Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi
Chương 30
Nhan Song Tư
03/07/2020
Hàng xóm mới chuyển đến cũng được 2, 3 tháng, phảng phất cùng Trương Phong Hoà rất ăn ý, 2 người tuy ở chung lầu, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Hơn nữa công việc ngày càng bận rộn, Trương Phong Hoà cũng không có tâm tư đi điều tra hàng xóm thần bí, cậu và người ta cũng chỉ là người xa lạ thôi.
Kết thúc một ngày làm việc, Trương Phong Hòa trở lại trong phòng khi đã rạng sáng, suốt mấy hôm cậu trở về đều là giờ này. Cậu duỗi duỗi người, xoa xoa đầu, đi tắm rửa, sau đó bò trên giường ngã đầu liền ngủ.
Quá mệt mỏi.
Đó là ý niệm duy nhất của cậu trước khi ngủ.
Tuy rất mệt mỏi, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, giúp cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều. Nghĩ về Trương Kiến Minh - Phùng Dã, 2 nhân vật làm cậu đau đầu suốt thời gian này, làm cậu càng thêm tin tưởng sự lựa chọn rời khỏi thành phố A là chính xác.
Mỗi buổi sáng, Trương Phong Hoà chưa bao giờ ngủ đủ, đều phải chống thân mỏi mệt đi làm. Gần đây tổ cậu đang theo 1 hạng mục, xong hạng mục này sẽ được nghỉ ngơi, Trương Phong Hoà dù mệt gần chết cũng vội vã làm tốt. Chỉ là cậu cùng mọi người giống nhau, bận rộn đến quên ăn cơm, đem 3 bữa gộp thành 1, buổi tối đói thì ăn chút bánh quy.
Mấy ngày nay lăn lộn, Trương Phong Hoà cảm thấy dạ dày mình bắt đầu đau. Nhưng cậu không để ý, vội uống cafe giúp cậu xua tay buồn ngủ. Trương Phong Hoà uống xong, lấy lại tinh thần tiếp tục chiến đấu.
Đến khi xong rồi, khi đứng dậy, một trận buồn nôn ập tới, dạ dày lại đau.
Cho rằng chỉ là quá mệt mỏi, Trương Phong Hòa như cũ không để trong lòng, vội chào tạm biệt các đồng nghiệp, vẫy taxi trở về.
Trời tối, Trương Phong Hòa ngồi ở trong xe, suýt nữa đã ngủ. Cậu không để ý phía sau có 1 chiếc xe màu đen vẫn luôn bám theo, xe hoà vào bóng đêm như hợp nhất. Chiếc xe kia luôn gắt gao bám theo cậu, nếu Trương Phong Hoà tinh ý, sẽ biết xe không phải chỉ mới bám theo cậu hôm nay.
Từ ngày cậu tăng ca, chiếc xe kia trong 1 khoảng thời gian nhất định vẫn luôn lẳng lặng đỗ bên đường đối diện công ty, dễ dàng nhìn thấy được người trong toà cao ốc. Người đàn ông dựa vào cửa xe hoặc ngồi trong xe, đợi Trương Phong Hoà bước ra, mới chậm rãi lái xe bám theo.
Trương Phong Hoà xuống xe, sắc mặt tái nhợt, tay đè lên bụng, chầm chậm đi lên nhà. Vừa rồi còn không đau như vậy, cho đến khi dạ dày đau lên thì cậu lại bị hoa mắt. Nghĩ đến mình bỏ bữa liên tục, Trương Phong Hòa có chút hối hận.
Bận rộn thế nào cũng nên ăn uống đúng bữa, Trương Phong Hoà thở dài, nghĩ mau chóng về để nghỉ ngơi. Nhưng đến trước cửa nhà, sức cầm chìa khoá cũng không có. Cậu dựa vào cửa ngồi xổm, trán ướt đẫm mồ hôi, mắt hiện lên hàng ngàn ngôi sao, đau đến ngất đi.
Lúc mất đi ý thức, Trương Phong Hoà hoảng hốt.
Cậu đột nhiên phát hiện, một mình lẻ loi, chết ở đây cũng sẽ không ai biết.
Cười khổ, mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy có người đang đi đến, lúc sau bị kéo vào lồng ngực ấm áp, bên tai truyền đến giọng đối phương. Người kia nôn nóng gọi:"Trương Phong Hòa, Trương Phong Hòa, tỉnh lại..."
Đáng tiếc Trương Phong Hoà không còn sức để mở mắt nhìn.
......
Tí tách.
Kim đồng hồ chuyển động, Trương Phong Hoà tỉnh lại, đã thấy mình ở bệnh viện. Cậu nhìn trần nhà trắng như tuyết, nháy mắt tỉnh táo. Nghĩ đến hôm qua đau dạ dày đến ngất đi, vậy mà hôm nay lại có thể nằm trong bệnh viện. Trương Phong Hòa có chút nghi hoặc, là ai đưa cậu đến bệnh viện?
Hoảng hốt, cậu nhớ hôm qua trước khi ngất, cảm giác rất quen thuộc.
Là ai?
Trong đầu mơ hồ có một đáp án, chính là Trương Phong Hòa không dám nghĩ lại, liền đem đáp án bỏ đi. Chờ bác sĩ tiến vào, cậu nhanh chóng hỏi thăm xem là ai.
Hộ sĩ bên cạnh nói:"Hình như là hàng xóm của cậu, người đó cũng thanh toán tiền viện phí cả rồi, thật là 1 người tốt."
Nghe vậy, Trương Phong Hòa sửng sốt. Là người thần bí lạnh lùng chưa bao giờ thấy mặt à?
Trương Phong Hòa nghĩ thầm, chờ xuất viện phải cảm ơn người ta đàng hoàng mới được. Nghĩ chắc là hôm qua mình té xỉu phát ra tiếng động lớn quá, mới doạ người hàng xóm kia.
Đơn thuần chỉ là đau dạ dày, bác sĩ kê thuốc, dặn dò ăn cơm đúng bữa, Trương Phong Hòa liền xuất viện. Trải qua ngày như vậy, Trương Phong Hòa cũng không dám vì công việc mà bỏ bữa.
Vì thế cậu liền xin công ty cho nghỉ 1 ngày, ra chợ mua gà về hầm canh, chờ canh nấu xong, cậu múc 1 chén, gõ cửa nhà hàng xóm. Cậu có chút thấp thỏm, không biết hàng xóm có chịu mở cửa không, nhưng nghĩ đến hôm qua người ta giúp mình, cậu cảm thấy người này hẳn là ngoài lạnh trong nóng.
Cậu tiếp tục kiên trì gõ cửa.
Gõ hồi lâu, như cũ không người đáp lại. Trương Phong Hòa có chút uể oải, cậu đứng ở cửa, dùng âm lượng để người bên trong có thể nghe được,"Cái kia....Đêm qua cảm ơn cậu."
Nói cảm ơn xong giải thích lý do mình gõ cửa, vẫn như cũ không ai trả lời.
Trương Phong Hòa buông tiếng thở dài, không muốn ép buộc. Có lẽ người ta thích làm chuyện tốt nhưng không cần trả ơn?
Vị hàng xóm này thật kỳ quái.
Đem tiền thuốc men nhét vào kẹt cửa, Trương Phong Hoà trở về phòng.
Sau hồi tăng ca, đồng nghiệp biết cậu mệt đến nhập viện, liền khuyên bảo nên nghỉ ngơi, còn giúp đỡ gánh 1 phần công việc, Trương Phong Hoà có chút ngại. Công việc bận rộn, đồng nghiệp sẽ nhắc nhở cậu ăn cơm, còn không chờ cậu đặt hàng, đều đặn có người đến đưa cơm.
Trương Phong Hoà cảm thấy rất kỳ quái, vốn lúc đầu còn tưởng đồng nghiệp nào đặt giúp cậu, nhưng hỏi 1 vòng, không ai nhận. Trương Phong Hoà nhất thời không biết làm sao, có nên tiếp nhận phần cơm không.
Liên tiếp mấy ngày, đều có người đem cơm đến, món ăn hàng ngày không hề bị trùng lặp, có đôi khi sẽ là món Trương Phong Hoà thích, có khi sẽ không.
Có đồng nghiệp biết được trêu chọc:"Chắc không phải là có người ái mộ chứ hả?"
Trương Phong Hoà vốn cảm thấy kì quái, phun tào:"Nếu thích tôi, thì sao lại không biết tôi thích ăn gì, không thích ăn gì chứ?"
Nhưng mà sau khi nói xong, liền ý thức được, có một người như vậy thật.
Nói thích cậu, nhưng lại không biết sở thích, ngày sinh nhật cậu.
Sẽ là người kia sao?
Sẽ là Phùng Dã?
Không có khả năng, Phùng Dã ở thành phố A, sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Nghĩ đến hôm mưa tầm tã ấy, thân ảnh trong bóng tối đó, thật rất giống Phùng Dã, Trương Phong Hòa lắc đầu, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.
Nếu là Phùng Dã, đã sớm xông lên tấn công, không lý nào lại kiên trì chu toàn như vậy.
