Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa
Chương 33
Nhĩ Đông Thỏ Tử
18/10/2018
Editor: Thoa Xù
Giữa trưa hè, từng cơn sóng nhiệt cuồn cuộn, sau lưng là cảnh sắc tươi đẹp, hắt bóng xuống, những đóm sáng ấm áp loang lổ, đằng sau gốc cây là hai con người đang quấn quýt triền miên.
Lâm Lục Kiêu ấn Nam Sơ vào thân cây, cúi đầu hôn cô, môi lưỡi dây dưa, Nam Sơ khẽ than mấy tiếng trầm thấp, hé miệng, đẩy anh ra, "Thở không kịp nữa rồi này......"
Lâm Lục Kiêu khẽ cười bên tai cô, nhẹ nhàng thở: "Thể lực của em...... Hôn em một cái thì đã không thở nổi rồi à, trước đó còn diễu võ dương oai là muốn tìm cái chết hử?"
Nam Sơ vùi vào vai anh, nhéo một cái ngay cơ ngực anh, đầu Lâm Lục Kiêu vùi vào cổ cô, rên lên một tiếng, cắn tai cô: "Nhẹ chút không được à?"
Nam Sơ rục rịch trong ngực anh, khẽ nói: "Thể lực của tham mưu Hứa được đó, hay là anh tìm cô ấy đi?"
Lâm Lục Kiêu cười xấu xa nói mấy câu bên tai cô.
Nam Sơ nghe xong, mặt không đỏ tim không đập, không biến sắc, cười cười với anh, tay đã chụp lấy thắt lưng của quân đội bên hông anh.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc mắt nhìn, ngược lại hết sức thản nhiên, đuôi mắt nhếch lên cười, "Em có buông ra không đây, -- đây chính là khóa quân đội đó, lần trước đó là do em dẫm cứt chó thôi --"
Theo sau là một tiếng "lạch cạch", thắt lưng bị nới lỏng, quần lính lỏng lẻo, dây lưng bung ra, giắt trước bụng, giống như con rắn đang thè lưỡi, đang diễu võ dương oai với anh đấy.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu xem xét: mẹ nó.
Nam Sơ vỗ vỗ tay, dựa vào thân cây, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, "Em tập thật lâu rồi đấy, khóa cài quân đội thật đúng là không tốt chút nào --"
Cô nhóc chết tiệt.
Vừa định lôi cô ra huấn luyện một trận, phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân, Lâm Lục Kiêu lườm một cái, kéo Nam Sơ qua, xốc lên ném vào sau lùm cây, còn anh thì xoay người nhảy vào, trực tiếp đè thân hình rắn chắc lên người Nam Sơ.
Cô nàng bị anh đè phía dưới không nhúc nhích, nháy mắt mấy cái, lặng lẽ nói: "Là ai?"
Anh thở dài một tiếng, ngón tay đạo đắp trước mặt Nam Sơ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng noãn của cô.
Nam Sơ nằm trên cỏ, sau lưng anh là ánh mặt trời, ánh sáng vàng hắt vào, chiếu lên bóng dáng người đàn ông hiếm khi dịu dàng đang ở trên người mình, lần này, thật là xuyên tim.
Nam Sơ ôm cổ anh, ngẩng mặt tiến lên, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cắn liếm, hai mắt nhắm lại, rất là hưởng thụ, Lâm Lục Kiêu vừa lắng nghe tiếng bước chân bên tai, vừa hôn cô, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật, luồn vào từ dưới vạt áo cô......
Nam Sơ cố nén không phát ra tiếng.
Dần dần, hơi thở của hai người từ từ nặng nề......
Hơi nhịn không được, than nhẹ ra tiếng, Lâm Lục Kiêu dừng lại, chống đất, cười xấu xa với cô, hơn nữa còn là kiểu cười mang ý xấu xa hư hỏng.
Nam Sơ dùng chân đẩy hàng của anh, Lâm Lục Kiêu trực tiếp đè cô lại, lập tức hôn lên môi cô, hai người náo loạn trong lùm cây, giọng nói ở bên ngoài vẫn chưa chịu ngừng.
"Không bị người ta nhìn thấy chứ?"
"Tất cả mọi người ngủ rồi, Nam Sơ không có ở ký túc xá, không biết đi đâu rồi?"
Là Từ Á và Mục Trạch.
Mục Trạch kéo cô nàng, "Đi, anh biết một chỗ, không có ai."
Từ Á thẹn thùng đi theo sau.
Nhưng mà chính là gò đất phía sau rừng cây nhỏ, bên cạnh có bụi cây che lại.
Trong chốc lát, chỉ nghe thấy mấy tiếng rầm rì, hơi thở trầm đục và gấp gáp......
Nam Sơ nhìn lại Lâm Lục Kiêu, đôi mắt thật sâu nhìn anh, hình như thân dưới có cái gì đó chọc vào cô, theo bản năng rụt người một cái, Lâm Lục Kiêu đè cô lại, khẽ nói: "Anh không động vào em, đừng sợ."
"Anh cứng rồi."
Người đàn ông nằm trên người cô, trầm giọng ừ một tiếng, "Em chậm rãi lại cho anh, đừng động."
Nam Sơ ngửa đầu nhìn anh, trái cổ đàn ông nhô ra, lăn lên lăn xuống, trong nháy mắt không hề suy nghĩ, nhắm mắt ngửa đầu ngậm lấy điểm nhô ra đó, mút khẽ, dùng đầu lưỡi quẹt nhè nhẹ.
Cảm xúc mềm mại chạm vào, Lâm Lục Kiêu giống như bị người ta dùng lông ngỗng nhẹ nhàng quét một cái, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Trong nháy mắt, đầu óc ầm ầm nổ tung, đôi tay giữ chặt bả vai Nam Sơ nhấn trở lại trên đất, hạ thấp giọng rống: "Em nha đừng tự tìm chết."
Nam Sơ nằm trên cỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, ánh mắt đảo vòng, hết sức bình tĩnh nói: "Làm đi."
Lâm Lục Kiêu người này lại thô, con mẹ nó anh có cầm thú cũng không thể ôm con người ta làm ở chỗ này, người này sao lại thế chứ?
"Làm cái rắm!"
Cô nhóc long lanh: "Ở đây đi, làm đi, em muốn."
Lâm Lục Kiêu phun ra hai chữ: "Kìm nén!"
"......"
Phía bên kia đã chuẩn bị rời đi, Lâm Lục Kiêu thở ra một hơi, đứng lên, kéo người đi ra.
Nam Sơ phủi phủi rơm rạ trên người, "Mười phút là xong chuyện."
Lâm Lục Kiêu nhếch khóe miệng lắc đầu, "Không tệ, với cơ thể thằng nhóc đó đừng yêu cầu quá cao."
Nam Sơ ý vị sâu xa liếc anh nói, "Anh thì sao?"
Lâm Lục Kiêu cười xấu xa, một tay ôm lấy eo của cô, một tay nắm cằm của cô, đẩy đẩy lên, ý tứ cảnh cáo: "Làm cho em khóc ròng, có tin hay không?"
Nam Sơ hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường, cố ý khích anh: "Anh đừng có sớm xả ống đó, anh là một người đẹp rất bắt mắt." Nói xong, đẩy anh ra, đi ra khỏi rừng cây.
Xinh đẹp nhất = Ra sớm? (*) thật ra mình nghĩ chỗ này Nam Sơ chơi chữ gì thì phải.
Lâm Lục Kiêu chống nạnh đứng tại chỗ, cắn cắn môi dưới, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cúi đầu, khịt mũi cười lạnh.
Chờ đó.
......
Chương trình quay đang tiến vào giai đoạn cuối, toàn bộ huấn luyện trước mắt cũng là vì một trận tranh tài cuối cùng.
Hạng mục tranh tài được chỉ thị xuống, Lâm Lục Kiêu nhận được tài liệu, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, đang dựa vào ghế nghiên cứu, Hứa Uẩn vừa khéo đi vào, Lâm Lục Kiêu lơ đãng ngẩng đầu quét mắt một vòng, có hơi lúng túng, gãi gãi lông mày, lấy chân xuống, chỉ vào cái ghế trước bàn, "Ngồi đi."
Hứa Uẩn ngồi xuống không nói tiếng nào.
Lâm Lục Kiêu chỉ vào tài liệu, "Đây là cô nghĩ ra à?"
Hứa Uẩn gật đầu, hình như cũng không muốn nói chuyện với anh chút nào.
Người này không có cách nào kết nối mà, Lâm Lục Kiêu bị tổn thương đầu óc, "Tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi."
Hứa Uẩn: "Đúng, do tôi viết."
Lâm Lục Kiêu: "Cô sửa đổi lại một chút, cái này không được, tôi không đồng ý."
Hứa Uẩn hừ lạnh, cảm thấy buồn cười, "Vì sao anh không đồng ý vậy, bên trên đều đồng ý, anh bảo tôi đổi thì lập tức đổi sao? Kiếm chuyện!"
Lâm Lục Kiêu nghiêm nghị, "Thảo luận cho ra thảo luận, tôi không mang theo cảm xúc, nếu cô thật sự không ưa tôi, hãy nói với lãnh đạo đi, xin thuyên chuyển về, chứ cứ đâm chọc như vậy có làm việc được hay không?"
Mặc dù vẫn luôn hiểu, tên Lâm Lục Kiêu này cứ như vậy, có gì nói đó, Hứa Uẩn ít nhiều gì cũng cảm thấy có hơi uất ức, dù sao thì mình cũng xem như là vào đội vì anh, vậy mà người này còn không cảm kích, từ chối lời tỏ tình của cô trước mặt mọi người không nói đi, còn không vừa mắt công việc của cô, lần này, mắt bắt đầu ánh nước rồi, lại giương mắt, hai mắt lưng tròng, "Không phải là tôi không ưa anh, là anh không ưa tôi đó, nhìn tôi không vừa mắt như vậy, vậy được, tôi xin chuyển về, chuyện còn lại tự anh đi nói với Mạnh Xử đi."
"Hứa Uẩn, có phải cô hiểu lầm cái gì rồi không?"
Hứa Uẩn bĩu môi, "Không có hiểu lầm, không phải chính là anh nhìn tôi không vừa mắt, liên quan đến tài liệu của tôi thì đều bới móc? Tôi thích anh thì sai sao? Anh cần phải đuổi người ra khỏi đội mới được sao?"
Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay, dựa người ra sau, nhíu mày nói: "Hai chuyện này có liên quan hả? Đơn giản là tôi không hài lòng với tài liệu của cô thôi, cuộc thi này là cô thiết lập nguyên tắc hả? Để cho ba cô gái mô phỏng hiện trường vụ cháy? Cô cảm thấy điều này có thể sao? Ngay cả súng nước họ cũng không gánh được."
Hứa Uẩn: "Đây không phải là ý của tôi, đây là ý của nhóm chương trình, người ta nhất định muốn quay như vậy, tôi đâu có cách gì? Tôi đã tính toán hệ số an toàn lớn nhất, có thể có vấn đề gì chứ. Mạnh Xử cũng đồng ý, nếu anh thật sự có ý gì, anh tìm Mạnh Xử nói đi. A đúng rồi, Mạnh Xử bảo tôi chuyển lời cho anh, nếu anh không đồng ý phương án A, chúng ta lập tức sử dụng phương án B."
Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế, "Phương án B là cái gì?"
Hứa Uẩn nói: "Đám cháy thật sự."
Lâm Lục Kiêu vung tay: "Nói đùa à?!"
Hứa Uẩn: "Vậy thì phương án A không thương lượng nữa, rốt cuộc là anh đang lo lắng cái gì? Mô phỏng hiện trường vụ cháy mà thôi, sẽ có nguy hiểm gì chứ."
Tuy nói như vậy, nhưng mà đây là mô phỏng một đám cháy, không phải đám cháy bình thường, đám cháy có những thùng dầu có thể nổ tung bất cứ lúc nào, tuy nói là mô phỏng, nhưng nổ tung và lửa thì đều là thật, duy nhất một điểm không giống, bên trong có những hình nộm giả người bị thương, mỗi người bọn họ cần cứu ba hình nộm giả người bị thương ra thì lần huấn luyện này mới được tính là thành công.
Đêm trước cuộc thi, mấy nghệ sĩ đều được nhận lại điện thoại của mình, nhận được điện thoại của người đại diện.
Thống nhất qui cách, "Nhất định phải thành công, thất bại cũng đừng trở về, làm cho tốt, có thể dựa vào cái này làm bước ngoặt trở mình, có lẽ sẽ có chỗ tiến thân."
Chỉ có Thẩm Quang Tông nói với Nam Sơ, "Chú ý an toàn, thực sự không thể thì buông bỏ, sau này còn có rất nhiều cơ hội, dù sao cũng đừng cậy mạnh."
Trước khi tắt máy, Tây Cố la lên bên đầu kia điện thoại, "Cho em nói hai câu! Cho em nói hai câu!"
Thẩm Quang Tông không cho, líu ríu nháo nhào, Nam Sơ mới nâng trán, "Để cô nhóc nói với em vài câu đi."
Thẩm Quang Tông quăng điện thoại cho Tây Cố.
Tây Cố nhận lấy điện thoại, tâm tình kích động: "Nam Sơ Nam Sơ!"
Nam Sơ đứng ngoài hành lang gọi điện thoại, dựa vào tường, đêm khuya, ngoại trừ sao dày đặc, không có ai, cô cầm điện thoại nói nhỏ: "Nhớ chị hả?"
Tây Cố hơi đỏ mặt, quả thật, cũng đã qua hơn nửa tháng không gặp, ban đầu nói là nửa tháng có thể quay xong, vậy mà lại kéo dài hơn mấy ngày, giọng cô nhóc vừa nhẹ nhàng vừa non nớt: "Chị nhanh về đi! Mặc dù lúc chị ở đây anh Tông ngày ngày đều ghét bỏ chị, nhưng lúc chị vắng mặt, ngày nào anh ấy cũng nhắc tới chị, chị ở bên đó có ổn không? Có khổ cực hay không? Có bị thương không? Em nghe nói chị và Nghiêm Đại đánh nhau hả? Chị không có bị ức hiếp phải không? Em nói chị này nếu cô ta muốn đánh thì chị cứ hung hăng đánh trả đi, không phải sợ, Hàn tổng có thể giúp chị chèn chết cô ta!"
Nam Sơ cười, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, "Xem ra em thật sự nhớ chị ha, chị về nhanh thôi, đừng nóng vội. Được rồi, không nói với em nữa, bên này chị phải tắt đèn. Ngủ ngon nha."
