Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Chương 70
Lâm Miên Miên
22/03/2023
Sau khi khiêu chiến nhiệm vụ thành công, cho dù là Đồng Vũ Vụ hay hệ thống cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy 50 vạn trong doanh thu hậu kỳ của hệ thống, Đồng Vũ Vụ nhận thức được “kiếm tiền không dễ”, vì 50 vạn này, mà trong khoảng thời gian này cô đã chết đi sống lại vài lần rồi, giao diện rút tiền hiện ra chữ “Sau một năm mới có thể hưởng thành quả lao động được.”
Nếu thật sự ly hôn, 50 vạn này cũng đủ để cô ngồi khoang hạng nhất một thời gian rồi.
Cơn ác mộng ngồi khoang phổ thông bị Tống Tương cười nhạo sẽ không đời nào xảy ra!
Đồng Vũ Vụ hỏi hệ thống: [Nhiệm vụ thứ hai khi nào mới thông báo?]
Hệ thống giống như một con lười tự động, mặc kệ là chương trình hậu kỳ hay là nói chuyện thì vẫn từ tốn thoải mái, có thể đem những người có tính tình nôn nóng bức chết.
Trầm mặc một lúc lâu, hệ thống mới trả lời cô: [Chương trình đang nâng cấp, nhiệm vụ hai một thời gian nữa mới thông báo.]
Đồng Vũ Vụ thử thăm dò hỏi: [Bao lâu nữa?]
Hệ thống: [Không biết, nếu người dùng nôn nóng, tôi có thể báo cáo lên cấp trên, nhưng cấp trên có rất nhiều khiếu nại, nên có thể nửa năm sau mới thấy được báo cáo.]
Đồng Vụ Vụ: …….ojbk!
Với tốc độ như rùa bò của hệ thống, Đồng Vũ Vụ đoán, ít nhất cũng phải sau một tuần mới thông báo nhiệm vụ. Cô cảm thấy cô phải quý trọng cuộc sống giàu có đã mất rồi có lại này thật tốt, hai ngày liên tiếp đều hẹn Lục Nhân Nhân đi chăm sóc tóc, làm spa, mấy trung tâm mua sắm nổi tiếng ở Yến Kinh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cô, thời gian thần tiên này kéo dài liên tục hai ngày, tật xấu hào phóng trên người Đồng Vụ Vụ lại tái phát.
“Mình có cảm giác đã rất lâu rồi không mua túi xách.” Đồng Vũ Vụ nằm trên giường nhỏ, tùy ý để chuyên gia thẩm mỹ mát xa lưng cho cô, cô nhắm mắt lại than phiền với Lục Nhân Nhân.
Lục Nhân Nhân cũng hài lòng nhắm lại hưởng thụ mát xa, “Mấy hôm trước không phải cậu đã mua một cái sao? Cái 10 vạn ấy.”
“Cậu không thấy là quá rẻ sao?” Đồng Vũ Vụ nhớ tới giấc mơ với Tống Tương kia, giọng điệu trào phúng, không tự chủ được mà có thành kiến, “Nói không chừng bây giờ mấy dì đều mang đi chợ rồi.”
Hai chuyên gia thẩm mỹ trong phòng thoáng dừng động tác một chút, theo bản năng nhìn nhau:…..bị xúc phạm rồi.
“Cũng được, dù sao cũng không tính là đắt.” Lục Nhân Nhân nói, “Sao vậy, cậu không thích thì sao lại mua.”
Đồng Vũ Vụ ngữ khí làm làm bộ làm tịch nói: “Chồng mình nói gần đây mình tiêu tiền rất ít.”
Lục Nhân Nhân: “…..Vậy cậu muốn như thế nào?”
Thời điểm lúc mới chơi với nhau, cô cảm thấy Đồng Vũ Vụ là một hoa khôi lạnh lùng, hiện tại chơi chung lâu rồi, cô mới biết đây là một người có tính duy ngã độc tôn.
“Cậu có đề nghị gì không, lâu rồi mình không thả lỏng.”
Lục Nhân Nhân: “Đi Nhật Bản thì sao? Trước kia mình có đi làm thẩm mỹ, bác sĩ gọi điện thoại đến nói mình tháng này qua đó tiêm thêm một mũi nữa.”
Đồng Vũ Vụ mở to mắt,: “Ý kiến hay, chúng ta đi Nhật Bản, lập tức đi luôn.”
Một phút cô cũng không muốn chờ đợi, thầm nghĩ phải mua sắm trả thù, thầm nghĩ phải mua sắm điên cuồng để hưởng thụ cuộc sống.
Đối với cô Nhật Bản có một ý nghĩa rất đặc biệt, nhất là Tokyo, khi đó cô và Phó Lễ Hành mới quen, anh ta dẫn cô đi dạo ban đêm ở Tokyo.
Một người là hào môn giàu có, một người đại tiểu thư hào môn, vừa lúc hai người vừa rảnh rỗi lại vừa có tiền, nói đi Nhật Bản là phải đi liền, mát xa xong liền trở về nhà thu dọn hành lý, xong lại chạy đến sân bay ngồi chờ chuyến bay sớm nhất.
Thời điểm Phó Lễ Hành nhận được điện thoại của Đồng Vũ Vụ, anh đang chuẩn bị tan làm về nhà.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh tung tăng vui vẻ của cô: “Lễ Hành, Nhân Nhân muốn đi tiêm thẩm mỹ, cô ấy đi một mình thì sợ nên muốn em đi cùng cô ấy đến Nhật Bản, em cũng lo lắng cho cô ấy nên đã đáp ứng đi cùng, hiện giờ đang ở sân bay, hai ngày nữa em sẽ về.”
Đang kiểm tra an ninh, Lục Nhân Nhân đứng bên cạnh cô: “?”
Phó Lễ Hành mở máy tính lên lại, “À, tiêm thẩm mỹ?”
Đó là cái gì?
“Em không có tiêm đâu.” Đồng Vũ Vụ cười tủm tỉm nói, “Lúc trước kiểm tra sức khỏe lấy máu mà em còn sợ, huống chi là tiêm lên mặt, nghĩ em cũng không dám nghĩ đến.”
“Ừ, chú ý an toàn. Anh còn có việc.”
“Được rồi, tạm biệt, anh phải nhớ ăn cơm nha, một ngày phải đúng ba bữa đó.”
Đồng Vũ Vụ hài lòng cúp điện thoại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời kia của Lục Nhân Nhân.
Lục Nhân Nhân: loại phụ nữ thích làm ra vẻ này sao không ai thay trời hành đạo đánh chết cô ấy đi? Nếu cô nhớ không lầm tháng trước Đồng Vũ Vụ cũng đi thẩm mỹ mà?
Thời điểm trợ lý Vương tiến vào văn phòng, thấy Phó Lễ Hành còn làm việc, trong lòng hiện lên nghi hoặc: Phó tổng không phải nói hôm nay tan làm sớm sao?
“Phó tổng, có chuyện cần Ngài an bài một chút.” Trợ lý Vương đứng trước bàn làm việc, cầm văn kiện trong tay, “Việc hợp tác bên Nhật Bản xảy ra một chút vấn đề, chuyện này do Cố tổng phụ trách, nhưng mà bây giờ Cố tổng đang ở Mỹ không thể phân thân được, Cố tổng nói nhờ Ngài hỗ trợ sắp xếp người khác qua đó kiểm tra.”
“Nhật Bản?” Phó Lễ Hành trầm ngâm, “Hai ngày tới tôi có hội nghị xã giao quan trọng nào không?”
Trợ lý Vương lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng kiểm tra lịch trình gần nhất, cẩn thận nhìn qua rồi trả lời: “Hai ngày tới tạm thời không có.”
Phó Lễ Hành cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ đó trong đầu. Anh nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Tôi sẽ đi, cậu đặt vé máy bay ngày mai đi.”
“Vâng, Phó tổng.”
Sau khi trợ lý Vương đi ra ngoài, Phó Lễ Hành đơn giản chỉnh sửa lại kế hoạch công việc trong máy tính mình, anh đột ngột nổi hứng muốn tăng ca.
Thời điểm Phó Lễ Hành tăng ca ở công ty, Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân đã đến Tokyo, giống như con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng mà mua sắm, cái gì cũng muốn mua cái gì cũng muốn có, ngay cả Lục Nhân Nhân cũng cảm thấy Đồng Vũ Vụ quá mức hưng phấn rồi.
Hai người trở lại khách sạn,
Trong khách sạn có nhà hàng, Đồng Vũ Vụ giống như nhà giàu mới nổi, cái gì cũng muốn loại đắc nhất.
Lục Nhân Nhân uống một ngụm rượu, nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi đối diện, tò mò hỏi: “Vũ Vụ, cậu làm sao vậy?”
Đồng Vũ Vụ đương nhiên biết hình tượng của mình trước mặt Lục Nhân Nhân đã sụp đổ, nhưng mà cũng không quan tâm, cô nhẹ giọng cười nói: “Không có gì, tâm tình đặc biệt tốt, cảm giác tiêu tiền thật thích.”
Lục Nhân Nhân lườm cô: “Đó là tiền do chồng cậu kiếm được.”
“Hôm nay mình đã tiêu 50 vạn sao?”
“Không biết, chắc là vậy đó.” Với cách mua sắm của Đồng Vũ Vụ, có vượt quá 100 vạn cô cũng không thấy ngạc nhiên.
Đồng Vũ Vu bặm môi, lông mày cong cong, sung sướng cười nói: “Tiền mình kiếm được phải tiết kiệm, xài tiền của chồng, cảm giác này thật tốt.”
Lục Nhân Nhân: “….”
Đồng Vũ Vụ cho rằng, toàn bộ tiền của mình phải để dành, xài tiền của chồng, đó mới là phương pháp quản lý tài chính mạnh mẽ và tuyệt vời nhất trên đời này.
Cô đã làm được, tự nhiên cảm thấy tự hào.
Khi Đồng Vũ Vụ đang cảm thấy tự hào không thể giải thích được, thì Phó Lễ Hành đang chăm chỉ tăng ca, nhưng mà điện thoại trên bàn làm việc cứ rung lên không ngừng trong một thời gian dài, anh cầm lên xem, đều là những tin nhắn thông báo chi tiêu từ thẻ phụ của anh.
Trước đây những loại tin nhắn này anh sẽ không xem, nhưng trong buổi tối tăng ca này anh lại mở từng tin nhắn và xem rất cẩn thận.
Cô nói cô bồi Lục tiểu thư đi tiêm, anh lại cảm thấy cô đặc biệt bay qua đó là để mua sắm thì đúng hơn?
Phó Lễ Hành không biết rằng, giờ phút này trên mặt anh đã có ý cười nhàn nhạt, anh có thể thông qua những tin nhắn này, để thấy được bộ dạng khí thế bừng bừng, oai phong lẫm liệt khi đi dạo phố của cô.
Anh tăng ca đến 10 giờ, lái xe từ công ty trở về nhà, trước khi tắm rửa, anh thuận tiện nhìn đồng hồ, 11 giờ, bên Nhật là 0 giờ, cô phải mua nhiều đồ đạc như vậy cho nên không có thời gian để gọi cho anh một cuộc điện thoại để báo bình an sao?
Khi Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân trở về khách sạn đã gần 11 giờ.
Đây là lần đầu tiên không có Phó Lễ Hành bên cạnh mà cô lại ngủ trễ như vậy.
Tâm trạng quá mức kích động, đến nỗi cô tắm xong nằm trên giường vẫn không ngủ được.
Đột nhiên nghĩ đến Phó Lễ Hành, hiện tại anh ta đang làm gì? Trong nước bây giờ chắc là 11 giờ, anh ta ngủ chưa?
Đồng Vũ Vụ ngồi trên giường, suy nghĩ, rồi chủ động gửi Wechat cho anh: [Anh ngủ chưa?]