Phùng Dã xúc động thế nào, Trương Phong Hoà vốn đã sớm quen thuộc.
T thấy vụ ship cơm buồn cười vãi =))))))))
Kết thúc một ngày làm việc, Trương Phong Hòa trở lại trong phòng khi đã rạng sáng, suốt mấy hôm cậu trở về đều là giờ này. Cậu duỗi duỗi người, xoa xoa đầu, đi tắm rửa, sau đó bò trên giường ngã đầu liền ngủ.
Quá mệt mỏi.
Đó là ý niệm duy nhất của cậu trước khi ngủ.
Tuy rất mệt mỏi, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, giúp cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều. Nghĩ về Trương Kiến Minh - Phùng Dã, 2 nhân vật làm cậu đau đầu suốt thời gian này, làm cậu càng thêm tin tưởng sự lựa chọn rời khỏi thành phố A là chính xác.
Mỗi buổi sáng, Trương Phong Hoà chưa bao giờ ngủ đủ, đều phải chống thân mỏi mệt đi làm. Gần đây tổ cậu đang theo 1 hạng mục, xong hạng mục này sẽ được nghỉ ngơi, Trương Phong Hoà dù mệt gần chết cũng vội vã làm tốt. Chỉ là cậu cùng mọi người giống nhau, bận rộn đến quên ăn cơm, đem 3 bữa gộp thành 1, buổi tối đói thì ăn chút bánh quy.
Mấy ngày nay lăn lộn, Trương Phong Hoà cảm thấy dạ dày mình bắt đầu đau. Nhưng cậu không để ý, vội uống cafe giúp cậu xua tay buồn ngủ. Trương Phong Hoà uống xong, lấy lại tinh thần tiếp tục chiến đấu.
Đến khi xong rồi, khi đứng dậy, một trận buồn nôn ập tới, dạ dày lại đau.
Cho rằng chỉ là quá mệt mỏi, Trương Phong Hòa như cũ không để trong lòng, vội chào tạm biệt các đồng nghiệp, vẫy taxi trở về.
Trời tối, Trương Phong Hòa ngồi ở trong xe, suýt nữa đã ngủ. Cậu không để ý phía sau có 1 chiếc xe màu đen vẫn luôn bám theo, xe hoà vào bóng đêm như hợp nhất. Chiếc xe kia luôn gắt gao bám theo cậu, nếu Trương Phong Hoà tinh ý, sẽ biết xe không phải chỉ mới bám theo cậu hôm nay.
Từ ngày cậu tăng ca, chiếc xe kia trong 1 khoảng thời gian nhất định vẫn luôn lẳng lặng đỗ bên đường đối diện công ty, dễ dàng nhìn thấy được người trong toà cao ốc. Người đàn ông dựa vào cửa xe hoặc ngồi trong xe, đợi Trương Phong Hoà bước ra, mới chậm rãi lái xe bám theo.
Trương Phong Hoà xuống xe, sắc mặt tái nhợt, tay đè lên bụng, chầm chậm đi lên nhà. Vừa rồi còn không đau như vậy, cho đến khi dạ dày đau lên thì cậu lại bị hoa mắt. Nghĩ đến mình bỏ bữa liên tục, Trương Phong Hòa có chút hối hận.
Bận rộn thế nào cũng nên ăn uống đúng bữa, Trương Phong Hoà thở dài, nghĩ mau chóng về để nghỉ ngơi. Nhưng đến trước cửa nhà, sức cầm chìa khoá cũng không có. Cậu dựa vào cửa ngồi xổm, trán ướt đẫm mồ hôi, mắt hiện lên hàng ngàn ngôi sao, đau đến ngất đi.
Lúc mất đi ý thức, Trương Phong Hoà hoảng hốt.
Cậu đột nhiên phát hiện, một mình lẻ loi, chết ở đây cũng sẽ không ai biết.
Cười khổ, mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy có người đang đi đến, lúc sau bị kéo vào lồng ngực ấm áp, bên tai truyền đến giọng đối phương. Người kia nôn nóng gọi:"Trương Phong Hòa, Trương Phong Hòa, tỉnh lại..."
Đáng tiếc Trương Phong Hoà không còn sức để mở mắt nhìn.
......
Tí tách.
Kim đồng hồ chuyển động, Trương Phong Hoà tỉnh lại, đã thấy mình ở bệnh viện. Cậu nhìn trần nhà trắng như tuyết, nháy mắt tỉnh táo. Nghĩ đến hôm qua đau dạ dày đến ngất đi, vậy mà hôm nay lại có thể nằm trong bệnh viện. Trương Phong Hòa có chút nghi hoặc, là ai đưa cậu đến bệnh viện?
Hoảng hốt, cậu nhớ hôm qua trước khi ngất, cảm giác rất quen thuộc.
Là ai?
Trong đầu mơ hồ có một đáp án, chính là Trương Phong Hòa không dám nghĩ lại, liền đem đáp án bỏ đi. Chờ bác sĩ tiến vào, cậu nhanh chóng hỏi thăm xem là ai.
Hộ sĩ bên cạnh nói:"Hình như là hàng xóm của cậu, người đó cũng thanh toán tiền viện phí cả rồi, thật là 1 người tốt."
Nghe vậy, Trương Phong Hòa sửng sốt. Là người thần bí lạnh lùng chưa bao giờ thấy mặt à?
Trương Phong Hòa nghĩ thầm, chờ xuất viện phải cảm ơn người ta đàng hoàng mới được. Nghĩ chắc là hôm qua mình té xỉu phát ra tiếng động lớn quá, mới doạ người hàng xóm kia.
Đơn thuần chỉ là đau dạ dày, bác sĩ kê thuốc, dặn dò ăn cơm đúng bữa, Trương Phong Hòa liền xuất viện. Trải qua ngày như vậy, Trương Phong Hòa cũng không dám vì công việc mà bỏ bữa.
Vì thế cậu liền xin công ty cho nghỉ 1 ngày, ra chợ mua gà về hầm canh, chờ canh nấu xong, cậu múc 1 chén, gõ cửa nhà hàng xóm. Cậu có chút thấp thỏm, không biết hàng xóm có chịu mở cửa không, nhưng nghĩ đến hôm qua người ta giúp mình, cậu cảm thấy người này hẳn là ngoài lạnh trong nóng.
Cậu tiếp tục kiên trì gõ cửa.
Gõ hồi lâu, như cũ không người đáp lại. Trương Phong Hòa có chút uể oải, cậu đứng ở cửa, dùng âm lượng để người bên trong có thể nghe được,"Cái kia....Đêm qua cảm ơn cậu."
Nói cảm ơn xong giải thích lý do mình gõ cửa, vẫn như cũ không ai trả lời.
Trương Phong Hòa buông tiếng thở dài, không muốn ép buộc. Có lẽ người ta thích làm chuyện tốt nhưng không cần trả ơn?
Vị hàng xóm này thật kỳ quái.
Đem tiền thuốc men nhét vào kẹt cửa, Trương Phong Hoà trở về phòng.
Sau hồi tăng ca, đồng nghiệp biết cậu mệt đến nhập viện, liền khuyên bảo nên nghỉ ngơi, còn giúp đỡ gánh 1 phần công việc, Trương Phong Hoà có chút ngại. Công việc bận rộn, đồng nghiệp sẽ nhắc nhở cậu ăn cơm, còn không chờ cậu đặt hàng, đều đặn có người đến đưa cơm.
Trương Phong Hoà cảm thấy rất kỳ quái, vốn lúc đầu còn tưởng đồng nghiệp nào đặt giúp cậu, nhưng hỏi 1 vòng, không ai nhận. Trương Phong Hoà nhất thời không biết làm sao, có nên tiếp nhận phần cơm không.
Liên tiếp mấy ngày, đều có người đem cơm đến, món ăn hàng ngày không hề bị trùng lặp, có đôi khi sẽ là món Trương Phong Hoà thích, có khi sẽ không.
Có đồng nghiệp biết được trêu chọc:"Chắc không phải là có người ái mộ chứ hả?"
Trương Phong Hoà vốn cảm thấy kì quái, phun tào:"Nếu thích tôi, thì sao lại không biết tôi thích ăn gì, không thích ăn gì chứ?"
Nhưng mà sau khi nói xong, liền ý thức được, có một người như vậy thật.
Nói thích cậu, nhưng lại không biết sở thích, ngày sinh nhật cậu.
Sẽ là người kia sao?
Sẽ là Phùng Dã?
Không có khả năng, Phùng Dã ở thành phố A, sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Nghĩ đến hôm mưa tầm tã ấy, thân ảnh trong bóng tối đó, thật rất giống Phùng Dã, Trương Phong Hòa lắc đầu, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.
Nếu là Phùng Dã, đã sớm xông lên tấn công, không lý nào lại kiên trì chu toàn như vậy.
Phùng Dã xúc động thế nào, Trương Phong Hoà vốn đã sớm quen thuộc.
T thấy vụ ship cơm buồn cười vãi =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.