Chương 22
Dạ Miên
03/07/2014
Vọng Quân gọi cô dậy vào lúc tám giờ sáng:
- Dậy đi, cô gái ngái ngủ của tôi.
Chiêu Hà lăn qua, lăn lại rồi nằm yên:
- Dậy đi ! Tôi biết cô đã dậy rồi.
Chiêu Hà hé mở đôi mắt . nàng thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ được trang hoàng thật đẹp . Ngay cả cái nệm nàng nằm, nó cũng êm ấm lạ thường . Nếu so sánh căn phòng này và căn phòng của nàng thì quả thật căn phòng của nàng là một ổ chuột.
Nàng lờ mờ hiểu ra mọi chuyện . Có lẽ đêm qua, nàng mệt nên ngủ quên trên xe và anh đã bế nàng vào căn phòng xinh đẹp này của anh.
Nàng mở to mắt nhìn anh và mỉm cười thẹn thùng
Anh nói mà không ngừng quan sát nàng:
- Chịu dậy chưa, hả cô bé ?
Nàng nghĩ có lẽ anh tới sớm để ngắm xem trông cô ra sao khi cô vừa thức giấc . Bởi vì nàng thấy anh quan sát rất kỹ càng . Anh mắt lấp lánh của anh lướt từ mái tóc rối tung đến đôi mắt ngơ ngác và làn da mỹ miều của cô . Rồi xuống đến chiếc váy ngủ bó sát lấy những đường cong mỹ miều, mềm mại trên cơ thể mảnh mai tươi trẻ của cô.
Anh nhận xét tỉnh queo:
- Chiếc váy ngủ này, chắc cô mua từ đống quần áo si da.
Chiêu Hà mím môi tức giận . Chiếc váy này đích thân mẹ nàng may mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng, mà anh ta dám nói hàng mua được từ đống quần áo si đa.
Cô giải thích một cách hờ hững:
- Tôi không mua nó . Đó là một món quà.
Đôi mắt Vọng Quân quắc lên giận dữ . Anh đi đến sát giường nàng:
- Từ ai ?
- Từ một người quen, thân yêu nhất của tôi.
Vọng Quân hơi thô bạo:
- Thế hắn bây giờ đang ở đâu ?
Chiêu Hà liếc hất cằm thon thon về phía anh và nói:
- Vọng Quân ! Tôi không muốn anh tranh luận về chiếc váy ngủ của tôi . Tôi muốn đi về nhà.
- Vọng Quân điên tiết đẩy cô ngồi lại xuống giừng trước khi cô chuẩn bị đứng dậy
Anh hơi cộc lốc:
- Có bao nhiêu gã đàn ông đã nhìn thấy cô trong cái váy ngủ này, hả ?
Câu hỏi của anh làm cho cô cảm thấy nghẹt thở . Mặc cô bừng bừng khi cô trả miếng chát chúa:
- Thế ông cho là bao nhiêu ?
Vọng Quân độp lại với một cơn giận dữ đã được kiềm chế :
- Thế cô cho rằng tôi biết à ?
Chiêu Hà im lặng không trả lời . Anh nắm lấy cánh tay nàng kéo nàng đứng dậy . không chút do dự, anh ôm cô vào lòng . Môi anh mãnh liệt tìm môi cô . Cô hất mạnh anh ra.
- Anh làm cái quái gì thế ?
- Tôi muốn rót mật ngọt vào môi cô trước khi cô cho tôi biết có bao nhiều gã đàn ông thấy cô mặt cái váy này.
Chiêu Hà kêu lên:
- Tôi từng ở với ai là chuyện của riêng tôi . Bây giờ, xin ông hãy để tôi đi .
- Dậy đi, cô gái ngái ngủ của tôi.
Chiêu Hà lăn qua, lăn lại rồi nằm yên:
- Dậy đi ! Tôi biết cô đã dậy rồi.
Chiêu Hà hé mở đôi mắt . nàng thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ được trang hoàng thật đẹp . Ngay cả cái nệm nàng nằm, nó cũng êm ấm lạ thường . Nếu so sánh căn phòng này và căn phòng của nàng thì quả thật căn phòng của nàng là một ổ chuột.
Nàng lờ mờ hiểu ra mọi chuyện . Có lẽ đêm qua, nàng mệt nên ngủ quên trên xe và anh đã bế nàng vào căn phòng xinh đẹp này của anh.
Nàng mở to mắt nhìn anh và mỉm cười thẹn thùng
Anh nói mà không ngừng quan sát nàng:
- Chịu dậy chưa, hả cô bé ?
Nàng nghĩ có lẽ anh tới sớm để ngắm xem trông cô ra sao khi cô vừa thức giấc . Bởi vì nàng thấy anh quan sát rất kỹ càng . Anh mắt lấp lánh của anh lướt từ mái tóc rối tung đến đôi mắt ngơ ngác và làn da mỹ miều của cô . Rồi xuống đến chiếc váy ngủ bó sát lấy những đường cong mỹ miều, mềm mại trên cơ thể mảnh mai tươi trẻ của cô.
Anh nhận xét tỉnh queo:
- Chiếc váy ngủ này, chắc cô mua từ đống quần áo si da.
Chiêu Hà mím môi tức giận . Chiếc váy này đích thân mẹ nàng may mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng, mà anh ta dám nói hàng mua được từ đống quần áo si đa.
Cô giải thích một cách hờ hững:
- Tôi không mua nó . Đó là một món quà.
Đôi mắt Vọng Quân quắc lên giận dữ . Anh đi đến sát giường nàng:
- Từ ai ?
- Từ một người quen, thân yêu nhất của tôi.
Vọng Quân hơi thô bạo:
- Thế hắn bây giờ đang ở đâu ?
Chiêu Hà liếc hất cằm thon thon về phía anh và nói:
- Vọng Quân ! Tôi không muốn anh tranh luận về chiếc váy ngủ của tôi . Tôi muốn đi về nhà.
- Vọng Quân điên tiết đẩy cô ngồi lại xuống giừng trước khi cô chuẩn bị đứng dậy
Anh hơi cộc lốc:
- Có bao nhiêu gã đàn ông đã nhìn thấy cô trong cái váy ngủ này, hả ?
Câu hỏi của anh làm cho cô cảm thấy nghẹt thở . Mặc cô bừng bừng khi cô trả miếng chát chúa:
- Thế ông cho là bao nhiêu ?
Vọng Quân độp lại với một cơn giận dữ đã được kiềm chế :
- Thế cô cho rằng tôi biết à ?
Chiêu Hà im lặng không trả lời . Anh nắm lấy cánh tay nàng kéo nàng đứng dậy . không chút do dự, anh ôm cô vào lòng . Môi anh mãnh liệt tìm môi cô . Cô hất mạnh anh ra.
- Anh làm cái quái gì thế ?
- Tôi muốn rót mật ngọt vào môi cô trước khi cô cho tôi biết có bao nhiều gã đàn ông thấy cô mặt cái váy này.
Chiêu Hà kêu lên:
- Tôi từng ở với ai là chuyện của riêng tôi . Bây giờ, xin ông hãy để tôi đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.