Chương 12
Lục Manh Tinh
03/06/2021
Quan Hề đến bằng xe của Giang Tùy Châu, công ty anh có việc, phải đi sớm. Nên sau đó Quan Hề đi về cùng ba mẹ và Quan Oánh.
Tài xế lái xe, Quan Hưng Hào ngồi kế bên người lái, để vợ mình ngồi ở phía sau.
“Oánh Oanh, hôm nay con có cảm thấy hồi hộp căng thẳng không?” Trên xe, Ngụy Thiệu Mẫn hỏi.
Quan Hề nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng chỉ nhìn những chiếc xe đang chạy qua không ngừng, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc….
Quan Oánh lắc đầu: “Mọi người đều rất tốt, ông bà ngoại nói lần sau sẽ đón con đến nhà chơi.”
Ngụy Thiệu Mẫn: “Ừ, sau này con đến đó nhiều nhé, những năm này trong lòng ông bà ngoại rất nhớ con đó.”
Hai ông bà Ngụy gia biết rất rõ chuyện năm đó, những năm gần đây, vẫn luôn lo lắng con gái mình không có con cái ruột thịt.
Nhưng sau khi Ngụy Thiệu Mẫn nói câu này xong thì nhận ra được lời nói này không ổn lắm trong giây phút này, vì những năm gần đây, ngay cả mắt thường cũng thấy được hai ông bà Ngụy đều không quá thân thiết gần gũi với Quan Hề, bây giờ lại còn nói họ nhớ Quan Oánh….
Quan Hưng Hào ngồi ở phía trước đương nhiên cũng cảm thấy lời nói này không tốt với Quan Hề, ông quay đầu nhìn Ngụy Thiệu Mẫn.
Ngụy Thiệu Mẫn vội ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Quan Hề: “Hề Hề, gần đây ở công ty thế nào rồi con?”
Bà đột nhiên nhớ lại, gần đây mình rất ít liên lạc cùng cô.
Quan Hề đang đếm đến chiếc xe thứ sáu mươi thì hơi sững sốt, ánh mắt sáng rực lên.
Cô quay đầu nhìn về phía Ngụy Thiệu Mẫn, đáy mắt khó nén được sự mừng rỡ: “Con ạ? Vô cùng tốt luôn, gần đây con đang làm dự án khu du lịch núi Nam Sơn, rất thuận lợi ạ.”
Ngụy Thiệu Mẫn gật đầu một cái: “Vậy khoảng thời gian này con ở nhà nhiều hơn nhé, đừng chạy ra ngoài mãi thế.”
“Vâng.”
“Tuổi tác hai chị em các con cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, chắc sẽ có nhiều thứ để trò chuyện, các con nên bồi dưỡng tình cảm với nhau.”
Ánh mắt Quan Hề lướt qua Ngụy Thiệu Mẫn nhìn về phía Quan Oánh, cô mỉm cười, thoải mái nói một câu: “Vâng, được ạ.”
Ngụy Thiệu Mẫn: “Oánh Oánh, trước đây con cũng có tiếp xúc đôi chút với mảng du lịch này, sau này có thể đi cùng Hề Hề đến ekip trong công ty để học tập.”
Quan Oánh có hơi lo lắng: “Nhưng trước kia con chỉ làm hướng dẫn viên du lịch, không có những kiến thức về mảng này đâu ạ.”
“Yên tâm, không khó đâu, nghe nhìn nhiều là được.”
“Vâng ạ….”
Ngụy Thiệu Mẫn nói tiếp: “Chuyện của công ty nhiều, cũng rất phức tạp, con phải học hỏi nhiều lắm, không cần gấp rút, cứ từ từ nhé.”
“Vâng.”
…
Trong xe là tiếng dạy bảo chân thành của Ngụy Thiệu Mẫn đối với Quan Oánh, Quan Hề chậm rãi nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại đếm xe.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc….
Hừ, nhàm chán.
**
Phòng của Quan Oánh ở đối diện Quan Hề, sau khi về nhà, hai người lên lầu.
“Quan Hề.” Lúc đang định đẩy cửa đi vào, người sau lưng kêu cô lại.
Quan Hề quay đầu, có hơi bất ngờ, dù sao trước đó hai người cũng xa lạ đến mức gần như xem đối phương là không khí.
“Em có thành kiến gì với chị không?” Quan Oánh đột nhiên hỏi.
Quan Hề hơi nhíu mày: “Sao lại hỏi như vậy?”
Quan Oánh mỉm cười, hơi xấu hổ: “Em là em gái chị, chị lo rằng em sẽ không thích chị thôi.”
Quan Hề là một người thích cứng chọi cứng, nhưng khi đụng phải sự mềm yếu, trái lại thì cô không biết nên ra tay làm sao. Ví dụ như lúc Quan Oánh nói như vậy, cô cũng không biết nên trả lời tiếp thế nào.
Cứng ngắc một hồi lâu, cô mới nói: “Có gì đâu mà lo lắng chứ.”
“Tôi rất thích chị, ừm…. Dung mạo của chị cũng rất xinh đẹp.”
Quan Hề cao một mét sáu tám, hơn nữa lại thêm giày cao gót, còn Quan Oánh chỉ cao một mét sáu ba, khi đứng trước mặt cô nhìn rất nhỏ bé.
Quan Hề rũ mắt nhìn cô ấy, cảm thấy mình không nói lời nào thì giống đang bắt nạt người khác quá.
“….. À.”
Quan Oánh: “Sau này chúng ta sống chung với nhau thật vui nhé, có thể chị sẽ có rất nhiều thứ không hiểu cần hỏi đến em, lúc đó, hy vọng em sẽ không cảm thấy phiền toái.”
Quan Hề khoanh tay, không được tự nhiên: “Nhưng hình như mẹ chưa nói cho chị biết tôi cũng là gà mờ thôi, hỏi tôi cũng không hỏi được gì đâu.”
“Vậy thì chúng ta cùng nhau học tập.” Quan Oánh nói, “Chị không còn chuyện gì nữa, trở về phòng nhé.”
Quan Hề: “Vâng.”
Sau khi trở về phòng, Quan Hề khóa cửa lại rồi đi vào phòng thay đồ.
Căn phòng quần áo của cô rất lớn, bên trong bày đồ la liệt, đều là kho báu cả. Dĩ nhiên, có hơn phần nửa đống này là vơ vét được từ túi tiền của Giang Tùy Châu.
Quan Hề hất túi xách tay ra, nằm xụi lơ trên ghế sofa mềm mềm, vừa cởi giày cao gót vừa gọi điện thoại cho Lãng Ninh Y.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói chậm rãi của Lãng Ninh Y truyền đến từ trong ống nghe: “Có chuyện gì không cục cưng?”
Quan Hề: “Cậu ở đâu vậy?”
“Thẩm mỹ viện đó, đang đắp mặt nạ, cậu có muốn đến đây không.”
“Không cần đâu, để lần sau đi.” Quan Hề nói, “Tớ nghiêm túc nói cho cậu nghe, hôm nay Quan Oánh đã nói chuyện với tớ đó.”
Lãng Ninh Y: “Hả? Nói gì vậy?”
“Chị ấy hỏi tớ thấy chị ấy thế nào, còn nói rất thích tớ, cậu nói xem có thần kỳ không.” Quan Hề nhìn chiếc gương toàn thân cách đó không xa, hai chân dài mở rộng ra, “Chị ta nói chuyện rất nhỏ nhẹ, tớ cảm thấy lúc tớ lớn tiếng đều giống như đang mắng người khác vậy.”
Lãng Ninh Y: “Có phải cậu cảm thấy người ta rất yếu đuối đúng không, cũng thấy không nỡ dùng những thủ đoạn mà tớ đã chỉ cho cậu phải không.”
Quan Hề giở giọng trở mặt: “Đúng là cậu đã đoán đúng rồi đấy, tớ không biết nên ra tay từ đâu, vốn cũng không có lý do để ra tay. Bây giờ tớ bị thân phận của chị ta uy hiếp là không sai, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì, người ta cũng rất thảm. Cậu nói xem chị ta đã chọc phải người nào, từ nhỏ đã ———“
“Mẹ nó Quan Hề, bây giờ cậu đang đồng cảm với cô ta à? Cậu thật sự là phượng hoàng đấy.”
Quan Hề: “…..”
“Khụ khụ, dĩ nhiên, cậu là vậy mà. Cậu đó, đâu đâu cũng là phượng hoàng bay lượn chín tầng mây—–“
“Im miệng, bớt nói mấy từ cổ cổ đó.”
“À…. Vậy tớ nói nghiêm túc nhé.” Lãng Ninh Y nói, “Cô ta thật sự thích cậu, có thể là vì cô ta cho rằng cậu là em gái ruột của mình? Ba cậu cũng không nói cho cô ta biết cậu được nhận nuôi. Vậy nếu có một ngày cô ta biết cậu không phải là em ruột thì sao, cô ta sẽ có phản ứng gì?”
Quan Hề nhất thời không nói lời nào.
Cô cũng đang suy nghĩ xem, Quan Oánh sẽ có phản ứng gì? Có còn giống như bây giờ, dịu dành nói rất thích cô không?
“Tóm lại cậu tự xem xét đi.” Lãng Ninh Y suy nghĩ, lại bắt đầu công tác tư tưởng, “Hề Hề, dựa theo kịch bản tiểu thuyết, chắc chắn cô ta sẽ lấy được sự yêu thích của những người bên cạnh, ba mẹ nè, anh em nè, cả nam chính….. Cũng sẽ thích cô ta, sau đó ——-“
“Cái gì? Vai nam chính hả? Ở đâu ra vai nam chính.”
Lãng Ninh Y: “Có lẽ vai nam chính trong kịch bản của hai người là….. Giang Tùy Châu?”
Quan Hề: “….”
“Yếu ớt đáng thương sẽ luôn hấp dẫn đàn ông, nam chính sẽ dần dần phát hiện sự bi thương và tăm tối của nữ chính, từ đó thấy đồng cảm với cô ta, và yêu cô ta. Còn nữ phụ kiêu căng độc ác, chắc chắn sẽ bị vứt bỏ….”
“Lãng Ninh Y?”
Lãng Ninh Y chợt lấy lại tinh thần: “Hả? Tớ nói đùa! Đùa chút thôi! Tớ chỉ nói đại đa số tiểu thuyết xưa nay thôi, không phải nói cậu đâu ——“
“Phắn! Cúp đây!”
**
Quan Hề ở nhà hai tuần liền, trong hai tuần này, Quan Oánh vẫn luôn theo cô đến công ty. Dần dần từ từ, tin tức ly kì này cũng lan truyền ra.
Con gái lớn của Quan Hưng Hào, đứa con mà chưa đầy một tuổi đã qua đời, vẫn còn sống và tìm trở về.
Trong lúc nhất thời, cả vòng bạn bè của Quan Hề cũng thảo luận sôi nổi, còn có nhiều người gửi tin nhắn hỏi cô.
Quan Hề thấy vô cùng phiền phức khi bị hỏi thăm, cuối cùng dứt khoát không trả lời bất kì ai nữa, ngay cả tụ họp, tiệc tùng liên hoan gì đó cũng không đi.
Tan làm lập tức về nhà, hệt như một thiếu nữ đứng đằn đường hoàng.
Ngày hôm nay, tuần cuối của tháng giêng, Quan Hề rảnh rỗi nên đến trung tâm nuôi cá sấu ở khu thắng cảnh du lịch vùng ngoại ô.
Từ nhỏ Quan Hề đã có sở thích đặc biệt, người khác nuôi mèo nuôi chó, cô lại nuôi những động vật không thể làm bạn, ví dụ như khổng tước, hổ Đông Bắc…. Hay ví dụ như cá sấu cách đây không xa.”
Cô nhận nuôi ba con cá sấu giống khá hiếm, đây là lần thứ tư cô đến thăm chúng.
Lúc này cô đang ngồi trên bục cao ở một khoảng cách an toàn bên ngoài, nhìn những con thú cưng to mập đang chậm rãi bò bên dưới.
“Gần đây khẩu vị của Giang Giang có ổn không?”
Nhân viên chăm sóc bên cạnh gật đầu: “Bệnh lần trước đã được chữa khỏi, cô yên tâm ạ.”
“Hai đứa còn lại đâu.”
“Tiểu Tùy và Châu Châu vẫn luôn khỏe mạnh, nhất là Châu Châu ạ, ăn rất khỏe.”
Quan Hề cười một tiếng: “Có thể ăn là được rồi, sau này nếu có vấn đề gì thì phải liên lạc với trợ lý của tôi kịp thời nhé.”
Nhân viên đó đáp lời, lại nói thêm một số chuyện vụn vặt gần đây liên quan đến cá sấu. Quan Hề nghe rất nghiêm túc, nghiêm túc hệt như phía dưới là con ruột của cô vậy.
Nói được một nửa, chuông điện thoại vang lên, Quan Hề ra hiệu cho người đó dừng lại, nghe máy.
“Làm sao vậy.”
“Cô Quan, trang phục bên Chanel đều đến cả rồi, cô có ở nhà không? Bây giờ có tiện đưa đến nhà cô không?” Đầu bên kia điện thoại là trợ lý Chu Hạo của Giang Tùy Châu.
Quan Hề nghe anh ta nói đến chuyện này, mới nhớ đến bộ sưu tập mà Giang Tùy Châu đã đề cập trước đây: “A, anh đưa qua đi, tôi lập tức về ngay.”
“Được ạ.”
Quan Hề cúp điện thoại, tâm trạng có hơi buồn bực mấy ngày qua tốt hơn nhiều.
Cô đứng dậy: “Được rồi, hôm nay chỉ như vậy thôi, tôi đi trước, lần sau lại đến xem.”
Nhân viên của công viên đuổi theo vị ‘kim chủ ba ba’ này: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
**
Hôm nay Quan Hưng Hào và Ngụy Thiệu Mẫn có việc phải ra ngoài cùng nhau, ở nhà ngoại trừ dì bảo mẫu, tạm thời chỉ có một mình Quan Oánh.
Gần đây Quan Oanh đang tìm hiểu dự án khu du lịch núi Nam Sơn, lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, những tài liệu cần xem quả thật rất nhiều, mà năng lực cô lại không theo kịp, chỉ có thể suy đi nghĩ lại thật nhiều.
Trên bàn trà ở phòng khách bày một đống văn kiện, cô đã xem cả ngày hôm nay.
“Đi lên lầu đi, đúng rồi, cứ để trong phòng quần áo của cô chủ là được rồi.”
Giọng nói của dì Trân vang lên.
Quan Oánh ngước mắt nhìn, thấy hai người phụ nữ lạ mặt trong trang phục chuyên nghiệp đi vào từ bên ngoài, trong tay các cô ấy xách rất nhiều chiếc túi tinh xảo, quen việc dễ làm đi thẳng lên lầu.
“Bình thường đều là Chu Hạo đến, sao hôm nay cậu lại đích thân đến đây.” Dì Trân nói.
“Thuận đường, đến gặp Quan Hề luôn ạ.” Giọng nói của một người đàn ông.
“Vừa rồi tôi còn nhận được điện thoại của cô chủ, nói là mười phút sau sẽ về đến nhà.”
“Cô ấy đi đâu vậy.”
“Nói là đi thăm con trai, à, trước kia có nhận nuôi cá sấu, cô chủ nói đó là con ruột của cô ấy.”
Người đàn ông dừng bước, dường như có hơi im lặng: “Được, vậy tôi chờ một lúc.”
“Mời cậu vào trong ngồi.”
Giọng nói càng ngày càng gần, sau đó Quan Oánh nhìn thấy Giang Tùy Châu bước vào, khác với hôm nhìn thấy anh trước đó, hôm nay anh không mặc âu phục, không có cảm giác uy nghiêm đè nặng và áp bách như lần trước nữa.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dáng dài, bên trong là áo phông trắng cổ tròn kết hợp cùng quần dài đen, rất đơn giản, cũng rất tinh xảo.
“Anh Giang.” Cô đứng lên.
Giang Tùy Châu thấy cô thì cũng gật đầu một cái: “Cô Quan.”
Nhà không có ai, Quan Oánh cảm thấy mình nên đảm nhiệm hình tượng của một người chủ nhà. Vì vậy cô bảo dì Trân đi rót trà, lại gọi Giang Tùy Châu ngồi xuống ghế sofa.
Sau khi dì Trân rót trà xong cũng lui vào nhà bếp làm một ít thức ăn đơn giản, vì thế phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người.
Khoảng cách được kéo gần, Quan Oánh cảm giác hôm nay và lần gặp đầu tiên rất chênh lệch. Thật ra thì Giang Tùy Châu không bị trang phục ảnh hưởng, bất kể anh có mặc cái gì, ánh mắt anh vẫn khiến người khác phải áp lực, khẩn trương một cách khó hiểu.
Quan Oánh không biết nên nói gì, chỉ có hơi bứt rứt. Nhưng người đàn ông trước mắt vẫn ung dung, cầm cốc lên nhẹ nhàng uống một hớp trà, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn như lễ độ, nhưng thực chất là cảm giác từ chối người ngoài từ ngàn dặm xa.
Ánh mắt Quan Oánh thấy được anh đặt cốc trà xuống, cô vừa mới cụp mắt nhìn anh, thì phát hiện ánh mắt anh lại chú ý đến văn kiện trên bàn trà. Cô hơi sững sờ, có hơi ngượng ngùng, đưa tay thu dọn lại những tờ giấy kia.
“Khu du lịch núi Nam Sơn?” Anh đột nhiên mở miệng.
Trái tim Quan Oánh căng thẳng, gật đầu: “Ừm, gần đây tôi đang học……..”
“Trước đây là do Quan Hề làm.”
Quan Oánh ngước mắt lên nhìn anh.
Giang Tùy Châu thấy cô có hơi bất ngờ, nói: “Hạng mục này là hai gia đình chúng ta cùng phát triển.”
Quan Oánh: “Hóa ra là như vậy…. Ba mẹ tôi để tôi học tập, nên bây giờ cho tôi làm cùng Quan Hề.”
Giang Tùy Châu gật đâu, không nói thêm gì nữa.
Quan Oánh thu dọn văn kiện xong thì đem vào thư phòng, lúc đi ra lại, thấy Giang Tùy Châu đang đứng trước tấm kính pha lê sát đất trong phòng khách, cốc trà trong tay vẫn còn bốc hơi.
Cô hít nhẹ một hơi, định đi đến nói chút gì đó với anh. Ngay tại lúc này, cô thấy một bóng người hào hứng đi vào từ hướng huyền quan.
Cộp cộp cộp cộp ——
Tiếng giày cao gót đạp lên sàn, dưới chân tạo ra gió.
“Giang Tùy Châu.” Người đó, đi thẳng đến bên cạnh Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu quay người lại: “Thăm con trai về rồi đó à?”
“Ai nói cho anh biết đó là con em?”
“Không phải sao?”
Quan Hề nhìn anh với ý tứ sâu xa: “Vâng, là con trai em đó.”
Sau khi nói xong, cô cầm lấy chiếc cốc trong tay anh, uống ngay một hớp trà trong cốc đó. Uống xong, cô hỏi, “Mà sao hôm nay lại là anh đến vậy, Chu Hạo đâu.”
Giang Tùy Châu đưa tay vòng ngang hông cô, anh ôm cô lại, hơi quay đầu sang: “Làm sao, chẳng lẽ anh đến không tốt hơn cậu ta à?”
Lúc nói chuyện khóe môi anh còn hơi cong cong để lộ nụ cười, hoàn toàn khác với bộ dạng nghiêm túc đứng đắn vừa nãy, vẻ phong lưu tràn ngập, ánh mắt như đang quyến rũ người khác.
Quan Oánh ở xa xa lùi về sau một bước, đóng cửa thư phòng lại.
Bên ngoài vẫn còn âm thanh nói chuyện của họ truyền đến, Quan Oánh dựa lên phía sau cánh cửa, trầm mặc một hồi lâu.
Reng reng ——
Năm phút sau, điện thoại đột nhiên rung lên.
Quan Oánh cụp mắt nhìn màn hình, không nhúc nhích.
Nhưng chuông điện thoại vẫn reo vang, cô đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng vẫn bấm nhận.
Người bên kia ống nghe vì điện thoại được kết nối nên vui vẻ đến nghẹn ngào: “Oánh Oánh? Oánh Oánh! Con, sao con không nhận điện thoại của mẹ, gần đây con ở nhà mới có khỏe không, họ đối xử với con như vậy, con ——“
“Tôi đã nói rồi, sau này đừng điện thoại cho tôi nữa.” Quan Oánh thấp giọng nói.
“Nhưng mẹ nhớ con quá…..”
“Bà không phải.”
__
Lời tác giả:
Giang: Tôi không phải là nam chính trong truyện đời đầu.
Quan Hề: Đúng, anh là con trai em, gọi ba ba đi.
Tài xế lái xe, Quan Hưng Hào ngồi kế bên người lái, để vợ mình ngồi ở phía sau.
“Oánh Oanh, hôm nay con có cảm thấy hồi hộp căng thẳng không?” Trên xe, Ngụy Thiệu Mẫn hỏi.
Quan Hề nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng chỉ nhìn những chiếc xe đang chạy qua không ngừng, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc….
Quan Oánh lắc đầu: “Mọi người đều rất tốt, ông bà ngoại nói lần sau sẽ đón con đến nhà chơi.”
Ngụy Thiệu Mẫn: “Ừ, sau này con đến đó nhiều nhé, những năm này trong lòng ông bà ngoại rất nhớ con đó.”
Hai ông bà Ngụy gia biết rất rõ chuyện năm đó, những năm gần đây, vẫn luôn lo lắng con gái mình không có con cái ruột thịt.
Nhưng sau khi Ngụy Thiệu Mẫn nói câu này xong thì nhận ra được lời nói này không ổn lắm trong giây phút này, vì những năm gần đây, ngay cả mắt thường cũng thấy được hai ông bà Ngụy đều không quá thân thiết gần gũi với Quan Hề, bây giờ lại còn nói họ nhớ Quan Oánh….
Quan Hưng Hào ngồi ở phía trước đương nhiên cũng cảm thấy lời nói này không tốt với Quan Hề, ông quay đầu nhìn Ngụy Thiệu Mẫn.
Ngụy Thiệu Mẫn vội ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Quan Hề: “Hề Hề, gần đây ở công ty thế nào rồi con?”
Bà đột nhiên nhớ lại, gần đây mình rất ít liên lạc cùng cô.
Quan Hề đang đếm đến chiếc xe thứ sáu mươi thì hơi sững sốt, ánh mắt sáng rực lên.
Cô quay đầu nhìn về phía Ngụy Thiệu Mẫn, đáy mắt khó nén được sự mừng rỡ: “Con ạ? Vô cùng tốt luôn, gần đây con đang làm dự án khu du lịch núi Nam Sơn, rất thuận lợi ạ.”
Ngụy Thiệu Mẫn gật đầu một cái: “Vậy khoảng thời gian này con ở nhà nhiều hơn nhé, đừng chạy ra ngoài mãi thế.”
“Vâng.”
“Tuổi tác hai chị em các con cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, chắc sẽ có nhiều thứ để trò chuyện, các con nên bồi dưỡng tình cảm với nhau.”
Ánh mắt Quan Hề lướt qua Ngụy Thiệu Mẫn nhìn về phía Quan Oánh, cô mỉm cười, thoải mái nói một câu: “Vâng, được ạ.”
Ngụy Thiệu Mẫn: “Oánh Oánh, trước đây con cũng có tiếp xúc đôi chút với mảng du lịch này, sau này có thể đi cùng Hề Hề đến ekip trong công ty để học tập.”
Quan Oánh có hơi lo lắng: “Nhưng trước kia con chỉ làm hướng dẫn viên du lịch, không có những kiến thức về mảng này đâu ạ.”
“Yên tâm, không khó đâu, nghe nhìn nhiều là được.”
“Vâng ạ….”
Ngụy Thiệu Mẫn nói tiếp: “Chuyện của công ty nhiều, cũng rất phức tạp, con phải học hỏi nhiều lắm, không cần gấp rút, cứ từ từ nhé.”
“Vâng.”
…
Trong xe là tiếng dạy bảo chân thành của Ngụy Thiệu Mẫn đối với Quan Oánh, Quan Hề chậm rãi nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại đếm xe.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc….
Hừ, nhàm chán.
**
Phòng của Quan Oánh ở đối diện Quan Hề, sau khi về nhà, hai người lên lầu.
“Quan Hề.” Lúc đang định đẩy cửa đi vào, người sau lưng kêu cô lại.
Quan Hề quay đầu, có hơi bất ngờ, dù sao trước đó hai người cũng xa lạ đến mức gần như xem đối phương là không khí.
“Em có thành kiến gì với chị không?” Quan Oánh đột nhiên hỏi.
Quan Hề hơi nhíu mày: “Sao lại hỏi như vậy?”
Quan Oánh mỉm cười, hơi xấu hổ: “Em là em gái chị, chị lo rằng em sẽ không thích chị thôi.”
Quan Hề là một người thích cứng chọi cứng, nhưng khi đụng phải sự mềm yếu, trái lại thì cô không biết nên ra tay làm sao. Ví dụ như lúc Quan Oánh nói như vậy, cô cũng không biết nên trả lời tiếp thế nào.
Cứng ngắc một hồi lâu, cô mới nói: “Có gì đâu mà lo lắng chứ.”
“Tôi rất thích chị, ừm…. Dung mạo của chị cũng rất xinh đẹp.”
Quan Hề cao một mét sáu tám, hơn nữa lại thêm giày cao gót, còn Quan Oánh chỉ cao một mét sáu ba, khi đứng trước mặt cô nhìn rất nhỏ bé.
Quan Hề rũ mắt nhìn cô ấy, cảm thấy mình không nói lời nào thì giống đang bắt nạt người khác quá.
“….. À.”