Cúp điện thoại, vừa quay đầu lại.
Một bóng người cao to dựa vào tường ánh mắt liếc nhìn cô, âm trầm hỏi: "Nói điện thoại với ai vậy?"
Nam Sơ nhìn xuống, kéo người vào trong nhà vệ sinh, "Anh đi đâu á?"
Lâm Lục Kiêu chống cánh tay vào tường rầm rì, "Mấy hôm nay ổn không?"
"Rất ổn." Nam Sơ nhìn anh cười nhạt, chợt nhớ lại một chuyện, vẻ mặt lộ ra vẻ xa cách hờ hững, "À, hôm đó em nhìn thấy anh ngồi ăn cơm với tham mưu Hứa nha."
Lâm Lục Kiêu giật mình: "Đừng có vu oan nhá!"
Nam Sơ nhíu mày, vẻ mặt xa cách hơn, "Em vu oan?"
Lâm Lục Kiêu dựa vào tường, buông cánh tay xuống, gãi gãi lông mày nói, có hơi lúng túng, nói: "Anh ngồi vào chỗ đó trước, sau đó người ta lại tới ngồi, rốt cuộc anh không thể bưng cái khay chuyển đi chỗ khác, không thấy là chỉ hai phút sau anh đã ăn cơm xong rồi hả?"
Mấy ngày nay ngoại trừ huấn luyện thì vẫn là huấn luyện, lúc chạm mặt hai người vờ như không nhìn thấy, cũng chưa nói được câu riêng tư nào.
Hai người đều là có khả năng giả vờ.
Anh chàng Lâm Lục Kiêu này đúng là như vậy, là người thành thật nghiêm túc làm chuyện gì rồi thì làm đến say mê, trước giờ con người anh chính là như vậy, mặc vào một bộ quân phục, thắt dây lưng, lập tức lộ rõ vẻ cấm dục, ai mà tưởng tượng được tình trạng thức dậy riêng tư của anh ra làm sao.
Nam Sơ thích nhất chính là dáng vẻ thành thật nghiêm túc lúc huấn luyện của anh, đàn ông chính trực vùng lên lên sẽ dễ dàng kích thích sự kiêu căng trong cốt tủy phụ nữ.
Thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi, một đám người ngồi quanh dưới gốc cây, cô nhóc sẽ lén lén lút lút thừa dịp lúc không có ai chú ý để nhéo tay anh, ngón tay đàn ông xù xì thô ráp và có chút hơi nóng, ánh mắt cảnh cáo, -- đừng gây chuyện.
Nam Sơ đạt được mục đích, hài lòng nhíu mày. Không có ai chú ý, chút tình thú nhỏ bé của họ.
Lâm Lục Kiêu liếc cô, lặng lẽ cười cười, mở nắp bình nước, ngửa đầu rót vào, tiếp tục quay đầu nói chuyện với bọn Tiểu Cửu. Chuyện nhập ngũ của bọn họ, chuyện chiến đấu phòng bị, nói tới trời nam đất bắc, thế giới đàn ông đầy nhiệt huyết, Nam Sơ phát hiện Lâm Lục Kiêu hiểu biết rất nhiều, dường như chí hướng của anh không chỉ ở trước mắt, hình như anh đã đi qua rất nhiều nơi, hiểu rõ rất nhiều phong thổ, ngay cả người được gắn nhãn rắn rỏi trong làng giải trí - Lưu Hạ Hàn cũng nói, "Đội trưởng Lâm, anh thật sự là người đàn ông chính trực tâm huyết nhất mà tôi từng biết."
Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười không nói.
Tâm huyết đó không phải là ra vẻ, là từ trong xương, đàn ông ông tâm huyết chính trực chân chính không phải thể hiện ở việc có bao nhiêu thiện chiến dũng mãnh, có bao nhiêu mãnh liệt chiến đấu chống lại cái ác.
Anh có sự sảng khoái ân cừu của anh, có sự thấu tình đạt lý lễ độ trí tuệ của anh, có cái nhìn đại cục của anh, làm việc căng chùng vừa phải, cũng có phẩm chất khí khái của riêng anh. Anh hiểu triết học, biết quân sự, hiểu lý luận, biết khoa học, cũng tôn trọng cõi đời này tồn tại bất cứ sự vật gì, mà những thứ này, đều là tản mát ra từ trong nội tâm anh, bẩm sinh đã như vậy.
Trong lòng anh có sự hư hỏng, hư hỏng ngang bướng, nhưng vừa phải; nội tâm lại có tình yêu to lớn, tình yêu này là sự thấu tình đạt lý, đối với người nhà, đối với người yêu, đối với anh em; trong lòng có trách nhiệm, đó là đối với quốc gia, đối với xã hội, đối với người dân.
Lâm Lục Kiêu chính là như vậy.
Nam Sơ cảm thấy, cuộc đời này cô cũng không gặp được người thứ hai, chỉ người này, cô có thể yêu anh cho đến chết.
Giữa trưa hè, từng cơn sóng nhiệt cuồn cuộn, sau lưng là cảnh sắc tươi đẹp, hắt bóng xuống, những đóm sáng ấm áp loang lổ, đằng sau gốc cây là hai con người đang quấn quýt triền miên.
Lâm Lục Kiêu ấn Nam Sơ vào thân cây, cúi đầu hôn cô, môi lưỡi dây dưa, Nam Sơ khẽ than mấy tiếng trầm thấp, hé miệng, đẩy anh ra, "Thở không kịp nữa rồi này......"
Lâm Lục Kiêu khẽ cười bên tai cô, nhẹ nhàng thở: "Thể lực của em...... Hôn em một cái thì đã không thở nổi rồi à, trước đó còn diễu võ dương oai là muốn tìm cái chết hử?"
Nam Sơ vùi vào vai anh, nhéo một cái ngay cơ ngực anh, đầu Lâm Lục Kiêu vùi vào cổ cô, rên lên một tiếng, cắn tai cô: "Nhẹ chút không được à?"
Nam Sơ rục rịch trong ngực anh, khẽ nói: "Thể lực của tham mưu Hứa được đó, hay là anh tìm cô ấy đi?"
Lâm Lục Kiêu cười xấu xa nói mấy câu bên tai cô.
Nam Sơ nghe xong, mặt không đỏ tim không đập, không biến sắc, cười cười với anh, tay đã chụp lấy thắt lưng của quân đội bên hông anh.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc mắt nhìn, ngược lại hết sức thản nhiên, đuôi mắt nhếch lên cười, "Em có buông ra không đây, -- đây chính là khóa quân đội đó, lần trước đó là do em dẫm cứt chó thôi --"
Theo sau là một tiếng "lạch cạch", thắt lưng bị nới lỏng, quần lính lỏng lẻo, dây lưng bung ra, giắt trước bụng, giống như con rắn đang thè lưỡi, đang diễu võ dương oai với anh đấy.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu xem xét: mẹ nó.
Nam Sơ vỗ vỗ tay, dựa vào thân cây, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, "Em tập thật lâu rồi đấy, khóa cài quân đội thật đúng là không tốt chút nào --"
Cô nhóc chết tiệt.
Vừa định lôi cô ra huấn luyện một trận, phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân, Lâm Lục Kiêu lườm một cái, kéo Nam Sơ qua, xốc lên ném vào sau lùm cây, còn anh thì xoay người nhảy vào, trực tiếp đè thân hình rắn chắc lên người Nam Sơ.
Cô nàng bị anh đè phía dưới không nhúc nhích, nháy mắt mấy cái, lặng lẽ nói: "Là ai?"
Anh thở dài một tiếng, ngón tay đạo đắp trước mặt Nam Sơ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng noãn của cô.
Nam Sơ nằm trên cỏ, sau lưng anh là ánh mặt trời, ánh sáng vàng hắt vào, chiếu lên bóng dáng người đàn ông hiếm khi dịu dàng đang ở trên người mình, lần này, thật là xuyên tim.
Nam Sơ ôm cổ anh, ngẩng mặt tiến lên, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cắn liếm, hai mắt nhắm lại, rất là hưởng thụ, Lâm Lục Kiêu vừa lắng nghe tiếng bước chân bên tai, vừa hôn cô, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật, luồn vào từ dưới vạt áo cô......
Nam Sơ cố nén không phát ra tiếng.
Dần dần, hơi thở của hai người từ từ nặng nề......
Hơi nhịn không được, than nhẹ ra tiếng, Lâm Lục Kiêu dừng lại, chống đất, cười xấu xa với cô, hơn nữa còn là kiểu cười mang ý xấu xa hư hỏng.
Nam Sơ dùng chân đẩy hàng của anh, Lâm Lục Kiêu trực tiếp đè cô lại, lập tức hôn lên môi cô, hai người náo loạn trong lùm cây, giọng nói ở bên ngoài vẫn chưa chịu ngừng.
"Không bị người ta nhìn thấy chứ?"
"Tất cả mọi người ngủ rồi, Nam Sơ không có ở ký túc xá, không biết đi đâu rồi?"
Là Từ Á và Mục Trạch.
Mục Trạch kéo cô nàng, "Đi, anh biết một chỗ, không có ai."
Từ Á thẹn thùng đi theo sau.
Nhưng mà chính là gò đất phía sau rừng cây nhỏ, bên cạnh có bụi cây che lại.
Trong chốc lát, chỉ nghe thấy mấy tiếng rầm rì, hơi thở trầm đục và gấp gáp......
Nam Sơ nhìn lại Lâm Lục Kiêu, đôi mắt thật sâu nhìn anh, hình như thân dưới có cái gì đó chọc vào cô, theo bản năng rụt người một cái, Lâm Lục Kiêu đè cô lại, khẽ nói: "Anh không động vào em, đừng sợ."
