Chương 20
Dạ Miên
03/07/2014
Đêm tĩnh mịch và bình yên . Quả thật nàng không thể nào ngủ được, mặc dù nàng đã cố gắng khép chặt đôi mắt.
Chiêu Hà trở dậy mở tung cửa sổ cho gió mát bên ngoài tràn vào phòng rồi ngồi thẫn thờ ra đó, ánh mắt hướng về một khoảng trời xa vô định.
Bàn tay Chiêu Hà nâng niu chiếc nhẫn bạc nhỏ xíu mà sáng nay Vọng Quân đã mua cho nàng . Nàng chợt nghĩ đến Đông Sa, người con gái mà anh sẽ chọn là vợ . Ôi ! Có lã cô ta là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này.
Chiêu Hà đâu có thiết gì đồ trang sức, những dầu sao nàng vẫn thích cái ý nghĩ đầy lãng mạn là có một người đàn ông tặng quà cho mình.
Chiêu Hà thở dài như than thở trách móc.
Hình ảnh Vọng Quân lại tiếp tục chơi vơi trước mắt . Phải chăng người mà nàng đang mơ tưởng đến lại là hình bóng của Vọng Quân mà thôi ?
Không khí lành lạnh, mát, ấm dễ chịu vô cùng . Những điều ấy không giúp ích gì cho tình trạng của con tim cô trong lúc này . Những nhịp đập thẫn thờ đau đớn của nó mỗi khi cô nghĩ đến anh . Và cô khẳng định được một điều mà bao lâu nay cô vẫn còn nghi ngờ: "cô đã yêu anh rồi" . Trời ơi ! Nàng thật là điên . Tại sao nàng lại dám yêu một người đàn ông mà cô quen ngoài đường và chỉ mới biết có hai tuần và còn sắp lấy vợ ?
Chiêu Hà tự trách giận mình là đã nghỉ quá nhiều về Vọng Quân, nhưng không làm sao nàng kiềm chế tình cảm của mình lại được . Nàng muốn đáng lừa tâm trí, nhưng con tim thì lại có những lý lẽ riêng.
Hình ảnh nụ hôn dịu dàng mà Vọng Quân đã đặt vội vã lên môi cô mà anh gọi đó là sự "chia tay đúng nghĩa".
Ánh mắt của anh trìu mến nhìn nàng lúc chia tay mặc gù anh tỏ ra không cần nàng . Chẳng lẽ anh cũng đang có một điều gì đó ẩn chứa nên cố đèn nén tình cảm của mình chăng ? Nàng không tin là anh không nghĩ về nàng.
Ôi ! Mỗi lần được ở trong vòng tay rắn chắc của anh . Hương thơm và mùi rất đàn ông từ anh toát ra làm nàng xao xuyến và rung động mãnh liệt . Đó là một cảm giác mà từ trước tới nay, nàng chưa hề trải qua.
- Chiêu Hà ơi ! Mi đã...
Cảm xúc của nàng đột ngột bị cắt, vì nàng vừa nghe có tiếng bước chân của ai gõ nhẹ ngoài hành lang.
Tiếng bước chân thật khẽ, nàng nín thở lắng nghe . Tiếng bước chân thêm vài bước, rồi lại dừng lại, rồi lại bước thêm vài bước, và có một điều nàng chắc chắn rằng :Tiếng bước chân ấy đang hước về phòng của nàng.
Nàng nhìn lên đồng hồ: đã mười hai giờ . Những dãy nhà cùng tầng lầu với nàng chẳng có ai đi đâu về khuya thế này . Vì rõ ràng nàng nghe tiếng bước chân khi bước khi dừng.
Nàng nhìn chằm chằm vào cái nắm cửa.
Tíc tắc trôi qua, nàng thấy cái nắm cửa xoay:
Ai thế này ?
Cái nắm cửa xoay mạnh hơn và tiếp theo là tiếng gõ cửa:
Ai thế này ?
Như để trả lời câu hỏi cứ lơ lửng mãi trong đầu nàng, một giọng đàn ông vang lên:
- Chiêu Hà !
- Không còn nghi ngờ gì nữa . Chắc là Vọng Quân . Nàng đoán không sai, anh cũng nghĩ đến nàng nên đã quay lại đây.
Nàng chạy nhanh ra cửa . Nhưng khi cánh cửa được mở ra, người thanh niên đứng đối diện với nàng không phải là Vọng Quân.
Nàng hốt hoảng kêu lên:
- Du Nam ! Anh đến đây làm gì vào giờ này ? Tư Thục ! Nó không có ở nhà đâu.
Du Nam giải thích với Chiêu Hà bằng một nụ cười vô cùng nham nhở:
- Tôi biết rõ điều đó . Chính vì thế tôi mới tới đây.
Mặc dù rất run sợ, nhưng nàng cố gắng mỉm cười lịch sự với anh ta:
- Có chuyện gì thế ?
- Có lẽ Tư Thục đi vắng, nên cô sẽ cảm thấy cô đơn lắm phải không ?
Chiêu Hà nhẹ nhàng nói, nhưng thật dứt khoát:
- Xin lỗi anh . Toi không hề cảm thấy cô đơn.
- Có mà ..
Du Nam nói mà Chiêu Hà nghe rõ hơi thở của hắn có hơi rượu.
Hắn tiến lại gần nàng hơn và nói tếu:
- Có . Tôi biết có một cái gì đó râm ran trong người cô rồi đấy . Tốt hơn hết là cô nên mời tôi và nhà đi.
- Không.
Chiêu Hà nói và cố gắng đóng cửa . Trong người cô đã nhoi lên một nỗi khiếp sợ . Chân Du Nam đã giữ cánh cửa lại:
- Trông cách ăn mặc của cô, có vẻ như cô đang chờ một người khách như tôi mà
- Xin ông đi ngay cho.
Cô thật sự thấy hoảng sợ . Cô hù dọa:
- Tôi sẽ kể lại chuyện này cho Tư Thục nghe khi nó về, nếu như ông không chịu cút khỏi đây.
Du Nam liếc mắt đểu cáng:
- Cô nghĩ rằng Tư Thục có thể tin lời nói của cô hay sao ? Tôi nghĩ lời nói của tôi với cô ấy đáng giá hơn cô đấy.
Nói xong, hắn đẩy mạnh cửa ra và bước vào.
Chiêu Hà tái mặt lùi dần, lùi dần vào vách tường:
- Ông muốn gì ?
- Có hỏi thừa quá . Có biết không cô em ? Tôi thích cô em lâu lắm rồi đấy.
- Chiêu Hà ! Có phải gã đàn ông này đang làm phiền em, phải không ?
Một giọng nói đột ngột vang sau lưng họ.
Trong cuộc đời mình, Chiêu Hà chưa bao giờ lại tạ Ơn trời đến thế khi gặp được một ai đó . Nhưng không ngờ, người cứu nàng chính là Vọng Quân.
Có lẽ anh đã im lặng đi lên cầu thang khi cô đang cố tự vệ . Anh không mặc áo khoác, mà chỉ mặc một áo thun cổ tròn và chiếc quần jean bó sát đùi . Làm hằn rõ những cơ bắp cuồn cuộn và sức mạnh tiềm năng trong vóc dáng cao lớn, rắn chắc của anh.
Chỉ sau một cái liếc mắt nhìn anh, Du Nam lần vào trong bóng tối chạy nhanh xuống cầu thang như một bóng ma .
Chiêu Hà trở dậy mở tung cửa sổ cho gió mát bên ngoài tràn vào phòng rồi ngồi thẫn thờ ra đó, ánh mắt hướng về một khoảng trời xa vô định.
Bàn tay Chiêu Hà nâng niu chiếc nhẫn bạc nhỏ xíu mà sáng nay Vọng Quân đã mua cho nàng . Nàng chợt nghĩ đến Đông Sa, người con gái mà anh sẽ chọn là vợ . Ôi ! Có lã cô ta là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này.
Chiêu Hà đâu có thiết gì đồ trang sức, những dầu sao nàng vẫn thích cái ý nghĩ đầy lãng mạn là có một người đàn ông tặng quà cho mình.
Chiêu Hà thở dài như than thở trách móc.
Hình ảnh Vọng Quân lại tiếp tục chơi vơi trước mắt . Phải chăng người mà nàng đang mơ tưởng đến lại là hình bóng của Vọng Quân mà thôi ?
Không khí lành lạnh, mát, ấm dễ chịu vô cùng . Những điều ấy không giúp ích gì cho tình trạng của con tim cô trong lúc này . Những nhịp đập thẫn thờ đau đớn của nó mỗi khi cô nghĩ đến anh . Và cô khẳng định được một điều mà bao lâu nay cô vẫn còn nghi ngờ: "cô đã yêu anh rồi" . Trời ơi ! Nàng thật là điên . Tại sao nàng lại dám yêu một người đàn ông mà cô quen ngoài đường và chỉ mới biết có hai tuần và còn sắp lấy vợ ?
Chiêu Hà tự trách giận mình là đã nghỉ quá nhiều về Vọng Quân, nhưng không làm sao nàng kiềm chế tình cảm của mình lại được . Nàng muốn đáng lừa tâm trí, nhưng con tim thì lại có những lý lẽ riêng.
Hình ảnh nụ hôn dịu dàng mà Vọng Quân đã đặt vội vã lên môi cô mà anh gọi đó là sự "chia tay đúng nghĩa".
Ánh mắt của anh trìu mến nhìn nàng lúc chia tay mặc gù anh tỏ ra không cần nàng . Chẳng lẽ anh cũng đang có một điều gì đó ẩn chứa nên cố đèn nén tình cảm của mình chăng ? Nàng không tin là anh không nghĩ về nàng.
Ôi ! Mỗi lần được ở trong vòng tay rắn chắc của anh . Hương thơm và mùi rất đàn ông từ anh toát ra làm nàng xao xuyến và rung động mãnh liệt . Đó là một cảm giác mà từ trước tới nay, nàng chưa hề trải qua.
- Chiêu Hà ơi ! Mi đã...
Cảm xúc của nàng đột ngột bị cắt, vì nàng vừa nghe có tiếng bước chân của ai gõ nhẹ ngoài hành lang.
Tiếng bước chân thật khẽ, nàng nín thở lắng nghe . Tiếng bước chân thêm vài bước, rồi lại dừng lại, rồi lại bước thêm vài bước, và có một điều nàng chắc chắn rằng :Tiếng bước chân ấy đang hước về phòng của nàng.
Nàng nhìn lên đồng hồ: đã mười hai giờ . Những dãy nhà cùng tầng lầu với nàng chẳng có ai đi đâu về khuya thế này . Vì rõ ràng nàng nghe tiếng bước chân khi bước khi dừng.
Nàng nhìn chằm chằm vào cái nắm cửa.
Tíc tắc trôi qua, nàng thấy cái nắm cửa xoay:
Ai thế này ?
Cái nắm cửa xoay mạnh hơn và tiếp theo là tiếng gõ cửa:
Ai thế này ?
Như để trả lời câu hỏi cứ lơ lửng mãi trong đầu nàng, một giọng đàn ông vang lên:
- Chiêu Hà !
- Không còn nghi ngờ gì nữa . Chắc là Vọng Quân . Nàng đoán không sai, anh cũng nghĩ đến nàng nên đã quay lại đây.
Nàng chạy nhanh ra cửa . Nhưng khi cánh cửa được mở ra, người thanh niên đứng đối diện với nàng không phải là Vọng Quân.
Nàng hốt hoảng kêu lên:
- Du Nam ! Anh đến đây làm gì vào giờ này ? Tư Thục ! Nó không có ở nhà đâu.
Du Nam giải thích với Chiêu Hà bằng một nụ cười vô cùng nham nhở:
- Tôi biết rõ điều đó . Chính vì thế tôi mới tới đây.
Mặc dù rất run sợ, nhưng nàng cố gắng mỉm cười lịch sự với anh ta:
- Có chuyện gì thế ?
- Có lẽ Tư Thục đi vắng, nên cô sẽ cảm thấy cô đơn lắm phải không ?
Chiêu Hà nhẹ nhàng nói, nhưng thật dứt khoát:
- Xin lỗi anh . Toi không hề cảm thấy cô đơn.
- Có mà ..
Du Nam nói mà Chiêu Hà nghe rõ hơi thở của hắn có hơi rượu.
Hắn tiến lại gần nàng hơn và nói tếu:
- Có . Tôi biết có một cái gì đó râm ran trong người cô rồi đấy . Tốt hơn hết là cô nên mời tôi và nhà đi.
- Không.
Chiêu Hà nói và cố gắng đóng cửa . Trong người cô đã nhoi lên một nỗi khiếp sợ . Chân Du Nam đã giữ cánh cửa lại:
- Trông cách ăn mặc của cô, có vẻ như cô đang chờ một người khách như tôi mà
- Xin ông đi ngay cho.
Cô thật sự thấy hoảng sợ . Cô hù dọa:
- Tôi sẽ kể lại chuyện này cho Tư Thục nghe khi nó về, nếu như ông không chịu cút khỏi đây.
Du Nam liếc mắt đểu cáng:
- Cô nghĩ rằng Tư Thục có thể tin lời nói của cô hay sao ? Tôi nghĩ lời nói của tôi với cô ấy đáng giá hơn cô đấy.
Nói xong, hắn đẩy mạnh cửa ra và bước vào.
Chiêu Hà tái mặt lùi dần, lùi dần vào vách tường:
- Ông muốn gì ?
- Có hỏi thừa quá . Có biết không cô em ? Tôi thích cô em lâu lắm rồi đấy.
- Chiêu Hà ! Có phải gã đàn ông này đang làm phiền em, phải không ?
Một giọng nói đột ngột vang sau lưng họ.
Trong cuộc đời mình, Chiêu Hà chưa bao giờ lại tạ Ơn trời đến thế khi gặp được một ai đó . Nhưng không ngờ, người cứu nàng chính là Vọng Quân.
Có lẽ anh đã im lặng đi lên cầu thang khi cô đang cố tự vệ . Anh không mặc áo khoác, mà chỉ mặc một áo thun cổ tròn và chiếc quần jean bó sát đùi . Làm hằn rõ những cơ bắp cuồn cuộn và sức mạnh tiềm năng trong vóc dáng cao lớn, rắn chắc của anh.
Chỉ sau một cái liếc mắt nhìn anh, Du Nam lần vào trong bóng tối chạy nhanh xuống cầu thang như một bóng ma .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.