Quan Oánh: “Sau này chúng ta sống chung với nhau thật vui nhé, có thể chị sẽ có rất nhiều thứ không hiểu cần hỏi đến em, lúc đó, hy vọng em sẽ không cảm thấy phiền toái.”
Quan Hề khoanh tay, không được tự nhiên: “Nhưng hình như mẹ chưa nói cho chị biết tôi cũng là gà mờ thôi, hỏi tôi cũng không hỏi được gì đâu.”
“Vậy thì chúng ta cùng nhau học tập.” Quan Oánh nói, “Chị không còn chuyện gì nữa, trở về phòng nhé.”
Quan Hề: “Vâng.”
Sau khi trở về phòng, Quan Hề khóa cửa lại rồi đi vào phòng thay đồ.
Căn phòng quần áo của cô rất lớn, bên trong bày đồ la liệt, đều là kho báu cả. Dĩ nhiên, có hơn phần nửa đống này là vơ vét được từ túi tiền của Giang Tùy Châu.
Quan Hề hất túi xách tay ra, nằm xụi lơ trên ghế sofa mềm mềm, vừa cởi giày cao gót vừa gọi điện thoại cho Lãng Ninh Y.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói chậm rãi của Lãng Ninh Y truyền đến từ trong ống nghe: “Có chuyện gì không cục cưng?”
Quan Hề: “Cậu ở đâu vậy?”
“Thẩm mỹ viện đó, đang đắp mặt nạ, cậu có muốn đến đây không.”
“Không cần đâu, để lần sau đi.” Quan Hề nói, “Tớ nghiêm túc nói cho cậu nghe, hôm nay Quan Oánh đã nói chuyện với tớ đó.”
Lãng Ninh Y: “Hả? Nói gì vậy?”
“Chị ấy hỏi tớ thấy chị ấy thế nào, còn nói rất thích tớ, cậu nói xem có thần kỳ không.” Quan Hề nhìn chiếc gương toàn thân cách đó không xa, hai chân dài mở rộng ra, “Chị ta nói chuyện rất nhỏ nhẹ, tớ cảm thấy lúc tớ lớn tiếng đều giống như đang mắng người khác vậy.”
Lãng Ninh Y: “Có phải cậu cảm thấy người ta rất yếu đuối đúng không, cũng thấy không nỡ dùng những thủ đoạn mà tớ đã chỉ cho cậu phải không.”
Quan Hề giở giọng trở mặt: “Đúng là cậu đã đoán đúng rồi đấy, tớ không biết nên ra tay từ đâu, vốn cũng không có lý do để ra tay. Bây giờ tớ bị thân phận của chị ta uy hiếp là không sai, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì, người ta cũng rất thảm. Cậu nói xem chị ta đã chọc phải người nào, từ nhỏ đã ———“
“Mẹ nó Quan Hề, bây giờ cậu đang đồng cảm với cô ta à? Cậu thật sự là phượng hoàng đấy.”
Quan Hề: “…..”
“Khụ khụ, dĩ nhiên, cậu là vậy mà. Cậu đó, đâu đâu cũng là phượng hoàng bay lượn chín tầng mây—–“
“Im miệng, bớt nói mấy từ cổ cổ đó.”
“À…. Vậy tớ nói nghiêm túc nhé.” Lãng Ninh Y nói, “Cô ta thật sự thích cậu, có thể là vì cô ta cho rằng cậu là em gái ruột của mình? Ba cậu cũng không nói cho cô ta biết cậu được nhận nuôi. Vậy nếu có một ngày cô ta biết cậu không phải là em ruột thì sao, cô ta sẽ có phản ứng gì?”
Quan Hề nhất thời không nói lời nào.
Cô cũng đang suy nghĩ xem, Quan Oánh sẽ có phản ứng gì? Có còn giống như bây giờ, dịu dành nói rất thích cô không?
“Tóm lại cậu tự xem xét đi.” Lãng Ninh Y suy nghĩ, lại bắt đầu công tác tư tưởng, “Hề Hề, dựa theo kịch bản tiểu thuyết, chắc chắn cô ta sẽ lấy được sự yêu thích của những người bên cạnh, ba mẹ nè, anh em nè, cả nam chính….. Cũng sẽ thích cô ta, sau đó ——-“
“Cái gì? Vai nam chính hả? Ở đâu ra vai nam chính.”
Lãng Ninh Y: “Có lẽ vai nam chính trong kịch bản của hai người là….. Giang Tùy Châu?”
Quan Hề: “….”
“Yếu ớt đáng thương sẽ luôn hấp dẫn đàn ông, nam chính sẽ dần dần phát hiện sự bi thương và tăm tối của nữ chính, từ đó thấy đồng cảm với cô ta, và yêu cô ta. Còn nữ phụ kiêu căng độc ác, chắc chắn sẽ bị vứt bỏ….”
“Lãng Ninh Y?”
Lãng Ninh Y chợt lấy lại tinh thần: “Hả? Tớ nói đùa! Đùa chút thôi! Tớ chỉ nói đại đa số tiểu thuyết xưa nay thôi, không phải nói cậu đâu ——“
“Phắn! Cúp đây!”
**
Quan Hề ở nhà hai tuần liền, trong hai tuần này, Quan Oánh vẫn luôn theo cô đến công ty. Dần dần từ từ, tin tức ly kì này cũng lan truyền ra.
Con gái lớn của Quan Hưng Hào, đứa con mà chưa đầy một tuổi đã qua đời, vẫn còn sống và tìm trở về.
Trong lúc nhất thời, cả vòng bạn bè của Quan Hề cũng thảo luận sôi nổi, còn có nhiều người gửi tin nhắn hỏi cô.
Quan Hề thấy vô cùng phiền phức khi bị hỏi thăm, cuối cùng dứt khoát không trả lời bất kì ai nữa, ngay cả tụ họp, tiệc tùng liên hoan gì đó cũng không đi.
Tan làm lập tức về nhà, hệt như một thiếu nữ đứng đằn đường hoàng.
Ngày hôm nay, tuần cuối của tháng giêng, Quan Hề rảnh rỗi nên đến trung tâm nuôi cá sấu ở khu thắng cảnh du lịch vùng ngoại ô.
Từ nhỏ Quan Hề đã có sở thích đặc biệt, người khác nuôi mèo nuôi chó, cô lại nuôi những động vật không thể làm bạn, ví dụ như khổng tước, hổ Đông Bắc…. Hay ví dụ như cá sấu cách đây không xa.”
Cô nhận nuôi ba con cá sấu giống khá hiếm, đây là lần thứ tư cô đến thăm chúng.
Lúc này cô đang ngồi trên bục cao ở một khoảng cách an toàn bên ngoài, nhìn những con thú cưng to mập đang chậm rãi bò bên dưới.
“Gần đây khẩu vị của Giang Giang có ổn không?”
Nhân viên chăm sóc bên cạnh gật đầu: “Bệnh lần trước đã được chữa khỏi, cô yên tâm ạ.”
“Hai đứa còn lại đâu.”
“Tiểu Tùy và Châu Châu vẫn luôn khỏe mạnh, nhất là Châu Châu ạ, ăn rất khỏe.”
Quan Hề cười một tiếng: “Có thể ăn là được rồi, sau này nếu có vấn đề gì thì phải liên lạc với trợ lý của tôi kịp thời nhé.”
Nhân viên đó đáp lời, lại nói thêm một số chuyện vụn vặt gần đây liên quan đến cá sấu. Quan Hề nghe rất nghiêm túc, nghiêm túc hệt như phía dưới là con ruột của cô vậy.
Nói được một nửa, chuông điện thoại vang lên, Quan Hề ra hiệu cho người đó dừng lại, nghe máy.
“Làm sao vậy.”
“Cô Quan, trang phục bên Chanel đều đến cả rồi, cô có ở nhà không? Bây giờ có tiện đưa đến nhà cô không?” Đầu bên kia điện thoại là trợ lý Chu Hạo của Giang Tùy Châu.
Quan Hề nghe anh ta nói đến chuyện này, mới nhớ đến bộ sưu tập mà Giang Tùy Châu đã đề cập trước đây: “A, anh đưa qua đi, tôi lập tức về ngay.”
“Được ạ.”
Quan Hề cúp điện thoại, tâm trạng có hơi buồn bực mấy ngày qua tốt hơn nhiều.
Cô đứng dậy: “Được rồi, hôm nay chỉ như vậy thôi, tôi đi trước, lần sau lại đến xem.”
Nhân viên của công viên đuổi theo vị ‘kim chủ ba ba’ này: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
**
Hôm nay Quan Hưng Hào và Ngụy Thiệu Mẫn có việc phải ra ngoài cùng nhau, ở nhà ngoại trừ dì bảo mẫu, tạm thời chỉ có một mình Quan Oánh.
Gần đây Quan Oanh đang tìm hiểu dự án khu du lịch núi Nam Sơn, lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, những tài liệu cần xem quả thật rất nhiều, mà năng lực cô lại không theo kịp, chỉ có thể suy đi nghĩ lại thật nhiều.
Trên bàn trà ở phòng khách bày một đống văn kiện, cô đã xem cả ngày hôm nay.
“Đi lên lầu đi, đúng rồi, cứ để trong phòng quần áo của cô chủ là được rồi.”
Giọng nói của dì Trân vang lên.
Quan Oánh ngước mắt nhìn, thấy hai người phụ nữ lạ mặt trong trang phục chuyên nghiệp đi vào từ bên ngoài, trong tay các cô ấy xách rất nhiều chiếc túi tinh xảo, quen việc dễ làm đi thẳng lên lầu.
“Bình thường đều là Chu Hạo đến, sao hôm nay cậu lại đích thân đến đây.” Dì Trân nói.
“Thuận đường, đến gặp Quan Hề luôn ạ.” Giọng nói của một người đàn ông.
“Vừa rồi tôi còn nhận được điện thoại của cô chủ, nói là mười phút sau sẽ về đến nhà.”
“Cô ấy đi đâu vậy.”
“Nói là đi thăm con trai, à, trước kia có nhận nuôi cá sấu, cô chủ nói đó là con ruột của cô ấy.”
Người đàn ông dừng bước, dường như có hơi im lặng: “Được, vậy tôi chờ một lúc.”
“Mời cậu vào trong ngồi.”
Giọng nói càng ngày càng gần, sau đó Quan Oánh nhìn thấy Giang Tùy Châu bước vào, khác với hôm nhìn thấy anh trước đó, hôm nay anh không mặc âu phục, không có cảm giác uy nghiêm đè nặng và áp bách như lần trước nữa.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dáng dài, bên trong là áo phông trắng cổ tròn kết hợp cùng quần dài đen, rất đơn giản, cũng rất tinh xảo.
“Anh Giang.” Cô đứng lên.
Giang Tùy Châu thấy cô thì cũng gật đầu một cái: “Cô Quan.”
Nhà không có ai, Quan Oánh cảm thấy mình nên đảm nhiệm hình tượng của một người chủ nhà. Vì vậy cô bảo dì Trân đi rót trà, lại gọi Giang Tùy Châu ngồi xuống ghế sofa.
Sau khi dì Trân rót trà xong cũng lui vào nhà bếp làm một ít thức ăn đơn giản, vì thế phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người.
Khoảng cách được kéo gần, Quan Oánh cảm giác hôm nay và lần gặp đầu tiên rất chênh lệch. Thật ra thì Giang Tùy Châu không bị trang phục ảnh hưởng, bất kể anh có mặc cái gì, ánh mắt anh vẫn khiến người khác phải áp lực, khẩn trương một cách khó hiểu.
Quan Oánh không biết nên nói gì, chỉ có hơi bứt rứt. Nhưng người đàn ông trước mắt vẫn ung dung, cầm cốc lên nhẹ nhàng uống một hớp trà, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn như lễ độ, nhưng thực chất là cảm giác từ chối người ngoài từ ngàn dặm xa.
Ánh mắt Quan Oánh thấy được anh đặt cốc trà xuống, cô vừa mới cụp mắt nhìn anh, thì phát hiện ánh mắt anh lại chú ý đến văn kiện trên bàn trà. Cô hơi sững sờ, có hơi ngượng ngùng, đưa tay thu dọn lại những tờ giấy kia.
“Khu du lịch núi Nam Sơn?” Anh đột nhiên mở miệng.
Trái tim Quan Oánh căng thẳng, gật đầu: “Ừm, gần đây tôi đang học……..”
“Trước đây là do Quan Hề làm.”
Quan Oánh ngước mắt lên nhìn anh.
Giang Tùy Châu thấy cô có hơi bất ngờ, nói: “Hạng mục này là hai gia đình chúng ta cùng phát triển.”
Quan Oánh: “Hóa ra là như vậy…. Ba mẹ tôi để tôi học tập, nên bây giờ cho tôi làm cùng Quan Hề.”
Giang Tùy Châu gật đâu, không nói thêm gì nữa.
Quan Oánh thu dọn văn kiện xong thì đem vào thư phòng, lúc đi ra lại, thấy Giang Tùy Châu đang đứng trước tấm kính pha lê sát đất trong phòng khách, cốc trà trong tay vẫn còn bốc hơi.
Cô hít nhẹ một hơi, định đi đến nói chút gì đó với anh. Ngay tại lúc này, cô thấy một bóng người hào hứng đi vào từ hướng huyền quan.
Cộp cộp cộp cộp ——
Tiếng giày cao gót đạp lên sàn, dưới chân tạo ra gió.
“Giang Tùy Châu.” Người đó, đi thẳng đến bên cạnh Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu quay người lại: “Thăm con trai về rồi đó à?”
“Ai nói cho anh biết đó là con em?”
“Không phải sao?”
Quan Hề nhìn anh với ý tứ sâu xa: “Vâng, là con trai em đó.”
Sau khi nói xong, cô cầm lấy chiếc cốc trong tay anh, uống ngay một hớp trà trong cốc đó. Uống xong, cô hỏi, “Mà sao hôm nay lại là anh đến vậy, Chu Hạo đâu.”
Giang Tùy Châu đưa tay vòng ngang hông cô, anh ôm cô lại, hơi quay đầu sang: “Làm sao, chẳng lẽ anh đến không tốt hơn cậu ta à?”
Lúc nói chuyện khóe môi anh còn hơi cong cong để lộ nụ cười, hoàn toàn khác với bộ dạng nghiêm túc đứng đắn vừa nãy, vẻ phong lưu tràn ngập, ánh mắt như đang quyến rũ người khác.
Quan Oánh ở xa xa lùi về sau một bước, đóng cửa thư phòng lại.
Bên ngoài vẫn còn âm thanh nói chuyện của họ truyền đến, Quan Oánh dựa lên phía sau cánh cửa, trầm mặc một hồi lâu.
Reng reng ——
Năm phút sau, điện thoại đột nhiên rung lên.
Quan Oánh cụp mắt nhìn màn hình, không nhúc nhích.
Nhưng chuông điện thoại vẫn reo vang, cô đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng vẫn bấm nhận.
Người bên kia ống nghe vì điện thoại được kết nối nên vui vẻ đến nghẹn ngào: “Oánh Oánh? Oánh Oánh! Con, sao con không nhận điện thoại của mẹ, gần đây con ở nhà mới có khỏe không, họ đối xử với con như vậy, con ——“
“Tôi đã nói rồi, sau này đừng điện thoại cho tôi nữa.” Quan Oánh thấp giọng nói.
“Nhưng mẹ nhớ con quá…..”
“Bà không phải.”
__
Lời tác giả:
Giang: Tôi không phải là nam chính trong truyện đời đầu.
Quan Hề: Đúng, anh là con trai em, gọi ba ba đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.