Chương 72: Có phải cháo rất mặn không em?
Lani An Diệp
15/07/2022
Yến Nhi đứng chôn chân ở cửa, cô lắng nghe từng lời mẹ chồng nói mà nước mắt lại rơi. Bản thân vẫn còn mệt nhưng nghe thấy tiếng mẹ định xuống chào, bây giờ bước chân càng nặng hơn mà không thể đi tiếp. Đầu truyền đến một cơn choáng váng, cô vịn tường trở vào phòng khép cửa lại ngồi trên sàn nhà ôm lấy cơ thể đang run lên của mình. Nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống, ông đối xử với cô tốt như thế mà chỉ có mong ước vô cùng đơn giản nhưng cô cũng không thực hiện được. Trong lồng ngực đau nhói, cô cắn chặt môi ngăn không cho mình khóc thành tiếng.
- Ông ơi, con phải làm gì bây giờ? Con chẳng biết làm gì cả? Con không thể có con nhưng lại không muốn buông tay chồng con.. con yêu anh ấy, thật sự không thể buông tay được...
Bảo Cường tiễn mẹ về, quay vào hâm nóng cháo múc ra bát mang lên phòng. Yến Nhi vẫn đang nằm ngủ nên anh lại gần lay lay cô.
- Nhi, dậy ăn cháo cho nhanh khỏe.
Cô he hé mắt vờ như giờ mới thức giấc mà mắt lại cay xè, sợ anh sẽ nhìn thấy mắt mình đỏ nên cô ra sức dụi, cổ họng đau rát nên giọng bị lạc đi, tiếng nói khàn đặc.
- Anh, lấy em lọ thuốc nhỏ mắt, chắc nước mưa vào mắt nên em thấy đau mắt lắm.
Bảo Cường không chút nghi ngờ mà đi lấy đến còn nhỏ vào mắt giúp vợ. Yến Nhi lúc này mới mở hẳn ra. Thấy anh nhìn mình thì cô mỉm cười chống chế.
- Chắc em đau mắt rồi thì phải, anh có thấy mắt em đỏ không?
- Có, em khóc đến đau mắt hả?
Cô thấy chột dạ, chẳng lẽ bản thân diễn không đạt đến thế sao? Vậy nhưng cô lại chun mũi cong môi lườm anh.
- Khóc đâu mà khóc, nước mưa vào mắt em nên bị đau mắt rồi đấy. Anh thổi cho em dễ chịu xíu đi.
Cô dí mắt mình đến chỗ anh, Bảo Cường cũng không ngần ngại mà hướng đến mắt cô thổi nhè nhẹ.
- Dễ chịu quá!
Thổi xong anh kiểm tra trán cho cô rồi lấy gối kê sau lưng vợ, nhấc cô ngồi dựa sát vào thành giường chắc chắn mới bê bát cháo lên xúc từng muỗng đưa vào miệng Yến Nhi.
Cô ngoan ngoãn ngồi im há miệng ra ăn cháo anh đút. Dù ăn không ngon miệng nhưng cô lại không muốn anh lo lắng mà vẫn ăn. Nhìn anh chăm sóc mình, lòng cô như có kim đâm thấu, cố kìm nước mắt không được khóc mà vài giọt nước hư hỏng vẫn nhảy ra khỏi mắt cô rơi xuống, dần thành tiếng thút thít rồi òa khóc nức nở.
Bảo Cường đặt bát cháo xuống, lấy khăn lau miệng cho cô rồi kéo cô lại ôm vào lòng vỗ về.
- Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi sao em phải kìm nén làm gì chứ?
Nghe anh nói thế cô càng được thể khóc lớn hơn, nước mắt nước mũi thấm ướt cả áo anh. Bảo Cường chỉ ôm lấy vợ, vỗ tay trên lưng cô nhè nhẹ mà không hỏi bất kì chuyện gì.
Đến khi tiếng khóc không còn nữa, cũng không thấy cô động đậy thì anh đỡ cô nằm xuống. Nhìn đôi mắt vợ sưng húp, trong giấc ngủ mà vẫn còn nấc lên thì trong lòng anh không khỏi khó chịu. Anh không hiểu cô đang cố giấu anh chuyện gì nhưng anh tôn trọng riêng tư cá nhân của vợ nên sẽ không ép cô nói khi bản thân chưa sẵn sàng.
Đứng dậy lấy hai miếng mặt nạ mắt, anh đặt lên trên mắt cho cô rồi ngồi đọc sách đợi khô thì gỡ ra bỏ đi lại lấy bông tẩy trang ngâm vào nước ấm đắp lên mắt cô một lần nữa. Hi vọng sáng ngủ dậy mắt cô sẽ hết sưng và hết khó chịu.
Đứng trong phòng nhìn ra ngoài trời vẫn mưa không ngớt, anh đứng như vậy trầm tư rất lâu...
Yến Nhi tỉnh giấc nhìn ra ngoài trời, sau cơn mưa lớn, cây cối như bừng tỉnh, ánh nắng yếu ớt rẽ mây xám cố xua đi không khí ướt át, mặt đất ẩm ướt sau ngày âm u mưa gió. Cô cũng mong ngày mưa của mình chấm dứt mà nắng chiếu rọi nhưng thật đáng tiếc, nó sẽ không tạnh nổi. Bên cạnh, Bảo Cường đã thức giấc từ bao giờ, chỗ anh nằm chỉ còn vương lại chút mùi hương.
Cô ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới nhà. Bảo Cường đang đứng trong bếp, tay cầm điện thoại, tay rửa thịt rồi lại gác điện thoại lên giá, mắt vẫn dán vào đọc rồi vụng về thái, băm thịt.
Yến Nhi xuống đến bàn ăn, lặng lẽ ngồi vào ghế nhìn chồng đang nấu cháo. Có lẽ anh đang nấu cháo thịt nên sau khi băm thì ướp gia vị, bắc chảo xào thịt thơm lừng. Nhìn anh cứ đi đi lại lại trong bếp, đồ bỏ ra nấu để tùy tiện trên bàn bếp, nấu nướng có chút vụng về nhưng cô lại thấy ấm áp đến thế?
Khi anh cho thịt vào cháo xong thì đứng nhìn chằm chằm nồi cháo đợi sôi lại. Yến Nhi đến gần mà anh vẫn không hay biết, có vẻ như rất chăm chú vào công việc.
Yến Nhi vòng hai tay qua thắt lưng, dựa người vào lưng anh khiến Bảo Cường giật mình.
- Em dậy rồi hả? Thấy trong người khỏe chưa?
- Em khỏe rồi, anh đang nấu cháo hả?
- Ừ, người ốm thì ăn cháo cho dễ ăn. Em ra bàn ngồi đi anh sắp xong rồi.
Cô không nghe lời anh mà vẫn đứng tư thế cũ, anh đi đâu cô cũng lẽo đẽo bám theo không muốn buông. Thật sự bây giờ để buông anh là điều cô không làm được... nhưng ông phải làm sao bây giờ?
Sau cùng thì anh cũng nấu xong, hăng hái múc ra bát đặt trước mặt cô chờ đợi.
- Vợ ăn thử đi xem thế nào? Sản phẩm đầu tay sẽ không được ngon đâu.
Yến Nhi cầm muỗng lên ăn thử, nó hơi mặn một chút nhưng cô vẫn cắm cúi ăn, nước mắt nhỏ xuống nhưng không muốn anh biết nên vừa ăn vừa khen.
- Ngon lắm, anh ngồi ăn đi.
Bảo Cường thấy vợ nói nhưng không nhìn mình, biết cô lại khóc mà muốn giấu nên anh cũng coi như không thấy mà ngồi xuống ăn. Vậy nhưng ăn được mấy miếng phải đứng lên lấy nước uống. Đặt cốc nước trước mặt cô, anh dịu dàng lên tiếng.
- Có phải cháo rất mặn không em? Lần sau anh sẽ cố gắng hơn.
- Ông ơi, con phải làm gì bây giờ? Con chẳng biết làm gì cả? Con không thể có con nhưng lại không muốn buông tay chồng con.. con yêu anh ấy, thật sự không thể buông tay được...
Bảo Cường tiễn mẹ về, quay vào hâm nóng cháo múc ra bát mang lên phòng. Yến Nhi vẫn đang nằm ngủ nên anh lại gần lay lay cô.
- Nhi, dậy ăn cháo cho nhanh khỏe.
Cô he hé mắt vờ như giờ mới thức giấc mà mắt lại cay xè, sợ anh sẽ nhìn thấy mắt mình đỏ nên cô ra sức dụi, cổ họng đau rát nên giọng bị lạc đi, tiếng nói khàn đặc.
- Anh, lấy em lọ thuốc nhỏ mắt, chắc nước mưa vào mắt nên em thấy đau mắt lắm.
Bảo Cường không chút nghi ngờ mà đi lấy đến còn nhỏ vào mắt giúp vợ. Yến Nhi lúc này mới mở hẳn ra. Thấy anh nhìn mình thì cô mỉm cười chống chế.
- Chắc em đau mắt rồi thì phải, anh có thấy mắt em đỏ không?
- Có, em khóc đến đau mắt hả?
Cô thấy chột dạ, chẳng lẽ bản thân diễn không đạt đến thế sao? Vậy nhưng cô lại chun mũi cong môi lườm anh.
- Khóc đâu mà khóc, nước mưa vào mắt em nên bị đau mắt rồi đấy. Anh thổi cho em dễ chịu xíu đi.
Cô dí mắt mình đến chỗ anh, Bảo Cường cũng không ngần ngại mà hướng đến mắt cô thổi nhè nhẹ.
- Dễ chịu quá!
Thổi xong anh kiểm tra trán cho cô rồi lấy gối kê sau lưng vợ, nhấc cô ngồi dựa sát vào thành giường chắc chắn mới bê bát cháo lên xúc từng muỗng đưa vào miệng Yến Nhi.
Cô ngoan ngoãn ngồi im há miệng ra ăn cháo anh đút. Dù ăn không ngon miệng nhưng cô lại không muốn anh lo lắng mà vẫn ăn. Nhìn anh chăm sóc mình, lòng cô như có kim đâm thấu, cố kìm nước mắt không được khóc mà vài giọt nước hư hỏng vẫn nhảy ra khỏi mắt cô rơi xuống, dần thành tiếng thút thít rồi òa khóc nức nở.
Bảo Cường đặt bát cháo xuống, lấy khăn lau miệng cho cô rồi kéo cô lại ôm vào lòng vỗ về.
- Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi sao em phải kìm nén làm gì chứ?
Nghe anh nói thế cô càng được thể khóc lớn hơn, nước mắt nước mũi thấm ướt cả áo anh. Bảo Cường chỉ ôm lấy vợ, vỗ tay trên lưng cô nhè nhẹ mà không hỏi bất kì chuyện gì.
Đến khi tiếng khóc không còn nữa, cũng không thấy cô động đậy thì anh đỡ cô nằm xuống. Nhìn đôi mắt vợ sưng húp, trong giấc ngủ mà vẫn còn nấc lên thì trong lòng anh không khỏi khó chịu. Anh không hiểu cô đang cố giấu anh chuyện gì nhưng anh tôn trọng riêng tư cá nhân của vợ nên sẽ không ép cô nói khi bản thân chưa sẵn sàng.
Đứng dậy lấy hai miếng mặt nạ mắt, anh đặt lên trên mắt cho cô rồi ngồi đọc sách đợi khô thì gỡ ra bỏ đi lại lấy bông tẩy trang ngâm vào nước ấm đắp lên mắt cô một lần nữa. Hi vọng sáng ngủ dậy mắt cô sẽ hết sưng và hết khó chịu.
Đứng trong phòng nhìn ra ngoài trời vẫn mưa không ngớt, anh đứng như vậy trầm tư rất lâu...
Yến Nhi tỉnh giấc nhìn ra ngoài trời, sau cơn mưa lớn, cây cối như bừng tỉnh, ánh nắng yếu ớt rẽ mây xám cố xua đi không khí ướt át, mặt đất ẩm ướt sau ngày âm u mưa gió. Cô cũng mong ngày mưa của mình chấm dứt mà nắng chiếu rọi nhưng thật đáng tiếc, nó sẽ không tạnh nổi. Bên cạnh, Bảo Cường đã thức giấc từ bao giờ, chỗ anh nằm chỉ còn vương lại chút mùi hương.
Cô ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới nhà. Bảo Cường đang đứng trong bếp, tay cầm điện thoại, tay rửa thịt rồi lại gác điện thoại lên giá, mắt vẫn dán vào đọc rồi vụng về thái, băm thịt.
Yến Nhi xuống đến bàn ăn, lặng lẽ ngồi vào ghế nhìn chồng đang nấu cháo. Có lẽ anh đang nấu cháo thịt nên sau khi băm thì ướp gia vị, bắc chảo xào thịt thơm lừng. Nhìn anh cứ đi đi lại lại trong bếp, đồ bỏ ra nấu để tùy tiện trên bàn bếp, nấu nướng có chút vụng về nhưng cô lại thấy ấm áp đến thế?
Khi anh cho thịt vào cháo xong thì đứng nhìn chằm chằm nồi cháo đợi sôi lại. Yến Nhi đến gần mà anh vẫn không hay biết, có vẻ như rất chăm chú vào công việc.
Yến Nhi vòng hai tay qua thắt lưng, dựa người vào lưng anh khiến Bảo Cường giật mình.
- Em dậy rồi hả? Thấy trong người khỏe chưa?
- Em khỏe rồi, anh đang nấu cháo hả?
- Ừ, người ốm thì ăn cháo cho dễ ăn. Em ra bàn ngồi đi anh sắp xong rồi.
Cô không nghe lời anh mà vẫn đứng tư thế cũ, anh đi đâu cô cũng lẽo đẽo bám theo không muốn buông. Thật sự bây giờ để buông anh là điều cô không làm được... nhưng ông phải làm sao bây giờ?
Sau cùng thì anh cũng nấu xong, hăng hái múc ra bát đặt trước mặt cô chờ đợi.
- Vợ ăn thử đi xem thế nào? Sản phẩm đầu tay sẽ không được ngon đâu.
Yến Nhi cầm muỗng lên ăn thử, nó hơi mặn một chút nhưng cô vẫn cắm cúi ăn, nước mắt nhỏ xuống nhưng không muốn anh biết nên vừa ăn vừa khen.
- Ngon lắm, anh ngồi ăn đi.
Bảo Cường thấy vợ nói nhưng không nhìn mình, biết cô lại khóc mà muốn giấu nên anh cũng coi như không thấy mà ngồi xuống ăn. Vậy nhưng ăn được mấy miếng phải đứng lên lấy nước uống. Đặt cốc nước trước mặt cô, anh dịu dàng lên tiếng.
- Có phải cháo rất mặn không em? Lần sau anh sẽ cố gắng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.