Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa
Chương 6
Nhĩ Đông Thỏ Tử
24/08/2017
Editor: Thoa Xù
Lâm Khải quyết định chọn nhà hàng ở con đường đối diện, bốn người đi vào, lập tức có nhân viên phục vụ đón tiếp, Lâm Khải đưa bánh ngọt cho nhân viên phục vụ, "Đợi lát nữa cơm nước xong thì mang lên." Nói xong liền lôi Nam Sơ vào phòng bao.
Nam Sơ rút tay mình ra khỏi tay cậu ta, hỏi "Sinh nhật cậu à?"
Cuối năm ngoái hai người quen biết nhau, chưa từng đề cập đến chuyện sinh nhật.
Vào phòng bao, cậu trai kéo ghế ngồi xuống, gác chân, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh bảo Nam Sơ qua ngồi, bộ dáng muốn ăn đòn quả thật giống y hệt anh trai cậu ta.
Đợi Nam Sơ ngồi xuống, Lâm Khải lấy cái ly ở trước mặt cô, rót nước cho cô, nghiêng sang bên cạnh nói: "Cô không cần phải áp lực, tôi cũng không trông mong cô có thể tặng quà gì đó cho tôi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm coi như là mừng sinh nhật cho tôi rồi."
Rót nước xong, đẩy cái ly qua, "Uống đi, không có bỏ độc."
Tay Nam Sơ mới vừa chạm vào ly, lại nghe cậu ta bổ sung thêm: "Cô không biết anh tôi khó mời thế nào đâu, mười bữa nửa tháng cũng không thấy mặt, cô đoán xem anh ấy làm gì?"
Nam Sơ nắm chặt cái ly, hết sức phối hợp lắc đầu.
"Phòng cháy chữa cháy." Vẻ mặt Lâm khải vừa sùng bái vừa kiêu ngạo: "Thế nào, bị dọa sợ rồi à?!"
". . . . . ."
Nam Sơ thầm nghĩ, bệnh thần kinh.
Đang nói chuyện, ngoài cửa có hai người tiến vào.
Hai con ốc sên chậm rì rì.
Lâm Khải quay đầu, nhìn Lâm Lục Kiêu chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện với mình, nói: "Anh, ngồi đây này!"
Lâm Lục Kiêu tay bỏ túi sải bước qua.
Hạ Vãn đi theo sau tức giận bất bình nói: "Lâm Khải, sao cậu không gọi tôi ngồi?"
Lâm ngốc nghếch điềm tĩnh nói: "Chị cũng không phải là anh của tôi."
Hạ Vãn: ". . . . . ."
Nam Sơ cảm thấy tội nghiệp cho Hạ Vãn.
Có lẽ chỉ số cảm xúc của hai anh em này thật sự thấp hơn chỉ số thông minh nhiều.
Chờ Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, Lâm Khải quay sang hỏi Nam Sơ: "Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi?"
"Cậu nói anh cậu là lính cứu hỏa, hỏi tôi có bị dọa sợ không."
Lúc Nam Sơ nói chuyện thì liếc nhìn Lâm Lục Kiêu, mà người này lại cong cong khóe miệng hiếm khi thấy được.
". . . . . ."
Lâm Khải gật đầu, "Đúng đúng đúng! Từ nhỏ tôi đã mơ ước nhất định sẽ trở thành lính cứu hỏa."
Nam Sơ: "Tôi nhớ trước kia cậu từng nói với truyền thông, ước mơ khi nhỏ của cậu là trở thành nghệ sĩ violon mà."
Lâm Khải nói: "Tôi còn nói với truyền thông là tôi muốn làm nhà khoa học đấy, lời này có thể tin không?"
Nói xong mới ý thức được điều bất thường, vỗ đùi nói: "Ây da, cô lại còn xem bài phỏng vấn của tôi, có phải cô thầm mến tôi hay không?"
Thầm mến cái ông cụ nhà cậu ấy.
Nam Sơ lườm cậu ta.
Lâm Khải tự làm mình mất mặt, "Không làm khó cô nữa, đợi lát nữa mà truyền ra tin đồn của hai đứa mình, cô lại cấu véo tôi nữa."
Hiện nay trong làng giải trí Lâm Khải được coi là người vui vẻ đáng yêu, thỉnh thoảng đùa giỡn đôi chút, nhưng tuổi còn nhỏ, dáng dấp lại đang phát triển, thêm một đôi tay thon dài sạch sẽ hơn con gái nữa, trắng hồng mềm mại. Nhưng mà dù sao cũng trong phạm vi đàn violon, người biết Lâm Khải không nhiều lắm, nhưng cậu ta đang hết sức cố gắng, giá trị chiến đấu cũng không hề thấp.
Đây cũng là chuyện khiến Nam sơ phân vân.
Lâm Khải nhìn Lâm Lục Kiêu, than thở: "Thân thể tôi không khỏe mạnh bằng anh trai, thi vào Học viện quân sự không đậu, không giống như anh tôi, trước kia lúc còn học trong Học viện quân sự, mọi người đều gọi anh là “Thiết Lang”, cơ bắp trên còn cứng hơn gạch đá nữa."
Nói đến đây.
Lâm Lục Kiêu liếc cảnh cáo Lâm Khải một cái.
Lâm ngốc nghếch điềm tĩnh đề nghị: "Anh, không mấy anh vén cơ bụng lên xem chút đi?"
". . . . . ."
Nam Sơ liếc nhìn Lâm Khải.
Làm tốt lắm.
Hai bên tai Hạ Vãn đều đỏ hết lên, "Lâm Khải, đâu có ai đi bán anh trai của mình như cậu vậy."
Lâm Khải: "Không có à, trong làng giải trí có rất nhiều nam diễn viên thích khoe hình cơ bụng rám nắng, chỉnh sửa đến nỗi méo mó luôn, lần trước trong quán bar ở Milan, tôi và Nam Sơ gặp phải một người Mỹ, một mực bắt chúng tôi xem cơ bắp của anh ta, làm tôi buồn nôn hết nửa tháng, bàn về cơ bụng, làm sao có thể đẹp đẽ rắn chắc hơn anh trai tôi."
Nam Sơ nhớ rõ lần đó người đàn ông vạm vỡ người Mỹ trêu chọc Lâm Khải, lôi kéo cậu ta đòi đi thuê phòng, làm Lâm Khải sợ tới mức nửa tháng sau không dám rủ cô đến quán bar đó nữa.
Lâm Khải nói xong, vừa định đưa tay qua, bị Lâm Lục Kiêu chặn lại, hất trở về.
"Đừng có phát bệnh."
Bình thường Lâm Lục Kiêu rất nhàn tản, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút cũng không sao, nhưng lúc nghiêm túc thì mặt mày không có cảm xúc, làm người ta khiếp sợ, Lâm Khải cũng không dám làm lại lần nữa, đành phải ngượng ngùng nói sang chuyện khác.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Không khí có hơi yên tĩnh, Lâm Khải ít nhiều gì cũng hơi kiêng nể Lâm Lục Kiêu, ra lệnh một tiếng, lập tức không dám thở mạnh, chỉ có thể lè lưỡi với Nam Sơ, uất ức mà ngồi đó càu nhàu.
Hạ Vãn nhìn Lâm Lục Kiêu.
Người nọ đang cúi đầu ăn cơm.
Hạ Vãn gọi anh: "Lâm Lục Kiêu."
Lâm Lục Kiêu không ngẩng đầu, "Hả?"
Hạ Vãn chần chừ một chút, cúi đầu nói: "Gần đây em có gặp chút chuyện."
Lâm Lục Kiêu: "Ừ."
Đũa trong tay Hạ Vãn không ngừng khuấy đảo cơm trong chén.
Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu, đột nhiên cảm thấy được à nha, kiến thức tình ái không được khai thông cũng là chuyện tốt à.
Hạ Vãn dè dặt cẩn trọng thăm dò, "Chính là chuyện em có một bệnh nhân, trong khoảng thời gian này ngày nào cũng đưa hoa đến khoa của em, thế nên tất cả mọi người đều cho là em có bạn trai, bây giờ đi làm em cảm thấy rất ngại, anh nói xem em nên làm thế nào đây?"
