Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 25

Nhan Song Tư

03/07/2020

Vì lo lắng cho Trương Phong Hoà, Phùng Dã sau khi biết chuyện, liền gọi cho Trương Phong Hoà. Đáng tiếc đối phương không bắt, có gọi bao nhiêu cuộc cũng là bặt vô âm tín. Ngay cả nhắn tin trên WeChat cũng không hồi âm, trong lòng Phùng Dã tràn ngập bất an.

Biết Trương Phong Hoà đã xin nghỉ về nhà, cũng không còn tâm tư làm việc, vội tan ca, lái xe đến nhà Trương Phong Hoà, đậu xe dưới lầu, vội chạy lên, nhấn chuông.

Nhấn thật lâu, cũng không ai mở cửa.

Phùng Dã còn tưởng người không ở nhà, tính rời đi, vừa vặn người hàng xóm cách vách kỳ quái nói:"Lúc nãy mới thấy Tiểu Trương về rồi mà, hay là không nghe thấy."

Vì trước đây từng thấy Phùng Dã, hàng xóm có ấn tượng khá sâu, mới tốt bụng lại nói cho hắn.

Phùng Dã sửng sốt, nhấn liên tục chuông cửa, "Trương Phong Hoà! Mở cửa!"

Nhưng như cũ vẫn không đáp lại.

Phùng Dã nóng vội, người trong nhà lại không mở cửa, chẳng lẽ xảy ra chuyện? Phùng Dã nhịn không được miên man suy nghĩ.

Ảnh chụp chỉ là chuyện nhỏ, nhưng liên quan đến danh dự, đặc biệt lại là đồng tính luyến ái, bị người ngoài dùng ánh mắt nghi kỵ, bàn luận, là 1 chuyện thật sự thống khổ.

Tuy rằng cảm thấy Trương Phong Hoà sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà tự làm khổ mình, nhưng tâm Phùng Dã vẫn hoảng loạn, hắn sợ Trương Phong Hoà xảy ra chuyện, không còn nhấn chuông nữa mà tay đấm cửa liên hồi. Bàn tay hồng lên, tiếng gõ cửa vang lên kịch liệt, Phùng Dã như kiến bò trên chảo nóng, giờ phút này vô cùng hối hận tại sao mình lại trả chìa khoá dự phòng. Nếu còn chìa khoá, hắn đã sớm mở cửa.

Lại gõ thêm vài lần, cửa rốt cuộc cũng kẽo kẹt mở ra. Bên kia cánh cửa, Trương Phong Hoà vẻ mặt bất đắc dĩ, vẻ mặt như có như không đứng ngay cửa. Cậu bất mãn nói:"Phùng Dã, anh không biết hành động vừa rồi là làm phiền dân lương thiện không?"

Nếu không phải sợ hàng xóm khiếu nại, cậu sẽ không mở cửa.

Phùng Dã ngẩn người, nhìn thấy Trương Phong Hoà khoẻ mạnh đứng trước mặt, hắn mới yên tâm thở phào. Mặt Trương Phong Hoà ngoài kém sắc ra, tất cả đều ổn. Phùng Dã vứt những hình ảnh ghê rợn ra phía sau đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi:"Trương Phong Hoà, em không sao chứ?"

Trương Phong Hoà không hiểu nhìn hắn,"Tôi thì có chuyện gì?"

Sau mới hiểu được ý Phùng Dã,"Anh biết rồi?"

Phùng Dã gật đầu.

Trương Phong Hoà cười lạnh,"Nếu biết rồi, anh đến đây để cười nhạo tôi hả?"

Phùng Dã sửng sốt, ngượng ngùng nói:"Anh lo cho em...."



"Không phải tôi vẫn tốt sao, anh về đi." Nói xong, Trương Phong Hoà đóng cửa lại, Phùng Dã vội nói:"Chúng ta cứ phải đứng cách nhau nói chuyện sao?!"

"Bởi vì tôi...." Trương Phong Hoà nhìn hắn, đóng cửa lại. "Không muốn gặp anh."

Cửa khép lại còn vương chút lạnh, nhưng so với bên ngoài còn lạnh hơn. Phùng Dã đứng bên ngoài, sờ mũi, dựa lưng vào tường, đứng yên tại chỗ. Không vội rời đi.

*

Trương Phong Hoà thật không nghĩ sẽ gặp Phùng Dã.

Đương nhiên khi nhìn thấy ảnh chụp, cậu có oán trách Phùng Dã, thậm chí còn nghi ngờ hắn là người chụp lén. Sau cẩn thận ngẫm lại thấy không có khả năng, hắn không nhất thiết phải làm vậy. Tuy rằng đem ảnh chụp phát tán toàn công ty là người khác, nhưng cậu vẫn bất mãn với Phùng Dã.

Nếu không phải hôm đó Phùng Dã không cường hôn, sẽ không để người khác chụp được.

Cậu lẳng lặng nằm trên giường, nhìn trần nhà, tâm cực kì hoảng loạn. Cậu biết tâm trạng mình hiện tại không tốt, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ đến mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu. Cậu bị cô lập, xa lánh, sẽ luôn bị chê cười, ở phía sau vĩnh viễn sẽ luôn có người chỉ trỏ.

Đã xảy ra chuyện như vậy, Trương Phong Hoà cũng sẽ không thể nào đi làm, cậu định bụng mai sẽ xin nghỉ.

Kỳ thật rời khỏi công ty cũng không sao, năm trước vì muốn gần Phùng Dã mới chọn làm ở đây, bây giờ xin nghỉ thì có thể cách xa Phùng Dã được. Chỉ là không nghĩ rời đi như thế này.

