Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Chương 57
Lâm Miên Miên
22/03/2023
Phó Lễ Hành sống 30 năm, từ lúc có trí nhớ tới bây giờ, đây là lần đầu anh bị chảy máu mũi, anh còn chưa hết kinh ngạc.
Đồng Vũ Vụ cũng không tốt hơn, mới đầu cô còn cảm thấy rất nóng, nhưng mà sau khi ngủ thì tốt hơn rất nhiều, nhưng tệ hơn chính là cô nằm mơ, mà giấc mơ này rất khó diễn tả được.
Đó là đêm tân hôn của cô và Phó Lễ Hành.
Vì sao Phó Lễ Hành cưới cô, có mục đích gì, có nội tình gì, không chỉ người ngoài tò mò, Đồng Vũ Vụ cũng thấy hoang mang, cô biết cô lớn lên rất đẹp, khuôn mắt chính là ưu thế của cô, nhưng cô cũng không có ngốc đến mức cho rằng Phó Lễ Hành coi trọng khuôn mặt của cô, quyết định lấy cô về làm vợ.
Trên thế giới này có rất nhiều kẻ ngốc tự nguyện dâng tính mạng chỉ vì khuôn mặt điên đảo chúng sinh, nhưng Phó Lễ Hành tuyệt đối không phải là người như vậy.
Từ khi cô và anh đính hôn ở trên du thuyền Tokyo đến đêm tân hôn, anh đối với cô rất thân sĩ, thân mật lắm cũng chỉ là hôn môi thôi.
Cô còn nghĩ……cô có phải bị một tên gay lừa kết hôn hay không nữa.
Về sau có rất nhiều lợi ích từ việc trở thành vị hôn thê của Phó Lễ Hành, cô đã triệt để mất đi giới hạn, mặc dù suy đoán như vậy, nhưng cô cũng không đấu tranh tâm lý nhiều nữa mà thản thiên tiếp nhận.
Nhưng sau đêm tân hôn đó, suy đoán này liền biến mất khỏi đầu cô.
Đêm đó, anh cùng mấy người bạn tốt uống một ít rượu, cả người vẫn còn tỉnh táo, trở lại phòng tân hôn cùng cô, lý trí của anh liền không còn, khi anh đến bên cạnh cô, cô rất khẩn trương, còn anh thì vẫn bình tĩnh.
Trước đêm tân hôn hai người bọn họ gặp nhau tổng cộng cũng chỉ có bảy tám lần, cũng không tính là quen thuộc.
Đồng Vũ Vụ còn đang suy nghĩ có phải đêm nay cũng sẽ không làm cái gì không.
Rõ ràng là cô đã đánh giá quá thấp nhiệt tình của đàn ông trên phương diện này.
Phó Lễ Hành từ nhỏ tới lớn đều nhận được nền giáo dục văn minh, anh giữ mình trong sạch, nhưng anh cũng không giống những người đàn ông khác yêu cầu vợ mình phải là lần đầu tiên, khi anh phát hiện ra có gì đó không thích hợp thì cô đã đau đến không nói nổi. Đầu tóc đều là mồ hôi, cô cảm giác được anh hôn lên trán cô.
Nụ hôn này, không phải là người chồng phát hiện ra vợ mình là lần đầu mà hưng phấn và đắc chí.
Cô có thể cảm nhận được, anh là đang xin lỗi cô.
…….
…………
Phó Lễ Hành từ toilet đi ra, lơ đãng liếc nhìn Đồng Vũ Vụ một cái, thấy hai tay cô vô thức nắm chặt khăn trải giường, buông lỏng một chút, rồi lại nắm chặt lại.
Anh nghi hoặc, đến gần xem thử, hai má cô đỏ ửng, trong miệng phát ra âm thanh than nhẹ, chẳng lẽ bị sốt sao?
Phó Lễ Hành lấy tay sờ lên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường, cô bị làm sao vậy, lạ giường nên không thoải mái sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không đánh thức cô, anh không phải bác sĩ, không thể biết được tình trạng hiện giờ của cô là gì, cứ chờ cô tỉnh dậy rồi hỏi sau, nếu thật sự không thoải mái, tới lúc đó gọi bác sĩ gia đình tới cũng chưa muộn.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ tỉnh dậy, nghĩ lại giấc mơ kia rất chân thật, hai má có chút nóng lên, thật ra cũng không thể gọi là mơ được, dù sao cũng từng chân thực xảy ra rồi mà.
Sao cô lại có giấc mơ như vậy chứ?
Xem ra cô cần phải thanh tỉnh một chút.