"Anh cứng rồi."
Người đàn ông nằm trên người cô, trầm giọng ừ một tiếng, "Em chậm rãi lại cho anh, đừng động."
Nam Sơ ngửa đầu nhìn anh, trái cổ đàn ông nhô ra, lăn lên lăn xuống, trong nháy mắt không hề suy nghĩ, nhắm mắt ngửa đầu ngậm lấy điểm nhô ra đó, mút khẽ, dùng đầu lưỡi quẹt nhè nhẹ.
Cảm xúc mềm mại chạm vào, Lâm Lục Kiêu giống như bị người ta dùng lông ngỗng nhẹ nhàng quét một cái, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Trong nháy mắt, đầu óc ầm ầm nổ tung, đôi tay giữ chặt bả vai Nam Sơ nhấn trở lại trên đất, hạ thấp giọng rống: "Em nha đừng tự tìm chết."
Nam Sơ nằm trên cỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, ánh mắt đảo vòng, hết sức bình tĩnh nói: "Làm đi."
Lâm Lục Kiêu người này lại thô, con mẹ nó anh có cầm thú cũng không thể ôm con người ta làm ở chỗ này, người này sao lại thế chứ?
"Làm cái rắm!"
Cô nhóc long lanh: "Ở đây đi, làm đi, em muốn."
Lâm Lục Kiêu phun ra hai chữ: "Kìm nén!"
"......"
Phía bên kia đã chuẩn bị rời đi, Lâm Lục Kiêu thở ra một hơi, đứng lên, kéo người đi ra.
Nam Sơ phủi phủi rơm rạ trên người, "Mười phút là xong chuyện."
Lâm Lục Kiêu nhếch khóe miệng lắc đầu, "Không tệ, với cơ thể thằng nhóc đó đừng yêu cầu quá cao."
Nam Sơ ý vị sâu xa liếc anh nói, "Anh thì sao?"
Lâm Lục Kiêu cười xấu xa, một tay ôm lấy eo của cô, một tay nắm cằm của cô, đẩy đẩy lên, ý tứ cảnh cáo: "Làm cho em khóc ròng, có tin hay không?"
Nam Sơ hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường, cố ý khích anh: "Anh đừng có sớm xả ống đó, anh là một người đẹp rất bắt mắt." Nói xong, đẩy anh ra, đi ra khỏi rừng cây.
Xinh đẹp nhất = Ra sớm? (*) thật ra mình nghĩ chỗ này Nam Sơ chơi chữ gì thì phải.
Lâm Lục Kiêu chống nạnh đứng tại chỗ, cắn cắn môi dưới, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cúi đầu, khịt mũi cười lạnh.
Chờ đó.
......
Chương trình quay đang tiến vào giai đoạn cuối, toàn bộ huấn luyện trước mắt cũng là vì một trận tranh tài cuối cùng.
Hạng mục tranh tài được chỉ thị xuống, Lâm Lục Kiêu nhận được tài liệu, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, đang dựa vào ghế nghiên cứu, Hứa Uẩn vừa khéo đi vào, Lâm Lục Kiêu lơ đãng ngẩng đầu quét mắt một vòng, có hơi lúng túng, gãi gãi lông mày, lấy chân xuống, chỉ vào cái ghế trước bàn, "Ngồi đi."
Hứa Uẩn ngồi xuống không nói tiếng nào.
Lâm Lục Kiêu chỉ vào tài liệu, "Đây là cô nghĩ ra à?"
Hứa Uẩn gật đầu, hình như cũng không muốn nói chuyện với anh chút nào.
Người này không có cách nào kết nối mà, Lâm Lục Kiêu bị tổn thương đầu óc, "Tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi."
Hứa Uẩn: "Đúng, do tôi viết."
Lâm Lục Kiêu: "Cô sửa đổi lại một chút, cái này không được, tôi không đồng ý."
Hứa Uẩn hừ lạnh, cảm thấy buồn cười, "Vì sao anh không đồng ý vậy, bên trên đều đồng ý, anh bảo tôi đổi thì lập tức đổi sao? Kiếm chuyện!"
Lâm Lục Kiêu nghiêm nghị, "Thảo luận cho ra thảo luận, tôi không mang theo cảm xúc, nếu cô thật sự không ưa tôi, hãy nói với lãnh đạo đi, xin thuyên chuyển về, chứ cứ đâm chọc như vậy có làm việc được hay không?"
Mặc dù vẫn luôn hiểu, tên Lâm Lục Kiêu này cứ như vậy, có gì nói đó, Hứa Uẩn ít nhiều gì cũng cảm thấy có hơi uất ức, dù sao thì mình cũng xem như là vào đội vì anh, vậy mà người này còn không cảm kích, từ chối lời tỏ tình của cô trước mặt mọi người không nói đi, còn không vừa mắt công việc của cô, lần này, mắt bắt đầu ánh nước rồi, lại giương mắt, hai mắt lưng tròng, "Không phải là tôi không ưa anh, là anh không ưa tôi đó, nhìn tôi không vừa mắt như vậy, vậy được, tôi xin chuyển về, chuyện còn lại tự anh đi nói với Mạnh Xử đi."
"Hứa Uẩn, có phải cô hiểu lầm cái gì rồi không?"
Hứa Uẩn bĩu môi, "Không có hiểu lầm, không phải chính là anh nhìn tôi không vừa mắt, liên quan đến tài liệu của tôi thì đều bới móc? Tôi thích anh thì sai sao? Anh cần phải đuổi người ra khỏi đội mới được sao?"
Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay, dựa người ra sau, nhíu mày nói: "Hai chuyện này có liên quan hả? Đơn giản là tôi không hài lòng với tài liệu của cô thôi, cuộc thi này là cô thiết lập nguyên tắc hả? Để cho ba cô gái mô phỏng hiện trường vụ cháy? Cô cảm thấy điều này có thể sao? Ngay cả súng nước họ cũng không gánh được."
Hứa Uẩn: "Đây không phải là ý của tôi, đây là ý của nhóm chương trình, người ta nhất định muốn quay như vậy, tôi đâu có cách gì? Tôi đã tính toán hệ số an toàn lớn nhất, có thể có vấn đề gì chứ. Mạnh Xử cũng đồng ý, nếu anh thật sự có ý gì, anh tìm Mạnh Xử nói đi. A đúng rồi, Mạnh Xử bảo tôi chuyển lời cho anh, nếu anh không đồng ý phương án A, chúng ta lập tức sử dụng phương án B."
Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế, "Phương án B là cái gì?"
Hứa Uẩn nói: "Đám cháy thật sự."
Lâm Lục Kiêu vung tay: "Nói đùa à?!"
Hứa Uẩn: "Vậy thì phương án A không thương lượng nữa, rốt cuộc là anh đang lo lắng cái gì? Mô phỏng hiện trường vụ cháy mà thôi, sẽ có nguy hiểm gì chứ."
Tuy nói như vậy, nhưng mà đây là mô phỏng một đám cháy, không phải đám cháy bình thường, đám cháy có những thùng dầu có thể nổ tung bất cứ lúc nào, tuy nói là mô phỏng, nhưng nổ tung và lửa thì đều là thật, duy nhất một điểm không giống, bên trong có những hình nộm giả người bị thương, mỗi người bọn họ cần cứu ba hình nộm giả người bị thương ra thì lần huấn luyện này mới được tính là thành công.
Đêm trước cuộc thi, mấy nghệ sĩ đều được nhận lại điện thoại của mình, nhận được điện thoại của người đại diện.
Thống nhất qui cách, "Nhất định phải thành công, thất bại cũng đừng trở về, làm cho tốt, có thể dựa vào cái này làm bước ngoặt trở mình, có lẽ sẽ có chỗ tiến thân."
Chỉ có Thẩm Quang Tông nói với Nam Sơ, "Chú ý an toàn, thực sự không thể thì buông bỏ, sau này còn có rất nhiều cơ hội, dù sao cũng đừng cậy mạnh."
Trước khi tắt máy, Tây Cố la lên bên đầu kia điện thoại, "Cho em nói hai câu! Cho em nói hai câu!"
Thẩm Quang Tông không cho, líu ríu nháo nhào, Nam Sơ mới nâng trán, "Để cô nhóc nói với em vài câu đi."
Thẩm Quang Tông quăng điện thoại cho Tây Cố.
Tây Cố nhận lấy điện thoại, tâm tình kích động: "Nam Sơ Nam Sơ!"
Nam Sơ đứng ngoài hành lang gọi điện thoại, dựa vào tường, đêm khuya, ngoại trừ sao dày đặc, không có ai, cô cầm điện thoại nói nhỏ: "Nhớ chị hả?"
Tây Cố hơi đỏ mặt, quả thật, cũng đã qua hơn nửa tháng không gặp, ban đầu nói là nửa tháng có thể quay xong, vậy mà lại kéo dài hơn mấy ngày, giọng cô nhóc vừa nhẹ nhàng vừa non nớt: "Chị nhanh về đi! Mặc dù lúc chị ở đây anh Tông ngày ngày đều ghét bỏ chị, nhưng lúc chị vắng mặt, ngày nào anh ấy cũng nhắc tới chị, chị ở bên đó có ổn không? Có khổ cực hay không? Có bị thương không? Em nghe nói chị và Nghiêm Đại đánh nhau hả? Chị không có bị ức hiếp phải không? Em nói chị này nếu cô ta muốn đánh thì chị cứ hung hăng đánh trả đi, không phải sợ, Hàn tổng có thể giúp chị chèn chết cô ta!"
Nam Sơ cười, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, "Xem ra em thật sự nhớ chị ha, chị về nhanh thôi, đừng nóng vội. Được rồi, không nói với em nữa, bên này chị phải tắt đèn. Ngủ ngon nha."
