Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 43

Dung Quang

08/06/2015

Tình ra, kể từ sau mùa xuân Thư Tình chưa gặp lại ông nội. Từ tháng tư, ông đã lớn tuổi nên thân thể lqd nhanh chóng hiện ra vẻ mệt mỏi, đi lên đến lầu ba cũng mất 20 phút, nhưng tính tình ông quật cường, không nói cho người nào biết.

Sau đó Trang Lỵ đưa Thông Thông đến chơi với ông mới nhận thấy có gì không đúng, thấy trên vẻ mặt ông hiện sự mệt mỏi, cho dù cố chấp nhưng vẫn hiện ra là một ông già, giục ông đi gặp bác sĩ.

Ông nhướn mày: “Gặp bác sĩ cái gì? Bố chính ddlqđ là bác sĩ, bố nói không sao thì chính là không sao”.

Kết quả vừa dứt lời, bàn tay cầm bình rót nước vì không có sức lực, bình nước rơi xuống đất, nước trong bình đổ tung tóe ra. May mà trong bình không có nhiều nước, chỉ làm ướt chân ông một chút, đỏ một mảng nhỏ mà thôi.

Thông Thông sợ quá đứng khóc tại chỗ.

Giấu bệnh sợ thuốc là tật xấu đã số người già đều có, cho dù nhìn ra được cảm giác bệnh, nhưng có nhiều bệnh nhân ung thư trước khi chuẩn đoán ra nhìn cũng bình thường, một khi vào trong bệnh viện, chỉ trong thời lqd gian ngắn nhanh chóng gầy xuống sau đó đi đời nhà ma.

Phía trên Trang Lỵ còn hai chị gái và một anh trai. Bốn đứa con cùng khuyên giải, nhưng bất đắc dĩ ông lại không hề nghe.

Mà rốt cuộc khi bệnh tim bột phát bị ngã quỵ, trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.

Lúc Thư Tình chạy vào trong viện, Cố Chi đuổi theo, kéo cánh tay cô: “Tình huống ông nội bây giờ không rõ, em phải trấn định, ddlqd tất cả mọi người đều lo lắng, không thiếu một mình em”.

Anh đang nói cho cô biết, vào lúc này không thể loạn trận cước, nếu không chính là thêm dầu vào lửa, dẫn đến tâm tình mọi người đều hoảng hốt.

Thư Tình cắn răng gật đầu, cùng bước vào thang máy với anh.

Ông đã được cấp cứu, hiện tại đang trong phòng quan sát bệnh nặng, người thân rối rít ngồi trên ghế dài ngoài cửa.

Thư Tuệ Dĩnh nhìn thấy con gái cả đêm chạy tới, vội vàng đứng dậy đón cô, ánh mắt có chút kinh ngạc dừng lại lqđ trên người Cố Chi.

“Đây là.....”.

Thư Tình đã hoàn toàn quên mất chuyện này, bị hỏi không kịp trở tay, lập tức giật mình trong lòng, tâm ý hoảng loạn nói: “Đây là thầy Cố, dạy tiếng Pháp ở lớp con, đã trễ rồi không còn xe buýt, con đã phiền thầy ấy đưa về”.

Cố Chi dừng lại một chút, không thể không thấy Thư Tình hơi cứng người, lễ phép gật đầu với Thư Tuệ Dĩnh: “Xin chào cô, cháu là Cố Chi”.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, nhìn như đơn giản nhưng cúc áo ở ống tay áo và vạt áo có khắc những hoa văn phức tạp nhưng ưu nhã, dưới ánh đèn bệnh viện lấp lánh màu sáng bạc nhàn nhạt. Quần tây đơn giản, còn có cả đôi giày da tinh tế mà không mất phong độ.

Mà khiến người để ý nhất chính là khí chất thong dong toát ra quanh người anh, giống như một loại ngọc thạch ôn nhuận nội liễm, không lộ dấu vết nhưng cũng không thể làm người ta bỏ qua.

Thư Tuệ Dĩnh chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó cảm kích nói với anh: “Xin lỗi, làm phiền thầy”.

Cố Chi đứng chờ trên hành lang, cũng chưa kịp chào hỏi những người khác, vội vàng kéo Thư Tuệ Dĩnh hỏi đến chuyện của ông.

Sau khi được các chuyên gia tạm thời cấp cứu, tình huống của ông thật sự không tốt, bây giờ còn phải quan sát vài ngày nhưng theo như lời bác sĩ, cũng không thể tránh khỏi phải giải phẫu một lần.

Thư Tình vừa nghe mẹ nói, ddlqđ vừa cách cửa sổ thủy tinh nhìn người nằm trên giường bệnh không chút cảm giác nào. Ánh mắt nhanh chóng nhòe đi.

Ông nội mỗi lần gặp đều phá lệ cười hòa ái hiền lành bây giờ không hề cười với cô mà chỉ lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như giống như chăn mền.



“Nếu như sớm muộn gì đều phải phẫu thuật, tại sao không tiến hành ngay lập tức?”. Cô áp mặt trên kính thủy tinh, cố gắng nhịn nước mắt.

Thư Tuệ Dĩnh chần chờ trong chốc lát, vẫn nói rõ: “Bác sĩ nói ông nội đã lớn tuổi, tình trạng cơ thể không tốt lắm, nếu như làm phẫu thuật cho dù thành công cũng chưa chắc sẽ tỉnh lại cho nên bọn họ sẽ quan sát trong mấy ngày rồi làm phương án giải phẫu, cuối cùng sẽ tôn trọng ý nguyện của người nhà bệnh nhân, có tiếp nhận được hậu quả sau giải phẫu rồi mới quyết định có nên phẫu thuật không”.

Thư Tình cắn môi thật chặt, cố gắng khống chế tâm tình rồi hỏi: “Vì sao ông đột nhiên phát bệnh? Không phải trước đó còn rất tốt sao? Cho dù là lớn tuổi cũng không thể nào bệnh tim đột phát được?”.

Trong quan niệm của cô, nguyên nhân dẫn tới bệnh tim đột phát la do uống rượu hoặc hút thuốc lá, mà cuộc sống sinh hoạt của ông luôn rất tốt, chưa từng có sở thích không tốt nào, tại sao lại đột nhiên có thể bị tim?

Sắc mặt Thư Tuệ Dĩnh hơi đổi, ánh lqd mắt lạnh lùng lướt qua Thư Tình nhìn vào trên người Trang Lỵ, “Cái này thì phải hỏi cô con rồi”.

Gần như tất cả người nhà đều ở đây, Thư Tuệ Dĩnh vừa nói như vậy, sắc mặt Trang Lỵ cũng khó nhìn, giọng nói sắc bén hỏi: “Chị có ý gì? Tôi cũng không phải thầy thuốc hỏi tôi có ích gì?”.

Thư Tuệ Dĩnh không lên tiếng thì ngược lại, bác cả của Thư Tình lại quát lớn một câu: “Mày còn nói! Nếu không phải mày cứ hai ba ngày lại ồn ào muốn ba phân chia tài sản, đột nhiên bệnh tim của ba sẽ đột phát sao?”.

Nhịp tim Thư Tình bỗng dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm bác cả, “Phân chia tài sản?”.

Bác cả không lên tiếng, cô quét mắt một vòng nhìn người trên hành lang, ngoại trừ bác cả ra, hai vợ chồng nhà bác hai và Thông Thông cũng ở đây, Trang Kính Vỹ và Lý Hân cũng đưa Trương Diệc Chu tới, ngoại trừ bác trai lớn, người trong nhà gần như đều đông đủ.

Ánh mắt Thư Tình từng bước từng bước nhìn sang, cuối cùng vẫn là Trang Kính Vĩ thần sắc chán nản nói: “Lúc trước, phòng ốc ở trung tâm chợ của ông nội con muốn di dời, ý của chính phủ là muốn bồi thường cho chúng ta ba phòng nhỏ ở khu mới, hai cái mặt tiền. Trước kia ông nội nói muốn để lại nhà cho con nhưng bây giờ lại nhiều thêm....”.

Nói đến đây thì ông không nói nữa, sắc mặt Thư Tình càng lúc càng khó coi, rốt cuộc lạnh lùng nói với Trang Lỵ, “Cho nên cô mới đi tìm ông, nói muốn ông để lại nhà cho cô và Quách Thông? Ông không đồng ý nên cô nhiều lần đến tìm ông ầm ĩ có phải không?”.

Giọng nói của cô mang theo giễu cợt và hận ý, mỗi một chữ đều giống như dao găm đâm vào mặt Trang Lỵ.

Trang Lỵ chưa từng bị một người nhỏ hơn chỉ trích thẳng trước mặt mọi người? Lúc này đứng dậy, kéo Thông Thông vào trong ngực, cả giận nói với Thư Tình: “Mày có ý tứ gì? Sao, ban đầu ông nói để lại nhà cho mày, mày nghĩ rằng đó là vật sở hữu của mình rồi hả? Đúng, là tao tìm ba làm ồn, đó cũng là phải! Lúc đó mẹ mày dẫn mày rời khỏi nhà họ Trang, ngay cả họ cũng sửa lại, ông mày thương hại vì mày còn nhỏ không có cha, đi theo mẹ thì khổ cho nên mới nói như vậy, mày thật sự tưởng mình sẽ chiếm được những thứ đó?”.

“Bây giờ có ba cái nhà, hai cái mặt tiền, tại sao lại để cho mày chiếm toàn bộ? Mày là cháu gái của ông, Thông Thông cũng là cháu ông, tao không nói đến việc trọng nam khinh nữ, ít nhất những phòng này một nữa cũng phải là của Thông Thông? Hơn nữa, những cái đó cộng thêm cửa hàng cũng phải được năm phần, một nhà chúng ta bỏ qua cũng được, nhưng làm sao mày không suy nghĩ một chút, ba mày dùng số tiền lương ít ỏi nuôi hai người Trương Diệc Chu và Lý Hân, nếu mày độc chiếm nhiều nhà như vậy, lương tâm không có vấn đề sao? Diệc Chu còn phải ra nước ngoài, còn có tiền đồ hơn so với mày, cũng cần tiền hơn so với mày, mày cầm những ngôi nhà này đúng là thoải mái nhỉ?”

Trương Diệc Chu? Lại là Trương Diệc Chu?

Rốt cuộc Thư Tình cũng bị ép giận, không kìm được, “Cô có còn là người hay không? Vì nhà cửa, ép cho ông phát bệnh, bây giờ còn nằm thoi thóp trong phòng bệnh, cô còn mặt mũi đứng chỗ này lý luận chuyện nhà cửa với cháu?”

Tức giận, bi thống, thất vọng, hận ý, rất nhiều tâm tình cùng xông lên đầu Thư Tình, cô chỉ hận không thể cho Trang Ly một cái bạt tai.

Bác cả cũng tức giận nhìn Trang Ly, cắn răng đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

Lý Hân và Trương Diệc Chu không có tư cách tham gia chuyện này, chỉ có thể ngồi đó nhìn. Trang Kính Vĩ dường như rất mệt mỏi nhưng vẩn mở miệng nói: “Tình Tình, lúc này đừng nói những điều này, chờ ông con…”

“Con đã nói với ba thế nào?”, Thư Tình bỗng dưng xoay người, giọng nói lạnh lùng, cắt đứt lời cha cô, sau đó quét mắt nhìn một vòng những người ở đây, “Thân thể ông đã không được tốt, ba và các cô lại chẳng hề quan tâm, mặc kệ để cho chuyện phát triển đến tình trạng ngày hôm nay…”

“Ai bảo chúng ta không hỏi hả? Tình Tình, cháu đừng có một gậy tre đánh chết một thuyền người, chúng ta đã khuyên, nhưng mà ông nội cháu không hề nghe.” Bác hai muốn cãi.

Thư Tình chợt cười lạnh nói: “Đã khuyên? Đương nhiên, mọi người có lý do, nói ông nội giấu bệnh sợ thuốc, nói ông không muốn vào bệnh viện, nói ông già nên cố chấp, không nghe con cháu khuyên bảo, vài ba lời có thể giải quyết chuyện này, cho nên mọi người cũng không nhắc lại, đúng không?”

Nhưng sau đó giọng nói cô cường ngạnh lại bén nhọn: “Ông nội có tính tiết kiệm thế nào, không phải là mọi người không biết. Nếu không phải qua Tết, con đến nhà thăm thấy ông ngay cả nước trái cây cũng không nỡ mua, thảm điện mua năm ngoái bị hỏng, hơn nữa mùa đông ông vẫn chấp nhận như vậy, lạnh đến nỗi đầu ngón chân cũng nứt nẻ. Mà mọi người thì sao? Bác trai cả làm ở chính phủ, mua ba ngôi nhà ở trung tâm chợ, bác cả là người của doanh nghiệp, tiền thưởng hàng năm còn cao hơn tiền lương nửa năm của mẹ cháu. Bác hai buôn bán gỗ, mỗi ngày chơi mạt chược đều chơi từ 100 lên, một vòng có thể bỏ ra vài ngàn. Ba cháu thì thôi khỏi nói, nhìn lại vợ chồng cô út, cả hai đều làm trong doanh nghiệp nhà nước, không nói tiền lương cao, bao nhiêu, ít nhất sống ấm no qua ngày là có thừa. Mọi người tự hỏi xem hàng năm đến chỗ ông nội được mấy hôm?”

Cả hành lang yên lặng như tờ, Thư Tình siết chặt bàn tay, chỉ thấy đau lòng và tuyệt vọng.



Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp bà nội, ông bà ngoại lại qua đời sớm, mọi việc ghi chép của cô chỉ có ông nội làm, ông nội mặc dù tiết kiệm nhưng cái gì cũng muốn cho cô, khi còn nhỏ mỗi chủ nhật, cô đều ở nhà ông nội, tình cảm còn sâu hơn với cha nhiều.

Nhưng mà hôm nay, người yêu thương cô lại cô đơn nằm trên giường, rõ ràng có bốn người con, lại không có ai hoàn thành nghĩa vụ của mình.

Thông Thông òa khóc, Trang Ly sắc mặt khó coi quát lên với con trai: “Khóc cái gì mà khóc? Người bị chỉ vào lỗ mũi mắng cũng không phải con, con khóc cái rắm! Người ta mặc dù không phải là họ Trang, nhưng mà rất oai phong lẫm liệt, lời nói cay độc thất đức, không mang theo một chữ thô tục cũng có thể mắng người ta máu chó dội lên đầu.”

Bà ta cười chanh chua nói với Thư Tình: “Ai ôi, bây giờ đương nhiên phải bảo vệ tốt cho ông mày rồi, ông ấy yêu mày như vậy, tài sản nhà cửa gì cũng đồng ý để lại cho mày, đương nhiệm này phải rơi vài giọt nước mắt cá sấu rồi! Cũng đúng, mặc dù chúng ta là con của ông, Thông Thông cũng là cháu ông, chỉ tiếc trong mắt ông chỉ có mày, nếu cũng đã đem chúng ta bỏ ra ngoài, đương nhiên trách nhiệm hiếu kính ông rơi vào trên đầu mày rồi!”

Trang Kính Vĩ quắc mắt đứng dậy, phẫn nộ quát lớn: “Trang Ly, trước khi nói chuyện suy nghĩ kỹ mình nói cái gì!”