Đợi năm phút, anh ta vẫn chưa trả lời. Cô lấy hết can đảm gọi điện thoại cho anh, thời gian Phó Lễ Hành làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, trước đây khi cô ở nhà, giờ này hoặc là đã ngủ hoặc là chuẩn bị ngủ rồi.
Giờ này gọi điện thoại thật ra cũng không thích hợp, Đồng Vũ Vụ cũng biết như thế, nhưng mà cô vẫn muốn thử một lần.
Ba năm nay, cho tới bây giờ cô cũng chưa làm gì khiến anh phải khó xử, cũng không có làm chuyện gì khiến anh mất kiên nhẫn.
Rõ ràng bọn họ là quan hệ vợ chồng, nhưng cô lại không dám đem anh trở thành một người chồng, trong khoảng thời gian này quan hệ của bọn họ đã cải thiện rất nhiều, cô cùng với đại đa số phụ nữ trên đời này đều giống nhau, trong lòng biết làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn muốn làm, để xem anh đối với cô có mất kiên nhẫn không.
Điện thoại vang lên hai ba tiếng nhưng không có ai nhận, lý trí của Đồng Vũ Vụ quay lại với hiện thực, cô lập tức buông điện thoại xuống.
Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu bắt đầu suy đoán xem: anh……chắc là đang ở nhà phải không?
Đáng tiếc mấy người chị Lưu đã quay về nhà cũ, nếu không cô có thể gọi điện thoại cho chị Lưu để hỏi thăm tin tức rồi.
Mặc dù trong lòng biết Phó Lễ Hành không có thời gian, cũng sẽ không có người khác ở bên ngoài, nhưng đêm khuya đầu óc dễ dàng bị kích động, Đồng Vũ Vụ giống như đang đóng phim, hai mặt đối lập cứ thay đổi liên tục.
Một bên thì cho rằng với thái độ làm người của Phó Lễ Hành, anh không phải là người mà vợ mình vừa mới đi, sau lưng đã đi tìm người khác được.
Một bên khác lại cảm thấy ngay cả trong thế giới tiểu thuyết, còn có chuyện tìm người thế thân cẩu huyết lại buồn nôn như vậy, thì còn cái gì không thể xảy ra nữa?
Cứ ngồi suy đoán như vậy cho đến khi điện thoại trong tay cô rung lên.
Cô nhìn màn hình hiển thị là tin nhắn mà Phó Lễ Hành gửi đến, thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Phó Lễ Hành mới từ phòng tắm đi ra, vừa lau khô tóc vừa nhìn điện thoại, liền nhìn thấy được cuộc gọi nhỡ của cô, còn có tin nhắn, nghĩ giờ này sợ cô đã ngủ rồi, nên chỉ trả lời tin nhắn: [Anh vừa tắm xong.]
Đồng Vũ Vụ nhận được tin nhắn, không hề suy nghĩ, ngón tay trắng nõn lướt nhanh trên màn hình đánh chữ: “Anh tắm ở đâu vậy?”
Tin nhắn này vừa gửi đi, cô mới ý thức được mình hỏi không đúng nha!
Cô vì sao lại hỏi vấn đề này chứ? Đàn ông chính là loại không hoảng sợ không nháy mắt khi nói dối, cô ở đây mà muốn nghe anh nói lời thật sao?
Phải cảm ơn Wechat vì có chức năng thu hồi tin nhắn trong hai phút!
Đồng Vũ Vụ thu hồi tin nhắn.
Nhưng mà Phó Lễ Hành đã nhìn thấy được, không đợi anh trả lời, di động hiển thị đối phương đã thu hồi tin nhắn, anh có chút nghi hoặc, cô vì sao lại muốn hỏi vấn đề này.
Suy nghĩ vài giây, đối với tin nhắn đã thu hồi này, anh vẫn trả lời: [Ở nhà.]
Đồng Vũ Vụ còn chưa kịp thở phào một hơi, lại nhận được một tin nhắn nữa từ anh: [Em nghĩ là anh còn có thể tắm ở đâu được?]
Nhìn thấy 50 vạn trong doanh thu hậu kỳ của hệ thống, Đồng Vũ Vụ nhận thức được “kiếm tiền không dễ”, vì 50 vạn này, mà trong khoảng thời gian này cô đã chết đi sống lại vài lần rồi, giao diện rút tiền hiện ra chữ “Sau một năm mới có thể hưởng thành quả lao động được.”
Nếu thật sự ly hôn, 50 vạn này cũng đủ để cô ngồi khoang hạng nhất một thời gian rồi.
Cơn ác mộng ngồi khoang phổ thông bị Tống Tương cười nhạo sẽ không đời nào xảy ra!
Đồng Vũ Vụ hỏi hệ thống: [Nhiệm vụ thứ hai khi nào mới thông báo?]
Hệ thống giống như một con lười tự động, mặc kệ là chương trình hậu kỳ hay là nói chuyện thì vẫn từ tốn thoải mái, có thể đem những người có tính tình nôn nóng bức chết.
Trầm mặc một lúc lâu, hệ thống mới trả lời cô: [Chương trình đang nâng cấp, nhiệm vụ hai một thời gian nữa mới thông báo.]
Đồng Vũ Vụ thử thăm dò hỏi: [Bao lâu nữa?]
Hệ thống: [Không biết, nếu người dùng nôn nóng, tôi có thể báo cáo lên cấp trên, nhưng cấp trên có rất nhiều khiếu nại, nên có thể nửa năm sau mới thấy được báo cáo.]
Đồng Vụ Vụ: …….ojbk!
Với tốc độ như rùa bò của hệ thống, Đồng Vũ Vụ đoán, ít nhất cũng phải sau một tuần mới thông báo nhiệm vụ. Cô cảm thấy cô phải quý trọng cuộc sống giàu có đã mất rồi có lại này thật tốt, hai ngày liên tiếp đều hẹn Lục Nhân Nhân đi chăm sóc tóc, làm spa, mấy trung tâm mua sắm nổi tiếng ở Yến Kinh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cô, thời gian thần tiên này kéo dài liên tục hai ngày, tật xấu hào phóng trên người Đồng Vụ Vụ lại tái phát.
“Mình có cảm giác đã rất lâu rồi không mua túi xách.” Đồng Vũ Vụ nằm trên giường nhỏ, tùy ý để chuyên gia thẩm mỹ mát xa lưng cho cô, cô nhắm mắt lại than phiền với Lục Nhân Nhân.
Lục Nhân Nhân cũng hài lòng nhắm lại hưởng thụ mát xa, “Mấy hôm trước không phải cậu đã mua một cái sao? Cái 10 vạn ấy.”
“Cậu không thấy là quá rẻ sao?” Đồng Vũ Vụ nhớ tới giấc mơ với Tống Tương kia, giọng điệu trào phúng, không tự chủ được mà có thành kiến, “Nói không chừng bây giờ mấy dì đều mang đi chợ rồi.”
Hai chuyên gia thẩm mỹ trong phòng thoáng dừng động tác một chút, theo bản năng nhìn nhau:…..bị xúc phạm rồi.
“Cũng được, dù sao cũng không tính là đắt.” Lục Nhân Nhân nói, “Sao vậy, cậu không thích thì sao lại mua.”
Đồng Vũ Vụ ngữ khí làm làm bộ làm tịch nói: “Chồng mình nói gần đây mình tiêu tiền rất ít.”
Lục Nhân Nhân: “…..Vậy cậu muốn như thế nào?”
Thời điểm lúc mới chơi với nhau, cô cảm thấy Đồng Vũ Vụ là một hoa khôi lạnh lùng, hiện tại chơi chung lâu rồi, cô mới biết đây là một người có tính duy ngã độc tôn.
“Cậu có đề nghị gì không, lâu rồi mình không thả lỏng.”
Lục Nhân Nhân: “Đi Nhật Bản thì sao? Trước kia mình có đi làm thẩm mỹ, bác sĩ gọi điện thoại đến nói mình tháng này qua đó tiêm thêm một mũi nữa.”
Đồng Vũ Vụ mở to mắt,: “Ý kiến hay, chúng ta đi Nhật Bản, lập tức đi luôn.”
Một phút cô cũng không muốn chờ đợi, thầm nghĩ phải mua sắm trả thù, thầm nghĩ phải mua sắm điên cuồng để hưởng thụ cuộc sống.
Đối với cô Nhật Bản có một ý nghĩa rất đặc biệt, nhất là Tokyo, khi đó cô và Phó Lễ Hành mới quen, anh ta dẫn cô đi dạo ban đêm ở Tokyo.
Một người là hào môn giàu có, một người đại tiểu thư hào môn, vừa lúc hai người vừa rảnh rỗi lại vừa có tiền, nói đi Nhật Bản là phải đi liền, mát xa xong liền trở về nhà thu dọn hành lý, xong lại chạy đến sân bay ngồi chờ chuyến bay sớm nhất.
Thời điểm Phó Lễ Hành nhận được điện thoại của Đồng Vũ Vụ, anh đang chuẩn bị tan làm về nhà.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh tung tăng vui vẻ của cô: “Lễ Hành, Nhân Nhân muốn đi tiêm thẩm mỹ, cô ấy đi một mình thì sợ nên muốn em đi cùng cô ấy đến Nhật Bản, em cũng lo lắng cho cô ấy nên đã đáp ứng đi cùng, hiện giờ đang ở sân bay, hai ngày nữa em sẽ về.”
Đang kiểm tra an ninh, Lục Nhân Nhân đứng bên cạnh cô: “?”
Phó Lễ Hành mở máy tính lên lại, “À, tiêm thẩm mỹ?”
Đó là cái gì?
“Em không có tiêm đâu.” Đồng Vũ Vụ cười tủm tỉm nói, “Lúc trước kiểm tra sức khỏe lấy máu mà em còn sợ, huống chi là tiêm lên mặt, nghĩ em cũng không dám nghĩ đến.”
“Ừ, chú ý an toàn. Anh còn có việc.”
“Được rồi, tạm biệt, anh phải nhớ ăn cơm nha, một ngày phải đúng ba bữa đó.”
Đồng Vũ Vụ hài lòng cúp điện thoại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời kia của Lục Nhân Nhân.
Lục Nhân Nhân: loại phụ nữ thích làm ra vẻ này sao không ai thay trời hành đạo đánh chết cô ấy đi? Nếu cô nhớ không lầm tháng trước Đồng Vũ Vụ cũng đi thẩm mỹ mà?
Thời điểm trợ lý Vương tiến vào văn phòng, thấy Phó Lễ Hành còn làm việc, trong lòng hiện lên nghi hoặc: Phó tổng không phải nói hôm nay tan làm sớm sao?
“Phó tổng, có chuyện cần Ngài an bài một chút.” Trợ lý Vương đứng trước bàn làm việc, cầm văn kiện trong tay, “Việc hợp tác bên Nhật Bản xảy ra một chút vấn đề, chuyện này do Cố tổng phụ trách, nhưng mà bây giờ Cố tổng đang ở Mỹ không thể phân thân được, Cố tổng nói nhờ Ngài hỗ trợ sắp xếp người khác qua đó kiểm tra.”
“Nhật Bản?” Phó Lễ Hành trầm ngâm, “Hai ngày tới tôi có hội nghị xã giao quan trọng nào không?”
Trợ lý Vương lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng kiểm tra lịch trình gần nhất, cẩn thận nhìn qua rồi trả lời: “Hai ngày tới tạm thời không có.”
Phó Lễ Hành cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ đó trong đầu. Anh nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Tôi sẽ đi, cậu đặt vé máy bay ngày mai đi.”
“Vâng, Phó tổng.”
Sau khi trợ lý Vương đi ra ngoài, Phó Lễ Hành đơn giản chỉnh sửa lại kế hoạch công việc trong máy tính mình, anh đột ngột nổi hứng muốn tăng ca.
Thời điểm Phó Lễ Hành tăng ca ở công ty, Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân đã đến Tokyo, giống như con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng mà mua sắm, cái gì cũng muốn mua cái gì cũng muốn có, ngay cả Lục Nhân Nhân cũng cảm thấy Đồng Vũ Vụ quá mức hưng phấn rồi.
Hai người trở lại khách sạn,
Trong khách sạn có nhà hàng, Đồng Vũ Vụ giống như nhà giàu mới nổi, cái gì cũng muốn loại đắc nhất.
Lục Nhân Nhân uống một ngụm rượu, nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi đối diện, tò mò hỏi: “Vũ Vụ, cậu làm sao vậy?”
Đồng Vũ Vụ đương nhiên biết hình tượng của mình trước mặt Lục Nhân Nhân đã sụp đổ, nhưng mà cũng không quan tâm, cô nhẹ giọng cười nói: “Không có gì, tâm tình đặc biệt tốt, cảm giác tiêu tiền thật thích.”
Lục Nhân Nhân lườm cô: “Đó là tiền do chồng cậu kiếm được.”
“Hôm nay mình đã tiêu 50 vạn sao?”
“Không biết, chắc là vậy đó.” Với cách mua sắm của Đồng Vũ Vụ, có vượt quá 100 vạn cô cũng không thấy ngạc nhiên.
Đồng Vũ Vu bặm môi, lông mày cong cong, sung sướng cười nói: “Tiền mình kiếm được phải tiết kiệm, xài tiền của chồng, cảm giác này thật tốt.”
Lục Nhân Nhân: “….”
Đồng Vũ Vụ cho rằng, toàn bộ tiền của mình phải để dành, xài tiền của chồng, đó mới là phương pháp quản lý tài chính mạnh mẽ và tuyệt vời nhất trên đời này.
Cô đã làm được, tự nhiên cảm thấy tự hào.
Khi Đồng Vũ Vụ đang cảm thấy tự hào không thể giải thích được, thì Phó Lễ Hành đang chăm chỉ tăng ca, nhưng mà điện thoại trên bàn làm việc cứ rung lên không ngừng trong một thời gian dài, anh cầm lên xem, đều là những tin nhắn thông báo chi tiêu từ thẻ phụ của anh.
Trước đây những loại tin nhắn này anh sẽ không xem, nhưng trong buổi tối tăng ca này anh lại mở từng tin nhắn và xem rất cẩn thận.
Cô nói cô bồi Lục tiểu thư đi tiêm, anh lại cảm thấy cô đặc biệt bay qua đó là để mua sắm thì đúng hơn?
Phó Lễ Hành không biết rằng, giờ phút này trên mặt anh đã có ý cười nhàn nhạt, anh có thể thông qua những tin nhắn này, để thấy được bộ dạng khí thế bừng bừng, oai phong lẫm liệt khi đi dạo phố của cô.
Anh tăng ca đến 10 giờ, lái xe từ công ty trở về nhà, trước khi tắm rửa, anh thuận tiện nhìn đồng hồ, 11 giờ, bên Nhật là 0 giờ, cô phải mua nhiều đồ đạc như vậy cho nên không có thời gian để gọi cho anh một cuộc điện thoại để báo bình an sao?
Khi Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân trở về khách sạn đã gần 11 giờ.
Đây là lần đầu tiên không có Phó Lễ Hành bên cạnh mà cô lại ngủ trễ như vậy.
Tâm trạng quá mức kích động, đến nỗi cô tắm xong nằm trên giường vẫn không ngủ được.
Đột nhiên nghĩ đến Phó Lễ Hành, hiện tại anh ta đang làm gì? Trong nước bây giờ chắc là 11 giờ, anh ta ngủ chưa?
Đồng Vũ Vụ ngồi trên giường, suy nghĩ, rồi chủ động gửi Wechat cho anh: [Anh ngủ chưa?]
Đợi năm phút, anh ta vẫn chưa trả lời. Cô lấy hết can đảm gọi điện thoại cho anh, thời gian Phó Lễ Hành làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, trước đây khi cô ở nhà, giờ này hoặc là đã ngủ hoặc là chuẩn bị ngủ rồi.
Giờ này gọi điện thoại thật ra cũng không thích hợp, Đồng Vũ Vụ cũng biết như thế, nhưng mà cô vẫn muốn thử một lần.
Ba năm nay, cho tới bây giờ cô cũng chưa làm gì khiến anh phải khó xử, cũng không có làm chuyện gì khiến anh mất kiên nhẫn.
Rõ ràng bọn họ là quan hệ vợ chồng, nhưng cô lại không dám đem anh trở thành một người chồng, trong khoảng thời gian này quan hệ của bọn họ đã cải thiện rất nhiều, cô cùng với đại đa số phụ nữ trên đời này đều giống nhau, trong lòng biết làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn muốn làm, để xem anh đối với cô có mất kiên nhẫn không.
Điện thoại vang lên hai ba tiếng nhưng không có ai nhận, lý trí của Đồng Vũ Vụ quay lại với hiện thực, cô lập tức buông điện thoại xuống.
Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu bắt đầu suy đoán xem: anh……chắc là đang ở nhà phải không?
Đáng tiếc mấy người chị Lưu đã quay về nhà cũ, nếu không cô có thể gọi điện thoại cho chị Lưu để hỏi thăm tin tức rồi.
Mặc dù trong lòng biết Phó Lễ Hành không có thời gian, cũng sẽ không có người khác ở bên ngoài, nhưng đêm khuya đầu óc dễ dàng bị kích động, Đồng Vũ Vụ giống như đang đóng phim, hai mặt đối lập cứ thay đổi liên tục.
Một bên thì cho rằng với thái độ làm người của Phó Lễ Hành, anh không phải là người mà vợ mình vừa mới đi, sau lưng đã đi tìm người khác được.
Một bên khác lại cảm thấy ngay cả trong thế giới tiểu thuyết, còn có chuyện tìm người thế thân cẩu huyết lại buồn nôn như vậy, thì còn cái gì không thể xảy ra nữa?
Cứ ngồi suy đoán như vậy cho đến khi điện thoại trong tay cô rung lên.
Cô nhìn màn hình hiển thị là tin nhắn mà Phó Lễ Hành gửi đến, thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Phó Lễ Hành mới từ phòng tắm đi ra, vừa lau khô tóc vừa nhìn điện thoại, liền nhìn thấy được cuộc gọi nhỡ của cô, còn có tin nhắn, nghĩ giờ này sợ cô đã ngủ rồi, nên chỉ trả lời tin nhắn: [Anh vừa tắm xong.]
Đồng Vũ Vụ nhận được tin nhắn, không hề suy nghĩ, ngón tay trắng nõn lướt nhanh trên màn hình đánh chữ: “Anh tắm ở đâu vậy?”
Tin nhắn này vừa gửi đi, cô mới ý thức được mình hỏi không đúng nha!
Cô vì sao lại hỏi vấn đề này chứ? Đàn ông chính là loại không hoảng sợ không nháy mắt khi nói dối, cô ở đây mà muốn nghe anh nói lời thật sao?
Phải cảm ơn Wechat vì có chức năng thu hồi tin nhắn trong hai phút!
Đồng Vũ Vụ thu hồi tin nhắn.
Nhưng mà Phó Lễ Hành đã nhìn thấy được, không đợi anh trả lời, di động hiển thị đối phương đã thu hồi tin nhắn, anh có chút nghi hoặc, cô vì sao lại muốn hỏi vấn đề này.
Suy nghĩ vài giây, đối với tin nhắn đã thu hồi này, anh vẫn trả lời: [Ở nhà.]
Đồng Vũ Vụ còn chưa kịp thở phào một hơi, lại nhận được một tin nhắn nữa từ anh: [Em nghĩ là anh còn có thể tắm ở đâu được?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.