Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Chương 149
Lâm Miên Miên
22/03/2023
Phó Lễ Hành phủ thêm áo khoác cho Đồng Vũ Vụ, chuyện này được xem như một tin tức quan trọng trong hôn lễ.
Sự việc này đã được một số người đoán trước, dù sao thì nguyên nhân ly hôn của hai người vẫn không rõ đầu đuôi, có người nói là do Tần Dịch, cũng có người cho rằng Phó Lễ Hành có người ở bên ngoài. Nhưng chuyện cho đến bây giờ, hai người ly hôn cũng đã được một quãng thời gian, họ vẫn không thấy nữ nhân nào khác xuất hiện bên cạnh Phó Lễ Hành, cho nên lý do cũng hơi đáng ngờ… Dù là vì lý do gì thì Đồng Vũ Vụ cũng là vợ trước của Phó Lễ Hành, dựa vào tính cách của anh, anh sẽ không thể mặc kệ chuyện của cô.
Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, người có mắt và thông minh đều nhìn ra được, đây nhất định là một màn kịch đã được dàn dựng, nếu không sao có thể đụng trúng Đồng Vũ Vụ, lại khéo như vậy đổ rượu vang đỏ lên người cô.
Tất cả mọi người nhìn về phía nữ nhân mặc váy đỏ kia.
Chỉ thấy sắc mặt nữ nhân đó trắng bệch, cô ta bất lực cắn môi dưới, nếu vừa rồi sự luống cuống và hoảng sợ là giả vờ thì lúc này cô ta đã thật sự sợ hãi rồi.
“Đúng, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Phó Lễ Hành cố tình mắt điếc tai ngơ.
Anh chỉ nhìn sườn mặt của Đồng Vũ Vụ, không biết có phải vì ủy khuất hay không mà sắc mặt của cô đã không còn tốt như trước nữa, đứng gần có thể nhận ra lúc này cô đang run rẩy.
Là sợ hãi, hay đang tức giận?
Anh đột nhiên nhận ra bản thân đã đưa ra một quyết định mà có lẽ mình sẽ hối hận trong một quãng thời gian rất lâu, rất lâu.
Anh cũng đột nhiên nhận ra được sự tàn nhẫn của mình.
“Muốn truy cứu không?” Phó Lễ Hành trầm giọng hỏi.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu nhìn nữ nhân đứng đối diện mình, một giây trước cô ta còn đang giả vờ yếu đuối nhưng thật ra lại rất đắc ý, vào giờ phút này, cô ta lại run như cầy sấy, cô cũng muốn bật cười.
Có thể trước đây cô sẽ cảm thấy rất tự hào rồi thoải mái làm đối phương mất mặt, tất cả đều dựa trên điều kiện Đồng Vũ Vụ là bà xã của người đàn ông đứng bên cạnh này.
Nếu không có anh, rất nhiều người trước đây không dám đến trước mặt cô đều sẽ đứng đó mà chờ xem chuyện cười. Bọn họ muốn thử dò xét ranh giới cuối cùng của anh, một khi anh mặc kệ thì liệu có phải sau này, người nào cũng đều có thể tùy tiện khi dễ cô không?
Chẳng lẽ cuộc sống yên ổn trong tương lai của cô vẫn phải phụ thuộc vào anh sao?
Thật là châm chọc!
Tuy nhiên, ở thời khắc cần phải nhẫn nhịn thì sẽ nhẫn nhịn, từ năm mười lăm tuổi đến hai mươi hai tuổi, trước khi anh xuất hiện thì cô vẫn có thể nhịn được.
Đồng Vũ Vụ lắc đầu: “Không cần. Cô ấy cũng không cẩn thận thôi!”
Phó Lễ Hành “ừ” một tiếng: “Anh đưa em về.”
Đồng Vũ Vụ nhìn những người có mặt xung quanh, cô cởi áo khoác trên người mình trả lại cho anh, tươi cười lễ phép mà xa cách nói: “Không cần, em có lái xe đến, cảm ơn anh.”
Nói xong, cô cũng không chờ nghe Phó Lễ Hành trả lời, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu bước ra khỏi đại sảnh.
Giày cao gót giẫm trên sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh đều đặn. Lúc này, cô đã từ chối cái ôm của Phó Lễ Hành, cho dù trong lòng có chút lạnh nhưng cô vẫn phải thích ứng với cái lạnh này.
Cô chỉ muốn cho những người có ý ở đây biết rằng cô đã không cần chỗ dựa vững chắc này nữa.
Nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn cảm ơn Phó Lễ Hành, ít nhất, trước khi cô còn không có năng lực tự bảo vệ mình thì anh đã giang tay ra che chở cô. Dù sao với cương vị là chồng trước thì anh cũng không có gì đáng trách. Từ sau ngày hôn lễ đó, thế giới của Đồng Vũ Vụ trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, những người đàn ông ghê tởm muốn tiếp cận khi thấy cô đã ly hôn cũng đều biến mất.
Những việc Phó Lễ Hành làm trong hôn lễ truyền đến tai rất nhiều người, đương nhiên bà Phó cũng biết chuyện.
Hôm nay, bà Phó đến Phó thị vào giờ tan tầm, bà muốn chờ con trai đi ăn tối cùng mình. Đang ngồi trong phòng ăn riêng yên tĩnh, sau một lúc trầm mặc thì bà Phó mở miệng hỏi: “Con đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc lúc đó Vũ Vụ đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Lễ Hành cũng không hiểu rõ hai vấn đề này, anh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành im lặng không lên tiếng.
Bà Phó cẩn thận nhìn con trai mình, lúc này mới nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều, người ta vẫn hay nói mẹ là người hiểu con nhất, nhưng bà lại chẳng hiểu được trong lòng con mình đang nghĩ gì. Bà cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó hơi ngập ngừng nói: “Con có ý định tái hôn không?”
Bà đã sớm nhận ra con trai mình hối hận rồi. Lúc trước khi bà nghiêm khắc mắng anh ở nhà cũ thì bản thân cũng rất tức giận.
Bà không biết con trai mình sao lại xem hôn nhân như một trò đùa, muốn ly liền ly, muốn phục liền phục. Đứa con này xem Vũ Vụ là người như thế nào? Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ trông khá tệ của con trai mình thì bà cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Phó Lễ Hành lắc đầu.
Hiện tại, anh thật sự chưa có bất kỳ suy nghĩ gì về việc tái hôn cả.
Anh ngày càng không hiểu tại sao mình lại ly hôn, đầu óc cũng không quá rõ ràng, như là đã mất lý trí một khoảng thời gian. Chẳng lẽ anh còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao? Hiện tại không biết nguyên nhân ly hôn là gì mà lại muốn tái hôn, vậy chẳng phải cũng là mất lý trí, không tỉnh táo sao?
Chẳng lẽ vì nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác nên dấy lên ham muốn thắng thua và muốn tái hôn với cô?
Không nên như thế. Trừ khi anh có thể tìm ra được lý do thuyết phục chính mình, còn không thì làm sao có thể thuyết phục được cô?
Như mẹ anh nói, muốn ly liền ly, muốn phục liền phục, anh coi cô là dạng người gì? Hiện tại, anh chỉ muốn bản thân mau chóng trở nên tỉnh táo lại.
***
Sự nghiệp của Tùy Sách đều ở nước Anh, từ khi sinh ra anh ấy đã lớn lên ở đó, anh ấy còn nhớ nhung nước Anh hơn mảnh đất quê hương trong lòng cha mẹ đã qua đời của mình.
Lần này vì có chuyện phải tạm thời trở về xử lý, trước khi xuất phát, anh ấy đã hỏi ý kiến của Đồng Vũ Vụ.
Sâu trong lòng, anh ấy hy vọng cô có thể cùng mình quay về Anh.
“Em có muốn quay về nước Anh giải sầu không?” Tùy Sách ôn nhu hỏi.
Đồng Vũ Vụ nhận ra anh ấy dùng từ “quay về” chứ không phải là “đi”.