Bác hai cũng kéo mạnh một cái: “Ít nói vài lời đi, ba còn ở bên trong.”

Thư Tình cũng giận đến nỗi không nói nên lời, ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào Trang Ly mắng: “Ông nội uổng công nuôi cô nhiều năm như vậy, cô lại toàn tâm toàn ý nhớ đến nhà của ông, cô không sợ con trai cô thấy vẻ mặt tiểu nhân hám lợi, sau này cũng bất kính xấu xa như vậy với cô sao?”

Cô nhìn Thông Thông, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Quách Thông, em hãy nhìn kỹ xem lòng mẹ em như thế nào, không hiểu đạo hiếu, máu lạnh vô tình, giả bộ chỉ có tiền. Em phải nhớ kỹ những gì mẹ em đã dạy em, sau đó đáp lại toàn bộ cho bà!”

Trên hành lang yên lặng, chỉ có tiếng mắng giận châm chọc không nhận thua của cô, vang vọng trong hành lang không người, có vài phần thê lương.

Y tá từ cuối hành lang đi ra khỏi phòng làm việc, xa xa nói một câu: “Bệnh nhân vẫn còn hôn mê, mọi người nhỏ tiếng một chút, đây là bệnh viện, không phải cái chợ.”

Thư Tuệ Dĩnh vội vàng đi lên trước muốn kéo Thư Tình, chợt bị Cố Chi vươn tay ngăn lại, vì vậy bà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi này.

Giọng nói Cố Chi kiên định: “Không cần lo lắng cho cô ấy, cô ấy đã là người lớn, hiểu được phụ trách lời của mình, cũng hiểu được lúc nào nên làm cái gì!”

Trái tim Thư Tuệ Dĩnh đập mạnh và loạn nhịp, từ trong đôi mắt bình tĩnh của Cố Chi, dường như bà nhìn thấy cảm xúc gì đó không bình thường, nhưng đợi khi bà xem kỹthì cảm xúc đó đã trôi qua, biến mất trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

Thư Tình không chịu nổi không khí này, quay đầu lại dặn dò mẹ: “Mẹ về nghỉ ngơi trước, con tiễn thầy Cố rồi lập tức về tìm mẹ.”

Sau đó cô xoay người nhìn Trang Kính Vĩ: “Ba thương lượng với bác cả bác hai, xem sắp xếp tối sẽ như thế nào, mỗi đêm đều cần người canh giữ trong viện, hôm nay con có chuyện cần xử lý, ngày mai con tới trông, nếu khi con đi ông nội tỉnh là lập tức cho con biết.”

Cô dứt khoát kiên quyết đi, chỉ sợ chậm một bước, nước mắt sẽ rơi xuống.

Trương Diệc Chu quắc mắt đứng dậy, lại phát hiện ánh mắt lo âu của mình từ đầu đến cuối cũng bị cô bỏ qua, thầy Cố cùng cô đi tới lại cực kỳ tự nhiên nhấc chân đi theo.

Tất cả đều tự nhiên như là chuyện đương nhiên, không có chỗ cho cậu nhúng tay vào.

Trong lúc cậu ta trơ mắt nhìn bóng dáng của hai người biến mất ở cuối hành lang thì cắn răng đuổi theo.

“Diệc Chu?” Lý Hân kinh ngạc đứng dậy gọi cậu, nhưng cậu kiên định chạy đi.

Trong nháy mắt cửa thang máy sắp khép lại, một bàn tay bỗng dưng vươn ra ở giữa khe cửa, ngăn trở hai người rời đi.

Cửa mở ra, chiếu vào mắt cậu là hình ảnh Thư Tình trào nước mắt, giống như hạt châu rơi xuống, làm ướt gò má.

Cậu không để ý phản ứng người đứng bên cạnh, sải bước vào thang máy, trầm giọng nói: “Thư Tình, chúng ta nói chuyện một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đàn Ông Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook