Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa
Chương 10
Nhĩ Đông Thỏ Tử
06/09/2017
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nam Sơ nhìn anh, không nói gì, ánh mắt cô biến đổi từ trạng thái tìm tòi, nghiên cứu sang trạng thái hứng thú.
Lâm Lục Kiêu đút hai tay vào trong túi quần, cằm hếch về phía ngoài cửa, dùng vẻ mặt thẳng thắn, vô tư để nhắc nhở cô, "Quá muộn rồi."
Nam Sơ khẽ nhíu mày, tiếp nhận lời mời một cách hào phóng. Nhờ đó, cô được giữ lại trong nhà Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu gật đầu, "Đóng cửa lại."
Ngay sau đó, anh xoay người, kéo tủ giày, lấy một đôi dép lê sạch rồi đưa cho cô.
Nam Sơ đóng cửa lại xong xuôi, cúi đầu nhìn anh, “Anh vừa nói là không đủ mà?”
Lâm Lục Kiêu xoay người, đi vào trong, bỏ lại một câu.
"Tôi nói không có đồ dành cho phụ nữ.”
"..."
Nam Sơ theo sau anh. Lâm Lục Kiêu đi đến bên cạnh Đại Lưu liền đá anh ta một cái, ý bảo anh ta ngồi sát vào trong một chút, “Ngồi xích qua.”
Đại Lưu đang nói chuyện với người kế bên thì quay đầu nhìn Lâm Lục Kiêu, sau đó vô cùng nghe lời mà vội ngồi sát vào trong. Anh ta nhìn lướt qua Nam Sơ rồi lại nhìn Lâm Lục Kiêu bằng ánh mắt ngầm hiểu, kế tiếp còn âm thầm đánh giá ánh mắt mập mờ giữa Lâm Lục Kiêu và Nam Sơ, vẻ mặt giống như ông đây hiểu hết rồi, sau đó còn không quên giật dây mấy anh em ngồi cạnh.
"Ôi ôi ôi – Tốt xấu gì thì đêm nay cũng là lần đầu tiên mà Kiêu nhà chúng ta dẫn vợ về, mấy cậu đừng xa cách quá, để tôi lấy tinh thần một chút nào, chỉ sợ quay sang sẽ làm chị dâu nhỏ sợ hãi thôi.”
Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, hung hăng vò đầu Đại Lưu, mãi tới đầu của anh ta bị ấn lên sàn, anh mới chịu buông ra, thấp giọng nói, "Đừng có nói hưu nói vượn."
Cách nói chuyện có hơi mất tự nhiên.
Nói xong, anh liếc mắt qua Nam Sơ, ý bảo cô ngồi xuống.
Nam Sơ đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Lục Kiêu. Chiếc quần quân đội bị cô ngồi đè sát mép, vô tình để lộ rõ hình dáng bắp đùi đàn ông của anh. Cơ bắp rắn chắc, cứng cỏi mà vô cùng cân xứng. Cô cúi đầu, âm thầm đánh giá một phen, chợt ngạc nhiên khi phát hiện vóc người anh còn đẹp hơn cả siêu mẫu nam.
Trong lúc Nam Sơ đang đánh giá, mép váy màu đen của cô lại cọ vào mu bàn chân Lâm Lục Kiêu.
Mép quần bị đè chặt, không thể rút chân lại. Anh lườm cô một cái, giọng nói lạnh lùng, “Mẹ em không có dạy rằng nên ngồi như thế nào sao?”
Nam Sơ mỉm cười, nói một câu rất “đứng đắn”, “Mông lớn quá, thiệt thòi cho anh rồi.”
"..."
...
Đêm nay, đám người đến nhà đều là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Lâm Lục Kiêu. Đại Lưu mập mạp vừa ngẩng đầu lên kia – từ nhỏ, anh ta đã quanh quẩn phía sau mông anh, chỉ cần có ai nói anh một câu không tốt, anh ta liền xông lên, đánh gãy răng người đó. Người đàn ông ngồi kế bên, tay cầm chai rượu, mặt đỏ tía tai chính là Tôn Minh Dương, cũng là một anh chàng kiên cường. Ngày còn bé, anh ta và Lâm Lục Kiêu đối nghịch với nhau ở mọi nơi. Sau này khi lớn lên, hai người mới phát hiện mình có tài khi gia nhập quân đội. Ở đằng kia, trên ghế sofa, có một người nữa vừa hút thuốc vừa lướt di động, trên tay cầm một chuỗi Phật châu, anh ta tên là Thẩm Mục.
Đại Lưu vốn là người thân thiện, Nam Sơ bị anh ta kéo đi một vòng, giới thiệu toàn bộ anh em với tâm trạng hứng trí bừng bừng.
Từ nhỏ đã thiếu tình thân, tình bạn, Nam Sơ chưa từng trải qua cảm giác này, cũng không có cách nào hình dung ra được, nhưng trong lòng cô rất ấm áp, giống như thấy được ánh sáng phía cuối đường hầm, có người không ngừng vẫy tay với mình, dường như người ấy đang nói rằng,
- - Chào mừng cô bước vào thế giới của anh ấy.
Cho dù chủ nhân của thế giới ấy vẫn cứ thản nhiên hút thuốc, chẳng tỏ vẻ gì.
Đại Lưu nói một thôi một hồi, trong mắt đã tràn đầy ánh sáng lấp lánh, “Minh Dương và Lục Kiêu giống nhau, đều là quân nhân, đừng để ý chuyện bọn họ đánh nhau hồi còn nhỏ, thật ra Minh Dương thương yêu Kiêu nhà chúng tôi nhiều lắm, chuyện gì cũng nói cho cậu ấy biết.”
Nói đến đây, Tôn Minh Dương lập tức ném một cái gối qua. Dường như Đại Lưu sớm đã có phòng bị, anh ta trốn nhanh thoăn thoắt, né được, cái gối vừa vặn đập vào gáy của Nam Sơ
...
Lâm Lục Kiêu liếc mắt nhìn Tôn Minh Dương.
Tôn Minh Dương giật mình một cái, vội vàng xin lỗi Nam Sơ, "Thật ngại quá! Thật ngại quá! Lỡ tay lỡ tay!”
Đại Lưu cầm gối lên, ném ngược trở lại, miệng nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ, “Dám đánh cả chị dâu nhỏ! Đợi lát nữa đi, Kiêu nhất định sẽ xử lý cậu!”
Ba chữ “chị dâu nhỏ” khiến tinh thần Nam Sơ vô cùng sảng khoái, cô càng nhìn càng thấy vừa mắt anh chàng Đại Lưu mập mạp, sau đó lại trông qua Lâm Lục Kiêu đang im lặng hút thuốc. Nam Sơ quyết định phải làm một “chị dâu nhỏ” hào phóng thỏa đáng, cô mỉm cười, “Không có gì, chỉ là đùa vui mà thôi.”
Nam Sơ quả thật rất đẹp, nhất là đêm nay. Dáng vẻ được sửa soạn hoàn mỹ, nét cười tươi tắn đầy sức sống, ánh mắt tỏa sáng như vầng trăng khuyết. Trong nháy mắt, Đại Lưu đã bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, anh ta thầm nghĩ: Mẹ nó, rốt cuộc Kiêu đã tìm được yêu tinh này ở chốn nào vậy!
Từ nhỏ, Đại Lưu đã không thể chống lại được trước sức hấp dẫn của phụ nữ đẹp, thế nhưng ngày qua ngày, anh ta lại chẳng có duyên với một ai.
Ngày đó, ở đầu ngõ nơi con phố nhỏ của bọn họ có một thầy bói mù, nghe nói xem bói rất chuẩn. Khi ấy, nhà nào có con nhỏ đều đưa ngày sinh tháng đẻ cho thầy bói xem.
Đám người Lâm Lục Kiêu vừa được sinh ra, người lớn đã nhờ thầy xem giúp vận mệnh.
Người lớn xin được mấy chữ khuyên răn về nhà, cho rằng đó là truyền thống, đúng sai đều không nói ra, trong lòng tự có tính toán.
