Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Chương 96
Lâm Miên Miên
22/03/2023
Đồng Vũ Vụ vẫn luôn thông minh nhanh trí, sau khi hệ thống thông báo nhiệm vụ, cô nhanh chóng kết hợp với tình hình thực tế để rồi đưa ra một biện pháp vẹn toàn, biện pháp để không bị người khác chú ý đến cho dù một tuần kế tiếp cô phải mặc quần áo không vượt quá một ngàn đồng.
Có câu nói, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một mình khiêu chiến nhiệm vụ không có ý nghĩa gì hết, nhóm thiên kim tiểu thư mỗi ngày đều ăn mặc sang trọng, cô ngược lại phải mặc đồ giá rẻ, đối với cô mà nói không thể chấp nhận được, nhất là trong bảy ngày này nếu không thể tránh được phải ra khỏi nhà thì không cần nghi ngờ gì nữa chính là họa vô đơn chí.
Trước khi Đồng Vũ Vụ mời ba gian thương kia gia nhập, cô đã có mối quan hệ rất tốt với nhóm danh viện nổi tiếng ở Yến Kinh, lại lấy thân phận là Phó phu nhân, bọn họ cũng cho cô mặt mũi, đều hưởng ứng gia nhập vào quỹ từ thiện này.
Mấy danh viện ở Yến Kinh tồn tại trong giới này rất lâu rồi, bọn họ cũng không hề thua kém gì ba gian thương kia.
Bọn họ tao nhã lại khéo léo, có người sắp tiếp nhận công ty của gia tộc, có người thì tự gây dựng sự nghiệp tạo ra thành tích, cũng rất nổi tiếng trên thương trường, quan trọng nhất là, bọn họ trẻ tuổi lại đang độc thân.
Cô đem những người có mối quan hệ tốt trừ bỏ nhóm phú nhị đại chỉ biết ăn chơi phóng túng không làm gì kéo vào trong nhóm Wechat, nói đơn giản một chút về suy nghĩ của mình, cuối cùng tỏ vẻ nếu như bọn họ có hứng thú thì có thể tham gia hoạt động, hoàn thành nhiệm vụ có thể gia nhập vào quỹ từ thiện trở nên thành viên tiêu biểu, nhiệm vụ thất bại thì phải quyên tặng 50 vạn, tiếp tục nổ lực thêm nữa.
Lục Nhân Nhân không hổ danh là chị em tốt của Đồng Vũ Vụ, cô là người đầu tiên hưởng ứng: [Mình tham gia nha! Vũ Vụ mình muốn tham gia nha!]
Có câu nói vật họp theo loại, người cũng chia thành nhóm, Phó Lễ Hành là một cực phẩm, nhóm bạn bè tốt của anh ta cũng không thể kém cỏi được, trước đây mẹ của cô muốn cô chơi chung với Đồng Vũ Vụ, cũng không phải là muốn Đồng Vũ Vụ giới thiệu bạn trai cho cô sao, nhưng mà cô không tiện mở miệng, bây giờ Đồng Vũ Vụ đã xác nhận là có những ai gia nhập, chỉ cần nghe thấy danh sách thôi cũng đủ khiến cho một nhóm quần là áo lụa phải tâm ngứa rồi.
Bọn họ cũng hiểu được, nữ thần/ nam thần không nhất định sẽ để ý đến mình, nhưng ở chung trong một quỹ từ thiện, một năm tổ chức vài hoạt động, đến lúc đó không phải có thể nhận thức sao? Một khi nhận thức, đây chính là nhân mạch nha, đây chính là nguồn vốn ngầm nha!
Khiêu chiến nhiệm vụ thành công có thể gia nhập, khiêu chiến thất bại thì cũng chỉ quyên góp 50 vạn, coi như là quyên góp cho trẻ em bị bệnh hiếm gặp đi, đây cũng coi như là tích đức nha.
Nhất thời, nhóm nhị đại đều hưởng ứng, có nam có nữ, có người muốn gia nhập để có một chút nhân mạch, một số còn lại thì thấy có ý nghĩa nên đến góp vui.
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy những thỏa luận khí thế ngất trời trong nhóm thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói trắng ra là, loại quỹ từ thiện này không những cần những người chuyên nghiệp công bằng đứng ra tổ chức, mà còn cần những người có năng lực có nhân phẩm kêu gọi, càng cần nhất chính là những người nhãn rỗi mà có tiền.
Nếu thiếu những điều đó, thì quỹ hội này sẽ không tồn tại được lâu dài.
Khi Đồng Vũ Vụ đang cao hứng vì biện pháp vẹn toàn của cô được hưởng ứng, thì điện thoại trong tay cô vang lên, là Tống Tương gọi đến.
Vừa nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng điệu tức giận của Tống Tương nói: “Đồng Vũ Vụ, cậu có ý gì, tôi với cậu quen nhau mười mấy năm, không đúng, quen nhau 20 năm, với giao tình này của chúng ta, cậu có chuyện tốt như vậy vì sao không gọi cho tôi? Chẳng lẽ tôi không xứng để tham gia sao? Hay là cậu coi thường tôi?”
Ba câu hỏi liên tiếp, khiến Đồng Vũ Vụ cũng bị sửng sốt, sau khi cô phản ứng lại thì có chút kinh ngạc: “Cậu xác định tham gia chứ? Thua thì phải quyên góp 50 vạn nha.”
“Tôi đương nhiên là sẽ tham gia rồi, có phải là trong vòng một tuần phải mặc đồ không vượt quá 5 ngàn tệ không, cái này không phải rất đơn giản sao, tôi cảm thấy chơi cũng được nha.”
Đồng Vũ Vụ: “….Một ngàn, là một ngàn, không phải 5 ngàn, cậu đang mơ mộng ở đâu vậy hả”
Tống Tương trầm mặc.
Đồng Vũ Vụ: “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Tống Tương bị thái độ của cô làm cho kích động nói: “Một ngàn thì một ngàn, cậu xem thường ai chứ, cậu nói xem, hai chúng ta quen biết cũng 20 năm rồi, sao lại có chuyện tốt như vậy lại không nghĩ đến tôi chứ? Cậu có lương tâm hay không hả?”
Tống Tương gọi điện thoại đến, điều này là nằm ngoài dự liệu của Đồng Vũ Vụ. Nhưng mà đây là dấu hiệu tốt, ngay cả Tống Tương mà cũng nói như vậy thì đại biểu cho việc mục đích ban đầu của cô đã đạt được rồi.
Giống như Tống Tương nói, bọn cô đã quen biết nhau đã 20 năm rồi, cô rất hiểu Tống Tương, với tính cách của cô ấy khi đã quyết định thì thúc ngựa đuổi theo cũng cản không nổi, mỗi ngày mặc đồ không vượt quá một ngàn mà trong vòng một tuần, nghe thì có vẻ mới mẻ. Trên thực tế điều đó đối nhóm danh viện tiểu thư này có bao nhiêu là hà khắc, có thể hoàn thành nhiệm vụ kia thì đều là lang nhân.
Bảy ngày không ra khỏi nhà cũng không phải là không thể, nhưng những người như bọn họ đều rất khó làm được, dù sao thì một tuần ai mà không có một vài lần tụ tập chứ?
Cho dù là tiệc sinh nhật của một tiểu thư nhỏ nào đó cũng phải ăn mặc tươm tất, xinh đẹp.
Một ngàn tệ có thể mặc xinh đẹp được sao?
Cuối cùng qua một vòng tuyển chọn, những người thất bại cũng sẽ không thiếu 50 vạn tiền cược kia, còn nếu thành công thì có cả tiền và sự kiên trì, chính Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy quyết định của cô rất sáng suốt.
Cho dù Tống Tương biết là điều kiện hà khắc nhưng vẫn muốn tham gia, chứng tỏ nó rất thú vị.
Đương nhiên vào lúc này Đồng Vũ Vụ sẽ không vả vào mặt cô một cái, tùy tiện nói: “Nếu tôi không có lương tâm, cậu cũng đừng mong là tôi nhận điện thoại của cậu.”
Kết hợp với lần Tống Tương mời cô ăn cơm, chủ động gọi điện thoại cho cô, nhắn tin Wechat cho cô, Đồng Vũ Vụ đại khái có thể đoán được, Tống Tương đang muốn làm hòa với cô, mắc dù các cô cho tới bây giờ cũng không dễ chịu gì.
Vì vậy không đợi Tống Tương nói cô liền nói thêm: “Nếu như cậu muốn tham gia, cũng đừng có mà bỏ dỡ nửa chừng, tôi và Nhân Nhân có hẹn đi dạo phố mua trang phục, cậu có muốn đi cùng không?”
Mua trang phục, đương nhiên là mua trang phục cho 7 ngày khiêu chiến rồi, cũng thuận tiện đi dạo phố mua sắm luôn.
Thật ra trong lòng Tống Tương cũng có chút khó chịu.
Cô và Lục Nhân Nhân cũng không quen thân, vì sao lại kêu thêm người ngoài chứ?
Nhưng mà khó chịu thì khó chịu vậy thôi, cô cũng không nói cho Đồng Vũ Vụ biết, miễn cho lại bị nói là học sinh tiểu học nữa.
“Đi, dù sao cũng không có việc gì.”
Người như các cô cũng chưa giống với mẹ chồng phải tiếp quản nhiều chuyện, quả thật là kiểu người nhàn hạ và có tiền.
Khi ba người đi vào cửa hàng, phát hiện quần áo có giá thấp nhất cũng hơn 500 đồng.
Lục Nhân Nhân có ý nghĩ muốn rút lui.
Thấy cô mấp máy môi, Đồng Vũ Vụ hiểu cô nên liền kích thích cô: “Thật ra Nhân Nhân à, đối với chuyện hôn nhân, cũng nên nghe theo ý kiến của cha mẹ, mình cảm thấy Lưu Triết Đống kia cũng được nha, con người cũng thành thật, cha mẹ tình cảm cũng rất tốt….”
Tống Tương không hổ là yêu tinh trong lòng Đồng Vũ Vụ, cô vừa nghe thấy tên này liền cười ha ha, “Lưu Triết Đống? Cậu nói thật sao, hắn là người có nhân phẩm cao sao, còn nữa, hắn thành thật, năm ngoái hắn còn vui vẻ bên một người mẫu, thiếu chút nữa thì bị người ta ép cưới nữa không phải sao?”
Lưu Triết Đống là ứng cử viên cho vị trí con rể mà cha mẹ Lục Nhân Nhân xem trọng, đương nhiên cái mà cha Lục mẹ Lục xem trọng cũng không phải là hắn mà là gia đình của hắn.
Lục Nhân Nhân đối với chuyện này vô cùng phản cảm, mấy hôm trước cô không chỉ không đến buổi tiệc thân cận do cha mẹ sắp xếp mà còn trực tiếp bay sang Nam Cực xem chim cánh cụt, cho nên tâm trạng lúc này mới thoải mái được một chút, lúc này bị Tống Tương và Đồng Vũ Vụ thay phiên nhau công kích, cô suýt chút nữa thì tức đến mức ngất xỉu.
“Nếu các cậu không muốn đánh nhau với mình tại trung tâm thành phố này hoặc là không muốn đưa mình đến bệnh viện thì dừng chủ đề này lại đi!”
Đồng Vũ Vụ cười hì hì, kéo tay cô, “Nhân Nhân bảo bối đừng nóng giận mà, mình chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút thôi mà, ở Yến Kinh này đàn ông chưa vợ có tiền có nhan sắc có thân phận cao quý còn rất nhiều, cậu đừng vội bước vào nấm mồ hôn nhân này.”
Tống Tương yên lặng bổ sung một câu: “Cho dù có chết, cũng phải kéo một người chất lượng tốt chết chung.”
Lục Nhân Nhân vốn muốn rút lui khỏi thử thách này, lúc này cũng tỉnh táo lại, nhớ đến mục đích ban đầu của mình, không nói những lời vô nghĩa nữa, liền cùng Đồng Vũ Vụ và Tống Tương lái xe đến trung tâm thương mại khác.
Vào thời gian hành chánh, người đến trung tâm thương mại không nhiều, nhưng ba người các cô đối với trung tâm thương mại này đều rất xa lạ, sống hơn 20 năm cũng chưa từng đến trung tâm thương mại bình dân như vậy.
Ngay cả một thương hiệu xa xỉ cũng chưa gia nhập vào.
Tống Tương nghiêng đầu hỏi Đồng Vũ Vụ, giọng điệu vô cùng nghi hoặc, “Cậu nghĩ như thế nào lại nghĩ ra thử thách làm khó chính mình lại làm khó bọn tôi như vậy hả?”
Đồng Vũ Vụ cũng muốn biết vì sao hệ thống lại gây khó dễ cho cô như vậy.
“Nói xong lại rút lời thì tôi thành người gì chứ.” Đồng Vũ Vụ nghiêm túc nói, “Hơn nữa, vốn dĩ cuộc sống của chúng ta là cùng một thế hệ vô cùng xa hoa lãng phí nha, đây cũng không phải là thói quen tốt gì, làm người đôi lúc cũng phải chịu đắng cay ngọt bùi, như vậy thì mới biết được cuộc sống hiện tại của chúng ta khó khăn đến dường nào, như vậy mới có thể biết ơn được, không phải sao?”
Tống Tương: ……..Đúng là nói nhảm mà.
Ba người đi vào trung tâm thương mại rồi đi vào cửa hàng thời trang mà các cô chưa từng nghe nói qua càng chưa từng mặc qua.
Lần này đi mua sắm khiến các cô đều cảm thán ở trong lòng: đây là khó khăn của cuộc sống.
Cũng may cũng không phải là không có thu hoạch, dưới nhiều sự lựa chọn ghét bỏ, Đồng Vũ Vụ cũng chọn được quần áo ưng ý, cửa hàng này lấy phong cách thoải mái và năng động, chất lượng cũng không có vấn đề gì, cô sợ trong vòng 7 ngày sẽ không tránh khỏi có hẹn, trừ bỏ những trang phục đi chơi bên ngoài, cô còn cố ý chọn những phụ kiện cho thắt lưng cho váy liền áo, kiểu dáng cũng khá ưng ý, khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị đi mặc thử, Tống Tương và Lục Nhân Nhân vẫn chưa có hứng thú còn chuẩn bị ăn vạ, đơn thuần xem 7 ngày kế tiếp chính là độ kiếp.
Đồng Vũ Vụ vén màng che đi ra, hai người đều nhìn lên cho có lệ, ngay sau đó đều ngẩn người.
Chiếc thắt lưng và váy liền áo đều là màu đen, màu đen thuần khiết, làn da của Đồng Vũ Vụ rất trắng, mặc váy này vào, một trắng một đen, tạo thành một sự tương phản thị giác đối lập.
Cổ áo có chút thấp, váy này lại rất mảnh mai, nếu có chút mỡ bụng dưới sẽ lộ ra ngay.
Chính Tống Tương cũng phải thừa nhận rằng chiếc váy có giá 399 tệ này mặc lên người Đồng Vũ Vụ thật sự toát lên vẻ sang trọng.
Mặc dù ba người bọn họ đi mua sắm phục trang quần áo, nhưng vẫn không có hứng thú gì, dù sao cũng không có nhà hào môn nào lại nguyện ý mua sắm trên con đường này, khi các cô đi ngang qua một của hàng trong trung tâm thương mại này cũng không có lý do gì để dừng lại.
Đi ngang qua một cửa hàng nội y tình thú, Đồng Vũ Vụ cũng không phải chưa từng thấy qua nhưng mà bọn họ cảm thấy có chút thấp kém và buồn nôn.
Aida, cửa hàng này… có cảm giác như là cửa hàng bảo tàng vậy nha!
Có đồng phục của nữ sinh, có trang phục hầu gái, có cả trang phục cổ trang, cái hiếm có chính là, thiết kế rất đẹp không có thấp kém và thô tục chút nào, không có chút low.
Mặc dù Lục Nhân Nhân không có bạn trai nhưng vẫn cảm thấy quần áo này đẹp, nhưng sau khi nghĩ lại, cô liền nói: “Hai người muốn mua sao?”
Mặc dù đã có chồng nhưng da mặt vẫn rất mỏng, Tống Tương và Đồng Vũ Vụ đồng thanh nói: “Ai muốn mua loại quần áo này chứ, cậu đừng có mà bịa chuyện!”
“Không mua còn đứng ở đây làm gì chứ, đi thôi, mình cảm thấy không khí ở đây không được lưu thông.” Lục Nhân Nhân nổi tính khí của đại tiểu thư, nâng tay lên vẫy vẫy mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc này cũng gần tối, ba người cũng không có chuyện gì làm, nếu cùng nhau đi dạo phố thì cũng liền cùng nhau ăn cơm chiều, giữa trưa hôm nay Đồng Vũ Vụ nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành nói tối nay có bữa tiệc nên không trở về ăn cơm được.