Lâm Khải vỗ bàn cười ha ha, "Chị hỏi anh tôi à? Chị có ý gì hả?!"
Nam Sơ nhìn Lâm Khải, không lẽ đột nhiên tên nhóc này thông suốt rồi?
Hạ Vãn cho rằng nhanh như vậy mà mình bị nhìn thấu rồi, có hơi cấp bách la lên: "Chị không có ý đó. . . . . Chị chỉ lấy vấn đề này ra hỏi thử mọi người thôi, không phải Nam Sơ cũng đang ở đây sao? Cô ấy xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng đã gặp qua những vấn đề này, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều!"
Lâm Khải: "Tôi không có suy nghĩ nhiều à. Anh tôi à? Làm sao anh ấy biết mấy cái này chứ! Còn Nam Sơ, chị suy nghĩ nhiều rồi, trong giới giải trí không ai dám theo đuổi chị ấy."
Nam Sơ thầm nghĩ: Đồ ngốc.
Hạ Vãn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lâm Lục Kiêu, ngược lại anh không có chút biểu cảm nào, chỉ há miệng ăn cơm.
Hạ Vãn gõ gõ bàn: "Ây da, anh nói một câu được không? Chuyện như vậy, em nên xử lý thế nào đây!"
Nói xong, lại nhấn mạnh lần nữa: "Có người theo đuổi em! Ngày nào cũng đưa hoa đến khoa của em! Thế nên tất cả mọi người đều cho là em có bạn trai! Em nên làm thế nào hả?"
Bốn chữ có người theo đuổi vang lên hùng hồn!
Nam Sơ cảm thấy nếu Lâm Lục Kiêu vẫn không bày tỏ thái độ, bước tiếp theo chắc Hạ Vãn sẽ nói có người cưỡng hiếp cô ấy mất.
Lâm Lục Kiêu ăn cơm rất nhanh, hai ba miếng liền xong, đưa tay rút khăn giấy, "Rất tốt mà."
Hạ Vãn nhìn anh như không thể tin nổi, "Cái gì?"
Lâm Lục Kiêu lau miệng xong, ném khăn giấy vào thùng rác, đút tay vào trong túi quần, ngã người ra phía sau, nhàn tản dựa vào ghế, nói: "Dù sao em cũng không có bạn trai mà."
Hạ Vãn cầm đũa đâm mạnh vào chén hai lần, "Không phải anh cũng không có bạn gái sao?!"
Lâm Lục Kiêu không lên tiếng.
Nam Sơ hiếm khi chen lời vào: "Đội trưởng Lâm vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân à?"
Hạ Vãn mạnh miệng nói: "Không đâu, với đức hạnh này ai mà muốn gả cho anh ấy!"
Nam Sơ mỉm cười nhìn Hạ Vãn, chậm rãi từ từ nói: "Tôi lại cảm thấy rất xuất sắc đấy."
Hạ Vãn đột nhiên ngưng cười, cảnh giác nhìn cô.
Lâm Lục Kiêu đứng lên.
Lâm Khải vội vàng gọi anh lại: "Anh, anh đi đâu vậy?"
"Hút điếu thuốc."
Cũng không thèm quay đầu lại.
Lâm Lục Kiêu đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, trong chốc lát, Nam Sơ cũng đứng lên.
Hạ Vãn nhìn cô, "Cô đi đâu vậy?"
Đây chính là điểm khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.
Phụ nữ cảm giác được mối nguy hiểm chỉ cần một ánh mắt.
Nam Sơ mỉm cười, chân thành mở lời mời: "Đi vệ sinh, đi cùng không?"
Hạ Vãn cũng ưu nhã đứng lên, "Đi cùng đi, đúng lúc tôi cũng uống hơi nhiều."
Hai người cùng đi ra ngoài, Lâm Khải nhìn theo bóng lưng của hai người, lẩm bẩm một câu: "Có bệnh à, đi vệ sinh cũng muốn đi chung."
. . . . . .
Đã lâu rồi không có ai đi vệ sinh chung với Nam Sơ như vậy.
Lúc đi tới cửa, nhìn thấy bóng dáng Lâm Lục Kiêu đang hút thuốc, lưng anh thẳng tắp, lúc anh đứng, sống lưng luôn thẳng như vậy, áo thun bị gió thổi phập phồng, nhô lên rồi xẹp xuống, trong phút chốc dán sát vào lưng, đường nét trên người liền hiện rõ ra.
Vóc người của anh không phải kiểu cơ bắp căng phồng cuồn cuộn, rất cân xứng nhưng cơ bắp cũng không ít.
Tiêu chuẩn --
Mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi quần áo thì có cơ bắp.
Hạ Vãn nhìn Nam Sơ, tâm tư của cô rất nhạy cảm, từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, học hành thi cử một mạch lên đến đại học quân y, ba mẹ của cô đều là tầng lớp lao động, để lo cho cô thì gần như dốc hết sức người sức của trong nhà, thông qua không ít mối quan hệ mới giúp cô trụ lại được ở bệnh viện đang làm.
Hạ Vãn hiểu rõ bản thân mình phải nỗ lực rất nhiều mới có được mọi thứ.
Từ nhỏ Hạ Vãn đã nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối không thể đi sai một bước nào, kể cả chuyện tình cảm cũng vậy, cô biết mình cần gì, vẫn luôn luôn rõ ràng.
Cô và Lâm Lục Kiêu là chuyện sớm muộn thôi.
Cô cho là vậy.
Trên đời này không có cô gái nào thích hợp với Lâm Lục Kiêu hơn cô.
Nam Sơ đương nhiên là không được rồi.
Hai người đứng song song trước bồn rửa tay, Hạ Vãn làm như vô ý hỏi: "Cô và trụ trì của Thanh Thiền Tự quen thân lắm sao?"
Nam Sơ mở vòi nước, "Có một khoảng thời gian đến tu thiền."
"Tu thiền ở đó quả thật rất tốt, trụ trì của Thanh Thiền Tự là một người nhìn thấu lòng người." Hạ Vãn tán đồng nói.
Nam Sơ không nói tiếp, lẳng lặng chờ cô ấy nói thêm đoạn sau.
"Trụ trì nói, trong vận mệnh tôi có quý nhân, là một quân nhân."
Chuyện vớ vẩn.
Trụ trì chưa bao giờ nói lời như vậy.
Nam Sơ không vạch trần cô ấy, chỉ tắt vòi nước, rút khăn giấy rồi lẳng lặng lau tay.
Hạ Vãn nhìn cô: "Tôi nghe rất nhiều lời đồn về cô."
Nam Sơ liếc cô ấy một cái, tựa vào cạnh bồn rửa tay, lấy ra một hộp thuốc và một cái bật lửa từ trong túi quần, rút ra một điếu thuốc: "Ví dụ như --"
Hạ Vãn hơi lờ mờ, đột nhiên cảm thấy cô gái này không dễ đối phó như vậy.
"Rất nhiều tin đồn giải trí cũng đã khơi ra, nói ba của cô là xã hội đen."
Nam Sơ ngậm điếu thuốc lên miệng, cúi đầu châm lửa hút, khói thuốc tỏa ra khắp nơi, cô khép hờ mí mắt, giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực: "Nói tiếp --"
Không hiểu sao trong lòng Hạ Vãn lại sợ hãi.
"Nói bạn trai của cô rất nhiều."
Nam Sơ ngậm lấy điếu thuốc, khịt mũi cười lạnh, giễu cợt.
Phòng vệ sinh bị cô biến thành sương khói mịt mờ, xuyên qua lớp sương khói sạch sẽ đó, đột nhiên Hạ Vãn cảm thấy Nam Sơ giống như con yêu tinh.
Trong kính hai cô gái đang đứng sóng đôi nhau.
Hạ Vãn đi thẳng vào vấn đề.
"Lâm Lục Kiêu hời hợt, nhưng con người rất chính trực, quả thật dễ dàng thu hút mấy cô gái nhỏ, nhưng hai người không có khả năng, cho nên, cô đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với anh ấy."
Nam Sơ để điếu thuốc xuống, đối mặt với Hạ Vãn, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói thuốc.
"Thế vẫn muốn thì thế nào? Hả?"
Lâm Khải quyết định chọn nhà hàng ở con đường đối diện, bốn người đi vào, lập tức có nhân viên phục vụ đón tiếp, Lâm Khải đưa bánh ngọt cho nhân viên phục vụ, "Đợi lát nữa cơm nước xong thì mang lên." Nói xong liền lôi Nam Sơ vào phòng bao.
Nam Sơ rút tay mình ra khỏi tay cậu ta, hỏi "Sinh nhật cậu à?"
Cuối năm ngoái hai người quen biết nhau, chưa từng đề cập đến chuyện sinh nhật.
Vào phòng bao, cậu trai kéo ghế ngồi xuống, gác chân, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh bảo Nam Sơ qua ngồi, bộ dáng muốn ăn đòn quả thật giống y hệt anh trai cậu ta.
Đợi Nam Sơ ngồi xuống, Lâm Khải lấy cái ly ở trước mặt cô, rót nước cho cô, nghiêng sang bên cạnh nói: "Cô không cần phải áp lực, tôi cũng không trông mong cô có thể tặng quà gì đó cho tôi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm coi như là mừng sinh nhật cho tôi rồi."
Rót nước xong, đẩy cái ly qua, "Uống đi, không có bỏ độc."
Tay Nam Sơ mới vừa chạm vào ly, lại nghe cậu ta bổ sung thêm: "Cô không biết anh tôi khó mời thế nào đâu, mười bữa nửa tháng cũng không thấy mặt, cô đoán xem anh ấy làm gì?"
Nam Sơ nắm chặt cái ly, hết sức phối hợp lắc đầu.
"Phòng cháy chữa cháy." Vẻ mặt Lâm khải vừa sùng bái vừa kiêu ngạo: "Thế nào, bị dọa sợ rồi à?!"
". . . . . ."
Nam Sơ thầm nghĩ, bệnh thần kinh.
Đang nói chuyện, ngoài cửa có hai người tiến vào.
Hai con ốc sên chậm rì rì.
Lâm Khải quay đầu, nhìn Lâm Lục Kiêu chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện với mình, nói: "Anh, ngồi đây này!"
Lâm Lục Kiêu tay bỏ túi sải bước qua.
Hạ Vãn đi theo sau tức giận bất bình nói: "Lâm Khải, sao cậu không gọi tôi ngồi?"
Lâm ngốc nghếch điềm tĩnh nói: "Chị cũng không phải là anh của tôi."
Hạ Vãn: ". . . . . ."
Nam Sơ cảm thấy tội nghiệp cho Hạ Vãn.
Có lẽ chỉ số cảm xúc của hai anh em này thật sự thấp hơn chỉ số thông minh nhiều.
Chờ Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, Lâm Khải quay sang hỏi Nam Sơ: "Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi?"
"Cậu nói anh cậu là lính cứu hỏa, hỏi tôi có bị dọa sợ không."
Lúc Nam Sơ nói chuyện thì liếc nhìn Lâm Lục Kiêu, mà người này lại cong cong khóe miệng hiếm khi thấy được.
". . . . . ."
Lâm Khải gật đầu, "Đúng đúng đúng! Từ nhỏ tôi đã mơ ước nhất định sẽ trở thành lính cứu hỏa."
Nam Sơ: "Tôi nhớ trước kia cậu từng nói với truyền thông, ước mơ khi nhỏ của cậu là trở thành nghệ sĩ violon mà."
Lâm Khải nói: "Tôi còn nói với truyền thông là tôi muốn làm nhà khoa học đấy, lời này có thể tin không?"
Nói xong mới ý thức được điều bất thường, vỗ đùi nói: "Ây da, cô lại còn xem bài phỏng vấn của tôi, có phải cô thầm mến tôi hay không?"
Thầm mến cái ông cụ nhà cậu ấy.
Nam Sơ lườm cậu ta.
Lâm Khải tự làm mình mất mặt, "Không làm khó cô nữa, đợi lát nữa mà truyền ra tin đồn của hai đứa mình, cô lại cấu véo tôi nữa."
Hiện nay trong làng giải trí Lâm Khải được coi là người vui vẻ đáng yêu, thỉnh thoảng đùa giỡn đôi chút, nhưng tuổi còn nhỏ, dáng dấp lại đang phát triển, thêm một đôi tay thon dài sạch sẽ hơn con gái nữa, trắng hồng mềm mại. Nhưng mà dù sao cũng trong phạm vi đàn violon, người biết Lâm Khải không nhiều lắm, nhưng cậu ta đang hết sức cố gắng, giá trị chiến đấu cũng không hề thấp.
Đây cũng là chuyện khiến Nam sơ phân vân.
Lâm Khải nhìn Lâm Lục Kiêu, than thở: "Thân thể tôi không khỏe mạnh bằng anh trai, thi vào Học viện quân sự không đậu, không giống như anh tôi, trước kia lúc còn học trong Học viện quân sự, mọi người đều gọi anh là “Thiết Lang”, cơ bắp trên còn cứng hơn gạch đá nữa."
Nói đến đây.
Lâm Lục Kiêu liếc cảnh cáo Lâm Khải một cái.
Lâm ngốc nghếch điềm tĩnh đề nghị: "Anh, không mấy anh vén cơ bụng lên xem chút đi?"
". . . . . ."
Nam Sơ liếc nhìn Lâm Khải.
Làm tốt lắm.
Hai bên tai Hạ Vãn đều đỏ hết lên, "Lâm Khải, đâu có ai đi bán anh trai của mình như cậu vậy."
Lâm Khải: "Không có à, trong làng giải trí có rất nhiều nam diễn viên thích khoe hình cơ bụng rám nắng, chỉnh sửa đến nỗi méo mó luôn, lần trước trong quán bar ở Milan, tôi và Nam Sơ gặp phải một người Mỹ, một mực bắt chúng tôi xem cơ bắp của anh ta, làm tôi buồn nôn hết nửa tháng, bàn về cơ bụng, làm sao có thể đẹp đẽ rắn chắc hơn anh trai tôi."
Nam Sơ nhớ rõ lần đó người đàn ông vạm vỡ người Mỹ trêu chọc Lâm Khải, lôi kéo cậu ta đòi đi thuê phòng, làm Lâm Khải sợ tới mức nửa tháng sau không dám rủ cô đến quán bar đó nữa.
Lâm Khải nói xong, vừa định đưa tay qua, bị Lâm Lục Kiêu chặn lại, hất trở về.
"Đừng có phát bệnh."
Bình thường Lâm Lục Kiêu rất nhàn tản, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút cũng không sao, nhưng lúc nghiêm túc thì mặt mày không có cảm xúc, làm người ta khiếp sợ, Lâm Khải cũng không dám làm lại lần nữa, đành phải ngượng ngùng nói sang chuyện khác.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Không khí có hơi yên tĩnh, Lâm Khải ít nhiều gì cũng hơi kiêng nể Lâm Lục Kiêu, ra lệnh một tiếng, lập tức không dám thở mạnh, chỉ có thể lè lưỡi với Nam Sơ, uất ức mà ngồi đó càu nhàu.
Hạ Vãn nhìn Lâm Lục Kiêu.
Người nọ đang cúi đầu ăn cơm.
Hạ Vãn gọi anh: "Lâm Lục Kiêu."
Lâm Lục Kiêu không ngẩng đầu, "Hả?"
Hạ Vãn chần chừ một chút, cúi đầu nói: "Gần đây em có gặp chút chuyện."
Lâm Lục Kiêu: "Ừ."
Đũa trong tay Hạ Vãn không ngừng khuấy đảo cơm trong chén.
Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu, đột nhiên cảm thấy được à nha, kiến thức tình ái không được khai thông cũng là chuyện tốt à.
Hạ Vãn dè dặt cẩn trọng thăm dò, "Chính là chuyện em có một bệnh nhân, trong khoảng thời gian này ngày nào cũng đưa hoa đến khoa của em, thế nên tất cả mọi người đều cho là em có bạn trai, bây giờ đi làm em cảm thấy rất ngại, anh nói xem em nên làm thế nào đây?"
Lâm Khải vỗ bàn cười ha ha, "Chị hỏi anh tôi à? Chị có ý gì hả?!"
Nam Sơ nhìn Lâm Khải, không lẽ đột nhiên tên nhóc này thông suốt rồi?
Hạ Vãn cho rằng nhanh như vậy mà mình bị nhìn thấu rồi, có hơi cấp bách la lên: "Chị không có ý đó. . . . . Chị chỉ lấy vấn đề này ra hỏi thử mọi người thôi, không phải Nam Sơ cũng đang ở đây sao? Cô ấy xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng đã gặp qua những vấn đề này, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều!"
Lâm Khải: "Tôi không có suy nghĩ nhiều à. Anh tôi à? Làm sao anh ấy biết mấy cái này chứ! Còn Nam Sơ, chị suy nghĩ nhiều rồi, trong giới giải trí không ai dám theo đuổi chị ấy."
Nam Sơ thầm nghĩ: Đồ ngốc.
Hạ Vãn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lâm Lục Kiêu, ngược lại anh không có chút biểu cảm nào, chỉ há miệng ăn cơm.
Hạ Vãn gõ gõ bàn: "Ây da, anh nói một câu được không? Chuyện như vậy, em nên xử lý thế nào đây!"
Nói xong, lại nhấn mạnh lần nữa: "Có người theo đuổi em! Ngày nào cũng đưa hoa đến khoa của em! Thế nên tất cả mọi người đều cho là em có bạn trai! Em nên làm thế nào hả?"
Bốn chữ có người theo đuổi vang lên hùng hồn!
Nam Sơ cảm thấy nếu Lâm Lục Kiêu vẫn không bày tỏ thái độ, bước tiếp theo chắc Hạ Vãn sẽ nói có người cưỡng hiếp cô ấy mất.
Lâm Lục Kiêu ăn cơm rất nhanh, hai ba miếng liền xong, đưa tay rút khăn giấy, "Rất tốt mà."
Hạ Vãn nhìn anh như không thể tin nổi, "Cái gì?"
Lâm Lục Kiêu lau miệng xong, ném khăn giấy vào thùng rác, đút tay vào trong túi quần, ngã người ra phía sau, nhàn tản dựa vào ghế, nói: "Dù sao em cũng không có bạn trai mà."
Hạ Vãn cầm đũa đâm mạnh vào chén hai lần, "Không phải anh cũng không có bạn gái sao?!"
Lâm Lục Kiêu không lên tiếng.
Nam Sơ hiếm khi chen lời vào: "Đội trưởng Lâm vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân à?"
Hạ Vãn mạnh miệng nói: "Không đâu, với đức hạnh này ai mà muốn gả cho anh ấy!"
Nam Sơ mỉm cười nhìn Hạ Vãn, chậm rãi từ từ nói: "Tôi lại cảm thấy rất xuất sắc đấy."
Hạ Vãn đột nhiên ngưng cười, cảnh giác nhìn cô.
Lâm Lục Kiêu đứng lên.
Lâm Khải vội vàng gọi anh lại: "Anh, anh đi đâu vậy?"
"Hút điếu thuốc."
Cũng không thèm quay đầu lại.
Lâm Lục Kiêu đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, trong chốc lát, Nam Sơ cũng đứng lên.
Hạ Vãn nhìn cô, "Cô đi đâu vậy?"
Đây chính là điểm khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.
Phụ nữ cảm giác được mối nguy hiểm chỉ cần một ánh mắt.
Nam Sơ mỉm cười, chân thành mở lời mời: "Đi vệ sinh, đi cùng không?"
Hạ Vãn cũng ưu nhã đứng lên, "Đi cùng đi, đúng lúc tôi cũng uống hơi nhiều."
Hai người cùng đi ra ngoài, Lâm Khải nhìn theo bóng lưng của hai người, lẩm bẩm một câu: "Có bệnh à, đi vệ sinh cũng muốn đi chung."
. . . . . .
Đã lâu rồi không có ai đi vệ sinh chung với Nam Sơ như vậy.
Lúc đi tới cửa, nhìn thấy bóng dáng Lâm Lục Kiêu đang hút thuốc, lưng anh thẳng tắp, lúc anh đứng, sống lưng luôn thẳng như vậy, áo thun bị gió thổi phập phồng, nhô lên rồi xẹp xuống, trong phút chốc dán sát vào lưng, đường nét trên người liền hiện rõ ra.
Vóc người của anh không phải kiểu cơ bắp căng phồng cuồn cuộn, rất cân xứng nhưng cơ bắp cũng không ít.
Tiêu chuẩn --
Mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi quần áo thì có cơ bắp.
Hạ Vãn nhìn Nam Sơ, tâm tư của cô rất nhạy cảm, từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, học hành thi cử một mạch lên đến đại học quân y, ba mẹ của cô đều là tầng lớp lao động, để lo cho cô thì gần như dốc hết sức người sức của trong nhà, thông qua không ít mối quan hệ mới giúp cô trụ lại được ở bệnh viện đang làm.
Hạ Vãn hiểu rõ bản thân mình phải nỗ lực rất nhiều mới có được mọi thứ.
Từ nhỏ Hạ Vãn đã nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối không thể đi sai một bước nào, kể cả chuyện tình cảm cũng vậy, cô biết mình cần gì, vẫn luôn luôn rõ ràng.
Cô và Lâm Lục Kiêu là chuyện sớm muộn thôi.
Cô cho là vậy.
Trên đời này không có cô gái nào thích hợp với Lâm Lục Kiêu hơn cô.
Nam Sơ đương nhiên là không được rồi.
Hai người đứng song song trước bồn rửa tay, Hạ Vãn làm như vô ý hỏi: "Cô và trụ trì của Thanh Thiền Tự quen thân lắm sao?"
Nam Sơ mở vòi nước, "Có một khoảng thời gian đến tu thiền."
"Tu thiền ở đó quả thật rất tốt, trụ trì của Thanh Thiền Tự là một người nhìn thấu lòng người." Hạ Vãn tán đồng nói.
Nam Sơ không nói tiếp, lẳng lặng chờ cô ấy nói thêm đoạn sau.
"Trụ trì nói, trong vận mệnh tôi có quý nhân, là một quân nhân."
Chuyện vớ vẩn.
Trụ trì chưa bao giờ nói lời như vậy.
Nam Sơ không vạch trần cô ấy, chỉ tắt vòi nước, rút khăn giấy rồi lẳng lặng lau tay.
Hạ Vãn nhìn cô: "Tôi nghe rất nhiều lời đồn về cô."
Nam Sơ liếc cô ấy một cái, tựa vào cạnh bồn rửa tay, lấy ra một hộp thuốc và một cái bật lửa từ trong túi quần, rút ra một điếu thuốc: "Ví dụ như --"
Hạ Vãn hơi lờ mờ, đột nhiên cảm thấy cô gái này không dễ đối phó như vậy.
"Rất nhiều tin đồn giải trí cũng đã khơi ra, nói ba của cô là xã hội đen."
Nam Sơ ngậm điếu thuốc lên miệng, cúi đầu châm lửa hút, khói thuốc tỏa ra khắp nơi, cô khép hờ mí mắt, giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực: "Nói tiếp --"
Không hiểu sao trong lòng Hạ Vãn lại sợ hãi.
"Nói bạn trai của cô rất nhiều."
Nam Sơ ngậm lấy điếu thuốc, khịt mũi cười lạnh, giễu cợt.
Phòng vệ sinh bị cô biến thành sương khói mịt mờ, xuyên qua lớp sương khói sạch sẽ đó, đột nhiên Hạ Vãn cảm thấy Nam Sơ giống như con yêu tinh.
Trong kính hai cô gái đang đứng sóng đôi nhau.
Hạ Vãn đi thẳng vào vấn đề.
"Lâm Lục Kiêu hời hợt, nhưng con người rất chính trực, quả thật dễ dàng thu hút mấy cô gái nhỏ, nhưng hai người không có khả năng, cho nên, cô đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với anh ấy."
Nam Sơ để điếu thuốc xuống, đối mặt với Hạ Vãn, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói thuốc.
"Thế vẫn muốn thì thế nào? Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.