Trong túi xách có bình xịt khoáng, xịt lên cả người sảng khoái hơn rất nhiều, trang điểm cũng không cầu kì, chờ lý trí trở lại, cô trang điểm lại rồi ra khỏi phòng nghỉ, phát hiện Phó Lễ Hành đang cúi đầu tập trung làm việc.
Đàn ông tập trung làm việc là đẹp nhất, Đồng Vũ Vụ đứng một bên, ngắm nhìn bộ dạng đẹp trai của lão công nhà mình đang cuồng kiếm tiền cho cô mua túi xách đủ rồi, lúc này cô mới đến bên sô pha ngồi xuống.
Lấy điện thoại ra lén chụp lại bộ dạng Phó Lễ Hành đang làm việc, xác định không có làm lộ bí mật kinh doanh gì, mà bộ dạng này của anh cũng đủ để trở thành nam thần rồi, cô lại chọn cho anh một cái mắt kính thích hợp, lúc này mới vui vẻ đăng lên vòng bạn bè.
[Thăm ban.]
Hai chữ vô cùng đơn giản, vừa khoe ân ái lại không Low.
Phó Lễ Hành làm việc Đồng Vũ Vụ cũng không tìm anh để nói chuyện phiếm, nhưng ngồi một chỗ chơi điện thoại cũng thật nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, ra ngoài đi bộ một chút, tốt nhất để cho một số nhân viên trong công ty biết bà chủ đến đây, cô biết, trước đây có một thư ký có tâm tư trên phương diện kia với Phó Lễ Hành, trước khi kết hôn, có lần hai người bọn họ ra ngoài ăn cơm, thư ký kia còn gọi điện thoại đến, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, lúc ấy cô liền nhận ra tâm tư của thư ký kia muốn đục khoét góc tường của cô hoặc là muốn được làm tình nhân đây mà.
Cô lén lút cho người đi thăm dò, sau khi xác định suy đoán của mình là chính xác, ở lần gặp mặt sau với Phó Lễ Hành cô không dấu vết liền mách lẻo lại, một thẳng nam, sắt đá cuồng công việc như Phó Lễ Hành, trừ khi cô thư ký kia làm liều chủ động yêu cầu làm ấm giường cho anh, chứ nếu không anh nhất định sẽ không phát hiện được, quả nhiên không bao lâu, cô nghe nói thư ký kia bị sa thải.
Ai biết được hiện tại trong công ty còn ai không biết xấu hổ không biết thân biết phận nữa không chứ.
Đồng Vũ Vụ cũng không tốt hơn, mới đầu cô còn cảm thấy rất nóng, nhưng mà sau khi ngủ thì tốt hơn rất nhiều, nhưng tệ hơn chính là cô nằm mơ, mà giấc mơ này rất khó diễn tả được.
Đó là đêm tân hôn của cô và Phó Lễ Hành.
Vì sao Phó Lễ Hành cưới cô, có mục đích gì, có nội tình gì, không chỉ người ngoài tò mò, Đồng Vũ Vụ cũng thấy hoang mang, cô biết cô lớn lên rất đẹp, khuôn mắt chính là ưu thế của cô, nhưng cô cũng không có ngốc đến mức cho rằng Phó Lễ Hành coi trọng khuôn mặt của cô, quyết định lấy cô về làm vợ.
Trên thế giới này có rất nhiều kẻ ngốc tự nguyện dâng tính mạng chỉ vì khuôn mặt điên đảo chúng sinh, nhưng Phó Lễ Hành tuyệt đối không phải là người như vậy.
Từ khi cô và anh đính hôn ở trên du thuyền Tokyo đến đêm tân hôn, anh đối với cô rất thân sĩ, thân mật lắm cũng chỉ là hôn môi thôi.
Cô còn nghĩ……cô có phải bị một tên gay lừa kết hôn hay không nữa.
Về sau có rất nhiều lợi ích từ việc trở thành vị hôn thê của Phó Lễ Hành, cô đã triệt để mất đi giới hạn, mặc dù suy đoán như vậy, nhưng cô cũng không đấu tranh tâm lý nhiều nữa mà thản thiên tiếp nhận.
Nhưng sau đêm tân hôn đó, suy đoán này liền biến mất khỏi đầu cô.
Đêm đó, anh cùng mấy người bạn tốt uống một ít rượu, cả người vẫn còn tỉnh táo, trở lại phòng tân hôn cùng cô, lý trí của anh liền không còn, khi anh đến bên cạnh cô, cô rất khẩn trương, còn anh thì vẫn bình tĩnh.
Trước đêm tân hôn hai người bọn họ gặp nhau tổng cộng cũng chỉ có bảy tám lần, cũng không tính là quen thuộc.
Đồng Vũ Vụ còn đang suy nghĩ có phải đêm nay cũng sẽ không làm cái gì không.
Rõ ràng là cô đã đánh giá quá thấp nhiệt tình của đàn ông trên phương diện này.
Phó Lễ Hành từ nhỏ tới lớn đều nhận được nền giáo dục văn minh, anh giữ mình trong sạch, nhưng anh cũng không giống những người đàn ông khác yêu cầu vợ mình phải là lần đầu tiên, khi anh phát hiện ra có gì đó không thích hợp thì cô đã đau đến không nói nổi. Đầu tóc đều là mồ hôi, cô cảm giác được anh hôn lên trán cô.
Nụ hôn này, không phải là người chồng phát hiện ra vợ mình là lần đầu mà hưng phấn và đắc chí.
Cô có thể cảm nhận được, anh là đang xin lỗi cô.
…….
…………
Phó Lễ Hành từ toilet đi ra, lơ đãng liếc nhìn Đồng Vũ Vụ một cái, thấy hai tay cô vô thức nắm chặt khăn trải giường, buông lỏng một chút, rồi lại nắm chặt lại.
Anh nghi hoặc, đến gần xem thử, hai má cô đỏ ửng, trong miệng phát ra âm thanh than nhẹ, chẳng lẽ bị sốt sao?
Phó Lễ Hành lấy tay sờ lên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường, cô bị làm sao vậy, lạ giường nên không thoải mái sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không đánh thức cô, anh không phải bác sĩ, không thể biết được tình trạng hiện giờ của cô là gì, cứ chờ cô tỉnh dậy rồi hỏi sau, nếu thật sự không thoải mái, tới lúc đó gọi bác sĩ gia đình tới cũng chưa muộn.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ tỉnh dậy, nghĩ lại giấc mơ kia rất chân thật, hai má có chút nóng lên, thật ra cũng không thể gọi là mơ được, dù sao cũng từng chân thực xảy ra rồi mà.
Sao cô lại có giấc mơ như vậy chứ?
Xem ra cô cần phải thanh tỉnh một chút.
Trong túi xách có bình xịt khoáng, xịt lên cả người sảng khoái hơn rất nhiều, trang điểm cũng không cầu kì, chờ lý trí trở lại, cô trang điểm lại rồi ra khỏi phòng nghỉ, phát hiện Phó Lễ Hành đang cúi đầu tập trung làm việc.
Đàn ông tập trung làm việc là đẹp nhất, Đồng Vũ Vụ đứng một bên, ngắm nhìn bộ dạng đẹp trai của lão công nhà mình đang cuồng kiếm tiền cho cô mua túi xách đủ rồi, lúc này cô mới đến bên sô pha ngồi xuống.
Lấy điện thoại ra lén chụp lại bộ dạng Phó Lễ Hành đang làm việc, xác định không có làm lộ bí mật kinh doanh gì, mà bộ dạng này của anh cũng đủ để trở thành nam thần rồi, cô lại chọn cho anh một cái mắt kính thích hợp, lúc này mới vui vẻ đăng lên vòng bạn bè.
[Thăm ban.]
Hai chữ vô cùng đơn giản, vừa khoe ân ái lại không Low.
Phó Lễ Hành làm việc Đồng Vũ Vụ cũng không tìm anh để nói chuyện phiếm, nhưng ngồi một chỗ chơi điện thoại cũng thật nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, ra ngoài đi bộ một chút, tốt nhất để cho một số nhân viên trong công ty biết bà chủ đến đây, cô biết, trước đây có một thư ký có tâm tư trên phương diện kia với Phó Lễ Hành, trước khi kết hôn, có lần hai người bọn họ ra ngoài ăn cơm, thư ký kia còn gọi điện thoại đến, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, lúc ấy cô liền nhận ra tâm tư của thư ký kia muốn đục khoét góc tường của cô hoặc là muốn được làm tình nhân đây mà.
Cô lén lút cho người đi thăm dò, sau khi xác định suy đoán của mình là chính xác, ở lần gặp mặt sau với Phó Lễ Hành cô không dấu vết liền mách lẻo lại, một thẳng nam, sắt đá cuồng công việc như Phó Lễ Hành, trừ khi cô thư ký kia làm liều chủ động yêu cầu làm ấm giường cho anh, chứ nếu không anh nhất định sẽ không phát hiện được, quả nhiên không bao lâu, cô nghe nói thư ký kia bị sa thải.
Ai biết được hiện tại trong công ty còn ai không biết xấu hổ không biết thân biết phận nữa không chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.