Cô uyển chuyển mỉm cười từ chối: “Gần đây trong studio có rất nhiều công việc, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi. Em còn muốn học tập, cũng phải trả xong những đơn đặt hàng đang có trong tay, thật sự là không thể đi xa được.”
Tùy Sách muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn là không nói gì, đứng ở góc độ của anh ấy, đương nhiên hy vọng cô có thể quay về nước Anh, sự nghiệp cũng có thể bắt đầu lại ở bên đó. Nhưng hiện tại, bọn họ còn không có quan hệ có thể đưa ra quyết định cho tương lai của đối phương. Cho dù có một ngày nào đó mối quan hệ này có thể trở nên thân thiết hơn thì anh ấy cũng sẽ không thể can thiệp vào cuộc sống và quyết định của cô.
Tùy Sách muốn nói điều gì, trong lòng Đồng Vũ Vụ đều biết rất rõ.
Cô cũng đã cân nhắc ưu và khuyết điểm xong rồi mới lựa chọn ở lại Yên Kinh. Đến nước Anh, đương nhiên có thể giúp cô tránh xa vòng lẩn quẩn này, nhưng cô cũng không có bạn bè thân thiết nào ở Anh. Mặc dù Đồng Vũ Vụ từng ở đó vài năm nhưng dù sao cô cũng không có cảm giác thân thuộc. Cuộc sống hôn nhân trong ba năm với Phó Lễ Hành, hiện tại lấy ly hôn để kết thúc mọi việc, đồng thời cũng đã dạy cô một đạo lý rất quan trọng: Sự thật chứng minh rằng bản thân sẽ thật ngu ngốc khi để tương lai của mình phụ thuộc vào một người đàn ông. Cô và Phó Lễ Hành có hôn nhân làm trụ cột nhưng cuối cùng cũng thất bại, Tùy Sách là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ sợ cô và anh ấy lại càng không vững chắc.
Đương nhiên, không kiên cố không phải là hôn nhân của mình, mà là cô.
Cô sợ bản thân mình sau khi đi theo Tùy Sách đến Anh thì sẽ lưu luyến cảm giác có nơi trú ẩn an toàn, kết quả là sẽ lại lạc lối một lần nữa, lại rơi vào tình cảnh khốn cùng như trước.
Nếu cô thích Tùy Sách, tất nhiên cô sẽ ở cùng một chỗ với anh ấy, sẽ không lo lắng về những chuyện chưa xảy ra mà chỉ xem xét trái tim của mình. Từ bây giờ, cô ở cùng một chỗ với người khác, bắt đầu một đoạn tình cảm mới sẽ chỉ vì cô thích người đó.
Nhưng mà với Tùy Sách… Hình như vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Nếu cô vẫn theo đuổi một nơi trú ẩn an toàn, vẫn chạy theo cuộc sống xa hoa lãng phí, vậy thì Tùy Sách đương nhiên là một ứng cử viên sáng giá, nhưng cô cảm thấy mình không thể chọn một người đàn ông dựa trên những tiêu chuẩn đó nữa.
Cô cần phải tỉnh táo lại một chút.
“Vậy được rồi.” Tùy Sách luôn luôn ôn nhu, cho đến bây giờ cũng chưa từng ép buộc người khác làm những chuyện họ không thích. Anh ấy đã thích Đồng Vũ Vụ nhiều năm như vậy, dùng hết sự kiên nhẫn và ôn nhu dành cho cô: “Tôi chắc sẽ không bận lắm, nếu em có việc gì thì đừng khách sáo, cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Anh ấy biết hiện tại, Đồng Vũ Vụ có thể có hảo cảm với mình, nhưng tuyệt đối còn không phải là rung động. Tùy Sách biết nếu cô có chút nào thích anh ấy, có cùng suy nghĩ với anh ấy thì bọn họ đã sớm ở bên nhau từ vài năm trước rồi.
Nhưng mà anh ấy vẫn không muốn từ bỏ, ít nhất hiện tại anh ấy đã có cơ hội, cơ hội quang minh chính đại theo đuổi cô. Mặc dù sau này cô vẫn có thể không thích mình thì Tùy Sách cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
***
Vài ngày sau, Đồng Vũ Vụ gác lại mọi chuyện đang làm để đến sân bay tiễn Tùy Sách. Lần này Tùy Sách đi về một chuyến, ít thì một tháng, nhiều cũng mất vài tháng.
Mỗi ngày tại sân bay đều xảy ra nhiều cảnh buồn vui tan hợp. Khu vực bay quốc tế cũng không có nhiều người, Đồng Vũ Vụ mặc một chiếc váy dài với thắt lưng màu xanh càng tôn thêm làn da trắng như tuyết, eo nhỏ thon thả. Cô vẫn luôn xinh đẹp như thế, luôn khiến người khác chú ý khi ở trong đám đông. Khí chất ôn hòa của Tùy Sách cùng dáng người cao thẳng, hai người đứng đối mặt nhau tạo thành một phong cảnh tuyệt mỹ.
Ở nước ngoài, bạn bè ôm nhau khi chia xa là chuyện cực kỳ bình thường, Tùy Sách nhẹ nhàng ôm Đồng Vũ Vụ rồi lịch sự buông cô ra. Anh ấy chăm chú nhìn cô nói: “Nếu em có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé!”
Anh ấy biết, trong khoảng thời gian này ngày nào cô cũng đều không ổn, nhưng với tư cách là một người bạn, những gì anh ấy có thể làm đều có giới hạn.
Đồng Vũ Vụ cười rạng rỡ đáp: “Vậy hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì. Gần đây em cũng bận nhiều việc, bận đến tối tăm mặt mũi, mong rằng cuộc sống đừng gây khó dễ em nữa.”
Phó Lễ Hành vừa đi công tác ngắn ngày trở về, không may cũng nhìn thấy cảnh này. Anh vội vàng bước ngang qua, Đồng Vũ Vụ không nhìn thấy anh.
Anh cũng không nhìn chính diện của Đồng Vũ Vụ, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua bóng lưng đã có thể nhận ra người kia là cô rồi. Huống hồ người đàn ông đang đứng đối diện nói chuyện với Đồng Vũ Vụ lại chính là tên họ Tùy kia.
Phó Lễ Hành ngồi ở ghế sau của xe, có chút bực bội mà xoa xoa mũi mình.
Tài xế ngồi vào ghế lái nhưng không biết có nên đi hay không.
Dù sao khi vừa đón được người thì Phó tổng đã nói trước rằng đừng lái xe…
Nhưng hai người đã ngồi yên lặng như vậy hơn mười phút rồi.
Tài xế cũng đã đi theo Phó Lễ Hành một khoảng thời gian, anh ta mơ hồ đoán được hình như tiên sinh đang có chuyện phiền muộn, lại có vẻ như đang đợi người nào đó, bởi vì thỉnh thoảng tiên sinh sẽ giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Một lát sau, bóng dáng của Đồng Vũ Vụ xuất hiện ở bãi đậu xe, mái tóc đen mượt thẳng dài lúc trước của cô giờ đây đã được uốn xoăn và nhuộm màu rực rỡ, cô cầm điện thoại di động và đeo kính râm. Khi đi ngang qua, người tài xế liếc nhìn Phó Lễ Hành đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, dường như anh ta đã hiểu ra được điều gì đó.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh ta, phu nhân đã đi ngang qua rồi mà tiên sinh cũng không muốn xuống xe…
Rốt cuộc tiên sinh đang muốn làm gì vậy?
Một lát sau, Đồng Vũ Vụ lại đi ngang qua một lần nữa. Bãi đậu xe ở sân bay quá lớn, cô không thể nhớ nổi mình đã đậu xe ở chỗ nào.
Trí nhớ của cô à, ít nhất cũng phải nhớ khu vực đậu xe chứ, là khu A hay khu F nhỉ?
Khi cô chuẩn bị đến chỗ nhân viên thu phí để nhờ người ta kiểm tra khu vực đậu xe của mình thì đã nhìn thấy Phó Lễ Hành đang thản nhiên dựa vào bên cạnh chiếc xe. Lúc nhìn thấy cô bước lại đây, anh thong thả đứng thẳng người lên, ánh mắt nặng nề rơi trên người cô: “Em đang tìm xe sao?”
Sự việc này đã được một số người đoán trước, dù sao thì nguyên nhân ly hôn của hai người vẫn không rõ đầu đuôi, có người nói là do Tần Dịch, cũng có người cho rằng Phó Lễ Hành có người ở bên ngoài. Nhưng chuyện cho đến bây giờ, hai người ly hôn cũng đã được một quãng thời gian, họ vẫn không thấy nữ nhân nào khác xuất hiện bên cạnh Phó Lễ Hành, cho nên lý do cũng hơi đáng ngờ… Dù là vì lý do gì thì Đồng Vũ Vụ cũng là vợ trước của Phó Lễ Hành, dựa vào tính cách của anh, anh sẽ không thể mặc kệ chuyện của cô.
Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, người có mắt và thông minh đều nhìn ra được, đây nhất định là một màn kịch đã được dàn dựng, nếu không sao có thể đụng trúng Đồng Vũ Vụ, lại khéo như vậy đổ rượu vang đỏ lên người cô.
Tất cả mọi người nhìn về phía nữ nhân mặc váy đỏ kia.
Chỉ thấy sắc mặt nữ nhân đó trắng bệch, cô ta bất lực cắn môi dưới, nếu vừa rồi sự luống cuống và hoảng sợ là giả vờ thì lúc này cô ta đã thật sự sợ hãi rồi.
“Đúng, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Phó Lễ Hành cố tình mắt điếc tai ngơ.
Anh chỉ nhìn sườn mặt của Đồng Vũ Vụ, không biết có phải vì ủy khuất hay không mà sắc mặt của cô đã không còn tốt như trước nữa, đứng gần có thể nhận ra lúc này cô đang run rẩy.
Là sợ hãi, hay đang tức giận?
Anh đột nhiên nhận ra bản thân đã đưa ra một quyết định mà có lẽ mình sẽ hối hận trong một quãng thời gian rất lâu, rất lâu.
Anh cũng đột nhiên nhận ra được sự tàn nhẫn của mình.
“Muốn truy cứu không?” Phó Lễ Hành trầm giọng hỏi.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu nhìn nữ nhân đứng đối diện mình, một giây trước cô ta còn đang giả vờ yếu đuối nhưng thật ra lại rất đắc ý, vào giờ phút này, cô ta lại run như cầy sấy, cô cũng muốn bật cười.
Có thể trước đây cô sẽ cảm thấy rất tự hào rồi thoải mái làm đối phương mất mặt, tất cả đều dựa trên điều kiện Đồng Vũ Vụ là bà xã của người đàn ông đứng bên cạnh này.
Nếu không có anh, rất nhiều người trước đây không dám đến trước mặt cô đều sẽ đứng đó mà chờ xem chuyện cười. Bọn họ muốn thử dò xét ranh giới cuối cùng của anh, một khi anh mặc kệ thì liệu có phải sau này, người nào cũng đều có thể tùy tiện khi dễ cô không?
Chẳng lẽ cuộc sống yên ổn trong tương lai của cô vẫn phải phụ thuộc vào anh sao?
Thật là châm chọc!
Tuy nhiên, ở thời khắc cần phải nhẫn nhịn thì sẽ nhẫn nhịn, từ năm mười lăm tuổi đến hai mươi hai tuổi, trước khi anh xuất hiện thì cô vẫn có thể nhịn được.
Đồng Vũ Vụ lắc đầu: “Không cần. Cô ấy cũng không cẩn thận thôi!”
Phó Lễ Hành “ừ” một tiếng: “Anh đưa em về.”
Đồng Vũ Vụ nhìn những người có mặt xung quanh, cô cởi áo khoác trên người mình trả lại cho anh, tươi cười lễ phép mà xa cách nói: “Không cần, em có lái xe đến, cảm ơn anh.”
Nói xong, cô cũng không chờ nghe Phó Lễ Hành trả lời, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu bước ra khỏi đại sảnh.
Giày cao gót giẫm trên sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh đều đặn. Lúc này, cô đã từ chối cái ôm của Phó Lễ Hành, cho dù trong lòng có chút lạnh nhưng cô vẫn phải thích ứng với cái lạnh này.
Cô chỉ muốn cho những người có ý ở đây biết rằng cô đã không cần chỗ dựa vững chắc này nữa.
Nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn cảm ơn Phó Lễ Hành, ít nhất, trước khi cô còn không có năng lực tự bảo vệ mình thì anh đã giang tay ra che chở cô. Dù sao với cương vị là chồng trước thì anh cũng không có gì đáng trách. Từ sau ngày hôn lễ đó, thế giới của Đồng Vũ Vụ trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, những người đàn ông ghê tởm muốn tiếp cận khi thấy cô đã ly hôn cũng đều biến mất.
Những việc Phó Lễ Hành làm trong hôn lễ truyền đến tai rất nhiều người, đương nhiên bà Phó cũng biết chuyện.
Hôm nay, bà Phó đến Phó thị vào giờ tan tầm, bà muốn chờ con trai đi ăn tối cùng mình. Đang ngồi trong phòng ăn riêng yên tĩnh, sau một lúc trầm mặc thì bà Phó mở miệng hỏi: “Con đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc lúc đó Vũ Vụ đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Lễ Hành cũng không hiểu rõ hai vấn đề này, anh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành im lặng không lên tiếng.
Bà Phó cẩn thận nhìn con trai mình, lúc này mới nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều, người ta vẫn hay nói mẹ là người hiểu con nhất, nhưng bà lại chẳng hiểu được trong lòng con mình đang nghĩ gì. Bà cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó hơi ngập ngừng nói: “Con có ý định tái hôn không?”
Bà đã sớm nhận ra con trai mình hối hận rồi. Lúc trước khi bà nghiêm khắc mắng anh ở nhà cũ thì bản thân cũng rất tức giận.
Bà không biết con trai mình sao lại xem hôn nhân như một trò đùa, muốn ly liền ly, muốn phục liền phục. Đứa con này xem Vũ Vụ là người như thế nào? Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ trông khá tệ của con trai mình thì bà cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Phó Lễ Hành lắc đầu.
Hiện tại, anh thật sự chưa có bất kỳ suy nghĩ gì về việc tái hôn cả.
Anh ngày càng không hiểu tại sao mình lại ly hôn, đầu óc cũng không quá rõ ràng, như là đã mất lý trí một khoảng thời gian. Chẳng lẽ anh còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao? Hiện tại không biết nguyên nhân ly hôn là gì mà lại muốn tái hôn, vậy chẳng phải cũng là mất lý trí, không tỉnh táo sao?
Chẳng lẽ vì nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác nên dấy lên ham muốn thắng thua và muốn tái hôn với cô?
Không nên như thế. Trừ khi anh có thể tìm ra được lý do thuyết phục chính mình, còn không thì làm sao có thể thuyết phục được cô?
Như mẹ anh nói, muốn ly liền ly, muốn phục liền phục, anh coi cô là dạng người gì? Hiện tại, anh chỉ muốn bản thân mau chóng trở nên tỉnh táo lại.
***
Sự nghiệp của Tùy Sách đều ở nước Anh, từ khi sinh ra anh ấy đã lớn lên ở đó, anh ấy còn nhớ nhung nước Anh hơn mảnh đất quê hương trong lòng cha mẹ đã qua đời của mình.
Lần này vì có chuyện phải tạm thời trở về xử lý, trước khi xuất phát, anh ấy đã hỏi ý kiến của Đồng Vũ Vụ.
Sâu trong lòng, anh ấy hy vọng cô có thể cùng mình quay về Anh.
“Em có muốn quay về nước Anh giải sầu không?” Tùy Sách ôn nhu hỏi.
Đồng Vũ Vụ nhận ra anh ấy dùng từ “quay về” chứ không phải là “đi”.
Cô uyển chuyển mỉm cười từ chối: “Gần đây trong studio có rất nhiều công việc, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi. Em còn muốn học tập, cũng phải trả xong những đơn đặt hàng đang có trong tay, thật sự là không thể đi xa được.”
Tùy Sách muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn là không nói gì, đứng ở góc độ của anh ấy, đương nhiên hy vọng cô có thể quay về nước Anh, sự nghiệp cũng có thể bắt đầu lại ở bên đó. Nhưng hiện tại, bọn họ còn không có quan hệ có thể đưa ra quyết định cho tương lai của đối phương. Cho dù có một ngày nào đó mối quan hệ này có thể trở nên thân thiết hơn thì anh ấy cũng sẽ không thể can thiệp vào cuộc sống và quyết định của cô.
Tùy Sách muốn nói điều gì, trong lòng Đồng Vũ Vụ đều biết rất rõ.
Cô cũng đã cân nhắc ưu và khuyết điểm xong rồi mới lựa chọn ở lại Yên Kinh. Đến nước Anh, đương nhiên có thể giúp cô tránh xa vòng lẩn quẩn này, nhưng cô cũng không có bạn bè thân thiết nào ở Anh. Mặc dù Đồng Vũ Vụ từng ở đó vài năm nhưng dù sao cô cũng không có cảm giác thân thuộc. Cuộc sống hôn nhân trong ba năm với Phó Lễ Hành, hiện tại lấy ly hôn để kết thúc mọi việc, đồng thời cũng đã dạy cô một đạo lý rất quan trọng: Sự thật chứng minh rằng bản thân sẽ thật ngu ngốc khi để tương lai của mình phụ thuộc vào một người đàn ông. Cô và Phó Lễ Hành có hôn nhân làm trụ cột nhưng cuối cùng cũng thất bại, Tùy Sách là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ sợ cô và anh ấy lại càng không vững chắc.
Đương nhiên, không kiên cố không phải là hôn nhân của mình, mà là cô.
Cô sợ bản thân mình sau khi đi theo Tùy Sách đến Anh thì sẽ lưu luyến cảm giác có nơi trú ẩn an toàn, kết quả là sẽ lại lạc lối một lần nữa, lại rơi vào tình cảnh khốn cùng như trước.
Nếu cô thích Tùy Sách, tất nhiên cô sẽ ở cùng một chỗ với anh ấy, sẽ không lo lắng về những chuyện chưa xảy ra mà chỉ xem xét trái tim của mình. Từ bây giờ, cô ở cùng một chỗ với người khác, bắt đầu một đoạn tình cảm mới sẽ chỉ vì cô thích người đó.
Nhưng mà với Tùy Sách… Hình như vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Nếu cô vẫn theo đuổi một nơi trú ẩn an toàn, vẫn chạy theo cuộc sống xa hoa lãng phí, vậy thì Tùy Sách đương nhiên là một ứng cử viên sáng giá, nhưng cô cảm thấy mình không thể chọn một người đàn ông dựa trên những tiêu chuẩn đó nữa.
Cô cần phải tỉnh táo lại một chút.
“Vậy được rồi.” Tùy Sách luôn luôn ôn nhu, cho đến bây giờ cũng chưa từng ép buộc người khác làm những chuyện họ không thích. Anh ấy đã thích Đồng Vũ Vụ nhiều năm như vậy, dùng hết sự kiên nhẫn và ôn nhu dành cho cô: “Tôi chắc sẽ không bận lắm, nếu em có việc gì thì đừng khách sáo, cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Anh ấy biết hiện tại, Đồng Vũ Vụ có thể có hảo cảm với mình, nhưng tuyệt đối còn không phải là rung động. Tùy Sách biết nếu cô có chút nào thích anh ấy, có cùng suy nghĩ với anh ấy thì bọn họ đã sớm ở bên nhau từ vài năm trước rồi.
Nhưng mà anh ấy vẫn không muốn từ bỏ, ít nhất hiện tại anh ấy đã có cơ hội, cơ hội quang minh chính đại theo đuổi cô. Mặc dù sau này cô vẫn có thể không thích mình thì Tùy Sách cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
***
Vài ngày sau, Đồng Vũ Vụ gác lại mọi chuyện đang làm để đến sân bay tiễn Tùy Sách. Lần này Tùy Sách đi về một chuyến, ít thì một tháng, nhiều cũng mất vài tháng.
Mỗi ngày tại sân bay đều xảy ra nhiều cảnh buồn vui tan hợp. Khu vực bay quốc tế cũng không có nhiều người, Đồng Vũ Vụ mặc một chiếc váy dài với thắt lưng màu xanh càng tôn thêm làn da trắng như tuyết, eo nhỏ thon thả. Cô vẫn luôn xinh đẹp như thế, luôn khiến người khác chú ý khi ở trong đám đông. Khí chất ôn hòa của Tùy Sách cùng dáng người cao thẳng, hai người đứng đối mặt nhau tạo thành một phong cảnh tuyệt mỹ.
Ở nước ngoài, bạn bè ôm nhau khi chia xa là chuyện cực kỳ bình thường, Tùy Sách nhẹ nhàng ôm Đồng Vũ Vụ rồi lịch sự buông cô ra. Anh ấy chăm chú nhìn cô nói: “Nếu em có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé!”
Anh ấy biết, trong khoảng thời gian này ngày nào cô cũng đều không ổn, nhưng với tư cách là một người bạn, những gì anh ấy có thể làm đều có giới hạn.
Đồng Vũ Vụ cười rạng rỡ đáp: “Vậy hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì. Gần đây em cũng bận nhiều việc, bận đến tối tăm mặt mũi, mong rằng cuộc sống đừng gây khó dễ em nữa.”
Phó Lễ Hành vừa đi công tác ngắn ngày trở về, không may cũng nhìn thấy cảnh này. Anh vội vàng bước ngang qua, Đồng Vũ Vụ không nhìn thấy anh.
Anh cũng không nhìn chính diện của Đồng Vũ Vụ, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua bóng lưng đã có thể nhận ra người kia là cô rồi. Huống hồ người đàn ông đang đứng đối diện nói chuyện với Đồng Vũ Vụ lại chính là tên họ Tùy kia.
Phó Lễ Hành ngồi ở ghế sau của xe, có chút bực bội mà xoa xoa mũi mình.
Tài xế ngồi vào ghế lái nhưng không biết có nên đi hay không.
Dù sao khi vừa đón được người thì Phó tổng đã nói trước rằng đừng lái xe…
Nhưng hai người đã ngồi yên lặng như vậy hơn mười phút rồi.
Tài xế cũng đã đi theo Phó Lễ Hành một khoảng thời gian, anh ta mơ hồ đoán được hình như tiên sinh đang có chuyện phiền muộn, lại có vẻ như đang đợi người nào đó, bởi vì thỉnh thoảng tiên sinh sẽ giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Một lát sau, bóng dáng của Đồng Vũ Vụ xuất hiện ở bãi đậu xe, mái tóc đen mượt thẳng dài lúc trước của cô giờ đây đã được uốn xoăn và nhuộm màu rực rỡ, cô cầm điện thoại di động và đeo kính râm. Khi đi ngang qua, người tài xế liếc nhìn Phó Lễ Hành đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, dường như anh ta đã hiểu ra được điều gì đó.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh ta, phu nhân đã đi ngang qua rồi mà tiên sinh cũng không muốn xuống xe…
Rốt cuộc tiên sinh đang muốn làm gì vậy?
Một lát sau, Đồng Vũ Vụ lại đi ngang qua một lần nữa. Bãi đậu xe ở sân bay quá lớn, cô không thể nhớ nổi mình đã đậu xe ở chỗ nào.
Trí nhớ của cô à, ít nhất cũng phải nhớ khu vực đậu xe chứ, là khu A hay khu F nhỉ?
Khi cô chuẩn bị đến chỗ nhân viên thu phí để nhờ người ta kiểm tra khu vực đậu xe của mình thì đã nhìn thấy Phó Lễ Hành đang thản nhiên dựa vào bên cạnh chiếc xe. Lúc nhìn thấy cô bước lại đây, anh thong thả đứng thẳng người lên, ánh mắt nặng nề rơi trên người cô: “Em đang tìm xe sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.