Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Chương 43
Lâm Miên Miên
22/03/2023
Sắc mặt Liễu Vân Khê trắng bệch, lúc này như rơi vào hầm băng, cả người run rẩy, cô ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, “Tôi không có, tôi không có trộm vòng cổ của cô, cô đừng có ngậm máu phun người.”
“Tôi ngậm máu phun người, tay chân không sạch sẽ cô còn dám nói lý?” Vạn Lê Như cười lạnh, cô chính là muốn cho mọi người thấy khuôn mặt của Liễu Vân Khê, tầm mắt quét qua Đồng Vũ Vụ, nói: “Loại người như cô tôi gặp nhiều lắm, ỷ mình có gương mặt đẹp, muốn bám vào người có tiền. Trên thực tế cô là ai, cô cho rằng cô lớn lên xinh đẹp sao, thật ngu ngốc, cho dù người ta có thích cô thì cũng là nhất thời thôi, loại người như cô từ trên xuống dưới đều hỏng rồi!”
Vốn dĩ mọi người đều mang tâm tình xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, tham gia nhiều yến tiệc rồi không có gì mới lạ, nhưng cãi nhau mắng người như thế này rất ít nha.
Mọi người đang hóng chuyện, liền cảm thấy có gì bất thường.
Ơ, người giúp việc này nhìn có chút quen mắt?
Bộ dạng của Liễu Vân Khê có bốn năm phần giống Đồng Vũ Vụ, nếu nói là chị em thì có chút gượng ép, dù sao một người phú quý, một người ủy khuất đến đáng thương, không bàn đến tướng mạo, mới khí chất thôi cũng đã kém xa. Không ai quan tâm đến Liễu Vân Khê, mọi người chỉ để ý đến giọng điệu đố kị của Vạn Lê Như, hết chuyện này đến chuyện khác……..càng kích động hơn.
Ta hóng! Hóng hóng hóng!
Trong lòng Đồng Vũ Vụ điên cuồng mắng chửi, mẹ nó đây không phải là mượn chó mắng mèo thì là cái gì, Vạn Lê Như cô chết chắc rồi, mau đi chọn ngày tốt để vào quan tài đi!
Nếu cô có thể bỏ qua cho Vạn Lê Như thì cô chính là thánh mẫu của nhân loại!
Đồng Vũ Vụ ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cong môi dưới, ôn nhu cười cười, tựa như chuyện này không có liên quan tới mình, bình thản nhìn qua Lục Nhân Nhân đang hăng say hóng chuyện.
Phải có người tới để kết thúc chuyện này, cô không muốn tự hạ thấp giá trị con người mình.
Nuôi bình ngàn ngày dùng một giờ chính là, Lục Nhân Nhân thấy ánh mắt nhắc nhỡ của Đồng Vũ Vụ, nhất thời giật mình, liền hiểu ý của Đồng Vũ Vụ.
Lục Nhân Nhân cười nhạo: “Ôi chao, Lê Như thật lớn chuyện a, chỉ vì một vòng cổ kim cương mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của phu nhân thật không đáng, hơn nữa, tôi nghe cả buổi cũng không nghe nói cô có chứng cứ, lại muốn đưa người đến cục sảnh sát, cô không có chứng cứ chẳng phải là tội phỉ báng sao? Cô nên tìm kĩ lại xem, nói không chừng có người nhặt được rồi đó.”
Vạn Lê Như biến sắc.
Lục Nhân Nhân không cho cô ta có cơ hội nói chuyện, đi đến bên Vạn phu nhân, “Dì à, cái khác con không biết, nhưng ở Yến Kinh này ai mà không biết trang sức của dì là quý giá nhất, tùy tiện lấy một cái cũng làm người khác hâm mộ đến chết ấy chứ, con thấy Lê Như, chắc là muốn mua vòng cổ, dì cho cô ấy một cái đi, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Vạn phu nhân muốn bóp chết Vạn Lê Như.
Người khác không biết còn tưởng rằng bà bạc đãi với cô con gái trên danh nghĩa này, mất cái vòng cổ mà cô ta làm không khác gì với trong nhà có người chết.
“Ân, Nhân Nhân nói đúng.”Vạn phu nhân cười cười, “Lê Như, không phải sau này cái gì của ta đều cho con và vợ của Lâm Gia sao, con thích cái gì cứ nói với ta là đươc, ngày mai cửa hàng mở cửa, con thích cái gì cứ việc lựa chọn.”
“Phát sinh chuyện gì?” Lúc này, Vạn tiên sinh từ bên ngoài đi vào, thấy mọi người đều tụ tập một chỗ, liền cau mày hỏi.
Vạn Lê Như sợ Vạn phu nhân, nhưng cô biết, Vạn phu nhân không dám làm gì cô, đối tốt với cô không phải vì để ý đến thanh danh của bà ta sao, nhưng ba cô thì…..
Vạn tiên sinh nhìn Vạn Lê Như, trên mặt hiện lên một chút chán ghét, không chút nhẫn nại.
“Không có chuyện gì.” Vạn phu nhân tự nhiên kéo cánh tay của ông, “Chỉ là một tiết mục góp vui thôi, được rồi, ông đến rồi, chúng ta đi cắt bánh kem thôi.”
Mọi người liền phối hợp, náo nhiệt vừa rồi liền kết thúc.
Mấy thiên kim tiểu thư rời đi còn xem thường liếc nhìn Vạn Lê Như một cái, “Đúng là nhà quê, tám đời chưa thấy qua trang sức.”
Đồng Vũ Vụ cùng Lục Nhân Nhân tách ra khỏi đám người.
Ở đại sảnh, Vạn Lê Như tức giận đến run người, cô nhìn về phía Liễu Vân Khê, tức giận đi lên lầu.
Tiểu Mãn thừa dịp không ai chú ý, ghé vào tai Liễu Vân Khê vội vàng nói: “Cô xem thử có biết ai có thể giúp cô không, tiểu thư sẽ không bỏ qua cho cô đâu, đợi yến tiệc kết thúc nhất định sẽ báo cảnh sát, cô mau tìm đi, tốt nhất là tìm người có mối quan hệ ấy, có thể bảo lãnh cho cô, nếu không sẽ bị lưu lại hồ sơ, tương lai sẽ bị hủy!”
Tâm trạng Đồng Vũ Vụ đã rất tồi tệ.
Cô ngồi một bên, mắt rũ xuống không biết đang nghĩ cái gì.
Trước đây cô không biết Vạn Lê Như đố kị cái gì, nhưng bây giờ đã biết.
Thật ra cô cũng có rất nhiều cách để dạy dỗ Vạn Lê Như, nhưng hiện tại nghĩ, cô hiểu rõ nhất đánh rắn phải đánh 7 tấc, đâm người phải đâm phế phủ.
Đồng Vũ Vụ cầm túi xách đi đến chỗ không có ai, gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành, điện thoại vang lên hai tiếng cô liền cúp--------
Ân, cô không chỉ thực hiện cô còn phải cáo trạng.
“Tôi ngậm máu phun người, tay chân không sạch sẽ cô còn dám nói lý?” Vạn Lê Như cười lạnh, cô chính là muốn cho mọi người thấy khuôn mặt của Liễu Vân Khê, tầm mắt quét qua Đồng Vũ Vụ, nói: “Loại người như cô tôi gặp nhiều lắm, ỷ mình có gương mặt đẹp, muốn bám vào người có tiền. Trên thực tế cô là ai, cô cho rằng cô lớn lên xinh đẹp sao, thật ngu ngốc, cho dù người ta có thích cô thì cũng là nhất thời thôi, loại người như cô từ trên xuống dưới đều hỏng rồi!”
Vốn dĩ mọi người đều mang tâm tình xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, tham gia nhiều yến tiệc rồi không có gì mới lạ, nhưng cãi nhau mắng người như thế này rất ít nha.
Mọi người đang hóng chuyện, liền cảm thấy có gì bất thường.
Ơ, người giúp việc này nhìn có chút quen mắt?
Bộ dạng của Liễu Vân Khê có bốn năm phần giống Đồng Vũ Vụ, nếu nói là chị em thì có chút gượng ép, dù sao một người phú quý, một người ủy khuất đến đáng thương, không bàn đến tướng mạo, mới khí chất thôi cũng đã kém xa. Không ai quan tâm đến Liễu Vân Khê, mọi người chỉ để ý đến giọng điệu đố kị của Vạn Lê Như, hết chuyện này đến chuyện khác……..càng kích động hơn.
Ta hóng! Hóng hóng hóng!
Trong lòng Đồng Vũ Vụ điên cuồng mắng chửi, mẹ nó đây không phải là mượn chó mắng mèo thì là cái gì, Vạn Lê Như cô chết chắc rồi, mau đi chọn ngày tốt để vào quan tài đi!
Nếu cô có thể bỏ qua cho Vạn Lê Như thì cô chính là thánh mẫu của nhân loại!
Đồng Vũ Vụ ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cong môi dưới, ôn nhu cười cười, tựa như chuyện này không có liên quan tới mình, bình thản nhìn qua Lục Nhân Nhân đang hăng say hóng chuyện.
Phải có người tới để kết thúc chuyện này, cô không muốn tự hạ thấp giá trị con người mình.
Nuôi bình ngàn ngày dùng một giờ chính là, Lục Nhân Nhân thấy ánh mắt nhắc nhỡ của Đồng Vũ Vụ, nhất thời giật mình, liền hiểu ý của Đồng Vũ Vụ.
Lục Nhân Nhân cười nhạo: “Ôi chao, Lê Như thật lớn chuyện a, chỉ vì một vòng cổ kim cương mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của phu nhân thật không đáng, hơn nữa, tôi nghe cả buổi cũng không nghe nói cô có chứng cứ, lại muốn đưa người đến cục sảnh sát, cô không có chứng cứ chẳng phải là tội phỉ báng sao? Cô nên tìm kĩ lại xem, nói không chừng có người nhặt được rồi đó.”
Vạn Lê Như biến sắc.
Lục Nhân Nhân không cho cô ta có cơ hội nói chuyện, đi đến bên Vạn phu nhân, “Dì à, cái khác con không biết, nhưng ở Yến Kinh này ai mà không biết trang sức của dì là quý giá nhất, tùy tiện lấy một cái cũng làm người khác hâm mộ đến chết ấy chứ, con thấy Lê Như, chắc là muốn mua vòng cổ, dì cho cô ấy một cái đi, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Vạn phu nhân muốn bóp chết Vạn Lê Như.
Người khác không biết còn tưởng rằng bà bạc đãi với cô con gái trên danh nghĩa này, mất cái vòng cổ mà cô ta làm không khác gì với trong nhà có người chết.
“Ân, Nhân Nhân nói đúng.”Vạn phu nhân cười cười, “Lê Như, không phải sau này cái gì của ta đều cho con và vợ của Lâm Gia sao, con thích cái gì cứ nói với ta là đươc, ngày mai cửa hàng mở cửa, con thích cái gì cứ việc lựa chọn.”
“Phát sinh chuyện gì?” Lúc này, Vạn tiên sinh từ bên ngoài đi vào, thấy mọi người đều tụ tập một chỗ, liền cau mày hỏi.
Vạn Lê Như sợ Vạn phu nhân, nhưng cô biết, Vạn phu nhân không dám làm gì cô, đối tốt với cô không phải vì để ý đến thanh danh của bà ta sao, nhưng ba cô thì…..
Vạn tiên sinh nhìn Vạn Lê Như, trên mặt hiện lên một chút chán ghét, không chút nhẫn nại.
“Không có chuyện gì.” Vạn phu nhân tự nhiên kéo cánh tay của ông, “Chỉ là một tiết mục góp vui thôi, được rồi, ông đến rồi, chúng ta đi cắt bánh kem thôi.”
Mọi người liền phối hợp, náo nhiệt vừa rồi liền kết thúc.
Mấy thiên kim tiểu thư rời đi còn xem thường liếc nhìn Vạn Lê Như một cái, “Đúng là nhà quê, tám đời chưa thấy qua trang sức.”
Đồng Vũ Vụ cùng Lục Nhân Nhân tách ra khỏi đám người.
Ở đại sảnh, Vạn Lê Như tức giận đến run người, cô nhìn về phía Liễu Vân Khê, tức giận đi lên lầu.
Tiểu Mãn thừa dịp không ai chú ý, ghé vào tai Liễu Vân Khê vội vàng nói: “Cô xem thử có biết ai có thể giúp cô không, tiểu thư sẽ không bỏ qua cho cô đâu, đợi yến tiệc kết thúc nhất định sẽ báo cảnh sát, cô mau tìm đi, tốt nhất là tìm người có mối quan hệ ấy, có thể bảo lãnh cho cô, nếu không sẽ bị lưu lại hồ sơ, tương lai sẽ bị hủy!”
Tâm trạng Đồng Vũ Vụ đã rất tồi tệ.
Cô ngồi một bên, mắt rũ xuống không biết đang nghĩ cái gì.
Trước đây cô không biết Vạn Lê Như đố kị cái gì, nhưng bây giờ đã biết.
Thật ra cô cũng có rất nhiều cách để dạy dỗ Vạn Lê Như, nhưng hiện tại nghĩ, cô hiểu rõ nhất đánh rắn phải đánh 7 tấc, đâm người phải đâm phế phủ.
Đồng Vũ Vụ cầm túi xách đi đến chỗ không có ai, gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành, điện thoại vang lên hai tiếng cô liền cúp--------
Ân, cô không chỉ thực hiện cô còn phải cáo trạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.