Chương 6: Trở về
Thiên Băng
20/02/2017
3 tháng sau....
Tại sân bay có một cô gái tóc hạt dẻ, mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean đen mang đôi giầy cổ cao trắng ,nhìn sơ cũng biết toàn là hàng hiệu. Cô gái đội một chiếc mũ lưỡi trai kèm chiếc kính mát to bản che gần hết khuôn mặt nhưng người nhìn phải nhận xét là xinh đẹp. Cô gái đó là nó, nó đã trở về với cái tên Hoàng Khả Băng. Một người phụ nữ nhìn thấy nó vẫy tay nó và gọi nó:
- San San
Là bà Tuyết - mẹ nó, nó nhìn rồi mĩm cười chạy ra ôm chầm lấy mẹ và ba nó. 2 mẹ con ríu rít riêng ba nó vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị. Chừng 5' ba nó lên tiếng :
- Về hay ở đây luôn ?
Mẹ nó nhìn ba nó vờ dỗi, nó lí nhí ;
- Về ạ
Nói rồi ông bà Hoàng và nó về biệt thự The Rose. Về nhà, sau màn chào hỏi của mấy người làm, nó xin phép lên phòng. Tắm rồi thay một bộ Pizama ngắn hello kitty màu hồng. nó nghĩ lại 3 tháng qua, nó đã trải qua biết bao thử thách, 3 tháng đối với nó rất lâu như 3 năm, nó đã học võ, học các kiến thức nâng cao cho người thừa kế, học về cách làm một tiểu thư đúng mực, học cách tự lập... còn nhiều thứ khác đối với nó đầy khó khăn, một mình nơi đất Mĩ xa xôi, nó rất nhớ hắn, nhớ ba mẹ, và quê hương. Cũng mai nó có trò chuyện thường xuyên với nhỏ, cậu, anh và cả cô. Cô đã trở thành bạn thân cũng như chị dâu của nó, 2 tháng nó đi anh và cô đã quen nhau, hiểu lầm giữa hắn và cô cũng hóa giải. Lúc đầu nó định gọi cho m.n khi về (trừ hắn) nhưng muốn cho họ bất ngờ nên thôi, nó quyết định đi học lại dù kiến thức nó đã có...
Giọng chị giúp việc đánh tan suy nghĩ của nó : - San San tiểu thư xuống dùng bữa tối
Nó đáp lại :
- Em xuống sau chị xuống trước đi.
5' sau nó xuống nhà, ngồi xuống ghế nó lễ phép nói với ba nó :
- Ba ơi con có chuyện muốn nói
Giọng ông Vũ Minh - Ba nó cất lên :
- Ba biết rồi, ba sẽ sắp xếp cho con mai về học ở trường cũ , thân phận của con không cần phải giấu, ba tin 3 tháng qua không vô nghĩa, con có thể thoải mái làm bất thứ gì con muốn, nhưng con hãy nhớ điều thứ hai con phải thực hiện , con hiểu chứ ?
- Vâng con biết rồi, cám ơn ba thương ba nhất.
Nó nói như reo rồi hun chụt vào má ba nó, ông phì cười : - Con nhóc này..
Mẹ nó thấy vậy dỗi, vờ quay chỗ khác, nó lại nhào lên ôm hôn má mẹ nó, giọng hết sức ngọt : - Cả mami vĩ đại tuyệt vời của con nữa.
Mẹ nó quay sang béo má nó :
- Cô chỉ dẻo miệng
Nó cười toe hí hửng gắp đồ ăn cho ba mẹ nó rồi cho nó. Ăn tối xong nó ra phòng khách cùng ba mẹ nó, 10h mẹ nó thúc nó lên phòng ngủ vì mai còn đi học. Nó leo lên giường suy nghĩ về ngày mai sẽ gặp hắn, nó cười một mình, nhưng không được 10' là nó vào giấc ngủ của nó rồi -_-
-----------
Nắng chiếu lung linh vô mặt nó, nó nheo mắt rồi chùm chăn kín qua đầu. Renggg... Phập.. Bốp... Chính xác là cái đồng hồ thứ 3 rồi, bà Tuyết đành phải ra tay
- Hoàng Khả Bănggggg.....
Chíp chíp.. phạch phạch... Vâng chim bay tứ tung -_-
- Mẹ ơi cho con ngủ xíu thoiiiii...
Giọng nó kéo dài, nhìn nó bây giờ ai nói nó là San San tiểu thư của Hoàng gia chứ, đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở.. Giọng mẹ nó đanh lại có mức sát thương rất lớn :
- Bây giờ con có thức không ? 15' nữa sẽ trể đó, đi học !?
"Đi học !?" nó cuống cuồng chạy vô nhà VS. Bà Tuyết cười, cũng không hiểu động lực nào cho nó thức để đi học nữa. 10' sau quần áo tươm tất, tóc hạt dẻ xõa tự nhiên, mang một đôi giày bata trắng cổ cao hàng hiệu của tập đoàn nhà Hoàng gia, nó bước lên xe sau màn tạm biệt của mấy người giúp việc.
-----------
Chiếc siêu xe dừng lại trước cổng trường Star, các học sinh đã vào lớp, nó đi đến phòng hiệu trưởng, vì thân phận của nó đã khác nên nó được coi là HS mới. Về giờ đã trể nên nó chạy cho nhanh, cũng vì cho nhanh nó va vào một người, nó súyt xoa cái mông của nó, định bụng ngước lên sẽ dần tên đó một trận, nhưng nhìn người đó nó á khẩu. Người đó cất giọng trước : - Lâu không gặp, Di à không San San tiểu thư, tóc em đẹp đấy nhưng trông em vẫn lùn nhỉ ? ( Có liên quan -;-)
Người đó là anh - Trọng Vỹ - anh họ cũ của nó, nó nhéo vào hông anh, giọng vờ dỗi : - Uiss anh chọc em hoài, hứ giận anh đấy
Anh cười dịu dàng :
- Vẫn cái tính trẻ con không bỏ, thoi Di à San San của anh đừng giận, ra chơi xuống căntin anh mua kem cho ăn
Nó liếc anh : - Ai nói của anh ?
Anh nó đáp thản nhiên :
- Ừm vậy San San của Tử Thiên, được chưa ?
Nó phùng má, anh thấy thế xoa đầu nó :
- Thoi em về lớp đi, gặp lại sau, giận lùn thêm đó bé.
Xong rồi anh chạy đi, nó nhận thức được tóc mình như ổ quạ, nó la lớn
- Đợi đó, em sẽ méc Tịnh Hân cho xem
Nhưng anh nào nghe -.- Nó vào nhà VS chải lại tóc rồi lết lên phòng hiệu trưởng, không quên rủa thầm anh.
Vào phòng HT, HT cúi đầu chào nó
- San San tiểu thư sẽ học 11A ạ
Nói rồi ổng ngẩn mặt lên nhìn nó "Ủa siêu quậy Hàn Di mà ta ", ông thầy nhìn nó ngạc nhiên, nó cười cười :
- Vâng cám ơn thầy, em đi nhé
HT giật mình : - À vâng
Nó quay lưng đi bỏ sau là khuôn mặt đầy thắc mắc của ổng.
Tại sân bay có một cô gái tóc hạt dẻ, mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean đen mang đôi giầy cổ cao trắng ,nhìn sơ cũng biết toàn là hàng hiệu. Cô gái đội một chiếc mũ lưỡi trai kèm chiếc kính mát to bản che gần hết khuôn mặt nhưng người nhìn phải nhận xét là xinh đẹp. Cô gái đó là nó, nó đã trở về với cái tên Hoàng Khả Băng. Một người phụ nữ nhìn thấy nó vẫy tay nó và gọi nó:
- San San
Là bà Tuyết - mẹ nó, nó nhìn rồi mĩm cười chạy ra ôm chầm lấy mẹ và ba nó. 2 mẹ con ríu rít riêng ba nó vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị. Chừng 5' ba nó lên tiếng :
- Về hay ở đây luôn ?
Mẹ nó nhìn ba nó vờ dỗi, nó lí nhí ;
- Về ạ
Nói rồi ông bà Hoàng và nó về biệt thự The Rose. Về nhà, sau màn chào hỏi của mấy người làm, nó xin phép lên phòng. Tắm rồi thay một bộ Pizama ngắn hello kitty màu hồng. nó nghĩ lại 3 tháng qua, nó đã trải qua biết bao thử thách, 3 tháng đối với nó rất lâu như 3 năm, nó đã học võ, học các kiến thức nâng cao cho người thừa kế, học về cách làm một tiểu thư đúng mực, học cách tự lập... còn nhiều thứ khác đối với nó đầy khó khăn, một mình nơi đất Mĩ xa xôi, nó rất nhớ hắn, nhớ ba mẹ, và quê hương. Cũng mai nó có trò chuyện thường xuyên với nhỏ, cậu, anh và cả cô. Cô đã trở thành bạn thân cũng như chị dâu của nó, 2 tháng nó đi anh và cô đã quen nhau, hiểu lầm giữa hắn và cô cũng hóa giải. Lúc đầu nó định gọi cho m.n khi về (trừ hắn) nhưng muốn cho họ bất ngờ nên thôi, nó quyết định đi học lại dù kiến thức nó đã có...
Giọng chị giúp việc đánh tan suy nghĩ của nó : - San San tiểu thư xuống dùng bữa tối
Nó đáp lại :
- Em xuống sau chị xuống trước đi.