Cúp điện thoại, vừa quay đầu lại.
Một bóng người cao to dựa vào tường ánh mắt liếc nhìn cô, âm trầm hỏi: "Nói điện thoại với ai vậy?"
Nam Sơ nhìn xuống, kéo người vào trong nhà vệ sinh, "Anh đi đâu á?"
Lâm Lục Kiêu chống cánh tay vào tường rầm rì, "Mấy hôm nay ổn không?"
"Rất ổn." Nam Sơ nhìn anh cười nhạt, chợt nhớ lại một chuyện, vẻ mặt lộ ra vẻ xa cách hờ hững, "À, hôm đó em nhìn thấy anh ngồi ăn cơm với tham mưu Hứa nha."
Lâm Lục Kiêu giật mình: "Đừng có vu oan nhá!"
Nam Sơ nhíu mày, vẻ mặt xa cách hơn, "Em vu oan?"
Lâm Lục Kiêu dựa vào tường, buông cánh tay xuống, gãi gãi lông mày nói, có hơi lúng túng, nói: "Anh ngồi vào chỗ đó trước, sau đó người ta lại tới ngồi, rốt cuộc anh không thể bưng cái khay chuyển đi chỗ khác, không thấy là chỉ hai phút sau anh đã ăn cơm xong rồi hả?"
Mấy ngày nay ngoại trừ huấn luyện thì vẫn là huấn luyện, lúc chạm mặt hai người vờ như không nhìn thấy, cũng chưa nói được câu riêng tư nào.
Hai người đều là có khả năng giả vờ.
Anh chàng Lâm Lục Kiêu này đúng là như vậy, là người thành thật nghiêm túc làm chuyện gì rồi thì làm đến say mê, trước giờ con người anh chính là như vậy, mặc vào một bộ quân phục, thắt dây lưng, lập tức lộ rõ vẻ cấm dục, ai mà tưởng tượng được tình trạng thức dậy riêng tư của anh ra làm sao.
Nam Sơ thích nhất chính là dáng vẻ thành thật nghiêm túc lúc huấn luyện của anh, đàn ông chính trực vùng lên lên sẽ dễ dàng kích thích sự kiêu căng trong cốt tủy phụ nữ.
Thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi, một đám người ngồi quanh dưới gốc cây, cô nhóc sẽ lén lén lút lút thừa dịp lúc không có ai chú ý để nhéo tay anh, ngón tay đàn ông xù xì thô ráp và có chút hơi nóng, ánh mắt cảnh cáo, -- đừng gây chuyện.
Nam Sơ đạt được mục đích, hài lòng nhíu mày. Không có ai chú ý, chút tình thú nhỏ bé của họ.
Lâm Lục Kiêu liếc cô, lặng lẽ cười cười, mở nắp bình nước, ngửa đầu rót vào, tiếp tục quay đầu nói chuyện với bọn Tiểu Cửu. Chuyện nhập ngũ của bọn họ, chuyện chiến đấu phòng bị, nói tới trời nam đất bắc, thế giới đàn ông đầy nhiệt huyết, Nam Sơ phát hiện Lâm Lục Kiêu hiểu biết rất nhiều, dường như chí hướng của anh không chỉ ở trước mắt, hình như anh đã đi qua rất nhiều nơi, hiểu rõ rất nhiều phong thổ, ngay cả người được gắn nhãn rắn rỏi trong làng giải trí - Lưu Hạ Hàn cũng nói, "Đội trưởng Lâm, anh thật sự là người đàn ông chính trực tâm huyết nhất mà tôi từng biết."
Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười không nói.
Tâm huyết đó không phải là ra vẻ, là từ trong xương, đàn ông ông tâm huyết chính trực chân chính không phải thể hiện ở việc có bao nhiêu thiện chiến dũng mãnh, có bao nhiêu mãnh liệt chiến đấu chống lại cái ác.
Anh có sự sảng khoái ân cừu của anh, có sự thấu tình đạt lý lễ độ trí tuệ của anh, có cái nhìn đại cục của anh, làm việc căng chùng vừa phải, cũng có phẩm chất khí khái của riêng anh. Anh hiểu triết học, biết quân sự, hiểu lý luận, biết khoa học, cũng tôn trọng cõi đời này tồn tại bất cứ sự vật gì, mà những thứ này, đều là tản mát ra từ trong nội tâm anh, bẩm sinh đã như vậy.
Trong lòng anh có sự hư hỏng, hư hỏng ngang bướng, nhưng vừa phải; nội tâm lại có tình yêu to lớn, tình yêu này là sự thấu tình đạt lý, đối với người nhà, đối với người yêu, đối với anh em; trong lòng có trách nhiệm, đó là đối với quốc gia, đối với xã hội, đối với người dân.
Lâm Lục Kiêu chính là như vậy.
Nam Sơ cảm thấy, cuộc đời này cô cũng không gặp được người thứ hai, chỉ người này, cô có thể yêu anh cho đến chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.