Vừa ngồi xuống, Tống Tương và Đồng Nhân Nhân liền cúi đầu chơi điện thoại, Đồng Vũ Vụ thấy hai người không muốn nói chuyện, vì thế cũng lấy điện thoại ra.
Không biết Phó Lễ Hành đang làm cái gì, có thể là đang bận rộn.
Mặc dù cô cũng hay đơn phương nhắn tin cho anh, nhưng trên thực tế hai người vợ chồng bọn họ nói chuyện trên Wechat không nhiều.
Có lúc cô gửi tin nhắn cho anh, anh cũng sẽ không trả lời, mà lựa chọn gọi điện thoại cho cô, sau một thời gian, thấy giao diện nói chuyện trên Wechat với anh giống như chỉ có một mình cô nói nhảm, cô cũng không còn hứng thú nhắn tin Wechat cho anh nữa, hiện tại phần lớn hai người đều trực tiếp gọi điện thoại.
Đồng Vũ Vụ lướt Weibo xem những tiết mục điêu khắc trên cát để giải trí.
Cùng lúc đó, Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành lấy danh nghĩa dùng cơm để thảo luận việc hợp tác cho hạng mục, đương nhiên cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn có phó tổng của hai công ty, khi đang dùng cơm, điện thoại Từ Duyên Thanh rung lên thường xuyên, trên cơ bản cứ hai ba phút lại rung một lần.
Du Thế Cao liền cười nói với anh ta: “Lại là Tương Tương gửi tin nhắn à.”
Từ Duyên Thanh có chút xấu hổ đáp: “Ân.”
Vào thời gian làm việc, anh thật sự rất muốn tắt âm thanh thông báo của điện thoại, nhưng lại không chịu nổi được ủy khuất của yêu tinh nhỏ trong nhà “năm phút không trả lời tin nhắn” rồi sẽ tìm lý do để gây chuyện với anh, anh bị huyên náo không còn cách nào khác, làm sao mà dám tắt chuông điện thoại chứ, trừ khi có hội nghị quan trọng, nếu không sẽ không để ý, cũng may Tống Tương không phải là người hoàn toàn không hiểu chuyện, thời gian anh làm việc cũng rất ít khi quấy rầy.
“Hai người các cậu đã kết hôn cũng một hai năm rồi, còn nói chuyện như vậy nữa sao, cô ấy nhắn gì cho cậu vậy?”
Từ Duyên Thanh không thích nói chuyện liên quan đến anh và Tống Tương với người khác, nhưng trong phòng này cũng còn những người khác nữa, không trả lời vấn đề này là không cho Thế Cao mặt mũi, liền lời ít ý nhiều trả lời: “Không có gì, cô ấy nói một số chuyện mà thôi.”
Trong gian phòng chỉ có hai người đàn ông đã kết hôn là Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành.
Điện thoại của Từ Duyên Thanh thì rung không ngừng còn điện thoại của Phó Lễ Hành thì im lặng như kê, thật đúng là đối lập.
Ngoài mặt thì Phó Lễ Hành tỏ ra không có gì nhưng trên thực tế thì khác hoàn toàn, trong lòng anh cũng không nhịn được mà suy nghĩ: sao cô không nhắn cho anh một tin hỏi thử xem anh đang làm gì?
Thời điểm cần anh thì trước lão công sau lão công, không cần đến thì ngay cả một tin nhắn điện thoại cũng không có.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ về đến nhà là bảy giờ hơn.
Cô đem quần vừa mới mua được tùy tiện ném vào phòng thay đồ, thậm chí còn không nghĩ đến nhìn lần thứ hai, khi đang chuẩn bị vào phòng tắm, cô nhìn lướt qua phòng thay đồ của Phó Lễ Hành.
Ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại nhẹ tay nhẹ chân giống như ăn trộm đi vào.
Hôm nay vốn dĩ cô muốn mua mấy cái áo sơ mi trắng rộng rãi, đi ngang qua nhiều cửa hàng nhưng cũng không lựa được cái nào thích hợp, lúc này trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mặc áo sơ mi trắng, áo sơ mi của Phó Lễ Hành cũng không có nhiều loại.
Anh chắc cũng đến khuya mới về, nếu không, nhân lúc anh không có nhà, cô thử mặc quần áo của anh?
Xem thử đến tột cùng là mặc áo sơ mi trắng hay là mặc áo sơ mi thì đẹp hơn, hì hì.
Đồng Vũ Vụ mở tủ áo sơ mi của anh ra, tùy tiện lấy một cái rồi ướm thử lên người, cuối cùng vừa suy nghĩ có nên tìm cơ hội mặc áo sơmi trong phòng bếp hay không vừa thay quần áo.
Quần áo của cô đều rơi xuống trên thảm.
Đứng trước tấm kính cô xoay qua xoay lại, miễn cưỡng cũng có thể che được đùi, nhưng nếu đi lại thì rất khó để che.
Cô mặc áo sơ mui của Phó Lễ Hành thật sự rất đẹp nha!
Chờ sau khi cô ngắm nhìn đủ rồi chuẩn bị lấy điện thoại ra chụp vài tấm, cô đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, vẻ mặt cô hoảng sợ....
Phó, Phó Lễ Hành đã về?
Nếu anh đi vào phòng ngủ nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của anh, a a a a chỉ nghĩ đến chuyện này thôi thì ngón chân trên mặt đất của cô cũng đỏ lên rồi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cô vội vàng nhặt quần áo lên, nhanh chóng trốn vào trong ngăn tủ áo khoác mùa đông, thuận tiện đóng cửa lại luôn.
Với thói quen của Phó Lễ Hành, sau khi anh thay quần áo sẽ đi đến phòng tắm, vào lúc đó, cô sẽ lén đi ra, anh sẽ không phát hiện ra cô mặc quần áo của anh.
Có câu nói, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một mình khiêu chiến nhiệm vụ không có ý nghĩa gì hết, nhóm thiên kim tiểu thư mỗi ngày đều ăn mặc sang trọng, cô ngược lại phải mặc đồ giá rẻ, đối với cô mà nói không thể chấp nhận được, nhất là trong bảy ngày này nếu không thể tránh được phải ra khỏi nhà thì không cần nghi ngờ gì nữa chính là họa vô đơn chí.
Trước khi Đồng Vũ Vụ mời ba gian thương kia gia nhập, cô đã có mối quan hệ rất tốt với nhóm danh viện nổi tiếng ở Yến Kinh, lại lấy thân phận là Phó phu nhân, bọn họ cũng cho cô mặt mũi, đều hưởng ứng gia nhập vào quỹ từ thiện này.
Mấy danh viện ở Yến Kinh tồn tại trong giới này rất lâu rồi, bọn họ cũng không hề thua kém gì ba gian thương kia.
Bọn họ tao nhã lại khéo léo, có người sắp tiếp nhận công ty của gia tộc, có người thì tự gây dựng sự nghiệp tạo ra thành tích, cũng rất nổi tiếng trên thương trường, quan trọng nhất là, bọn họ trẻ tuổi lại đang độc thân.
Cô đem những người có mối quan hệ tốt trừ bỏ nhóm phú nhị đại chỉ biết ăn chơi phóng túng không làm gì kéo vào trong nhóm Wechat, nói đơn giản một chút về suy nghĩ của mình, cuối cùng tỏ vẻ nếu như bọn họ có hứng thú thì có thể tham gia hoạt động, hoàn thành nhiệm vụ có thể gia nhập vào quỹ từ thiện trở nên thành viên tiêu biểu, nhiệm vụ thất bại thì phải quyên tặng 50 vạn, tiếp tục nổ lực thêm nữa.
Lục Nhân Nhân không hổ danh là chị em tốt của Đồng Vũ Vụ, cô là người đầu tiên hưởng ứng: [Mình tham gia nha! Vũ Vụ mình muốn tham gia nha!]
Có câu nói vật họp theo loại, người cũng chia thành nhóm, Phó Lễ Hành là một cực phẩm, nhóm bạn bè tốt của anh ta cũng không thể kém cỏi được, trước đây mẹ của cô muốn cô chơi chung với Đồng Vũ Vụ, cũng không phải là muốn Đồng Vũ Vụ giới thiệu bạn trai cho cô sao, nhưng mà cô không tiện mở miệng, bây giờ Đồng Vũ Vụ đã xác nhận là có những ai gia nhập, chỉ cần nghe thấy danh sách thôi cũng đủ khiến cho một nhóm quần là áo lụa phải tâm ngứa rồi.
Bọn họ cũng hiểu được, nữ thần/ nam thần không nhất định sẽ để ý đến mình, nhưng ở chung trong một quỹ từ thiện, một năm tổ chức vài hoạt động, đến lúc đó không phải có thể nhận thức sao? Một khi nhận thức, đây chính là nhân mạch nha, đây chính là nguồn vốn ngầm nha!
Khiêu chiến nhiệm vụ thành công có thể gia nhập, khiêu chiến thất bại thì cũng chỉ quyên góp 50 vạn, coi như là quyên góp cho trẻ em bị bệnh hiếm gặp đi, đây cũng coi như là tích đức nha.
Nhất thời, nhóm nhị đại đều hưởng ứng, có nam có nữ, có người muốn gia nhập để có một chút nhân mạch, một số còn lại thì thấy có ý nghĩa nên đến góp vui.
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy những thỏa luận khí thế ngất trời trong nhóm thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói trắng ra là, loại quỹ từ thiện này không những cần những người chuyên nghiệp công bằng đứng ra tổ chức, mà còn cần những người có năng lực có nhân phẩm kêu gọi, càng cần nhất chính là những người nhãn rỗi mà có tiền.
Nếu thiếu những điều đó, thì quỹ hội này sẽ không tồn tại được lâu dài.
Khi Đồng Vũ Vụ đang cao hứng vì biện pháp vẹn toàn của cô được hưởng ứng, thì điện thoại trong tay cô vang lên, là Tống Tương gọi đến.
Vừa nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng điệu tức giận của Tống Tương nói: “Đồng Vũ Vụ, cậu có ý gì, tôi với cậu quen nhau mười mấy năm, không đúng, quen nhau 20 năm, với giao tình này của chúng ta, cậu có chuyện tốt như vậy vì sao không gọi cho tôi? Chẳng lẽ tôi không xứng để tham gia sao? Hay là cậu coi thường tôi?”
Ba câu hỏi liên tiếp, khiến Đồng Vũ Vụ cũng bị sửng sốt, sau khi cô phản ứng lại thì có chút kinh ngạc: “Cậu xác định tham gia chứ? Thua thì phải quyên góp 50 vạn nha.”
“Tôi đương nhiên là sẽ tham gia rồi, có phải là trong vòng một tuần phải mặc đồ không vượt quá 5 ngàn tệ không, cái này không phải rất đơn giản sao, tôi cảm thấy chơi cũng được nha.”
Đồng Vũ Vụ: “….Một ngàn, là một ngàn, không phải 5 ngàn, cậu đang mơ mộng ở đâu vậy hả”
Tống Tương trầm mặc.
Đồng Vũ Vụ: “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Tống Tương bị thái độ của cô làm cho kích động nói: “Một ngàn thì một ngàn, cậu xem thường ai chứ, cậu nói xem, hai chúng ta quen biết cũng 20 năm rồi, sao lại có chuyện tốt như vậy lại không nghĩ đến tôi chứ? Cậu có lương tâm hay không hả?”
Tống Tương gọi điện thoại đến, điều này là nằm ngoài dự liệu của Đồng Vũ Vụ. Nhưng mà đây là dấu hiệu tốt, ngay cả Tống Tương mà cũng nói như vậy thì đại biểu cho việc mục đích ban đầu của cô đã đạt được rồi.
Giống như Tống Tương nói, bọn cô đã quen biết nhau đã 20 năm rồi, cô rất hiểu Tống Tương, với tính cách của cô ấy khi đã quyết định thì thúc ngựa đuổi theo cũng cản không nổi, mỗi ngày mặc đồ không vượt quá một ngàn mà trong vòng một tuần, nghe thì có vẻ mới mẻ. Trên thực tế điều đó đối nhóm danh viện tiểu thư này có bao nhiêu là hà khắc, có thể hoàn thành nhiệm vụ kia thì đều là lang nhân.
Bảy ngày không ra khỏi nhà cũng không phải là không thể, nhưng những người như bọn họ đều rất khó làm được, dù sao thì một tuần ai mà không có một vài lần tụ tập chứ?
Cho dù là tiệc sinh nhật của một tiểu thư nhỏ nào đó cũng phải ăn mặc tươm tất, xinh đẹp.
Một ngàn tệ có thể mặc xinh đẹp được sao?
Cuối cùng qua một vòng tuyển chọn, những người thất bại cũng sẽ không thiếu 50 vạn tiền cược kia, còn nếu thành công thì có cả tiền và sự kiên trì, chính Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy quyết định của cô rất sáng suốt.
Cho dù Tống Tương biết là điều kiện hà khắc nhưng vẫn muốn tham gia, chứng tỏ nó rất thú vị.
Đương nhiên vào lúc này Đồng Vũ Vụ sẽ không vả vào mặt cô một cái, tùy tiện nói: “Nếu tôi không có lương tâm, cậu cũng đừng mong là tôi nhận điện thoại của cậu.”
Kết hợp với lần Tống Tương mời cô ăn cơm, chủ động gọi điện thoại cho cô, nhắn tin Wechat cho cô, Đồng Vũ Vụ đại khái có thể đoán được, Tống Tương đang muốn làm hòa với cô, mắc dù các cô cho tới bây giờ cũng không dễ chịu gì.
Vì vậy không đợi Tống Tương nói cô liền nói thêm: “Nếu như cậu muốn tham gia, cũng đừng có mà bỏ dỡ nửa chừng, tôi và Nhân Nhân có hẹn đi dạo phố mua trang phục, cậu có muốn đi cùng không?”
Mua trang phục, đương nhiên là mua trang phục cho 7 ngày khiêu chiến rồi, cũng thuận tiện đi dạo phố mua sắm luôn.
Thật ra trong lòng Tống Tương cũng có chút khó chịu.
Cô và Lục Nhân Nhân cũng không quen thân, vì sao lại kêu thêm người ngoài chứ?
Nhưng mà khó chịu thì khó chịu vậy thôi, cô cũng không nói cho Đồng Vũ Vụ biết, miễn cho lại bị nói là học sinh tiểu học nữa.
“Đi, dù sao cũng không có việc gì.”
Người như các cô cũng chưa giống với mẹ chồng phải tiếp quản nhiều chuyện, quả thật là kiểu người nhàn hạ và có tiền.
Khi ba người đi vào cửa hàng, phát hiện quần áo có giá thấp nhất cũng hơn 500 đồng.
Lục Nhân Nhân có ý nghĩ muốn rút lui.
Thấy cô mấp máy môi, Đồng Vũ Vụ hiểu cô nên liền kích thích cô: “Thật ra Nhân Nhân à, đối với chuyện hôn nhân, cũng nên nghe theo ý kiến của cha mẹ, mình cảm thấy Lưu Triết Đống kia cũng được nha, con người cũng thành thật, cha mẹ tình cảm cũng rất tốt….”
Tống Tương không hổ là yêu tinh trong lòng Đồng Vũ Vụ, cô vừa nghe thấy tên này liền cười ha ha, “Lưu Triết Đống? Cậu nói thật sao, hắn là người có nhân phẩm cao sao, còn nữa, hắn thành thật, năm ngoái hắn còn vui vẻ bên một người mẫu, thiếu chút nữa thì bị người ta ép cưới nữa không phải sao?”
Lưu Triết Đống là ứng cử viên cho vị trí con rể mà cha mẹ Lục Nhân Nhân xem trọng, đương nhiên cái mà cha Lục mẹ Lục xem trọng cũng không phải là hắn mà là gia đình của hắn.
Lục Nhân Nhân đối với chuyện này vô cùng phản cảm, mấy hôm trước cô không chỉ không đến buổi tiệc thân cận do cha mẹ sắp xếp mà còn trực tiếp bay sang Nam Cực xem chim cánh cụt, cho nên tâm trạng lúc này mới thoải mái được một chút, lúc này bị Tống Tương và Đồng Vũ Vụ thay phiên nhau công kích, cô suýt chút nữa thì tức đến mức ngất xỉu.
“Nếu các cậu không muốn đánh nhau với mình tại trung tâm thành phố này hoặc là không muốn đưa mình đến bệnh viện thì dừng chủ đề này lại đi!”
Đồng Vũ Vụ cười hì hì, kéo tay cô, “Nhân Nhân bảo bối đừng nóng giận mà, mình chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút thôi mà, ở Yến Kinh này đàn ông chưa vợ có tiền có nhan sắc có thân phận cao quý còn rất nhiều, cậu đừng vội bước vào nấm mồ hôn nhân này.”
Tống Tương yên lặng bổ sung một câu: “Cho dù có chết, cũng phải kéo một người chất lượng tốt chết chung.”
Lục Nhân Nhân vốn muốn rút lui khỏi thử thách này, lúc này cũng tỉnh táo lại, nhớ đến mục đích ban đầu của mình, không nói những lời vô nghĩa nữa, liền cùng Đồng Vũ Vụ và Tống Tương lái xe đến trung tâm thương mại khác.
Vào thời gian hành chánh, người đến trung tâm thương mại không nhiều, nhưng ba người các cô đối với trung tâm thương mại này đều rất xa lạ, sống hơn 20 năm cũng chưa từng đến trung tâm thương mại bình dân như vậy.
Ngay cả một thương hiệu xa xỉ cũng chưa gia nhập vào.
Tống Tương nghiêng đầu hỏi Đồng Vũ Vụ, giọng điệu vô cùng nghi hoặc, “Cậu nghĩ như thế nào lại nghĩ ra thử thách làm khó chính mình lại làm khó bọn tôi như vậy hả?”
Đồng Vũ Vụ cũng muốn biết vì sao hệ thống lại gây khó dễ cho cô như vậy.
“Nói xong lại rút lời thì tôi thành người gì chứ.” Đồng Vũ Vụ nghiêm túc nói, “Hơn nữa, vốn dĩ cuộc sống của chúng ta là cùng một thế hệ vô cùng xa hoa lãng phí nha, đây cũng không phải là thói quen tốt gì, làm người đôi lúc cũng phải chịu đắng cay ngọt bùi, như vậy thì mới biết được cuộc sống hiện tại của chúng ta khó khăn đến dường nào, như vậy mới có thể biết ơn được, không phải sao?”
Tống Tương: ……..Đúng là nói nhảm mà.
Ba người đi vào trung tâm thương mại rồi đi vào cửa hàng thời trang mà các cô chưa từng nghe nói qua càng chưa từng mặc qua.
Lần này đi mua sắm khiến các cô đều cảm thán ở trong lòng: đây là khó khăn của cuộc sống.
Cũng may cũng không phải là không có thu hoạch, dưới nhiều sự lựa chọn ghét bỏ, Đồng Vũ Vụ cũng chọn được quần áo ưng ý, cửa hàng này lấy phong cách thoải mái và năng động, chất lượng cũng không có vấn đề gì, cô sợ trong vòng 7 ngày sẽ không tránh khỏi có hẹn, trừ bỏ những trang phục đi chơi bên ngoài, cô còn cố ý chọn những phụ kiện cho thắt lưng cho váy liền áo, kiểu dáng cũng khá ưng ý, khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị đi mặc thử, Tống Tương và Lục Nhân Nhân vẫn chưa có hứng thú còn chuẩn bị ăn vạ, đơn thuần xem 7 ngày kế tiếp chính là độ kiếp.
Đồng Vũ Vụ vén màng che đi ra, hai người đều nhìn lên cho có lệ, ngay sau đó đều ngẩn người.
Chiếc thắt lưng và váy liền áo đều là màu đen, màu đen thuần khiết, làn da của Đồng Vũ Vụ rất trắng, mặc váy này vào, một trắng một đen, tạo thành một sự tương phản thị giác đối lập.
Cổ áo có chút thấp, váy này lại rất mảnh mai, nếu có chút mỡ bụng dưới sẽ lộ ra ngay.
Chính Tống Tương cũng phải thừa nhận rằng chiếc váy có giá 399 tệ này mặc lên người Đồng Vũ Vụ thật sự toát lên vẻ sang trọng.
Mặc dù ba người bọn họ đi mua sắm phục trang quần áo, nhưng vẫn không có hứng thú gì, dù sao cũng không có nhà hào môn nào lại nguyện ý mua sắm trên con đường này, khi các cô đi ngang qua một của hàng trong trung tâm thương mại này cũng không có lý do gì để dừng lại.
Đi ngang qua một cửa hàng nội y tình thú, Đồng Vũ Vụ cũng không phải chưa từng thấy qua nhưng mà bọn họ cảm thấy có chút thấp kém và buồn nôn.
Aida, cửa hàng này… có cảm giác như là cửa hàng bảo tàng vậy nha!
Có đồng phục của nữ sinh, có trang phục hầu gái, có cả trang phục cổ trang, cái hiếm có chính là, thiết kế rất đẹp không có thấp kém và thô tục chút nào, không có chút low.
Mặc dù Lục Nhân Nhân không có bạn trai nhưng vẫn cảm thấy quần áo này đẹp, nhưng sau khi nghĩ lại, cô liền nói: “Hai người muốn mua sao?”
Mặc dù đã có chồng nhưng da mặt vẫn rất mỏng, Tống Tương và Đồng Vũ Vụ đồng thanh nói: “Ai muốn mua loại quần áo này chứ, cậu đừng có mà bịa chuyện!”
“Không mua còn đứng ở đây làm gì chứ, đi thôi, mình cảm thấy không khí ở đây không được lưu thông.” Lục Nhân Nhân nổi tính khí của đại tiểu thư, nâng tay lên vẫy vẫy mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc này cũng gần tối, ba người cũng không có chuyện gì làm, nếu cùng nhau đi dạo phố thì cũng liền cùng nhau ăn cơm chiều, giữa trưa hôm nay Đồng Vũ Vụ nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành nói tối nay có bữa tiệc nên không trở về ăn cơm được.
Vừa ngồi xuống, Tống Tương và Đồng Nhân Nhân liền cúi đầu chơi điện thoại, Đồng Vũ Vụ thấy hai người không muốn nói chuyện, vì thế cũng lấy điện thoại ra.
Không biết Phó Lễ Hành đang làm cái gì, có thể là đang bận rộn.
Mặc dù cô cũng hay đơn phương nhắn tin cho anh, nhưng trên thực tế hai người vợ chồng bọn họ nói chuyện trên Wechat không nhiều.
Có lúc cô gửi tin nhắn cho anh, anh cũng sẽ không trả lời, mà lựa chọn gọi điện thoại cho cô, sau một thời gian, thấy giao diện nói chuyện trên Wechat với anh giống như chỉ có một mình cô nói nhảm, cô cũng không còn hứng thú nhắn tin Wechat cho anh nữa, hiện tại phần lớn hai người đều trực tiếp gọi điện thoại.
Đồng Vũ Vụ lướt Weibo xem những tiết mục điêu khắc trên cát để giải trí.
Cùng lúc đó, Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành lấy danh nghĩa dùng cơm để thảo luận việc hợp tác cho hạng mục, đương nhiên cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn có phó tổng của hai công ty, khi đang dùng cơm, điện thoại Từ Duyên Thanh rung lên thường xuyên, trên cơ bản cứ hai ba phút lại rung một lần.
Du Thế Cao liền cười nói với anh ta: “Lại là Tương Tương gửi tin nhắn à.”
Từ Duyên Thanh có chút xấu hổ đáp: “Ân.”
Vào thời gian làm việc, anh thật sự rất muốn tắt âm thanh thông báo của điện thoại, nhưng lại không chịu nổi được ủy khuất của yêu tinh nhỏ trong nhà “năm phút không trả lời tin nhắn” rồi sẽ tìm lý do để gây chuyện với anh, anh bị huyên náo không còn cách nào khác, làm sao mà dám tắt chuông điện thoại chứ, trừ khi có hội nghị quan trọng, nếu không sẽ không để ý, cũng may Tống Tương không phải là người hoàn toàn không hiểu chuyện, thời gian anh làm việc cũng rất ít khi quấy rầy.
“Hai người các cậu đã kết hôn cũng một hai năm rồi, còn nói chuyện như vậy nữa sao, cô ấy nhắn gì cho cậu vậy?”
Từ Duyên Thanh không thích nói chuyện liên quan đến anh và Tống Tương với người khác, nhưng trong phòng này cũng còn những người khác nữa, không trả lời vấn đề này là không cho Thế Cao mặt mũi, liền lời ít ý nhiều trả lời: “Không có gì, cô ấy nói một số chuyện mà thôi.”
Trong gian phòng chỉ có hai người đàn ông đã kết hôn là Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành.
Điện thoại của Từ Duyên Thanh thì rung không ngừng còn điện thoại của Phó Lễ Hành thì im lặng như kê, thật đúng là đối lập.
Ngoài mặt thì Phó Lễ Hành tỏ ra không có gì nhưng trên thực tế thì khác hoàn toàn, trong lòng anh cũng không nhịn được mà suy nghĩ: sao cô không nhắn cho anh một tin hỏi thử xem anh đang làm gì?
Thời điểm cần anh thì trước lão công sau lão công, không cần đến thì ngay cả một tin nhắn điện thoại cũng không có.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ về đến nhà là bảy giờ hơn.
Cô đem quần vừa mới mua được tùy tiện ném vào phòng thay đồ, thậm chí còn không nghĩ đến nhìn lần thứ hai, khi đang chuẩn bị vào phòng tắm, cô nhìn lướt qua phòng thay đồ của Phó Lễ Hành.
Ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại nhẹ tay nhẹ chân giống như ăn trộm đi vào.
Hôm nay vốn dĩ cô muốn mua mấy cái áo sơ mi trắng rộng rãi, đi ngang qua nhiều cửa hàng nhưng cũng không lựa được cái nào thích hợp, lúc này trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mặc áo sơ mi trắng, áo sơ mi của Phó Lễ Hành cũng không có nhiều loại.
Anh chắc cũng đến khuya mới về, nếu không, nhân lúc anh không có nhà, cô thử mặc quần áo của anh?
Xem thử đến tột cùng là mặc áo sơ mi trắng hay là mặc áo sơ mi thì đẹp hơn, hì hì.
Đồng Vũ Vụ mở tủ áo sơ mi của anh ra, tùy tiện lấy một cái rồi ướm thử lên người, cuối cùng vừa suy nghĩ có nên tìm cơ hội mặc áo sơmi trong phòng bếp hay không vừa thay quần áo.
Quần áo của cô đều rơi xuống trên thảm.
Đứng trước tấm kính cô xoay qua xoay lại, miễn cưỡng cũng có thể che được đùi, nhưng nếu đi lại thì rất khó để che.
Cô mặc áo sơ mui của Phó Lễ Hành thật sự rất đẹp nha!
Chờ sau khi cô ngắm nhìn đủ rồi chuẩn bị lấy điện thoại ra chụp vài tấm, cô đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, vẻ mặt cô hoảng sợ....
Phó, Phó Lễ Hành đã về?
Nếu anh đi vào phòng ngủ nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của anh, a a a a chỉ nghĩ đến chuyện này thôi thì ngón chân trên mặt đất của cô cũng đỏ lên rồi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cô vội vàng nhặt quần áo lên, nhanh chóng trốn vào trong ngăn tủ áo khoác mùa đông, thuận tiện đóng cửa lại luôn.
Với thói quen của Phó Lễ Hành, sau khi anh thay quần áo sẽ đi đến phòng tắm, vào lúc đó, cô sẽ lén đi ra, anh sẽ không phát hiện ra cô mặc quần áo của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.