5' sau nó xuống nhà, ngồi xuống ghế nó lễ phép nói với ba nó :
- Ba ơi con có chuyện muốn nói
Giọng ông Vũ Minh - Ba nó cất lên :
- Ba biết rồi, ba sẽ sắp xếp cho con mai về học ở trường cũ , thân phận của con không cần phải giấu, ba tin 3 tháng qua không vô nghĩa, con có thể thoải mái làm bất thứ gì con muốn, nhưng con hãy nhớ điều thứ hai con phải thực hiện , con hiểu chứ ?
- Vâng con biết rồi, cám ơn ba thương ba nhất.
Nó nói như reo rồi hun chụt vào má ba nó, ông phì cười : - Con nhóc này..
Mẹ nó thấy vậy dỗi, vờ quay chỗ khác, nó lại nhào lên ôm hôn má mẹ nó, giọng hết sức ngọt : - Cả mami vĩ đại tuyệt vời của con nữa.
Mẹ nó quay sang béo má nó :
- Cô chỉ dẻo miệng
Nó cười toe hí hửng gắp đồ ăn cho ba mẹ nó rồi cho nó. Ăn tối xong nó ra phòng khách cùng ba mẹ nó, 10h mẹ nó thúc nó lên phòng ngủ vì mai còn đi học. Nó leo lên giường suy nghĩ về ngày mai sẽ gặp hắn, nó cười một mình, nhưng không được 10' là nó vào giấc ngủ của nó rồi -_-
-----------
Nắng chiếu lung linh vô mặt nó, nó nheo mắt rồi chùm chăn kín qua đầu. Renggg... Phập.. Bốp... Chính xác là cái đồng hồ thứ 3 rồi, bà Tuyết đành phải ra tay
- Hoàng Khả Bănggggg.....
Chíp chíp.. phạch phạch... Vâng chim bay tứ tung -_-
- Mẹ ơi cho con ngủ xíu thoiiiii...
Giọng nó kéo dài, nhìn nó bây giờ ai nói nó là San San tiểu thư của Hoàng gia chứ, đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở.. Giọng mẹ nó đanh lại có mức sát thương rất lớn :
- Bây giờ con có thức không ? 15' nữa sẽ trể đó, đi học !?
"Đi học !?" nó cuống cuồng chạy vô nhà VS. Bà Tuyết cười, cũng không hiểu động lực nào cho nó thức để đi học nữa. 10' sau quần áo tươm tất, tóc hạt dẻ xõa tự nhiên, mang một đôi giày bata trắng cổ cao hàng hiệu của tập đoàn nhà Hoàng gia, nó bước lên xe sau màn tạm biệt của mấy người giúp việc.
-----------
Chiếc siêu xe dừng lại trước cổng trường Star, các học sinh đã vào lớp, nó đi đến phòng hiệu trưởng, vì thân phận của nó đã khác nên nó được coi là HS mới. Về giờ đã trể nên nó chạy cho nhanh, cũng vì cho nhanh nó va vào một người, nó súyt xoa cái mông của nó, định bụng ngước lên sẽ dần tên đó một trận, nhưng nhìn người đó nó á khẩu. Người đó cất giọng trước : - Lâu không gặp, Di à không San San tiểu thư, tóc em đẹp đấy nhưng trông em vẫn lùn nhỉ ? ( Có liên quan -;-)
Người đó là anh - Trọng Vỹ - anh họ cũ của nó, nó nhéo vào hông anh, giọng vờ dỗi : - Uiss anh chọc em hoài, hứ giận anh đấy
Anh cười dịu dàng :
- Vẫn cái tính trẻ con không bỏ, thoi Di à San San của anh đừng giận, ra chơi xuống căntin anh mua kem cho ăn
Nó liếc anh : - Ai nói của anh ?
Anh nó đáp thản nhiên :
- Ừm vậy San San của Tử Thiên, được chưa ?
Nó phùng má, anh thấy thế xoa đầu nó :
- Thoi em về lớp đi, gặp lại sau, giận lùn thêm đó bé.
Xong rồi anh chạy đi, nó nhận thức được tóc mình như ổ quạ, nó la lớn
- Đợi đó, em sẽ méc Tịnh Hân cho xem
Nhưng anh nào nghe -.- Nó vào nhà VS chải lại tóc rồi lết lên phòng hiệu trưởng, không quên rủa thầm anh.
Vào phòng HT, HT cúi đầu chào nó
- San San tiểu thư sẽ học 11A ạ
Nói rồi ổng ngẩn mặt lên nhìn nó "Ủa siêu quậy Hàn Di mà ta ", ông thầy nhìn nó ngạc nhiên, nó cười cười :
- Vâng cám ơn thầy, em đi nhé
HT giật mình : - À vâng
Nó quay lưng đi bỏ sau là khuôn mặt đầy thắc mắc của ổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.