Người Đàn Bà Quỷ Quyệt

Chương 37:

Sidney Sheldon

22/07/2021

Có hai người ngồi trong phòng với Edward Broderick “Đây là Tiến sĩ Crawford và ông Kaufman. David Blackwell.”

Họ trao đổi nhau lời chào hỏi. David hỏi, “Quý ông đã có cơ hội xem các bản vẽ chưa?”

Tiến sĩ Crawford đáp. “Chúng tôi dĩ nhiên đã xem rồi, ông Blackwell ạ, và xem xét rất kĩ.”

David thở một cái thật sâu. “Vậy thì sao?”

“Hình như Sở cấp bằng sáng chế của Mỹ đã cấp bằng sáng chế cho cái này rồi, phải không?”

“Đúng vậy.”

Vậy thì, ông Blackwell ạ, kẻ nào được cấp bằng sáng chế này sẽ là người giàu có vô cùng.”

David chậm rãi gật đầu, lòng tràn ngập những cảm xúc đối chọi nhau.

“Giống như tất cả những phát minh lớn – nó đơn giản đến nỗi mình phải ngạc nhiên tại sao không có người nào nghĩ ra nó sớm hơn. Cái này không thể thất bại được.”

David không biết nên phản ứng thế nào. Trước đó anh nửa hi vọng, nửa không, rằng quyết định ấy sẽ được lấy đi khỏi bàn tay anh. Nếu phát minh của Tim O’Neil là vô dụng, anh còn có cơ may thuyết phục Josephine ở lại Nam Phi. Nhưng điều O’Neil đã nói với anh là đúng. Phát minh ấy có thể thực hiện được. Bây giờ anh phải tự mình đưa ra quyết định.

Anh không nghĩ gì khác ngoài vấn đề ấy trong suốt cuộc hành trình trở về Klipdrift. Nếu anh nhận lời, như vậy có nghĩa là anh sẽ rời công ty này, để khởi sự một việc kinh doanh mới, chưa hề được thử nghiệm. Anh đang giữ một chức vụ quan trọng trong một công ty có thế lực hàng đầu trên thế giới. Anh yêu công việc làm của anh. Jamie và Margaret McGregor đều rất tốt đối với anh. Sau đó là Kate. Anh đã săn sóc cho nàng từ khi nàng mới sinh. Anh đã được trông thấy nàng lớn lên, từ một cô gái tinh nghịch, bướng bỉnh, đến một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu. Cuộc đời của nàng là một cuốn album tranh ảnh trong trí óc anh. Anh lật từng trang, và thấy Kate lúc bốn, tám, mười, mười bốn, rồi hai mươi mốt tuổi – dễ bị xúc phạm, khó đoán trước được.

Chuyến tàu vừa đến Klipdrift, David đã quyết định xong. Anh sẽ rời Công ty Hữu hạn Kruger-Brent.

Anh đi xe đến thẳng khách sạn Grad Hotel, rồi đi lên dãy buồng của gia đình Josephine. Josephine ra mở cửa cho anh.

“David!”

Anh ôm nàng trong vòng tay, hôn tíu tít, cảm thấy thân hình ấm áp của nàng áp sát vào người anh.

“Ồ, David, em nhớ anh quá. Em không muốn phải xa anh nữa.”

“Em sẽ không phải xa anh đâu,” David chậm rãi nói. Anh sẽ đi San Francisco.”

David nóng lòng chờ đợi Kate trở về từ Mỹ. Bây giờ anh đã có quyết định rồi, nên anh hăm hở khởi sự một cuộc đời mới, anh nóng lòng muốn cưới Josephine.

Lúc này, Kate đã trở về đến nhà, anh đứng trước mặt nàng và nói, “Tôi sắp sửa lấy vợ...”

Kate nghe những lời ấy qua tiếng ù ù vang dội trong tai. Nàng đột nhiên cảm thấy muốn ngất xỉu. Nàng nắm chặt lấy gờ bàn viết cho khỏi ngã. Mình muốn chết, nàng thầm nghĩ. Xin hãy để cho tôi được chết.

Nhưng không hiểu sao, do một nguồn ý chí mạnh mẽ nào đó ở bên trong, nàng cố nở một nụ cười và nói,

“Anh kể cho tôi nghe về cô ấy đi, David.” Nàng cảm thấy hãnh diện về sự bình tĩnh trong giọng nói của nàng. “Cô ấy là ai vậy?”

“Tên cô ấy là Josephine O’Neil. Cô ấy đến thăm nơi này cùng với ông bố. Tôi chắc rằng hai người sẽ là bạn thân thiết với nhau, cô Kate ạ. Cô ấy rất tốt.”

“Cô ấy chắc chắn phải như vậy, nếu anh yêu cô ta, David ạ.”

Anh do dự một lúc. “Còn có một chuyện nữa, cô Kate ạ. Tôi sẽ rời công ty này.”

Cả thế giới như đổ ập xuống người nàng. “Anh sắp sửa lấy vợ, như vậy đâu có nghĩa là anh bắt buộc phải...”

“Không phải thế. Cha của Josephine sắp khởi sự một công việc kinh doanh mới ở San Francisco. Ông ấy đang cần có tôi.”

“Vậy thì, vậy thì anh sẽ sống ở San Francisco.”

“Phải. Brad Rogers sẽ đảm trách công việc của tôi một cách dễ dàng. Rồi đây chúng ta sẽ chọn một toán nhân viên quản lý tài giỏi nhất để giúp đỡ anh ta. Cô Kate ạ, tôi… tôi không thể nói cho cô biết tôi đã đi đến quyết định ấy một cách khó khăn như thế nào.”

“Tất nhiên là khó khăn rồi, anh David ạ. Chắc hẳn anh phải yêu cô ta lắm nên mới phải làm thế. Khi nào thì tôi có thể gặp mặt cô dâu?”



David mỉm cười, trong lòng cảm thấy sung sướng vì Kate đã tiếp nhận tin này một cách vui vẻ. “Đêm nay, nếu cô có thì giờ ăn cơm với chúng tôi.”

“Có, tôi rảnh thì giờ.”

Nàng cố ngăn những giọt nước mắt cho đến khi nàng ngồi lại một mình.

Cả bốn người ăn cơm tối tại toà nhà McGregor. Ngay lúc Kate trông thấy Josephine, mặt nàng tái nhợt đi. Lạy Chúa! Không trách gì David phải lòng cô gái ấy! Nàng đẹp một cách lộng lẫy. Chỉ cần đứng trước mặt Josephine, Kate cũng đủ cảm thấy mình sao mà vụng về, xấu xí thế. Lại còn tệ hơn thế nữa. Josephine là một phụ nữ duyên dáng, hấp dẫn. Rõ ràng là cô ấy rất say mê David “Mẹ kiếp!”

Trong lúc ăn cơm, Tim O’Neil nói với Kate về công ty mới.

“Nghe có vẻ rất hấp dẫn,” Kate nói.

“Tôi nghĩ rằng nó không thể nào so sánh được với Kruger-Brent đâu, cô McGregor ạ. Chúng tôi sẽ khởi sự bằng một công ty nhỏ, nhưng dưới sự điều khiển của David, chúng tôi sẽ làm ăn khá.”

“Với sự điều khiển của David, ông không thể nào thất bại được đâu,” Kate nói.

Tối hôm ấy là cả một nỗi đau khổ khủng khiếp. Đồng thời với mối tai hoạ ấy, nàng đã mất một người mà nàng yêu và người duy nhất không thể thiếu được của công ty Kruger-Brent. Nàng cố gắng tiếp tục cuộc nói chuyện cho qua buổi tối hôm ấy, nhưng sau đó nàng không còn nhớ mình đã nói những gì. Nàng chỉ biết rằng mỗi lúc David và Josephine đưa mắt nhìn nhau, hay đụng chạm vào người nhau, nàng chỉ muốn mình chết đi cho rồi.

Trên đường trở về khách sạn, Josephine nói, “Cô ấy yêu anh đấy, David ạ.”

David mỉm cười. “Kate à? Không đâu. Chúng tôi là bạn thân của nhau, từ khi cô ấy còn được ẵm trên tay. Cô ấy mến cô lắm.”

Josephine tủm tỉm cười. Đàn ông sao mà ngây thơ thế!

Trong văn phòng của David, sáng hôm sau, Tim O’Neil và David ngồi đối diện nhau. “Tôi cần hai tháng nữa để thu xếp cho xong các công việc ở đây.” David nói, “Tôi đã nghĩ đến vấn đề tài trợ cần phải có để khởi sự công cuộc kinh doanh này. Nếu chúng ta nhờ một trong các công ty lớn tài trợ cho ta, họ sẽ nuốt chửng chúng ta và chỉ dành cho ta một phần nhỏ thôi. Nó sẽ không còn là của ta nữa. Như vậy, tôi nghĩ chúng ta nên tự mình tài trợ cho công cuộc làm ăn này. Tôi tính ra chúng ta cần tám mươi nghìn đô la để khởi sự. Tôi đã tiết kiệm được vào khoảng bốn mươi nghìn đô la. Chúng ta cần có thêm bốn mươi nghìn nữa.”

“Tôi có mười nghìn đô la.” O’Neil nói, “ngoài ra, tôi cũng có một người anh ruột có thể cho tôi vay thêm năm nghìn đô la nữa.”

“Như vậy chúng ta còn thiếu hai mươi lăm nghìn đô la.” David nói. “Chúng ta thử vay ngân hàng xem sao.”

“Chúng tôi sẽ đi San Francisco ngay bây giờ,” O’Neil nói, “rồi sẽ dàn xếp mọi thứ cho anh.”

Hai ngày sau Josephine và cha nàng lên đường về Mỹ. “Anh hãy lấy chiếc toa xe riêng của tôi để đưa họ đi Cape Town, David ạ.” Kate nói.

“Như vậy thật tốt quá, cô Kate ạ.”

Sáng hôm Josephine lên đường, David cảm thấy như một phần đời sống của anh đã bị lấy đi. Anh nóng lòng muốn gặp lại nàng ở San Francisco.

Hai tuần lễ kế tiếp được dành cho việc tìm kiếm một toán nhân viên quản lý để giúp đỡ cho Brad Rogers. Kate, David và Brad có một danh sách các ứng viên được liệt kê cẩn thận, và họ ngồi với nhau hàng giờ để thảo luận về từng người một.

“…Taylor là một kĩ thuật viên giỏi, nhưng về quản lý thì yếu…”

“Thế còn Simmons thì sao?”

“Hắn cũng tốt, nhưng chưa sẵn sàng đảm nhận công việc,” Brad nói. “Cho hắn thêm năm năm nữa.”

“Babcock thì thế nào?”

“Chọn hắn cũng được. Chúng ta hãy bàn về hắn.”

“Thế còn Peterson?”

“Chưa đủ tư cách đề làm một người của công ty. Hắn quan tâm đến bản thân hắn nhiều quá.” David nói. Cùng lúc ấy, anh cảm thấy chính anh cũng có tội vì sắp bỏ rơi Kate.

Họ tiếp tục bàn cãi về danh sách các ứng viên. Vào cuối tháng ấy, họ đã thu hẹp lại bản danh sách, chỉ còn lại bốn người để sau này làm việc với Brad. Tất cả bốn người ấy đều đang làm việc ở nước ngoài, và sẽ được gọi về để phỏng vấn. Hai cuộc phỏng vấn đầu tiên đều thành công. “Tôi hài lòng về cả hai người,” Kate nói với David và Brad.

Vào buổi sáng, khi cuộc phỏng vấn thứ ba sắp được tiến hành, David bước vào văn phòng của Kate, mặt mũi nhợt nhạt, “Chỗ làm của tôi vẫn chưa bị mất chứ?”

Kate nhìn nét mặt của anh, rồi đứng dậy, tỏ vẻ hoảng sợ, “Có chuyện gì vậy, David?”



“Tôi… tôi...” Anh ngồi sụp xuống ghế, “Vừa có chuyện xảy ra.”

Kate đã ra khỏi bàn viết. Nàng đến bên cạnh David nói, “Anh nói cho tôi biết đi!”

“Tôi vừa nhận được thư của Tim O’Neil. Ông ấy bán cả công việc kinh doanh ấy rồi.”

“Như thế nghĩa là thế nào?”

“Đúng như tôi vừa nói đấy. Ông ta đã nhận hai trăm nghìn đô la và tiền bản quyền phát minh của ông ta, theo đề nghị của công ty thịt hộp “Ba Ngôi Sao” ở Chicago.” David nói với giọng chua chát. “Công ty ấy muốn thuê tôi làm quản lý cho họ. Ông ấy lấy làm tiếc vì đã gây bất tiện cho tôi, nhưng ông không thể từ chối số tiền ấy được.”

Kate nhìn David chăm chú. “Thế còn Josephine? Cô ấy nói thế nào? Chắc hẳn cô ấy giận ông bố lắm.”

“Tôi cũng có cả thư của cô ấy nữa. Chúng tôi chỉ sẽ cưới nhau khi nào tôi đến San Francisco.”

“Thế anh sẽ không đi sao?”

“Cố nhiên là tôi sẽ không đi!” David nói với vẻ giận dữ. “Trước kia, tôi đã đưa ra đề nghị. Tôi có thể xây dựng một công ty lớn. Nhưng họ quá vội vã để có được số tiền khốn kiếp ấy.”

“David ạ, anh không được công bằng khi anh dùng chữ “họ” trong câu nói ấy. Chỉ vì…”

“Cái ông O’Neil ấy không bao giờ thoả thuận như vậy nếu không được sự tán thành của Josephine.”

“Tôi… tôi không hiểu anh muốn nói gì, David ạ.”

“Chẳng có gì để nói cả. Chỉ có điều là tôi đã phạm phải một sai lầm lớn lao nhất trong đời tôi.”

Kate đi đến bàn viết, nhặt bản danh sách ứng viên lên. Chậm rãi, nàng bắt đầu xé toạc tờ giấy.

Sáu tháng đã trôi qua từ ngày David nhận được lá thư của Tim O’Neil. Trong thời gian ấy, Kate và David tiếp tục làm việc sát cánh nhau, cùng đi nơi này nơi kia với nhau, và có nhiều thì giờ ngồi riêng với nhau. Kate cố làm mọi cách để cho David được vui. Nàng chưng diện vì chàng, dự tính thực hiện những gì chàng vui thích, và nhiều khi vượt ra ngoài thông lệ của nàng để làm cuộc sống của chàng được hạnh phúc tối đa. Nhưng, theo như nàng nhận xét, tất cả đều không có kết quả nào cả. Cuối cùng, nàng đâm ra mất kiên nhẫn.

Nàng và David cùng đi Rio de Janeiro để kiểm tra một mỏ mới tìm được. Hai người vừa ăn cơm xong ở khách sạn và đang ngồi trong phòng của Kate, xem xét các con số vào lúc đêm đã khuya. Kate đã thay quần áo, mặc chiếc kimono và đi dép vải. Khi làm xong công việc, David vươn vai và nói, “Làm như thế là đủ cho tối nay rồi. Bây giờ chắc tôi phải đi ngủ.”

Kate điềm tĩnh nói, “Đã đến lúc anh thoát khỏi sự đau buồn rồi đấy chứ, David?”

David nhìn nàng, ngạc nhiên. “Đau buồn gì?”

“Về chuyện Josephine ấy.”

“Cô ấy ra khỏi cuộc đời của tôi rồi.”

“Vậy anh phải hành động để chứng tỏ điều ấy chứ.”

“Thế cô bảo tôi làm thế nào, Kate?” David hỏi cộc lốc.

Kate cảm thấy giận. Nàng giận vì David đã mù quáng không thấy gì cả, và đã phí phạm biết bao thì giờ. “Để tôi bảo anh phải làm thế nào – hãy hôn tôi đi.”

“Sao?”

“Mẹ kiếp, David! Tôi là bà chủ của anh, đồ con khỉ!” Nàng tiến lại, sát bên David. “Hôn tôi đi…” Rồi nàng áp sát môi nàng vào môi David, choàng cánh tay quanh người chàng. Nàng cảm thấy chàng hơi cưỡng lại, định lùi lại. Nhưng rồi, chậm rãi hai cánh tay chàng ôm chặt lấy thân hình nàng. Chàng vừa hôn nàng vừa kêu lên, “Kate…”

Nàng thì thầm sát vào môi chàng. “Em nghĩ rằng anh sẽ chẳng bao giờ yêu cầu…”

Hai người cưới nhau sáu tuần lễ sau đó. Đó là một lễ cưới lớn nhất mà thị trấn Klipdrift chưa từng bao giờ thấy và sẽ không bao giờ được thấy. Buổi lễ được tổ chức tại nhà thờ lớn nhất và sau đó là một buổi tiếp tân ở đại sảnh của thị trấn, mời tất cả mọi người. Có hàng núi thức ăn, không biết bao nhiêu thùng bia, uýtxki, và sâm banh. Các nhạc sĩ chơi nhạc và tiệc tùng linh đình kéo dài cho đến lúc bình minh. Khi mặt trời lên, Kate và David lẻn ra về.

“Em phải về nhà, xếp đặt đồ đạc,” Kate nói. “Đến đón em trong vòng một giờ nữa.”

Vào lúc trời còn tờ mờ sáng. Kate đi vào ngôi nhà đồ sộ một mình, bước lên phòng ngủ, nàng đi đến một bức tranh trên tường, ấn mạnh trên chiếc khung. Bức tranh mở ra phía sau, để lộ ra một tủ sắt gắn vào tường. Nàng mở tủ sắt, lấy ra một bản hợp đồng. Đó là hợp đồng mua lại công ty thịt hộp “Ba Ngôi Sao” ở Chicago. Bên cạnh đó là một hợp đồng khác của công ty “Ba Ngôi Sao” mua lại quyền phát minh máy làm đông lạnh của O’Neil với giá hai trăm nghìn đô la. Kate do dự một lát, rồi bỏ các giấy tờ lại trong tủ sắt, khoá lại. Bây giờ David đã thuộc về nàng rồi. Anh vẫn luôn luôn thuộc về nàng. Và thuộc về Công ty Hữu hạn Kruger-Brent. Cùng chung sức với nhau, hai người sẽ xây dựng nó trở thành một công ty lớn nhất, có quyền lực nhất thế giới.

Đúng như Jamie và Margaret McGregor trước đây vẫn hằng mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đàn Bà Quỷ Quyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook