Người Cũ Còn Thương: Bí Ẩn Phía Sau Gương
Chương 56: Mẹ em cũng là mẹ anh
Yên Đan (Amber)
01/12/2022
Đầu óc cô mệt nhoài khi phải liên tục suy nghĩ về những chuyện đã và đang
xảy ra, đặc biệt là sự khác lạ của Thi Kỳ sau ngần ấy năm. Tâm trạng
đang bất ổn, cô lại tiếp tục nhận được cuộc gọi điện thoại từ người mà
cô chẳng hề mong đợi.
Cô rất muốn chặn số mẹ ruột nhưng nếu làm như vậy thì bà ta sẽ lại tiếp tục lên mạng xã hội bêu xấu cô. Thậm chí có lần, bà ta đã tìm ra tài khoản cá nhân của những đồng nghiệp từng chụp ảnh chung với cô trên báo chí để nhắn tin làm phiền họ, kể lể rằng cô bỏ mặc bà ta không lo. Tệ hại và cạn lời nhất chính là việc người mẹ không biết xấu hổ kia đã mượn tiền của những người đồng nghiệp liên quan đến cô. Dĩ nhiên họ không đồng ý, còn cô thì phải xấu hổ tột cùng khi có người mẹ tồi tệ hết thuốc chữa đến vậy.
- Bà gọi cho tôi làm gì? Tôi đã nói sẽ không cho bà thêm bất kỳ đồng nào nữa.
Cô nghĩ rằng bà ta gọi điện để xin tiền nên ngay từ những câu đầu nhấc máy Ca Mễ đã đi thẳng vào vấn đề. Cô không muốn vòng vo với người mẹ suốt ngày chỉ biết có tiền, tiền và tiền.
Nhưng khác với suy nghĩ của cô, lần này bà ta không gọi cho cô với mục đích tiền bạc nữa mà lại nói về một vấn đề khác khiến cô phải sốc.
- Mẹ có tiền rồi, là từ chồng của con đấy, Thi Kỳ nó thật biết điều, con rể của mẹ phải như vậy chứ.
Cô sững sờ không dám tin vào lời bà ta vừa nói, chẳng lẽ bà ta tìm đến anh để vòi tiền luôn sao, thật mất mặt. Ai đời có mẹ ruột nào lại bêu rếu con gái, khiến con mình phải xấu hổ khi đối diện với người khác như vậy.
- Bà nói sao, Thi Kỳ cho bà tiền à? Bà tìm anh ấy để xin tiền, bà có biết tự trọng không hả?
Trước lời nói trách móc từ cô, bà ta chẳng những không có chút xấu hổ mà ngược lại còn dày mặt đắc ý:
- Nó là con rể tao thì sao tao lại không thể xin chút tiền chứ? Thi Kỳ không nói thì thôi, có phải tiền của mày đâu mà ích kỷ thế. Đồ con gái bất hiếu.
Bà ta vẫn chưa biết chuyện cô và anh đã đăng ký kết hôn. Ca Mễ dĩ nhiên không nói bà ta biết, cả hai cũng chưa công khai với báo chí nên ngoài dì Loan và những người làm ở nhà anh ra thì chẳng ai biết cả. Chỉ là bà ta thấy cô và anh đang yêu nên tự mặc định anh là con rể của bà ta để hợp lý hóa chuyện xin xỏ tiền bạc.
Dẫu Ca Mễ rất muốn tịnh tâm, dẹp bỏ thị phi, sân si cho lòng thanh thản nhưng bà ta cứ kiếm chuyện đả động đến cô, khiến cô muốn phát điên lên.
- Làm ơn biến khỏi cuộc đời của tôi đi. Tôi không có người mẹ như bà!
Không để bà ta nói thêm dù một chữ, cô nhanh chóng cúp máy rồi chặn cả số điện thoại của người mẹ tồi tệ, hám tiền. Bây giờ cô không chịu nổi nữa, bà ta muốn lên mạng bốc phốt, nói xấu cô thế nào thì cứ tùy thích. Dù sao cũng đã rất nhiều lần bà ta lên mạng rao Nam rao Bắc, kể khổ rồi vùi dập cô không biết tiếc thương. Ca Mễ đã quá quen rồi, giờ cũng bớt bất ngờ, không sợ nữa.
- Sao anh lại cho mẹ em tiền? Bà ta sẽ lấy tiền để đánh bạc rồi nuôi lão chồng bạo lực chuyên cá độ bóng đá.
Sau khi bị cô khướt từ việc cho tiền, bà ta đã đến tận công ty Fallon tìm anh. Ban đầu nhân viên tiếp tân dĩ nhiên không cho bà ta gặp chủ tịch Phó, nhưng bà ta nhận là mẹ Ca Mễ và nhờ nhân viên chuyển lời đến Thi Kỳ rằng có mẹ vợ muốn gặp, cũng vì vậy nên anh khó lòng từ chối, càng không thể gọi bảo vệ đuổi bà ta về vì dù sao đây cũng là mẹ của cô.
Ca Mễ không có ý gây khó dễ hay cọc cằn với anh, cô chỉ đơn giản muốn hỏi rõ và dặn dò Thi Kỳ đừng cho mẹ cô tiền thêm bất kỳ lần nào nữa.
- Dù sao thì mẹ em cũng như mẹ anh. Vậy nên anh cho bà ấy chút tiền vì bà ấy bảo đang túng thiếu.
Cô đã từng kể với anh về người mẹ tồi tệ hơn cả tồi tệ của mình. Do đó khi biết anh cho tiền để tiếp tay cho bà ta sống sa đọa và ỷ lại, cô thật sự đã rất sốc.
- Đâu phải em chưa từng kể với anh về lối sống buông thả của mẹ em. Anh cho bà ta tiền, bà ta chẳng những không thấy biết ơn mà ngược lại còn được đà sấn tới, lần sau sẽ lại tiếp tục xin tiền anh nữa cho xem.
Thi Kỳ nở nụ cười, nhẹ rồi đặt lên má cô một nụ hôn như xoa dịu. Anh bình thản cất lời như thể mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của anh:
- Em yên tâm, lần đầu cũng như lần cuối mẹ em sẽ không có cơ hội để dùng tiền của anh nữa đâu.
Vừa nói dứt lời anh liền lấy ra một tờ giấy cô có hơi hoang mang chưa hiểu rõ vấn đề.
- Tờ giấy này.
Anh gật nhẹ đầu:
- Em xem đi.
Vừa nhìn vào tờ giấy Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là dòng tiêu đề to rõ "Cam kết nhận tiền". Ca Mễ đọc nội dung trong tờ giấy cùng những điều khoản, điểm khiến cô chú ý nhất chính là ở cuối trang, khi người nhận tiền, tức bên B là mẹ của cô đã ký xác nhận.
Cô rất muốn chặn số mẹ ruột nhưng nếu làm như vậy thì bà ta sẽ lại tiếp tục lên mạng xã hội bêu xấu cô. Thậm chí có lần, bà ta đã tìm ra tài khoản cá nhân của những đồng nghiệp từng chụp ảnh chung với cô trên báo chí để nhắn tin làm phiền họ, kể lể rằng cô bỏ mặc bà ta không lo. Tệ hại và cạn lời nhất chính là việc người mẹ không biết xấu hổ kia đã mượn tiền của những người đồng nghiệp liên quan đến cô. Dĩ nhiên họ không đồng ý, còn cô thì phải xấu hổ tột cùng khi có người mẹ tồi tệ hết thuốc chữa đến vậy.
- Bà gọi cho tôi làm gì? Tôi đã nói sẽ không cho bà thêm bất kỳ đồng nào nữa.
Cô nghĩ rằng bà ta gọi điện để xin tiền nên ngay từ những câu đầu nhấc máy Ca Mễ đã đi thẳng vào vấn đề. Cô không muốn vòng vo với người mẹ suốt ngày chỉ biết có tiền, tiền và tiền.
Nhưng khác với suy nghĩ của cô, lần này bà ta không gọi cho cô với mục đích tiền bạc nữa mà lại nói về một vấn đề khác khiến cô phải sốc.
- Mẹ có tiền rồi, là từ chồng của con đấy, Thi Kỳ nó thật biết điều, con rể của mẹ phải như vậy chứ.
Cô sững sờ không dám tin vào lời bà ta vừa nói, chẳng lẽ bà ta tìm đến anh để vòi tiền luôn sao, thật mất mặt. Ai đời có mẹ ruột nào lại bêu rếu con gái, khiến con mình phải xấu hổ khi đối diện với người khác như vậy.
- Bà nói sao, Thi Kỳ cho bà tiền à? Bà tìm anh ấy để xin tiền, bà có biết tự trọng không hả?
Trước lời nói trách móc từ cô, bà ta chẳng những không có chút xấu hổ mà ngược lại còn dày mặt đắc ý:
- Nó là con rể tao thì sao tao lại không thể xin chút tiền chứ? Thi Kỳ không nói thì thôi, có phải tiền của mày đâu mà ích kỷ thế. Đồ con gái bất hiếu.
Bà ta vẫn chưa biết chuyện cô và anh đã đăng ký kết hôn. Ca Mễ dĩ nhiên không nói bà ta biết, cả hai cũng chưa công khai với báo chí nên ngoài dì Loan và những người làm ở nhà anh ra thì chẳng ai biết cả. Chỉ là bà ta thấy cô và anh đang yêu nên tự mặc định anh là con rể của bà ta để hợp lý hóa chuyện xin xỏ tiền bạc.
Dẫu Ca Mễ rất muốn tịnh tâm, dẹp bỏ thị phi, sân si cho lòng thanh thản nhưng bà ta cứ kiếm chuyện đả động đến cô, khiến cô muốn phát điên lên.
- Làm ơn biến khỏi cuộc đời của tôi đi. Tôi không có người mẹ như bà!
Không để bà ta nói thêm dù một chữ, cô nhanh chóng cúp máy rồi chặn cả số điện thoại của người mẹ tồi tệ, hám tiền. Bây giờ cô không chịu nổi nữa, bà ta muốn lên mạng bốc phốt, nói xấu cô thế nào thì cứ tùy thích. Dù sao cũng đã rất nhiều lần bà ta lên mạng rao Nam rao Bắc, kể khổ rồi vùi dập cô không biết tiếc thương. Ca Mễ đã quá quen rồi, giờ cũng bớt bất ngờ, không sợ nữa.
- Sao anh lại cho mẹ em tiền? Bà ta sẽ lấy tiền để đánh bạc rồi nuôi lão chồng bạo lực chuyên cá độ bóng đá.
Sau khi bị cô khướt từ việc cho tiền, bà ta đã đến tận công ty Fallon tìm anh. Ban đầu nhân viên tiếp tân dĩ nhiên không cho bà ta gặp chủ tịch Phó, nhưng bà ta nhận là mẹ Ca Mễ và nhờ nhân viên chuyển lời đến Thi Kỳ rằng có mẹ vợ muốn gặp, cũng vì vậy nên anh khó lòng từ chối, càng không thể gọi bảo vệ đuổi bà ta về vì dù sao đây cũng là mẹ của cô.
Ca Mễ không có ý gây khó dễ hay cọc cằn với anh, cô chỉ đơn giản muốn hỏi rõ và dặn dò Thi Kỳ đừng cho mẹ cô tiền thêm bất kỳ lần nào nữa.
- Dù sao thì mẹ em cũng như mẹ anh. Vậy nên anh cho bà ấy chút tiền vì bà ấy bảo đang túng thiếu.
Cô đã từng kể với anh về người mẹ tồi tệ hơn cả tồi tệ của mình. Do đó khi biết anh cho tiền để tiếp tay cho bà ta sống sa đọa và ỷ lại, cô thật sự đã rất sốc.
- Đâu phải em chưa từng kể với anh về lối sống buông thả của mẹ em. Anh cho bà ta tiền, bà ta chẳng những không thấy biết ơn mà ngược lại còn được đà sấn tới, lần sau sẽ lại tiếp tục xin tiền anh nữa cho xem.
Thi Kỳ nở nụ cười, nhẹ rồi đặt lên má cô một nụ hôn như xoa dịu. Anh bình thản cất lời như thể mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của anh:
- Em yên tâm, lần đầu cũng như lần cuối mẹ em sẽ không có cơ hội để dùng tiền của anh nữa đâu.
Vừa nói dứt lời anh liền lấy ra một tờ giấy cô có hơi hoang mang chưa hiểu rõ vấn đề.
- Tờ giấy này.
Anh gật nhẹ đầu:
- Em xem đi.
Vừa nhìn vào tờ giấy Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là dòng tiêu đề to rõ "Cam kết nhận tiền". Ca Mễ đọc nội dung trong tờ giấy cùng những điều khoản, điểm khiến cô chú ý nhất chính là ở cuối trang, khi người nhận tiền, tức bên B là mẹ của cô đã ký xác nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.