Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Chương 90
Lâm Miên Miên
22/03/2023
Phó Lễ Hành biết nhiều ngôn ngữ hơn Đồng Vũ Vụ, nhưng anh cũng không hiểu cái này có nghĩa gì.
Cũng có thể là cô tùy tiện nhập một số chữ cái?
Anh ngẩng đầu nhìn cô đang ngồi trên ghế, trước mặt cô là một cái gương thật lớn, vì vậy, dù không ngồi đối diện cô, nhưng thông qua tấm gương, anh cũng có thể nhìn thấy cô đang nhìn anh cười rạng rỡ.
Giữa lúc đó có ánh sáng lóe lên, anh đã nghĩ ra được ý nghĩa của mật khẩu mà cô cài đặt ở mạng chia sẻ rồi.
Khi người ta không kìm lòng được thì rất khó khống chế được vẻ mặt của chính mình, anh cũng không nhìn thấy môi mình đang mở ra, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Vừa rồi anh không nghĩ đến là ghép vần lại.
Có lẽ cũng vì vậy mà Phó Lễ Hành có cảm giác “Mặc dù ngồi đây mấy tiếng đồng hồ bồi cô chăm sóc tóc cũng không khó như mình nghĩ.”
Cô rất biết cách xoa dịu tính thiếu kiên nhẫn của anh.
Đồng Vũ Vụ thật sự không biết Phó Lễ Hành nghĩ gì, cô biết đàn ông thường không thích bồi phụ nữ đi dạo phố, nhất là loại chuyện đi làm tóc mất mấy tiếng đồng hồ này, nhưng đứng ở góc độ của phụ nữ, cô không biết là nhiều giờ chính là rất dài.
Lúc này, cô không thể cảm thông cho tính thiếu kiên nhẫn của Phó Lễ Hành được.
Vừa rồi mượn chuyện mạng chia sẻ cô muốn xem thử anh có muốn mở khóa điện thoại đưa cho cô hay không.
Cô cũng không có thường xuyên kết nối mạng chia sẻ, trước đây có lần Lục Nhân Nhân muốn phát lưu lượng của cô, nên cô mới biết thao tác này, chỉ là khi cài đặt mật mã, cô đột nhiên nghĩ ra nên mới đặt mật khẩu này.
Uaifufu
Cô cũng muốn ở mạng chia sẻ trên điện thoại cô cài đặt một mật khẩu.
Cô cúi đầu thuần thục làm một loạt động tác.
fufuaiu
Chuyện Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ cùng đến Phát Sắc giống như mọc cánh mà bay đi, lan truyền trên rất nhiều diễn đàn, vì vậy lúc Đồng Vũ Vụ chăm sóc tóc xong liền nhận được tin nhắn từ chanh tinh Lục Nhân Nhân và Tống Tương.
Lục Nhân Nhân: [Chuyện tình yêu thần tiên thật sự tồn tại sao? Mình nghe mọi người nói Phó tổng bồi cậu đi làm tóc nha!]
Lục Nhân Nhân: [Cậu không biết mấy người trên diễn đàn ghen đến chết luôn đâu, được rồi, mình cũng ghen nữa, người chồng như Phó tổng cậu tìm ở đâu vậy, là nhà nước cấp sao? Vậy vì sao còn chưa tới lượt mình chứ, chẳng lẽ loại chuyện như vậy cũng phải nhìn mặt sao ô ô ô.]
Lục Nhân Nhân: [Vũ Vụ bảo bối, cậu dạy mình đi, mình sẽ trả học phí nha, năm chiếc túi Hermes được không! Nếu không đủ mình sẽ thêm nữa!]
Chanh tinh Tống Tương: [Cậu chỉ cho tôi kinh nghiệm đi! Nói tỉ mỉ cho tôi biết sau cái ngày giả say đó cậu đã làm cái gì, tôi sẽ mời cơm cậu nha.]
Tống Tương cho rằng, Đồng Vũ Vụ so với cô thì mưu kế hơn nhiều, vốn dĩ còn đắc chí chuyện Từ Duyên Thanh ném hết bút đi, nhưng mà hiện tại một chút đắc ý đó cũng đều không còn.
Phó Lễ Hành lại cùng Đồng Vũ Vụ đi chăm sóc tóc nha!
Mặc dù Từ Duyên Thanh cũng đã từng bồi cô đi, không không không, anh ta không có bồi, chỉ là vừa lúc đi ngang qua đó nên thuận tiện đón cô về nên mới xuất hiện ở Phát Sắc mà thôi, Từ Duyên Thanh không phải cố ý bồi cô nha!
Đồng Vũ Vụ: [Tôi nghĩ trong não của cậu toàn là cháo thôi jg.]
Sau đó cô liền gửi một biểu cảm cho Tống Tương, cô vui vẻ nắm tay Phó Lễ Hành ra khỏi Phát Sắc, đi đến bãi đỗ xe.
Yến Kinh tấc đất tấc vàng, ngay cả vị trí đổ xe cũng khó tìm. Cũng may là trí nhớ của Phó Lễ Hành rất tốt, xe đậu ở đâu, anh giống như một người quản gia khéo léo dẫn đường, rất nhanh đã tìm được xe.
“Ngày mai chính là sinh nhật của em rồi.” Đồng Vũ Vụ chính là kiểu người khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói không nguyện ý sinh nhật, nhưng vẻ mặt lại lộ ra vẻ kích động cùng hưng phấn, “Người khác thì em không biết, nhưng mà sau khi em qua 22 tuổi thì không muốn sinh nhật nữa, qua một năm liền già đi một tuổi.”
Không muốn sinh nhật là không có khả năng, mỗi năm cô chờ nhất chính là ngày sinh nhật, nhận quà đến mỏi cả tay.
Nhất là quà tặng của Phó phu nhân và Phó Lễ Hành, rất khó để phân ra ai xếp thứ nhất ai xếp thứ hai.
Hiện tại tình cảm của cô và Phó Lễ Hành tốt lên rất nhiều, cũng không còn lúc nào ở trước mặt cô cũng trưng ra bộ mặt nghiêm túc nữa, nghe xong lời nói ấy anh còn trêu chọc cô, dù anh hiếm khi trêu cô: “Nếu vậy thì hủy bỏ tiệc sinh nhật đi.”
Đồng Vũ Vụ dừng bước, mặc dù biết là anh đang nói giỡn, nhưng cô vẫn trợn mắt, cuối cùng dùng sức nhéo nhéo cánh tay anh, “Em không muốn là chuyện của em, nhưng mà anh không thể không cho em được nha.”
Phụ nữ chính là như vậy, em không cần thì em không cần nhưng mà anh không thể không cho em.
Phó Lễ Hành thấp giọng cười.
Thật ra ở chung với nhau ba năm, nhưng Đồng Vũ vụ rất ít khi thấy Phó Lễ Hành cười, đa phần thời gian anh đều không có biểu tình gì, cô nghe thấy tiếng anh cười cũng cong môi, mặc dù đã vào tháng 9 rồi mà thời tiết vẫn còn nóng như trước, nhưng không biết vì sao, cô lại bắt đầu thích tháng 9 rồi.
Vừa chăm sóc tóc xong, trên tóc có một mùi thơm rất dễ chịu
Cô rất thích hương cam, dễ ngửi, nhẹ nhàng mà không gắt mũi.
Lúc này cô giống như một quả cam, bị người ta dẫn đi cả người đều ngọt ngào.
Ngày 6 tháng 9 nhanh đến đi! Ngày này chính là ngày sinh nhật 25 tuổi của Đồng Vũ Vụ.
Nếu nói Cẩm Thành Hoa Đình là khách sạn lâu đời nhất của Phó thị, thì khu du lịch lâu đời nhất chính là suối nước nóng Hồ Quang Sơn Sắc.
Hồ Quang Sơn Sắc là khu du lịch suối nước nóng được cha Phó thành lập vào 20 năm trước, nơi này có diện tích rất lớn, gần đấy còn có một sân golf. Cách nội thành một khoảng cách nhất định, rời xa chốn xa hoa huyên náo, không khí cũng trở nên trong lành hơn. Hai bên là núi, cách hồ nước rất gần, mặc dù thời đại phát triển, nhưng không thể phủ nhận được, mỗi năm khi thời tiết trở lạnh, Hồ Quang Sơn Sắc chính là nơi được mọi người ở Yến Kinh thích đến nhất.
Vào tháng 9 nhưng khu du lịch vẫn chưa đông khách, hôm nay lại là sinh nhật của bà chủ, Hồ Quang Sơn Sắc cũng không còn nhận khách nữa, Đồng Vũ Vụ mời nhà thiết kế đến thiết kế nơi diễn ra bữa tiệc, khi mọi người tiến vào, giống như đang tiến vào tiên cảnh trần gian.
Phó phu nhân mời cho cô hai người thợ trang điểm và tạo mẫu, toàn bộ quá trình đều đi theo cô, lễ phục trong bữa tiệc sinh nhật của cô có khoảng bốn bộ, còn hơn là hôn lễ của người khác nữa.
Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý để thợ trang điểm trên mặt mình.
“Có chuyện gì sao?” Đồng Vũ Vụ đột nhiên lên tiếng.
Hai thợ trang điểm thoáng nhìn nhau, sau khi xác định Phó thái thái không phải đang nói chuyện với mình thì lại tiếp tục bận rộn với việc của mình.
Đồng Vũ Vụ thở phào một hơi.
Trong nội dung tiểu thuyết về sinh nhật người tình trong mộng mặc dù rất đơn giản, nhưng đối với nam nữ chính thì là một bước tiến lớn.
Trong tiểu thuyết, vào ngày sinh nhật 25 tuổi của cô, Phó Lễ Hành có công việc nên không ở bên cô được, cô vô cùng buồn bã và mất mát, mà Tần Dịch lại nhớ rõ sinh nhật của cô, nên gọi điện thoại cho cô, muốn chúc mừng sinh nhật cô, nhưng trong tiểu thuyết cô nghĩ Tần Dịch muốn chế nhạo cô đơn độc một mình, hôn nhân bất hạnh nên đã tức giận mắng chửi Tần Dịch.
Tần Dịch vô cùng thương tâm, để bụng rỗng uống rất nhiều rượu, dẫn đến bệnh đau dạ dày tái phát, nữ chính xuất hiện bên cạnh anh ta, nấu cho anh ta một bát cháo hoa. Tần Dịch đứng bên ngoài phòng bếp nhìn vào thấy cảnh Liễu Vân Khê mang tạp dề nấu cháo, liền trầm tĩnh.
Nữ chính ôn nhu xinh đẹp, khác hoàn toàn với người trong mộng ham hư vinh lại độc địa.
Lúc nhìn thấy đoạn này, trong cái đầu nhỏ của Đồng Vũ Vụ xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi
Đầu tiên, cho dù Phó Lễ Hành không ở bên cô trong ngày sinh nhật, thì cũng bởi vì chuyện rất quan trọng, cô sẽ không buồn bã và mất mát….cùng bạn bè thân thiết trong sinh nhật, không phải cũng rất tốt sao?
Sau đó, cô đã sớm đem số điện thoại của Tần Dịch cho vào danh sách đen rồi, theo lý mà nói thì cô sẽ không nhận được điện thoại của Tần Dich chứ.
Cuối cùng, không có khả năng cô sẽ mắng chửi Tần Dịch, mặc dù có nhiều lúc ở trong lòng có mắng chửi qua, nhưng những chuyện làm tổn hại đến khí chất phu nhân thì cô sẽ không làm, nhiều nhất là nhận được điện thoại của Tần Dịch cô sẽ không nói gì mà cúp điện thoại, lúc ở Mỹ cũng đâu có mắng chửi anh ta? Anh ta không đáng để cô tức giận mà mắng chửi.
“Thật ra nếu anh có việc quan trọng thì anh không cần bồi em trong ngày sinh nhật đâu, bởi vì sinh nhật được tổ chức hằng năm mà.” Đồng Vũ Vụ nói.
Nội dung của tiểu thuyết cũng tác động không nhỏ, đêm qua Phó Lễ Hành nhận được điện thoại, hình như hạng mục bên New York xảy ra vấn đề, nhìn vẻ mặt của anh chắc cũng không phải là vấn đề nhỏ, cô còn tưởng không thể nào lay chuyển được tác động mạnh mẽ của nội dung tiểu thuyết, anh cũng sẽ giống như trong tiểu thuyết cũng sẽ đi công tác, không nghĩ tới anh cho tới tận bây giờ vẫn bên cô.
Lớp trang điểm của cô rất tinh xảo, Phó Lễ Hành đứng phía sau cô, hơi hơi nghiêng người, cánh tay khoác lên vai cô, “Anh nói rồi sẽ trải qua sinh nhật cùng em.”
Đồng Vũ Vụ nghe xong lời này không hiểu sao lại rất cảm động.
Cũng không phải do anh cùng cô trải qua sinh nhật, mà hiện tại ở trong lòng anh, tâm trạng của cô so với trước kia quan trọng hơn rất nhiều.
Điều này làm cô có thêm động lực lớn, nhìn xem, nội dung tiểu thuyết không phải không thể thay đổi sao, cũng không phải không thể nghịch chuyển sao.
Nếu như nhiều năm sau, khi hai người cùng đi tản bộ, cô đột nhiên nói “Em nhớ sinh nhật năm 25 tuổi của em, anh không có cùng em trải qua.” Chỉ sợ lúc đó anh không biết phải làm sao.
Vì để tránh cho chuyện này phát sinh, cái nào có hại ít thì chọn cái đó, anh quyết định hôm nay ở lại trải qua sinh nhật cùng cô, về chuyện ở New York thì tiếp tục quan sát thêm, nếu thực sự xảy ra chuyện khẩn cấp thì buổi tối anh bay qua đó cũng chưa muộn.
Khi Đồng Vũ Vụ nắm tay Phó Lễ Hành xuất hiện ở đại sảnh, đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Hôm nay là nhân vật chính, Đồng Vũ Vụ thật sự đã làm đúng vai trò của mình khiến mọi người phải choáng ngợp.
Cô mặc một chiếc đầm dài đuôi cá, làm tôn lên chiều cao và tỉ lệ cơ thể, đứng bên cạnh Phó Lễ Hành cũng không trở thành nền, chiếc đầm này được đính kết rất cầu kỳ, nhìn thoáng qua thì có vẻ rất rẻ tiền, vì thế khi thiết kế bộ váy này Đồng Vũ Vụ đã chi một khoản tiền, theo như góc độ của người ngoài thì là một khoản tiền rất lớn. Trên thực tế thì trước ngực của bộ lễ phục này đều được đính kim cương và đá quý để tôn lên bộ lễ phục.
Dưới ánh mặt trời và ánh đèn sẽ phát sáng lấp lánh.
Lúc đầu khi yêu cầu thiết kế lễ phục, Đồng Vũ Vụ lấy chủ đề sinh nhật là mỹ nhân ngư để thiết kế.
Sau đó cô thấy trong chuyện mỹ nhân ngư không có kết cục viên mãn, sợ có điềm xấu, nên đổi lại chủ đề hiện tại là Alice, nhưng mà cô lại thích lễ phục này, không nỡ bỏ.
Từ Duyên Thanh thấy Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ đi về phía mình, vội vàng hạ giọng nói: “Cười đi, Phó tổng và vợ anh ta đang lại đây, cười đi.”
Tống Tương nhanh chóng nở nụ cười lễ phép, xoay người lại cùng Từ Duyên Thanh chào hỏi.
“Từ tổng, Từ thái thái, cảm ơn hai người hôm nay đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi.” Đồng Vũ Vụ cầm lý sâm banh trong tay, cô nghiêng đầu cười ngọt ngào với Tống Tương, “Từ thái thái, hôm nay cậu cũng rất đẹp.”
Tống Tương thẳng lưng, vuốt tóc theo bản năng, “Tôi cũng thấy như vậy.”
Tống Tương và nhóm khách mời nữ đều lén hóa thành chanh tinh, mọi người đều cho rằng với quy mô của bữa tiệc sinh nhật này thì tần suất cô thay trang phục sẽ bị giới hạn, mãi cho đến phần quan trọng nhất của bữa tiệc….cắt bánh kem….
Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đứng trước bánh sinh nhật, trợ lý đi lên sân khấu đưa cho Phó Lễ Hành một hộp trang sức màu đen.
Đến cả nhân vật chính của bữa tiệc là Đồng Vũ Vụ cũng không biết có chuyện này.
Chẳng lẽ đây là quà sinh nhật sao? Nhưng mà không phải đêm qua anh nói hai ngày sau du thuyền mới đến sao, chẳng lẽ quà sinh nhật của cô không chỉ có du thuyền?
Trong phút chốc, Đồng Vũ Vụ nín thở.
Phó Lễ Hành mở hộp trang sức, lấy ra một vương miện nạm kim cương và ngọc trai, có thể nói là tuyệt đẹp, Đồng Vũ Vụ đã từng nhìn thấy nhiều món trang sức châu báu đắt giá, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà run sợ.
Khi cô đang ngây ngốc đứng nhìn, anh đem vương niệm nhỏ đó đội lên đầu cô, động tác của anh không được thuần thục, có chút ngốc nghếch, sau khi mang xong mới phát hiện bị lệch một bên, lúc này sai lầm cũng đã làm xong, Đồng Vũ Vụ tao nhã mỉm cười.
Mọi người ở đây đều cho rằng Phó Lễ Hành đang tặng quà, những ánh mắt ghen ghét của mấy phu nhân tiểu thư đều cho rằng Phó Lễ Hành ra tay quá hào phóng, cũng lúc này không biết ai dẫn đầu vỗ tay và huýt sáo khiến cho không khí toàn hội trường trở nên sôi sục. Dưới tình huống này, Đồng Vũ Vụ nghe thấy người đàn ông đứng trước mặt cô nói: “Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.”
