Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
Chương 4
Lệ Chi Hương Cận
10/03/2021
“Mở cửa xe ra, mang cáng tới, hạ xuống, di chuyển…”
“Người bị thương phần đầu đã phải chịu một va chạm mạnh”
“Hai người khác bị thương đã xác nhận tử vong!”
Những tiếng ồn ào, hỗn loạn lồng vào nhau, lặp đi lặp lại như muốn phá nát hệ thần kinh của Dư Tễ Đan, lại như lốc xoáy trong đầu. Cô không biết chính mình còn sống hay đã chết, cũng không biết mình đang ở đâu, mọi thứ hỗn độn, tựa như một cơn ác mộng.
“Tễ Đan! Tễ Đan!”
Có người gọi tên cô.
Trong nháy mắt kia, giống như Mã Lương đoạt lại thần bút*, vẽ mắt cho thần long.
*Trích từ truyện cổ tích cây bút thần của Mã Lương
Cô xé rách cơn ác mộng, tìm về chính mình.
Dư Tễ Đan chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu.
Hoàn cảnh xung quanh tối đen, còn có âm thanh của y cụ đang làm việc.
Dư Tễ Đan không tự chủ động động cánh tay phải, các thanh nẹp phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, tri giác cùng tư duy của cô phát ra tín hiệu đau đớn của cơ thể. Từng cơn đau như sóng lớn ập đến, bao trùm toàn bộ thân thể cô.
Cùng lúc đó, bức màn bị người ta kéo ra, ánh dương sau khi được cơn mưa gột rửa lại càng thêm lóa mắt.
Dư Tễ Đan theo bản năng nhắm mắt lại, vài giây sau, mới có thể nhìn kỹ vị trí cùng hoàn cảnh xung quanh.
Không thể nghi ngờ, đây là phòng y tế của bệnh viện nào đó, có hai bác sĩ đứng trước mặt cô, một nam, một nữ.
Mà thân thể cô đang nằm trêи một lồng ngực rộng lớn.
Nghe được âm thanh, cô đồng thời cảm nhận được lồng ngực sau lưng chấn động “Em tỉnh rồi? Hoàn toàn thanh tỉnh sao? Có chỗ nào khó chịu không? Có thể nói không?”
“…” Dư Tễ Đan mím môi, không nói lời nào.
Lúc ở dưới lầu, cô cùng Lý Minh Hưu oan gia ngõ hẹp mà gặp nhau, hai người lôi lôi kéo kéo đi tới bệnh viện, kiểm tra xong cánh tay anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, một hai đòi cô phải kiểm tra tổng quát toàn thân.
Nếu là ngày thường, cô không lấy súng chĩa vào anh thì cũng nhất định phải đạp một cú cho anh lăn đến bên kia đại dương rồi ngoắc ʍôиɠ đi làm. Nhưng Lý Mính Hưu lại đối với cô nhẹ giọng dỗ dành, cô lập tức như người trúng cổ thuật, răm rắp nghe lời, hiện tại đã làm đến công đoạn cuối cùng…
Có lẽ là bởi vì đêm qua vội vàng phá án, về đến nhà vừa ngủ được một lúc lại bị Dư Giang Nguyệt gọi điện quấy rầy, một giấc ngủ cũng không dài hơn hai tiếng là bao, quá mức mệt mỏi. Ngay lúc bức màn y tế được kéo ra, ánh đèn bị tắt hết, cô liền nặng nề rơi vào cảnh trong mơ.
“Tễ Đan?”
Tiếng gọi này triệt để kéo cô trở về với hiện thực.
Đôi môi mím thẳng mấp máy môi một lúc mới lên tiếng: “Anh làm sao biết được tên tôi?”
Nhưng cô lại không muốn biết đáp án từ anh, không cần đoán cũng biết, là người theo dõi cô, lý nào lại không biết tên cô?
Dư Tễ Đan giãy giụa ngồi dậy, rời khỏi ngực anh.
“Tôi không biết đã từng đắc tội với anh lúc nào, nhưng xin anh buông tha cho! Nếu anh thực sự có điều khó xử, có thể đi cục cảnh sát hoặc đồn công an, kể cả không phải là tôi, cho dù là cảnh sát khác, họ cũng sẽ nguyện ý giúp đỡ.”
Dư Tễ Đan nói xong, nâng cánh tay phải của mình lên, trực tiếp rút kim tiêm từ mu bàn tay ra, sau đó quăng thật mạnh vào trong không khí.
“Tôi muốn đi làm!”
Dư Tễ Đan từ trêи giường nhảy xuống.
“Cô Dư!” Nữ bác sĩ đứng bên cạnh giá dụng cụ vội vàng chạy ra bên ngoài đuổi theo: “Chúng tôi còn chưa nói với cô…”
Câu nói tiếp theo của nữ bác sĩ cùng bóng dáng cô ấy biến mất sau cánh cửa
Phòng y tế khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
Yên tĩnh.
Có lẽ là tịch mịch thì đúng hơn.
Tầm mắt Lý Mính Hưu chỉ dừng lại một chút.
Vòng tay cùng trái tim anh đều trở nên vắng vẻ.
Nam bác sĩ ngồi trước mặt lật xem tư liệu, giương mắt liếc nhìn Lý Mính Hưu, cười mà không nói.
Chờ khi đến khi anh ta đọc xong tư liệu, đã là năm phút sau.
“Lý đại thiếu gia à, cậu cũng thấy rồi, tình huống hiện tại của cô ấy là như vậy.”
Qua một lúc lâu, tầm mắt đang dừng lại tại một chỗ mới chậm rãi dịch chuyển.
“Trăn ca, cánh tay Tễ Đan thế nào?”
Vị được Lý Minh Hưu gọi là Trăn ca, là bác sĩ tên Cố Duyên Trăn, lớn lên văn nhã lại thanh tú, anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Còn có thể thế nào? Viên đạn kia, là hai viên, khoảng cách lại gần, trực tiếp xuyên qua, cánh tay kia không bị phế bỏ, còn có thể sinh hoạt bình thường đã là phúc trong vạn phúc rồi.”
Lý Mính Hưu che ngực, ho khan.
“Không gạt cậu, lúc trước khi cô ấy được đưa đến đây chỉ còn thoi thóp, tôi đứng tại chỗ không dám cử động cho dù là một chút, ngay cả chữa tay cô ấy tôi cũng chưa dám làm.” Cố Duyên Trăn cười khẽ một tiếng, “Tôi sợ nhìn mặt cô ấy, càng sợ nhớ đến cô ấy là Dư Tễ Đan, tôi thực sự sợ sẽ run tay. Nếu cô ấy chết trêи tay tôi, tôi đời này không bao giờ dám gặp lại cậu.”
Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, phát hiện có điểm không thích hợp. Hai viên đạn xuyên qua cánh tay, vì sao hơi thở lại thoi thóp? Điều gì khiến cho bác sĩ ngoại khoa của bệnh viên tư nhân tốt nhất, Cố Duyên Trăn sợ hãi cầm dao phẫu thuật?
Anh nhíu mày, ánh mắt thắng tắp nhìn chằm chằm Cố Duyên Trăn: “Sao lại như vậy?”
“…” Cố Duyên Trăn nhún vai “Là ý của Đường Thuyền, cho nên chúng tôi chỉ nói với cậu, cô ấy chỉ trúng hai viên đạn bên cánh tay phải. Kì thực còn ba viên nữa, là ở nơi này…”
Cố Duyên Trăn đặt bàn tay lên ngực mình.
Giờ khắc này, dường như những viên đạn kia cũng xuyên qua tim anh.
“Cho nên, cấp trêи mới đem cô ấy điều khỏi cục cảnh sát hình sự, chuyện này không được nói rõ ràng là nhờ có quan hệ với cậu.”
Cố Duyên Trăn đứng lên, đem tư liệu trong tay cùng lịch bệnh đặt trước mặt Lý Minh Hưu, “Tôi biết, hôm nay cậu tới đây mục đích không chỉ có cánh tay, từ khi việc kia bắt đầu, tôi phát hiện chứng bệnh của Dư Tễ Đan xuất hiện, tôi cũng ở khoa thần kinh nghiên cứu chứng bệnh này”
“PTSD*.”
*Posttraumatic stress disorder
“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”
Lý Mính Hưu yên lặng mở tư liệu trước mặt.
“PTSD biểu hiện lâm sàng có ba loại, mà Tễ Đan thuộc vào dạng điển hình, bệnh trạng lảng tránh cùng chết lặng.”
“Sau khi sự việc kia phát sinh, hơn nữa cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu người đầy máu bị mang lên xe cảnh sát, mọi việc quá chấn động khiến cô ấy chỉ còn cách quên đi để bảo vệ chính mình”
“Bảy năm trước sau khi phát sinh vụ việc kia, cô ấy hôn mê liên tục suốt một tháng, chờ đến lúc cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ấy đã chẳng còn nhớ được tôi là ai.” Cố Duyên Trăn? Xin lỗi, không biết’.”
“Đối mặt với sự thực làm cô ấy quá thống khổ, cho nên cô ấy sợ hãi đối mặt, lựa chọn quên đi, thực không khéo, chuyện trong hai năm kia cô ấy cũng không nhớ, vì thế đã quên cậu, quên Đường Thuyền và cũng quên tôi.”
“Người khác có thể không rõ ràng, nhưng tôi và cậu không thể không biết, lá gan cô bé này không lớn! Chỉ bằng cậu, Lý đại thiếu năm đó muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, nhân vật lớn không thể với tới, vì cái gì không bắt được cô ấy? Cô ấy vì cái gì không chịu tiếp nhận cậu, cậu còn không rõ sao?”
Lý Mính Hưu buông tư liệu, như suy tư điều gì mà nhìn về phía Cố Duyên Trăn.
“Bởi vì cậu khi đó quá mức cao cao tại thượng, cô ấy trước nay không tiếp xúc với những người như thế, cho nên cô ấy sợ hãi, sợ cậu chơi đùa, sợ gia đình cậu, sợ những người xung quanh cậu, sợ hết thảy mọi thứ, vậy nên, mặc dù trong lòng thích cậu, cô ấy cũng không dám cùng cậu bên nhau.”
Lý Mính Hưu nhăn mày, trừng mắt liếc nhìn Cố Duyên Trăn.
Trước lúc anh bị hạch tội bỏ tù, thân là Lý đại thiếu gia, anh quả thực là có thể hô mưa gọi gió, duy chỉ có việc theo đuổi Dư Tễ Đan là thất bại.
Cố Duyên Trăn cái hay lại không thấy nói, cái dở thì cứ nhằm vào mà khuấy.
“Khi đó cô ấy ở trường cảnh sát thành tích thật kém cỏi, dưới sự áp bức của cậu, tôi đường đường là bác sĩ đại tài còn phải giúp cô ấy chép phạt. Như vậy cô ấy chẳng thể nào trở thành một cảnh sát tốt được.”
“Nhưng như cậu thấy đấy, cô ấy ở cục cảnh sát lập công vô số, nếu quên đi là một cách bảo hộ, thì kiên cường cũng là tự bảo vệ mình. Bởi vì cô ấy biết, cha mẹ không bao giờ có thể bảo vệ mình, cậu lại vào tù, cô ấy chỉ có thể tự bảo vệ chính mình, thế nên trở thành như bây giờ.”
“Cô ấy cuồng công việc làm sao lại thành một loại tự bảo vệ mình?”
Các loại suy nghĩ nối đuôi nhau xuất hiện trong đầu anh, sau đó từng cái một lại bị chính anh phủ nhận.
“Mính Hưu!”
Cố Duyên Trăn vỗ vỗ vai Lý Mính Hưu “Cậu yên tâm, PTSD có thể thông qua trị liệu chữa khỏi hẳn, tôi đã sớm hỏi qua, chờ tôi đưa địa chỉ, cậu mang Tễ Đan qua đó đi.”
Ngoài dự kiến của Cố Duyên Trăn, Lý Minh Hưu thế nhưng chắc như đinh đóng cột trả lời: “Không!”
Cố Duyên Trăn nghi hoặc nhướng mày.
“Nếu chuyện cũ làm cô ấy thống khổ thậm chí là lựa chọn quên đi, tôi vì cái gì mà cố chấp cưỡng ép cô ấy chữa khỏi làm gì? Chữa khỏi chính là nhớ lại mọi thứ, không phải sao?”
Cố Duyên Trăn dùng sức đẩy Lý Mính Hưu, kinh ngạc nói:
“Cậu điên rồi! Cô ấy như vậy chính là cả đời không thể nhớ đến cậu đã từng vì cô ấy làm những gì, trả giá những gì! Đối với một người bình thường mà nói, hai mươi mấy tuổi thanh xuân tốt đẹp bị đẩy vào tù chính là một sự hủy diệt. Huống chi là cậu! Nhưng cậu hủy hoại chính mình, hủy hoại cả nhận thức về tình yêu của em trai. Bởi vì cậu, nhiều năm như vậy cậu ta ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng chạm tới, nếu không phải gặp được vợ cậu ấy bây giờ, có lẽ cả đời cậu ta sẽ mãi như vậy.”
Lý Mính Hưu chậc lưỡi: “Không phải nó đã gặp được rồi sao? Tình huống của Đường Thuyền vốn đặc thù, đừng kéo nó vào đây.”
“Nói nhảm, đấy không gọi là tình yêu vĩ đại, đó chính là ngu xuẩn.”
“Ngu xuẩn thì ngu xuẩn đi.” Lý Mính Hưu xem xong bệnh án của Tễ Đan, đứng lên, khí phách nói: “Nếu như nhớ lại làm cô ấy đau khổ lần nữa, tôi thà không cần!”
Cố Duyên Trăn cố nén mấy dây thần kinh đang run rẩy trong đầu “…”
Lý Mính Hưu ra vẻ thoải mái cười cười: “Được rồi, Trăn ca, sắc mặt đừng xấu như vậy chứ! Trước kia có cái gì tốt chứ? Không phải anh nói, tôi không theo đuổi được cô ấy sao? Cô ấy quên đi càng tốt, lúc này cho anh xem, tôi sẽ theo đuổi được!”
“Người bị thương phần đầu đã phải chịu một va chạm mạnh”
“Hai người khác bị thương đã xác nhận tử vong!”
Những tiếng ồn ào, hỗn loạn lồng vào nhau, lặp đi lặp lại như muốn phá nát hệ thần kinh của Dư Tễ Đan, lại như lốc xoáy trong đầu. Cô không biết chính mình còn sống hay đã chết, cũng không biết mình đang ở đâu, mọi thứ hỗn độn, tựa như một cơn ác mộng.
“Tễ Đan! Tễ Đan!”
Có người gọi tên cô.
Trong nháy mắt kia, giống như Mã Lương đoạt lại thần bút*, vẽ mắt cho thần long.
*Trích từ truyện cổ tích cây bút thần của Mã Lương
Cô xé rách cơn ác mộng, tìm về chính mình.
Dư Tễ Đan chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu.
Hoàn cảnh xung quanh tối đen, còn có âm thanh của y cụ đang làm việc.
Dư Tễ Đan không tự chủ động động cánh tay phải, các thanh nẹp phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, tri giác cùng tư duy của cô phát ra tín hiệu đau đớn của cơ thể. Từng cơn đau như sóng lớn ập đến, bao trùm toàn bộ thân thể cô.
Cùng lúc đó, bức màn bị người ta kéo ra, ánh dương sau khi được cơn mưa gột rửa lại càng thêm lóa mắt.
Dư Tễ Đan theo bản năng nhắm mắt lại, vài giây sau, mới có thể nhìn kỹ vị trí cùng hoàn cảnh xung quanh.
Không thể nghi ngờ, đây là phòng y tế của bệnh viện nào đó, có hai bác sĩ đứng trước mặt cô, một nam, một nữ.
Mà thân thể cô đang nằm trêи một lồng ngực rộng lớn.
Nghe được âm thanh, cô đồng thời cảm nhận được lồng ngực sau lưng chấn động “Em tỉnh rồi? Hoàn toàn thanh tỉnh sao? Có chỗ nào khó chịu không? Có thể nói không?”
“…” Dư Tễ Đan mím môi, không nói lời nào.
Lúc ở dưới lầu, cô cùng Lý Minh Hưu oan gia ngõ hẹp mà gặp nhau, hai người lôi lôi kéo kéo đi tới bệnh viện, kiểm tra xong cánh tay anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, một hai đòi cô phải kiểm tra tổng quát toàn thân.
Nếu là ngày thường, cô không lấy súng chĩa vào anh thì cũng nhất định phải đạp một cú cho anh lăn đến bên kia đại dương rồi ngoắc ʍôиɠ đi làm. Nhưng Lý Mính Hưu lại đối với cô nhẹ giọng dỗ dành, cô lập tức như người trúng cổ thuật, răm rắp nghe lời, hiện tại đã làm đến công đoạn cuối cùng…
Có lẽ là bởi vì đêm qua vội vàng phá án, về đến nhà vừa ngủ được một lúc lại bị Dư Giang Nguyệt gọi điện quấy rầy, một giấc ngủ cũng không dài hơn hai tiếng là bao, quá mức mệt mỏi. Ngay lúc bức màn y tế được kéo ra, ánh đèn bị tắt hết, cô liền nặng nề rơi vào cảnh trong mơ.
“Tễ Đan?”
Tiếng gọi này triệt để kéo cô trở về với hiện thực.
Đôi môi mím thẳng mấp máy môi một lúc mới lên tiếng: “Anh làm sao biết được tên tôi?”
Nhưng cô lại không muốn biết đáp án từ anh, không cần đoán cũng biết, là người theo dõi cô, lý nào lại không biết tên cô?
Dư Tễ Đan giãy giụa ngồi dậy, rời khỏi ngực anh.
“Tôi không biết đã từng đắc tội với anh lúc nào, nhưng xin anh buông tha cho! Nếu anh thực sự có điều khó xử, có thể đi cục cảnh sát hoặc đồn công an, kể cả không phải là tôi, cho dù là cảnh sát khác, họ cũng sẽ nguyện ý giúp đỡ.”
Dư Tễ Đan nói xong, nâng cánh tay phải của mình lên, trực tiếp rút kim tiêm từ mu bàn tay ra, sau đó quăng thật mạnh vào trong không khí.
“Tôi muốn đi làm!”
Dư Tễ Đan từ trêи giường nhảy xuống.
“Cô Dư!” Nữ bác sĩ đứng bên cạnh giá dụng cụ vội vàng chạy ra bên ngoài đuổi theo: “Chúng tôi còn chưa nói với cô…”
Câu nói tiếp theo của nữ bác sĩ cùng bóng dáng cô ấy biến mất sau cánh cửa
Phòng y tế khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
Yên tĩnh.
Có lẽ là tịch mịch thì đúng hơn.
Tầm mắt Lý Mính Hưu chỉ dừng lại một chút.
Vòng tay cùng trái tim anh đều trở nên vắng vẻ.
Nam bác sĩ ngồi trước mặt lật xem tư liệu, giương mắt liếc nhìn Lý Mính Hưu, cười mà không nói.
Chờ khi đến khi anh ta đọc xong tư liệu, đã là năm phút sau.
“Lý đại thiếu gia à, cậu cũng thấy rồi, tình huống hiện tại của cô ấy là như vậy.”
Qua một lúc lâu, tầm mắt đang dừng lại tại một chỗ mới chậm rãi dịch chuyển.
“Trăn ca, cánh tay Tễ Đan thế nào?”
Vị được Lý Minh Hưu gọi là Trăn ca, là bác sĩ tên Cố Duyên Trăn, lớn lên văn nhã lại thanh tú, anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Còn có thể thế nào? Viên đạn kia, là hai viên, khoảng cách lại gần, trực tiếp xuyên qua, cánh tay kia không bị phế bỏ, còn có thể sinh hoạt bình thường đã là phúc trong vạn phúc rồi.”
Lý Mính Hưu che ngực, ho khan.
“Không gạt cậu, lúc trước khi cô ấy được đưa đến đây chỉ còn thoi thóp, tôi đứng tại chỗ không dám cử động cho dù là một chút, ngay cả chữa tay cô ấy tôi cũng chưa dám làm.” Cố Duyên Trăn cười khẽ một tiếng, “Tôi sợ nhìn mặt cô ấy, càng sợ nhớ đến cô ấy là Dư Tễ Đan, tôi thực sự sợ sẽ run tay. Nếu cô ấy chết trêи tay tôi, tôi đời này không bao giờ dám gặp lại cậu.”
Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, phát hiện có điểm không thích hợp. Hai viên đạn xuyên qua cánh tay, vì sao hơi thở lại thoi thóp? Điều gì khiến cho bác sĩ ngoại khoa của bệnh viên tư nhân tốt nhất, Cố Duyên Trăn sợ hãi cầm dao phẫu thuật?
Anh nhíu mày, ánh mắt thắng tắp nhìn chằm chằm Cố Duyên Trăn: “Sao lại như vậy?”
“…” Cố Duyên Trăn nhún vai “Là ý của Đường Thuyền, cho nên chúng tôi chỉ nói với cậu, cô ấy chỉ trúng hai viên đạn bên cánh tay phải. Kì thực còn ba viên nữa, là ở nơi này…”
Cố Duyên Trăn đặt bàn tay lên ngực mình.
Giờ khắc này, dường như những viên đạn kia cũng xuyên qua tim anh.
“Cho nên, cấp trêи mới đem cô ấy điều khỏi cục cảnh sát hình sự, chuyện này không được nói rõ ràng là nhờ có quan hệ với cậu.”
Cố Duyên Trăn đứng lên, đem tư liệu trong tay cùng lịch bệnh đặt trước mặt Lý Minh Hưu, “Tôi biết, hôm nay cậu tới đây mục đích không chỉ có cánh tay, từ khi việc kia bắt đầu, tôi phát hiện chứng bệnh của Dư Tễ Đan xuất hiện, tôi cũng ở khoa thần kinh nghiên cứu chứng bệnh này”
“PTSD*.”
*Posttraumatic stress disorder
“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”
Lý Mính Hưu yên lặng mở tư liệu trước mặt.
“PTSD biểu hiện lâm sàng có ba loại, mà Tễ Đan thuộc vào dạng điển hình, bệnh trạng lảng tránh cùng chết lặng.”
“Sau khi sự việc kia phát sinh, hơn nữa cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu người đầy máu bị mang lên xe cảnh sát, mọi việc quá chấn động khiến cô ấy chỉ còn cách quên đi để bảo vệ chính mình”
“Bảy năm trước sau khi phát sinh vụ việc kia, cô ấy hôn mê liên tục suốt một tháng, chờ đến lúc cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ấy đã chẳng còn nhớ được tôi là ai.” Cố Duyên Trăn? Xin lỗi, không biết’.”
“Đối mặt với sự thực làm cô ấy quá thống khổ, cho nên cô ấy sợ hãi đối mặt, lựa chọn quên đi, thực không khéo, chuyện trong hai năm kia cô ấy cũng không nhớ, vì thế đã quên cậu, quên Đường Thuyền và cũng quên tôi.”
“Người khác có thể không rõ ràng, nhưng tôi và cậu không thể không biết, lá gan cô bé này không lớn! Chỉ bằng cậu, Lý đại thiếu năm đó muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, nhân vật lớn không thể với tới, vì cái gì không bắt được cô ấy? Cô ấy vì cái gì không chịu tiếp nhận cậu, cậu còn không rõ sao?”
Lý Mính Hưu buông tư liệu, như suy tư điều gì mà nhìn về phía Cố Duyên Trăn.
“Bởi vì cậu khi đó quá mức cao cao tại thượng, cô ấy trước nay không tiếp xúc với những người như thế, cho nên cô ấy sợ hãi, sợ cậu chơi đùa, sợ gia đình cậu, sợ những người xung quanh cậu, sợ hết thảy mọi thứ, vậy nên, mặc dù trong lòng thích cậu, cô ấy cũng không dám cùng cậu bên nhau.”
Lý Mính Hưu nhăn mày, trừng mắt liếc nhìn Cố Duyên Trăn.
Trước lúc anh bị hạch tội bỏ tù, thân là Lý đại thiếu gia, anh quả thực là có thể hô mưa gọi gió, duy chỉ có việc theo đuổi Dư Tễ Đan là thất bại.
Cố Duyên Trăn cái hay lại không thấy nói, cái dở thì cứ nhằm vào mà khuấy.
“Khi đó cô ấy ở trường cảnh sát thành tích thật kém cỏi, dưới sự áp bức của cậu, tôi đường đường là bác sĩ đại tài còn phải giúp cô ấy chép phạt. Như vậy cô ấy chẳng thể nào trở thành một cảnh sát tốt được.”
“Nhưng như cậu thấy đấy, cô ấy ở cục cảnh sát lập công vô số, nếu quên đi là một cách bảo hộ, thì kiên cường cũng là tự bảo vệ mình. Bởi vì cô ấy biết, cha mẹ không bao giờ có thể bảo vệ mình, cậu lại vào tù, cô ấy chỉ có thể tự bảo vệ chính mình, thế nên trở thành như bây giờ.”
“Cô ấy cuồng công việc làm sao lại thành một loại tự bảo vệ mình?”
Các loại suy nghĩ nối đuôi nhau xuất hiện trong đầu anh, sau đó từng cái một lại bị chính anh phủ nhận.
“Mính Hưu!”
Cố Duyên Trăn vỗ vỗ vai Lý Mính Hưu “Cậu yên tâm, PTSD có thể thông qua trị liệu chữa khỏi hẳn, tôi đã sớm hỏi qua, chờ tôi đưa địa chỉ, cậu mang Tễ Đan qua đó đi.”
Ngoài dự kiến của Cố Duyên Trăn, Lý Minh Hưu thế nhưng chắc như đinh đóng cột trả lời: “Không!”
Cố Duyên Trăn nghi hoặc nhướng mày.
“Nếu chuyện cũ làm cô ấy thống khổ thậm chí là lựa chọn quên đi, tôi vì cái gì mà cố chấp cưỡng ép cô ấy chữa khỏi làm gì? Chữa khỏi chính là nhớ lại mọi thứ, không phải sao?”
Cố Duyên Trăn dùng sức đẩy Lý Mính Hưu, kinh ngạc nói:
“Cậu điên rồi! Cô ấy như vậy chính là cả đời không thể nhớ đến cậu đã từng vì cô ấy làm những gì, trả giá những gì! Đối với một người bình thường mà nói, hai mươi mấy tuổi thanh xuân tốt đẹp bị đẩy vào tù chính là một sự hủy diệt. Huống chi là cậu! Nhưng cậu hủy hoại chính mình, hủy hoại cả nhận thức về tình yêu của em trai. Bởi vì cậu, nhiều năm như vậy cậu ta ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng chạm tới, nếu không phải gặp được vợ cậu ấy bây giờ, có lẽ cả đời cậu ta sẽ mãi như vậy.”
Lý Mính Hưu chậc lưỡi: “Không phải nó đã gặp được rồi sao? Tình huống của Đường Thuyền vốn đặc thù, đừng kéo nó vào đây.”
“Nói nhảm, đấy không gọi là tình yêu vĩ đại, đó chính là ngu xuẩn.”
“Ngu xuẩn thì ngu xuẩn đi.” Lý Mính Hưu xem xong bệnh án của Tễ Đan, đứng lên, khí phách nói: “Nếu như nhớ lại làm cô ấy đau khổ lần nữa, tôi thà không cần!”
Cố Duyên Trăn cố nén mấy dây thần kinh đang run rẩy trong đầu “…”
Lý Mính Hưu ra vẻ thoải mái cười cười: “Được rồi, Trăn ca, sắc mặt đừng xấu như vậy chứ! Trước kia có cái gì tốt chứ? Không phải anh nói, tôi không theo đuổi được cô ấy sao? Cô ấy quên đi càng tốt, lúc này cho anh xem, tôi sẽ theo đuổi được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.