Mãi đến khi đám người Lâm Lục Kiêu lớn lên, nghe nói có truyền thống ấy, Đại Lưu quấn lấy thầy bói mỗi ngày để hỏi mệnh trời. Thầy bói lắc đầu, không đáp.
Lâm Lục Kiêu không cho là đúng. Anh không tin vận mệnh, càng không tin Đạo giáo, thần Phật.
Đại Lưu há miệng hỏi, “Giúp con tính đi, sau này con có thể lấy được mấy vợ?”
Những người còn lại đều ngẩn ra.
Khi ấy, Lâm Lục Kiêu rất “theo khuôn phép”. Anh dựa vào tường, hai tay đút vào túi, dùng chân đá mông Đại Lưu một cái, vừa cười vừa mắng, “Nước mình quy định chỉ được cưới một người! Cậu còn muốn cưới vài cô hả?!”
Đám người cười ha ha. Thầy bói lắc đầu, nói với họ, hay là ông tặng cho mỗi đứa một câu nói.
Cho đến bây giờ, Đại Lưu vẫn còn nhớ rõ câu mà thầy bói nói với mình.
- - Không biết phân biệt tốt xấu, khổ nửa đời; Không biết nhìn người, khổ một đời.
Chỉ là anh ta cũng không rõ lắm, cho rằng ông ấy cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.
Đại Lưu hồi phục tinh thần, tiếp tục nói với Nam Sơ, “Thật đó, sau khi Lục Kiêu thi đậu vào trường quân đội, cậu ta (Minh Dương) lập tức tham gia nghĩa vụ quân sự, kết quả là với tình tình lỗ mãng đó giờ, cậu ta đánh nhầm bộ đội đặc chủng.”
Nam Sơ tò mò hỏi, "Anh ấy và Lâm Lục Kiêu đánh nhau, ai lợi hại hơn?”
"Cậu ta đánh nhau với Lục Kiêu, chẳng thắng được mấy lần.” Nói đến đây, Đại Lưu chợt nhớ tới hồi còn nhỏ, có một lần Lâm Lục Kiêu nổi giận bừng bừng, ai cũng không ngăn được, “Lục Kiêu rất tàn bạo, tôi nhớ có một lần, chuyện về em trai cậu ấy, Lâm Khải, cô biết người đó chứ?”
Nam Sơ gật đầu, "Biết.”
Đại Lưu vừa nghe cô nói vậy, thấy ngay cả em trai mà cô cũng biết, anh ta liền tin chị dâu nhỏ là cô hơn phân nửa, cho dù sau này cô và Lâm Lục Kiêu không thành với nhau thì coi như cũng có quen biết. Vì thế, Đại Lưu càng coi Nam Sơ như người một nhà, nói với niềm hứng thú dạt dào, “Sức khỏe của Tiểu Khải không tốt, lúc đi học bị người ta coi thường, có lần còn bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Năm đó, Lục Kiêu mới học sơ trung, về nhà vừa thấy đã chạy ra ngoài, đánh người ta gãy xương sống mũi, tôi và Minh Dương, anh Mục kéo cậu ấy về không được, kết quả là về nhà rồi, cậu ấy bị cha mình nhốt lại.”
Mới nói một nửa, Đại Lưu đã bị người ta đạp một cái.
Lâm Lục Kiêu ngồi ở giữa, phủi bớt khói thuốc, vừa nhìn Đại Lưu vừa châm chọc, “Có khả năng kể chuyện ngày xưa hay như vậy, sao không đi làm nhà phê bình cho rồi?”
Đại Lưu không phục, "Không phải tôi đang giúp cậu chiếu cố chị dâu nhỏ sao? Cậu xem, cậu chỉ lo hút thuốc, chẳng để ý tới người khác, tôi giúp cậu chăm sóc cô ấy, cậu còn bảo tôi đi làm nhà phê bình. Tôi nói cho mà biết, tình cảm của cậu ít ỏi như vậy, sao có thể tìm được bạn gái hay thế?”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng ngời, nhìn về phía Lâm Lục Kiêu, “Ôi --- không phải là cậu đang ghen đó chứ?”
Lâm Lục Kiêu lườm mắt xem thường, “Cút.”
"Tôi biến đây ~ Không quấy rầy hai người nữa.”
Quả nhiên sau đó, Đại Lưu lăn ra chỗ khác, đi tìm Tôn Minh Dương để vung nắm đấm. Tôn Minh Dương tỏ vẻ ghét bỏ, bụp vào trán anh ta một cái để anh ta biến sang chỗ khác. Đại Lưu quay đầu, nhìn cái người đang vừa hút thuốc vừa nhấp một ngụm rượu vang, đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc di động mà tố khổ, “Anh Mục, anh nói đi, sao hai người này tham gia quân ngũ mà thô lỗ như vậy? Động một chút là kêu người ta cút!”
Thẩm Mục không thèm ngẩng đầu, “Cút.”
"..."
Đại Lưu im lặng một hồi, “Không phải anh tin Phật sao? Phật tổ nói, không được mắng chửi thô tục.”
...
Đại Lưu đi rồi, chiếc ghế sofa rộng hơn trong nháy mắt, Lâm Lục Kiêu ngồi xích qua phía bên cạnh.
Nam Sơ nhìn khe hở nhỏ giữa hai người, cô hỏi anh, “Anh không giải thích à?”
Lâm Lục Kiêu quay đầu nhìn cô, "Giải thích cái gì?"
"Giải thích rằng tôi không phải là bạn gái anh.”
Lâm Lục Kiêu hiểu rất rõ tính cách của mấy nhóc con chơi cùng mình từ nhỏ tới lớn kia, anh mà càng giải thích sẽ càng chứng minh trong lòng anh có quỷ. Vả lại, anh vốn không phải người hay giải thích, trải qua thời gian sẽ tự nhiên hiểu được.
Hơn nữa, anh cho rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt Nam Sơ, đưa cô về nhà rồi sẽ nói rõ ràng để cô không tìm tới anh nữa. Về sau, đám người Đại Lưu không gặp cô sẽ tự biết mình đã hiểu lầm, anh cần gì phải tốn thời gian hút một điếu thuốc để giải thích.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nở nụ cười, không nói chuyện.
Lâm Lục Kiêu nghiêng người về phía trước, định lấy bật lửa trên bàn trà, nào ngờ lại bị Nam Sơ tay mắt lanh lẹ giành trước.
Chiếc bật lửa hình vuông màu đen bằng kim loại nằm gọn trong bàn tay trắng mềm của Nam Sơ. Cô tùy ý xoay vòng nó một cái, tự chỉnh phương hướng, đầu ngón tay mảnh khảnh mở ra nhẹ nhàng, đẩy nắp, ngón cái vừa chuyển, lửa đã bật lên trong nháy mắt.
Ánh lửa lay động.
Cánh tay Lâm Lục Kiêu buông lơi giữa không trung. Anh lắc người một cái, nhìn cô, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
Rõ ràng trong phòng khách có bật đèn, nhưng lại có cảm giác ánh lửa kia rực rỡ hơn.
"Nhanh chút nào, phỏng tay.” Nam Sơ thúc giục.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, nở nụ cười, đốt điếu thuốc dưới ngọn lửa trong tay cô, sau đó dựa người vào ghế sofa, thở ra một làn khói. Anh quay đầu, liếc nhìn cô gái bên cạnh mình.
Mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên nhớ về ngày mình thi đậu vào trường quân đội, lúc sắp rời khỏi con phố nhỏ.
Thầy bói đã đứng ở đầu ngõ, nói với anh rằng.
"Chàng trai trẻ, con rất cứng cỏi, chính trực, mai sau sẽ là một anh hùng.”
Ngay sau đó, thầy bói liền thở dài.
Cho dù anh không tin vào vận mệnh, nhưng cũng cảm thấy thú vị, do đó đã lắm miệng mà hỏi một câu, “Sao ông lại than thở?”
Thầy bói nói, “Từ xưa có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Nam Sơ nhìn anh, không nói gì, ánh mắt cô biến đổi từ trạng thái tìm tòi, nghiên cứu sang trạng thái hứng thú.
Lâm Lục Kiêu đút hai tay vào trong túi quần, cằm hếch về phía ngoài cửa, dùng vẻ mặt thẳng thắn, vô tư để nhắc nhở cô, "Quá muộn rồi."
Nam Sơ khẽ nhíu mày, tiếp nhận lời mời một cách hào phóng. Nhờ đó, cô được giữ lại trong nhà Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu gật đầu, "Đóng cửa lại."
Ngay sau đó, anh xoay người, kéo tủ giày, lấy một đôi dép lê sạch rồi đưa cho cô.
Nam Sơ đóng cửa lại xong xuôi, cúi đầu nhìn anh, “Anh vừa nói là không đủ mà?”
Lâm Lục Kiêu xoay người, đi vào trong, bỏ lại một câu.
"Tôi nói không có đồ dành cho phụ nữ.”
"..."
Nam Sơ theo sau anh. Lâm Lục Kiêu đi đến bên cạnh Đại Lưu liền đá anh ta một cái, ý bảo anh ta ngồi sát vào trong một chút, “Ngồi xích qua.”
Đại Lưu đang nói chuyện với người kế bên thì quay đầu nhìn Lâm Lục Kiêu, sau đó vô cùng nghe lời mà vội ngồi sát vào trong. Anh ta nhìn lướt qua Nam Sơ rồi lại nhìn Lâm Lục Kiêu bằng ánh mắt ngầm hiểu, kế tiếp còn âm thầm đánh giá ánh mắt mập mờ giữa Lâm Lục Kiêu và Nam Sơ, vẻ mặt giống như ông đây hiểu hết rồi, sau đó còn không quên giật dây mấy anh em ngồi cạnh.
"Ôi ôi ôi – Tốt xấu gì thì đêm nay cũng là lần đầu tiên mà Kiêu nhà chúng ta dẫn vợ về, mấy cậu đừng xa cách quá, để tôi lấy tinh thần một chút nào, chỉ sợ quay sang sẽ làm chị dâu nhỏ sợ hãi thôi.”
Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, hung hăng vò đầu Đại Lưu, mãi tới đầu của anh ta bị ấn lên sàn, anh mới chịu buông ra, thấp giọng nói, "Đừng có nói hưu nói vượn."
Cách nói chuyện có hơi mất tự nhiên.
Nói xong, anh liếc mắt qua Nam Sơ, ý bảo cô ngồi xuống.
Nam Sơ đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Lục Kiêu. Chiếc quần quân đội bị cô ngồi đè sát mép, vô tình để lộ rõ hình dáng bắp đùi đàn ông của anh. Cơ bắp rắn chắc, cứng cỏi mà vô cùng cân xứng. Cô cúi đầu, âm thầm đánh giá một phen, chợt ngạc nhiên khi phát hiện vóc người anh còn đẹp hơn cả siêu mẫu nam.
Trong lúc Nam Sơ đang đánh giá, mép váy màu đen của cô lại cọ vào mu bàn chân Lâm Lục Kiêu.
Mép quần bị đè chặt, không thể rút chân lại. Anh lườm cô một cái, giọng nói lạnh lùng, “Mẹ em không có dạy rằng nên ngồi như thế nào sao?”
Nam Sơ mỉm cười, nói một câu rất “đứng đắn”, “Mông lớn quá, thiệt thòi cho anh rồi.”
"..."
...
Đêm nay, đám người đến nhà đều là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Lâm Lục Kiêu. Đại Lưu mập mạp vừa ngẩng đầu lên kia – từ nhỏ, anh ta đã quanh quẩn phía sau mông anh, chỉ cần có ai nói anh một câu không tốt, anh ta liền xông lên, đánh gãy răng người đó. Người đàn ông ngồi kế bên, tay cầm chai rượu, mặt đỏ tía tai chính là Tôn Minh Dương, cũng là một anh chàng kiên cường. Ngày còn bé, anh ta và Lâm Lục Kiêu đối nghịch với nhau ở mọi nơi. Sau này khi lớn lên, hai người mới phát hiện mình có tài khi gia nhập quân đội. Ở đằng kia, trên ghế sofa, có một người nữa vừa hút thuốc vừa lướt di động, trên tay cầm một chuỗi Phật châu, anh ta tên là Thẩm Mục.
Đại Lưu vốn là người thân thiện, Nam Sơ bị anh ta kéo đi một vòng, giới thiệu toàn bộ anh em với tâm trạng hứng trí bừng bừng.
Từ nhỏ đã thiếu tình thân, tình bạn, Nam Sơ chưa từng trải qua cảm giác này, cũng không có cách nào hình dung ra được, nhưng trong lòng cô rất ấm áp, giống như thấy được ánh sáng phía cuối đường hầm, có người không ngừng vẫy tay với mình, dường như người ấy đang nói rằng,
- - Chào mừng cô bước vào thế giới của anh ấy.
Cho dù chủ nhân của thế giới ấy vẫn cứ thản nhiên hút thuốc, chẳng tỏ vẻ gì.
Đại Lưu nói một thôi một hồi, trong mắt đã tràn đầy ánh sáng lấp lánh, “Minh Dương và Lục Kiêu giống nhau, đều là quân nhân, đừng để ý chuyện bọn họ đánh nhau hồi còn nhỏ, thật ra Minh Dương thương yêu Kiêu nhà chúng tôi nhiều lắm, chuyện gì cũng nói cho cậu ấy biết.”
Nói đến đây, Tôn Minh Dương lập tức ném một cái gối qua. Dường như Đại Lưu sớm đã có phòng bị, anh ta trốn nhanh thoăn thoắt, né được, cái gối vừa vặn đập vào gáy của Nam Sơ
...
Lâm Lục Kiêu liếc mắt nhìn Tôn Minh Dương.
Tôn Minh Dương giật mình một cái, vội vàng xin lỗi Nam Sơ, "Thật ngại quá! Thật ngại quá! Lỡ tay lỡ tay!”
Đại Lưu cầm gối lên, ném ngược trở lại, miệng nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ, “Dám đánh cả chị dâu nhỏ! Đợi lát nữa đi, Kiêu nhất định sẽ xử lý cậu!”
Ba chữ “chị dâu nhỏ” khiến tinh thần Nam Sơ vô cùng sảng khoái, cô càng nhìn càng thấy vừa mắt anh chàng Đại Lưu mập mạp, sau đó lại trông qua Lâm Lục Kiêu đang im lặng hút thuốc. Nam Sơ quyết định phải làm một “chị dâu nhỏ” hào phóng thỏa đáng, cô mỉm cười, “Không có gì, chỉ là đùa vui mà thôi.”
Nam Sơ quả thật rất đẹp, nhất là đêm nay. Dáng vẻ được sửa soạn hoàn mỹ, nét cười tươi tắn đầy sức sống, ánh mắt tỏa sáng như vầng trăng khuyết. Trong nháy mắt, Đại Lưu đã bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, anh ta thầm nghĩ: Mẹ nó, rốt cuộc Kiêu đã tìm được yêu tinh này ở chốn nào vậy!
Từ nhỏ, Đại Lưu đã không thể chống lại được trước sức hấp dẫn của phụ nữ đẹp, thế nhưng ngày qua ngày, anh ta lại chẳng có duyên với một ai.
Ngày đó, ở đầu ngõ nơi con phố nhỏ của bọn họ có một thầy bói mù, nghe nói xem bói rất chuẩn. Khi ấy, nhà nào có con nhỏ đều đưa ngày sinh tháng đẻ cho thầy bói xem.
Đám người Lâm Lục Kiêu vừa được sinh ra, người lớn đã nhờ thầy xem giúp vận mệnh.
Người lớn xin được mấy chữ khuyên răn về nhà, cho rằng đó là truyền thống, đúng sai đều không nói ra, trong lòng tự có tính toán.
Mãi đến khi đám người Lâm Lục Kiêu lớn lên, nghe nói có truyền thống ấy, Đại Lưu quấn lấy thầy bói mỗi ngày để hỏi mệnh trời. Thầy bói lắc đầu, không đáp.
Lâm Lục Kiêu không cho là đúng. Anh không tin vận mệnh, càng không tin Đạo giáo, thần Phật.
Đại Lưu há miệng hỏi, “Giúp con tính đi, sau này con có thể lấy được mấy vợ?”
Những người còn lại đều ngẩn ra.
Khi ấy, Lâm Lục Kiêu rất “theo khuôn phép”. Anh dựa vào tường, hai tay đút vào túi, dùng chân đá mông Đại Lưu một cái, vừa cười vừa mắng, “Nước mình quy định chỉ được cưới một người! Cậu còn muốn cưới vài cô hả?!”
Đám người cười ha ha. Thầy bói lắc đầu, nói với họ, hay là ông tặng cho mỗi đứa một câu nói.
Cho đến bây giờ, Đại Lưu vẫn còn nhớ rõ câu mà thầy bói nói với mình.
- - Không biết phân biệt tốt xấu, khổ nửa đời; Không biết nhìn người, khổ một đời.
Chỉ là anh ta cũng không rõ lắm, cho rằng ông ấy cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.
Đại Lưu hồi phục tinh thần, tiếp tục nói với Nam Sơ, “Thật đó, sau khi Lục Kiêu thi đậu vào trường quân đội, cậu ta (Minh Dương) lập tức tham gia nghĩa vụ quân sự, kết quả là với tình tình lỗ mãng đó giờ, cậu ta đánh nhầm bộ đội đặc chủng.”
Nam Sơ tò mò hỏi, "Anh ấy và Lâm Lục Kiêu đánh nhau, ai lợi hại hơn?”
"Cậu ta đánh nhau với Lục Kiêu, chẳng thắng được mấy lần.” Nói đến đây, Đại Lưu chợt nhớ tới hồi còn nhỏ, có một lần Lâm Lục Kiêu nổi giận bừng bừng, ai cũng không ngăn được, “Lục Kiêu rất tàn bạo, tôi nhớ có một lần, chuyện về em trai cậu ấy, Lâm Khải, cô biết người đó chứ?”
Nam Sơ gật đầu, "Biết.”
Đại Lưu vừa nghe cô nói vậy, thấy ngay cả em trai mà cô cũng biết, anh ta liền tin chị dâu nhỏ là cô hơn phân nửa, cho dù sau này cô và Lâm Lục Kiêu không thành với nhau thì coi như cũng có quen biết. Vì thế, Đại Lưu càng coi Nam Sơ như người một nhà, nói với niềm hứng thú dạt dào, “Sức khỏe của Tiểu Khải không tốt, lúc đi học bị người ta coi thường, có lần còn bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập. Năm đó, Lục Kiêu mới học sơ trung, về nhà vừa thấy đã chạy ra ngoài, đánh người ta gãy xương sống mũi, tôi và Minh Dương, anh Mục kéo cậu ấy về không được, kết quả là về nhà rồi, cậu ấy bị cha mình nhốt lại.”
Mới nói một nửa, Đại Lưu đã bị người ta đạp một cái.
Lâm Lục Kiêu ngồi ở giữa, phủi bớt khói thuốc, vừa nhìn Đại Lưu vừa châm chọc, “Có khả năng kể chuyện ngày xưa hay như vậy, sao không đi làm nhà phê bình cho rồi?”
Đại Lưu không phục, "Không phải tôi đang giúp cậu chiếu cố chị dâu nhỏ sao? Cậu xem, cậu chỉ lo hút thuốc, chẳng để ý tới người khác, tôi giúp cậu chăm sóc cô ấy, cậu còn bảo tôi đi làm nhà phê bình. Tôi nói cho mà biết, tình cảm của cậu ít ỏi như vậy, sao có thể tìm được bạn gái hay thế?”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng ngời, nhìn về phía Lâm Lục Kiêu, “Ôi --- không phải là cậu đang ghen đó chứ?”
Lâm Lục Kiêu lườm mắt xem thường, “Cút.”
"Tôi biến đây ~ Không quấy rầy hai người nữa.”
Quả nhiên sau đó, Đại Lưu lăn ra chỗ khác, đi tìm Tôn Minh Dương để vung nắm đấm. Tôn Minh Dương tỏ vẻ ghét bỏ, bụp vào trán anh ta một cái để anh ta biến sang chỗ khác. Đại Lưu quay đầu, nhìn cái người đang vừa hút thuốc vừa nhấp một ngụm rượu vang, đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc di động mà tố khổ, “Anh Mục, anh nói đi, sao hai người này tham gia quân ngũ mà thô lỗ như vậy? Động một chút là kêu người ta cút!”
Thẩm Mục không thèm ngẩng đầu, “Cút.”
"..."
Đại Lưu im lặng một hồi, “Không phải anh tin Phật sao? Phật tổ nói, không được mắng chửi thô tục.”
...
Đại Lưu đi rồi, chiếc ghế sofa rộng hơn trong nháy mắt, Lâm Lục Kiêu ngồi xích qua phía bên cạnh.
Nam Sơ nhìn khe hở nhỏ giữa hai người, cô hỏi anh, “Anh không giải thích à?”
Lâm Lục Kiêu quay đầu nhìn cô, "Giải thích cái gì?"
"Giải thích rằng tôi không phải là bạn gái anh.”
Lâm Lục Kiêu hiểu rất rõ tính cách của mấy nhóc con chơi cùng mình từ nhỏ tới lớn kia, anh mà càng giải thích sẽ càng chứng minh trong lòng anh có quỷ. Vả lại, anh vốn không phải người hay giải thích, trải qua thời gian sẽ tự nhiên hiểu được.
Hơn nữa, anh cho rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt Nam Sơ, đưa cô về nhà rồi sẽ nói rõ ràng để cô không tìm tới anh nữa. Về sau, đám người Đại Lưu không gặp cô sẽ tự biết mình đã hiểu lầm, anh cần gì phải tốn thời gian hút một điếu thuốc để giải thích.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nở nụ cười, không nói chuyện.
Lâm Lục Kiêu nghiêng người về phía trước, định lấy bật lửa trên bàn trà, nào ngờ lại bị Nam Sơ tay mắt lanh lẹ giành trước.
Chiếc bật lửa hình vuông màu đen bằng kim loại nằm gọn trong bàn tay trắng mềm của Nam Sơ. Cô tùy ý xoay vòng nó một cái, tự chỉnh phương hướng, đầu ngón tay mảnh khảnh mở ra nhẹ nhàng, đẩy nắp, ngón cái vừa chuyển, lửa đã bật lên trong nháy mắt.
Ánh lửa lay động.
Cánh tay Lâm Lục Kiêu buông lơi giữa không trung. Anh lắc người một cái, nhìn cô, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
Rõ ràng trong phòng khách có bật đèn, nhưng lại có cảm giác ánh lửa kia rực rỡ hơn.
"Nhanh chút nào, phỏng tay.” Nam Sơ thúc giục.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, nở nụ cười, đốt điếu thuốc dưới ngọn lửa trong tay cô, sau đó dựa người vào ghế sofa, thở ra một làn khói. Anh quay đầu, liếc nhìn cô gái bên cạnh mình.
Mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên nhớ về ngày mình thi đậu vào trường quân đội, lúc sắp rời khỏi con phố nhỏ.
Thầy bói đã đứng ở đầu ngõ, nói với anh rằng.
"Chàng trai trẻ, con rất cứng cỏi, chính trực, mai sau sẽ là một anh hùng.”
Ngay sau đó, thầy bói liền thở dài.
Cho dù anh không tin vào vận mệnh, nhưng cũng cảm thấy thú vị, do đó đã lắm miệng mà hỏi một câu, “Sao ông lại than thở?”
Thầy bói nói, “Từ xưa có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.