Cũng có thể là cô tùy tiện nhập một số chữ cái?
Anh ngẩng đầu nhìn cô đang ngồi trên ghế, trước mặt cô là một cái gương thật lớn, vì vậy, dù không ngồi đối diện cô, nhưng thông qua tấm gương, anh cũng có thể nhìn thấy cô đang nhìn anh cười rạng rỡ.
Giữa lúc đó có ánh sáng lóe lên, anh đã nghĩ ra được ý nghĩa của mật khẩu mà cô cài đặt ở mạng chia sẻ rồi.
Khi người ta không kìm lòng được thì rất khó khống chế được vẻ mặt của chính mình, anh cũng không nhìn thấy môi mình đang mở ra, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Vừa rồi anh không nghĩ đến là ghép vần lại.
Có lẽ cũng vì vậy mà Phó Lễ Hành có cảm giác “Mặc dù ngồi đây mấy tiếng đồng hồ bồi cô chăm sóc tóc cũng không khó như mình nghĩ.”
Cô rất biết cách xoa dịu tính thiếu kiên nhẫn của anh.
Đồng Vũ Vụ thật sự không biết Phó Lễ Hành nghĩ gì, cô biết đàn ông thường không thích bồi phụ nữ đi dạo phố, nhất là loại chuyện đi làm tóc mất mấy tiếng đồng hồ này, nhưng đứng ở góc độ của phụ nữ, cô không biết là nhiều giờ chính là rất dài.
Lúc này, cô không thể cảm thông cho tính thiếu kiên nhẫn của Phó Lễ Hành được.
Vừa rồi mượn chuyện mạng chia sẻ cô muốn xem thử anh có muốn mở khóa điện thoại đưa cho cô hay không.
Cô cũng không có thường xuyên kết nối mạng chia sẻ, trước đây có lần Lục Nhân Nhân muốn phát lưu lượng của cô, nên cô mới biết thao tác này, chỉ là khi cài đặt mật mã, cô đột nhiên nghĩ ra nên mới đặt mật khẩu này.
Uaifufu
Cô cũng muốn ở mạng chia sẻ trên điện thoại cô cài đặt một mật khẩu.
Cô cúi đầu thuần thục làm một loạt động tác.
fufuaiu
Chuyện Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ cùng đến Phát Sắc giống như mọc cánh mà bay đi, lan truyền trên rất nhiều diễn đàn, vì vậy lúc Đồng Vũ Vụ chăm sóc tóc xong liền nhận được tin nhắn từ chanh tinh Lục Nhân Nhân và Tống Tương.
Lục Nhân Nhân: [Chuyện tình yêu thần tiên thật sự tồn tại sao? Mình nghe mọi người nói Phó tổng bồi cậu đi làm tóc nha!]
Lục Nhân Nhân: [Cậu không biết mấy người trên diễn đàn ghen đến chết luôn đâu, được rồi, mình cũng ghen nữa, người chồng như Phó tổng cậu tìm ở đâu vậy, là nhà nước cấp sao? Vậy vì sao còn chưa tới lượt mình chứ, chẳng lẽ loại chuyện như vậy cũng phải nhìn mặt sao ô ô ô.]
Lục Nhân Nhân: [Vũ Vụ bảo bối, cậu dạy mình đi, mình sẽ trả học phí nha, năm chiếc túi Hermes được không! Nếu không đủ mình sẽ thêm nữa!]
Chanh tinh Tống Tương: [Cậu chỉ cho tôi kinh nghiệm đi! Nói tỉ mỉ cho tôi biết sau cái ngày giả say đó cậu đã làm cái gì, tôi sẽ mời cơm cậu nha.]
Tống Tương cho rằng, Đồng Vũ Vụ so với cô thì mưu kế hơn nhiều, vốn dĩ còn đắc chí chuyện Từ Duyên Thanh ném hết bút đi, nhưng mà hiện tại một chút đắc ý đó cũng đều không còn.
Phó Lễ Hành lại cùng Đồng Vũ Vụ đi chăm sóc tóc nha!
Mặc dù Từ Duyên Thanh cũng đã từng bồi cô đi, không không không, anh ta không có bồi, chỉ là vừa lúc đi ngang qua đó nên thuận tiện đón cô về nên mới xuất hiện ở Phát Sắc mà thôi, Từ Duyên Thanh không phải cố ý bồi cô nha!
Đồng Vũ Vụ: [Tôi nghĩ trong não của cậu toàn là cháo thôi jg.]
Sau đó cô liền gửi một biểu cảm cho Tống Tương, cô vui vẻ nắm tay Phó Lễ Hành ra khỏi Phát Sắc, đi đến bãi đỗ xe.
Yến Kinh tấc đất tấc vàng, ngay cả vị trí đổ xe cũng khó tìm. Cũng may là trí nhớ của Phó Lễ Hành rất tốt, xe đậu ở đâu, anh giống như một người quản gia khéo léo dẫn đường, rất nhanh đã tìm được xe.
“Ngày mai chính là sinh nhật của em rồi.” Đồng Vũ Vụ chính là kiểu người khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói không nguyện ý sinh nhật, nhưng vẻ mặt lại lộ ra vẻ kích động cùng hưng phấn, “Người khác thì em không biết, nhưng mà sau khi em qua 22 tuổi thì không muốn sinh nhật nữa, qua một năm liền già đi một tuổi.”
Không muốn sinh nhật là không có khả năng, mỗi năm cô chờ nhất chính là ngày sinh nhật, nhận quà đến mỏi cả tay.
Nhất là quà tặng của Phó phu nhân và Phó Lễ Hành, rất khó để phân ra ai xếp thứ nhất ai xếp thứ hai.
Hiện tại tình cảm của cô và Phó Lễ Hành tốt lên rất nhiều, cũng không còn lúc nào ở trước mặt cô cũng trưng ra bộ mặt nghiêm túc nữa, nghe xong lời nói ấy anh còn trêu chọc cô, dù anh hiếm khi trêu cô: “Nếu vậy thì hủy bỏ tiệc sinh nhật đi.”
Đồng Vũ Vụ dừng bước, mặc dù biết là anh đang nói giỡn, nhưng cô vẫn trợn mắt, cuối cùng dùng sức nhéo nhéo cánh tay anh, “Em không muốn là chuyện của em, nhưng mà anh không thể không cho em được nha.”
Phụ nữ chính là như vậy, em không cần thì em không cần nhưng mà anh không thể không cho em.
Phó Lễ Hành thấp giọng cười.
Thật ra ở chung với nhau ba năm, nhưng Đồng Vũ vụ rất ít khi thấy Phó Lễ Hành cười, đa phần thời gian anh đều không có biểu tình gì, cô nghe thấy tiếng anh cười cũng cong môi, mặc dù đã vào tháng 9 rồi mà thời tiết vẫn còn nóng như trước, nhưng không biết vì sao, cô lại bắt đầu thích tháng 9 rồi.
Vừa chăm sóc tóc xong, trên tóc có một mùi thơm rất dễ chịu
Cô rất thích hương cam, dễ ngửi, nhẹ nhàng mà không gắt mũi.
Lúc này cô giống như một quả cam, bị người ta dẫn đi cả người đều ngọt ngào.
Ngày 6 tháng 9 nhanh đến đi! Ngày này chính là ngày sinh nhật 25 tuổi của Đồng Vũ Vụ.
Nếu nói Cẩm Thành Hoa Đình là khách sạn lâu đời nhất của Phó thị, thì khu du lịch lâu đời nhất chính là suối nước nóng Hồ Quang Sơn Sắc.
Hồ Quang Sơn Sắc là khu du lịch suối nước nóng được cha Phó thành lập vào 20 năm trước, nơi này có diện tích rất lớn, gần đấy còn có một sân golf. Cách nội thành một khoảng cách nhất định, rời xa chốn xa hoa huyên náo, không khí cũng trở nên trong lành hơn. Hai bên là núi, cách hồ nước rất gần, mặc dù thời đại phát triển, nhưng không thể phủ nhận được, mỗi năm khi thời tiết trở lạnh, Hồ Quang Sơn Sắc chính là nơi được mọi người ở Yến Kinh thích đến nhất.
Vào tháng 9 nhưng khu du lịch vẫn chưa đông khách, hôm nay lại là sinh nhật của bà chủ, Hồ Quang Sơn Sắc cũng không còn nhận khách nữa, Đồng Vũ Vụ mời nhà thiết kế đến thiết kế nơi diễn ra bữa tiệc, khi mọi người tiến vào, giống như đang tiến vào tiên cảnh trần gian.
Phó phu nhân mời cho cô hai người thợ trang điểm và tạo mẫu, toàn bộ quá trình đều đi theo cô, lễ phục trong bữa tiệc sinh nhật của cô có khoảng bốn bộ, còn hơn là hôn lễ của người khác nữa.
Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý để thợ trang điểm trên mặt mình.
“Có chuyện gì sao?” Đồng Vũ Vụ đột nhiên lên tiếng.
Hai thợ trang điểm thoáng nhìn nhau, sau khi xác định Phó thái thái không phải đang nói chuyện với mình thì lại tiếp tục bận rộn với việc của mình.
Đồng Vũ Vụ thở phào một hơi.
Trong nội dung tiểu thuyết về sinh nhật người tình trong mộng mặc dù rất đơn giản, nhưng đối với nam nữ chính thì là một bước tiến lớn.
Trong tiểu thuyết, vào ngày sinh nhật 25 tuổi của cô, Phó Lễ Hành có công việc nên không ở bên cô được, cô vô cùng buồn bã và mất mát, mà Tần Dịch lại nhớ rõ sinh nhật của cô, nên gọi điện thoại cho cô, muốn chúc mừng sinh nhật cô, nhưng trong tiểu thuyết cô nghĩ Tần Dịch muốn chế nhạo cô đơn độc một mình, hôn nhân bất hạnh nên đã tức giận mắng chửi Tần Dịch.
Tần Dịch vô cùng thương tâm, để bụng rỗng uống rất nhiều rượu, dẫn đến bệnh đau dạ dày tái phát, nữ chính xuất hiện bên cạnh anh ta, nấu cho anh ta một bát cháo hoa. Tần Dịch đứng bên ngoài phòng bếp nhìn vào thấy cảnh Liễu Vân Khê mang tạp dề nấu cháo, liền trầm tĩnh.
Nữ chính ôn nhu xinh đẹp, khác hoàn toàn với người trong mộng ham hư vinh lại độc địa.
Lúc nhìn thấy đoạn này, trong cái đầu nhỏ của Đồng Vũ Vụ xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi
Đầu tiên, cho dù Phó Lễ Hành không ở bên cô trong ngày sinh nhật, thì cũng bởi vì chuyện rất quan trọng, cô sẽ không buồn bã và mất mát….cùng bạn bè thân thiết trong sinh nhật, không phải cũng rất tốt sao?
Sau đó, cô đã sớm đem số điện thoại của Tần Dịch cho vào danh sách đen rồi, theo lý mà nói thì cô sẽ không nhận được điện thoại của Tần Dich chứ.
Cuối cùng, không có khả năng cô sẽ mắng chửi Tần Dịch, mặc dù có nhiều lúc ở trong lòng có mắng chửi qua, nhưng những chuyện làm tổn hại đến khí chất phu nhân thì cô sẽ không làm, nhiều nhất là nhận được điện thoại của Tần Dịch cô sẽ không nói gì mà cúp điện thoại, lúc ở Mỹ cũng đâu có mắng chửi anh ta? Anh ta không đáng để cô tức giận mà mắng chửi.
“Thật ra nếu anh có việc quan trọng thì anh không cần bồi em trong ngày sinh nhật đâu, bởi vì sinh nhật được tổ chức hằng năm mà.” Đồng Vũ Vụ nói.
Nội dung của tiểu thuyết cũng tác động không nhỏ, đêm qua Phó Lễ Hành nhận được điện thoại, hình như hạng mục bên New York xảy ra vấn đề, nhìn vẻ mặt của anh chắc cũng không phải là vấn đề nhỏ, cô còn tưởng không thể nào lay chuyển được tác động mạnh mẽ của nội dung tiểu thuyết, anh cũng sẽ giống như trong tiểu thuyết cũng sẽ đi công tác, không nghĩ tới anh cho tới tận bây giờ vẫn bên cô.
Lớp trang điểm của cô rất tinh xảo, Phó Lễ Hành đứng phía sau cô, hơi hơi nghiêng người, cánh tay khoác lên vai cô, “Anh nói rồi sẽ trải qua sinh nhật cùng em.”
Đồng Vũ Vụ nghe xong lời này không hiểu sao lại rất cảm động.
Cũng không phải do anh cùng cô trải qua sinh nhật, mà hiện tại ở trong lòng anh, tâm trạng của cô so với trước kia quan trọng hơn rất nhiều.
Điều này làm cô có thêm động lực lớn, nhìn xem, nội dung tiểu thuyết không phải không thể thay đổi sao, cũng không phải không thể nghịch chuyển sao.
Nếu như nhiều năm sau, khi hai người cùng đi tản bộ, cô đột nhiên nói “Em nhớ sinh nhật năm 25 tuổi của em, anh không có cùng em trải qua.” Chỉ sợ lúc đó anh không biết phải làm sao.
Vì để tránh cho chuyện này phát sinh, cái nào có hại ít thì chọn cái đó, anh quyết định hôm nay ở lại trải qua sinh nhật cùng cô, về chuyện ở New York thì tiếp tục quan sát thêm, nếu thực sự xảy ra chuyện khẩn cấp thì buổi tối anh bay qua đó cũng chưa muộn.
Khi Đồng Vũ Vụ nắm tay Phó Lễ Hành xuất hiện ở đại sảnh, đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Hôm nay là nhân vật chính, Đồng Vũ Vụ thật sự đã làm đúng vai trò của mình khiến mọi người phải choáng ngợp.
Cô mặc một chiếc đầm dài đuôi cá, làm tôn lên chiều cao và tỉ lệ cơ thể, đứng bên cạnh Phó Lễ Hành cũng không trở thành nền, chiếc đầm này được đính kết rất cầu kỳ, nhìn thoáng qua thì có vẻ rất rẻ tiền, vì thế khi thiết kế bộ váy này Đồng Vũ Vụ đã chi một khoản tiền, theo như góc độ của người ngoài thì là một khoản tiền rất lớn. Trên thực tế thì trước ngực của bộ lễ phục này đều được đính kim cương và đá quý để tôn lên bộ lễ phục.
Dưới ánh mặt trời và ánh đèn sẽ phát sáng lấp lánh.
Lúc đầu khi yêu cầu thiết kế lễ phục, Đồng Vũ Vụ lấy chủ đề sinh nhật là mỹ nhân ngư để thiết kế.
Sau đó cô thấy trong chuyện mỹ nhân ngư không có kết cục viên mãn, sợ có điềm xấu, nên đổi lại chủ đề hiện tại là Alice, nhưng mà cô lại thích lễ phục này, không nỡ bỏ.
Từ Duyên Thanh thấy Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ đi về phía mình, vội vàng hạ giọng nói: “Cười đi, Phó tổng và vợ anh ta đang lại đây, cười đi.”
Tống Tương nhanh chóng nở nụ cười lễ phép, xoay người lại cùng Từ Duyên Thanh chào hỏi.
“Từ tổng, Từ thái thái, cảm ơn hai người hôm nay đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi.” Đồng Vũ Vụ cầm lý sâm banh trong tay, cô nghiêng đầu cười ngọt ngào với Tống Tương, “Từ thái thái, hôm nay cậu cũng rất đẹp.”
Tống Tương thẳng lưng, vuốt tóc theo bản năng, “Tôi cũng thấy như vậy.”
Tống Tương và nhóm khách mời nữ đều lén hóa thành chanh tinh, mọi người đều cho rằng với quy mô của bữa tiệc sinh nhật này thì tần suất cô thay trang phục sẽ bị giới hạn, mãi cho đến phần quan trọng nhất của bữa tiệc….cắt bánh kem….
Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đứng trước bánh sinh nhật, trợ lý đi lên sân khấu đưa cho Phó Lễ Hành một hộp trang sức màu đen.
Đến cả nhân vật chính của bữa tiệc là Đồng Vũ Vụ cũng không biết có chuyện này.
Chẳng lẽ đây là quà sinh nhật sao? Nhưng mà không phải đêm qua anh nói hai ngày sau du thuyền mới đến sao, chẳng lẽ quà sinh nhật của cô không chỉ có du thuyền?
Trong phút chốc, Đồng Vũ Vụ nín thở.
Phó Lễ Hành mở hộp trang sức, lấy ra một vương miện nạm kim cương và ngọc trai, có thể nói là tuyệt đẹp, Đồng Vũ Vụ đã từng nhìn thấy nhiều món trang sức châu báu đắt giá, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà run sợ.
Khi cô đang ngây ngốc đứng nhìn, anh đem vương niệm nhỏ đó đội lên đầu cô, động tác của anh không được thuần thục, có chút ngốc nghếch, sau khi mang xong mới phát hiện bị lệch một bên, lúc này sai lầm cũng đã làm xong, Đồng Vũ Vụ tao nhã mỉm cười.
Mọi người ở đây đều cho rằng Phó Lễ Hành đang tặng quà, những ánh mắt ghen ghét của mấy phu nhân tiểu thư đều cho rằng Phó Lễ Hành ra tay quá hào phóng, cũng lúc này không biết ai dẫn đầu vỗ tay và huýt sáo khiến cho không khí toàn hội trường trở nên sôi sục. Dưới tình huống này, Đồng Vũ Vụ nghe thấy người đàn ông đứng trước mặt cô nói: “Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.