xuất hiện nói là mẹ bạn thì thử hỏi sao không sốc được. Nó đag rất hoảng, lí trí của nó đang cãi lộn với suy nghĩ. Một bên phủ nhận, một bên khẳng định. Tóm lại nó nên tin ai đây? Sao ai cũng luôn lừa dối nó hay chính bản thân nó cũng đang lừa nó? Người phụ nữ đó không ai khác chính là người nói chuyện với Ohechi lúc trước, bà ta biết nó đang hoảng lên bỏ đi.

- Có lẽ lần sau chúng ta sẽ nói chuyện vậy ta nghĩ lúc này con cần suy nghĩ. Nếu muốn gặp được ta hãy đến hỏi ba của con.

Bà ta đi mất, nó ngồi đó thẫn thờ nhìn ra bên ngoài thì lúc này ngay cửa kính bên ngoài đối diện với nó lại là một người con trai. Không phải Ken...không phải Gin...không phải Will...không phải Nich vậy thì là ai? Là người nó không quen biết, có vẻ người đó đã chứng kiến tất cả sự việc. Nó thanh toán rồi đi ra ngoài, đứng ngay chỗ hàng ghế bên ngoài, nó nhìn mưa rơi, bàn tay nó đưa ra để hứng lấy giọt nước mưa.

- Có chuyện buồn sao?

Người con trai đó nhìn nó mỉm cười, nó không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn mưa, và tay vẫn hứng nước mưa. Người con trai đó nghiêng người nhìn nó, mỉm cười rồi lại nói.

- Người vừa nãy là mẹ bạn sao?

- Không biết.

- Vậy sao bạn không đi xác nhận sự thật với ba bạn.

- Không thích.

- Tại sao?

- Quan hệ không tốt.

- Ba con với nhau mà có gì mà không thể nói chứ?

- Nếu đi rồi có giải quyết được?

Nó không nhìn nhưng vẫn đang nói chuyện với người đó. Bỗng điện thoại của nó reo lên, nó đưa chiếc ô cho người con trai cầm hộ rồi nghe điện thoại.

- Vyvy hả?

- "Chị ơi em muốn gặp chị được không?"

- Ờ...em đang ở đâu chị sẽ đến đó.

- "Em đang ở đồi hoa bồ công anh chị biết chứ?"

- Ừ...chị sẽ đến chỗ em ngay.

- "Chị ơi chị đến nhanh lên đi vì nếu một chút nữa thôi em sẽ đi mất đấy."

- Cho chị 10 phút thôi được chứ Vyvy?

- "Vâng chị nhanh lên...."

Vyvy đang hi vọng cái gì vậy? Nó cầm ô rồi biến mất trong đám đông mà không ai nhận ra. Đúng là một sát thủ thực thụ ẩn mình rất tốt. Nó đã đi mất thì người con trai đó nhếch một đường cong tuyệt đẹp trên khuôn mặt kia. Vẻ mặt thách thức, hắn ta nhìn trời mưa và đứng ngay chỗ nó làm việc giống nó làm là hứng mưa.

- "Lâm Trình Anh....đó đâu phải con người thật của cô.....Gặp được cô thật là thú vị.....Hãy cẩn thận vì cô không phải người nắm giữ con bài cuối cùng trong tay đâu. Cô sẽ còn gặp tôi nhiều đó nữ hoàng ak...."

Rốt cuộc người con trai này là ai mà lại biết nó? Tại cánh đồng bồ công anh, Vyvy đang che ô đứng giữa cánh đồng bồ công anh, 9 phút trôi qua và nó đang tiến đến chỗ Vyvy.

- Có chuyện gì vậy Vyvy sao lại hẹn chị ra chỗ này trong khi rời đang mữa?

- Chị.....

- Sao vậy Vyvy?

- Chị...chị có dấu em chuyện gì không chị?

- Chị dấu em chuyện gì sao?



Nó không hiểu và nhìn Vyvy, Vyvy nhìn nó, đôi mắt đó đang đỏ lên và giọt nước mắt lăn dài trên má. Tại sao Vyvy lại khóc vậy?

- Em làm sao vậy Vyvy?

Nó lau nước mắt cho Vyvy nhưng nước mắt vyvy cứ tuôn. Có phải hành động kì lạ này của vyvy là liên quan đến chuyện ở trong cái phòng kì lạ đó.

- Em đã đến nhà anh Gin sống và phát hiện ra một căn phòng bí mật.

- Căn phòng bí mật?

Nó vẫn chưa hiểu Vyvy muốn nói gì thì Vyvy nhìn nó, cô bé cũng muốn phủ nhận điều đó, cũng muốn đó không phải sự thật nhưng.....

- Em đã phát hiện một con quái vật tên là Broken, nó đang canh giữ một cánh cửa. Em đã đi vào căn phòng sau cánh cửa đó. Ở trong đó có một cô gái....

- Một cô gái?

- Chị thật sự không biết gì sao?

- Chị.....

- Cô gái đó rất giống với cô gái mà em gọi là chị.....cô gái đó đang nằm trong một cái trụ lớn toàn nước, bất động như chết vậy.

Nghe nói đến đó thì nó như chết đứng tại chỗ, nó suýt nữa ngã xuống đó may mà Vyvy đỡ được nó. Vyvy đưa cho nó tấm ảnh trước kia của nó, tấm ảnh phiên bản gốc của nó-tức con người thật của nó: cô gái mái tóc đen, khuôn mặt mộc, nước da trắng mịn, đôi môi đỏ chúm chím tự nhiên, khuôn mặt đượm buồn. Nó ngạc nhiên lắm.

- Vyvy....em đang nói cái gì vậy?

- Cô gái mà em nhìn thấy chính là chị người con gái trong bức ảnh này. Chị hãy nói cô gái trong ảnh này không phải chị đi.

Làm sao mà nó nói được chứ? Nó cũng ngạc nhiên không kém gì Vyvy. Mọi việc bắt đầu rối mù lên mà chẳng biết phải làm sao nữa. Sao cứ mưa là lại buồn như vậy chứ? Vyvy quay tở lại nhà gin, cả hai cùng bí mật đi vào căn phòng đó, lần này con Broken không có ý định chặn vì nó thấy cô gái đi cùng Vyvy. Cả hai đi vào căn phòng bí ẩn đóm Vyvy đưa nó đến chỗ cô gái trong cái cột trụ đó. Nhìn thấy cô gái đó nó ngạc nhiên vô cùng, nó không thể tin được, đó chính là nó mà. Thì ra Vyvy thay đổi là vì cái này, nhưng cô gái trong ống trụ kia là sao? Nó đưa tay chạm vào tấm kính, nước trong ống trụ đang dao động, cô gái trong ống trụ đang có phản ứng. Nó và Vyvy nhìn nhau thì ngay lúc này cánh tay to khỏe của con Broken đã xuyên vào trong căn phòng và đẩy nó cùng Vyvy ra ngoài.

- Cô gái đó là ai tại sao lại...?

Nó nhìn con Broken thì bỗng một tiếng nói phát ra.

- "Đó là Lâm Trình Anh...."

Có lẽ con Broken này đã được chế tạo ra và có giọng nói riêng.

- Vậy tôi là ai? Cô ta là Lâm Trình Anh thì tôi là ai?

Nó hét lên khi nghe như vậy. Con Broken lưỡng lự khi thấy có cả Vyvy ở đây, như hiểu được ý thì Vyvy đi ra bên ngoài, con Broken nhìn nó rồi tiếp tục.

- "Cô chỉ là bản sao của người con gái bên tỏng kia mà thôi. Cô nghĩ vì sao hai lần cô rơi xuống biển với áp suất của nước và đá ngầm thì cô còn sống sao?"

- Không thể nào.....Vậy ba mẹ tôi có biết và vì sao?

Nó đang sốc, hôm nay có quá nhiều chuyện khiến nó kinh ngạc tột cùng. Con Broken nói tiếp.

- "Cô không nhớ vì sao mình được tạo ra và ai tạo ra cô sao? Cô là một robot hiện đại nhất mà có thể tự lớn lên như con người  cô có thể sống đó là nhờ người đã tạo ra cô. Người con gái trong kia hiện đang được điều trị và duy trì sự sống. Thậm chí ba mẹ người con gái đó cũng không biết, ba cô ta chỉ được giao nhiệm vụ là bảo vệ căn phòng này."

- Vậy ngươi biết ai là người tạo ra ta chứ Broken?

- "Đó là một người rất thông minh, ông ta đã biến mất đột ngột rồi ta cũng không biết ông ta ở đâu cả."

- Vậy cô gái bên trong kia sẽ tỉnh lại chứ?

- "Không ai có thể biết được, nếu cô cũng tài giỏi như vậy thì xin cô hãy cứu sống cô gái đó vì cô ấy là con người chứ không phải một con robot như cô."

- Tôi có thể chuyển cô ấy đến chỗ tôi chứ?

- "Không được vì đây là phòng nghiên cứu nối toàn bộ nặng lượng và không thể tách ra được."

- Tôi sẽ cứu cô ấy. Nhưng còn việc này tôi muốn nhờ.......

Một lúc lâu sau nó ra khỏi phòng, Vyvy đang lo lắng chạy lại hỏi nhưng nó không nói gì mà bỏ đi mất. Rốt cuộc nó đã yêu cầu Broken cái gì vậy? Và người tạo ra nó là ai người nào mà có thể làm thay đổi cả một người con gái? Có thể khiến cho một con robot bậc cao như nó trở thành con người hoàn hảo đến không biết một tí gì về việc mình không phải con người.

hazzz dạo ày bận học có lẽ sẽ ko poss đk nhìu âu, tg hơi chóng mặt vì vít truyện đó, riêng bản thân tg thấy nó là con robot siêu đủ tiêu chuẩn làm con người ấy chứ. Nhưng liệu Lâm Trình Anh thật có sống lại và cô gái đó là người thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Con Gái Đáng Thương!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook