Người Cũ Còn Thương: Bí Ẩn Phía Sau Gương
Chương 11: Không phải ở đây (H+)
Yên Đan (Amber)
10/11/2022
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô có chút mắc thắc không biết ai lại đến lúc này, tuy nhiên trong lòng đã lờ mờ đoán ra. Được sự cho phép từ cô, anh mở cửa bước vào phòng. Đúng như cô đã đoán, không ai khác ngoài Thi Kỳ.
Anh nở nụ cười ôn nhu rồi cất lời:
- Em đã chuẩn bị xong chưa?
Cô gật đầu:
- Đã xong rồi, chỉ cần chải lại tóc một chút nữa thôi.
Trông Thi Kỳ mặt đồng phục của nam sinh cấp ba cũng rất phù hợp đó chứ. Nhìn vào ai lại nghĩ anh đã ba mươi tuổi đâu. Ánh mắt anh lóe lên tia gian xảo, bước đến gần cô rồi nói tiếp:
- Anh có chuyện muốn nói với em.
Dứt lời anh nhìn sang nữ chuyên viên trang điểm, tỏ ý nói sự có mặt của cô ấy ở đây không tiện. Cô ấy hiểu chuyện liền cất lời:
- Chủ tịch Phó và cô Ca Mễ cứ tự nhiên, tôi xin phép ra ngoài một lát.
Ngay khi chuyên viên make up vừa bước ra khỏi phòng, anh lập tức cúi người đưa tay nâng lấy cầm cô. Hai ánh mắt nhìn nhau đắm đuối dù anh chưa có hành động gì bất thường như sao cô cứ cảm thấy nguy hiểm đang bủa vây cận kề.
- Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp. Bộ váy này...rất hợp với em.
Lời khen từ anh sao lại chẳng khiến cô thấy vui nổi, có gì đó hơi bất thường thì phải.
- Vậy mọi khi em không xinh sao? Mà anh nói có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy?
Anh nở nụ cười rồi bất ngờ bế cô thốc cô trên tay, trong chớp mắt đã đặt cô ngồi hẳn lên bàn trang điểm khiến Ca Mễ vô cùng hoang mang.
- Anh...muốn làm gì?
Thi Kỳ vội cúi đầu hôn vào hõm cổ trắng nõn, mùi hương nước hoa quen thuộc như những lần trước khiến anh như muốn phát điên vì nghiện.
- Làm gì em sẽ biết ngay thôi.
Bàn tay gân guốc thẳng thắn vén chiếc đầm nữ sinh của cô lên cao, anh cũng vào vai một cậu học sinh cấp ba, khoác trên mình bộ đồng phục nam sinh, áo sơ mi trắng, cổ thắt cavat kẻ sọc cùng quần tây đen. Đôi học sinh này lại đang có cử chỉ thân mật quá mức, thật khiến người xem phải bỏng mắt.
Đã gần đến giờ phim bấm máy mà chủ tịch Phó vẫn dày mặt muốn ăn cô, thật sự quá mất nết rồi.
- Dừng lại đi, ở đây không được, hơn nữa sắp đến giờ quay...
Anh nở nụ cười thản nhiên, bàn tay vuốt nhẹ gò má trắng hồng:
- Phải được.
Cô mở to mắt nhìn anh, Thi Kỳ đứng vào giữa hai chân cô, ngang nhiên vén nhẹ mảnh vải mong manh bên dưới, đưa tay đùa nghịch búp hoa nhỏ đang khép hờ.
- Đừng mà...em không muốn.
Lúc này tai anh như bị điếc, chẳng còn bận tâm lời cầu xin từ cô, cơn khát tình biến anh trở thành con sói già cần bắt lấy cừu non.
- Nhưng anh muốn.
Anh đưa tay kéo khoá quần, để lộ chiến mã to lớn đang lăm le vẫy vùng nơi vùng đất nguy hiểm. Dù không muốn anh tiếp tục vượt quá giới hạn nhưng bây giờ cô cũng chẳng thể khép chân lại được. Anh đưa vật to lớn đến gần búp hoa ẩm ướt rồi thao tác tiếp xúc ma sát bên ngoài. Hai má cô ửng đỏ khi điểm nhạy cảm bị anh kích thích. Đôi môi lần mò đến gần môi cô, cô vừa trang điểm xong nên không muốn phá hỏng lớp tô vẽ kỳ công trên khuôn mặt, Ca Mễ xoay mặt né tránh nụ hôn của anh.
Thấy phản ứng vô ích ngây ngô của cô, anh nở nụ cười đểu rồi đưa tay cởi cúc áo sơ mi đang che đậy đôi gò bồng đảo căng tràn.
- Sắp đến giờ rồi, chúng ta không có thời gian chuẩn bị lại đâu. Dừng lại đi mà...
Bên dưới không ngừng tiếp xúc thân mật, ấy vậy mà cô vẫn muốn anh dừng lại, nghe có vẻ không khả thi một chút nào.
Anh đưa tay vén tóc cô rồi kề sát môi thì thầm vào tai khiến cô nhột đến mức phải chau mày.
- Em không thấy nó biểu tình rồi à?
Tên khốn này không có một chút liêm sỉ, nhưng chiếc chày bên dưới từ lúc này đã đứng thẳng cứng cáp, bây giờ rất cần được thoả mãn, anh chỉ giỏi ép cô vào tình cảnh khó xử.
- Chống đối cũng vô ích, sao em không thoải mái mà tận hưởng?
Anh đè cô ra làm chuyện đại sự, bất chấp đang trong hoàn cảnh nào rồi lại bảo cô thoải mái tận hưởng, chỉ có kẻ điên mới cùng anh thăng hoa.
- Biến thái!
Anh không đáp lời, mặc cô mắng thỏa thích, cứ thản nhiên đưa đoàn tàu đâm thẳng vào hang sâu. Cô thốt lên một tiếng sững sờ, búp hoa co thắt như muốn nghiền nát vật vừa thâm nhập. Bên trong đường hầm chật chội, chiến mã vẫn cố luồng lách mà di chuyển vào ra.
Phó Thi Kỳ thẳng tay kéo bra áo đang che chắn nơi nhấp nhô xuống tận chân đồi, trơ mắt nhìn đồ lót bị mắc kẹt ở nơi bầu ngực hiểm hóc. Đôi môi hư hỏng liên tục mút lấy hai nụ hoa hồng hào trên ngọn đồi.
Anh luồng tay phía dưới chân cô, áp sát bờ lưng trần tựa vào tấm gương phía sau, phía dưới vẫn nhấp từng cú đều đặn.
Hình ảnh cả hai đang hành sự phản chiếu rõ nét thông qua tấm gương lớn phía sau trên bàn trang điểm. Cô đưa tay bụm miệng vì sợ sẽ thốt ra những âm thanh lớn tiếng khiến những người bên ngoài nghe.
- Ưm...ư...nhẹ thôi mà...
Tác động cuồng nhiệt của sự hòa nhập thể xác, tay cô vô tình quơ trúng hộp phấn trang điểm khiến nó rơi xuống sàn. Nắp hộp bật ra, phấn bị nứt và văng tứ tung.
Cô giật mình vội nhìn theo vật vừa bị rơi nhưng anh lập tức đưa tay bóp nhẹ mặt cô rồi khóa chặt môi vợ cũ.
Anh nở nụ cười ôn nhu rồi cất lời:
- Em đã chuẩn bị xong chưa?
Cô gật đầu:
- Đã xong rồi, chỉ cần chải lại tóc một chút nữa thôi.
Trông Thi Kỳ mặt đồng phục của nam sinh cấp ba cũng rất phù hợp đó chứ. Nhìn vào ai lại nghĩ anh đã ba mươi tuổi đâu. Ánh mắt anh lóe lên tia gian xảo, bước đến gần cô rồi nói tiếp:
- Anh có chuyện muốn nói với em.
Dứt lời anh nhìn sang nữ chuyên viên trang điểm, tỏ ý nói sự có mặt của cô ấy ở đây không tiện. Cô ấy hiểu chuyện liền cất lời:
- Chủ tịch Phó và cô Ca Mễ cứ tự nhiên, tôi xin phép ra ngoài một lát.
Ngay khi chuyên viên make up vừa bước ra khỏi phòng, anh lập tức cúi người đưa tay nâng lấy cầm cô. Hai ánh mắt nhìn nhau đắm đuối dù anh chưa có hành động gì bất thường như sao cô cứ cảm thấy nguy hiểm đang bủa vây cận kề.
- Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp. Bộ váy này...rất hợp với em.
Lời khen từ anh sao lại chẳng khiến cô thấy vui nổi, có gì đó hơi bất thường thì phải.
- Vậy mọi khi em không xinh sao? Mà anh nói có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy?
Anh nở nụ cười rồi bất ngờ bế cô thốc cô trên tay, trong chớp mắt đã đặt cô ngồi hẳn lên bàn trang điểm khiến Ca Mễ vô cùng hoang mang.
- Anh...muốn làm gì?
Thi Kỳ vội cúi đầu hôn vào hõm cổ trắng nõn, mùi hương nước hoa quen thuộc như những lần trước khiến anh như muốn phát điên vì nghiện.
- Làm gì em sẽ biết ngay thôi.
Bàn tay gân guốc thẳng thắn vén chiếc đầm nữ sinh của cô lên cao, anh cũng vào vai một cậu học sinh cấp ba, khoác trên mình bộ đồng phục nam sinh, áo sơ mi trắng, cổ thắt cavat kẻ sọc cùng quần tây đen. Đôi học sinh này lại đang có cử chỉ thân mật quá mức, thật khiến người xem phải bỏng mắt.
Đã gần đến giờ phim bấm máy mà chủ tịch Phó vẫn dày mặt muốn ăn cô, thật sự quá mất nết rồi.
- Dừng lại đi, ở đây không được, hơn nữa sắp đến giờ quay...
Anh nở nụ cười thản nhiên, bàn tay vuốt nhẹ gò má trắng hồng:
- Phải được.
Cô mở to mắt nhìn anh, Thi Kỳ đứng vào giữa hai chân cô, ngang nhiên vén nhẹ mảnh vải mong manh bên dưới, đưa tay đùa nghịch búp hoa nhỏ đang khép hờ.
- Đừng mà...em không muốn.
Lúc này tai anh như bị điếc, chẳng còn bận tâm lời cầu xin từ cô, cơn khát tình biến anh trở thành con sói già cần bắt lấy cừu non.
- Nhưng anh muốn.
Anh đưa tay kéo khoá quần, để lộ chiến mã to lớn đang lăm le vẫy vùng nơi vùng đất nguy hiểm. Dù không muốn anh tiếp tục vượt quá giới hạn nhưng bây giờ cô cũng chẳng thể khép chân lại được. Anh đưa vật to lớn đến gần búp hoa ẩm ướt rồi thao tác tiếp xúc ma sát bên ngoài. Hai má cô ửng đỏ khi điểm nhạy cảm bị anh kích thích. Đôi môi lần mò đến gần môi cô, cô vừa trang điểm xong nên không muốn phá hỏng lớp tô vẽ kỳ công trên khuôn mặt, Ca Mễ xoay mặt né tránh nụ hôn của anh.
Thấy phản ứng vô ích ngây ngô của cô, anh nở nụ cười đểu rồi đưa tay cởi cúc áo sơ mi đang che đậy đôi gò bồng đảo căng tràn.
- Sắp đến giờ rồi, chúng ta không có thời gian chuẩn bị lại đâu. Dừng lại đi mà...
Bên dưới không ngừng tiếp xúc thân mật, ấy vậy mà cô vẫn muốn anh dừng lại, nghe có vẻ không khả thi một chút nào.
Anh đưa tay vén tóc cô rồi kề sát môi thì thầm vào tai khiến cô nhột đến mức phải chau mày.
- Em không thấy nó biểu tình rồi à?
Tên khốn này không có một chút liêm sỉ, nhưng chiếc chày bên dưới từ lúc này đã đứng thẳng cứng cáp, bây giờ rất cần được thoả mãn, anh chỉ giỏi ép cô vào tình cảnh khó xử.
- Chống đối cũng vô ích, sao em không thoải mái mà tận hưởng?
Anh đè cô ra làm chuyện đại sự, bất chấp đang trong hoàn cảnh nào rồi lại bảo cô thoải mái tận hưởng, chỉ có kẻ điên mới cùng anh thăng hoa.
- Biến thái!
Anh không đáp lời, mặc cô mắng thỏa thích, cứ thản nhiên đưa đoàn tàu đâm thẳng vào hang sâu. Cô thốt lên một tiếng sững sờ, búp hoa co thắt như muốn nghiền nát vật vừa thâm nhập. Bên trong đường hầm chật chội, chiến mã vẫn cố luồng lách mà di chuyển vào ra.
Phó Thi Kỳ thẳng tay kéo bra áo đang che chắn nơi nhấp nhô xuống tận chân đồi, trơ mắt nhìn đồ lót bị mắc kẹt ở nơi bầu ngực hiểm hóc. Đôi môi hư hỏng liên tục mút lấy hai nụ hoa hồng hào trên ngọn đồi.
Anh luồng tay phía dưới chân cô, áp sát bờ lưng trần tựa vào tấm gương phía sau, phía dưới vẫn nhấp từng cú đều đặn.
Hình ảnh cả hai đang hành sự phản chiếu rõ nét thông qua tấm gương lớn phía sau trên bàn trang điểm. Cô đưa tay bụm miệng vì sợ sẽ thốt ra những âm thanh lớn tiếng khiến những người bên ngoài nghe.
- Ưm...ư...nhẹ thôi mà...
Tác động cuồng nhiệt của sự hòa nhập thể xác, tay cô vô tình quơ trúng hộp phấn trang điểm khiến nó rơi xuống sàn. Nắp hộp bật ra, phấn bị nứt và văng tứ tung.
Cô giật mình vội nhìn theo vật vừa bị rơi nhưng anh lập tức đưa tay bóp nhẹ mặt cô rồi khóa chặt môi vợ cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.