Trương Phong Hoà cười khổ, giơ tay che lại đôi mắt.

Chờ đến buổi sáng tỉnh lại, cả người vẫn ngốc ngốc. Vì buổi tối hôm qua không ăn cơm chiều, nên hiện tại bụng có chút đói, liền tuỳ tiện nấu 1 ít, lấp đầy bụng. Thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.

Cửa mở, gió lạnh bên ngoài làm cậu thanh tỉnh đôi chút, cũng nhìn thấy trước cửa có người ngồi xổm.

Là Phùng Dã.

Trời đông giá rét, Phùng Dã thân mặc áo khoác dài màu tối, khoanh tay trước ngực, ngồi xổm trước cửa, nếu không nhìn kĩ, Trương Phong Hoà còn tưởng ai.

Người luôn kiêu ngạo như Phùng Dã, phong thái nhẹ nhàng đĩnh đạc, lại có thể ngồi xổm trước cửa thiu thiu ngủ. Trương Phong Hoà nghe tiếng tim mình đập rất nhanh, liền đi tới, vỗ bả vai Phùng Dã, Phùng Dã rất mau tỉnh,

ngẩng đầu mơ màng nhìn cậu.

Trương Phong Hoà chưa bao giờ nhìn thấy Phùng Dã như vậy.

Vẻ mặt mờ mịt, môi lạnh đến tím tái, sắc mặt nhợt nhạt.



Cậu trầm xuống. Ngoài cảm động ra, còn rất bực mình. Tức giận vì Phùng Dã chà đạp bản thân. Thời tiết như vậy, lại ngồi xổm trước cửa cả đêm, ai mà chịu nổi?

Trương Phong Hoà chạy nhanh gọi Phùng Dã vào phòng.

Phùng Dã đứng dậy, cả đùi tê mỏi đứng không vững liền ngã vào người Trương Phong Hoà. Trương Phong Hoà cứng đờ, nhưng không đẩy hắn ra, cho hắn dựa vào rồi mang người vào phòng.

Vào phòng, không khí ấm áp hẳn lên.

Trương Phong Hoà đổ nước ấm vào ly đưa cho hắn uống. Nhìn Phùng Dã uống nước ấm, sắc mặt hồng hào lên, Trương Phong Hoà nhẹ nhàng thở ra, nhưng tâm trạng vẫn không khá lên.

Cậu nghĩ nếu mình không mở cửa, chắc Phùng Dã vẫn sẽ ngồi bên ngoài chờ cậu.

Làm cậu không nhịn được suy nghĩ, có lẽ Phùng Dã thích cậu, thật sự thích cậu. Nhưng 7 năm chịu nhiều tổn thương, trong lòng cậu thật sự co bóng ma. Cậu thật sự.....không tin lời Phùng Dã.

Nếu chỉ vì thói quen, mới cho rằng thích, thì sau khi ở bên nhau, Phùng Dã lại phát hiện mình không yêu cậu, vậy sự hy vọng này mãi mãi không có kết quả.

Hít sâu một hơi, Trương Phong Hoà đem lời nói nhiều nhất mấy hôm nay nói với Phùng Dã,"Phùng Dã, anh không cần phải quấn lấy tôi."

Tay cầm ly ấm, vẫn chưa cảm thấy nóng người Phùng Dã hơi sửng sốt, sau đối lời Trương Phong Hoà."Lần nào em gặp anh cũng sẽ nói thế mà."

Hiện tại hắn cũng cảm thấy mình không biết xấu hổ.

Trương Phong Hoà lại lạnh lùng nói:"Anh không nhận ra ý trong đó à?"

Cậu biết những lời này rất vô tình, nhưng đối Phùng Dã không buông tay, buộc cậu phải nói ra những lời nặng nề. "Nếu không phải anh không hỏi ý tôi, cũng không cường hôn tôi, sẽ không bị người khác chụp lén, hại tôi phải nghỉ việc, anh không thấy xấu hổ hả?"

Phùng Dã sửng sốt, muốn phản bác, Trương Phong Hoà lại tiếp tục nói:"Anh luôn như vậy, vĩnh viễn không hỏi tôi muốn gì, không bận tâm tôi cần gì, chỉ luôn áp đặt mong muốn của anh lên tôi. Anh nói anh không thích tôi, trực tiếp không quan tâm tôi, anh nói mình thích, giờ lại ép buộc tôi phải tiếp nhận tình cảm của anh. Anh có lúc nào hỏi tôi, tôi có cần hay không?"

Nói đến đây, nghĩ về quá khứ Trương Phong Hoà trong lòng chua xót.

Có lẽ chịu quá nhiều uỷ khuất, Trương Phong Hoà hốc mắt đỏ lên, nhịn không được rơi lệ trước mặt Phùng Dã. Giống như nguyền rủa, cho dù nội tâm có khó chịu thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ khóc trước mặt Phùng Dã.

"Tôi thừa nhận, năm đó tôi không lượng sức mình theo đuổi anh, quấn lấy anh, cho nên tất cả tôi làm tôi chịu, năm đó tôi cũng xin lỗi anh." Trương Phong Hoà nói đứt quãng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh 7 năm qua, cậu nhìn Phùng Dã, gằn từng chữ:" Cho nên tôi cũng cầu xin anh, buông tha tôi đi."

Giờ anh có làm gì, em vẫn thấy anh thật trẩu tre, Phùng Dã ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook